Tớ sẽ thi vô trường đại học.
Trước kỳ nghỉ hè, Sendai-san đã nói với tôi như thế, và không cần hỏi tôi cũng biết cô ấy sẽ học ở một trường ngoại tỉnh.
Chỉ là tôi vừa nghe được đúng những thứ mà mình suy đoán.
Chỉ là tôi có hơi bị sốc một chút thôi.
Mà nói đúng hơn là, tôi bị sốc với chính bản thân mình vì giờ tôi vẫn còn nghĩ về điều đó, mặc dù đó là điều mà tôi đã đoán được từ trước.
Lý do Sendai-san muốn học ở một trường đại học ngoại tỉnh, có lẽ là vì những thứ mà tôi đã thấy ở nhà cô ấy lúc còn nghỉ hè.
Cô ấy muốn đi ra khỏi nhà.
Có lẽ là như vậy.
Nếu đó thực sự là lý do thì tôi không thể nào mà thay đổi được hướng đi của Sendai-san nữa.
Không.
Không phải thế.
Tôi không muốn thay đổi định hướng của Sendai-san làm gì, và cũng chẳng có lý do gì để mà làm thế cả. Sau lễ tốt nghiệp, mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ chấm dứt. Với cả ngay từ đầu, tương lai của Sendai-san là do cô ấy quyết định chứ không phải là điều gì đó mà tôi có thể can thiệp vào.
Dù biết là thế, nhưng tôi vẫn không thể cử động được một chút kể từ lúc Sendai-san về. Tôi dường như vẫn chưa di chuyển chút nào khỏi chỗ cô ấy vừa ngồi.
Lúc nãy chúng tôi không có ăn tối chung với nhau, nên tôi vẫn chưa ăn gì cả.
Nhưng tôi cũng không thấy đói.
Tôi đờ đẫn đứng lên, lấy đồ thay rồi bước vào phòng tắm. Cứ thong thả ngâm mình trong bồn nước nóng sẽ làm tôi bắt đầu nghĩ về những thứ ngớ ngẩn, nên tôi tắm bằng vòi sen, rồi lăn lên giường.
Nếu cứ tiếp tục nỗ lực thế này thì tôi sẽ vô được trường đúng theo nguyện vọng của mình. Tuy là không đủ để vô chung trường với Sendai-san, nhưng tôi không hề đặt ra mục tiêu là phải vô được trường đại học tốt, nên là không thành vấn đề.
Với cả, Sendai-san chĩa mũi vào chuyện của tôi hơi nhiều rồi đấy.
Cô ấy chẳng hề biết chính xác điểm số của tôi thế nào mà miệng cứ nói là “vô chung trường đại học với nhau đi”. Tuy là nếu tôi bảo bố là mình muốn học ở một trường ngoại tỉnh thì hẳn bố tôi cũng sẽ phê chuẩn thôi, nhưng tôi không nghĩ rằng điểm số của mình đủ để vô trường đó đâu. Kể cả tôi có học chăm chỉ cỡ nào hồi nghỉ hè thì vẫn quá khó. Tôi khá chắc nếu Sendai-san nhìn vào điểm bài thi giữa kỳ sắp tới của tôi cô ấy cũng sẽ nói “không được đâu” cho mà xem.
Xin thi vào trường mà tôi biết chắc bản thân không vào được cũng chỉ tổ phí phạm.
“Aaa, tự dưng lại nghiêm túc nghĩ về cái này làm gì không biết”
Tôi lăn sang rồi tắt điện trần nhà đi.
Hôm nay bố không về.
Cứ nghĩ đến việc không chỉ trong căn phòng này, mà tất cả bóng đèn trong căn nhà này đều đã tắt khiến tôi có cảm giác hơi bất an.
“Không sao hết”
Không có việc gì phải sợ cả.
Tôi tự nhủ với bản thân rồi nhắm mắt vào.
Có lẽ là do vẫn còn hơi sớm so với giờ đi ngủ mọi khi của tôi nên tôi vẫn chưa thấy buồn ngủ. Nhưng tôi vẫn nhắm chặt mắt mình lại.
