Thứ Hai, vào tiết sinh hoạt lớp.
Cuối cùng, khoảnh khắc mà tôi chờ đợi đã đến: sắp xếp lại chỗ ngồi. Với chỗ ngồi đã cách xa khỏi Amada, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Từ giờ, tôi có thể lên kế hoạch trả thù một cách an toàn hơn mà không bị làm phiền — ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy. Nhưng...
「…Được rồi!」
Ngay bên cạnh tôi, cô gái nhỏ nhắn tên Kanie siết nắm tay nhỏ xíu lại, làm động tác ăn mừng.
Trong lần đổi chỗ này, tuy tôi đã thành công tránh xa được Amada, nhưng lại phải ngồi cạnh Kanie.
Con nhỏ này đã cố tình sắp xếp để được ngồi cạnh tôi. Tôi bị xếp vào hàng ghế đầu, vị trí không được ưa chuộng. Ban đầu, Kanie ngồi ở cuối lớp, nhưng cô ta bảo, “Em nhỏ nên ngồi đầu sẽ dễ nhìn hơn,” rồi đổi chỗ với bạn nữ vốn ngồi cạnh tôi. Thế là cuối cùng, cô ta đạt được mục đích.
Trong khi đó, Amada ngồi ở giữa lớp, còn Hidaka ngồi hàng thứ hai tính từ phía trước.
Tsukiyama thì được xếp cạnh Hidaka, vị trí khiến bọn con trai rất ghen tị. Nhưng vì ảnh hưởng từ những lời bàn tán của các nữ sinh từ tuần trước, cậu ta nói, “Ai có thị lực không tốt thì đổi chỗ với tôi nhé!” rồi tự nguyện chuyển về phía sau.
Vì vậy, dù lần đổi chỗ này có vẻ có lợi cho tôi, tôi tuyệt đối không được phép lơ là. Thậm chí tôi còn phải cảnh giác hơn trước.
Việc Kanie bây giờ ngồi cạnh tôi, có nghĩa là nhóm Three Stars đã bắt đầu hành động. Bọn họ chắc chắn đang lên kế hoạch gì đó.
Tuy nhiên, đây cũng là một cơ hội với tôi. Cuộc trả thù của tôi không thể tiến hành bằng cách đối đầu trực diện. Nếu tôi hành động quá lộ liễu, đám nữ chính có đầu óc kia sẽ lập tức nhận ra và biến tôi thành mục tiêu trừng phạt. Đó là cái bẫy mà bọn chúng dựng ra.
Do đó, chiến lược tối ưu của tôi là phòng thủ phản công. Giống như tuần trước khi đối đầu Tsukiyama, tôi cần đảm bảo rằng bất cứ kẻ nào ra tay trước thì sẽ bị đánh gục, dần loại bỏ từng người một để phá hủy dàn harem của Amada.
◆ ◆ ◆
Đó là kế hoạch mà tôi đã toan tính. Nhưng niềm tin của tôi nhanh chóng bị dập tắt.
「Xin lỗi vì chuyện hôm trước! Là tớ đã sai!」
「Xin hãy thứ lỗi cho bọn tớ vì đã làm phiền cậu.」
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc và giáo viên rời khỏi lớp, một chuyện kỳ lạ xảy ra ở lớp 1-C. Ushimaki và Iba đột ngột đến chỗ tôi và xin lỗi.
Cái gì thế này?
Tôi dám chắc là bọn họ không thật lòng xin lỗi — đó là điều đầu tiên tôi nghĩ. Nhưng với một lời xin lỗi thẳng thắn kiểu này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận để giữ thể diện.
「À, không sao. Miễn là sau này các cậu cẩn thận hơn là được…」
「Thật không? Cảm ơn nhiều nha~!」
Ushimaki mỉm cười rạng rỡ sau khi ngẩng đầu lên. Iba cũng cười dịu dàng.
Như để thể hiện thiện chí, Ushimaki đưa tôi một thanh protein bar.
「Nếu cậu thích thì ăn thử đi. Đây là món yêu thích của tớ!」
「Mooka-san, trong tình huống như thế này, có lẽ nên tặng thứ gì đó nữ tính hơn…」
「Không vấn đề gì đâu! Quan trọng là phải sống đúng với bản thân mà?」
Bọn họ đang cố tiếp cận tôi bằng cách này à?
Tôi cần nói rõ: tôi không có ý định kết bạn với mấy người đâu. Đặc biệt là cô đấy, Iba. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Dù tôi đã nâng mức cảnh giác lên cao nhất, nhưng sau khi nói vài câu, bọn họ lặng lẽ rút lui.
「Thôi, chúng tôi đi trước nhé. Gặp lại sau nha, Ishii!」
「Xin phép, Ishii-san.」
Sau khi họ rời đi, Kanie, người đang ngồi bên cạnh tôi, hơi cúi đầu xuống.
「Tôi cũng xin lỗi…」
Tôi không hiểu. Bọn họ đang giở trò gì vậy?
◆ ◆ ◆
Vào giờ nghỉ trưa, tôi rời lớp và chọn một chỗ ngồi ngoài trời ở căn tin để ăn. Tại đó, Hidaka bước đến với vẻ mặt lo lắng.
「Kazupyon, cậu tính làm bạn với bọn họ à?」
「Tất nhiên là không. Thực ra, tớ còn thấy sự thay đổi đột ngột của bọn họ rất đáng nghi.」
Từ sau chuyện ở tiết đầu tiên sáng nay, Ushimaki và Iba không lại gần tôi nữa.
Trong khi đó, Kanie có mượn sách của tôi vào giữa giờ vì cô ta quên đem theo. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì không có hành động đáng chú ý nào khác.
Quá kỳ lạ. Với bản tính trước kia của họ, lẽ ra họ sẽ phải tấn công quyết liệt hơn. Nhưng giờ lại quá yên tĩnh.
「Đáng nghi?」
「Tất nhiên rồi. Vừa tuần trước còn gây sự nhiều như thế, giờ bỗng nhiên xin lỗi? Nghe lạ thật.」
「Có thể họ thực sự muốn làm bạn với cậu?」
「Không đời nào. Trong mắt họ, tớ chẳng có chút sức hút nào cả.」
「Cậu đang xem thường bản thân đấy. Tớ thích cậu, Kazupyon. Nên nếu người khác cũng bắt đầu thích cậu thì đâu có gì lạ.」
Hidaka nghiêm túc nhìn tôi.
「Chính vì vậy, chúng ta phải sớm tạo một thực tế không thể chối cãi…」
「Không, chúng ta sẽ không làm thế.」
「…Buồn ghê…」
Dù cô ấy đã quen với việc nói chuyện trôi chảy hơn, nhưng Hidaka cũng ngày càng táo bạo. Sáng nay cô ấy còn giúp mẹ tôi nấu bữa sáng nữa.
