Tôi từng nghe rằng cuộc sống cần một chút “kích thích”, nhưng mà… cái này thì quá mức rồi.
Ở kiếp trước, Hitsujitani Miwa chỉ đơn thuần là một cô gái sinh đẹp chuyển đến trường Cao Trung Hirasaka, được giải quyết vấn đề stalker rồi sau đó gia nhập dàn harem.
Thế nhưng, ai mà tưởng được rằng hóa ra cô ta lại là bạn thuở nhỏ của Amada.
Cái quái gì đây? Chẳng lẽ vì đặc tính học sinh chuyển trường không đủ mạnh để cạnh tranh với các nữ chính khác, nên tác giả đã nhồi thêm yếu tố bạn thuở nhỏ vào sau à?
Nếu đúng là vậy, thì thời điểm đưa vào sai hoàn toàn. Đáng lẽ nó phải được làm từ kiếp trước chứ.
Tại sao lại là ở kiếp thứ hai… đúng lúc nhân vật chính đã biến mất, thì mới đưa yếu tố đó vào?
「Này, Ishii-kun. Cậu có nghe không đấy?」
「À, ừ… nghe rồi…」
Tôi liếc nhanh vào trong cửa hàng, thấy Hidaka đang chuẩn bị bước về phía chúng tôi, với gương mặt đầy cảnh giác.
Có lẽ cô ấy đã nhận ra tôi có gì đó bất thường.
Tôi vội giơ tay ra hiệu “không sao đâu”, để cô ấy yên tâm quay lại.
Bình tĩnh nào, tôi ơi.
Trong trường hợp tương tự trước đó, bạn thuở nhỏ nào đó cực kỳ ghét nhân vật chính. Nên nếu Hitsujitani cũng là bạn thuở nhỏ, thì có lẽ──
「Cho nên, kể tớ nghe chuyện của Teruchi đi!」
À, không. Đây là level tình cảm cao chót vót rồi.
Cô ta đã vào chế độ Teruchi Baby với tình yêu nồng cháy dành cho Amada-kun rồi đây này.
「Nếu cậu là bạn thuở nhỏ của cậu ta, thì sao không hỏi thẳng cậu ta luôn?」
Tôi thử phản kháng chút ít. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không muốn Hitsujitani và Amada có bất kỳ liên hệ nào. Tôi chỉ cảm thấy rằng mọi thứ rồi sẽ kết thúc một cách vô nghĩa.
「Tại vì… tớ không chắc Teruchi có còn nhớ tớ không. Nếu cậu ấy quên mất rồi, thì chắc tớ sẽ buồn lắm…」
Trời ạ, nữ chính này… mới cái thái độ hào hứng vừa nãy, giờ đã chuyển sang kiểu rụt rè đáng yêu rồi.
Có thể nào ai đó xóa cái thiết lập này đi được không? Dùng dùng phép thuật xóa bỏ hay gì đó cũng được.
「Tôi nói trước, chuyện này không phải thứ gì dễ nghe đâu đấy.」
「Không sao đâu, tớ đã chuẩn bị rồi.」
Phiền phức thật. Đúng là một pha ghi điểm ngoạn mục của Amada. Nhưng mà, sao họ lại là bạn thuở nhỏ cơ chứ?
Nếu vậy, đáng lẽ Hidaka cũng phải biết về Hitsujitani chứ? Cả hai đều là bạn thuở nhỏ mà?
Không, giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó. Trước mắt, tôi phải kể cho cô ta biết chuyện đã.
Thật lòng mà nói, tôi không hề muốn kể chút nào. Nếu có thể, tôi chỉ muốn bỏ chạy và hủy luôn cái cuộc trò chuyện này.
Nhưng nếu tôi bỏ chạy, chắc chắn Hitsujitani sẽ tiếp tục gây rắc rối cho cuộc sống của tôi.
Vậy thì cách duy nhất là đối mặt với rủi ro.
Đây cũng là một cơ hội. Tôi sẽ không kể lại đúng sự thật, mà sẽ tô vẽ câu chuyện để làm cho ấn tượng về Amada trở nên tồi tệ nhất có thể.
Nếu thành công, tôi có thể kéo mức thiện cảm của Hitsujitani dành cho Amada tụt xuống mức âm.
「Chuyện là thế này, một thời gian trước──」
Tôi bắt đầu kể cho Hitsujitani một câu chuyện được thêm mắm dặm muối cẩn thận.
Rằng Amada tự cho mình là nhân vật chính của thế giới rom-com, và tin rằng tất cả các cô gái xinh đẹp trên đời đều sẽ phải lòng hắn ta.
Rằng hắn ta đã chọn Hidaka Mikoto làm nữ chính trung tâm, còn các nữ chính khác chỉ để dự phòng.
Tất cả chỉ để làm tăng độ kịch tính cho câu chuyện và thoả mãn lòng tự tôn của bản thân.
Thậm chí, hắn ta còn lợi dụng các nữ chính đó để giải quyết đủ loại rắc rối, rồi vơ hết công lao về mình.
Tôi chính là nạn nhân lớn nhất trong trò chơi đó của Amada.
Vì Hidaka Mikoto, người hắn ta chọn làm nữ chính trung tâm, bắt đầu quan tâm đến tôi, tôi bị xem là chướng ngại và trở thành mục tiêu bị loại bỏ.
Bằng cách nào ư?
Hắn ta định gài tôi vào một vụ chụp ảnh lén.
Amada âm thầm truy cập vào điện thoại của tôi, chụp ảnh các nữ chính đang thay đồ, rồi định lợi dụng chuyện đó để dựng lên kịch bản tôi là kẻ biến thái và đe dọa.
Nhưng kế hoạch đó đã thất bại.
Tôi đã lật tẩy hắn ta, và kết quả là bản chất thật của Amada bị phơi bày trước toàn bộ các bạn cùng lớp cũng như những cô gái mà hắn đã lợi dụng.
Cuối cùng, Amada mất hết vị thế trong lớp và nghỉ học.
──Tôi đã định nêm nếm cho đậm, nhưng câu chuyện thực tế vốn đã mặn đến mức chẳng cần thêm gì mấy.
Thì ra ấn tượng về nó là như vậy.
「Tớ hiểu rồi… Vậy ra mọi chuyện là như thế… Cảm ơn cậu đã kể nhé…」
Gương mặt Hitsujitani trông nghiêm túc hẳn.
Tốt rồi phải không, Hitsujitani. Giờ thì hẳn là cậu thất vọng lắm rồi chứ? Cậu phải thấy là chẳng có lý do gì để quan tâm tới Amada nữa rồi đúng không?
Giờ thì quên đi, bỏ mặc hắn ta và trở thành một học sinh chuyển trường bình thường đi nào──
「Chính vì vậy nên... tớ lại càng muốn trở thành đồng minh của Teruchi!」
──Thất bại hoàn toàn.
Nụ cười của cô ta thậm chí còn rạng rỡ hơn trước nữa.
Giống như kiểu “tai nghe không bằng mắt thấy”, nhưng theo chiều ngược lại.
Nếu không tự mình trải nghiệm cảm giác làm nạn nhân, thì những chuyện xấu về người khác sẽ chẳng tác động gì mấy. Ngược lại, còn thấy thương cảm cho người bị đàm tiếu và muốn đứng về phía họ.
Cuộc đời này là thế… Đôi khi lòng tốt cuối cùng lại gây ra đau khổ cho nhiều người khác.
「Với lại, bây giờ lại là càng là một cơ hội đấy chứ? Giờ chẳng còn cô gái xinh đẹp nào quanh Teruchi nữa mà!」
Dù sao, tình hình của tôi đang trở nên cực kỳ nguy hiểm.
「Này, Hitsujitani…」
「Gì thế?」
「Cậu nói cậu là bạn thuở nhỏ của Amada, đúng không? Hồi tiểu học các cậu học cùng trường à?」
「Không, khác trường cơ. Tụi tớ chỉ cùng lớp học bơi thôi.」
Nghiêm túc đấy à, một đứa nhóc lại tạo tình tiết rom-com ở khắp mọi nơi.
「Chắc vì vậy nên Teruchi cũng quên tớ rồi. Hồi nhỏ, ngoại hình tớ khác hẳn bây giờ mà.」
Ừm… chuyện đó thì──
Ở kiếp trước, Hitsujitani đã giả vờ không nhớ gì về mối quan hệ bạn thuở nhỏ, nhưng có lẽ chỉ vì Amada khi ấy đã chọn Hidaka làm nữ chính trung tâm nên cố tình phớt lờ cô ta.
