Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời thề hiệp sĩ

(Đang ra)

Lời thề hiệp sĩ

Hatake Rintaro

Nhưng... khi hai con người từng xa lạ trao nhau lời thề cuối cùng, mọi tuyệt vọng đều tan biến...

5 9

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

(Đang ra)

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

Shinichiro Shirakura (伸一郎 白倉)

Một "cuộc hành trình xuyên thời gian" đi vào lịch sử của những người bạn đã đồng hành cùng Kamen Rider Den-O, Kamen Rider Zeronos, Sakurai Yuuto và Deneb. Sau tất cả, liệu Deneb có thể bắt Yuto ăn nấm

3 6

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

31 372

Web Novel - 75. Dù không gặp Sendai-san tôi cũng vẫn ổn (3)

Cổ tôi cứ thấy ngứa ngáy làm sao ấy.

Chiếc cà vạt trên cổ tôi được thắt như mọi khi, không quá lỏng cũng không quá chặt.

Có lẽ lý do mà tôi cảm thấy bồn chồn khó chịu là vì miếng vải đang được quấn quanh cổ tôi không phải là đồ của tôi.

Tôi thử giật nhẹ chiếc cà vạt.

Chiếc cà vạt này của Sendai-san trông giống y như chiếc của tôi. Tới cả Maika lẫn Ami còn không nhận ra nữa mà, nên có kéo hay nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì sau cùng cũng chỉ là chiếc cà vạt mà thôi.

Chỉ duy nhất tôi và Sendai-san biết cà vạt của chúng tôi khác nhau.

“Đừng có nhìn vào cà vạt nữa, nhìn đằng trước đi kìa Shiori. Nguy hiểm lắm đó”

Tôi nghe thấy giọng Maika gọi, và bắt đầu cảm thấy tay mình bị kéo đi.

Từ chiếc cà vạt, ý thức của tôi bắt đầu bị kéo ra ngoài trở lại, và tất cả những thứ tạp âm bị tách biệt cùng một lúc đổ dồn vào trong đầu tôi.

Giọng của người bước qua.

Tiếng xe cộ qua lại.

Những thứ âm thanh inh ỏi này làm tôi cảm thấy đau đầu, và rồi, tôi nhớ ra là mình đang hướng tới khu mua sắm.

Hình như là đang đi mua đồ ấy nhỉ?

Tôi thả tay ra khỏi chiếc cà vạt rồi nhìn về phía trước.

Cái lễ hội văn hoá chẳng có gì ngoài phiền phức chỉ còn vài ngày nữa là sẽ tới, và dù là chẳng muốn chút nào, nhưng tôi cũng đang phải tất bật chuẩn bị cho tới ngày chính thức. Có người nào ấy bảo là muốn trang trí thêm cái biển thêm một chút cho đẹp, nên tôi đang phải dành thời gian sau giờ học của mình để đi mua vật liệu đây.

“Cứ lớ ngớ thế là cậu lại tông vào ai đó như lúc tông Sendai-san bây giờ”

Ami vừa cười vừa nói, còn Maika thì cạn lời đáp lại.

“Nói gì tới người, tớ sợ có khi cậu ấy còn đâm vô cả xe đạp nữa ấy chứ. Cậu đi đứng cẩn thận chút đi nào”

“Tớ xin lỗi”

Trên vỉa hè có rất nhiều người mặc đồng phục học sinh và mặc suit đi qua lại, và cũng có vài chiếc xe đạp lướt qua người đi bộ trên đó nữa. Tuy là họ không chạy nhanh lắm, nhưng nếu bị tông phải thì cũng đau đấy.

Cái lễ hội văn hoá ở trường có ra sao thì tôi cũng không quan tâm, nhưng nếu vì bị tông xe mà tôi phải tới bệnh viện thì phiền lắm. Có là tới bệnh viện hay là nhập viện thì tôi cũng không muốn.

Kể từ hôm đó tới giờ, tôi vẫn chưa một lần gặp Sendai-san.

Do người này phải chuẩn bị lễ hội, người kia phải tới trường dự bị, nên thời gian biểu của chúng tôi không hề khớp nhau. Có vài lần tôi gửi tin nhắn thì cô ấy đáp lại tôi là “tớ đi học”, và rồi hôm sau đó chúng tôi lại phải huỷ hẹn vì tôi phải ở lại giúp chuẩn bị lễ hội văn hoá ở trường. Giờ mà tôi phải tới bệnh viện này nọ nữa thì thời gian biểu của tôi sẽ còn kín hơn cả bây giờ nữa.

“Có chuyện gì mà dạo này cậu cứ nhìn vào cà vạt hoài thế?”

Maika chỉ tay vào chiếc cà vạt của tôi.