...Không biết quan hệ giữa cô ấy với chính gia đình của mình như thế nào nhỉ?
「A! Tìm thấy rồi! Này, Ishii!」
Đúng lúc đó, một giọng nói vui vẻ cất lên từ xa. Đó là Ushimaki, phía sau là Iba và Kanie.
Sau khi thấy tôi và Hidaka đang ngồi cùng nhau, bọn họ tiến đến với nụ cười tươi rói.
「Này, cho bọn tớ ăn cùng được không?」
「Không.」
「Ế~ Đừng thế mà. Tụi mình cũng thân thiết còn gì?」
「Tôi chẳng thân thiết gì với các cậu cả.」
「Trời đất, lạnh lùng quá…」
Không phải quá rõ ràng sao. Đừng tưởng các người sẽ thân với tôi chỉ vì xin lỗi và cho một thanh protein bar.
Nhìn sang Hidaka đang ngồi cạnh tôi mà xem. Cô ấy đang tỏa ra hàn khí rồi kìa.
Bên cạnh đó, Amada thì sao? Sao không đi mà phát triển tình cảm với hắn ta đi? Làm ơn giùm cái.
Khi Ushimaki bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, thì Iba lập tức chen vào.
「Mooka-san, nếu cậu ấy không muốn thì đừng ép. Chúng ta đã nói rồi còn gì?」
「Biết rồi… Xin lỗi vì đã làm phiền nhé!」
Nói xong, Ushimaki nhanh chóng rời đi, trong khi Iba và Kanie cúi đầu rồi đi theo. Khi họ đã đi khỏi, tôi quay sang hỏi Hidaka.
「Cậu thấy sao?」
「Đúng là rất đáng nghi.」
「Xin lỗi, cậu có thể giải thích cụ thể không?」
「Giống như cậu nói đấy. Việc đột ngột tỏ ý muốn làm bạn là rất kỳ quặc. Nhưng tớ nghĩ là ngay từ đầu bọn họ đã biết rằng cậu sẽ từ chối rồi. Đã biết không thành công mà vẫn cố tiếp cận càng khiến nó đáng ngờ hơn.」
「Đúng thật. Hơn nữa, họ rút lui quá nhanh và dễ dàng.」
「Còn cậu thì sao?」
「Hmm... Tớ cảm thấy...」
Lúc này, tôi ngập ngừng một chút.
Thực ra tôi cũng có vài suy đoán về hành động kỳ lạ của Ushimaki và những người còn lại, nhưng liệu có nên nói hết với Hidaka không? Dù tôi không thể tránh việc kéo cô ấy vào cuộc do mối quan hệ giữa cô ấy và Amada, tôi vẫn muốn giữ Hidaka tránh khỏi kế hoạch trả thù càng xa càng tốt.
Nếu đã vậy, tốt nhất là đừng nói quá nhiều—
Đột nhiên, Hidaka nắm lấy tay phải của tôi, siết nhẹ một cách ấm áp.
「Kazupyon lúc nào cũng dịu dàng, nhưng tớ cũng cảm thấy cô đơn lắm đấy.」
「Eh?」
「Cậu không muốn lôi tớ vào chuyện này, đúng không? Nên mới không nói gì.」
「Tớ… vì đây là chuyện riêng của tớ thôi.」
「Nhưng chuyện của Kazupyon cũng là chuyện của tớ nữa mà. Dù rất vui vì được cậu bảo vệ, nhưng nếu chỉ có thể đứng nhìn thì tớ sẽ buồn lắm.」
「…Đừng dính vào quá sâu nhé?」
「Ừ, tớ chỉ nghe thôi mà.」
Nụ cười của Hidaka thật dịu dàng, khác hẳn với kiểu cười của Ushimaki và những người khác. Có lẽ là vì tôi thật lòng tin tưởng Hidaka như một đồng minh. Chỉ cần cô ấy chịu lắng nghe thôi cũng đã làm lòng tôi nhẹ nhõm đi nhiều.
Dù là ở kiếp trước hay kiếp này, tôi luôn được Hidaka giúp đỡ.
「Tớ có suy nghĩ là, có khi bọn họ giả vờ muốn làm bạn với tớ, nhưng thật ra chỉ đang tìm cách tiếp cận cậu. Nếu đúng vậy, thì Amada chắc chắn cũng…」
「Cũng có thể lắm. Nhưng nếu thật như thế, thì bọn họ rút lui dễ dàng quá.」
「Đúng là vậy.」
Nếu thực sự là vì Amada, chí ít họ cũng phải thúc ép một chút chứ?
Đặc biệt là Ushimaki, cô ta là kiểu người hành động cảm tính cơ mà.
Việc cô ta rút lui đơn giản như vậy, có khả năng cao là Iba đang giật dây phía sau.
Giống như trước kia, rất có thể cô ta lại đang âm thầm hành động mà không để lộ dấu vết.
「Kazupyon, cậu ổn chứ?」
「À, ừ… tớ ổn mà…」
Không, không hẳn là ổn, thực lòng mà nói, tôi vẫn rất sợ Iba, bất kể thế nào.
「Đừng cố quá nhé? Nếu quá sức thật, cứ để tớ làm thay cậu.」
「Tớ sẽ cẩn trọng để không đến mức đó. Tớ cũng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.」
Chuyện càng kéo dài thì số thành viên trong harem của Amada sẽ càng tăng.
Nếu không thể giải quyết mọi chuyện trước khi số nữ chính vượt quá ba người, tôi chắc chắn sẽ thua.
Vì vậy, tôi phải đảm bảo kế hoạch của Iba không thể diễn ra theo ý cô ta muốn.
◆ ◆ ◆
Thứ Năm.
Tôi vẫn chưa tìm ra… nghiêm túc đấy, rốt cuộc Iba và đám kia đang âm mưu chuyện gì vậy?
Từ hôm thứ Hai đến giờ, Iba, Ushimaki và Kanie liên tục thể hiện thái độ thân thiện một cách kỳ lạ.
Bọn họ cố tình tìm đến lớp tôi, nhưng khi tôi tỏ thái độ không muốn tiếp xúc, họ rút lui ngay lập tức. Chuyện đó lặp đi lặp lại nhiều lần.
Chỉ có một thay đổi rõ ràng là: mối quan hệ giữa Amada và Tsukiyama đã sụp đổ. Và Hidaka đã lần ra được lý do.
Dạo gần đây, Tsukiyama hiếm khi trò chuyện với bạn bè cùng lớp, thường xuyên bị bắt gặp ngồi một mình. Thế nên Hidaka đã đến hỏi
「Tại sao cậu không còn nói chuyện với Amada nữa vậy?」
Và thật bất ngờ, Tsukiyama, có lẽ vui khi được Hidaka bắt chuyện, đã vô tình nói ra
「Vì Iba nói với tớ rằng, nếu tớ ở gần Teru thì sẽ chỉ khiến gây phiền phức cho cậu ấy.」
Hidaka cũng thừa nhận rằng cô ấy khá ngạc nhiên khi lại dễ lấy được thông tin từ Tsukiyama đến thế.
