Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

272 7005

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

(Đang ra)

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

Lilia đối đầu Hazuki cuộc chiến nảy lửa giành lấy trái tim của chủ nhân chính thức bắt đầu!

4 1

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

14 123

Những cô nàng trên tình bạn, dưới tình yêu

(Đang ra)

Những cô nàng trên tình bạn, dưới tình yêu

Ametsuki

Mối quan hệ này chắc chắn không hề sai trái… nhưng tuyệt đối không thể nói với bạn gái ở quê nhà. "Tớ thích cậu.

5 13

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

159 711

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

247 2005

Tập 2 - Chương 6: Rom-com là thứ xấu xí, thấp hèn, và thảm hại.

Đã hai ngày trôi qua sau khi vụ việc stalker từ một lời nói dối đã biến thành sự thật.

Amada đúng là đã bị tên stalker giả đánh cho thê thảm, nhưng cũng may (với tôi là xui xẻo), hắn ta hóa ra chỉ là bị thương nhẹ dù trông khá nghiêm trọng, nên chỉ nghỉ học một ngày rồi lại quay về trường ngay hôm sau.

Về phần gã đàn ông đã bỏ chạy sau khi đóng giả làm stalker, đến giờ vẫn chưa ai biết tung tích của hắn.

Tuy nhiên, Hitsujitani đã báo với các bạn trong lớp rằng có một bức thư được để lại trong hộp thư căn hộ của cô ta, ghi rằng: “Con điếm khốn khiếp, tao sẽ không ủng hộ mày nữa.”

Xem ra gã đó không còn ý định dính dáng gì đến Hitsujitani nữa rồi.

Ở kiếp trước, dù là một gã khác, thì tên stalker giả đó cũng bị cảnh sát bắt. Còn ở kiếp này, dù đã dùng đến bạo lực thật sự, hắn lại không bị bắt.

Vậy, rốt cuộc kết thúc câu chuyện nào mới là đúng hơn đây... à mà, nói thật, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Điều duy nhất quan trọng, là sự an toàn của những người tôi yêu quý.

Hidaka không bị buộc tội là người tiết lộ thông tin cho stalker là đã đủ với tôi rồi. Nếu được, tôi còn muốn một kết quả hoàn hảo hơn──

「Kazuki~, Mikoto~, hôm nay tớ cũng mang cơm trưa ngon lành cho chúng ta đây!」

Để giải quyết vụ việc lần này, chúng tôi cũng phải “trả giá” một chút.

Đến giờ nghỉ trưa, người xuất hiện với nụ cười toe toét và hai tay bưng hộp cơm to đùng, không ai khác chính là Tsukiyama Ouji.

Từ khi Amada trở lại trường, Tsukiyama thường xuyên đi cùng hắn ta, nhưng sau khi vụ việc kết thúc, cậu ta lại bám lấy tôi với Hidaka còn nhanh hơn cả tên lửa. Thật lòng mà nói, cực kỳ phiền phức.

「Hôm qua tôi nói rồi nhỉ, cậu thật sự phiền phức và đáng ghét đấy.」

「Hể? Tớ phiền phức và đáng ghét à? Uhe! Uhehehe!」

Vì đã quen bị bạn cùng lớp lạnh nhạt, kiểu xúc phạm thế này với cậu ta chẳng có ý nghĩa gì mấy. Ngược lại, còn làm cậu ta vui nữa chứ.

Có vẻ sau vụ việc kia, cậu ta rất vui vì được tôi và Hidaka hợp tác giúp đỡ, dù lẽ ra cậu ta phải hành động một mình.

Mức độ thân thiết tăng vọt, từ bã kẹo cao su trở thành keo siêu dính.

「Tsukiyama. Như tôi đã nói hôm qua, tôi và Hidaka đều mang bữa trưa theo rồi. Cậu chỉ cần mang phần của mình thôi.」

「Cậu nói gì thế! Không có nhiều thì sao mà trao đổi được? Cơm hộp của hai cậu ấy, không hiểu sao lại rất đặc biệt. Cứ như có vị ấm áp của gia đình ấy.」

「Về nhà mà ăn với gia đình đi.」

「Làm gì có chuyện đó. Bố mẹ tôi đã không hòa thuận từ lâu rồi, họ còn sống riêng nữa. Mẹ tôi cũng gần ba năm nay hiếm khi đến gặp tôi hay bố. Tôi nói hôm qua rồi mà, đúng không?」

Cậu ta nở nụ cười ranh mãnh kiểu “trả đũa thành công”. Sao cậu ta có thể kể mấy chuyện gia đình nặng nề một cách thoải mãi như thế nhỉ?

「Chuyện này nặng nề thật đấy.」

「Không sao mà! Tôi cũng không nghĩ nhiều đâu. Với lại, dù không có mẹ, bố vẫn luôn rất tốt với tôi.」

Tiện thể thì, bố của Tsukiyama đúng thật là cực kỳ thương con.

Có lẽ vì muốn bù đắp khoảng trống khi không có mẹ, nên ông ấy dành quá nhiều tình thương yêu cho cậu ta, và kết quả thì như ta thấy đấy.

Hidaka kéo nhẹ vạt áo tôi.

「Kazupyon, cho Ouji ăn cùng nha……」

Bình thường, Hidaka sẽ phản đối y như tôi. Nhưng sau khi nghe chuyện về gia đình Tsukiyama, cô ấy lại mềm lòng thấy rõ.

Ừ thì… tôi cũng thấy tội nghiệp… (mà đúng là tội nghiệp thật).

「Được rồi...」

「Cảm ơn nha, Hidaka~!」

「Ng... Nhưng đừng có gọi tôi như vậy. Nghe rợn người lắm.」

「Hể? Nhưng nếu chúng ta gọi nhau bằng tên thì sẽ dễ gây hiểu lầm mà, phải không?」

Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy? Cứ gọi bằng họ theo cách bình thường là được rồi.

Cả ba chúng tôi ngồi ở bàn ngoài căn tin và bắt đầu ăn cơm hộp.

Cơm hộp của Tsukiyama đúng là sang thật, toàn những món đắt tiền mà bình thường bọn tôi không được ăn. Nhưng cuối cùng thì, đồ ăn mẹ tôi (và Hidaka) làm vẫn ngon hơn.

「Mà này, để Amada một mình như vậy có sao không?」

Tôi hỏi trong lúc nhai phần thịt bò nướng mà Tsukiyama nhét cho.

「Không sao đâu. Có Iba, Ushimaki, với cả Hitsujitani ở cạnh cậu ấy rồi. Mà thật ra, tôi nghĩ bản thân mình không có ở đó thì sẽ tốt hơn...」

Cậu ta nói với vẻ hơi buồn.

Ừ, thì cũng đúng.

Amada luôn coi bản thân là nhân vật chính trong câu chuyện rom-com, còn Tsukiyama thì chỉ là bạn thân của nhân vật chính.

Mà trong romcom, vai bạn thân ấy thì… thường xuyên biến mất.

Họ giống như bánh xe phụ chỉ được gọi đến khi cần cho cốt truyện mà thôi.

「Tớ thấy… như thể mình không cần thiết vậy. Tớ coi Teru là bạn thân, nhưng có lẽ cậu ấy lại không nghĩ thế… à, chắc chỉ là cảm giác của tớ thôi.」

Có thể ở kiếp trước, Tsukiyama cũng đã nhận ra cảm xúc thật của Amada.

Dù biết, cậu ta vẫn chẳng có nơi nào để đi. Nên cuối cùng, cậu ta buộc mình phải ở lại bên Amada, tự gọi mình là bạn thân, và tiếp tục như vậy.

「Tớ và Hidaka chưa bao giờ cảm thấy cần cậu, cậu biết không?」

「Vậy thì, tớ sẽ cố gắng để được cần đến!」

Đừng chọc má tôi!

Cậu mà làm vậy, Hidaka cũng sẽ bắt chước rồi trở nên chủ động hơn... a, đúng như tôi đoán, má tôi bị chọc từ cả hai bên luôn rồi.

Tan học xong, Tsukiyama chỉ chào qua loa rồi vội vã chạy đến câu lạc bộ.

Sau đó, khi tôi chuẩn bị đi làm thêm cùng Hidaka, thì một kẻ phiền phức xuất hiện.

Mùi giống như thuốc khử trùng thoảng vào mũi tôi, hơi khó chịu.