“Cũng không hẳn. Tớ đang xem không biết mình thắt chặt chưa thôi”

Tôi đi tới bước lớn, cố gắng chạy khỏi ánh nhìn đâm xuyên qua lồng ngực tôi. Nhưng rồi, Ami lại ấn mạnh lên vai tôi như không muốn để tôi chạy mất.

“Tự dưng lại bắt đầu chú ý ngoại hình vậy, khả nghi quá nha. Từ trước tới giờ cậu có để tâm tới mấy thứ này tới vậy đâu”

“Khả nghi cái gì trời. Tớ chỉ thấy có gì đó lạ lạ thôi. Mà quan trọng hơn là giờ mua gì đây?”

Cho dù có gặng hỏi đi chăng nữa thì tôi cũng không trả lời được, nên tôi miễn cưỡng kết thúc cuộc nói chuyện đó. Cùng lúc thì tôi đã thoát khỏi được cái cảm giác ngứa ngáy từ chiếc cà vạt. 

“Tớ có ghi chú đây”

Maika lấy ra tờ giấy nhỏ được gấp gọn vào từ trong túi váy của cậu ấy. Khi tôi lén nhìn vào tờ giấy đã từng là một phần của cuốn vở cậu ấy, tôi thấy trên đó có viết cái gì đó mà tôi cũng không rõ là để làm gì nữa. Mua hết chỗ đồ này xong thì cũng cồng kềnh đó, nhưng tôi nghĩ vẫn tốt hơn là phải làm trong lớp.

Chúng tôi vừa phàn nàn về cái này cái nọ, vừa tiến tới khu mua sắm.

Tuy thời tiết không nóng như hồi giữa hè, nhưng chiếc áo sơ mi trắng bắt đầu bám dính lên lưng tôi rồi. Vì một lý do nào đó, tôi đã không mặc chiếc áo sơ mi của Sendai-san mà lại cất nó vào tủ đồ, nên là không như chiếc cà vạt, tôi không để tâm đến chiếc áo sơ mi của mình cho lắm. Nhưng tôi cũng khá tò mò, không biết là Sendai-san đã làm gì với chiếc áo với chiếc cà vạt mà tôi đưa cho cô ấy.

Gặp ở trường thì tôi cũng có gặp.

Nhưng mà chỉ nhìn thôi thì tôi cũng không thể biết bộ đồng phục đó là của tôi hay của Sendai-san.

Tôi muốn gặp cô ấy rồi trực tiếp hỏi xem cô ấy làm gì với bộ đồng phục của tôi.

“Mong sao cái lễ hội văn hoá này mau mau qua nhanh đi”

Ami phản ứng lại với câu lẩm bẩm phát ra từ miệng tôi.

“Khâu chuẩn bị có hơi phiền phức, nhưng mà tới ngày lễ hội thì cũng vui mà”

“Năm nay là năm cuối rồi nên là bọn mình đi xem chỗ này chỗ nọ luôn đi”

“Tớ cũng có ý nói là mình không mong đợi gì đâu”

Nghe Ami với Maika vui vẻ nói thế, tôi chỉ biết lắp bắp đáp lại.

Không phải là tôi không thích cái lễ hội văn hoá đó. Năm ngoái cũng khá là vui, và cả năm trước nữa cũng vậy. Chỉ là tôi không thích phải dây dưa vào với cái nhiệt huyết “hãy cùng nhau tận hưởng lễ hội này nào!” của mấy cái con người hâm kia thôi.

Tôi thấy chỉ cần mấy thành viên trụ cột trong lớp hào hứng sôi nổi lên là được rồi, thế mà còn kéo thêm cả tập thể vào mới chịu. Hôm nay mà không phải đi mua đồ thế này là tôi gọi Sendai-san tới nhà mình được rồi.

Giờ mà có về sớm thì cũng chẳng có ích gì nữa, nhưng tôi vẫn muốn về sớm.

Đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ tiêu cực của bản thân thì tôi bất chợt nghe thấy giọng nói tích cực của Ami.

“Mà thôi, bọn mình cũng thong thả mà đi mua đồ rồi về thôi”

“Ami nè, hôm nay bọn mình không tới đây để mà đi mua đồ cho bọn mình đâu à nha?”

Maika vừa nói vừa vẫy tờ ghi chú.

“Có đi mua sắm thôi mà, chuyện vặt chuyện vặt. Bọn mình chỉ cần mua đồ xong rồi giết thời gian chút rồi về thôi cũng có sao đâu nào”

“Cậu cứ toàn tuỳ tiện thế không à”

“Chạy vặt thôi mà, có nghiêm túc hay không cũng có khác gì nhau đâu. Đúng không nè Shiori?”