Nhưng nghĩ kỹ thì, khi đã bị cả nam lẫn nữ trong lớp xa lánh, thì con người trở nên yếu đuối cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao, sự thay đổi này có lẽ không liên quan trực tiếp đến kế hoạch của nhóm nữ chính.
Đúng hơn là, Tsukiyama bị loại khỏi vòng chiến vì cậu ta bị xem là thứ phiền phức.
Dù cứng đầu, cậu ta lại là người có tinh thần chính nghĩa cao, nên rất khó để Iba thao túng.
Nhưng kể cả khi biết vậy, kế hoạch của họ vẫn chẳng rõ ràng thêm được bao nhiêu—
「Ishii, dạo này mày thân với đám con gái dữ ta.」
「Hả?」
Trong giờ thể dục, khi tôi tình cờ được ghép nhóm với Kobayakawa, cậu ta bất ngờ ném ra một câu như vậy.
Ngữ điệu của cậu ta rõ ràng là thù địch.
「Mày ngồi cạnh Kanie nên lúc nào cũng nói chuyện với nhỏ đó. Giờ nghỉ trưa thì toàn kè kè với Hidaka. Thỉnh thoảng còn thấy mày nói chuyện với Iba với Ushimaki, mấy con nhỏ nổi tiếng nữa chứ. Vậy mà với bọn con trai thì chẳng bao giờ thấy mày giao lưu.」
「Khoan— Không phải như thế—」
Tôi liếc nhìn quanh. Vài nam sinh khác cũng đang liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ác cảm.
Còn Amada? Hắn chẳng buồn để tâm, đang làm nóng người với nhóm khác như không có chuyện gì xảy ra.
Khi bầu không khí càng lúc càng khó chịu, Kobayakawa ghé sát mặt tôi và thì thầm đủ để chỉ tôi nghe thấy.
「Mày khiến nhiều người khó chịu đấy.」
「…Ồ, ra vậy.」
Tình huống tệ thật. Nhưng đây lại là một tiến triển rất có lợi.
Tuyệt vời, Iba. Ra đây là chiêu của cô à.
Ở kiếp trước, Iba đã sớm nhận ra mình và các nữ chính khác là trung tâm của sự chú ý.
Điều đó vẫn đúng ở kiếp này. Và vì thế, cô ta dùng chiến thuật hai tầng:
Nếu tôi bị ngoại hình của họ hấp dẫn mà lại chủ động tiếp cận, họ sẽ lợi dụng tôi để gây dựng quan hệ với Hidaka, và rồi kéo cô ấy đến với Amada.
Còn nếu tôi từ chối, thì việc tôi thường xuyên tiếp xúc với Hidaka, Kanie, Ushimaki và cả chính Iba sẽ khiến các nam sinh khác bắt đầu ghét tôi.
Tóm lại, tôi sẽ bị cô lập.
Rõ ràng là từ ban đầu, tôi vốn không có người bạn thân nào trong trường Hirasaka và có xu hướng bị cô lập.
Nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ bị đám con trai đối xử một cách thù địch. Chúng nó chỉ xem tôi như kẻ không đáng quan tâm.
Nhưng giờ đây, khi sự thù ghét đã được khơi dậy, tôi bị sẽ xem như mối đe dọa cần bị loại bỏ. Trong hoàn cảnh này, tôi chỉ có hai lựa chọn:
Một, nhờ Amada giúp đỡ và chịu kết thân với hắn.
Hai, tiếp tục làm mục tiêu thù ghét của đám con trai và bị đối xử không dễ chịu gì.
Chắc chắn, Iba nghĩ rằng tôi sẽ chọn cách tránh xa khỏi Hidaka để không gây rắc rối cho cô ấy.
Hoặc, có thể chính nhóm Iba định xuất hiện đúng lúc tôi gặp rắc rối để cứu nguy rồi nhân cơ hội đó để tiếp cận.
Dù thế nào, những gì họ đang làm cũng đã đi quá xa, ngay cả nếu mục tiêu chỉ là giúp Amada. Iba đúng là điên thật rồi.
「Mày nghe không đấy? Tao nói thật đấy, không chỉ tao bực mình vì mày đâu!」
Huh, đúng là kế hoạch cao tay đấy, Iba. Nếu đây là kiếp sống đầu tiên của tôi, có lẽ tôi đã rơi thẳng vào trong âm mưu của cô rồi. Nhưng không may cho cô, lần này tôi mới là người nắm trong tay lợi thế: thông tin về tương lai.
「Xin lỗi nếu tao làm mày khó chịu.」
Trong kiếp trước, tôi biết rõ Kobayakawa là kiểu người luôn xông pha làm tiên phong trong những vụ thế này. Nhưng chính vì vậy, tôi có thể lợi dụng tình huống hiện tại. May mắn đã đứng về phía tôi lần này.
「Hừm, vậy thôi à?」
Một lời xin lỗi đơn giản chắc chắn sẽ không làm cậu ta thỏa mãn, đúng như tôi đã đoán. Dù sao thì, cốt lõi của vấn đề này không phải điều có thể giải quyết bằng một lời xin lỗi.
Nguyên nhân chính khiến Kobayakawa hành xử như vậy là sự ghen tị. Chừng nào mọi chuyện vẫn chưa theo ý cậu ta, cậu ta sẽ luôn tìm lý do để loại bỏ tôi. Vậy nên…
「Ờm, thế này nhé? Nhân tiện, mình nhờ cả Yoshikawa và Ouchi luôn được không?」
Tôi gọi hai học sinh nam đang quan sát gần đó lại.
Tại sao là hai người đó? Bởi vì họ rất phù hợp với kế hoạch của tôi.
Với vẻ mặt hơi hoang mang, Yoshikawa và Ouchi tiến lại gần. Tôi quay sang Kobayakawa và nói:
「Nhờ các cậu giúp nhé?」
◆ ◆ ◆
Sau tiết thể dục, vào giờ nghỉ.
Vừa thay đồng phục xong và ngồi vào chỗ, Kanie, người ngồi cạnh tôi, đột nhiên gọi nhỏ:
「Um… Ishii-kun…」
「Có chuyện gì vậy?」
Trong vài ngày vừa qua, tôi đã âm thầm phân tích hành vi của Kanie. Cô ấy chỉ tiếp cận tôi khi không có Ushimaki và Iba, chính xác hơn, là những lúc họ không thể có mặt ở lớp 1-C. Ví dụ như bây giờ, khi họ vẫn đang bận với tiết thể dục.