「Ishii, cậu có thể dành chút thời gian không?」

「Amada, tôi đã nói là đừng dính líu gì với tôi nữa mà?」

Tôi nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, nhưng hắn ta chẳng hề nao núng, ngược lại còn ra vẻ nghiêm túc đầy khí chất nhân vật chính.

「Có chuyện ngoài dự tính xảy ra. Nên tôi muốn cậu nghe tôi nói một chút.」

Tôi liếc về phía lớp, thấy có khá nhiều học sinh đang dán mắt theo dõi cuộc trò chuyện giữa tôi và Amada với vẻ tò mò. Dù đã có quen hơn một chút, tôi vẫn thấy khó chịu khi trở thành tâm điểm bị chú ý.

「Hôm nay tôi có ca làm. Không rảnh đâu.」

「Ca làm của cậu bắt đầu từ năm giờ, đúng không? Vẫn còn chút thời gian mà.」

Nụ cười tự tin hiện rõ trên mặt hắn ta. Thái độ rõ ràng là, như thể muốn nói hắn chắc chắn sẽ thắng và không cho phép tôi từ chối. Và, phiền phức là, hắn nói đúng.

Giờ học ở trường Hirasaka thường kết thúc khoảng ba giờ chiều. Nếu đi thẳng đến chỗ làm thêm, thì thường tôi sẽ dư thời gian. Bình thường tôi hay ghé đâu đó hoặc giết thời gian ở phòng nghỉ của cửa hàng tiện lợi, nhưng có vẻ hôm nay thì không được như vậy rồi.

「Chỉ có tôi à?」

Khi Amada tiếp cận sau giờ học thế này, tôi lại nhớ đến buổi buộc tội giả tạo từng xảy ra trước đây. Nhưng khi đó, bên cạnh Amada còn có Iba và Ushimaki. Còn lần này, hắn ta đến một mình. Không có Iba, Ushimaki, hay bạn thời thuở nhỏ của hắn, Hitsujitani.

「Không, tôi muốn Mikoto cũng đến.」

「…………」

Tôi thấy khó chịu khi Amada gọi tên Hidaka. Nhưng hơn cả vậy, tôi tràn đầy nghi ngờ.

Kế hoạch của Hitsujitani nhằm đổ cho Hidaka tội tiết lộ thông tin lẽ ra đã sụp đổ rồi chứ. Hiện tại, Amada đáng ra không còn lý do gì để có thể công kích chúng tôi.

Vậy thì sao hắn ta vẫn giữ thái độ tự tin ngạo mạn như một nhân vật chính thế này?

Thật khó chịu khi phải thừa nhận, nhưng ở kiếp trước, tôi không biết chính xác bằng cách nào Kitami lại bị gán cho cái tội bán thông tin cho stalker. Tôi chỉ nghe được kết quả cuối cùng. Vì thế, tôi cũng không rõ tình huống hiện giờ có giống như khi đó không.

「Được thôi. Nói chuyện ở đây luôn à?」

「Không. Tôi không nghĩ đây là chuyện nên để cho nhiều người biết. Tốt hơn là tìm chỗ khác.」

Xem ra lần này, hắn ta không định làm nhục chúng tôi trước đám đông như trước kia.

Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến kế hoạch này trở nên nửa vời. Mục tiêu của Amada là ép Hidaka phải chuyển trường. Và rồi cuối cùng chính hắn ta cũng sẽ rời trường để theo đuổi một câu chuyện tình mới trong một môi trường mới.

「Đi theo tôi, được chứ?」

「...Ờ.」

Chết tiệt. Trong khi tôi vẫn chưa rõ mọi chuyện thực sự là gì, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Amada.

Tôi và Hidaka, với bước chân có phần nặng nề, cùng đi theo hắn ta. Đích đến là phòng câu lạc bộ điền kinh.

Ban đầu tôi nghĩ ở đó sẽ có buổi sinh hoạt câu lạc bộ vì đang sau giờ học. Nhưng hóa ra hôm nay không có buổi tập nào, nên nơi này rất thích hợp để nói chuyện kín đáo.

Trong phòng có Ushimaki, một thành viên câu lạc bộ điền kinh, cùng với Iba và Hitsujitani.

「Chào Ishii-san, Hidaka-san.」

「X-xin chào… Ishii-kun, Hidaka-san.」

「…………」

Iba vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường, Hitsujitani thì căng thẳng rõ rệt, còn Ushimaki thì im lặng.

Dù mỗi người có biểu cảm khác nhau, chỉ cần nhìn thấy cả ba người này tụ lại, tôi cũng đủ đoán được chuyện gì sắp xảy ra.

「Ở đây thì không ai nghe thấy, nên cứ yên tâm.」

「Điều đó cũng đúng với mấy người chứ?」

「Có thể lắm.」

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Xem ra Amada lại định lần nữa buộc tội Hidaka là người làm rò rỉ thông tin. Nhưng lần này, sau bài học về thất bại lần trước, hắn không vạch trần chuyện đó ngay giữa lớp, mà chọn một nơi vắng vẻ như thế này.

Nếu kế hoạch thất bại lần nữa, sẽ không có nhân chứng. Đây giống như một biện pháp an toàn. Nói cách khác, chính Amada cũng không tin chắc vào kế hoạch lần này. Hắn ta đã xa rời hình ảnh một nhân vật chính thực thụ rồi.

Không phải một nhân vật chính thực thụ là người dám tiến về phía trước dù biết trước nguy hiểm sao?

「Hai người cũng biết tên stalker đã bỏ trốn rồi, phải không?」

「Với tiếng động lớn như vậy, ai mà không biết chứ?」

Ở kiếp trước, stalker bị cảnh sát bắt. Nhưng lần này thì hắn chạy thoát.

Kết cục có vẻ tệ hơn, nhưng ít nhất thì Hitsujitani vẫn an toàn. Dù vậy, tôi không nghĩ Amada thực sự quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra với Hitsujitani cả.

「Nếu hắn đã hứa sẽ không làm phiền nữa thì vấn đề đã được giải quyết rồi, đúng chứ?」

「...Nếu thật sự là vậy thì tốt. Nhưng mà...」

Với giọng đầy ẩn ý, Hitsujitani nhanh chóng tiếp lời.

「Cậu biết không, Ishii-kun. Trong vụ việc này, có một điểm rất kỳ lạ.」

「Kỳ lạ?」

Tôi hỏi lại, và lần này Iba là người trả lời.

「Hitsujitani-san chuyển trường để trốn khỏi stalker.」

「Thế nhưng, hắn vẫn biết được nơi Hii-chan sống. Thậm chí còn lần theo đến cả địa chỉ mới.」

Ushimaki nói tiếp. Có vẻ như cô ta gọi Hitsujitani là Hii-chan.

Thật sự, đây là chuyện mà lẽ ra nên được khép lại rồi. Sao họ vẫn còn cố đào bới lại nữa?

「Nếu vậy, có nghĩa là đã có người tiết lộ thông tin về nơi ở của Miwa cho tên đó, đúng không?」

Amada thêm vào như thể muốn kết thúc câu chuyện.

Mọi thứ đều đúng như tôi dự đoán. Amada muốn dựng lên một thủ phạm rò rỉ thông tin mới. Hắn muốn tạo ra một kẻ chủ mưu thật sự khiến Hitsujitani bị đe dọa.

Nhưng sau đó thì sao? Hắn thật sự định nhằm vào Hidaka à?

Nếu vậy thì toan tính của hắn quá ngây thơ rồi.

「Và chúng tôi cũng đã biết ai là thủ phạm.」

「Thật sao? Làm sao mấy người tìm ra được?」

「Miwa đã rất cố gắng. Dù chắc chắn rằng cô ấy rất sợ hãi...」

Ánh nhìn của Amada chuyển sang Hitsujitani. Hắn ta mỉm cười dịu dàng, như thể đang nói “Cậu đã làm tốt lắm.”

Tất nhiên, cái “làm tốt” mà hắn ta nói tới hẳn là mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Khi tôi tỏ vẻ nghi hoặc, Hitsujitani bắt đầu cất lời.

「Tớ... đã thử đảo ngược tình thế và theo dõi lại tên stalker. Sau khi chạy trốn và khiến hắn mất dấu, tớ lén theo dõi ngược lại.」

「Để làm gì?」

「Tớ nghĩ... có thể tên stalker đó có một ai đó cung cấp thông tin cho hắn. Nên nếu hắn mất dấu tớ, hắn có thể sẽ liên lạc với người đó...」

Có thể, ở kiếp trước, Kitami đã bị gài bẫy bằng cách này. Nhưng đó là câu chuyện của kiếp trước. Ở hiện tại, Kitami không còn là mục tiêu nữa.

Quan trọng hơn là, việc gài bẫy Hidaka cũng gần như là bất khả thi. Bởi vì ngay khi vụ việc stalker kết thúc, tôi đã nói rõ ràng trước mặt mọi người rồi.

Rằng gã đàn ông kia từng đến cửa hàng tiện lợi nơi Hidaka làm việc và cố đưa tiền cho cô ấy.

Với thông tin đó, ngay cả khi có bức ảnh nào cho thấy Hidaka đang nói chuyện với hắn, thì tác động cũng rất nhỏ, thậm chí gần như không có. Lẽ nào họ vẫn không hiểu sao?

「Vậy, kết quả thế nào?」

「Tớ đã chụp được ảnh vào lúc đó... Và người đã cung cấp thông tin về tớ cho gã stalker ấy, lại là một người rất thân với Ishii-kun. Vì vậy, tớ muốn nói chuyện riêng như thế này...」

Thật sao? Họ thật sự định nhằm vào Hidaka với kế hoạch tệ hại như vậy à?

Kế hoạch lần này của Hitsujitani đầy sơ hở và quá cẩu thả. Đến mức tôi cảm thấy bản thân mình thật ngốc khi từng cảnh giác họ.

「Vậy thì, cho tôi xem bức ảnh đi.」

Ngay khi tôi đáp lại như vậy, Amada gật đầu với vẻ nghiêm túc, như thể hắn đang đợi câu nói đó.

Bầu không khí trong phòng câu lạc bộ, nơi chỉ có sáu người, bỗng trở nên đầy căng thẳng. Trong bầu không khí đó, Amada đưa màn hình điện thoại ra trước mặt tôi.

「Đây là người đã tiết lộ thông tin về Miwa cho stalker.」

Và người xuất hiện trên màn hình là...

「Yuzu?」

fba83abf-a62f-4e78-9381-718eafe5459a.jpg

Người trong ảnh không phải là Hidaka Mikoto, mà là em gái tôi, Ishii Yuzuki.

「Hả!? Đừng có đùa! Nói Yuzu là người tiết lộ thông tin cho stalker á!? Sao có thể có chuyện đó chứ!」

Tôi hét lên giận dữ. Ngay cả Hidaka cũng không thốt nên lời. Nhưng Amada vẫn điềm tĩnh, tiếp tục nói bằng giọng thản nhiên.

「Tuy nhiên, chúng tôi có bức ảnh cho thấy cô ấy nhận tiền.」

Khi tôi nhìn vào điện thoại của Amada, đúng thật là có cảnh gã đàn ông đóng vai stalker đưa tiền cho Yuzu.

Dù vậy, khuôn mặt Yuzu lộ rõ vẻ bối rối, và không hề có ý định nhận tiền.

Thế nhưng, chỉ điều đó là không đủ. Vấn đề là, chỉ cần có bức ảnh này thôi cũng đủ để gây rắc rối rồi.

「Đầu tiên thì, tại sao Yuzu lại phải hãm hại Hitsujitani!? Con bé không có lý do gì cả──」

“Có lý do đấy”, Hitsujitani lên tiếng thay cho Amada.

「Ishii-kun, cậu nhớ không? Hôm đó, tớ cùng đi học với cậu? Lúc đó, Yuzu-chan đã biết tớ chính là Hanatori Miyabi, đúng không?」

「...T-thì sao!?」

Đúng vậy, Yuzu biết rằng Hitsujitani là Hanatori Miyabi. Chính tôi là người nói cho con bé biết.

Ban đầu, tôi sợ Yuzu, người rất yêu thích streamer Hanatori Miyabi, sẽ bị lợi dụng cho việc xấu nếu trực tiếp gặp Hitsujitani. Vì vậy, sau khi bàn bạc với Hidaka, tôi đã nói với Yuzu sự thật về Miyabi. Thế nhưng, dù con bé có hơi bất ngờ, Yuzu không hề tỏ ra quá quan tâm đến Hitsujitani.

「Cho dù con bé biết, thì cũng đâu phải lý do để tiết lộ thông tin chứ!」

「Tớ cũng từng thấy bối rối lắm. Tại sao Yuzu-chan lại nói cho stalker biết nơi ở của tớ...」

Rõ ràng Yuzu chẳng làm gì cả. Con bé không thể nào là thủ phạm được. Dù vậy, Hitsujitani lại nói chuyện như thể chính Yuzu là người đã làm, khiến tôi không thể nào chấp nhận nổi.

「Chắc là... lỗi tại tớ...」

「Gì cơ?」

「Cậu và Yuzu-chan trông rất thân thiết, đúng không? Hai người rất quý mến nhau. Tớ có thể cảm nhận điều đó, và nói thật thì... tớ thấy ghen tị.」

Chữ “ghen tị” cô ta nói ra nghe thật chân thành.

Có lẽ Hitsujitani đã nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Amada không được đáp lại. Vì vậy nên cô ta mới nói là ghen tị. Nhưng tôi không thể tha thứ chỉ vì thấy cô ta đáng thương.

「Có thể là... với Yuzu-chan, tớ, người đột nhiên tỏ ra thân thiết với người anh trai mà cô bé rất yêu quý, là một điều khó chịu. Và vì thế, không nhận ra, con bé đã hành động sai lầm để đẩy tớ ra xa...」

「Đó chỉ là suy đoán của cậu thôi, đúng không!?」

「Dù vậy, chỉ cần một suy đoán như thế cũng đủ khiến người khác nghi ngờ.」

「Amadaaaaa...」

「Gì vậy, Ishii?」

Một nụ cười méo mó đầy tự tin hiện trên gương mặt hắn.

Kế hoạch lần này của Amada ngay từ đầu đã là kế hoạch hai tầng. Điều hắn muốn là buộc tội Hidaka là người rò rỉ thông tin, rồi rời trường cùng cô ấy.

Tuy nhiên, hắn biết tôi có thể sẽ cản đường. Giống như lần trước, hắn hiểu rằng nếu mưu hèn kế bẩn bị lật tẩy thì sẽ phản tác dụng. Vậy nên, hắn biến kế hoạch đó thành mồi nhử.

Cố ý tạo ra một kế hoạch lỏng lẻo để tôi mất cảnh giác... để âm mưu thật sự có thể tiến hành thuận lợi.

Đó chính là, nhắm vào Yuzu, không phải Hidaka.

Người ta có thể nghĩ rằng nhắm vào Yuzu, một học sinh cấp hai, chưa nhập học ở Hirasaka, thì chẳng có ích gì. Nhưng điều đó là sai lầm. Vì Hitsujitani còn có một thân phận khác, Hanatori Miyabi.

Hanatori Miyabi là một VTuber nổi tiếng, nghĩa là cô ta có khả năng lan truyền thông tin tới rất nhiều người.

Trong kiếp trước của tôi, Hitsujitani đã công khai thông tin cá nhân của bố tôi và Yuzu trong một buổi phát trực tiếp. Kết quả là, cả hai đã mất mạng.

Nếu lần này tôi không thể rửa sạch lời buộc tội oan cho Yuzu, bi kịch đó sẽ tái diễn.

Yuzu sẽ bị bắt nạt ở trường. Dù rất khổ sở, con bé vẫn sẽ cố chịu đựng để không làm tôi lo lắng, cho đến khi tinh thần sụp đổ hoàn toàn, và rồi, không để ý, băng qua đường khi đèn đỏ... và ra đi một cách bi thảm.

Tôi vẫn không thể quên khuôn mặt của Yuzu lúc đó, khi nhìn thấy con bé trong bệnh viện sau khi tất cả đã kết thúc.

Dù chắc chắn em ấy đã rất khổ sở, đã vô cùng đau đớn... nhưng hơn tất cả, Yuzu thấy hối tiếc vì đã khiến tôi lo lắng. Với nét mặt buồn bã, đôi mắt em ấy khép lại, dù tôi liên tục gọi tên, đôi mắt ấy không bao giờ mở ra lần nữa.

Tôi tuyệt đối sẽ không để điều đó lặp lại thêm một lần nào nữa.

「Ngay từ đầu, Hitsujitani và tên stalker đó đã thông với nhau rồi, đúng không!? Cô ta dựng chuyện bị hại để được người mình thích quan tâm! Mọi chuyện đều là bịa đặt!」

「Ishii, cậu nói gì thế? Không thể nào có chuyện như vậy.」

「Câm đi! Tôi đang hỏi Hitsujitani!」

「K-không phải như vậy... Tớ thật sự đã bỏ chạy khỏi người đó...」

「Bỏ chạy!? Hắn ta là người từng giúp cậu stream, đúng không!? Chính cậu là người nhờ hắn đóng giả làm stalker chứ gì!」

「Nếu là vậy, tớ sẽ không để hắn làm hại Teruchi như hôm qua đâu!」

Một giọng nói mạnh mẽ. Có vẻ, ngay cả với Hitsujitani, hành vi bạo lực của tên stalker đã vượt ngoài dự đoán.

Đúng là do tôi đã cố tình làm dấy lên cảm xúc của hắn, khiến hắn hành động quá đà. Và tôi tin, Hitsujitani cũng nhận ra điều đó. Vì thế, cô ta không còn che giấu nữa mà nổi giận với tôi.

Cảm giác tội lỗi về sai lầm của bản thân đã được cô ta đẩy sang thành cơn giận vì Amada bị thương.

「Đúng là tớ được giúp đỡ bởi một số người trong lúc stream... Nhưng hắn không phải một trong số đó! Tớ giấu chuyện đó với Teruchi, vì tớ không muốn bị hiểu lầm...」

Ánh mắt yếu đuối của Hitsujitani hướng về Amada. Còn Amada thì trông như hoàn toàn không hiểu gì.

「Hả? Sao phải giấu chứ?」

「……Teruchi…」

Với đôi môi khẽ run, cô ta cắn nhẹ môi dưới. A, tôi hiểu rồi, cô đã chọn con đường đó.

Amada hành xử như một nam chính trong truyện tình cảm, không hề nhận ra tình cảm của Hitsujitani. Hắn chỉ xem Hitsujitani như là người bạn thuở nhỏ mà hắn tình cờ gặp lại.

Và chính điều đó càng thổi bùng lên cảm xúc của Hitsujitani.

Vì cô ta vẫn chưa trở thành “người đặc biệt” của Amada. Vậy nên, cô ta muốn trở thành người đặc biệt.

Và vì điều đó, cô ta phải làm điều gì đó vì lợi ích của Amada.

Amada mỉm cười lạnh lẽo, rồi đặt tay phải lên vai tôi.

「Này, Ishii. Thật ra, tôi không định nói chuyện này cho mọi người biết đâu.」

「Gì cơ?」

「Là thế này. Nếu ai cũng biết chuyện này, em gái cậu sẽ rất khổ sở. Dù tôi nghĩ đó là do lỗi của con bé, nhưng tôi cũng không muốn thấy một cô bé nhỏ tuổi bị tổn thương...」

Đừng có nói như thể mày quan tâm đến Yuzuki. Chính vì mày mà trong kiếp trước, Yuzuki đã chết.

Bố và mẹ đều đã mất, và điều duy nhất tôi mong muốn là Yuzuki được hạnh phúc... Vậy mà mày lại cướp đi cả tia hy vọng cuối cùng ấy.

「Vậy bây giờ cậu nói với tôi chuyện này để làm gì?」

「Vì tôi muốn cậu làm một chuyện.」

「Chuyện gì?」

「Tránh xa Mikoto ra.」

「…………!」

Thì ra đó mới là mục đích thật sự của Amada. Hắn ta muốn tách tôi và Hidaka ra. Để làm điều đó, hắn đã giăng bẫy Yuzuki để đe dọa tôi.

Nếu tôi không rời khỏi Hidaka, người phải chịu tổn thương sẽ không phải là tôi hay Hidaka, mà là Yuzuki.

「Tất nhiên, tôi cũng sẽ không lại gần Mikoto. Tôi nghe nói cô ấy giờ đã có bạn rồi nhỉ? Nghe nói cô ấy thân với Mooka và Hime lắm.」

Amada là loại người có thể phản bội lời hứa mà không hề cảm thấy tội lỗi.

Kể cả tôi có tránh xa Hidaka đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ tiếp cận cô ấy bằng cách vờ nói chuyện với Ushimaki hay Iba.

「Tôi cũng chẳng thân thiết gì với con nhỏ Ushi đó đâu.」

「Hahaha. Ngại ngùng làm gì.」

Dù có nói gì cũng là vô dụng. Amada tin chắc hắn đã nắm phần thắng.

Đây cũng là lời đe dọa đối với Hidaka. Rằng “Nếu cô vẫn tiếp tục thân thiết với Ishii, Yuzuki sẽ là người bị tổn thương. Cô vẫn muốn ở lại bên cạnh cậu ta sao?”

「Tôi sẽ không rời xa Kazupyon. Và tôi cũng sẽ không để Yuzuki-chan bị tổn thương.」

Không chút do dự, Hidaka cất tiếng.

「Tớ cũng không định làm hại con bé. Nhưng vì là bạn thời thơ ấu, tớ cảm thấy lo lắng thôi. Cậu cũng nghe lý do tại sao tớ bảo vệ Miwa rồi mà, đúng chứ? Lần tới, rất có thể Mikoto sẽ là mục tiêu tiếp theo.」

「Ngay từ đầu, Yuzuki-chan chẳng làm gì cả. Cả bức ảnh đó nữa, cũng giống như tôi, con bé chỉ bị bắt chuyện thôi. Như Kazupyon đã nói, stalker và Hitsujitani vốn đã thông đồng từ đầu rồi.」

「Cậu tin Ishii quá đấy, Mikoto... Nhưng không sao. Rồi sẽ có ngày cậu hiểu. Ai mới là người thực sự đáng tin, ai mới là người thật sự sẽ bảo vệ cậu.」

Mớ lời lẽ vô nghĩa đó nghe mà phát tởm. Mới vừa nãy mày còn tuyên bố sẽ không lại gần Mikoto cơ mà.

「Vậy, nếu Ishii tự mình rời xa Mikoto thì sao?」

「…………!」

Lời nói của Amada khiến Hidaka dao động. Cô ấy nhìn tôi như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.

Tôi hiểu. Thực ra, cậu vẫn sợ Amada, đúng không? Nhưng cậu vẫn cố gắng mạnh mẽ. Nếu vậy, tôi cũng phải đáp lại lòng quyết tâm đó.

「Amada, tôi sẽ không rời khỏi Hidaka đâu.」

「Vậy còn em gái cậu thì sao?」

Ý hắn là, nếu tôi không rời xa Hidaka, hắn sẽ đổ tội lên đầu Yuzuki.

Không, kể cả tôi có rời xa Hidaka, hắn vẫn sẽ làm vậy. Hắn sẽ giao việc đó lại cho Hitsujitani.

Và sau khi mọi chuyện xảy ra, hắn sẽ nói với Hidaka.

「Tớ đã cố ngăn lại rồi, nhưng Miwa bảo ‘Cẩn thận thì vẫn hơn’... Xin lỗi nhé, Mikoto.」

Hắn tưởng những lời lẽ thối nát đó sẽ được tin tưởng sao? Đáng kinh tởm.

「Này, Hitsujitani. Giờ là lúc để nói thật rồi đấy. Cô có liên hệ với tên stalker kia, đúng không?」

「Cậu còn hỏi bao nhiêu lần nữa!? Câu trả lời của tớ vẫn như cũ! Tớ không quen hắn! Tớ thậm chí còn chưa từng gặp hắn bao giờ!」

Chưa từng gặp à? Vậy hôm đó các người đến cửa hàng tiện lợi cùng nhau làm gì?

Cùng lắm, nếu tôi tiếp tục ép, cô ta sẽ bảo “Tôi không để ý.”

Thật sự thì, tôi chả hiểu nổi Amada có gì hay ho để cô ta si mê đến vậy. Nếu có cơ hội, tôi muốn hỏi thẳng một lần.

Tôi chậm rãi đưa màn hình điện thoại của mình về phía Hitsujitani.

「Vậy... còn bức ảnh này thì sao? Cô trông rất thân thiết khi nói chuyện với tên stalker đấy.」

「Cái gì? Ể!? Ểểểểểể!?」

「Sao... sao lại có...」

Giờ thì đến lượt Hitsujitani kinh ngạc khi thấy bức ảnh. Ngay cả Amada đứng cạnh cô ta cũng trợn tròn mắt.

Trong bức ảnh, Hitsujitani đang trò chuyện một cách thân mật với tên stalker.

「Hai người trông rất là thân thiết, nhỉ?」

Đồ ngu, Amada! Ngay từ đầu, tao đã biết tất cả rồi! Tao biết, mục tiêu thật sự của mày không chỉ là Hidaka, mà còn có cả Yuzuki!

