Đầu lưỡi cô chỉ chạm vào mu bàn chân đúng một lần, và Sendai-san nhanh chóng ngước lên rồi khẽ hỏi.
“Xong rồi chứ?”
Những ngày cảm thấy tệ, tôi sẽ bảo Sendai-san làm mọi thứ tôi muốn.
Tôi đã quyết định như vậy từ ngày đầu tiên bắt đầu mối quan hệ này với cô rồi.
Và vì hôm nay cũng là một ngày tệ hại, nên tôi vẫn chưa xong chuyện đâu.
“Không.”
Tôi không hề bắt nạt Sendai-san, nhưng mới chỉ liếm một lần thì chán lắm. Cô đang nghe theo mệnh lệnh kỳ lạ mà liếm chân tôi. Tôi không định đi xa thế này đâu, nhưng nếu cô đã tuân lệnh, thì sẽ thật phí phạm nếu tôi không tận hưởng thêm.
“Tớ còn phải làm việc này bao lâu nữa?”
“Đến khi tớ cảm thấy tốt hơn.”
“Đồ biến thái.”
Sandai-san nhăn mặt, trầm giọng nói.
Tất nhiên là trông cổ chẳng vui vẻ gì cho cam rồi, nhưng chẳng hề chi vì tôi làm vậy không phải để biến cô thành trò cười. Quan trọng là tôi có thấy vui hay không thôi.
“Và việc của Sendai-san là làm theo những gì đứa biến thái đây bảo cô ấy làm.”
Tôi mỉm cười nhìn cô ngồi dưới sàn.
Máy sưởi vẫn phả ra những luồng không khí ấm nóng, và Sendai-san thì nới lỏng cà vạt của mình hơn nữa, có vẻ do quá nóng. Chiếc áo cánh đã cởi ra ném cách đó không xa. Áo sơ mi để mở hai cúc, lộ ra phần xương quai xanh.
Sendai-san nhẹ thở dài.
Và rồi cô lại liếm vào mu bàn chân tôi, giống như mèo hay chó ấy.
Cái lưỡi ẩm ướt, ấm nóng và mềm mại, khiến tôi có cảm giác như cô đang làm gì đó rất hư hỏng.
Nếu một con thú cưng liếm vào chân tôi, tôi sẽ nghĩ nó dễ thương. Nhưng thực tế trước mặt tôi đây lại là một con người.
Sendai-san có gương mặt ưa nhìn, dù không đến mức như người mẫu trên tạp chí. Cơ mà, khi đầu lưỡi kia trườn trên chân tôi mà vuốt ve nó, khiến tôi thấy hơi chút khó chịu.
“Miyagi, cậu đang thấy vui sao? Làm như này ấy.” Sendai-san ngẩng đầu lên hỏi.
“Ừ, cũng có cái vui.”
Cái cảm giác khi được liếm không thú vị cho lắm, mà cái vui ở đây là việc Sendai-san đang liếm chân tôi cơ.
Sendai-san ấy, một trong những con người nổi bất nhất lớp, một cô học trò luôn được các giáo viên yêu mến, đang ngồi đây liếm chân tôi.
Cô nghe lệnh tôi, một con người bình thường chẳng có gì đặc biệt như một người hầu.
Việc đó khiến tinh thần tôi lên cao.
“Hmm, thế là vui à. Vậy làm thế cậu có thấy sướng không?”
Nói rồi, Sendai-san trượt lưỡi từ ngón cái qua mắt cá chân. Tôi nghiến răng, nắm thật chặt tay, bụng thì như thắt lại khi cảm nhận được cái lưỡi ấm áp, trơn trượt kia.
“Không hề.”
Tôi nói ngắn gọn rồi kéo tóc mái Sendai-san. “Dừng lại,” cô nói rồi túm chặt vùng mắt cá chân tôi.
Móng tay khá dài của cô hơi đâm sâu vào da.
Tôi chọc ngón trỏ vào trán Sendai-san.
“Đừng làm gì thừa thãi.”
Khi tôi lên giọng, cô đáp lại vô cảm “Được rồi” và bàn tay nắm lấy mắt cá chân kia thả lỏng ra.
Cái lưỡi ấy, lại tiếp tục quay lại mu bàn chân tôi.
Chầm chậm nhưng không hề do dự, Sendai tiếp tục việc của mình.
Tôi không rõ liệu cô nghĩ gì nữa.
Ngay từ đầu, tôi đã chẳng thể thấu nổi những suy nghĩ của cô rồi.
Tôi sẽ chẳng bao giờ muốn phải liếm chân người khác, nhưng cô lại vừa phàn nàn, vừa giữ lưỡi của mình quét qua chân tôi.
Tôi không nghĩ cô làm vậy vì tiền.
Nhưng nếu có lí do nào khác, thì nó là gì mới được chứ?
Có lẽ việc tưởng tượng người thông minh nghĩ gì là vô dụng rồi.
“Bạn cậu sẽ nghĩ gì khi thấy một Sendai-san như thế này đây?” tôi hỏi cô.
Các bạn của cô, là nhóm người chẳng liên quan gì đến tôi. Họ luôn tỏa sáng, luôn vui vẻ, và luôn có được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống học đường.
“Tớ nghĩ cậu nên tự lo cho bản thân mình đi thay vì nghĩ đến tớ. Nhìn vào tình huống này, có sai đâu nếu nói Miyagi là cái thể loại biến thái tồi tệ nhất, đúng không?”
Sendai-san nhìn tôi lạnh lùng nói.
Nếu chuện này vỡ lở ở trường, tôi sẽ rơi một mạch thẳng xuống đáy vực sâu luôn. Cuộc sống bình thường hiện tại chắc chắn sẽ biến mất.
Nhưng điều tương tự cũng sẽ xảy đến với Sendai-san. Nếu người ta biết cô đã liếm chân một đứa như tôi, cô cũng sẽ chẳng còn vị thế như hiện tại đâu.
Thế nên, tôi chẳng bận tâm dù có là loại biến thái tệ hại nhất đi chăng nữa.
Vì dù sao, Sendai-san cũng là loại biến thái tệ nhất ấy mà.
“Không sao cả. Tớ sẽ không nói gì với ai trên trường hết vì nó sẽ trái với thỏa thuận của chúng ta.”
Có những luật được bọn tôi đặt ra từ ban đầu.
Những luật đặt khi tôi trả cho Sendai-san 5.000 yên để cô tuân theo ý tôi, và một trong số chúng là không kể những gì xảy ra sau giờ học với bất cứ ai.
Thế nên, đây là một trò chơi bí mật mà sẽ chẳng bao giờ có ai khác thấy, một trò chơi mà tôi và Sendai-san, sẽ không cho bất cứ ai khác biết.
“Tán nhảm đủ rồi, liếm cho tử tế đi.”
Tôi khẽ lấy chân mình nâng cằm Sendai-san lên.
Cô nhíu mày, ánh mắt sắc lẻm như muốn nói gì đó.
Từ hồi bắt đầu đưa cô 5.000 yên mỗi lần, Sendai-san chưa bao giờ nhìn tôi như vậy.
Tôi rùng mình trước sự phản kháng bất ngờ của cô.
Tôi không hề có ý định nghe theo lời Sendai-san, nhưng ít nhất tôi sẽ cho cô được nói.
“Nếu có gì muốn nói, thì cậu chỉ được nói một điều thôi.”
Tôi nhìn xuống, mu bàn chân vẫn đặt nơi cằm cô.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage