Sau một trải qua buổi sáng chấn động, tôi cùng Yuzu rời khỏi nhà lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Tôi là học sinh cao trung, còn Yuzu đang học sơ trung. Dù học khác trường, nhưng sáng nào chúng tôi cũng đi học cùng nhau.
「Này, Kazu.」
「Có chuyện gì vậy, Yuzu?」
Mỗi lần Yuzu gọi tôi là “Kazu”, trái tim tôi lại thấy ấm áp lạ thường.
Không sao đâu. Lần này, Onii-chan nhất định sẽ bảo vệ em.
「Cái gì đây?」
「Cái gì là cái gì?」
「Cái này nè! Anh hành động kỳ lạ từ sáng đến giờ luôn đó!?」
Yuzu vừa vung bàn tay đang nắm lấy tay tôi vừa phàn nàn dữ dội. Có vấn đề gì đâu chứ?
「Em không biết sao? Đây gọi là nắm tay.」
「Em biết! Em đã là năm hai sơ trung rồi đó!」
「Em mới chỉ học năm hai thôi. Còn lâu, à không, tận 100 năm nữa mới được ra ngoài một mình.」
「Tới kiếp sau còn chưa chắc có cơ hội!? Thật sự đó, anh càng ngày càng đáng sợ!」
Cứ như em ấy đang nhìn vào rác vậy. Nhưng tôi hiểu.
Tôi biết rõ tương lai mà ở đó Yuzu luôn đứng về phía tôi, bất kể chuyện gì xảy ra.
「Anh biết chứ. Anh cũng yêu em mà, Yuzu.」
「Gehh! S-Siscon! Có một tên siscon ở đây!!」
「Sai rồi. Không chỉ yêu Yuzu, mà cả Tou-san và Kaa-san nữa. Nên đây không phải siscon, mà là famicon. Không chừng phải gọi là super famicon luôn mới đúng.」
「Đó là tên cái máy chơi game ở nhà bà đấy… Mà anh bị gì vậy? Từ sáng đến giờ trông anh cứ như người có vấn đề tâm thần ấy?」
「Fuh. Anh hiểu cảm giác của em của em, Yuzu. Bản thân anh giờ cũng đang rối như tơ vò đây.」
「Haa… Thôi kệ…」
Đến lúc này thì Yuzu có vẻ đã hoàn toàn buông xuôi, thở dài bất lực.
Dù vừa cố rút tay ra, nhưng em ấy vẫn tiếp tục nắm tay và bước đi cùng tôi.
Sau năm giây im lặng, Yuzu liếc nhìn tôi với ánh mắt lo lắng rồi nói:
「Nếu có chuyện gì buồn phiền, anh có thể nói với em mà, biết không?」
「Kuh! Thiên thần đúng là có thật!」
「Không có thật đâu!」
Sự quan tâm của thiên thần (Yuzu) khiến tôi xúc động muốn rơi nước mắt, và tôi thầm quyết tâm.
Tôi tuyệt đối sẽ không để cái tương lai đó lặp lại lần nữa. Tôi sẽ bảo vệ tất cả mọi người trong gia đình mình.
Tôi, Ishii Kazuki, là một nam sinh hoàn toàn phù hợp với vị trí mob (nhân vật quần chúng).
Gương mặt tầm thường không có điểm nổi bật, thấp hơn một chút so với chiều cao trung bình. Học lực và thể thao đều dưới mức trung bình. Không ai thích cũng chẳng ai ghét, một người mờ nhạt không ai nhớ đến. Chính là định nghĩa hoàn hảo của một nhân vật quần chúng.
Lý do khiến tôi đánh mất lòng tin vào bản thân là vì cậu ta tồn tại trong ngôi trường này.
Một người có thể gọi là nhân vật chính.
Amada Teruhito.
Thoạt nhìn, cậu ta chẳng có gì giống nhân vật chính cả.
Không sở hữu tài năng vượt trội, cũng không có ngoại hình đặc biệt thu hút.
Vào đầu học kỳ, cậu ta cũng chỉ đứng ở vị trí nhân vật quần chúng giống như tôi.
Sở thích của cậu là manga, anime, và light novel. Amada đặc biệt thích thể loại rom-com.
Có lẽ vì muốn tạo điểm nhấn cho vẻ ngoài bình thường của mình, nên cậu ta luôn đeo một chiếc vòng tay cũ kỹ, nghe bảo là do bạn thuở nhỏ tặng, và xem đó như vật quan trọng nhất của mình.
Vì chỗ ngồi gần nhau, và vì một kiểu cảm thông sai lầm giữa hai nhân vật quần chúng, tôi nhanh chóng trở nên thân thiết với Amada.
Chúng tôi thường ngồi than vãn với nhau khi nhìn Tsukiyama, người nổi bật được các bạn nữ vây quanh, rằng: “Giá mà mình có một chút khí chất của Tsukiyama thì tốt biết mấy.” Vì chẳng có mối liên hệ nào với con gái thật ngoài đời, nên chúng tôi cùng hội nhân vật làm nền đành xem ảnh người lớn trên tạp chí manga hàng tuần để bù đắp cảm giác đó.
Chúng tôi sống những ngày bình lặng trong thế giới nhỏ bé của mình, một thế giới mà sự tồn tại của chúng tôi có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Tôi không cô đơn. Vẫn có những vai phụ khác giống tôi.
Tôi đã nghĩ vậy… nhưng suy nghĩ kỹ lại, Amada có gì đó không bình thường.
Trước tiên, cậu ấy có một người bạn thuở nhỏ. Và là một người bạn thuở nhỏ cực kỳ nổi bật.
Một cô gái xinh đẹp đến mức có thể sải bước trên sàn diễn của Tuần lễ thời trang Paris, là người mà tất cả nam sinh ở Hirasaka đều đem lòng ngưỡng mộ, kể cả Tsukiyama.
Tất nhiên tôi cũng ngưỡng mộ cô ấy, và Amada thì nặng lòng yêu thầm người bạn thuở nhỏ này.
Hình như cậu ta đã từng tỏ tình với cô ấy cả vào lễ tốt nghiệp tiểu học lẫn sơ trung, nhưng đều bị từ chối.
Tuy nhiên, Amada đã quyết tâm sẽ tỏ tình lần thứ ba vào lễ tốt nghiệp cao trung, miệng lẩm bẩm: “Quá tam ba bận!” và luôn cảnh giác chờ thời cơ trở thành bạn trai của cô bạn thuở nhỏ. Không, đừng nên đợi tới lúc tốt nghiệp mới chịu tỏ tình nữa.
Việc có một cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp đã đủ khiến Amada mang cái không khí của một nhân vật chính trong rom-com, nhưng khi cuộc sống cao trung dần trôi qua, mức độ bất thường của Amada cũng tăng theo cấp số nhân.
Amada là một người như thể mang theo định mệnh của một nhân vật chính trong truyện rom-com.
Không chỉ có cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp đến mức đáng kinh ngạc, mà còn có át chủ bài của đội điền kinh, học sinh gương mẫu, mỹ nhân nhút nhát… Cậu ấy hình thành mối liên kết bí ẩn với hàng loạt nữ chính có thể bước ra từ manga rom-com, và sau khi giúp họ vượt qua đủ loại rắc rối, tất cả các cô gái ấy (trừ bạn thuở nhỏ) đều phải lòng cậu.
Một kiểu nhân vật chính tuy bình thường, nhưng mỗi khi cần thiết lại tỏa sáng rực rỡ.
Vậy tôi có được đóng vai bạn thân không? Rất tiếc là không. Vai đó thuộc về anh chàng đẹp trai Tsukiyama.
Trước kỳ thi giữa kỳ học kỳ đầu năm nhất, Amada bằng cách nào đó quen biết một nữ sinh gương mẫu bị chứng sợ sân khấu. Cô ấy từng học chung trường sơ trung với Tsukiyama, nhưng do một hiểu lầm mà đã mâu thuẫn với cậu ấy. Amada Teruhito đã giải cứu cô gái đang đau khổ vì “bất hòa với Tsukiyama” và “sợ sân khấu” một cách tuyệt vời.
Sau đó, cô gái ấy đã giảng hòa với Tsukiyama nhưng lại phải lòng Amada.
Phải là Tsukiyama mới đúng chứ?
Tạm thời, khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, tôi chỉ âm thầm phản đối như vậy trong đầu.
Đó là sự kiện đầu tiên đánh dấu sự thức tỉnh của Amada với tư cách là nhân vật chính rom-com.