「C-cái gì thế này!? Tớ không biết gì về bức ảnh này cả! Đây chắc chắn là ảnh ghép hay─」

「Không đâu. Vì chính tôi là người chụp nó.」

「Hả!?」

「Ể!?」

Giọng nói bất ngờ đó khiến Amada và Hitsujitani càng thêm rối loạn.

Với đôi môi run run, Amada cất tiếng gọi tên người vừa lên tiếng.

「Mooka?」

Với gương mặt thản nhiên, Ushimaki Fuuka tuyên bố sự thật ấy.

Một trong những nữ chính cũ của Amada.

「Khó khăn lắm đấy, biết không. Tôi phải đến cửa hàng tiện lợi nơi Ishii làm việc, vào buổi tối… Lại còn phải lén lút để không bị phát hiện... Tôi còn bị một gã kỳ lạ bắt chuyện nữa... Nhưng nhờ vậy, tôi đã chụp được ảnh của hắn.」

Vấn đề lớn nhất mà tôi phải đối mặt lần này là đây. Nếu bọn họ định gài bẫy Hidaka và Yuzuki, thì tôi cần một bằng chứng để phản bác.

Tôi cần bắt được khoảnh khắc Hitsujitani và tên stalker nói chuyện thân mật với nhau. Nhưng cơ hội để làm được điều đó là cực kỳ hiếm hoi.

Lần trước, khi tôi bắt gặp tên stalker khác ở trung tâm thương mại, chỉ là nhờ sự trùng hợp ngẫu nhiên vì Yuzuki thường xuyên xem livestream của Hanatori Miyabi, một sự may mắn kỳ lạ.

Không thể nào có chuyện may mắn kiểu đó lặp lại lần nữa.

Vì vậy, tôi phải cố tình tạo ra tình huống.

Thứ tôi lợi dụng chính là thời điểm trước đó... khi chúng thu thập bằng chứng để gài bẫy Hidaka. Lúc đó, sau khi chụp được ảnh cảnh Hidaka và tên stalker giả trao tiền, Hitsujitani đã rời đi.

Tuy nhiên, không phải như vậy là xong. Còn phải có khâu kiểm tra lại ảnh đã chụp cùng nhau.

Đối với Hitsujitani thì đó chỉ là bước phụ phiền phức, nhưng với tên stalker giả cuồng Hitsujitani, thì đó chính là thời gian hạnh phúc nhất.

Vì vậy, tôi đã nhắm vào thời điểm đó.

Không phải tôi hay Hidaka, những người đã bị cảnh giác, mà là Ushimaki, người chưa từng bị nghi ngờ, đã ra tay giúp tôi.

「Mooka-chan, tại sao...」

「Tại sao cái gì? Ngay từ đầu tôi đã không tin cậu rồi. Tôi chỉ giả vờ ở bên cạnh để giám sát khi thấy cậu đáng ngờ thôi.」

「Mooka, nhưng mà tớ với cậu...」

「Amada. Rõ ràng rồi còn gì. Tôi ghét cậu hơn bất kỳ ai.」

「……!」

Amada, trong đầu mày toàn là màu hường à? Tự mình vẽ nên viễn cảnh trong mơ sao?

Mày tưởng chỉ cần tỏ ra hối hận, xin lỗi một chút là sẽ được tha thứ à?

Không có chuyện đó đâu. Ushimaki sẽ không bao giờ tha thứ cho mày. Cô ấy đã quá ghê tởm mày rồi. Nhưng cô ấy vẫn quay lại bên cạnh mày là có lý do.

Ngay từ đầu, cô ấy đã giả vờ làm hòa để dò xét kế hoạch của mày. Nếu là tôi hay Hidaka tiếp cận thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Tsukiyama cũng không có đủ lòng tin của Amada.

Nhưng những nữ chính thì khác. Bởi vì Amada tin rằng các nữ chính sẽ luôn hành động theo ý mình, như với một nhân vật chính trong truyện rom-com.

Và nếu Ushimaki đã phản bội mày, thì dĩ nhiên người kia cũng vậy.

「Thực ra tớ đã gợi ý cho Mooka-san dùng chiêu quyến rũ để dụ tên stalker giả, nhưng tiếc là bị từ chối, và tớ vẫn còn đang tiếc nuối đây.」

Sự thật là Iba Kouki cũng đứng về phía bọn tôi, không phải phía Amada.

「Tất nhiên rồi! Sao tớ phải làm tới mức đó chứ!」

「Nhưng cậu đã nói đấy thôi? Vì Ishii-san, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì──」

「Im đi!!」

「Haa... Nữ chính ngây thơ thật là phiền phức...」

「Tớ không có ngây thơ! Tớ chỉ là biết ơn thôi, tất cả chỉ có thế thôi!」

Với khuôn mặt đỏ bừng, Ushimaki ra sức phủ nhận. Trong khi đó, Hidaka nhìn cô ấy với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

Mà thôi, lúc nãy Hidaka cũng đã nói thẳng rồi còn gì. Rằng cô ấy "không phải bạn" của Ushimaki. Nhờ vậy, Iba cũng tránh được rắc rối.

「Hime!」

「Làm ơn đừng gọi tôi bằng biệt danh. Kinh tởm lắm.」

Cả hai bước ra khỏi phía sau Amada và tiến về phía tôi.

Với động tác thành thạo, Iba đứng cạnh Hidaka, còn Ushimaki thì ban đầu định đứng bên cạnh tôi, nhưng sau khi bị Hidaka lườm một cái, cô ấy lập tức chuyển qua đứng bên cạnh Iba. Trông cô ấy khá buồn bã.

「Tại sao chứ!? Hime, Mooka, chẳng phải hai người đã nói sẽ tha thứ cho tớ sao!?」

「Việc cậu tin vào lời nói đó một cách dễ dàng như thế, chỉ càng chứng minh rằng cậu thật kinh tởm mà thôi.」

Ugh! Câu đó... đánh trúng cả tôi nữa...

Bởi vì thành thật mà nói, tôi cũng từng nghĩ rằng Iba và Ushimaki đã quay lại phe Amada.

Người khiến tôi nhận ra rằng suy nghĩ đó là sai lầm, chính là Hidaka. Hôm đó, Iba tiếp cận Hidaka như thể đang dựng nên một động cơ để Hidaka làm hại Hitsujitani.

Ban đầu, cuộc trò chuyện ấy đúng là có vẻ như đang gieo mầm cho một động cơ. Nhưng thực chất, tất cả chỉ nhằm khiến Amada mất cảnh giác.

Để khiến Amada nghĩ rằng các nữ chính lại một lần nữa hành động vì mình. Nhưng ý đồ thật sự của Iba nằm ở câu tiếp theo.

──Nhân tiện thì, nghe nói Hidaka-san có một người bạn rất thích streamer, đúng không?

Ban đầu tôi tưởng là đang nói về Kitami. Nhưng hóa ra không chỉ như thế. Không chỉ có Kitami, mà cả Yuzuki cũng là "một người bạn thích streamer".

──Chỉ là nói vu vơ thôi. Nhưng nếu bạn của cậu gặp rắc rối, đừng ngần ngại nói với bọn tớ nhé. Bọn tớ chắc chắn sẽ cố hết sức để giúp đỡ.

Đó là câu thứ hai.

Đến đây, Hidaka đã nhận ra rằng Iba không phản bội mình. Iba đang ngầm báo rằng Yuzuki đang trở thành mục tiêu. Và sau đó là với tôi.

──Ishii-san nghĩ rằng, chỉ cần những người quan trọng với mình được an toàn, thì cậu không quan tâm đến chuyện xảy ra với Hitsujitani? Thậm chí, cậu còn sẵn sàng làm bất cứ việc gì để bảo vệ họ?

──Đúng vậy. Nếu Iba và những người khác cảm thấy áy náy với tôi, thì tốt nhất là nên đặt sự an toàn của chúng tôi lên hàng đầu chứ.

Đó chính là đoạn hội thoại giữa tôi và cô ấy.

Tôi và Hidaka đều đang bị giám sát.

Để khiến Amada và Hitsujitani lơ là cảnh giác, tôi buộc phải giả vờ như chỉ quan tâm bảo vệ Hidaka. Nếu vậy, tôi không thể bảo vệ Yuzuki. Thế nên, tôi đã giao phó Yuzuki cho Iba và Ushimaki.

Tôi đã quyết định tin tưởng họ.

Và ngày nào sau giờ học, Iba và Ushimaki cũng ở gần Yuzuki.