「Umm… Nếu được thì, trưa nay…」
Iba, đáng ra cô nên thu thập thông tin cẩn thận hơn. Chính sai sót này đã tạo cơ hội cho tôi loại bỏ một trong những đối thủ khó chịu nhất ngay từ sớm.
「Bữa trưa làm sao?」
「Hả?」
Kanie trông cực kỳ ngạc nhiên. Bình thường, tôi hay từ chối thẳng thừng mỗi khi cô ta bắt chuyện. Vậy nên lần này, việc tôi đáp lại có lẽ nằm ngoài dự tính của cô ta.
「Thì… nếu cậu rảnh, mình ăn trưa cùng nhau nhé…」
Cô ấy nói với vẻ lúng túng, đầy ngập ngừng khi mời tôi cùng ăn trưa. Tuy nhiên, trước khi cô kịp nói hết câu…
「Ê, bọn mình ăn cùng được không?」
Kobayakawa, Ouchi, và Yoshikawa lập tức chen vào cuộc trò chuyện.
「Hả? Hể? Ơ… gì vậy?!」
Kanie hoang mang cực độ trước tình huống bất ngờ này. Trong khi đó, Kobayakawa mỉm cười dịu dàng nhưng không kém phần dứt khoát và thêm vào:
「Đã là ăn trưa cùng nhau thì bọn tớ tham gia được chứ? Không phiền gì, phải không?」
「Chuyện đó… cũng không sao, nhưng mà…」
Đây chính là sự yếu đuối của Kanie: điều khơi dậy bản năng bảo vệ của người khác. Dù có hoàn toàn là lỗi của cô ta, nhưng nếu tôi tỏ ra cáu gắt, đám con trai sẽ lập tức bênh vực cô ta, còn tôi thì bị gán mác là kẻ xấu. Vì vậy tôi không thể hành xử quá đáng với cô ta.
Dù vậy, về sau cô ấy sẽ trở thành người được cả nam lẫn nữ yêu mến, sau khi vượt qua sự rụt rè của mình.
Nhưng đó là câu chuyện tương lai. Còn bây giờ, Kanie chỉ là một cô gái nhút nhát có tình cảm với Amada, nhưng vẫn chưa đủ can đảm để thay đổi bản thân.
「Vậy là quyết định rồi nhé?」
「…Ừm…」
「Tốt quá! Tớ tưởng cậu sẽ từ chối cơ.」
Cuối cùng, Kanie cũng gật đầu đồng ý, dù có phần miễn cưỡng.
Thấy vậy, Kobayakawa thở phào nhẹ nhõm và ra hiệu cảm ơn tôi. Tôi chỉ gật đầu nhẹ để đáp lại.
「Vậy, mình ăn ở đâu nhỉ? Ở lớp cũng được mà…」
「Ờ… à thì…」
Hah, nhìn cô ta bối rối kìa. Một cô gái rụt rè như vậy khó lòng từ chối bất kỳ ai.
Kanie thực sự khá nổi tiếng với đám con trai lớp tôi. Giờ đây, có vài người trong số đó, bao gồm Kobayakawa, Yoshikawa, và Ouchi, đều đang có cảm tình với cô ấy. Và tôi đã tận dụng điều đó.
Tôi đã nói với họ:
「Tôi cũng không hiểu tại sao Iba và mấy người đó cứ quấy rầy tôi hoài. Nếu mấy cậu thấy tôi bị làm phiền bởi mấy cô gái khác ngoài Hidaka, liệu mấy cậu có thể chen vào nói chuyện giúp không? Không cần nghiêm túc quá, chỉ cần đúng lúc thôi.」
Nếu không có lý do chính đáng, họ sẽ không dám tiếp cận Kanie. Nhưng nếu có lý do thì chuyện lại khác. Như lần này, là để giúp đỡ một người bạn đang gặp rắc rối, chứ không phải tiếp xúc với Kanie vì mưu đồ cá nhân.
Cả ba người đều đồng ý ngay lập tức và thậm chí còn xin lỗi vì đã hiểu lầm tôi trước đó.
「Vậy ăn ở lớp nhé…」
Kanie đáp lại đầy lo lắng.
Ở kiếp đầu tiên, ba người này thường xuyên tiếp cận Kanie một cách phiền nhiễu, khiến cô ấy vô cùng mệt mỏi.
Khi đó, Amada cùng các nữ chính khác đã can thiệp để giải cứu. Kanie cuối cùng cũng cố gắng vượt qua bản tính rụt rè của mình và có can đảm từ chối họ. Nhưng đó là chuyện sau này. Còn bây giờ, Kanie vẫn chưa đủ mạnh mẽ để từ chối đến ba người.
Hơn nữa, nguyên nhân chính khiến Kanie sụp đổ tinh thần khi đó là…
「Con nhỏ đó lại nói chuyện với con trai kìa?」
「Trông như kiểu chỉ bám lấy con trai ấy nhỉ. Lúc nào cũng vậy」
「Tỏ vẻ tội nghiệp kiểu đó nữa chứ, ngứa mắt ghê.」
Sự phẫn nộ đó đến từ các nữ sinh trong lớp. Con người dễ sinh lòng thương cảm với những ai "đáng thương", nhưng với những kẻ chỉ tỏ vẻ đáng thương, họ lại ghét cay ghét đắng.
Một cô gái nhút nhát, ít khi nói chuyện với các bạn nữ, nhưng lại thường xuyên trò chuyện với đám con trai cứ như một bé gái. Đó là cách phần lớn con gái trong lớp nhìn Kanie.
Tốt lắm, đến lúc kết thúc trò này rồi.
「Xin lỗi, nhưng trưa nay tớ bận rồi. Tớ có hẹn trước rồi.」
「Hả… không thể nào!」
Cô ấy chắc hẳn đã hy vọng sẽ được ăn trưa cùng tôi, nhưng tôi đã tìm được cách từ chối. Trông cô ấy như một chú mèo con bị bỏ rơi, mắt long lanh nhìn tôi như sắp khóc. Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Vì ngay từ đầu, chính bọn họ là người khơi mào mọi chuyện. Giờ thì cứ vui vẻ ăn trưa với Kobayakawa và mấy tên kia đi.
「Ồ, ra là vậy à? Thế thì không có Ishii rồi. Nhưng cố lên nhé!」
「Ừ, cảm ơn cậu, Kobayakawa.」
「Hể? Hể? Là sao…?」
Từ khi nào mà tôi và Kobayakawa lại thân nhau đến thế?
Tại sao cô ấy lại phải ngồi ăn trưa với mấy đứa con trai khác thay vì Amada?
Tại sao các nữ sinh khác lại nhìn cô ấy bằng ánh mắt sắc như dao?