Cô ta đã nỗ lực hết sức để giả vờ một cách ngốc nghếch.
「Tớ từng là một đứa trẻ cực kỳ nhút nhát đấy.」
Dù chẳng ai hỏi, cô ta vẫn cứ thao thao kể về quá khứ. Làm ơn, có thể để tôi về được chưa?
Kiểu bé gái rụt rè này bị Kanie-san khai thác trước rồi, nên giờ nghe thấy lại thấy ngán.
「Vì thế nên tớ hay bị bắt nạt ở lớp bơi. Người đã cứu tớ khi ấy chính là Teruchi!」
Chà, đáng nghi quá. Hồi đó chắc hẳn phải có người khác mới là người cố gắng nhất chứ?
Tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh Amada dám đứng lên chống lại đám bắt nạt. Tệ hơn là, nhiều khả năng hắn ta còn là kẻ chủ mưu nữa kia.
「Teruchi lúc đó hợp tác với học sinh bơi giỏi nhất lớp, rồi nói với mấy đứa khác rằng ‘Đừng bắt nạt Hitsujitani-san nữa’. Thực sự lúc đó tớ đã rất vui!」
Thấy chưa, chuẩn luôn, người thực sự ra tay là người khác.
Chẳng lẽ lại là Tsukiyama? Hồi tiểu học cậu ta cũng ở trong CLB bơi lội mà.
「Kể từ lúc đó, tớ không còn bị bắt nạt nữa. Nhưng tớ nghĩ mình cũng phải thay đổi, nên đã cố gắng trở nên vui vẻ hơn! Mặc dù, vẫn còn yếu đuối ở vài chỗ…」
Chém gió ít lại. Con người thật của cô thì cứng rắn như râu của Theo Hernandez mọc ra từ tim ấy. Đừng có mà giả vờ mong manh để tăng điểm trong mắt tôi nữa.
「Chính vì vậy, lần này đến lượt tớ trở thành sức mạnh cho Teruchi! Nếu cậu ấy gặp khó khăn, tớ sẽ là người giúp đỡ cậu ấy!」
Không cần đâu. Tôi còn muốn Amada rơi thẳng xuống địa ngục thì hơn.
「Nếu tớ biết rõ tình hình, tớ có thể thuyết phục cậu ấy! Tớ không phải người lạ, mà là bạn cùng lớp biết được chuyện, và đến để giúp đỡ!」
「Không phải cậu là bạn thuở nhỏ của cậu ta sao…?」
「À… Ờ! Tớ chưa nói nhỉ! Thật ra, Ishii-kun, tớ muốn nhờ cậu một chuyện…」
「Tùy nội dung, tôi có thể từ chối.」
「Nếu vậy thì, tớ muốn nói trước. Làm ơn đừng nói với Teruchi rằng tớ là bạn thuở nhỏ của cậu ấy. Tớ muốn cậu ấy tự nhớ ra, nếu cậu ấy còn nhớ.」
À, ra vậy. Thảo nào ở kiếp trước tôi không hề biết Hitsujitani Miwa là bạn thuở nhỏ của Amada.
Khi đó, cô ta đã tiếp cận Amada mà không tiết lộ danh tính. Nhưng vì Amada đã chọn Hidaka làm nữ chính trung tâm, có lẽ hắn ta thấy có thêm một bạn thuở nhỏ mới xuất hiện sẽ gây cản trở, nên đã cố tình vờ như không nhận ra.
「Được rồi. Tôi hứa sẽ không nói.」
Dù tôi không nói, thì Amada chắc chắn sẽ nhớ ra thôi. Hoặc nói đúng hơn, từ đầu hắn ta đã nhớ rồi. Mà, sao cũng được.
「Hehe! Cảm ơn cậu nhiều lắm! Ishii-kun không đáng sợ như người ta đồn đại nhỉ!」
Cuối cũng, có vẻ đã mãn nguyện, Hitsujitani vẫy tay nhẹ nhàng tỏ vẻ đáng yêu trong khi nói “Tạm biệt nhé~” rồi rời đi với bước chân nhẹ tênh.
Tôi chỉ còn biết đứng đơ ra ở đó, cho đến khi Hidaka tiến lại gần. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, như thể muốn ngay lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.
「Kazupyon, cậu ổn chứ? Mình có thể biết chuyện gì không?」
「Bạn thuở nhỏ của nhân vật chính lại dính lấy một nhân vật phụ như tớ…」
◇ ◇ ◇
Trong cuộc sống, có lẽ ai cũng từng gặp một kẻ khiến mình cảm thấy “khó chịu”.
Chỉ cần kẻ đó hiện diện thôi cũng đủ làm cuộc sống trở nên nặng nề, đầy bóng tối và sự lo âu.
Với tôi, kẻ đó là Amada Teruhito.
Ngẫm lại thì, từ sau sự cố đó cho đến tận hôm qua, tôi đã sống khá vui vẻ.
Tuy vẫn bị làm phiền đôi chút bởi Tsukiyama, Ushimaki hay Iba, nhưng đều trong mức chịu đựng được. Thế mà, chuỗi ngày hạnh phúc ấy, đến hôm nay, đã chính thức kết thúc…
「Ishii, tớ thật sự xin lỗi chuyện lần trước!!」
Buổi sáng tại lớp 1-C, Amada Teruhito cúi gập người trước mặt tôi.
Rõ ràng trước đó hắn ta chưa từng đến trường lấy một lần, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện.
Vừa bước vào lớp, hắn đã lập tức tiến đến chỗ tôi để xin lỗi.
「Hồi đó tớ ghen tị với cậu nên đã làm chuyện có lỗi! Tớ biết chỉ xin lỗi thôi thì không đủ, nhưng đó là chuyện duy nhất tớ có thể làm lúc này… Tớ thật sự rất xin lỗi!!」
Bên cạnh hắn, Hitsujitani Miwa đứng đó với một nụ cười.
Cô ta nhìn Amada đang xin lỗi và còn buông lời kiểu “Cậu giỏi thật đấy, dám xin lỗi cơ mà!”
Tôi thề là, trông cực kỳ ngứa mắt.
「Nếu cậu đã nhận ra rồi thì tốt.」
「Ể…?」
Amada ngẩng mặt lên, tỏ vẻ khó hiểu.
「Đúng là xin lỗi thì cũng không thể xóa sạch mọi chuyện. Từ giờ trở đi, đừng bao giờ dính líu đến tôi hay Hidaka nữa.」
「Ugh… Ừ, tớ hiểu…」
Tất nhiên rồi. Chỉ vì xin lỗi trước mặt mọi người không có nghĩa là tôi sẽ mãi mãi tha thứ cho hắn ta.
Và chính Amada cũng hiểu điều đó hơn ai hết.
Thế nhưng hắn vẫn cố gắng xin lỗi, bởi mục đích thực sự không phải là để được tha thứ. Đây chỉ là một vở diễn để tạo dựng lại môi trường.
Để hắn ta, kẻ từng biến mất khỏi trường vì một vụ việc nghiêm trọng, có thể tìm lại chỗ đứng trong lớp học.
Tất cả đều là một phần của kịch bản.
「Không sao đâu, Teruchi! Những chuyện đã qua thì đành chịu thôi, cứ tiếp tục sống đi!」
Ở kiếp trước, Hitsujitani từng gọi Amada là “Amada-kun”, nhưng giờ cô ta gọi cậu ta là “Teruchi”. Nói cách khác, Amada đã nhớ ra Hitsujitani là bạn thuở nhỏ của mình.
「Ừ. Cảm ơn cậu, Miwa.」
Khốn kiếp. Đây là vấn đề nghiêm trọng khi Hitsujitani trở thành đồng minh của Amada.
Dù chỉ mới chuyển đến đây, nhưng cô ta đã nổi bật trong lớp.
Nếu Hitsujitani tỏ ra thân thiết với Amada, thì các bạn cùng lớp khác cũng sẽ ngần ngại không dám tỏ thái độ phản đối với hắn ta.
Quan trọng hơn, những người bị hại thực sự trong chuyện trước đây là tôi và Hidaka, chứ không phải mấy người trong lớp.
Họ chỉ là khán giả đứng ngoài, chẳng biết gì nhiều về vụ việc. Thành ra, cho dù có không ưa, cuối cùng họ vẫn chấp nhận sự hiện diện của Amada.
Thật đáng buồn, nhưng đó là hiện thực.
「Chào mừng cậu quay lại, Teru.」
「Cậu vẫn gọi tớ là Teru sao, Tsuki?」
「Dĩ nhiên rồi.」
Tsukiyama cũng thản nhiên đón chào Amada.
Cậu ta xưa nay vẫn vậy, nếu Amada không đến lớp, cậu ta sẽ lo lắng và cố tìm hiểu tình hình.
Thành ra, tôi đã biết trước rằng khi Amada quay lại, Tsukiyama sẽ mỉm cười chào đón như thế.
「Mà này, sao Hitsujitani lại thân với Teru vậy?」
「Fufu! Thật ra bọn tớ là bạn thuở nhỏ đó!」
「Ể!? Thật á!?」
Nghe Hitsujitani nói vậy, Tsukiyama mở to mắt ngạc nhiên.
Thông tin Amada thật ra vẫn nhớ rõ Hitsujitani, điều trước đây chỉ là suy đoán, nay đã được xác thực hoàn toàn. Và điều đó khiến tâm trí tôi nặng trĩu.
Thật sự, một khi dính tới Amada, chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra với tôi cả.
「Kazupyon…」
Hidaka lên tiếng với giọng lo lắng. Không chỉ với tôi, mà cả với Hidaka, Amada cũng là kẻ thù tệ hại nhất.
Không đời nào có chuyện gì tốt đẹp khi hắn ta quay lại trường học.
「Không sao đâu.」
Ít nhất thì, để xoa dịu phần nào nỗi bất an của cô ấy, tôi mỉm cười và đáp như vậy.
Thực lòng mà nói, tôi muốn xóa sạch mọi lo âu trong cô ấy, nhưng lúc này, đó là tất cả những gì tôi có thể làm──
「Được! Thế này thì cũng tốt rồi!」
Thì ra cô ấy còn hăng hái hơn tôi tưởng…
◇ ◇ ◇
Amada Teruhito bắt đầu đi học lại ở trường cao trung Hirasaka.
Thực sự thì, đến giờ vẫn chưa có chuyện rắc rối nào xảy ra.
Dù vậy, dự cảm chẳng lành về việc cuộc sống thường nhật của tôi sẽ sụp đổ ngày càng trở nên rõ rệt hơn, có lẽ vì mọi chuyện đang tiến triển quá nhanh.
「Teru, tớ đã nói rồi. Tớ sẽ không làm mấy chuyện như lần trước nữa đâu!」
「Tớ biết, Mooka. Nhưng, chuyện lần đó... đâu phải tớ, mà Hime…」
「Ara? Dù tớ đã rất cố gắng vì Teru-san rồi, mà lại bị nói như vậy sao?」
「Dù là vậy, chuyện đó vẫn quá đáng lắm!」
「Hahaha! Thôi nào, Iba với Ushimaki, coi như chuyện đã qua rồi đi!」
「Ê này, bốn người các cậu! Đừng có mải tám chuyện quá khứ mà bỏ rơi người không biết gì như tớ chứ~」
Giờ nghỉ trưa, vây quanh Amada Teruhito như thường lệ là người bạn cũ thân thiết của hắn, Tsukiyama Ouji.
Ngoài ra còn có ba cô gái xinh đẹp: Ushimaki Fuuka, Iba Kouki, và Hitsujitani Miwa.
Thành thật mà nói, tôi đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra ngay khi Amada quay lại trường. Nhưng không ngờ mọi thứ lại diễn ra nhanh đến mức này, thậm chí còn chưa qua hết giờ nghỉ trưa.
Chỉ có một điều hơi ngoài dự đoán, đó là Kanie không quay lại với harem của Amada.
Những cô gái trong nhóm nữ sinh có vẻ cũng có cùng thắc mắc như tôi và hỏi Kanie “Không sao chứ?”
Kanie chỉ mỉm cười nhẹ và đáp
「Tớ thuộc về nơi này.」
Chỉ với nét mặt dịu dàng và một câu nói đó, mấy cô gái kia lập tức đổ gục.
「Koro, dễ thương quá~! Bọn tớ cũng yêu cậu nhiều lắm đó!」
「Wah! Ugh, đau quá... không thở nổi…」
Thân hình bé nhỏ của Kanie bị ôm chặt trong những vòng tay đầy yêu thương. Dù có hơi quá sức, nhưng Kanie trông không có vẻ gì là khó chịu cả.
「Kazupyon, cậu ổn chứ?」
Có lẽ cô ấy đang hỏi về cảm giác của tôi khi chứng kiến những người từng thân thiết với tôi, như Tsukiyama, giờ đây lại quay về bên Amada.
「Không sao cả. Muốn ở bên cạnh ai là quyền của họ.」
Bên cạnh đó, tôi cũng chưa bao giờ thực sự coi Ushimaki hay những người kia là bạn.
Trong kiếp trước, họ đã khiến tôi tổn thương rất nhiều.
Ngay cả trong kiếp này, họ suýt nữa còn thành công gài bẫy tôi.
Nếu họ rời xa tôi, tôi cũng chẳng quan tâm. Nếu có chuyện khiến tôi để tâm, thì đó là việc họ lại quay về cạnh Amada.
Chuyện đó… đúng là khá rắc rối.
「………」
Vô tình, tôi chạm mắt với Ushimaki, người đang thoải mãi nói chuyện cùng Amada và những người khác.
Cô ấy lập tức quay mặt đi với vẻ áy náy.
Yên tâm đi, tôi không giận. Miễn là các người đừng giở trò gì, tôi cũng sẽ không đụng đến các người.
「Mình sẽ luôn ở bên Kazupyon.」
「Cảm ơn cậu.」
Phải, tôi vẫn còn Hidaka bên cạnh mình.
Nếu Amada muốn trở lại làm nam chính trong câu chuyện tình cảm này, thì cứ mặc hắn. Miễn là hắn không kéo gia đình tôi hay Hidaka vào mớ hỗn độn của hắn là được.
「Kazupyon, cùng ăn trưa nào.」
「Ừ, đi thôi.」
Tôi cùng Hidaka bước ra khỏi lớp.
Khi đang đi dọc hành lang, Hitsujitani chạy đến từ phía sau.
「Này, Ishii-kun, Hidaka-san!」
Tôi quay lại. Hitsujitani đang nhìn chúng tôi với vẻ hơi căng thẳng, nhưng cũng lộ rõ sự vui mừng vì Amada đã đi học trở lại.
Tôi bắt đầu tự hỏi… liệu mình có sai lầm khi kể mọi chuyện về Amada cho cô ta không?
Nếu mà tôi không nói gì… Nhưng giờ thì đã quá muộn để hối hận.
「Có chuyện gì sao?」
「Ờm… nếu được, hai người có muốn ăn trưa cùng không? Tất nhiên là cùng với Teruchi nữa…」
「Cậu biết rõ là tôi không đời nào đồng ý mà, đúng chứ?」
「Ah… ừ, đúng thật nhỉ… Xin lỗi, mình hỏi kỳ quá ha.」
Hitsujitani vội vàng quay lưng đi trở về lớp. Nhưng trước khi rời hẳn, cô ta quay đầu lại và nói 「Mình sẽ không ép buộc nữa đâu!」
Liệu đó là lời thật lòng hay chỉ là câu nói xã giao, tôi không rõ.
Ngay cả nếu vừa rồi cô ta thực sự nghĩ thế, một khi Amada yêu cầu, cô ta hoàn toàn có thể đổi ý.
Tôi biết rất rõ một điều từ kiếp trước: một nữ chính sẽ sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì nhân vật chính.
◇ ◇ ◇
Tiết học buổi chiều bắt đầu bằng lớp học thể dục kết hợp giữa các lớp.
Như thường lệ, bắt đầu là phần khởi động. Ở trường cao trung Hirasaka, khởi động luôn phải làm theo nhóm hai người.
Trước đây, vì Amada không bao giờ đến lớp, nên luôn có một học sinh không có bạn ghép, cuối cùng phải tập cùng giáo viên.
Nhưng kể từ hôm nay, nhờ sự có mặt của Amada, có thể ghép cặp đủ cho tất cả học sinh.
