Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - 63. Tôi có làm thế này với Sendai-san cũng không sao (1)

Không có lý do cụ thể nào.

Tuy chỗ muốn đi thì không có, mà chỗ cần đi cũng càng không, Maika vẫn gọi tôi ra ngoài chơi, vì hôm nay là ngày chủ nhật cuối cùng của kỳ nghỉ hè rồi.

Chúng tôi cứ vòng qua hết quán này tới quán nọ, mãi cũng không vừa ý, rồi cuối cùng lại vào quán cafe mà chúng tôi hay ghé tới từ lúc lên cao trung rồi tám nhảm đủ thứ chuyện.

Chỉ là một ngày chủ nhật bình thường, không có gì đặc biệt cả.

Vừa nhìn Maika ngồi đối diện tôi đang cắt chiếc bánh kếp, tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vì kỳ nghỉ hè năm nay cũng không khác mấy so với năm ngoái. Mỗi khi ở một mình thì tâm trí tôi chỉ toàn nghĩ tới Sendai-san, nên tôi cũng biết ơn Maika vì đã rủ tôi ra ngoài chơi.

“Hầy, mai là hết được nghỉ hè rồi”

Maika vừa than thở vừa nhồi miếng bánh kếp vào miệng.

“Shiori làm xong bài tập chưa?”

“Tớ xong rồi”

“Do sắp sửa thi đầu vào nên phải thay đổi ha? Tớ nhớ hình như năm ngoái tới tận phút chót cậu mới làm xong ấy nhỉ?”

“Tại lên năm ba rồi nên tớ muốn học hành nghiêm chỉnh một chút”

Là do Sendai-san tới nhà tớ.

Nhưng mà làm gì có chuyện tôi nói cho cô ấy được, nên tôi bịa đại ra cái cớ đó, rồi rót siro lá phong lên miếng French toast.

Vừa cắn vào thì bên ngoài có cảm giác giòn rụm, nhưng bên trong lại mềm mại như pudding. Sau khi nuốt miếng French toast xuống bao tử thì đọng lại trong miệng là dư vị không được ngọt lắm của siro lá phong.

“Mà giờ mới nhớ, hình như đây là lần đầu tớ thấy Shiori order French toast đó. Shiori mà toàn làm những chuyện lạ thường thế này, chắc là sắp tới tận thế rồi đây”

“Bớt đi bà. Ai cũng có lúc này lúc nọ chứ. Cũng có lúc tớ làm xong bài tập sớm, cũng có lúc tớ ăn French toast chứ”

“Ừ nhưng mà chẳng phải trước đó cậu bảo tớ là không thích French toast lắm à?”

“Giờ tớ biết nó ngon rồi”

Do trước đó chưa ăn French toast bao giờ nên tôi từng nghĩ là tôi không thích nó cho lắm, nhưng giờ thì French toast lại trở thành một trong những món mà tôi thích nhất rồi.

Tôi không muốn thừa nhận là do Sendai-san, nhưng đây là món mà kể cả có mua đại ở nhà hàng nào đó thì nó vẫn rất ngon. Tuy vậy, mỗi khi ăn French toast thì những ký ức của ngày hôm đó lại ùa về, nên tôi cắm chặt chiếc nĩa mình xuống miếng bánh mì màu nâu sậm.

Miếng bánh mì được ngâm qua một lớp trứng, so với đôi môi của Sendai-san.

Dù không muốn nhưng mà tôi cứ nghĩ mãi, không biết thứ nào có cảm giác mềm mại hơn. Lan toả trong khoang miệng tôi bây giờ là vị ngọt của chiếc French toast hoà lẫn với vị máu vốn không nên tồn tại trong đó.

Khi tôi cắn vào bờ môi ấy, cảm giác nó thật mềm mại, song lại chảy ra nhiều máu hơn tôi nghĩ.

Lúc tôi chạm vào thứ chất lỏng màu đỏ đó, cảm giác có hơi dính dẩm, nhầy nhụa, và khi tôi ấn mạnh vô vết cắn, Sendai-san lườm về phía tôi.

Ký ức về những miếng French toast đó rõ ràng đến nỗi tôi dường như cảm thấy Sendai-san đang ở bên cạnh mình vậy.

“Có lẽ lúc đó tớ nên gọi bánh kếp thì hơn”

Tôi vừa nhìn vào chiếc đĩa đối diện, vừa đưa miếng French toast lên miệng mình.

“Thế có muốn chia một nửa với tớ không? Tớ cũng muốn ăn French toast nữa”

“Ừa”

Maika đề nghị, tôi gật đầu rồi đưa cho cô ấy một nửa chỗ French toast, và rồi một nửa chỗ bánh kếp được đưa sang đĩa tôi.