Sau đó, trong khi Amada tiếp tục giải quyết nhiều vấn đề và chinh phục các nữ chính như một nhân vật trung tâm, tôi dần dần tách xa khỏi cậu ấy và quay về tụ tập cùng nhóm vai quần chúng còn lại.
À mà, dù xa cách, quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng không đến mức xấu đi.
Chỉ là… cơ hội để nói chuyện với nhau ngày càng ít đi.
Giờ nghỉ hay giờ ăn trưa, trước kia tôi còn có thể trò chuyện với Amada và hội nhân vật làm nền, nhưng giờ khi các nữ chính và cả Tsukiyama bắt đầu vây quanh Amada, những cuộc trò chuyện đó cũng tự nhiên ít đi.
Cũng giống như lũ côn trùng tụ tập quanh ánh sáng, còn nhân vật nền thì vừa ghen tị lại vừa sợ hãi những nơi chói lóa.
Nên mỗi khi phải ngồi theo thứ tự để làm bài kiểm tra, chúng tôi sẽ nói chuyện một cách bình thường, và ít khi có cơ hội ăn trưa cùng nhau. Dĩ nhiên, những lúc đó chẳng có nhân vật nữ nào cả.
Không, phải có mặt đi chứ. Mấy người thích cậu ta thì nên ở bên cạnh suốt 24/7 đi!
Nếu mấy người làm vậy, biết đâu tôi cũng được hưởng sái một chút gì đó.
Dù mang suy nghĩ đó trong lòng, tôi vẫn không thể thù ghét gì Amada vì cậu ta là một người ân cần, vẫn chủ động trò chuyện với tôi ngay cả khi đã có cả một dàn harem quanh mình, tôi thầm nghĩ: “Chà, nếu tốt bụng như thế thì thế nào các cô gái sẽ thích cậu ta dù ngoại hình chẳng có gì đặc biệt.”
Thế là trường Hirasaka trở thành môi trường cho dàn harem hoành tráng của Amada, nhưng bản thân Amada, chủ nhân của harem, vẫn không có bạn gái. Tại sao? Vì cậu ta vẫn đơn phương yêu cô bạn thuở nhỏ.
Dù dính vào bao nhiêu tình huống ngọt ngào với các nữ chính và có lúc còn bối rối, thì tình yêu cháy bỏng với người bạn thuở nhỏ của cậu ta vẫn không hề lung lay. Tất nhiên, những cô gái xung quanh chẳng hề vui vẻ với chuyện đó. Họ đâu phải chỉ là những nữ phụ tiện lợi sinh ra chỉ để tô điểm cho nam chính, họ là con người thật với những cảm xúc bình thường.
Họ chỉ mong Amada tỏ tình sớm rồi thất bại cho xong, nhưng Amada đã tuyên bố sẽ tỏ tình vào lễ tốt nghiệp năm ba. Cho đến lúc đó, tất cả các nữ chính bị treo ở chế độ chờ.
Không chịu nổi sự chần chừ này, một trong số họ đã hành động.
Đầu học kỳ hai năm hai. Một trong các nữ chính đã đến tìm tôi để nhờ tư vấn.
Cô ấy muốn tôi giúp cô trở thành bạn gái của Amada.
Tôi đồng ý. Không phải vì tôi có lợi gì từ chuyện đó.
Mà chỉ vì tò mò. Rằng liệu một nhân vật quần chúng như tôi có thể trải nghiệm chút gì đó đặc biệt hay không.
Đó chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi.
Vào ngày tổng kết học kỳ hai, sau một thời gian tôi tư vấn tình cảm cho cô ấy.
「Ishii, những gì cậu làm là không thể tha thứ!!」
Amada hét lớn từ trên sân khấu nhà thể chất. Tôi ngơ ngác khi bị buộc tội.
Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi đâu có làm gì…?
Vì không hiểu nổi tình huống, tôi chỉ có thể nói ra suy nghĩ thật lòng:
「Đừng giả ngơ nữa! Có bằng chứng cho tất cả những gì cậu đã làm!!」
Như thể đang ở giữa một phiên tòa trong game, Amada chĩa ngón tay thẳng vào tôi.
Bên cạnh cậu ấy, người đã đến xin tôi tư vấn tình cảm đang khóc nức nở.
「Tớ đau khổ lắm… Nhưng vì bị đe dọa… tớ không thể làm gì được… uh! uh! uh!」
Các nữ chính khác trong harem của Amada lập tức chạy lại bên cô gái đang ngã quỵ trong nước mắt.
Họ dịu dàng ôm lấy cô ấy.
「Không sao đâu. Bọn tớ hiểu mà…」
「Không cần nói gì thêm đâu. Ổn rồi.」
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Tôi chỉ tư vấn tình cảm cho cô ấy vì đã được nhờ, nghĩ rằng chỉ là kiểu hỗ trợ nhẹ nhàng như tạo cơ hội cho cô được ở riêng với Amada chẳng hạn.
「Cậu đã lén chụp ảnh cô ấy lúc thay đồ rồi dùng nó để đe dọa cô ấy! Nhằm thỏa mãn dục vọng của mình! Chuyện như vậy… là hoàn toàn không thể tha thứ!!」
Điều bị tiết lộ là những tội ác mà tôi hoàn toàn không hề có chút ký ức nào. Họ nói tôi đã lén quay trộm khi cô gái kia thay đồ và dùng những bức ảnh đó để đe dọa, quấy rối cô ấy theo nhiều cách khác nhau.
Trong nhà thể chất đông nghịt học sinh, tôi bất ngờ bị buộc tội với những lời lẽ không thể tin nổi, và trong khi tim tôi đập loạn nhịp, tôi hoảng loạn cố hết sức phản bác.
Tôi chỉ gọi Amada ra để tạo cơ hội gặp mặt cho cô ấy. Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện “quấy rối” kia, tôi đã tha thiết phân trần — nhưng vô ích.
Bằng chứng chí mạng là những bức ảnh của cô gái kia trong những tư thế nhạy cảm, đã bằng cách nào đó được đưa vào trong điện thoại của tôi, và không ai tin lời tôi nói cả.
Đang hoang mang, tôi nhìn sang cô gái đã nhờ tôi tư vấn, và thấy một nụ cười méo mó trên khuôn mặt cô ta.
Và đó là lúc tôi cuối cùng cũng hiểu ra. Tôi đã bị gài bẫy.
Con ả đã nhờ tôi tư vấn khi ấy, đóng vai một kẻ bị hại để thu hút sự chú ý của Amada.
Còn tôi thì bị kết án như một kẻ phản diện và trở thành mục tiêu bị trừng phạt.
Sau buổi lễ tổng kết tệ hại đó, địa ngục thật sự bắt đầu khi tôi quay lại trường sau kỳ nghỉ đông.
Ngay cả khi tôi bước vào lớp, không ai nói chuyện với tôi. Tôi bị hoàn toàn ngó lơ.
Sau nỗi đau tinh thần, đến lượt nỗi đau thể xác. Tôi bị đánh đập, hành hạ bằng đủ kiểu bạo lực vô lý vì những tội danh vô căn cứ.
Không ai giúp đỡ tôi. Ngay cả những đám bạn nhân vật nền từng cùng tôi chia sẻ thời gian trước kỳ nghỉ đông cũng tham gia đánh đập tôi như một chuyện tất nhiên. Và rồi, một tầng địa ngục tàn nhẫn hơn nữa bắt đầu.
Cha của bạn thân Amada, tức là cha của Tsukiyama, là giám đốc công ty nơi Tou-san làm việc.
Sau khi nghe con trai kể về tôi, ông ta, một người cha cưng chiều con thái quá, đã đuổi việc Tou-san.
Dù bị mất việc đột ngột, Tou-san chưa từng tỏ ra đau buồn trước mặt tôi và cố gắng tìm việc mới ngay lập tức.
Nhưng chỗ làm mới là một công ty đen.
Một công ty vận tải nơi việc làm việc liền mạch 50 tiếng là chuyện bình thường. Và nghe đâu, việc ông là cha của tôi cũng là lý do bị đẩy vào đó. Cuối cùng, do kiệt sức vì làm việc không ngừng nghỉ, Tou-san gây ra một tai nạn giao thông với một nữ sinh đang trên đường về từ lớp học thêm, và mất mạng.
Gia đình tôi bị gắn mác là gia đình sát nhân, và kế tiếp là Kaa-san bị sát hại.
Phụ huynh của cô bé bị tai nạn phát điên, và dùng một con dao làm bếp đâm chết Kaa-san.
Mất cả cha lẫn mẹ, tôi và Yuzu buộc phải sống trong một căn hộ xập xệ.