Tôi, vốn chẳng có bạn thân ở trường Hirasaka, trước giờ thường ghép với Tsukiyama, người cũng chẳng thân với ai. Thế nhưng, hôm nay có vẻ mọi chuyện hơi khác.
「Ishii, cậu muốn ghép với tớ không?」
「Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Đừng dính dáng gì tới tôi nữa.」
「Biết sao giờ. Tớ đâu còn ai khác để ghép cùng đâu.」
「…Tsk.」
Vì hắn, Amada Teruhito, đã quay lại.
Những nam sinh khác, kể cả Tsukiyama, đều đã có bạn ghép. Có nghĩa là, tôi đương nhiên sẽ bị ghép với Amada. Những học sinh biết chuyện giữa tôi và hắn đang âm thầm quan sát, trong khi giáo viên, không hề hay biết gì, bình thản đưa ra hướng dẫn khởi động.
「U-uh, Ishii…」
「Gì?」
Tựa lưng vào nhau, tay đan chéo, chúng tôi tập bài khởi động mà một người phải nâng người kia lên từ phía sau, trong khi Amada vẫn cố bắt chuyện với tôi. Dù tôi không muốn trả lời, nhưng hắn vẫn cứ nói tiếp dù tôi có im lặng.
「Không cần… phải… cảnh giác tới mức đó đâu…」
「Người… quyết định… là tôi!」
Nghe những lời khó tin nhất từ kẻ khó tin nhất trên đời, tôi trông như kiểu người dễ tin vào mấy lời đó à?
Dù vậy, tôi biết hắn sẽ không giở trò gì ngay khi vừa quay lại trường.
Dù bên cạnh hắn có Hitsujitani nổi tiếng, thì Ushimaki và Iba hiện đã đánh mất nhiều niềm tin trong trường so với kiếp trước.
Còn Tsukiyama, tuy kết quả vẫn như cũ, nhưng tính cách đã thay đổi đôi chút, cậu ấy sẽ không bao giờ tiếp tay cho việc xấu của Amada, bởi vì cậu ấy có tinh thần chính nghĩa. Ít nhất thì, tôi vẫn còn có thể tin điều đó.
Thế nên, điều tôi lo sợ không phải là Amada của hiện tại. Mà là Amada sau khi bước sang học kỳ hai.
Ở trường cao trung Hirasaka này, sẽ có rất nhiều sự kiện rom-com xảy ra, và hầu như chúng đều kéo theo rắc rối. Dù có những sự kiện chỉ đơn thuần là lãng mạn và không gây ra vấn đề nào, thì kết quả vẫn giống nhau: các nữ chính đều sẽ yêu Amada Teruhito.
Nếu Amada thực sự trở lại, tất cả những sự kiện đó sẽ lại rơi vào tay hắn. Các nữ chính sẽ lại lần lượt đổ gục vì hắn, và harem của Amada sẽ một lần nữa được hình thành. Đó mới là điều tôi lo sợ.
Tôi chỉ thắng được hắn lần trước là nhờ khi ấy mới chỉ là học kỳ một, trước khi dàn harem hoàn chỉnh của hắn thành hình.
Còn nếu harem cũ của hắn được khôi phục lại?
Nếu họ lại hợp sức để hãm hại tôi?
Lần này, chắc chắn tôi sẽ thua. Tôi sẽ lại mất gia đình mình… và cả Hidaka nữa…
「Tôi đang định chuyển trường.」
「Cái gì?」
Tôi vô thức ngừng động tác khởi động khi nghe thấy lời nói đó từ Amada đứng sau lưng. Chúng tôi quay mặt lại đối diện nhau. Amada nở một nụ cười nhẹ nhõm vì lý do nào đó.
Amada định chuyển trường?
「Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi cũng thấy khó xử khi ở lại đây. Với lại tôi nghỉ học nhiều quá, giờ đi học cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa. Thay vì bị lưu ban, tôi nghĩ nên chuyển đi thì hơn. À phải rồi, tôi cũng có tham gia thi giữa kỳ đấy.」
「Cậu có thi á? Không phải lúc đó cậu không đến lớp sao?」
「Tôi lén đến vào hôm khác để thi riêng. Nghe bảo là chế độ đặc biệt cho học sinh nghỉ dài ngày.」
Ra vậy… nhưng đó không phải vấn đề chính lúc này.
「Cậu thực sự định chuyển trường à?」
「Ừ. Thành thật mà nói, khi cậu và Mikoto ở bên nhau, tôi chẳng còn cơ hội nào nữa cả. Hay là muốn đổi chỗ với tôi, cậu chuyển trường đi?」
「Không đời nào.」
「Ha, tôi cũng nghĩ thế~」
Hắn trả lời rất nhẹ nhàng, không chút cay đắng nào. Có lẽ hắn cũng đã biết trước câu trả lời.
Amada nở một nụ cười như thể đã buông bỏ tất cả.
「Tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu hay Mikoto nữa đâu. Hai người cũng gần như một cặp rồi còn gì. Nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt đấy.」
「Cậu cũng từng nói y hệt thế này lúc trước, khi cố gài bẫy tôi.」
「Ahaha, vẫn nhớ à. Cậu kỹ tính quá đó.」
Amada bật cười lớn.
Nếu Amada thực sự chuyển trường, thì đây chính là tin tốt nhất với tôi.
Tôi vẫn còn thắc mắc ai sẽ đảm nhận những việc xử lý những sự kiện rom-com sau khi hắn rời đi, nhưng ít nhất tôi sẽ thoát được khỏi mối đe dọa lớn nhất.
Dù vậy, tôi không thể tin ngay được. Bởi hắn đã từng lừa tôi bằng chính cách này.
「Thôi, tóm lại là vậy. Dù chỉ còn lại chút thời gian, mong được giúp đỡ.」
「...Ờ.」
Tôi chẳng thể đáp lại gì ngoài việc gật đầu chấp nhận lời hắn.
◇ ◇ ◇
Chủ nhật. Vì hôm nay tôi không có ca làm thêm, nên tôi đi chơi cùng Hidaka và Yuzuki.
Sau khi cả nhà năm người cùng ăn sáng, ba người chúng tôi chuẩn bị xong và rời đi.
Thông thường, người ta sẽ hẹn nhau gặp trực tiếp ở điểm đến, nhưng tôi đã biết rằng nói về thường thức kiểu đó với Hidaka là vô ích. Đây đã là thói quen của chúng tôi rồi.
Tôi không có gì phàn nàn về chuyện đó cả. Điều khiến tôi thật sự thấy hối hận là…
「Thật ra thì, Kazu đâu cần phải đi cùng bọn em đâu, đúng không?」
Hôm nay, người được Yuzuki chọn làm bạn đồng hành là Hidaka. Tôi không được mời.
「Sao em lại nói thế, Yuzu! Chẳng phải chúng ta đã thề sẽ luôn ở bên nhau... mãi mãi... suốt đời... trọn kiếp sao?」
「Ba cái đó ý nghĩa giống hệt nhau, mà em không có thề gì hết!」
「Nhưng mààà!」
「Hôm nay em đi mua mỹ phẩm, Kazu đâu cần đi theo làm gì chứ!」
Quả thực là vậy. Lý do Yuzuki rủ Hidaka ra ngoài hôm nay là để đi mua mỹ phẩm.
Yuzuki, vốn luôn mặc cảm về khuôn mặt trẻ con của mình, thường dùng tiền tiêu vặt để mua mỹ phẩm để có thể trông trưởng thành hơn một chút.
Trong vô số các loại mỹ phẩm đó, thứ mà Yuzuki thích nhất và thường mua là “sản phẩm do Hanatori Miyabi giới thiệu”.
Theo lời Yuzuki, mỹ phẩm được Hanatori Miyabi giới thiệu có giá cả phải chăng với học sinh sơ trung và cao trung, mà chất lượng lại rất tốt, nên mỗi khi Miyabi-chan giới thiệu món nào, Yuzuki sẽ mua món đó.
「Miyabi-chan nổi tiếng nên có rất nhiều công ty mời hợp tác, nhưng với mỹ phẩm, chị ấy chọn rất kỹ và chỉ giới thiệu sản phẩm mà chị ấy thật sự thấy tốt thôi. Bằng chứng là tới giờ chưa lần nào em cảm thấy thất vọng cả.」
Đó là lời của Yuzuki.