“À nè. Hay là mai mình cũng đi chơi đi. Dù sao cũng là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè cao trung rồi nên đi ra ngoài làm gì đó đi”

Maika nói như thể vừa nhớ ra, rồi cắn một miếng vào miếng French toast.

“Nnn, tớ có dự định trước rồi”

“Ami cũng bảo cô ấy đi hẹn hò với bạn trai, cảm giác như lịch hẹn của chúng mình chẳng hạp nhau chút nào ấy nhỉ”

“Có nói thế đi chăng nữa thì kể cả Maika năm nay cũng tới lò luyện thi suốt mà, nên cậu cũng có đi chơi với chúng tớ nhiều hơn năm ngoái hay gì đâu”

“Thì phải chịu thôi chứ biết sao. Với cả, dạo này Shiori hay làm gì thế? Năm nay trông cậu có vẻ hơi bị bận rộn đó”

“Cũng không phải là bận rộn, chỉ là ở nhà tớ có hơi nhiều thứ phải lo thôi”

Nói thật ra thì cái “nhiều thứ phải lo” đó cũng chỉ chủ yếu là Sendai-san thôi nên tôi cũng không muốn đào sâu vô đó. Thế nhưng, Maika lại nhìn về phía tôi, hỏi “nhiều thứ phải lo?” như đang thúc giục tôi.

“Ừa, nhiều thứ phải lo”

“Khả nghi quá nha. Năm nay cũng chẳng thấy cậu hé môi gì về kỳ nghỉ hè luôn đó”

“Khả nghi cái đầu cậu ấy”

Tôi cắn vào miếng bánh kếp như để lờ đi. Rất mềm mại, nhưng kết cấu với vị lại khác với French toast.

Để nhớ lại những lúc ở với một ai đó trong khoảng thời gian dài, dù có là nghỉ hè hay nghỉ đông, thì tôi cũng phải đào thật sâu vô mới nhớ ra được. Với cả tôi cũng nhớ là có ai đó như thế cả.

Tuy nhiên, hẳn một nửa kỳ nghỉ hè năm nay, tôi đã dành thời gian của mình với Sendai-san.

Đồng nghĩa với việc cô ấy là người ở bên cạnh tôi gần hơn gia đình, gần hơn cả bạn bè tôi. Nhưng đa số thời gian bên cạnh cô ấy cũng chỉ là để học thôi, nên không có gì đáng ngờ hết.

Lẽ ra phải là thế.

Cả hai đều không có ý định làm những điều chúng tôi thường làm sau giờ học, những điều luôn phải giữ kín trong lòng, có chết cũng không được nói cho ai biết.

—Mối quan hệ giữa chúng tôi đang bắt đầu nhanh chóng sụp đổ rồi.

“Ể, chẳng phải là cậu đang giấu cái gì đó à?”

“Tớ đã nói không có mà”

Vừa nói, tôi vừa nhớ tới những điều xảy ra vài ngày trước.

Có lẽ đó là điều xảy ra trong suốt kỳ nghỉ hè mà tôi không thể tiết lộ ra cho bất kỳ ai.

Hành vi phạm luật.

Tôi không hề có ý định làm thế, nhưng có vẻ tôi lỡ bước vào ranh giới đó rồi.

Lúc đó, tôi chỉ chạm vào cô ấy vì tôi muốn thế, chứ không hề có động cơ mờ ám nào cả. Chắc chắn là không. Tôi chỉ hơi lo ngại ánh nhìn của cô ấy nên mới làm thế. Chỉ là, tôi có chạm vào cô ấy lâu hơn mọi khi một chút. Nhưng có lẽ lúc đó tôi đã đi quá xa rồi.

Tuy đó không phải lý do, nhưng hai hôm sau đó, lúc Sendai-san tới vào ngày thứ sáu, chúng tôi không nghỉ giải lao nữa.

“Hầy, muốn nghỉ thêm tuần nữa quá đi à”

Nghe thấy giọng kêu la thảm thiết của Maika, tôi nhìn về phía cậu ấy.

“Rồi sau đó kiểu gì cậu cũng đòi thêm tuần nữa cho xem”

“Thì đúng rồi. Shiori cũng muốn nghỉ thêm mà đúng không”

“Thôi thôi, tớ không cần nghỉ hè thêm nữa đâu”

“Eo, nghe như học sinh gương mẫu thế kia”

Maika chọc ghẹo tôi.

Thực sự là tôi không cần thêm bất cứ một ngày nghỉ hè nào nữa.

Ngày mai.

Sau ngày mai, kỳ nghỉ hè sẽ kết thúc, và chúng tôi sẽ tới trường trở lại.