May mắn thay, tên stalker giả không làm gì thô bạo với Yuzuki. Nhưng dù vậy, tôi vẫn thật lòng biết ơn họ.

Tất nhiên, tôi khá do dự khi tin tưởng Iba và Ushimaki, vì trong kiếp trước họ là những kẻ đã gài bẫy tôi.

Nhưng Hidaka đã nói.

──Iba thì... thực sự rất khó ưa, nhưng... Ushimaki thì có thể tin được.

Nếu Hidaka tin, thì tôi cũng sẽ tin. Nếu việc tôi tự mình cố bảo vệ lại càng khiến Yuzuki dễ gặp nguy hiểm, thì tôi sẽ giao em ấy cho hai người đó.

Amada điên tiết gào lên, như không thể tin nổi Iba và Ushimaki đã phản bội mình.

「Tất nhiên là tớ tin rồi! Hime và Mooka là những người vô cùng quan trọng với tớ! Chính vì các cậu quan trọng nên tớ mới tin tưởng các cậu!」

「Đừng có dùng mấy lời lẽ xảo trá nữa. Cậu tin tưởng chúng tôi không phải vì chúng tôi quan trọng, mà vì chúng tôi là những người có thể thoả mãn nhu cầu được công nhận của cậu.」

「Đó là... không phải...!」

「Amada, nếu cậu coi chúng tôi là những con rối, thì cứ nghĩ vậy đi. Thực tế là tôi đã gây phiền toái cho Ishii-san và Mikoto-san khi trở thành con rối của cậu.」

Iba tiến lên một bước.

「Nhưng bây giờ thì khác rồi. Nếu cậu dám làm tổn thương Ishii-san hay Mikoto-san, tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Họ là những người xứng đáng được hạnh phúc. Vì thế...」

Cô ấy hít sâu, siết chặt nắm tay như để kiềm chế sự run rẩy trong lòng.

Sau một thoáng cúi đầu, Iba ngẩng lên nhìn thẳng vào Amada, nói dứt khoát.

「Nếu cậu muốn ra tay, thì hãy đánh tôi trước đi.」

Tôi không biết vì sao Iba lại làm đến mức đó vì tôi và Hidaka.

Dù ở kiếp trước hay kiếp này, rõ ràng Iba đã từng là kẻ thù của tôi. Nhưng Iba bây giờ đã khác.

Có điều gì đó đã thay đổi trong con người của Iba, người mà tôi từng coi là tàn nhẫn và mưu mô.

Vì có một Iba như thế này, vì Ushimaki đã hợp tác, chúng tôi mới có thể đi đến được tình thế hiện tại.

「Hitsujitani, vừa rồi cậu nói gì nhỉ? Rằng cậu chưa từng gặp người đàn ông đó? Vậy thì bức ảnh này là gì? Trông rất thân thiết đấy chứ?」

「Đó... không phải như cậu nghĩ... bức ảnh đó...」

Hitsujitani nhìn về phía Amada, cố gắng tìm kiếm một lối thoát. Nhưng chúng tôi biết rất rõ Amada sẽ làm gì trong tình huống này.

「Miwa, tôi thất vọng về cậu.」

「……!!」

Amada lập tức vứt bỏ Hitsujitani một cách dễ dàng.

Một khi hắn cảm thấy cơ hội chiến thắng đã không còn, hắn sẽ chọn cách tự bảo vệ bản thân trước tiên.

Đáng ghét thật, nhưng sự thực là hiện tại chúng tôi không còn gì để tạo thêm áp lực lên Amada.

Giá như chuyện này xảy ra trong lớp học như trước, chúng tôi có thể dồn hắn đến đường cùng. Nhưng lần này chỉ có sáu người chúng tôi trong căn phòng này. Hiệu quả không lớn đến thế.

Và chính kiểu ứng xử đó lại là điều khiến tôi khó chịu nhất.

「Cậu đã làm gì vậy hả? Tất cả bạn cùng lớp đều liều mình để bảo vệ cậu! Vậy mà, hoá ra mọi thứ chỉ là dàn dựng, rồi cậu còn định gài bẫy Ishii và Mikoto...」

「Không! Tớ... tớ chỉ là... không muốn bị Teruchi ghét thôi...」

Dù nước mắt giàn giụa, Hitsujitani vẫn cố gắng bám lấy Amada.

Như lời Kanie từng nói, chuyện là như vậy. Hitsujitani hành động vì Amada, không muốn bị Amada ghét bỏ. Nhưng chính hành động đó lại tạo nên kết quả tồi tệ nhất.

Tuy nhiên, chuyện này chưa thể kết thúc tại đây. Dù không thể tự tay hạ gục Amada, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục bào mòn sức mạnh của hắn.

「Này, Amada. Trước đây cũng vậy đúng không? Dù thế nào đi nữa, Hitsujitani vẫn hành động vì cậu. Cậu thực sự không có chút tình cảm đặc biệt nào dành cho cô ấy sao?」

「Tình cảm đặc biệt với Miwa?」

Đây là câu hỏi khiến Amada cực kỳ khó xử. Bởi vì ở đây có Hidaka Mikoto.

Với Amada, Mikoto là nữ chính, người duy nhất mà hắn có thể bày tỏ tình cảm một cách rõ ràng.

Trước mặt Mikoto, tất nhiên Amada không thể thừa nhận rằng mình có tình cảm với người con gái khác. Nhưng nếu phủ nhận, cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ tình cảm của Hitsujitani.

Và như vậy, hắn sẽ mất đi nữ chính duy nhất còn đứng về phía hắn. Đó lẽ ra là điều hắn cần tránh.

──Đáng lẽ phải như vậy, nhưng...

「Làm gì có thứ tình cảm nào như thế? Chúng tôi chỉ là bạn thuở nhỏ thôi.」

「……!!」

Đúng như dự đoán, cá đã cắn câu.

Như mọi khi, tên ngu ngốc này lại nghĩ rằng dù từ chối phũ phàng bây giờ, sau này hắn vẫn có thể cứu vãn tình hình.

Cuộc đời không ngọt ngào đến thế đâu.

Mặc dù đã bị Iba và Ushimaki phản bội, hắn vẫn không rút ra được bài học.

「Vậy à, nếu cậu nói vậy thì được thôi.」

Không một lời cảm ơn hay xin lỗi dành cho Hitsujitani, người đã cố gắng hết mình vì hắn.

Amada Teruhito dễ dàng vứt bỏ Hitsujitani sau khi thất bại.

Nhìn Hitsujitani chỉ biết ngây người nhìn Amada, tôi lại nhớ đến lúc từng nói chuyện với cô ấy về Amada.

Trăm nghe không bằng một thấy. Trải nghiệm thực tế đúng là khác biệt, phải không?

「Tớ... đã cố gắng hết sức mà...!」

Một giọng nói đầy oán hận bật ra từ miệng Hitsujitani.

Chắc chắn Amada cũng nghe thấy, nhưng hắn ta hoàn toàn phớt lờ, thay vào đó cúi đầu về phía tôi.

「Ishii, dù tất cả chỉ là hiểu lầm, tớ vẫn muốn xin lỗi. Làm ơn gửi lời xin lỗi của tớ đến em gái cậu nữa.」

「Được thôi, nhưng còn một việc nữa tôi muốn làm.」

Nghe tôi nói vậy, Amada ngẩng đầu lên.

Không chút do dự, tôi dộng thẳng nắm đấm vào mặt hắn.

「Gyahh!」

「Để tôi đấm cậu một phát.」

「Đ-đáng lẽ phải báo trước chứ...!」

Với nỗi đau ngoài dự tính, Amada ngã ngồi xuống đất một cách nhục nhã.

Phớt lờ Hitsujitani đang rưng rưng nước mắt nhìn Amada, tôi rời khỏi phòng câu lạc bộ cùng Hidaka, Iba và Ushimaki.

Iba Kouki

Niềm hạnh phúc mà tôi từng tin tưởng, đã tan vỡ một cách dễ dàng.

Không, cái suy nghĩ như thể mình là nạn nhân này thật là sai lầm.

Tôi là một tội nhân, mang đầy những tội lỗi không thể tha thứ.

Khi là một nữ sinh cao trung, tôi đã yêu. Lần đầu tiên trong đời... mối tình đầu của tôi.

Amada Teruhito... người mà tôi trìu mến gọi là Teru-san. Cậu ấy là người dịu dàng và tuyệt vời nhất thế giới, người đã cứu rỗi tôi khỏi nỗi khổ đau.