Vì Tou-san bị quy là kẻ gây tai nạn, toàn bộ tiền bạc trong nhà đều bị mất sạch.
Dù mọi thứ đều là lỗi của tôi, Yuzu vẫn luôn tin rằng tôi vô tội.
Em ấy động viên tôi rằng một ngày nào đó sự thật sẽ được làm sáng tỏ.
Tôi đã rất hạnh phúc. Yuzu là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi. Tôi đã nghĩ, chỉ cần còn Yuzu bên cạnh, tôi vẫn có thể sống tiếp.
Nhưng ngay cả chỗ dựa cuối cùng ấy cũng không còn.
Không đủ tiền sinh hoạt lẫn học phí, cả hai chúng tôi phải đi làm thêm để nuôi sống bản thân.
Tôi bỏ học ở Hirasaka và làm việc từ sáng đến tối. Yuzu cũng nói muốn bỏ học để làm thêm, nhưng tôi không cho phép. Tôi muốn Yuzu có một cuộc sống bình thường nhất có thể.
Nhưng đó lại là một sai lầm.
Vì là em gái của tôi, Yuzu bị bắt nạt tàn nhẫn ở trường cao trung, bị bào mòn cả thể chất lẫn tinh thần. Vậy mà tôi không nhận ra sự thay đổi của Yuzu.
Kết cục của Yuzu là một vụ tai nạn. Trên đường từ chỗ làm về, trong lúc tinh thần kiệt quệ, em ấy không để ý đèn đỏ và bước xuống đường, và không bao giờ quay trở lại.
Những người xung quanh cười nhạo tôi, nói rằng đó là quả báo. Trái tim tôi đã hoàn toàn tan vỡ.
Và vào ngày lễ Tanabata năm 2025, tôi nhảy xuống từ sân thượng trường Cao trung Hirasaka.
Đó là cuộc đời đầu tiên của tôi.
Một kết cục tồi tệ, phải không? Chính vì vậy tôi đã quyết định một điều.
Trong lần thứ hai kỳ diệu này.
Tôi tuyệt đối sẽ không dính vào mấy thứ rom-com để rồi khiến gia đình mình chết thảm.
Vì thế, trong cuộc đời này, tôi sẽ không dính dáng gì đến Amada và dàn harem quanh cậu ta nữa. Tôi ổn khi chỉ là một vai nền. Được làm vai nền chính là hạnh phúc đích thực.
「Mục tiêu thì đã có rồi, nhưng chắc mình nên chuẩn bị vài đối sách…」
「……?」
Yuzu ngơ ngác phản ứng với tiếng lẩm bẩm của tôi.
Từ giờ, chỉ còn khoảng một năm rưỡi nữa… Vào tháng 9 năm 2 cao trung, bi kịch bắt đầu khi tôi nhận lời tư vấn tình cảm cho con ả quỷ quyệt đó. Từ đó trở đi là những ký ức quá khủng khiếp để nhớ lại.
Tháng 12, tôi bị buộc tội.
Tháng 2 năm sau, Tou-san mất. Tháng 3, Kaa-san bị sát hại. Và tháng 6, Yuzu qua đời.
Tất nhiên lần này tôi sẽ không bao giờ chấp nhận lời nhờ vả của con khốn đó, nhưng cũng nên chuẩn bị thêm các biện pháp đối phó khác.
Ví dụ như kiếm một khoản tiền lớn để phòng thân?
Như là, xổ số chọn sáu số chẳng hạn.
Với kiến thức từ tương lai, trúng giải nhất dễ như trở bàn tay… À không, tôi đâu có nhớ dãy số kia.
「Chết tiệt… Giá như mình có trí nhớ như Conan…」
「Anh đang nói cái gì vậy?」
「À thì… anh nghĩ nếu biết dãy số trúng thưởng trước thì có thể kiếm bộn tiền…」
「Dù biết trước tương lai, dùng nó để ăn gian chẳng phải là sai sao?」
Anh xin lỗi.
◇ ◇ ◇
Sau lễ nhập học, tôi tiến đến lớp 1-C.
Số thứ tự của tôi là số 2, vị trí thứ hai từ trên xuống ở dãy ngoài cùng bên phải. Ngồi phía trước là gáy của một kẻ mà (hiện tại) tôi chỉ biết theo kiểu một chiều. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn rồi.
Tôi không muốn dính dáng gì đến cậu ta, làm ơn đừng quay lại.
Dù tôi tha thiết cầu nguyện như thế nào đi nữa, điều đó cũng chẳng thành sự thật. Y hệt như ở kiếp trước.
Người ngồi phía trước quay lại, vẻ mặt có chút căng thẳng, rồi lên tiếng với tôi.
「Tớ là Amada Teruhito. Rất vui được làm quen.」
Trùm cuối xuất hiện ngay từ đầu game.
Tôi biết mà. Chỉ cần còn học ở Hirasaka, tôi không thể nào tránh khỏi việc phải tiếp xúc với Amada.
Chúng tôi ở cùng lớp, mà họ tên lại nằm sát nhau nên chỗ ngồi là trước và sau. Cậu ta vẫn sẽ bắt chuyện dù tôi không muốn. Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, vậy mà toàn thân vẫn cứng đờ vì sợ hãi, không thể nào nhìn thẳng vào Amada.
「Ờm, có chuyện gì sao?」
Có lẽ vì thấy thái độ kỳ lạ của tôi, Amada hơi nghiêng đầu và nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
Một gương mặt không có gì đặc biệt, chỉ có phần mắt hơi cụp xuống.
Nhìn sơ qua thì có vẻ vô hại, và thực sự thì trong thời gian đầu, cậu ta đúng là một người tử tế.
Nhưng rốt cuộc, tôi sẽ bị dẫn đến tương lai tồi tệ nhất sau khi bị cuốn vào cuộc ganh đua khốc liệt giữa những cô gái xung quanh Amada Teruhito. Không sao. Hiện tại, Amada vẫn chưa trở thành nhân vật chính của một bộ rom-com.
「Không có gì đâu. Tớ là Ishii Kazuki. Rất vui được gặp cậu.」
Giấu đi những phức cảm trong lòng, tôi đáp lại bằng một nụ cười.
Bình tĩnh nào. Dù tôi có làm gì, thì sớm muộn cũng phải tiếp xúc với Amada thôi.
Nếu đã không thể tránh khỏi việc quen biết, thì tôi nên cẩn thận để không trở nên thân thiết với cậu ta.
Miễn là giữ mối quan hệ ở mức thích hợp, sẽ không phải có vấn đề với Amada.
Đúng hơn thì, cậu ta là một người cực kỳ tốt bụng. Thật ra không phải Amada là người đã đẩy tôi vào địa ngục, mà là con nhỏ khốn kiếp có tình cảm với cậu ta.
「Ishii à. Hồi sơ trung tớ cũng có bạn tên Ishii.」
「Ý cậu là… tôi quá tầm thường à?」
「Haha, không phải vậy đâu. Với lại, tớ cũng chẳng có đặc điểm gì nổi bật mà.」
Không đâu. Cậu có quá nhiều điểm nổi bật đến mức đáng sợ.
Đúng là ban đầu tôi cũng tưởng cậu chỉ để làm nền giống mình, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng rồi quanh cậu ấy bắt đầu tụ họp toàn là nữ chính cực phẩm, bắt đầu từ cô bạn thuở nhỏ xinh như minh tinh, đến át chủ bài của đội điền kinh, rồi học sinh gương mẫu sau này làm hội trưởng hội học sinh, rồi cứ thế tiếp tục.
「Mong được học cùng cậu, Ishii.」
「Ừ, tớ cũng vậy… Amada.」
Làm ơn, hãy thân thiết với những nam sinh khác ngoài tôi.
Tôi sẽ duy trì một khoảng cách an toàn, làm một nhân vật quần chúng, không liên quan đến mớ rom-com của cậu.
Khi đang nghĩ vậy, tôi vô tình nghe được một cuộc trò chuyện giữa một nam sinh và nữ sinh ở bàn gần đó.
「Tớ là Tsukiyama Ouji. Rất vui được làm quen.」
Người vừa chào hỏi bạn nữ bên cạnh với nụ cười tươi cùng gương mặt quá hoàn mỹ chính là Tsukiyama Ouji.
Một mỹ nam đẹp trai đến mức tưởng như bước ra từ otome game, lại còn là tầng lớp thượng lưu khi là con trai của một giám đốc công ty. Cái tên quả là hợp với cậu ta.