Hàng loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu Kanie mà không có lấy một lối thoát, cô ấy cuối cùng đành quay sang Amada với ánh mắt cầu cứu. Nhưng Amada sẽ không ra tay đâu.
Dù thừa biết Kanie đang lâm vào cảnh khó khăn, hắn vẫn vờ như không biết, tiếp tục nói cười vui vẻ với các bạn cùng lớp.
Bởi vì hắn hiểu rõ, nếu can thiệp lúc này, vị trí của hắn sẽ bị lung lay.
Này, nhân vật chính. Lạnh lùng quá nhỉ? Không phải cậu nên hy sinh địa vị để cứu lấy nữ chính sao?
「Teru-kun...」
Cuối cùng, dù ở hiện tại hay tương lai, Kanie vẫn quá phụ thuộc vào Amada. Nếu thực sự muốn thay đổi bản thân, cô ấy phải tự mình hành động.
Và cuối cùng, tôi giả vờ như không biết gì và nói với Kobayakawa:
「Kobayakawa, khi nào có dịp, ăn trưa cùng nhau nhé?」
「A, tất nhiên rồi! Phải thế chứ!」
Kanie coi như xong. Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ liên tục bị bám dính lấy bởi Kobayakawa và đám bạn đã bắt đầu mất kiểm soát, như thể trút hết mọi bức xúc mà họ đã tích tụ bấy lâu nay.
Kiếp sống đầu tiên đã chứng minh điều đó sẽ xảy ra.
◆ ◆ ◆
Thứ Sáu, giờ nghỉ sau tiết học thứ ba.
Phớt lờ Kanie, người đang bị Kobayakawa và đám bạn liên tục bắt chuyện, đi về phía nhà vệ sinh. Giữa đường, Ushimaki bất ngờ chắn lối tôi với vẻ mặt tức giận.
「Cậu đã làm gì với Koro?」
Tôi nhìn quanh. Iba không thấy đâu. Có vẻ như đây là hành động theo cảm xúc của Ushimaki. Tôi quyết định giả vờ không hiểu.
「Hả? Ý cậu là gì?」
「Tại cậu, Koro đã──!」
Cô ta tiến một bước về phía tôi.
Ý cô là gì khi bảo đó là lỗi của tôi? Chính các người là bên bắt đầu trước mà. Buồn cười thật đấy.
Vậy, tôi nên làm gì đây?
May mắn thay, Iba không có mặt ở đây. Nếu vậy, tôi có thể thử kết liễu Ushimaki ngay bây giờ.
「À thì… tôi sai ở chỗ nào cơ?」
「Đừng giả ngu! Chính cậu đã cố tình khiến bọn nó tiếp cận Koro, đúng không?」
「Ừ thì… đúng là vậy thật… nhưng tôi có lý do riêng mà…」
Ushimaki là kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối và hay hành động bốc đồng. Nếu tôi cũng nổi nóng, phần thắng sẽ nghiêng về cô ta vì cô ta nổi tiếng trong trường. Nhưng nếu tôi giữ bình tĩnh, điều đó chỉ càng khiến cô ta thêm nổi điên.
Vì vậy, trong tình huống thế này, cách hay nhất là giả vờ yếu thế. Hãy để Ushimaki và những người khác thấy tôi là nạn nhân, như thế tôi có thể kiểm soát cuộc trò chuyện, dù bề ngoài có vẻ là người yếu thế.
「Chậc… lý do là gì?」
Thấy chưa? Ushimaki, người thường chẳng bao giờ chịu nghe ai nói, giờ lại chủ động hỏi tôi lý do.
「Tôi bị mấy cậu con trai khác mắng. Họ nói tôi khó chịu vì chẳng bao giờ bắt chuyện với họ mà chỉ trò chuyện với mấy cô gái xinh như Iba, cậu, và Kanie.」
「────!」
Ngay khi tôi nói vậy, mặt Ushimaki liền tái mét.
「Nhưng đó chỉ là hiểu lầm thôi mà? Tôi đâu có thân với cậu hay ai khác. Thế nên tôi giải thích với họ, và họ nói, ‘Để bọn tôi giúp làm rõ hiểu lầm này.’」
「Không thể nào…」
Ushimaki lùi lại từng bước một.
Đúng vậy. Tất cả là do các người. Chính các người đã cố cô lập tôi bằng cách giả vờ làm bạn với tôi.
Vậy nên, tôi đã đảo ngược tình thế.
「Thực ra họ chỉ đang cố giúp tôi thôi. Là vậy đấy…」
「Ugh…」
Ushimaki là kiểu người yếu lòng trước sự tử tế. Nếu Kobayakawa và những người khác tiếp cận Kanie với ý đồ xấu, cô ta hẳn đã nổi trận lôi đình và hành động nông nổi giống như ở kiếp trước.
Nhưng lần này thì khác. Kobayakawa và bạn của cậu ta tiếp cận Kanie với lý do là giúp đỡ tôi.
Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Thực tế là tất cả đều có ý đồ được che dấu.
Thế nhưng điều đó không quan trọng với Ushimaki. Thứ duy nhất cô ta để tâm là Kanie đang chịu áp lực vì hành động của họ. Và chỉ điều đó thôi đã khiến cô ta rơi vào hoảng loạn.
「Thế nên mình đã bảo Hime đừng dùng cách này mà…」
Ushimaki nghiến răng nói khẽ, gần như lẩm bẩm.
「Hả? Ý cậu là gì?」
「…K-Không có gì cả!」
Vậy, quả nhiên Iba là người đưa ra kế hoạch này à?
Trong kiếp trước cũng vậy, Iba và Ushimaki thường xảy ra xung đột.
Iba luôn điềm tĩnh và không ngại dùng thủ đoạn, nên thường bất đồng với Ushimaki.
Nhưng cuối cùng, Ushimaki vẫn sẽ chấp nhận vì Amada.
「Cậu ổn chứ? Nếu có chuyện gì, tôi có thể nói với Amada—」
「Đừng!」
Phải, tôi biết. Không ai muốn Amada biết chuyện này cả.
Họ chắc chắn sợ rằng nếu Amada biết họ đang dùng chiêu trò để hại tôi, hắn ta sẽ ghét bỏ họ.
「Làm ơn… đừng nói với Teru… làm ơn đấy…」
Thật đáng thương. Trong khi sự thật là Amada biết hết mọi thứ từ đầu rồi…
「Được thôi. Nhưng nếu cậu bắt đầu có hành động kỳ lạ, tôi sẽ nói với Amada. Dù tôi không thân với cậu, nhưng tôi vẫn thấy lo lắng đấy.」
「Hức… được rồi…」
Sự tự tin và vẻ hung hăng của Ushimaki hoàn toàn biến mất. Giờ đây chỉ còn lại một người run rẩy gật đầu vì sợ hãi.
Vậy là xong, Ushimaki cũng bị loại khỏi bàn cờ.