Thế nhưng, mối tình đầu ấy lại đầy trắc trở. Bởi vì Teru-san là một người rất được yêu mến.

Có Ushimaki Fuuka-san, Kanie Kokoro-san, Hitsujitani Miwa-san, và còn nhiều cô gái khác nữa, những người có sức hút mà tôi không có, tất cả đều đem lòng yêu Teru-san.

Cả tôi và những cô gái khác đều cố gắng tiếp cận cậu ấy, nhưng không ai có thể trở thành người yêu, cũng chẳng ai khiến Teru-san nhận ra tình cảm của họ. Bởi vì Teru-san đã có người mà cậu ấy thích.

Hidaka Mikoto-san.

Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đến nỗi chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy tự ti.

Hơn nữa, cô ấy lại là bạn thuở nhỏ của Teru-san. Với tôi, một người bình thường, thì hoàn toàn không thể nào sánh kịp.

Ngày qua ngày, tôi sống trong ghen tị, mặc cảm, và lo lắng. Dần dần, trái tim tôi cũng mỏi mệt, và rồi tôi bắt đầu nghĩ.

Dù tôi không thể trở thành người yêu của Teru-san cũng không sao cả .

Chỉ cần tôi có thể ở bên cậu ấy là đủ rồi.

Với suy nghĩ đó, sự hiện diện của Hidaka-san trở thành điều mà tôi biết ơn.

Chính vì có cô ấy, nên không ai trong chúng tôi có thể trở thành người yêu của Teru-san. Nhờ vậy, môi trường yên bình mà chúng tôi đang có sẽ không bao giờ bị phá vỡ.

May mắn thay, Hidaka-san lại đem lòng yêu người khác thay vì Teru-san.

Ishii Kazuki-san.

So với Teru-san, tôi chẳng hiểu điều gì ở cậu ấy lại hấp dẫn đến vậy, nhưng Hidaka-san lại dành tình cảm sâu đậm cho Kazuki-san.

Nhờ vào tình yêu đó, Hidaka-san sẽ không bao giờ phải lòng Teru-san.

Hidaka Mikoto-san và Ishii Kazuki-san. Nhờ có hai người này, môi trường yên ổn của chúng tôi được giữ vững.

Tôi không muốn đánh mất mối tình đầu của mình.

Tôi không muốn đánh mất môi trường này.

Tôi không muốn bước sang một chương mới.

Và những cảm xúc hèn nhát ấy không chỉ tồn tại trong một mình tôi. Không cần phải nói ra bằng lời, một cách tự nhiên chúng tôi đã đồng lõa với nhau.

Để bảo vệ môi trường ấy, chúng tôi quyết định ủng hộ Teru-san mà không bao giờ thổ lộ tình cảm của mình.

Rồi một ngày nào đó, Hidaka-san chắc chắn sẽ nhận ra sức hút của Teru-san và trở thành người yêu của cậu ấy.

Nhưng vẫn còn thời gian.

May mắn thay, Teru-san đã từng nói: “Tớ sẽ tỏ tình vào lễ tốt nghiệp cao trung.”

Ít nhất thì trong suốt thời gian còn học ở trường cao trung Hirasaka, hạnh phúc của chúng tôi sẽ được đảm bảo.

Nếu vậy, chúng tôi chẳng cần phải làm gì cả. Rồi khi ngày lễ tốt nghiệp đến, chúng tôi sẽ từ bỏ mối tình đầu của mình và bước tiếp.

Cứ như vậy, khoảng thời gian hạnh phúc nhưng hữu hạn ấy vẫn tiếp tục trôi đi.

Con người luôn cảm thấy hăng hái khi tìm thấy điều gì đó xứng đáng để chiến đấu.

Làm cho Teru-san mỉm cười, tôi đã tìm thấy động lực sống trong mục tiêu đó và dồn hết sức mình vào nó. Thế nhưng, dần dần, sự nhiệt tình ấy lại biến thành nỗi sợ hãi.

Lỡ như tôi không thể khiến Teru-san mỉm cười nữa thì sao?

Có lẽ tôi sẽ không còn được ở bên cậu ấy.

Có lẽ tôi sẽ đánh mất niềm hạnh phúc này.

Tôi không muốn bị cậu ấy ghét bỏ, tôi không muốn khiến cậu ấy thất vọng. Bị cuốn theo những cảm xúc như thế, tôi bắt đầu làm những điều sai trái.

Hành động đầu tiên mà tôi biết rõ là sai trái chính là chuyện của Kitami Sae-san.

Kitami-san là bạn của Hidaka-san. Vì sự hiện diện của cô ấy, thời gian Teru-san có được với Hidaka-san dần ít đi.

「Có vẻ gần đây Mikoto có một người bạn thân mới. Có lẽ mình nên bày tỏ tình cảm sớm...」

Khi nghe điều đó, chúng tôi đã đi đến quyết định.

Nếu vậy thì, hãy loại bỏ Kitami-san.

Lúc ấy, tôi vẫn chưa nhận ra rằng hành động của chúng tôi đang trở nên điên loạn.

Bị kéo theo bởi nỗi sợ rằng hạnh phúc sẽ tan vỡ, chúng tôi lập tức dàn cảnh gài bẫy Kitami-san. Kết quả là cô ấy bị bắt nạt ở trường và cuối cùng phải chuyển trường.

Sau khi cô ấy rời đi, Teru-san đã nói.

「Đúng là đáng buồn... nhưng nếu Mikoto cảm thấy cô đơn, thì tớ sẽ ở bên cô ấy nhiều hơn!」

Tôi đã che giấu cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng trước nụ cười ấy bằng niềm thỏa mãn vì nhiệm vụ đã hoàn thành.

Thực sự, điều đó sao có thể chứ.

Teru-san là một người thuần khiết và tốt bụng. Kẻ có những suy nghĩ độc ác đó chính là tôi, một con người thối nát. Teru-san không hề như thế.

Để không làm ô uế sự thuần khiết của Teru-san, tôi sẽ là người tự vấy bẩn bản thân.

Tôi đã bị cuốn theo thứ logic lệch lạc đó.

Kể từ đó, tôi, chúng tôi, không ngừng phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác.

Vì hành động cùng nhau, nên như thể tội lỗi của chúng tôi được chia đều, và tiếp tục đẩy những người vô tội không liên quan gì đến “hạnh phúc của Teru-san” vào bi kịch.

Mỗi lần chúng tôi gìn giữ hạnh phúc cho Teru-san, cậu ấy lại nở nụ cười với chúng tôi. Nhưng chẳng rõ tự khi nào, nụ cười ấy đã không còn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nữa.

Sự nghi ngờ cứ lặng lẽ tích tụ. Tôi không muốn thừa nhận điều đó.

Có lẽ là bởi tôi đã không còn đường để quay lại nữa. Thế nhưng, điều đó lại là sai lầm. Bởi vì vào lúc ấy, tôi vẫn còn cơ hội để quay đầu. Điều thực sự khiến tôi không thể quay lại được chính là chuyện sau đó, chuyện của Ishii-san.

Một ngày nọ, Teru-san phát hiện người mà Hidaka-san thích là Ishii-san.

"Nếu Mikoto đã có người mà cô ấy thích, có lẽ tớ cũng nên từ bỏ và tìm một tình yêu mới", cậu ấy nói.

Tất cả sự nghi ngờ mà tôi tích tụ bấy lâu bỗng tan biến, đầu óc tôi nóng bừng lên trong giây lát.

Teru-san sẽ bắt đầu một mối tình mới. Nếu người đó là tôi thì không sao cả. Nhưng nếu là một cô gái khác thì sao?

Hạnh phúc mà tôi đã tin là sẽ kéo dài cho đến lễ tốt nghiệp có thể sẽ tan biến trong chớp mắt.

Tôi chắc chắn rằng, không chỉ mình tôi nghĩ như vậy. Chúng tôi đã gắn kết chặt chẽ hơn bao giờ hết, và quyết định loại bỏ Ishii-san.

Chúng tôi sẽ gài bẫy cậu ấy bằng cáo buộc chụp lén, khiến cậu ấy trở thành mục tiêu bị bắt nạt ở trường, và cuối cùng khiến cậu ấy chuyển trường.

Không sao cả. Mọi chuyện từ trước đến giờ vẫn suôn sẻ đấy thôi? Trong lúc chúng tôi lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ, một ngày nọ, Mooka-san nói.