Nếu kỳ nghỉ hè cứ tiếp tục mãi thì chắc chắn là chúng tôi sẽ bắt đầu phá những quy tắc lẽ ra không bao giờ được phạm tới. Nếu điều đó xảy ra thì mọi chuyện giữa tôi với Sendai-san sẽ không còn được suôn sẻ nữa.

Còn một lần gặp nữa.

Chỉ cần lần này xong xuôi ổn thoả là được.

Tôi không giỏi hàn gắn lại những thứ bị phá vỡ, nên tốt nhất nên cố làm sao giữ cho nó nguyên vẹn.

“Cũng không còn nghỉ hè nữa, nay tính sao đây?”

Maika vừa hỏi vừa cắm nĩa xuống miếng French toast.

“Hừm”

Tôi đá Sendai-san ra khỏi tâm trí mình rồi bắt đầu đề xuất với cậu ấy.

Sau đó, chúng tôi làm những điều được đề ra lúc đó, cũng có những thứ khác với dự tính, rồi chia tay nhau về.

Tôi về nhà rồi ăn bữa tối.

Sau khi tắm xong, tôi phóng thẳng vào giường. Nhắm mắt lại, tôi chìm vào giấc ngủ, và sáng hôm sau thức dậy trước cả lúc báo thức kêu lên. Tuy không ngủ ngon lắm, nhưng tôi cũng không thiếu ngủ, nên đầu óc tôi khá là tỉnh táo.

Tôi sẽ không làm những thứ khác mọi khi nữa.

Tôi mặc một bộ đồ giống mọi khi, ăn trưa vào giờ giống mọi khi. Trong lúc đợi tin nhắn của Sendai-san tới thì tôi đọc cuốn sách mới mua. Khoảng dưới một tiếng đồng hồ sau thì tôi nhận được tin nhắn, và người gửi cũng đã tới đây.

Khi tôi đưa cho Sendai-san tờ 5000 yên cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cô ấy làu bàu rằng 5000 yên là quá nhiều so với một ngày dạy kèm, nhưng tôi vẫn ép cô ấy cầm lấy rồi bước vào phòng tôi.

Tôi vào bếp rót ra một ly rượu táo với một ly trà lúa mạch rồi đặt lên bàn như thường lệ. Cả mấy cuốn sách giáo khoa và sách bài tập cũng được bày ra trên bàn như mọi khi. Tương tự, Sendai-san cũng đang ngồi bên cạnh tôi.

Cứ nghĩ đến việc sau hôm nay chúng tôi sẽ không còn dành nguyên cả buổi chiều tối với nhau thế này nữa làm tôi thấy có chút cô đơn.

Tôi nhìn Sendai-san ngồi bên cạnh tôi.

Mái tóc kia chướng mắt thật đấy.

Sendai-san hôm nay lại không bện hay cột tóc lên, nên tôi không biết bộ mặt của cô ấy trông thế nào vào ngày nghỉ hè cuối cùng này. Tôi chỉ có thể nói rằng cô ấy rất chăm chú nhìn vào cuốn sách giáo khoa.

Tôi muốn nhìn thấy mặt cô ấy nên tôi đưa tay mình ra. Thế nhưng, trước khi bàn tay tôi chạm vào mái tóc cô ấy thì Sendai-san lại nhìn về phía tôi với vẻ mặt khó hiểu.

“Đừng có nhìn vào tớ nữa, lo lo nghiêm túc làm bài đi”

Nói rồi, Sendai-san cầm bút chọc vào giữa hai hàng lông mày trên mặt tôi.

Trán tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy nên theo phản xạ, tôi gạt cả tay lẫn chiếc bút của cô ấy ra.

Tôi đã đưa cô ấy 5000 yên rồi.

Nhưng tôi chưa đưa 5000 yên để làm những điều mà tôi muốn làm. Nên là tôi không nên làm vậy, tốt hơn hết là tôi nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này đi.

Dẫu biết thế, tôi vẫn đưa tay tới chạm vào Sendai-san, và đưa mặt tôi lại gần cô ấy. Thế nhưng, trước khi tôi có thể tới đủ gần để môi chúng tôi chạm nhau thì cô ấy lại cầm bút gõ lên trán tôi.

“Miyagi. Tớ nghĩ là giờ có hơi sớm đó, cậu tính nghỉ giải lao à?”

Vừa hỏi tôi là một giọng nói nhẹ nhàng và bình thản.

Tôi không thể đọc được biểu cảm trên gương mặt cô ấy.

“...”

Tôi sẽ không nghỉ.

Tôi không nên làm thế.

Dù biết vậy, tôi không thể nói không với cô ấy.