Chỉ vì quá yêu Amada, cô ta rất sợ bị hắn ghét bỏ.
Đó là điểm yếu thứ hai của Ushimaki.
◆ ◆ ◆
Sau khi xử lý xong Kanie và Ushimaki, mục tiêu tiếp theo của tôi là Iba Kouki — kẻ địch cuối cùng và cũng khó nhằn nhất.
Tuy vậy, quá trình chuẩn bị để hạ gục Iba của tôi gần như đã hoàn tất.
Giờ ăn trưa. Tôi bí mật theo dõi Amada rời khỏi lớp. Hidaka cũng đi cùng tôi.
Với tư cách là một kẻ theo đuô... à không, một người quan sát tận tụy, Hidaka rất giỏi khoản này.
Khi tôi nói rằng tôi muốn theo dõi Amada vào giờ ăn trưa, cô ấy lập tức bảo: “Chuyện đó là sở trường của tớ.” Sau đó, cô bắt đầu dạy tôi các kỹ thuật theo dõi mà không bị phát hiện.
Đổi lại, cô ấy kiên quyết đòi được đi cùng…
Chúng tôi âm thầm theo dấu Amada cho đến khi cậu ta đi vào khu nhà thực hành.
Cậu ta bước vào một phòng câu lạc bộ bỏ trống. Lúc đó, tôi hỏi Hidaka:
「Chúng ta có thể đến gần mức nào mà không bị phát hiện?」
「Tới sát cửa thì không sao.」
「Được rồi…」
Tin vào lời Hidaka, tôi nhẹ nhàng tiến đến sát cửa phòng. Khi tôi áp tai vào cánh cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.
「Tớ xin lỗi, Teru-san. Tớ đã thất bại…」
「Hả? Ý cậu là gì?」
Tôi nghe giọng yếu ớt của Iba vang lên. Kèm theo đó là giọng ngạc nhiên của Amada.
Vẫn đang giả vờ không biết gì, dù rõ ràng là hắn đã biết hết từ đầu, phải không?
「Nói thật với cậu, tớ và mọi người đã cố gắng giải quyết vấn đề của Ishii-san.」
「Ế? Không cần đâu! Đó là lỗi của tớ, không liên quan gì đến các cậu…」
「Bọn tớ không thể làm ngơ, Teru-san. Bọn tớ còn nợ cậu rất nhiều.」
「Hime…」
Dù bầu không khí nghe có vẻ đầy tình cảm và lòng biết ơn, nhưng với Iba, đây chắc chắn là tình huống rất ngặt nghèo.
Kanie đang vướng vào rắc rối, không thể hành động. Ushimaki, người thường hỗ trợ Iba, không có mặt ở đây. Có lẽ họ đã cãi nhau.
Iba, người vốn điềm tĩnh và toan tính, lại thường mất kiểm soát khi mọi việc không theo đúng kế hoạch. Và như thường lệ, khi bị dồn vào ngõ cụt, cô ta lại tìm đến Amada để xin giúp đỡ.
「Tớ muốn hỏi. Hime, kế hoạch của bọn cậu để giải quyết vấn đề như thế nào vậy?」
「Bọn tớ định thử kết thân với Ishii-san…」
Amada tiếp tục giả vờ không biết gì, dù thực ra hắn đã nắm rõ mọi chuyện.
Trong khi đó, Iba giấu đi mục đích thật sự và bịa ra một cái cớ để che đậy.
Cuộc đối thoại của họ chất chứa đầy sự giả tạo và dối trá.
「Thế sao lại thất bại?」
「Bọn tớ không thể làm thân với cậu ấy… Thay vào đó, Koro-san lại bị mấy bạn nam khác tiếp cận, rồi tớ cãi nhau với Mooka-san nữa… Tớ xin lỗi… hức…」
「Này! Đừng khóc! Không sao đâu! Thật đấy!」
Amada hoàn toàn chấp nhận những giọt nước mắt đầy giả dối của Iba. Dù có thể phần nào là cảm xúc thật, nhưng rõ ràng cô ta đang làm quá mọi chuyện để kéo gần khoảng cách với Amada.
Tôi phải công nhận lòng can đảm của Iba. Dù đang rơi vào hoàn cảnh tồi tệ, cô ta vẫn tận dụng được tình thế. Nhưng lần này, điều đó sẽ phản tác dụng.
Tôi sẽ mở cửa và chứng kiến cảnh này ngay bây giờ.
Nếu tôi và Hidaka nhìn thấy họ “thân mật”, điều gì sẽ xảy ra với Amada, người có tình cảm với Hidaka?
「Kazupyon, cậu trốn ra chỗ khác đi.」
「Hả? Chờ đã, ý cậu là sa—」
Trước khi tôi kịp ngăn lại, Hidaka đã mạnh mẽ đẩy cửa ra.
Tôi lập tức lùi ra phía sau và ẩn mình.
Gì vậy chứ?! Không phải tôi mới là người cần xuất hiện sao?!
「Hả? Mi... Mikoto!?」
「Sao... Hidaka-san lại ở đây...?」
Cả hai giọng nói rõ ràng đều mang đầy bối rối.
Amada chắc chắn đang nghĩ rằng đây là kịch bản tệ nhất có thể xảy ra. Bị nữ chính trung tâm bắt gặp khi đang ở cùng với một cô gái khác.
Thế nhưng, Hidaka vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Ánh mắt phán xét nhìn thẳng vào họ như một nữ hoàng băng giá.
「Tôi chỉ đang tìm một chỗ yên tĩnh. Thế thôi.」
「À… Ra vậy… Nhưng, không phải như cậu nghĩ đâu! Bọn mình không hề—」
「Cứ tiếp tục đi. Đừng để ý đến tôi.」
Nói xong, Hidaka điềm tĩnh đóng cửa lại rồi quay bước đi.
Amada và Iba lập tức đuổi theo. Tuy nhiên, Hidaka hoàn toàn không có ý định lắng nghe.
Cô ấy phớt lờ lời giải thích của họ và điềm nhiên bước đi.
「Nghe tớ đi, Mikoto! Không phải như cậu nghĩ đâu! Quan hệ của bọn mình không có gì đặc biệt cả…!」
Amada, người đang hoảng loạn, đã hoàn toàn không nhận ra.
Rằng những lời biện hộ để cứu vãn tình hình đó, đang đâm thẳng vào trái tim Iba.
Sắc mặt Iba dần chuyển sang tuyệt vọng, đôi mắt cô ngấn nước.
「Đừng đi theo tôi. Cậu thật ghê tởm.」
Amada, nghe thấy câu nói đanh thép ấy, chỉ biết đứng sững tại chỗ.
Bên cạnh cậu ta, Iba tuyệt vọng xin lỗi rối rít, nói rằng mọi thứ là do cô ấy đã khiễn Hidaka hiểu lầm.