Ngay cả sau khi biết Hanatori Miyabi thực chất chính là Hitsujitani Miwa, Yuzuki vẫn nói với ánh mắt đầy trìu mến: “Những điều tốt đẹp thì vẫn nên được trân trọng.” Như tôi đã nghĩ, em ấy đúng là một thiên thần.
Sau khi nghe câu chuyện đó, tôi từng nói rằng Yuzuki đã đủ dễ thương mà không cần phải trang điểm, nhưng em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ và bảo: “Nếu anh nói vậy, anh sẽ trở thành kẻ thù của tất cả phụ nữ trên thế giới đó.”
Ngay sau đó, tôi đã bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu về mỹ phẩm.
「Dù sao đi nữa, anh vẫn muốn đi với Yuzu! Được mà, Yuzu, đồng ý nhé? Onii-chan cũng có một ít tiền mà. Đây này, anh còn có tiền lương làm thêm nữa. Em muốn gì anh cũng mua hết...」
「Cách anh nói nghe kinh quá... Đó là số tiền Kazu vất vả kiếm được mà, nên hãy dùng cho bản thân đi. Hoặc là mua gì đó cho bố mẹ thì hơn.」
「Đúng rồi nhỉ! Hay là sau khi mua đồ xong, mình chọn quà cho bố mẹ nhé! Anh cũng góp tiền luôn, nên đừng chọn cái nào đắt quá nha.」
Ah. Sao Yuzuki có thể tốt bụng như vậy được chứ, đúng là một thiên thần.
Tôi thật sự không biết phải làm gì với tình yêu thương dành cho em ấy.
「Yuzuki-chan, chị cũng muốn góp tiền. Bố mẹ cũng giúp đỡ chị rất nhiều.」
「Mm, được thôi.」
Yuzuki nhận lời đề nghị của Hidaka một cách tự nhiên, nhưng có một điều khiến tôi thắc mắc.
Không phải sẽ hợp lý hơn nếu Hidaka mua quà cho chính gia đình của cậu ấy sao?
「Kazupyon, tụi mình chọn quà cùng nhau nhé.」
「À, ừ, tất nhiên rồi.」
Tôi chợt nghĩ…
Dù tôi đã ở bên Hidaka khá lâu, có lẽ tôi vẫn chưa thật sự hiểu cô ấy rõ như mình nghĩ.
Có vẻ nếu tôi hỏi, chắc chắn Hidaka sẽ trả lời một cách thành thật, nhưng chính vì thế, tôi lại thấy khó mở lời hơn.
Chắc Amada biết rõ nhiều thứ về cô ấy nhỉ…
Nghĩ tới đó, tôi thấy bực bội một cách vô lý.
◇ ◇ ◇
Từ nhà đến ga, bao gồm cả thời gian chuyển tàu, mất tổng cộng khoảng một tiếng rưỡi.
Mục tiêu hôm nay của chúng tôi là một trung tâm thương mại nằm khá xa khu nhà của chúng tôi.
Mỹ phẩm do Hanatori Miyabi giới thiệu mà Yuzuki muốn mua chỉ được bán ở một số cửa hàng nhất định, và nơi này là địa điểm gần nhất.
「Vậy thì, Kazu, anh cứ ngồi chờ ở đây nha. Khi nào xong em sẽ liên lạc.」
「Fu, fuguu… Được rồi…」
Lời nói lạnh lùng của Yuzuki giáng thẳng vào tim tôi.
Dù tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng đi với họ, nhưng hóa ra hôm nay không chỉ là mua mỹ phẩm, Yuzuki còn định mua đồ lót, nên tôi bị ra lệnh ngồi chờ.
Dù là anh em ruột, nhưng vẫn có những ranh giới không thể vượt qua.
「Đừng làm mặt buồn như thế chứ. Trông như thể em đã làm việc xấu vậy.」
「Yuzuki-chan, Kazupyon cũng có thể đi cùng mà...?」
「Mikoto-chan, đừng có chiều anh ấy quá! Nếu không được thì phải nói rõ là không được chứ!」
「Uuh... Kazupyon, xin lỗi nhé...」
「Không sao đâu. Anh sẽ đợi ở đây. Anh sẽ đợi... dù là bao lâu đi nữa!」
「Nói nghe nặng nề quá rồi đó…」
Để lại lời than vãn như vậy, Yuzuki rời đi cùng với Hidaka.
Tôi dõi theo bóng lưng hai người họ cho đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt, rồi lững thững bước tới ghế sofa để nghỉ chân.
「...Hay mình đi dạo một vòng vậy.」
Dù đã ngồi xuống ghế, tôi cảm thấy chán vì chẳng có gì để làm, thế là tôi quyết định đi dạo quanh trung tâm mua sắm.
Tất nhiên, tôi sẽ không cố tình đến gần khu vực đồ lót để có thể xảy ra một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Là anh trai, tôi phải giữ đúng lời hứa với Yuzuki.
Trong khi đó, cũng tiện thể đi tìm ý tưởng quà tặng cho bố mẹ.
Đang nghĩ thế và bắt đầu bước đi, ánh mắt tôi chợt bắt gặp một cô gái trông khá đáng ngờ, cố gắng che mặt và bước đi vội vã.
Không muốn nổi bật nhưng kiểu che giấu như vậy còn dễ gây chú ý hơn ấy chứ?
Khi tôi nhìn kỹ gương mặt cô gái đó…
「Hitsujitani?」
Nghe tôi gọi, cơ thể cô ta giật bắn lên. Rồi từ từ hạ tay đang che mặt xuống, lộ rõ khuôn mặt đúng như tôi dự đoán, Hitsujitani Miwa.
「À... à ha ha. Trùng hợp ghê ha. Không ngờ lại gặp nhau ở chỗ thế này... ở đây cũng xa lắm mà.」
Tôi cũng thật sự bất ngờ khi gặp Hitsujitani ở trung tâm thương mại này.
Có vẻ như cô ta cũng bất ngờ không kém.
Nhưng, sao trông cô ta có vẻ sợ hãi vậy?
「Thật ra hôm nay tớ đến đây để mua mỹ phẩm! Vì còn phải quảng bá trong buổi stream nên tớ phải tự mình thử hết các sản phẩm trước. Vậy nên tớ định mua càng nhiều càng tốt! Ở quanh đây thì chỉ có chỗ này mới bán loại mỹ phẩm yêu thích của tớ thôi!」
Chưa kịp hỏi gì, cô ta đã tự giải thích một tràng. Không hiểu sao, giọng điệu nghe như đang cố gắng viện cớ.
Thái độ cũng khá kỳ lạ. Rõ ràng mới mấy hôm trước còn thường xuyên đến gặp tôi mà?
「À, xin lỗi nha! Tớ phải giữ khoảng cách, bởi vì...」
「Miya-chan, xin lỗi vì đã để em đợi lâu!」
「...!」
Lần này, đến lượt tôi cực kỳ bất ngờ.
Người vừa gọi Hitsujitani là “Miya-chan” là một người đàn ông trưởng thành, rõ ràng lớn tuổi hơn chúng tôi.
Khoảng cuối tuổi 20, dáng người khá béo và lôi thôi, có vẻ cũng tự biết thể hình của mình nên anh ta mặc một chiếc hoodie lớn dù đang là giữa mùa hè, để che bụng.
Thấy tôi đang nói chuyện với Hitsujitani, ánh mắt người đó lập tức trở nên khó chịu.
「Đó là ai vậy?」
「À, ờ-ờm... chỉ là tình cờ gặp thôi...」
「Miya-chan. Nó là ai?」
Gã đàn ông ấy nhìn Hitsujitani bằng ánh mắt sắc lẹm.
Không phải ánh nhìn kiểu muốn nghe giải thích, mà giống như đang giận vì Hitsujitani cố tình giấu tôi là ai vậy.
「Này! Đừng thô lỗ như thế! Làm vậy là bất lịch sự với người ta đó!」
「Hi! X-xin lỗi, Miya-chan!」
Ngay khi Hitsujitani thể hiện sự tức giận, tình thế liền đảo ngược.
「Em… ghét anh rồi sao?」
「Chưa. Nhưng nếu còn cư xử kiểu đó, có thể tôi sẽ ghét thật đấy.」
「Không! Xin đừng làm vậy!」
Bầu không khí đáng sợ của gã đàn ông biến mất, thay vào đó là vẻ van nài như sắp khóc.
Tôi ít nhiều hiểu được mối quan hệ giữa hai người. Ừ thì, không thể tránh khỏi. Tôi quyết định sẽ nhập vai theo hướng có lợi cho Hitsujitani.