Ban đầu, Tsukiyama rất được các bạn nữ yêu thích. Bằng chứng là ngay lúc này, có không ít ánh mắt ngưỡng mộ từ các bạn nữ trong lớp hướng về cậu ta. Tuy nhiên, vì tính cách khá thô dù có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, cậu ấy sẽ dần bị mất điểm và cuối cùng bị gọi là “hoàng tử đáng thất vọng”. Nhưng… như thế cũng chả sao.
Hiện tại, vì vừa mới nhập học, giữa Amada và Tsukiyama vẫn chưa có quan hệ gì. Nhưng qua một sự kiện sẽ xảy ra sau một tháng nữa, họ sẽ trở thành bạn thân.
Và sau cùng, chính vì đề xuất của Tsukiyama, Tou-san… không, chuyện đó tạm thời không quan trọng.
Ngoài Tsukiyama, có một người cần phải chú ý nhiều hơn.
Chính là cô gái mà cậu ta đang nói chuyện cùng.
「Cậu tên gì vậy?」
「Hidaka Mikoto.」
Trả lời một cách lạnh lùng, không hề thể hiện chút thân thiện nào dù đang được trai đẹp bắt chuyện, đó là Hidaka Mikoto, bạn thuở nhỏ và cũng là đối tượng của Amada.
Mái tóc đẹp dài đến quá vai, làn da trắng như tuyết, gương mặt thanh tú.
Tại cuộc thi sắc đẹp trong lễ hội văn hóa, năm nào cô ấy cũng giành hạng nhất dù chưa từng chính thức tham gia (còn năm ba thì tôi không biết, vì tôi đã chết trước đó rồi.)
Vì vẻ đẹp và thái độ lạnh lùng khi chưa từng mở lòng với bất kì ai, cô ấy được gán biệt danh: “Nữ hoàng băng giá”. Từ khi nhập học đến tận lúc chết, tôi chưa từng thấy cô ấy cười một lần nào.
「Chữ Hidaka trong tên cậu viết thế nào?」
「Là hán tự của băng (氷) và cao (高).」
「À, thì ra là vậy. Tớ cứ tưởng là chữ 'Hidaka' trong dãy núi Hidaka (日高).」
「Tôi hiểu.」
Vì số thứ tự học sinh, Tsukiyama và Hidaka sẽ ngồi cạnh nhau khoảng hai tuần nữa.
Trong khoảng thời gian đó, Tsukiyama sẽ ra sức tiếp cận, nhưng Hidaka sẽ không hề nhượng bộ, và chém nát sự tự tin của Tsukiyama bằng lưỡi băng đao của mình. Mặc dù vậy, Tsukiyama cũng chẳng có vẻ gì là nản chí cả.
「Haa… Quả nhiên, cô ấy nổi tiếng thật…」
Trước tiếng lẩm bẩm đầy u ám của Amada, tim tôi bất chợt giật thót.
Sự kiện đầu tiên đã bắt đầu rồi, chết tiệt.
Ở kiếp trước, tôi từng hỏi đùa Amada “Sao đấy, mới gặp mà đã cảm nắng rồi à?” và nhờ đó biết được Hidaka và Amada là bạn thuở nhỏ.
Sau đó, tôi lại bảo: “Đã là bạn thuở nhỏ thì nói chuyện với nhau cũng đâu có gì kỳ lạ”, rồi dắt Amada đến bắt chuyện với Hidaka. Tôi bị gì mà lại làm thế nhỉ?
Đó là hành động đầy toan tính, tôi muốn tiếp cận Hidaka, biết đâu lại trở thành bạn trai của cô ấy.
Nhưng ở kiếp này, tôi hoàn toàn không có ý định lặp lại điều đó.
「Chà, đẹp trai như thế thì nổi tiếng là phải. Có vẻ tính cách cũng không tệ.」
Vậy nên, tôi quyết định chuyển hướng khen Tsukiyama, không đả động gì tới Hidaka.
「Không phải cậu ta, là người kia cơ…」
「Người kia? Hửm? Tớ không thấy còn ai đẹp trai nữa mà?」
「Không phải nam sinh, là nữ sinh.」
「Một cô gái… đẹp trai? Cậu nói cô ấy là người giữ kỷ lục điền kinh cấp sơ trung mà ai cũng bàn tán trong lễ nhập học hôm nay à?」
Cô ta cũng phiền phức không kém. Một đưa con gái như lợn rừng, cuồng Amada đến mức xem mọi lời cậu ta nói đều là chân lý và sẵn sàng nổi điên.Tôi vẫn nhớ rõ nỗi đau và sự căm hận từ cú đá vào bụng mà cô ta dành cho tôi, khi tôi cố tìm đến Amada để chứng minh sự vô tội của mình sau khi bị cô lập.
「Tớ đang nói tới một người trong lớp mình.」
「Vậy à. Nhưng xin lỗi nhé, tớ hoàn toàn không hứng thú với đám con gái trong lớp, nên nếu có thể nói chuyện với Amada về thời tiết tối nay thì sẽ thú vị hơn──」
「Cô ấy là bạn thuở nhỏ của tớ đấy. Là người đang nói chuyện với tên đẹp trai kia.」
Thằng này kiểu gì cũng lôi được Hidaka vào câu chuyện.
「Hể~…」
Tôi tuyệt đối không được dính líu sâu hơn.
Nếu tôi rơi vào đó, thứ đang chờ tôi sẽ không phải là suối nước nóng mà là dung nham nóng chảy.
「Tớ đang nghĩ sẽ đến bắt chuyện với cô ấy…」
「Vậy thì đi đi?」
「Tớ không đủ can đảm để đi một mình. Tớ muốn có người đi cùng…」
Này, dừng lại. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ đó.
Tôi biết mà. Cậu là loại người vô dụng, chỉ tỏa sáng được vào lúc cần thiết.
Cậu sợ đến gần Hidaka một mình nên lúc nào cũng lôi tôi theo.
「Vậy thì rủ ai khác đi. Nói cho rõ, tớ không đi đâu.」
Đây là lúc để tôi nói rõ ràng ý định của mình.
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không dính dáng tới Hidaka. Tôi đã quyết định rồi.
「Đừng nói vậy mà, đi với tớ đi. Tụi mình là bạn mà, đúng không?」
「Thật không may, chỉ số tình bạn giữa tôi và Amada hiện tại cực kỳ thấp」
Chắc chỉ ngang với điểm số mà Ogiyahagi nhận được từ chặng Osaka trong giải M-1 Grand Prix đầu tiên.”
「Cái ví dụ gì mà cũ quá vậy!? Làm sao cậu biết chuyện đó!?」
Hóa ra cậu cũng biết khi hiểu được cái ví dụ đó.
「Tớ coi trên nền tảng chiếu lại ấy mà. Dù sao thì, đừng có lôi tình bạn ra làm lý do nữa. Vô dụng thôi.」
「Phũ thế?」
「Chính cậu mới phũ. Đừng có lợi dụng người khác chỉ để tiếp cận người mình muốn nói chuyện.」
「Uhh!」
Có thể tôi hơi nặng lời, nhưng chả sao cả. Nếu quan hệ giữa tôi và Amada xấu đi, thì con nhỏ quỷ quái sau này sẽ trở thành một nữ chính có lẽ cũng sẽ không nghĩ tới việc lợi dụng tôi nữa.
Nhưng nếu bị thù ghét, liệu tôi có bị xem là mục tiêu cần trừng phạt không?
Chưa thể đánh giá được. Sẽ để lại làm mục cần xem xét sau.
「Với lại, dù tớ có đi với cậu, thì chẳng phải tớ chỉ làm bóng đèn đứng nhìn hai người nói chuyện thôi, chẳng có lợi gì cho tớ cả, không phải sao?」
「Tớ không làm vậy đâu. Tớ định là ba người cùng nói chuyện mà.」
Dối trá. Ở kiếp trước, cậu đã gạt tôi sang một bên để nói chuyện với Hidaka cả buổi còn gì.
Tôi còn chưa kịp nói xong “Tớ là Ish──” thì cậu đã thao thao bất tuyệt, suốt thời gian đó tôi không chen được lời nào, và vì lý do nào đó tôi còn bị Tsukiyama trừng mắt đầy tức giận. Nếu tôi đi với Amada lần này, chắc chắn kịch bản đó sẽ lặp lại.