Nhưng Amada, đã đánh mất sự bình tĩnh, không hề đáp lời.
Và rồi, một lúc sau…
「Xin lỗi, Hime. Tớ muốn chúng ta giữ khoảng cách một thời gian.」
「........!」
Nói hết câu một cách lạnh lùng, Amada rời khỏi nơi đó.
Iba, bị bỏ lại, ngồi sụp xuống đất, run rẩy kiềm nén tiếng nấc.
Với Iba, Amada là người cực kỳ quan trọng. Dù không thể trở thành người yêu, chỉ cần được ở bên cạnh hắn ta là đủ. Nhưng giờ đây, ngay cả điều đó cũng không thể.
「Tại sao lại thành ra thế này… Tại sao phải như thế này…」
Ban đầu, kế hoạch của tôi là chứng kiến cảnh hai người gần gũi, khiến cô ta tự nguyện tránh xa khỏi Amada. Như vậy, tôi có thể vô hiệu hóa được Iba.
Nhưng vai diễn ấy lại bị Hidaka chiếm lấy, và hiệu ứng mang lại còn lớn hơn tôi tưởng.
Tôi không ngờ Amada lại quyết định cắt đứt quan hệ với Iba…
Khi tôi nhìn Iba khóc nức nở từ phía sau, một tin nhắn được gửi đến điện thoại của tôi. Là từ Hidaka.
[Tớ cũng hữu ích đấy chứ, phải không?]
Tôi thực sự không ngờ kết quả lại mạnh đến vậy.
Nhưng dù thế nào, việc Hidaka dám ra tay như vậy…
[Kazupyon, tớ tưởng cậu sợ cô gái đó lắm cơ… Nhưng tớ đoán sai rồi nhỉ?]
Ugh! Không ngờ cô ấy lại tinh ý đến thế…
[Nếu cậu thấy sợ, cậu cứ thừa nhận cũng được mà, thật đấy.]
Chết tiệt. Cô ấy thật sự là một người con gái đáng nể…
Tôi quay đi, tránh khỏi tầm nhìn của Iba, rồi nhắn tin cảm ơn Hidaka.
◆ ◆ ◆
Chủ nhật. Hôm nay tôi có ca làm thêm.
Giờ làm việc của tôi từ 2 giờ chiều đến 10 giờ tối.
Hidaka không có mặt.
Thực ra cô ấy cũng muốn làm chung, nhưng vì số lượng nhân viên bị giới hạn, nên cô ấy được phân ca từ 6 giờ tối.
Hiện tại, tôi chỉ làm việc cùng một đồng nghiệp khác.
「Xin chào quý khách… a.」
Khi đang tận hưởng khoảng thời gian khá yên ắng, cánh cửa tự động mở ra, và một vị khách bước vào.
Là Amada.
Trông hắn ta có vẻ mệt mỏi, nhưng khi thấy tôi, một nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt hắn.
「Hôm nay cậu làm đến mấy giờ?」
「Tới 10 giờ tối.」
Không cầm theo món đồ nào, hắn ta tiến thẳng đến quầy thu ngân và bắt chuyện với tôi.
May là lúc đó không có nhiều khách, nên tôi có thể trả lời, nhưng hành động của hắn vẫn rất kỳ lạ.
「Vậy à. Có giờ nghỉ không?」
Vừa hỏi, hắn vừa đảo mắt nhìn quanh cửa hàng. Có vẻ như đang tìm Hidaka.
Đáng tiếc cho hắn ta, Hidaka vẫn chưa đến. Tôi trả lời mà không đá động gì đến chuyện đó.
「Có, 30 phút. Quản lý nói nếu rảnh thì cứ tranh thủ nghỉ.」
Khi làm hơn tám tiếng, chúng tôi sẽ có 30 phút nghỉ giữa giờ.
Chỗ nghỉ tùy chọn, nhưng thường tranh thủ lúc ít khách.
「Vậy cậu nghỉ bây giờ được không?」
「Tôi chỉ mới làm có một tiếng, chưa thể nghỉ được.」
「Thế thì tôi sẽ quay lại lúc cậu nghỉ. Khoảng mấy giờ?」
Hắn ta hành xử cứ như thể việc nói chuyện với tôi là điều đương nhiên.
Nếu có thể thì tôi đã từ chối rồi. Nhưng hắn không phải kiểu sẽ từ bỏ.
Và... nếu như hắn gặp trực tiếp Hidaka ở đây thì còn phiền hơn.
「16 giờ 30. Tôi sẽ nghỉ 30 phút từ lúc đó.」
「Vậy nhé. Cảm ơn.」
Nói xong, Amada rời khỏi cửa hàng.
◆ ◆ ◆
16 giờ 30.
Tôi vào giờ nghỉ, thay đồng phục ra trong phòng nhân viên, rồi quay lại khu vực cửa hàng. Đúng lúc đó, Amada lại xuất hiện, như thể đã tính toán sẵn thời gian.
Hắn ta mua mì ly, gà chiên và nước, rồi đi đến khu vực ăn uống. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh.
「Vậy, cậu đến đây để làm gì?」
「Vào thẳng vấn đề luôn à? Chờ chút đi, mì còn chưa được ba phút mà.」
Hắn đặt điện thoại lên ly mì, rồi nở một nụ cười nhẹ.
Hành động của hắn phần nào đó có vẻ buông xuôi, tạo cảm giác khác với Amada thường ngày.
Ba phút trôi qua. Hắn ta nhẹ nhàng kéo tay áo lên để tránh cho chiếc vòng tay khỏi bị vấy bẩn, rồi bắt đầu ăn mì. Chắc sẽ dễ hơn nhiều nếu hắn chỉ đơn giản là tháo chiếc vòng ra.
Khi đã ăn được nửa ly mì, cuối cùng hắn cũng mở lời với giọng nặng nề:
「Ishii, cậu biết cảm xúc của Mikoto đúng không?」
「Biết. Nhưng tôi không hiểu lý do.」
Tôi quyết định trả lời thành thật, vì nói dối lúc này cũng chẳng ích gì.
Dù gì hắn ta chắc cũng đã biết hết mọi chuyện từ đầu rồi.
「Vậy à… Nếu đã biết, sao cậu không hẹn hò với cô ấy? Cô ấy xinh thế còn gì.」
「Tôi không muốn đánh giá người khác chỉ dựa vào vẻ ngoài. Thế thôi.」
「Tính cách cô ấy cũng tốt mà? Cô ấy trung thành và luôn cố gắng.」
「Ừ… đúng là vậy.」
Đôi lúc hơi trung thành quá, nhưng quả thực Hidaka là một cô gái thu hút, cả bên trong lẫn bên ngoài.
Tuy vậy, tôi vẫn chưa thể đáp lại tình cảm của cô ấy. Bởi vì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Cuộc báo thù của tôi với Amada vẫn chưa xong.