“Chắc vậy”

Tôi không muốn bắt chước tính dễ dãi của Ami, nhưng đúng là có cố làm mấy điều mà bọn tôi cũng bất lực thế này thì cũng chẳng để làm gì cả. Tốt hơn là chúng tôi nên mua cho xong mấy cái thứ phiền phức này, rồi rong chơi ở đâu đó, rồi về cũng được.

Cùng với hai người họ, tôi bước vào trong khu mua sắm.

Maika vừa cầm tờ ghi chú trên tay, vừa mua một số thứ vật liệu để làm gì đó tôi cũng chẳng biết nữa. Trong khi đó thì tôi và Ami lại trở thành hai người bê đồ, và cả hai chúng tôi trông như hai con zombie vô hồn, không có một chút ý chí nào cả. Chúng tôi đi theo sau Maika như hai con ô sin vậy.

“Mấy cậu muốn uống gì đó không?”

Nhờ ơn của Maika (hầu hết) mà chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đi mua đồ, và lời mà Ami vừa nói ra dường như đã quyết định đích đến tiếp theo của chúng tôi.

Lần này tới lượt Ami dẫn đầu đàn mà bước đi.

Chúng tôi lên thang cuốn, bắt đầu nói mấy thứ vớ vẩn, và rồi lúc đi qua một cửa hàng nọ, tôi bỗng dừng bước.

Cửa hàng đó là một nơi mà tôi thường không để tâm tới, và nếu là mọi khi thì tôi cũng không có chậm bước lại đâu. Nhưng mà, có một món trang sức bên trong cửa hàng đó thu hút ánh nhìn của tôi. Một sợi dây chuyền với món phụ kiện được treo lên sợi dây làm bằng bạc, trông có vẻ rất hợp với Sendai-san.

Vừa lúc tôi đang không nghĩ ngợi gì mà bước gần tới, tôi nghe thấy giọng Maika.

“Sao đó? Cậu thấy có món nào đó dễ thương hả?”

“À không”

Vừa lúc tôi trả lời thì Ami, người sắp bỏ tôi lại đến nơi rồi, bắt đầu quay lại. 

“Chắc hôm sinh nhật tớ nên mua trang sức cho cậu thì hơn nhỉ?”

“Nếu cậu muốn mấy thứ thế này thì nói tớ một tiếng là được mà”

Nghe Maika tiếc nuối nói thế, tôi vội vã phủ nhận điều đó.

Tôi khá là thích chiếc túi đựng bút chì với bìa sách mà hai cậu ấy tặng tôi vào tuần trước, hôm sinh nhật tôi. Từ hôm nhận được chiếc túi đựng bút chì, tôi vẫn luôn sử dụng nó, còn chiếc bìa sách thì đang được bọc vô cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc nửa chừng. Tôi đã nói là tôi muốn cả hai thứ đó rồi, nên không có chuyện phải tặng tôi món trang sức này tôi mới thích đâu.

“Cũng không phải là tớ muốn đâu, chỉ là tớ tình cờ nhìn thấy thôi”

Đúng vậy, chỉ là tôi tình cờ nhìn thấy nó, và nó làm tôi nhớ tới Sendai-san thôi. Tuy là món trang sức đó cũng không mắc, chỉ cần tờ 5000 yên mà tôi thường trả cho cô ấy là có thể mua được, đó lại không phải thứ mà tôi có thể mua rồi tặng cô ấy. Với cả, làm gì có chuyện mà tôi mua một chiếc vòng cổ rồi đem tặng cho cô ấy chứ? Và tôi cũng không có lý do gì để mà làm thế cả. Nếu tôi biết sinh nhật của Sendai-san thì cũng gọi là có dịp để mà đưa cho cô ấy, nhưng tôi không biết Sendai-san sinh vào ngày nào, và cũng chưa có ai nói tôi nghe sinh nhật cô ấy vào ngày nào cả.

……Kể cả có biết thì chắc cũng không có vụ tôi đưa cho cô ấy đâu nhỉ.

Không cần phải nghĩ, chúng tôi không phải kiểu người sẽ tặng quà cho nhau. Nếu không thể tặng quà cho nhau thì có tìm món đồ nào đó hợp với cô ấy cũng vô nghĩa.

“Muốn vô trong xem không?”

Khi Maika hỏi, tôi dứt khoát trả lời.

“Tớ không xem”

“Nếu cậu không muốn xem thì mình đi thôi”

Ami nói nhẹ tênh rồi bắt đầu bước đi. Tuy Maika có hỏi lại tôi “cậu có chắc không muốn xem không?”, nhưng tôi vẫn không thay đổi câu trả lời của mình. Đó là điều không cần thiết, vì có xem đi chăng nữa thì cũng không để làm gì cả.