「Đi mà, đi với tớ đi. Cơ hội nói chuyện với mỹ nhân như thế này hiếm lắm đấy!」
「Tớ hiểu rất rõ rằng trên đời này có những tâm hồn còn đẹp hơn cả ngoại hình. Và người có tâm hồn đẹp đẽ và cao quý nhất thế gian, người mà tớ yêu thương vô hạn, chính là em gái tớ — Yuzu.」
「Uwaa… Cậu đúng là một tên siscon hạng nặng」
「Tiếc là, mẹ tớ cũng cùng hạng nhất với em gái, nên tớ không chỉ là siscon.」
「Thế thì còn tệ hơn nữa! Thôi… tớ hiểu rồi…」
Tốt, tốt. Nói tới mức này thì Amada cũng phải chịu rút lui… khoan, cậu ta có rút thật không?
Bình tĩnh nhớ lại xem. Ở kiếp trước, trong tháng đầu tiên sau khi nhập học, tôi đã có khá nhiều cơ hội tiếp xúc với Hidaka. Đặc biệt là trong hai tuần đầu tiên trước khi đổi chỗ.
Mỗi ngày, Amada đều tỏ ý muốn nói chuyện với Hidaka, và tôi, nghĩ rằng được nói chuyện với mỹ nữ như vậy cũng tốt, đã đi cùng Amada và rồi bị biến thành vật trang trí đứng xem hai người họ trò chuyện.
Tôi ở kiếp trước ơi, sao không biết dừng lại giữa chừng nhỉ.
「Tạm thời thì… tớ không đi. Haizz…」
Phải rồi. Amada vốn là kiểu người như vậy mà.
Dù thế nào cậu ta cũng là một kẻ cứng đầu. Cứng đầu như cái kiểu nam chính trong truyện, một khi đã quyết thì nhất định không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích. Vậy thì kể cả tôi từ chối vào lúc này…
「Này Ishii, không phải bây giờ cũng được. Nhưng tụi mình thử kết bạn nhiều hơn đi.」
Thằng này định lấy danh nghĩa “kết bạn” để lôi tôi đi gặp Hidaka à?
「Nè, chẳng phải có bạn nữ thì vui hơn chỉ chơi với con trai à?」
Không tồn tại thứ gọi là tình bạn nam–nữ đâu. Đặc biệt là trong trường hợp của cậu, thì lại càng không.
Tệ rồi đây. Với cái đà này, cho đến lúc đổi chỗ hai tuần sau, tôi sẽ bị lôi đi mỗi ngày làm nước dùng khai vị để Amada nói chuyện với Hidaka.
Cậu nghĩ có loại nước dùng nào ninh suốt hai tuần mà không nhạt đi không? Tới nửa sau là nhạt như nước ốc rồi còn gì.
「Tớ thấy chỉ cần chơi với đám con trai là đủ rồi. Con trai là số một. Tớ yêu con trai.」
「Cậu nên nói câu đó sau khi biết được sức quyến rũ của con gái. Ổn mà, Mikoto là người rất tốt đó.」
Gì đấy? Cái thái độ bề trên trong khi chưa từng có bạn gái như vậy?
Ngay từ đầu, tôi đã bị Hidaka cực kỳ ghét. Ngay cả khi tôi nói chuyện, cô ấy cũng chẳng bao giờ nhìn thẳng, chỉ đáp gọn lỏn “Tớ hiểu rồi” hay “Hể”.
Kết bạn với người như vậy á? Rõ là nằm mơ.
「Này, Hidaka. Cậu cho tớ xin thông tin liên lạc được không? Dù sao cũng là bạn cùng lớp ngồi cạnh nhau mà.」
「Không.」
Ở phía xa, Tsukiyama đã bị Nữ hoàng băng giá đông cứng một cách nghệ thuật.
Aaa… Đáng sợ thật.
Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dính dáng gì đến người con gái đó.
◇ ◇ ◇
Sau phần giới thiệu bản thân ngắn gọn trong lớp sau lễ nhập học, rồi giải thích thời khóa biểu và lịch học đến khi chính thức vào học, chúng tôi được về sớm, vậy nên trong lớp 1-C, Tsukiyama chủ động đứng ra rủ cả lớp: “Vì còn thời gian rảnh, tụi mình làm quen với nhau đi!”, nhưng tôi không hề tham gia và rời khỏi trường Hirasaka sớm.
「Bị cuốn theo lời rủ rê của cậu ta rất nguy hiểm…」
Sáng nay tỉnh dậy, tôi bỗng thất mình bắt đầu kiếp sống thứ hai rồi đến thẳng lễ nhập học, nên tôi đã áp dụng chiến lược ứng phó tạm thời: “Không đến quá gần Amada & không tiếp cận Hidaka”, nhưng tôi sớm nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá ngây thơ.
Amada trông chờ vào tôi nhiều hơn tưởng tượng để tìm cách tiếp cận Hidaka.
Cứ như vậy, tôi sẽ lại bị chôn vùi cùng cả gia đình mình bởi mớ rom-com của cậu ta.
Phải đặt ra mục tiêu rõ ràng hơn, có đối sách chính xác hơn…
「Đã xác định sống như một nhân vật quần chúng rồi, nhưng chắc cần nâng cấp lên. Mình phải trở thành một nhân vật quần chúng không thu hút sự chú ý nào từ bạn cùng lớp và không có bạn bè gì luôn.」
「Anh đang nói mấy thứ thảm hại gì ngay vào ngày đầu tiên nhập học vậy?」
Một giọng nói đầy bất mãn vang lên trước mặt tôi. Ngẩng đầu lên thì thấy Yuzu đang cau mày.
Tôi vươn tay ra, nở một nụ cười tươi rói.
「Yuzu, anh chờ mãi đấy! Giờ thì về chung nhé!」
「Dừng lại! Em không nắm tay với anh đâu!」
「Gì cơ!? Anh làm gì sai à? Chẳng qua là lo cho em thôi mà…」
「Chính cái đó mới phiền đó! Tại sao ngay ngày đầu khai giảng, em lại bị Kazu đến đón trước cổng trường chứ!? Em tính đi chơi với bạn, mà vì anh nên không đi được!」
「Kuh! Cảm ơn em, Yuzu…!」
「Chuyện này có gì đáng cảm ơn hả!?」
「Vì em đặt anh lên trước cả bạn bè, đúng không?」
「~~~~!! Im đi!」
Nhưng cũng không ổn nếu cuộc sống học đường của Yuzu bị ảnh hưởng chỉ vì tôi muốn đảm bảo sự an toàn cho em ấy.
「Yuzu này, anh rất biết ơn vì chuyện đó, nhưng nếu em có hẹn với bạn thì cứ từ chối anh cũng được. Anh sẽ không tổn thương dù em có nói gì đi nữa.」
「Không sao… Kiểu như, tin nhắn của anh trông có vẻ khá tuyệt vọng.」
Yuzu nói, cố tình tránh chạm mắt với tôi.
「Dù em thấy ổn, nhưng anh thấy không ổn chút nào. Không có bạn bè chẳng phải sẽ cô đơn sao?」
「Ngay trước mặt em, có một ông anh đang lập kế hoạch hoàn toàn ngược lại đó thôi?」
「Anh sẽ không cô đơn đâu vì không có bạn đâu, chừng nào còn có Yuzu bên cạnh.」
「Nặng nề quá rồi đó! Haa… Dù sao thì, về lẹ thôi. Em không muốn bị chú ý quá nhiều đâu.」
Sau đó, tôi cùng Yuzu rời khỏi trường của em ấy.
「Này, Yuzu. Thật sự ổn chứ? Giờ vẫn còn kịp để em đi chơi với bạn đấy…」
「Ổn mà. Em cũng đã làm bạn với họ lâu rồi.」
「Vậy à…」
Tôi vừa trở thành học sinh cao trung, phần lớn bạn cùng lớp cũ đều không học tại Hirasaka, còn Yuzu vẫn đang học năm hai sơ trung nên em ấy đã có sẵn bạn bè. Vậy nên tôi có thể yên tâm phần nào rồi.
Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, Yuzu, với đôi má hơi ửng đỏ, chìa tay về phía tôi.
「Cũng xa khỏi trường rồi… anh muốn nắm tay không?」
「Muốn chứ!」
「…Vậy thì được.」
Đúng như mong đợi, em gái tôi là sinh vật dễ thương nhất thế giới! Chư vị thần linh, cảm ơn rất nhiều!
「Lần tới phải cúng thật nhiều mới được.」
「Anh đang muốn nói cái gì thế?」
「Anh phải thành tâm dâng lễ cảm tạ thần linh vì được dành thời gian cùng Yuzu như lúc này.」
「Trước khi cúng tiền, em nghĩ anh nên cũng cặp tai nghe chống ồn thì hơn.」
Đúng vậy, khi tôi bày tỏ tình cảm với Yuzu, mọi âm thanh khác đều chỉ là tạp âm. Yuzu đúng là hiểu tôi nhất.