Một con cừu, hai con cừu.
Tôi thử xài phương pháp đếm cừu cổ điển xem, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không chịu ập đến. Cuối cùng, trời đã rạng sáng, tôi không còn cách nào khác nhưng phải đến trường trong tình trạng thiếu ngủ vì chẳng thể ngủ được ngon giấc.
Đã bước vào lớp học rồi, cái đầu tôi vẫn chẳng thể trở nên tỉnh táo được.
Kể cả sau một hay hai tiếng học trong lớp rồi, đầu óc tôi vẫn cứ mù mờ thế này. Tôi không thể nhớ nổi giáo viên vừa giảng cái gì hay nói cái gì nữa. Lúc tôi nhận ra thì đã tới giờ giải lao thứ ba rồi, và rồi Maika gọi tôi.
“Đi thôi Shiori”
“Eh?”
“Lớp kế, phòng nghe nhìn”
“A–, à à”
Tôi nhanh chóng lấy sách vở ra rồi đứng dậy. Còn chưa kịp kiểm tra xem mình có quên cái gì không thì Ami đã nắm lấy tay tôi. Và thế là tôi cứ thế bị kéo ra khỏi lớp học và đi ra ngoài hành lang.
Tôi không phải kiểu người ngủ sớm dậy sớm, nhưng sẽ tự động cảm thấy buồn ngủ sau một khoảng thời gian. Nên là bình thường tôi không có bị thiếu ngủ tới mức hỏng cả một buổi sáng thế này.
Tất cả là tại Sendai-san mà giờ tôi mới thành ra thế này.
Tại cô ấy tự tiện nhắc tới rồi quyết định định hướng của tôi nên giờ tôi mới buồn ngủ thế này, chẳng thể nào mà học nổi.
Bực mình thật chứ.
Vừa giận cá chém thớt, tôi vừa bước mạnh về phía trước, và tiếng kêu cộp cộp vang lên trong hành lang. Âm thanh đó làm tôi hơi tỉnh táo lên được một chút, và vừa lúc tôi dậm chân xuống một lần nữa thì tôi nghe thấy giọng Ami.
“Shiori, đằng trước, đằng trước kìa”
“Đằng trước?”
“Ra đây”
Maika kéo mạnh tay tôi.
Người tôi hơi bị nghiêng đi một chút, kéo ý thức từ đôi chân về lại cơ thể tôi.
Và rồi tôi bắt gặp ánh mắt của Sendai-san.
——Ể? Sendai-san?
Tại sao.
Không, không có gì lạ hết.
Vì đang ở trường nên việc tôi có gặp Sendai-san cũng không phải điều gì hiếm thấy. Tuy nhiên, chưa một lần tôi mắt chạm mắt với cô ấy thế này khi cả hai đang ở trường cả.
Trong lúc tôi đang bất ngờ về một điều vừa lạ vừa không, thì cùng lúc đó, vai tôi va vào vai Sendai-san đang đi xéo trước mặt tôi.
“A–”
Tuy không bị trầy xước, nhưng vì vai của cả hai va vào nhau nên có hơi đau một chút. Do bị Maika kéo lại nên tôi không thể giữ được thăng bằng, và lúc chuẩn bị ngã xuống thì tôi nghe thấy giọng nói kêu lên.
“Có sao không Shiori?”
Maika vừa đỡ lấy tôi vừa hỏi.
“Tớ không sao”
Tôi điều chỉnh lại dáng đứng của mình rồi đáp lại.
Sau khi tôi đưa ánh mắt mình qua lại Sendai-san, hình ảnh của Ibaraki-san cùng với người bạn kia cũng bắt đầu lọt vào mắt tôi.
“Có sao không Hazuki?”
“Ừm”
Tôi không thể rời mắt mình khỏi Ibaraki-san, người vừa hỏi Sendai-san câu tương tự như vừa rồi Maika hỏi tôi.
——Chỗ bên cạnh Sendai-san là chỗ của tôi.