「À, tôi là bạn cùng lớp của Hitsujitani... Nhưng, Miya-chan là?」
「Á! Thôi chết!」
Tôi vội ném ra một miếng mồi để cứu Hitsujitani. Gã đàn ông kia, vốn đang tỏ rõ vẻ không hài lòng, bỗng trở nên hoảng loạn.
Có lẽ trong suy nghĩ của hắn, lời nói của tôi chứng tỏ rằng tôi không hề biết Hitsujitani là Hanatori Miyabi.
Chính Hitsujitani cũng bất ngờ, mắt mở to khi thấy tôi giúp cô ta.
「Chuyện gọi tên thì, có sao đâu chứ!」
Gã đàn ông ấy cố che đậy sự bối rối bằng thái độ tức giận.
Nhưng thật ra, người rối trí nhất ở đây chính là tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Hitsujitani lại đi cùng gã này?
Với tư cách là một học sinh cao trung bình thường, tôi đáng lẽ không thể biết được danh tính người bạn (?) của Hitsujitani.
Nhưng gã đàn ông trước mặt thì khác.
「…Tôi đã nói rồi mà, đừng có cư xử với thái độ đó nữa…」
「A-ah! Anh xin lỗi! Xin lỗi rất nhiều!」
Dù chưa từng gặp trực tiếp ở kiếp trước, nhưng tôi đã thấy ảnh của gã này.
Gã ta cúi gập người một cách thảm hại trước mặt Hitsujitani, người rõ ràng là trẻ hơn gã.
Người này chính là…
「Ừm, tôi mừng khi biết cậu không phải người đặc biệt gì với Miya-chan.」
Hắn chính là tên stalker từng bám theo Hitsujitani Miwa.
「Ừm… tất nhiên là vậy rồi…」
「Nào, Miya-chan, mình đi tiếp nhé, vẫn còn chưa mua xong mà?」
「Ừ… đúng rồi…」
Dù bị thúc giục bởi gã kia, Hitsujitani vẫn liên tục liếc nhìn tôi như muốn nói điều gì đó.
「Cứ yên tâm, tôi sẽ không kể chuyện này với ai đâu.」
「Ah! Vậy à! Cảm ơn nhiều lắm!」
Vừa nghe thấy lời tôi, Hitsujitani lập tức nở nụ cười rạng rỡ và rời đi cùng với gã kia.
Tại sao chứ?
Tại sao Hitsujitani lại tỏ ra thân thiết như vậy với tên stalker?
Ở kiếp trước, chẳng phải cô ấy đã chuyển đến trường Hirasaka để trốn khỏi hắn sao?
Chẳng lẽ đây là hậu quả do hành động của tôi ở kiếp thứ hai này gây ra?
Không thể nào. Đúng là hành động của tôi đã làm thay đổi nhiều mối quan hệ ở trường Hirasaka, nhưng không thể nào ảnh hưởng đến mối quan hệ với một người thậm chí còn chưa từng xuất hiện ở ngôi trường đó.
Nói cách khác, ngay từ kiếp trước, Hitsujitani và gã kia đã quen biết nhau. Nếu vậy thì tại sao sau đó hắn lại trở thành kẻ bám đuôi bị vạch mặt?
「Không phải chuyện của mình. Đây không phải chuyện của mình…」
Tôi cố tự thuyết phục bản thân như vậy, nhưng đầu óc vẫn đầy những suy luận hỗn loạn.
Bình tĩnh. Đừng hoảng loạn vì có quá nhiều thông tin. Hãy sắp xếp lại từng cái một.
Trước tiên, phân biệt thông tin tôi biết ở kiếp trước và kiếp này.
– Kiếp trước
Hitsujitani Miwa chuyển đến trường Hirasaka để trốn khỏi một tên stalker.
Kitami Sae đã bán thông tin và nơi ở của Hitsujitani cho tên stalker đó.
– Kiếp này
Hitsujitani Miwa là bạn thời thơ ấu của Amada Teruhito và có tình cảm với hắn ta.
Hitsujitani Miwa và tên stalker vốn đã quen biết từ trước, và gã ta rất nghe lời cô ta.
Kitami Sae không biết kẻ đó là ai, cũng không bán bất kỳ thông tin gì.
Rõ ràng, hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau. Nhưng nếu ghép thông tin ở kiếp này vào câu chuyện của kiếp trước, toàn bộ vụ việc sẽ có một diện mạo rất khác.
Từ đây, tôi sẽ đưa ra giả thuyết về sự thật đằng sau vụ việc Hitsujitani ở kiếp trước.
Ở kiếp trước, Hitsujitani nói rằng cô ta chuyển trường để trốn khỏi tên stalker, nhưng đó là nói dối.
Thực ra, Hitsujitani vẫn còn tình cảm với Amada, cô ta đã tìm mọi cách để biết hắn ta đang ở đâu và quyết định chuyển đến trường Hirasaka để gặp lại hắn.
Tuy nhiên, khi thật sự chuyển đến, cô ta phát hiện đã có rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh Amada.
Tệ hơn nữa, chính Amada dường như (có thể là cố tình) đã quên mất cô ta, và bên cạnh hắn là một người bạn thuở nhỏ, tất nhiên là thân hơn so với cô ta.
Với Hitsujitani, sự tồn tại của người bạn thuở nhỏ như Hidaka là một chướng ngại to lớn. Vì thế, cô ta cố gắng tạo một mối quan hệ mới với Amada thông qua một “drama” kịch tính hơn.
Và thế là tên stalker xuất hiện.
Nói cách khác, sự cố ở kiếp trước là một màn dàn dựng.
Gã đàn ông kia bị biến thành vật tế, một “stalker” do chính Hitsujitani dựng nên.
Nếu chỉ đến mức đó thì tôi có thể bỏ qua. Đáng thương cho gã kia thật, nhưng với tôi đó chỉ là một câu chuyện tình ngoài lề, không liên quan đến mình.
Vấn đề là, câu chuyện này không dừng lại ở đó.
Còn có Kitami Sae. Ở kiếp trước, Kitami Sae bị buộc tội đã bán thông tin về địa chỉ của Hitsujitani cho stalker, khiến Hitsujitani phải chịu đau khổ.
Nhưng chuyện đó… chỉ là một sự hiểu lầm.
Bởi vì ở kiếp thứ hai, tôi đã biết rằng:
Kitami Sae đã phủ nhận việc bán thông tin. Cả Hidaka cũng xác nhận chuyện đó.
Nếu chỉ dựa vào lời nói của hai người họ thì bằng chứng có vẻ yếu. Nhưng lại có một chứng cứ chắc chắn khác:
Hitsujitani và gã đàn ông đó vốn đã quen biết nhau từ đầu.
Nếu vậy thì gã kia chẳng cần mua thông tin từ Kitami, bởi hắn hoàn toàn có thể nhận nó trực tiếp từ Hitsujitani.
Kết luận:
Ở kiếp trước, Kitami Sae đã bị cố tình gài bẫy để trở thành “kẻ phản bội”.
Nhưng… tại sao? Tại sao lại phải đối xử với Sae như vậy?
Ở cả kiếp trước lẫn kiếp này, giữa Hitsujitani và Kitami hầu như không có mối liên hệ nào. Hitsujitani không có lý do gì để hãm hại Kitami.
Thế nhưng, sự thật là Kitami đã bị gài bẫy.
Cô ấy đã cố gắng thanh minh cho sự trong sạch của mình, nhưng chẳng ai chịu lắng nghe. Bị áp lực từ những người xung quanh, cô ấy suy sụp... y hệt như tôi ở kiếp trước...!
「…Chỉ vậy thôi sao?」
Không, có phần đúng, nhưng vẫn chưa đủ. Đúng là giữa Hitsujitani và Kitami không có liên hệ trực tiếp. Nhưng nếu đưa hai người nữa vào phương trình này, thì một khả năng mới sẽ xuất hiện.
Đó là Amada Teruhito và Hidaka Mikoto.
Tôi cố lục lại ký ức từ kiếp trước.
Sau khi vụ việc liên quan đến Hitsujitani kết thúc, tôi từng có khoảng thời gian ở riêng với Amada.
Lúc đó, Amada từng nói:
「Với lại, tớ cũng muốn thử thách bản thân một chút. Xem thử khả năng của mình có thể đi xa đến mức nào.」
Ý nghĩa thực sự đằng sau những lời đó không phải là khả năng bảo vệ Hitsujitani khỏi nguy hiểm.