「Mà này Kazu. Hồi nãy anh lẩm bẩm chuyện gì nghe nguy hiểm lắm, không kết bạn được à?」
Không phải chuyện gì đáng lo lắng đến vậy. Chẳng qua tôi chỉ không muốn dính dáng tới mấy kẻ thích bắt nạt hội đồng, một đám bầy nhầy dính với nhau như nước mũi.
「Không phải là anh không kết bạn được, mà là anh không muốn kết bạn.」
「Sao lại thế? Không phải anh sẽ cô đơn sao?」
「Chừng nào còn có Tou-san, Kaa-san và Yuzu bên cạnh, anh sẽ không thấy cô đơn.」
Gia đình mới là quan trọng nhất. Lần này, tôi nhất định sẽ bảo vệ tất cả mọi người.
Tôi sẽ không để bản thân bị cuốn vào mấy thứ rom-com ngu ngốc nào đó rồi bị giết nữa.
「Mặc dù em rất vui khi nghe vậy, nhưng không phải có người muốn kết bạn với anh à?」
「Làm gì có ai như vậy ngay ngày đầu nhập học. Anh là một người cực kỳ mờ nhạt mà.」
「Nhưng còn người đang đi theo mình nãy giờ thì sao, cũng là học sinh trường anh đúng không?」
「…Gì cơ?」
Nghe đến đó, tôi lập tức quay đầu lại kiểm tra phía sau.
Nhưng không có ai cả. À thì, có vài người đi đường, nhưng toàn là người bình thường, không có lấy một học sinh trường Hirasaka.
「Làm gì có ai?」
「Hử? Vậy chắc em tưởng tượng ra rồi? Em cứ tưởng thấy ai đó mặc đồng phục giống Kazu…」
Vừa nhìn quanh, Yuzu vừa nói với vẻ mặt bối rối.
「Có lẽ em nhầm, nhưng lúc anh đến đón em, có một người rất đẹp đứng cách đó một đoạn. Người đó nhìn chằm chằm vào anh, nên em tưởng là họ muốn làm bạn với anh…」
Một người rất đẹp. Tức là một nữ sinh.
Không thể nào. Tuy trường Hirasaka có chỉ số nhan sắc nữ sinh cao bất thường nhờ ảnh hưởng từ nam chính rom-com Amada, nhưng vẫn rất hiếm có cô gái nào đạt đến mức “rất đẹp” như Yuzu nói.
Nếu có thì… chỉ duy nhất một người.
Và người đó không hề có quan hệ thân thiện với tôi, dù là ở kiếp trước hay kiếp này.
「Thôi, không có ai thì tốt. Quan trọng hơn là về lẹ đi.」
「Khoan đã. Em muốn ghé cửa hàng tiện lợi kia. Họ vừa ra vị khoai tây chiên mới.」
Chiều theo mong muốn của Yuzu, tôi bước vào cửa hàng trong khi vẫn nắm tay em. Ngay lối vào có treo tờ thông báo tuyển dụng làm thêm, tôi thầm nghĩ quả là tháng 3–4 thường thấy những thông báo này.
◇ ◇ ◇
Sau khi về nhà và ăn tối xong, tôi quyết định nghiêm túc suy nghĩ về tương lai.
Trước tiên, mục tiêu cuối cùng: “Chứng kiến Amada có bạn gái, trong khi vẫn giữ vai nhân vật quần chúng.”
Dù tôi có cố gắng thế nào, câu chuyện rom-com của Amada chắc chắn sẽ vẫn diễn ra ở Hirasaka High School.
Nếu vậy, để tránh bị cuốn vào câu chuyện đó và phải đóng vai phản diện, tôi sẽ chờ đến lúc Amada có bạn gái.
Tôi sẽ không tự mình ra mặt để giúp Amada có người yêu. Nếu có thể làm khi đứng ở vùng an toàn tuyệt đối thì tôi sẵn sàng, nhưng lao đầu vào trong thứ rom-com đó chính là đào mồ chôn bản thân và cả gia đình mình.
Bảo vệ bình yên cho gia đình, tốt nghiệp Hirasaka với tư cách nhân vật quần chúng không dính dáng gì đến rom-com mà chỉ âm thầm quan sát từ xa.
Đó là mục tiêu của kiếp sống thứ hai này.
Để làm được điều đó, tôi phải tránh càng xa càng tốt mọi sự kiện tình ái của Amada.
Vậy nên tôi bắt đầu liệt kê tất cả các sự kiện rom-com liên quan đến Amada mà mình còn nhớ.
Sự kiện sắp tới là buổi karaoke giao lưu vào thứ Bảy này.
Ngày mai… Vào giờ nghỉ trưa thứ Sáu, Tsukiyama sẽ bất ngờ bước lên bục giảng và nói:
「Này mọi người, mai là thứ Bảy rồi, tụi mình tổ chức một buổi giao lưu nhé?」
Và nhờ sức hút mạnh mẽ của Tsukiyama, một buổi karaoke giao lưu với sự tham gia của cả lớp được tổ chức. Cả Hidaka cũng tham gia.
Tuy nhiên, khi cả lớp kéo nhau đến quán karaoke, không có phòng đủ rộng để chứa hết mọi người, nên bọn tôi phải chia ra giữa phòng tiệc lớn và các phòng nhỏ.
Tại buổi karaoke ấy, Tsukiyama hoàn toàn chiếm spotlight. Tôi và Amada (khi đó), với thân phận mob, bị dồn vào một phòng nhỏ chỉ chứa được bốn người thay vì không phải phòng tiệc chính.
Ở đó, tôi, Amada và hai nam sinh làm nền khác cũng bị đẩy vào phòng nhỏ trong tình huống đó cùng nhau lập nên hội: “Liên minh Muốn Gần gũi Con gái Một Cách Thuận lợi”, gọi tắt là Tsugo-ren.
Từ đó, bốn người chúng tôi thường xuyên gặp nhau ở trường.
Dù vậy, Amada thi thoảng cũng bỏ mặc chúng tôi để phát triển câu chuyện rom-com của cậu ta.
Quay lại với chủ đề chính.
Tại buổi karaoke hôm đó, Amada muốn bắt chuyện với Hidaka, nhưng không đủ can đảm để đi vào phòng tiệc một mình, nên lôi tôi theo để thăm dò tình hình và thấy Tsukiyama đang nhiệt tình tấn công Hidaka, cậu ta thất vọng quay về phòng nhỏ. Tôi đã phải ra sức an ủi Amada khi cậu ta than thở rằng liệu có phải mình không xứng với cô ấy.
Nhưng thế giới này vốn được xây dựng để tiện lợi cho Amada, nên luôn có cách để cứu rỗi cho cậu ta.
Lúc tôi ra quầy nước lấy đồ uống, tình cờ Hidaka cũng đến đó.
「──Giữa tôi và cậu ấy không có gì cả. Đừng hiểu lầm.」
Cô ấy chỉ để lại một câu ngắn ngủn với vẻ mặt khó chịu, rồi bỏ đi luôn mà không lấy gì cả.
Nói cách khác, Hidaka không muốn Amada hiểu lầm.
Tuy nhiên, vì xấu hổ nên không thể nói trực tiếp, cô ấy cố truyền đạt qua trung gian.
Được rồi. Với tư cách là thành viên hội Tsugo-ren, tôi nên chuyển lời đàng hoàng cho Amada.
Khi tôi kể lại lời của Hidaka, Amada vui mừng khôn xiết. Ánh mắt cậu ta sáng lên vì niềm hy vọng rằng mình vẫn còn cơ hội. Lúc đó, tôi đã nghĩ:
Nghe nói cô ấy đã từ chối hai lần rồi, nhưng có khi nào Hidaka thật sự thích Amada không?
Tôi biết không nên nhầm lẫn giữa hiện thực và tưởng tượng, nhưng trường cao trung Hirasaka là nơi có nồng độ rom-com cao bất thường.
Nếu vậy, việc cô bạn thuở nhỏ yêu nam chính cũng chẳng có gì lạ.
Những lần từ chối trước kia chẳng qua là vì cô ấy che dấu sự ngại ngùng, không dám thẳng thắn.
Và lý do cô ấy không thể hiện tình cảm với Amada từ lúc vào cao trung là vì cậu ta thu hút quá nhiều sự kiện rom-com, khiến không khí không phù hợp nữa.
Có vẻ hợp lý đấy.