「Này, Hime.」

「Gì thế?」

「Ừm... biết đâu, Teru...」

「Đừng nghĩ mấy điều ngớ ngẩn nữa, mau chụp ảnh đi. Ngượng quá đấy.」

Tôi đã không nghe hết lời Mooka-san nói.

Không thể nào. Không đời nào.

Không thể nào Teru-san lại nhận ra tình cảm của chúng tôi và cố tình lợi dụng chúng tôi. Nếu đúng là như thế, thì tất cả những gì tôi đã làm từ trước đến giờ có ý nghĩa gì chứ?

Không, tôi không muốn. Tôi không thể chấp nhận rằng tất cả những gì tôi tin tưởng bấy lâu chỉ là dối trá.

Rồi, chúng tôi gài bẫy Ishii-san. Chỉ cần đợi cậu ấy chuyển trường là mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tôi đã nghĩ vậy, nhưng cuối cùng sự việc lại biến thành một bi kịch còn khủng khiếp hơn.

Ishii-san, người đã phải chịu đựng sự bắt nạt tàn khốc hơn nhiều so với vụ Kitami-san, cuối cùng đã lựa chọn bỏ học, chứ không chỉ là chuyển trường.

Không, cậu ấy không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì, cả bố và mẹ cậu ấy đã qua đời.

Lúc ấy, cái đầu nóng bừng của tôi liền trở nên lạnh ngắt, và cảm giác tội lỗi bị đè nén bấy lâu bỗng chốc dâng trào.

Mình đã làm cái quái gì vậy...?

「Nó bị như thế đúng là đáng đời mà.」

Đó là điều mọi người ở trường Hirasaka nói.

Không. Không phải vậy...

Tất cả là lỗi của tôi...

「Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi...」

Thứ duy nhất tôi có thể làm, chỉ là lặp đi lặp lại lời xin lỗi vô nghĩa ấy, một mình trong căn phòng.

Sau đó, Ishii-san, người đã thôi học, bắt đầu đi làm thêm.

Để bảo vệ người em gái duy nhất còn lại. Thế mà...

「Em gái của Ishii-san... đã mất sao...?」

Thế giới này thật tàn nhẫn, vẫn không ngừng trút thêm đau khổ lên những con người vốn đã bất hạnh.

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được cảm giác tội lỗi ấy nữa và quyết định nói thật với Teru-san.

Tôi muốn cứu lấy Ishii-san.

「Tớ không thể tha thứ cho những gì Ishii đã làm. Dù sao đi nữa, Hime mới là người bị tổn thương nhất mà. Cậu không cần phải cứu nó đâu. Không sao cả, tớ sẽ bảo vệ cậu.」

Tại sao vậy, Teru-san...? Chẳng phải cậu không bao giờ bỏ rơi những người gặp khó khăn sao?

Ishii-san không làm gì sai cả. Người có lỗi là tôi.

Với tất cả quyết tâm, tôi đã thú nhận với Teru-san mọi việc mà tôi từng làm. Bởi tôi tin rằng, người con trai tốt bụng và tuyệt vời nhất trên đời này chắc chắn sẽ cứu lấy Ishii-san.

「Hime, cậu tốt bụng quá đi mất. Cậu nói dối đến vậy chỉ để cứu Ishii sao.」

Chỉ thấy nụ cười ấy thôi, tôi lập tức cảm thấy buồn nôn tột độ.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn người khác như búp bê, và nụ cười đầy giả tạo.

Chẳng lẽ người tôi yêu bấy lâu nay lại là loại người như thế này sao...?

Cuối cùng, tôi đã hiểu rõ.

Hắn ta đã biết tất cả ngay từ đầu. Và chính hắn cố tình lợi dụng bọn tôi.

Nụ cười dịu dàng mà hắn luôn mang theo, chẳng qua chỉ là một cái mặt nạ.

Hắn ta là một kẻ điên cuồng tự cho mình là trung tâm vũ trụ, cho rằng mọi thứ đều sẽ xoay chuyển theo ý mình.

Vậy còn tôi thì sao...?

Tôi, người đã yêu kẻ điên rồ ấy, và tự mình làm những chuyện điên dại...?

Kể từ ngày hôm đó, tôi tránh xa Teru-san... không, tránh xa Amada. Mọi tình cảm tôi dành cho hắn ta đã tiêu tan, thay vào đó là nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi bám lấy tôi mỗi ngày.

Tôi thật sự muốn cứu Ishii-san. Nhưng nếu làm vậy, có lẽ tôi sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.

Tôi sợ. Tôi sợ đến mức không thể làm gì cả.

Làm ơn, ai đó hãy ngăn hắn ta lại. Ai đó, làm ơn hãy cứu lấy tôi...

Tôi đã đặt sự an toàn của bản thân lên trên hết, và bỏ mặc Ishii-san, người chẳng hề làm gì sai.

Và rồi, ngày ấy cũng đến.

Một ngày nọ, Ishii-san, người đáng lẽ đã thôi học, xuất hiện trở lại tại trường cao trung Hirasaka.

Với thân hình gầy gò, quần áo tả tơi, cậu ấy bước lên sân thượng. Rồi vượt qua hàng rào chắn.

Không được, chuyện đó tuyệt đối không được xảy ra.

Tôi, tất cả bọn tôi, lập tức lao đi và đuổi theo.

Nhưng, đã không kịp.

Lời nói của Hidaka-san, người chạy đến trước tất cả mọi người, đã không thể chạm tới Ishii-san.

Cậu ấy đã nhảy xuống.

Tất cả chúng tôi chỉ có thể đứng chết lặng. Với đôi mắt đỏ hoe vì khóc, Hidaka-san nhìn thẳng vào bọn tôi với ánh mắt căm hận và nói.

「Biến đi.」

Một tuần sau.

Mang theo tội lỗi không thể nào gột rửa, tôi đã nói lời từ biệt với thế giới này.

◆ ◆ ◆

「...Haa...! Lại nữa rồi... lại là giấc mơ đó...」

Khi tôi mở mắt ra, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngày hôm đó... kể từ khi kế hoạch của chúng tôi bị Ishii-san lật tẩy, và biết được sự thật về Amada, tôi bắt đầu thường xuyên mơ thấy giấc mơ này.

Ishii-san, người đã chết vì lỗi của tôi.

Hidaka-san, người đã nhìn chúng tôi bằng ánh mắt thù hận.

Nhưng tất cả chỉ là giấc mơ. Cậu ấy vẫn còn sống, và hiện tại, mối quan hệ giữa chúng tôi cũng đang tiến triển tốt đẹp.

Dù tôi từng làm những điều vô cùng tồi tệ, và trải qua một giai đoạn khắc nghiệt, thì thực ra, bây giờ chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi là một đứa trẻ hư, nên cảm giác tội lỗi đã bị xóa nhòa bởi niềm vui hiện tại.

Vì vậy, những giấc mơ ngu ngốc như thế này... chỉ là mơ thôi, đúng không?

「Chắc chắn chỉ là mơ mà thôi.」

Tôi xóa đi những ý nghĩ kỳ lạ vừa vụt qua trong đầu. Dẫu vậy, cảm giác tội lỗi còn sót lại trong lòng vẫn thật rõ ràng, và cùng với nó, là một ý thức trách nhiệm mạnh mẽ.

—Mày đã gây ra một sai lầm nghiêm trọng. Lần này, hãy bảo vệ Ishii-san và Hidaka-san.

Cứ như thể một tôi khác đang thì thầm với tôi vậy.

Tuy nhiên, thật là ngớ ngẩn.

Bảo vệ Ishii-san và Mikoto-san ư? Không đời nào một người như tôi có thể làm được chuyện đó.

Tôi ngồi dậy khỏi giường, rồi cởi bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi.

Cảm giác thật nhẹ nhõm.

Nếu tôi mở cửa sổ ra và để làn gió mát ùa vào, chắc sẽ dễ chịu hơn, nhưng nếu làm vậy bây giờ thì tôi sẽ phơi bày một cảnh tượng đáng xấu hổ ra ngoài mất.

Chuyện như vậy, để Mooka-san làm thì hợp hơn.

Trước khi thay đồng phục, chắc tôi sẽ đi tắm trước đã. Với quyết định đó, tôi mặc tạm một bộ đồ và tiến về phía cửa phòng.

Lúc mở cửa ra, tôi khựng lại một chút, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, rồi mỉm cười và đáp lại.

Với tôi kia, người tất nhiên không có thật trong căn phòng này.

「Không phải bảo vệ... mà là giúp cho họ được hạnh phúc.」