Mà là một cuộc thí nghiệm, xem các nữ chính sẽ vì hắn ta mà hành động đến mức nào.
Và nạn nhân của thí nghiệm đó, chính là Kitami Sae.
Kitami Sae, người bạn duy nhất của Hidaka Mikoto.
Với Amada Teruhito, nữ chính quan trọng nhất chính là Hidaka Mikoto.
Kitami, người luôn thân thiết với Hidaka, là một cái gai trong mắt Amada.
Vì vậy, hắn muốn loại bỏ cô ấy. Cô lập Hidaka hoàn toàn để khiến cô ấy phụ thuộc vào mình.
Có thể Hitsujitani đã giúp hắn trong chuyện đó. Vì người mà cô ta yêu sâu đậm, Amada.
Ban đầu, vụ việc stalker được Hitsujitani tạo ra chỉ nhằm mục đích tiếp cận và xây dựng mối quan hệ với Amada.
Nhưng Amada đã nhìn ra kế hoạch đó và lợi dụng nó cho bản thân hắn.
Có thể như thường lệ, hắn ta lại ra vẻ yếu đuối trước mặt Hitsujitani:
Kiểu “Tớ muốn được nói chuyện nhiều hơn với Mikoto, nhưng vì cô ấy có bạn thân nên tớ thấy mình như người ngoài cuộc…” hoặc tương tự.
Và rồi Hitsujitani, sau khi nghe điều đó, đã hành động. Cô ta đẩy vụ việc stalker vốn chỉ nhằm để gây chú ý lên mức độ nghiêm trọng hơn, để chiều theo ý muốn của Amada.
Và rõ ràng, ở kiếp trước, tất cả kế hoạch của Amada đã diễn ra suôn sẻ.
Cuộc thí nghiệm thành công.
Tên stalker bị bắt, rồi “thủ phạm thật sự”, người đã bán thông tin, bị vạch mặt.
Hậu quả là Kitami mất đi vị trí ở trường Hirasaka và buộc phải chuyển đi. Nhưng nếu vậy, ở kiếp này thì sao?
Nếu Hitsujitani lại định dựng lên một vụ stalker giả, thì Amada sẽ lợi dụng nó như thế nào?
Liệu lần này hắn ta có định gài bẫy Kitami Sae nữa không?
Quả thật, Kitami, người thân thiết với Hidaka, vẫn là cái gai trong mắt đối với Amada. Nhưng hiện giờ thì có một người khác còn là chướng ngại rõ ràng hơn với hắn.
Chính là tôi, Ishii Kazuki.
Người đang gây cản trở nhiều nhất nhất đến kế hoạch tình cảm của Amada với Hidaka Mikoto rõ ràng là tôi. Vậy, liệu Amada có định biến tôi thành kẻ đã bán thông tin?
Sự thật là, Hitsujitani đã biết tôi là một người biết được sự thật rằng “Hanatori Miyabi là Hitsujitani Miwa”.
Nếu muốn gài tôi, thì hoàn toàn có khả năng.
Nhưng mà… rủi ro quá lớn, đúng không?
Bởi Amada từng thất bại khi gài bẫy tôi trước đó.
Nếu hắn ta lại giở trò, thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, và mục tiêu cuối cùng, loại bỏ tôi, sẽ khó mà đạt được. Chính Amada cũng hiểu rõ điều đó.
Vậy thì, hắn ta sẽ làm gì?
Rốt cuộc, Amada Teruhito muốn làm gì lần này thông qua Hitsujitani?
Nếu tôi được phép hy vọng vào một diễn biến có lợi cho mình, thì tôi mong, có lẽ lần này, Amada thật sự không định làm gì cả.
Hắn ta chính là người, cách đây không lâu trong giờ thể dục, đã nói rằng sẽ chuyển trường.
Nếu điều đó là thật...
—Ừ. Thành thật mà nói, khi cậu và Mikoto ở bên nhau, tôi chẳng còn cơ hội nào nữa cả. Hay là muốn đổi chỗ với tôi, cậu chuyển trường đi?
Lời nói của Amada gần đây cứ vang vọng trong đầu tôi.
「Không phải mình... mình không phải là mục tiêu...」
Nếu Amada thực sự sẽ chuyển trường, thì việc gài bẫy tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Bởi vì chính Amada sẽ rời khỏi ngôi trường này.
Vậy thì, ai sẽ trở thành mục tiêu?
Ai là người mà nếu bị ép phải rời trường, sẽ đem lại lợi ích lớn nhất cho Amada?
Chỉ có một câu trả lời.
Lần này, mục tiêu của Amada không phải là tôi.
Hắn ta không có ý định gài bẫy tôi.
Mục tiêu của Amada là...
「……Hidaka Mikoto.」
Amada Teruhito
Tại sao tôi lại phải trải qua tất cả những chuyện này chứ?
Tôi cứ liên tục tự hỏi mình câu hỏi đó.
Hôm đó, lẽ ra kẽ bị trừng phạt phải là Ishii Kazuki, chứ không phải tôi. Là nhân vật phản diện xuất hiện ở đầu câu chuyện, nó mới là người đáng bị xử lý.
Nữ chính trung tâm ban đầu bị nó lừa gạt lẽ ra sẽ nhận ra cảm xúc thật của mình dành cho nhân vật chính, và câu chuyện rom-com thực sự sẽ bắt đầu.
Nhưng thực tế, chính tôi mới là người bị kết tội.
Thật sự, tôi chẳng hiểu nổi nữa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Ishii lại là kẻ điên rồ đến thế. Tôi đâu có làm gì, vậy mà lại bị gán cho tội lợi dụng các nữ chính theo ý mình.
Làm gì có nhân vật phản diện mở màn cho câu chuyện nào điên đến mức ấy?
Bình thường thì chúng chỉ là mấy nhân vật boss cho phần hướng dẫn, xuất hiện để làm nổi bật sức mạnh của nhân vật chính.
Cả lũ con gái mà tôi đã chọn làm nữ chính cũng thật tồi tệ. Với chúng, hy sinh vì tôi phải là chuyện đương nhiên. Chúng phải có trách nhiệm tuyệt đối với tôi.
Vậy mà chúng làm gì?
Chúng lại tự mình thất bại rồi đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Ushimaki Fuuka, Iba Kouki, Kanie Kokoro, tất cả đều là lũ rác rưởi vô dụng.
Thật sự thì, việc gán cho bọn chúng danh hiệu “nữ chính” ngay từ đầu đã là sai lầm nghiêm trọng. Chúng chỉ là đám đàn bà tầm thường mà thôi.
Tôi đã giúp chúng giải quyết biết bao vấn đề, thì lẽ ra chúng phải dâng trọn cuộc đời cho tôi chứ.
Thế mà rốt cuộc, chúng lại chọn tin vào Ishii, tên phản diện, thay vì tin tôi. Và để mặc tôi bị hủy hoại. Đúng là rác rưởi thực sự.
Nhưng trên tất cả, thứ rác rưởi khiến tôi ghê tởm nhất.
Chính là Hidaka Mikoto.
Chỉ cần cô ta yêu tôi ngay từ đầu, thì chuyện này đã không bao giờ xảy ra. Khi cô ta gặp khó khăn lúc còn nhỏ, chẳng phải tôi luôn là người ở bên sao?
Một nữ chính thật sự thì không bao giờ được quên lòng biết ơn, và phải đáp trả bằng sự trung thành tuyệt đối. Thế mà cô ta lại dễ dàng quay lưng và hành xử theo ý mình.
Chính vì cô ta mà tôi thậm chí còn không thể đến trường được nữa.
Mau lên đi, đến và nhìn tôi trong lo lắng đi chứ. Tôi đã kiên nhẫn chờ đợi rồi đấy, vậy mà người đến chỉ là cái tên Tsuki vô dụng. Đúng là một kẻ không hiểu chuyện.
Ngay cả khi cậu có đến vì lo lắng, thì điều tôi cảm thấy cũng chỉ là thất vọng mà thôi. Đừng làm mấy chuyện không cần thiết.
「Mình nên chuyển trường thật sao...」
Tôi quá mệt mỏi khi tốn thời gian với mấy suy nghĩ vô ích, nên quyết định nghĩ sang chuyện khác.