Dù bao nhiêu cô gái xinh đẹp tiếp cận, Amada vẫn chỉ thích mỗi Hidaka,
nên nếu là yếu tố môi trường ngăn họ đến với nhau, thì quả là đáng thương cho cả hai… Không, tôi chẳng cần quan tâm.
Vậy là Giai đoạn Một của kế hoạch tốt nghiệp như một nhân vật quần chúng hạnh phúc là: Không tham gia buổi karaoke giao lưu này.
Nếu tôi thân thiết với Amada hơn mức cần thiết tại đây, khả năng cao sau này tôi sẽ bị con ả rác rưởi kia lợi dụng để rồi dẫn tới tương lai tồi tệ nhất.
Để trở thành “một nhân vật quần chúng vô hình, chỉ trả lời khi có ai đó bắt chuyện, không bao giờ chủ động khởi đầu cuộc trò chuyện” mà tôi đang nhắm đến, tôi phải hạn chế tương tác đến mức tối thiểu.
Vì vậy, tìm cách từ chối tham gia buổi giao lưu này là rất quan trọng.
Nếu từ chối mà không có lý do mà chỉ nói là không có hứng, tôi có thể bị gán mác “kẻ phá kèo” rồi bị cô lập trong lớp.
Tôi không quan tâm nếu bị đám cặn bã kia ghét, nhưng tôi không muốn gây chú ý.
Lũ biến thái điên khùng đó có sở thích vô bổ là hành hạ tới cùng những người mà chúng coi là kẻ thù, dù có dính dáng đến Amada hay không.
Vì thế, tôi cần một lý do chính đáng để từ chối mà vẫn được chấp nhận.
Một lý do hợp lý để không tham gia giao lưu lớp… là gì nhỉ?
Lấy lý do là có kế hoạch với em gái?
Không được. Việc khiến tôi hối hận nhất ngày hôm nay là đã khiến Yuzu khó xử với bạn bè. Tôi muốn Yuzu có một đời học sinh vui vẻ và hạnh phúc, nên không thể độc chiếm em ấy mãi. Nếu em muốn đi chơi với bạn, tôi chỉ nên gắn GPS và máy nghe lén rồi mỉm cười tiễn em đi thôi. Phải để cho Yuzu được tự do. Bỏ qua.
Lấy lý do là có hẹn với bạn hồi sơ trung?
Không được. Khi rơi vào cái địa ngục khủng khiếp kia, tôi đã cầu cứu mấy đứa bạn từ thời sơ trung, nhưng chúng nó đều nghe ngóng đủ thông tin về sự trừng phạt với tôi rồi về phe địch. Tôi thề không bao giờ dính líu đến lũ rác rưởi đó nữa. Bỏ luôn.
Hay tạo một lịch trình giả rồi nói cho chúng nó?
Không được. Tuy có thể giúp tránh rắc rối tạm thời, nhưng nếu lỡ bị phát hiện là nói dối, thì sẽ là tình huống tồi tệ nhất. Tôi chắc chắn sẽ bị xem là kẻ thù.
Thứ tôi cần không phải là lý do giả, mà là một lịch trình thật sự. Tốt hơn nữa, là có thể dùng đi dùng lại nhiều lần.
Không lẽ… chẳng có cách nào sao? Thứ gì đó như hoạt động câu lạc bộ, có thể lấp đầy các buổi sau giờ học và cả ngày nghỉ…
「…A.」
Khoảnh khắc đó, ánh sáng thần thánh soi rọi trong tôi.
Có rồi… Là cách đó! Một lý do hoàn hảo, chắc chắn có thể thoát khỏi rắc rối! Hơn thế nữa, cách này không chỉ dùng được nhiều lần mà còn vĩnh viễn. Lại còn mang lại lợi ích lớn cho tôi nữa, đúng là lý do tốt nhất!
Kukuku… Đáng tiếc quá, Amada.
Cậu sẽ phải tìm một tên mob khác để chứng kiến cả màn tán tỉnh của Tsukiyama với Hidaka lẫn vụ chuyển lời.
Không sao đâu. Cậu là nhân vật chính của một bộ rom-com mà, kiểu gì cũng sẽ có diễn biến tiện lợi cho cậu thôi.
◇ ◇ ◇
「Này, mai là thứ Bảy rồi, tụi mình tổ chức buổi giao lưu lớp đi nhé?」
Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa, Tsukiyama bước lên bục giảng với cái aura đẹp trai của cậu ta ở công suất tối đa và nói.
Đúng là một chàng trai tốt bụng đang chiếm trọn trái tim của hầu hết các nữ sinh, lời đề nghị của Tsukiyama được tất cả nữ sinh đồng thanh hưởng ứng:
「Tớ đồng ý!」
「Tớ chắc chắn sẽ đi!」
Còn đám nam sinh thì cũng đáp lại theo kiểu không hẳn là không muốn như:
「Ờ thì, tớ cũng rảnh, nên cũng được thôi.」
「Ừ, chắc đi cũng được.」
「Tốt rồi. Vậy thì tớ xem như mọi người đều tham gia nhé? Nếu có bạn nào thật sự không thể đi, thì giơ tay nhé.」
Chậc. Dù không cố ý, nhưng cái cách nói đó thực sự rất phiền phức. Giơ tay từ chối khi cả lớp đang dồn mọi sự chú ý là việc cần rất nhiều dũng khí. Ngay cả khi không muốn đi, cũng khó mà giơ tay lên.
Tôi nhìn quanh hy vọng có người tiên phong, nhưng chẳng ai giơ tay cả…
Đúng hơn là, số ít những người không hào hứng đang phát ra bầu không khí kiểu “Ai đó giơ tay đi, rồi tôi sẽ hùa theo”. Tôi biết, vì kiếp trước cũng y hệt thế.
「Tốt rồi. Vậy thì, nếu ai cũng tham gia thì──」
「À~ xin lỗi.」
Tôi cố gom hết chút can đảm còn lại và giơ tay lên.
Toàn bộ ánh mắt của lớp lập tức đổ dồn về phía tôi, khiến tôi hơi buồn nôn. Nhịn đi, phải nhịn.
「Có chuyện gì sao? Ờm…」
Có vẻ Tsukiyama vẫn chưa nhớ tên tôi. Tôi đã giới thiệu rồi đấy chứ, nhưng đối với Tsukiyama, tôi chắc chỉ là một tên làm nền không đáng nhớ. Cảm ơn, hãy cứ tiếp tục như vậy đi.
「Tớ là Ishii. Xin lỗi, hôm đó tớ có việc nên không tham gia được.」
Amada nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, còn mấy người cũng định trốn giống tôi thì mắt sáng rỡ lên kiểu “Tôi sẽ dùng chiêu đó luôn!”
Tuy nhiên, Tsukiyama không dễ gì cho qua.
「Có việc gì vậy?」
Tsukiyama hỏi với một nụ cười tươi, nhưng ánh mắt thì không cười. Tôi cảm nhận rõ cậu ta đang tỏa ra áp lực kiểu “Đây là bầu không khí để mọi người có thể tham gia đấy, thằng đần”. Nhưng tôi không thể yếu thế vào lúc này được.
「Tớ có phỏng vấn xin việc làm thêm hôm đó.」
「Việc làm thêm?」
「Ừ. Ở nhà tớ thì tiền tiêu vặt khá eo hẹp, nên giờ đã lên cao trung rồi thì phải đi làm thêm chứ không thì hơi chật vật. Nghe thì thảm thật, nhưng… tớ thậm chí còn không có đủ tiền để tham gia buổi giao lưu lớp.」
Tiền tiêu vặt tháng này của tôi đã bay sạch vì khoai tây chiên của Yuzu, nước trái cây của Yuzu, đồ dùng học tập của Yuzu, và cả gà rán vừa mua trên đường về hôm qua cho Yuzu.
Có thể lấy tiền lì xì tôi đã tiết kiệm ra xài, nhưng biết đâu lúc nào đó tôi cần tiền cho Yuzu, nên không thể tiêu bừa.
Sao nào, Tsukiyama? Cậu là con trai của chủ tịch công ty, chắc không hiểu thế nào là không có tiền đâu, đúng chứ?
Nhưng dân thường như bọn tôi thì phải gói gọn tất cả những điều muốn làm (thể hiện tình yêu của tôi với Yuzu) trong khoản tiêu vặt nhỏ bé.
「Ra vậy. Thế thì đành chịu thôi!」
Tốt. Lần này tôi đã thành công kiếm được từ cậu ta một nụ cười chân thành mà không mang ác ý.