Những ý nghĩ đó bỗng nhiên hiện lên trong đầu tôi, và trong lúc tôi cố quên nó đi thì một giọng nói thân thuộc kêu lên “xin lỗi nhé”.
“Cậu có sao không?”
Sendai-san nói với một giọng điệu thật xa lạ, rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
Chúng tôi không được phép thân thiết với nhau.
Dù biết thế, nhưng tôi không thích nhìn thấy cô ấy thế này.
Tôi rời ánh nhìn khỏi Sendai-san.
“……Tôi không sao. Vừa rồi tôi cũng hơi lơ đễnh nữa, xin lỗi cậu”
Nếu phải nói giữa Sendai-san và tôi, ai là người có lỗi, thì chắc chắn là tôi.
Do tôi mắt nhắm mắt mở, nhìn như không nhìn.
Cả Maika lẫn Ami đều đã nói với tôi cứ đi như thế là nguy hiểm lắm rồi, nhưng do tôi lờ đờ không chịu để ý. Nếu phải tìm ra nguyên nhân tại sao lại thế thì sẽ là Sendai-san, nhưng không đời nào có chuyện tôi nói ra điều đó được.
“Cậu có sao không?”
Vì một lý do gì đó mà tôi không dám gọi cô ấy là “Sendai-san”, nên tôi nói đại từ được nhắc tới từ nãy giờ.
“Tớ không sao. Để mình nhặt lên giúp cậu nhé”
Nói rồi, Sendai-san nhặt cuốn sách giáo khoa vừa rơi xuống hành lang. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng trên tay mình không còn cuốn sách vở nào nữa.
“Xin lỗi cậu. Để mình tự nhặt”
Tôi ngồi xổm xuống rồi nhặt cuốn vở ghi chép lên. Và rồi, lúc tôi vừa đưa tay ra tới túi đựng bút chì thì Sendai-san nắm lấy cổ tay tôi.
“Để mình nhặt cho”
Cùng với giọng điềm tĩnh, Sendai-san nói.
Cô ấy vẫn không chịu thả tay tôi ra.
Cô ấy nắm nó chặt đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy đau đớn.
“Để mình tự nhặt là được”
Nếu đây mà là phòng tôi thì tôi có thể dứt khoát ra lệnh cho cô ấy thả ra. Nhưng do đây là ở trường, nên tôi phải chọn lời nói nhẹ nhàng để nhắc cô ấy thả tay tôi ra.
“A, xin lỗi nhé”
Bàn tay vừa nắm chặt cổ tay tôi rời đi.
“Nhiêu đây là hết rồi nhỉ?”
Sendai-san vừa đưa tôi cuốn sách giáo khoa trên tay vừa hỏi.
“Ừm, đủ rồi. Cám ơn cậu”
“Đừng khách sáo”
Sau khi cười một nụ cười thật tươi như một con hình nhân, Sendai-san bắt đầu ngoảnh bước đi. Cô ấy nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn của tôi, và vọng lại từ phía sau chỉ còn giọng nói của Ibaraki-san.
Tôi vỗ vỗ vào hai cuốn sách vở. Cả túi đựng bút chì nữa. Maika với Ami kêu tới phía tôi “đi thôi”.
“——Cậu vừa làm gì với Sendai-san thế?”
Maika vỗ lên vai và nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
“Gì là gì?”
“Trông cô ấy cứ nhìn vào Shiori đến phát khiếp, còn nắm cả tay cậu nữa. Chẳng phải cậu làm gì cô ấy à?”
“Có đau lắm không? Dù gì hai người cũng đụng vào nhau mạnh lắm mà”
Không thể tin được là hai người này chăm chú nhìn tới vậy.
Nhưng mà, lúc cô ấy nắm cổ tay tôi quả thật rất đau.
Không có vết hằn.
Không thể hiểu nổi tại sao Sendai-san lại làm thế nữa.
Tôi nhìn vào cánh tay vừa bị nắm.
Không có gì thay đổi so với trước khi tôi va vào Sendai-san cả.
Tôi thở dài, lòng thầm mong trên đó còn đọng lại một chút dấu vết.
Này em gái, em ghen vừa thôi nha