Có vẻ như tôi chẳng còn cơ hội để sống trong một câu chuyện rom-com ở trường Hirasaka nữa, nên có khi tôi nên thật sự chuyển trường.
Nếu tôi chuyển đi, chắc chắn định mệnh sẽ đưa Mikoto, người bạn tâm giao của tôi, đến cùng trường mới. Rồi tôi sẽ lại bắt đầu một câu chuyện rom-com hoàn toàn mới.
「Bình tĩnh. Giờ là lúc phải nhẫn nại...」
Không sao cả. tôi là nhân vật chính của câu chuyện này. tôi không thể hành động hấp tấp.
Dù sao thì, Ishii và Mikoto vẫn chưa phải người yêu, chính xác hơn là, đến chết chúng cũng không thể thành đôi.
Mikoto thực chất yêu tôi đến phát cuồng, chỉ là cô ta chưa nhận ra mà thôi. Chừng nào tình cảm đó vẫn còn, thì không bao giờ có chuyện cô ta đến với Ishii. Dù Ishii có tỏ tình thì cũng sẽ bị từ chối thôi.
Nên đừng hoảng. Thời khắc của tôi rồi sẽ đến.
Và cuối cùng, thời khắc đó cũng tới.
「Ha... chào cậu... Lần đầu gặp nhỉ...? Cậu là Amada-kun phải không?」
「Ừ, tôi là Amada... nhưng...」
Cô gái đến gặp tôi là người mà tôi chưa từng thấy ở trường Hirasaka. Nhưng tôi nhớ cô ta là ai. Hitsujitani Miwa.
Hồi còn tiểu học, tôi từng giúp đỡ cô ta vì nghĩ có thể cô sẽ trở thành một nữ chính.
Vì cô ta không học ở Hirasaka, tôi cứ nghĩ là cô ta đã bị loại khỏi cuộc đua, nhưng có vẻ tôi đã hiểu nhầm?
「Tớ là Hitsujitani Miwa. Ưm, tớ vừa chuyển đến trường Hirasaka.」
「…………!」
Ra là vậy. Đây đúng chuẩn là một mô típ kinh điển trong rom-com. Thì ra Miwa là kiểu nhân vật học sinh chuyển trường.
Một cô gái ngây thơ theo đuổi tôi để đền đáp ân huệ từ thời thơ ấu. Hoàn hảo để vào vai một nữ phụ sẽ bị từ chối.
「Vậy à. Thế, cậu đến gặp tớ có chuyện gì sao, Hitsujitani-san?」
「…! Ưm...」
Gương mặt thất vọng của cô ta lộ rõ. Cảm ơn vì phản ứng đúng như mong đợi nhé.
Có vẻ cô ta thực sự thích tôi, và cũng nhận thức rõ về vai trò nữ chính của mình. Nhưng như vậy thì chuyện sẽ ra sao? Chẳng phải Hidaka Mikoto mới là nữ chính trung tâm sao?
Nói thật thì, Mikoto đẹp hơn hẳn cô ta.
「Cậu có muốn quay lại trường không?」
Miwa cắn môi, gợi ý tôi nên đi học trở lại. Nhưng tôi không thể gật đầu ngay được. Nếu đồng ý, có khi Miwa lại trở thành nữ chính trung tâm mất. Tôi không muốn kết quả đó.
Câu chuyện tình của tôi phải có Mikoto là nữ chính... à, giờ thì tôi hiểu rồi.
Có vẻ tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Một cây chuyện rom-com không nhất thiết phải bắt đầu từ lễ nhập học.
Có những câu chuyện bắt đầu từ học kỳ hai, năm hai, hoặc khi một nhân vật chuyển trường xuất hiện, có rất nhiều kiểu mẫu. Và rom-com của tôi thuộc kiểu bắt đầu từ nhân vật chuyển trường.
Nữ chính vẫn là Mikoto. Nữ phụ là Hitsujitani Miwa.
Một câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ đua tranh vì tôi.
Nếu vậy thì, tôi cũng phải hành động cho đúng vai.
「Ưm, Hitsujitani-san... có thể cậu quên rồi, nhưng...」
「…Eeh!?」
Rồi, quá dễ đoán. Đừng giả vờ đây là lần đầu gặp nhau rồi thử tôi, phiền phức lắm.
「Ngày xưa chúng ta từng học cùng lớp bơi đúng không?」
「Đúng rồi! Đúng rồi đó! Tớ là Hitsujitani Miwa hồi đó đấy! Cậu vẫn còn nhớ tớ sao...」
Haa... Tôi thật là người tốt khi đáp lại nguyện vọng của một nữ phụ như thế này. Một người tốt như tôi mà còn phải chịu đau khổ thế này, thế giới này đúng là quá bất công.
「Teru-chii...」
Miwa cất tiếng gọi trong nước mắt.
Nếu cô ta dễ rơi vào lưới tình như thế này, thì làm nữ phụ là hợp lý rồi.
Chà, tạm thời thì tôi sẽ dựa vào cô ta vậy.
「Rất vui được gặp lại cậu, Miwa. Nhưng tớ nghĩ chúng ta chỉ có thể ở bên nhau một thời gian ngắn thôi.」
「Hả? Tại sao vậy?」
「Tớ đang tính chuyển trường. Vì... có nhiều chuyện đã xảy ra...」
「Về những chuyện đã xảy ra với cậu... tớ đã nghe rồi... Nhưng chắc chắn là cậu có lý do, đúng không?」
Đúng vậy, vì mấy đứa con gái tệ hại đó mà tôi mới khổ thế này.
Dù vậy, tôi cũng sai khi đã hiểu lầm nơi câu chuyện bắt đầu. Biết nhận ra sai lầm và hối hận như tôi, đúng là hình mẫu của nhân vật chính.
「Ừ, đúng là có chút...」
「Không sao đâu. Tớ sẽ bảo vệ Teru-chii... Vậy nên, cậu sẽ quay lại trường chứ?」
Tôi cũng phải xin lỗi Mikoto vụ đó. Nhưng chắc chắn cô ấy sẽ tha thứ cho tôi.
Vì dù sao thì, cô ấy yêu tôi say đắm mà.
「Nếu cứ thế này, có khi tớ sẽ phải chuyển trường thật đấy.」
「Vậy thì, tớ cũng sẽ chuyển trường cùng. Tớ vừa mới chuyển đến đây thôi, nên đi theo Teru-chii vẫn tốt hơn.」
「Tớ biết cậu muốn trả ơn, nhưng không cần phải làm đến mức đó đâu.」
「Haa... Phần này thì cậu vẫn không thay đổi chút nào nhỉ. Dù tớ đã rất cố gắng rồi.」
Cố gắng gì chứ, cô đã làm được cái gì đâu. Đừng có nhận vơ công lao như vậy.
「Này, Teru-chii. Có điều gì tớ có thể làm không? Tớ sẽ làm bất cứ điều gì vì cậu.」
Đừng có làm quá một chuyện hiển nhiên như vậy. Đáng lẽ ngay từ đầu cô phải tự nghĩ cách và hành động vì tôi mới đúng.
Mà thôi, với tư cách một nữ phụ thì khả năng của cô cũng chỉ tới đó.
Vì thương hại, tôi sẽ cho cô gợi ý.
「Nếu có thể, tớ muốn được ở gần Mikoto... Nhưng với tình hình hiện tại, điều đó có vẻ khó...」
「Mikoto, ý cậu là Hidaka-san? Nhưng chẳng phải cô ấy đã ở cạnh Ishii-kun...」
「Ừ. Vì vậy tớ đã từ bỏ. Nếu họ không chia tay, tớ sẽ chẳng có cơ hội.」
Rất cao thượng đúng không? Đương nhiên là cậu biết nên làm gì rồi nhỉ?
「………Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ cố gắng làm gì đó.」
Miwa thì thầm. Tất nhiên là tôi giả vờ như không nghe thấy.
「Hử? Vừa nãy cậu nói gì cơ?」
「Không, không có gì cả! Teru-chii, đừng lo lắng gì hết và cứ đến trường đi! Tớ sẽ luôn chờ ở đó!」
Ừ ừ, tôi sẽ làm vậy.
Haa... Tôi chỉ muốn nhanh chóng có một happy ending với Mikoto thôi, vậy mà hoàn cảnh với thời điểm không ủng hộ. Thật là khó chịu.
Sau này nếu cưới, mình nên có bao nhiêu con nhỉ?