Theo chân tôi, một số người khác cũng bắt đầu mạnh dạn nói “Tôi cũng có việc bận…”, nhưng Tsukiyama chỉ gạt phăng đi bằng câu: “Thôi mà, đừng kiếm cớ chỉ vì không có hứng~ Những hoạt động thế này phải đông đủ mới vui chứ~” Đáng đời bọn nó.
Tuy nhiên, trong số đó có một người nữa lặng lẽ giơ tay lên.
「Tôi cũng không tham gia.」
Chuyện gì thế này? Hidaka không tham gia buổi giao lưu á!?
Kiếp trước thì cô ấy có tham gia mà?
「Ơ, sao vậy, Hidaka?」
Tsukiyama, người luôn áp đảo đám mob như tôi, bỗng dưng yếu thế khi đối mặt với Hidaka.
Tôi hoàn toàn bối rối. Tại sao lại có sự khác biệt với kiếp trước?
「Vì tôi không muốn đi.」
Quả đúng là Nữ hoàng băng giá. Cô ấy vẫn kiên định giữ vững ý muốn của bản thân dù không khí trong lớp có thế nào đi nữa.
Bị nói thẳng như thế, đến Tsukiyama cũng khó tìm cách mà phản bác.
Ngoài ra, một vài nữ sinh khác trông có vẻ vui khi biết Hidaka không đi.
Có lẽ là những người không thích việc Tsukiyama và Hidaka thân thiết hơn.
Nhưng tại sao Hidaka lại không đi… Chẳng lẽ là vì tôi? Cô ấy cũng hùa theo quyết định không đi của tôi? Này này, hơi xảo trá đó nhé, Nữ hoàng băng giá-san.
「À thì, nếu không muốn thì cũng đành chịu thôi! Ừ, tớ hiểu mà!」
Có vẻ không muốn khiến bầu không khí lớp thêm căng thẳng, Tsukiyama miễn cưỡng chấp nhận lời từ chối của Hidaka bằng một nụ cười. Một vài nam sinh lườm cậu ta kiểu “Hồi nãy thì gạt phăng ý kiến của bọn này cơ mà”, nhưng Tsukiyama chẳng để tâm.
Thôi kệ, tôi đã trở thành người không tham gia nên chả liên quan. Nghĩ đến đó, Tsukiyama tiến lại gần tôi.
「Này, Ishii. Cậu cho tớ xin thông tin liên lạc được không?」
「Hử? Của tôi á?」
Kiếp trước, cho đến phút cuối thì tôi cũng chưa từng trao đổi liên lạc với Tsukiyama.
Vậy sao giờ cậu ta lại muốn liên lạc với tôi…
「Vì cậu không đến buổi giao lưu mà. Nên tớ nghĩ ít nhất có thể gửi ảnh cho cậu xem.」
Uhh! Cậu ta quan tâm tôi đến mức đó sao…
Ừ thì… dù có hơi cộc cằn, Tsukiyama vẫn là người có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ…
「Ahh. Được rồi…」
Có lẽ tôi đã hơi hiểu sai về Tsukiyama.
Tên này có hơi áp đặt, nhưng thật ra là người có tinh thần chính nghĩa khá mạnh.
Dù tôi vẫn còn nuôi mối hận việc cậu ta dùng quyền lực của bố mình để khiến Tou-san bị sa thải, nhưng đó chỉ là cơn thịnh nộ phát sinh từ hiểu lầm. Xin lỗi vì trước giờ tôi chỉ có ấn tượng xấu về cậu──
「Vậy thì Hidaka, cho tớ xin thông tin liên lạc luôn đi! Tớ cũng sẽ gửi ảnh cho cậu nữa!」
Đồ rác rưởi thua cả cặn bã trong lỗ thoát nước!!
Cậu đã lợi dụng tôi! Cậu nhất định là lợi dụng tôi! Cậu chỉ hỏi thông tin liên lạc của tôi để đạt được mong muốn thảm hại của mình! Cậu chỉ làm theo cái đầu dưới thôi phải không!?
「Không. Mấy chuyện như vậy thật phiền phức.」
「A-Ah, vâng…」
Đáng đời mày!! Đúng rồi đấy! Đáng đời lắm!!
Chỉ riêng lần này thôi, tôi muốn dốc hết lòng để khen ngợi Hidaka! Làm tốt lắm, Hidaka!
「「「「「Cho tớ xin thông tin liên lạc nha, Tsukiyama-kun! Để gửi hình cho cậu!!」」」」」
「Uwa! Ừ-Ừm… Trước tiên, bình tĩnh đã nào…」
Đó là kết cục khi cố khôn lỏi đấy!
Đám nữ sinh ăn thịt đang nhắm đến thông tin liên lạc của Tsukiyama đổ xô tới sau khi cậu ta bị Hidaka từ chối thảm hại!
Tốt lắm! Hãy ăn sạch cái thứ đồ bỏ đó rồi bài tiết ra ngoài đi!
Khi tôi còn đang đắm chìm trong sự hài lòng đó, Amada quay sang nói chuyện với tôi.
「Thật luôn~ Ishii, cậu không đi thật hả…」
Tôi đâu làm gì đáng nhận cái phản ứng thất vọng nặng nề thế chứ?
Cậu đang hành xử như một tên đang yêu không được gặp bạn gái vậy.
「Xin lỗi. Nhưng công việc làm thêm rất quan trọng với tớ.」
「À~ cũng được thôi. Mà, cậu định làm ở đâu vậy?」
「Tớ ghét bị người quen ghé thăm khi làm việc. Tớ không nói đâu.」
「Ê~! Đừng keo kiệt thế chứ. Tụi mình là bạn mà, đúng không?」
「Chưa thân bằng cầy mangut và rắn hổ mang đâu.」
「Nặng lời quá rồi đó!? Nào mà! Nói đi!」
Chậc, tên này dai dẳng thật. Đừng cứ “Nói đi mà” suốt thế.
Phiền quá. Tôi đã phần nào thể hiện thái độ tiêu cực với Amada từ hôm qua. Nếu giờ lại từ chối quá thẳng thừng, có thể tạo ấn tượng không tốt.
Nếu chuyện đó xảy ra, tôi không còn là mob vô hình nữa mà là mob phản diện, rồi gia đình tôi sẽ lại… chết tiệt.
「Là cửa hàng tiện lợi gần nhà tôi… Nhưng tôi sẽ không nói gì thêm đâu.」
「Cửa hàng tiện lợi à? Nghe chán thế.」
「Tôi không quan tâm.」
Tôi đi học ở Hirasaka bằng tàu điện, và cả Amada lẫn Hidaka cũng đi tàu.
May mắn là nhà Amada và Hidaka ở hướng ngược lại với ga gần trường nhất.
Nói cách khác, việc đến khu tôi ở sẽ rất phiền phức với Amada.
Hơn nữa, chỉ với thông tin “cửa hàng tiện lợi gần nhà”, khó mà xác định được cửa hàng cụ thể.
Như thế này có lẽ là vừa đủ an toàn. Nếu xui xẻo mà cậu ta đến thật, tôi có thể lờ đi.
「Vậy à. Thế thì cố để được tuyển nhé! Tôi cổ vũ cho cậu!」
「Ừ, cảm ơn.」
Dù hơi lệch khỏi kế hoạch ban đầu, nhưng kết quả này vẫn đạt yêu cầu.
Giờ tôi có thể tránh khỏi các sự kiện rắc rối, và nếu có sự kiện nào cực kỳ không muốn tham gia, tôi có thể viện lý do “tôi phải đi làm”.
Dù sao tôi cũng không định kết bạn ở trường. Tôi sẽ kết bạn ở chỗ làm thêm.
Hãy chờ tôi, những đồng nghiệp tôi chưa từng gặp mặt.
◇ ◇ ◇
──Thứ Bảy.
「……」
Hôm nay tôi có buổi phỏng vấn lúc 10 giờ. Dự định đến sớm vào khoảng 9:50, tôi rời khỏi nhà và đến cửa hàng tiện lợi đó.
Đến lúc này mọi thứ đều ổn. Mọi việc đúng như kế hoạch. Nhưng một tình huống hoàn toàn nằm ngoài dự kiến đã xảy ra.
Một tình huống khẩn cấp cực kỳ nghiêm trọng. Dù chưa được nhận, tôi đã muốn chuyển chỗ làm ngay lập tức.
Tại sao… Tại sao cô ấy lại ở đây…
「Cậu làm gì ở đây vậy?」
「Tôi đến phỏng vấn xin việc.」
Hidaka Mikoto cũng có mặt ở đây!?