「Có khi nào… cậu cố tình nhường tôi──」
「Chắc chắn là không.」
「Trả lời nhanh quá đấy! Ít nhất thì cũng nên cho tôi hi vọng một chút chứ.」
Thấy tôi phản ứng như vậy, Amada cười phá lên.
Sau đó, hắn ta ăn nốt chỗ mì còn lại, rồi uống cạn chai nước trong một hơi.
「Cậu biết không, tôi đã từng nghĩ mình là nhân vật chính trong một câu chuyện…」
「Hả?」
「Phải, tôi là nhân vật chính, và Mikoto là nữ chính. Một câu chuyện rom-com hỗn loạn giữa những người bạn thanh mai trúc mã, với một chút hiểu lầm. Tôi thực sự đã tin rằng cuộc đời mình sẽ diễn ra như thế.」
「À… ra vậy…」
Tôi đã từng nghe điều này từ Hidaka. Amada là kiểu người hay nhầm lẫn giữa hiện thực và hư cấu.
Nhưng tôi không ngờ cậu ta lại tự mình thừa nhận điều đó.
「Nhưng có vẻ tôi đã quá sai rồi.」
「Tất nhiên. Hidaka không phải là một nhân vật được sinh ra để làm cho cuộc sống của cậu dễ dàng hơn.」
Và tất nhiên, cả những “nữ chính” khác cũng vậy.
「Nghe đau lòng thật đấy… Nhưng đúng là vậy… Gần đây tôi mới bắt đầu nhận ra.」
「Nhận ra?」
「Phải. Nếu tôi thực sự là nhân vật chính trong một câu chuyện tình yêu, thì các nhân vật nữ sẽ luôn ở bên ủng hộ tôi. Cùng nhau, chúng tôi chắc chắn sẽ vượt qua mọi khó khăn. Tôi đã từng tin như vậy, nhưng…」
Amada nhìn tôi bằng ánh mắt điềm tĩnh.
「Một rào cản quá cao thì không thể vượt qua được.」
「……….」
「Thành thật mà nói, ban đầu tôi rất tức giận. Tôi tự hỏi vì sao mình lại thất bại thảm hại như thế. Nhưng rồi tôi nhận ra chính suy nghĩ đó mới là sai lầm. Bởi vì tôi chẳng làm gì cả.」
「Giao phó tất cả cho người khác mà không chịu trách nhiệm… Thật đáng ghê tởm.」
「Tôi biết. Tôi đã nhận ra. Và đến lúc tôi nhận ra thì mọi người đều đã rời bỏ tôi…」
Có lẽ hắn ta đang nói đến nhóm “Three Stars”.
Sau khi tôi khiến Iba phải rời xa hắn trong giờ nghỉ trưa hôm thứ Sáu, không còn ai bên cạnh Amada nữa.
Kanie thì bị Kobayakawa và nhóm bạn liên tục quấy rầy. Ushimaki thì cãi nhau với Iba khiến cả hai tránh mặt nhau. Và rồi chính Amada cũng tự tay cắt đứt mối quan hệ với Iba. Nói cách khác, giờ đây Amada thực sự hoàn toàn cô độc.
「Xin lỗi, Ishii. Trước kia tôi tiếp cận cậu là để đến gần Mikoto. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu lợi dụng người khác vì mục đích cá nhân là một sai lầm lớn. Vì vậy…」
「Vì vậy?」
Amada nghiến răng, có vẻ hắn ta thực sự không muốn phải nói ra.
Sau khi mất hết tất cả các nữ chính lẫn bạn bè thân thiết, hắn ta chẳng còn cách nào khác để lật ngược tình thế.
Vì vậy, hắn buộc phải nói ra điều này với tôi.
「Hãy chăm sóc Mikoto thay tôi. Nếu cậu khiến cô ấy khóc, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.」
「Chuyện đó không phải việc của cậu. Dù giữa tôi và Hidaka có chuyện gì, cũng không liên quan đến cậu.」
「…Nặng lời thật đấy. Nhưng đúng là như vậy. Tôi sẽ không can thiệp nữa. Mà thật ra là cũng không thể làm gì được.」
Tôi đáp lại một cách bình thản, nhưng trong lòng vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Tôi không ngờ Amada lại bỏ cuộc nhanh đến vậy.
Nhưng, liệu có thật là như vậy? Liệu hắn có thực sự từ bỏ Hidaka?
Hidaka đã từng nói Amada chỉ thực sự nguy hiểm khi hắn ta bị dồn đến đường cùng.
「Khó mà tin lời cậu được, nhưng tạm thời tôi sẽ chấp nhận.」
「Haha… Cậu cảnh giác quá đấy. Kế hoạch cuối cùng của tôi đã thất bại rồi, cả hôm qua lẫn hôm nay.」
「Ý cậu là gì?」
「Thực ra tôi đã thử xin làm ở đây. Nhưng bị từ chối.」
「……!?」
Tôi không ngờ Amada lại thử cả chiêu này này.
Nhưng nếu nghĩ kỹ, thì hoàn toàn hợp lý. Amada muốn được ở gần Hidaka nhiều nhất có thể.
Một khi đã biết Hidaka làm việc ở đây, thì Amada muốn xin làm chung cũng dễ hiểu.
「Vậy ‘hôm nay’ là sao?」
「Tôi muốn thử nói chuyện thật lòng, xem liệu có làm cậu lay động không. Nhưng cậu phòng thủ ghê quá. Nữ chính trong truyện cũng không khó tiếp cận đến vậy.」
「Tôi là con trai.」
Nghe câu trả lời lạnh nhạt của tôi, Amada bật cười:
「Đúng là vậy.」
Giờ nghỉ của tôi sắp hết. Nhận ra điều đó, Amada đứng dậy.
「Vậy thì tôi đi đây. Tôi sẽ không đến đây nữa đâu, nên cứ yên tâm.」
「Vậy từ nay trở đi cậu định làm gì?」
「Ừm…」
Tôi hỏi, và Amada ngước mắt nhìn lên trần nhà như đang nghĩ ngợi.
Sau một hồi, hắn quay lại nhìn tôi và mỉm cười.
「Tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Có lẽ tôi sẽ bắt đầu bằng việc xin lỗi Hime.」
「Vậy à… Chúc may mắn.」
Sau khi dứt lời, Amada vẫy tay chào tôi và rời đi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại kết thúc như thế này.
Tôi từng cho rằng Amada, khi bị dồn đến chân tường, sẽ phản kháng dữ dội một lần nữa để lật ngược tình thế. Nhưng hóa ra, cậu ta đã thử, và đã thất bại.
Và thế là, mặc dù vẫn còn một chút tiếc nuối, cuộc báo thù của tôi cũng đã khép lại.