Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

152 1282

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 108

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1586

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3361

Tập 01 - Chương 4: Khi nguyền rủa số phận là vô nghĩa, hãy thắp lên ngọn lửa căm thù.

Mười ngày sau cái hôm thứ Hai mà Amada và Tsukiyama mò tới chỗ làm thêm của tôi, tức là thứ Năm tuần kế tiếp.

Trong khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi đã trở nên yên bình hơn rất nhiều so với giai đoạn đầu năm học.

Một điều đáng ngạc nhiên là tần suất Amada tiếp cận tôi đã giảm rõ rệt. Dù thỉnh thoảng có trò chuyện, cậu ta cũng biết dừng đúng lúc mỗi khi tôi tỏ thái độ không thoải mái.

Gì thế nhỉ? Lúc đầu là chế độ khó, còn giờ thì chuyển sang chế độ dễ rồi chăng?

Thứ Hai tuần sau sẽ đổi chỗ ngồi, tôi với Amada sẽ được tách ra, mọi thứ đang tiến triển khá thuận lợi─ chính vào lúc tôi đang ôm hy vọng ấy… thì tình huống tồi tệ nhất với tôi lại xảy ra.

「Chào buổi sáng, Teru-san.」

「Yo, Teru!」

「Chào buổi sáng, Teru-kun…」

「Chào buổi sáng. Hime, Mooka, Koro.」

「……Cái gì thế này?」

Tại lớp 1-C, khi tôi đến sớm hơn mọi ngày khoảng năm phút, ba cô gái xinh đẹp đang tụ tập quanh bàn của Amada.

Iba Kouki từ lớp B, người luôn nói chuyện một cách lịch sự. Ushimaki Fuuka từ lớp A, một tomboy năng động. Và Kanie Kokoro, cô gái nhút nhát cùng lớp C với tôi. Cả ba đều mang biểu cảm có phần háo hức, ai cũng nhìn ra được rằng họ có tình cảm đặc biệt với Amada.

Khoan. Đợi đã. Thế này là sao?

Bộ ba được gọi là nhóm “Three Stars” vì trong họ có các ký tự liên quan đến các chòm sao, cũng là những nữ chính sớm gia nhập harem của Amada trong kiếp trước của tôi.

Nhưng mà, vốn họ đâu có nhanh chóng đổ Amada chỉ sau chưa đầy hai tuần kể từ lễ nhập học như thế này chứ.

Ngay cả người đầu tiên nảy sinh tình cảm cũng phải sau kỳ thi giữa kỳ học kỳ một cơ mà. Còn bây giờ, kỳ thi giữa kỳ vẫn còn tận một tháng nữa, vậy mà cả ba đã rơi vào lưới tình với Amada, đây là điều không thể xảy ra.

「Teru-san, còn khoảng một tháng nữa là đến kỳ thi giữa kỳ rồi, cậu có ôn tập ổn không?」

「À~ Có vẻ sẽ hơi nguy hiểm đấy. Nhưng chắc vẫn đỡ hơn Mooka, nhỉ?」

「Sao cậu lại mặc định tớ học kém chứ! Tớ được Koro giúp nên không thành vấn đề!」

「Cái đó… lại là vấn đề với tớ đó…」

Đừng cho tôi thấy cảnh này. Đừng để tôi nghe những giọng nói này.

Vì chỗ ngồi của tôi nằm ngay sau Amada, nên điều đó là không thể tránh khỏi.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn không ngừng mong mỏi.

Bình tĩnh nào… Trong kiếp trước, khi nhóm Three Stars và những nữ chính khác đến bắt chuyện với Amada, họ chưa từng nói chuyện với tôi lấy một lần.

Nên chắc không sao đâu. Không có gì phải lo──

「Cậu là Ishii Kazuki-san đúng không?」

Cảm giác như máu trong người tôi sôi lên rồi bắt đầu bốc hơi.

Thế giới này thực sự được thiết kế để làm khổ tôi mà.

「Tôi là Iba Kouki. Rất vui được làm quen.」

「Ừ. Tôi biết rõ cậu là ai.」

「…? Vậy sao.」

Dù thoáng hiện nét nghi hoặc, Iba Kouki nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường thấy.

Tôi dùng tay trái siết chặt cổ tay phải, cố kìm nén cơn giận và nỗi sợ.

Chính cô ta, chính con khốn này. Iba Kouki là kẻ đã đẩy tôi xuống vực thẳm trong kiếp trước.

Cô ta là kẻ cặn bã tồi tệ nhất, kẻ không chỉ hủy hoại cuộc đời tôi mà còn khiến Tou-san, Kaa-san và Yuzu rơi vào thảm kịch, tất cả chỉ để tự biến mình thành một nữ chính bi kịch và thu hút sự chú ý của Amada.

「Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, được chứ?」

Nụ cười thanh nhã hiện lên trên mặt cô ta, nhưng tôi không bị đánh lừa đâu. Tôi sẽ không bao giờ quên được.

Cái nụ cười méo mó, ghê rợn mà cô ta từng mang khi đẩy tôi xuống đáy vực khi đó.

「Chuyện gì?」

「Là về Teru-san.」

「Amada à?」

「Cậu đang cố tránh mặt Teru-san, đúng không?」

Chỉ với câu nói đó, tôi lập tức hiểu vì sao Iba, người chưa từng trò chuyện với tôi trước mặt Amada trong kiếp trước, lại chủ động bắt chuyện lúc này.

Đây là hiện tượng “các nữ chính giúp giải quyết vấn đề của Amada”, chuyện xảy ra như cơm bữa trong kiếp trước.

Amada đến lúc cần thì trông mới ngầu chứ thường ngày lại khá bất lực trong nhiều chuyện.

Vì vậy, cậu ta thường buột miệng than vãn về những điều khiến mình bận tâm mà bản thân lại không biết cách giải quyết.

Và khi các nữ chính nghe thấy những điều đó, họ sẽ ra tay giúp đỡ vì Amada.

Trường hợp lần này chắc là do cậu ta than thở kiểu “Tớ muốn làm bạn với cậu ấy mà không được”.

「Cậu có hiểu rằng cậu đang khiến Teru-san tổn thương đến mức nào không?」

「Tôi không, có ý, làm cậu ấy tổn thương. Tôi chỉ, thích, ở một mình thôi…」

Tôi không thể nói trôi chảy vì căng thẳng. Nhưng Iba chẳng buồn quan tâm.

「Chính sự ích kỷ đó của cậu đã khiến Teru-san đau lòng.」

Cô đang sủa cái quái gì vậy? Muốn ở một mình là quyền của tôi chứ.

Tại sao tôi phải quan tâm đến cảm xúc của Amada?

Tôi muốn đáp trả như vậy, nhưng lại quá sợ hãi để nói nên lời.

Mình đúng là kẻ vô dụng…

「Này, ồn ào quá rồi đấy.」

「Eh?」

Ngay lúc đó, một người xen vào cuộc nói chuyện giữa tôi và Iba. Chính là Nữ hoàng băng giá, Hidaka Mikoto.

「Ah! Mikoto!」

Khi Hidaka tiến lại gần, khuôn mặt Amada sáng bừng lên vui vẻ. Nhưng biểu cảm của Hidaka thì hoàn toàn ngược lại.

Cô ấy lạnh lùng lườm Iba bằng ánh mắt sắc lạnh như bão tuyết.

「…Tôi nghĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu.」

Tuy lời lẽ có phần gay gắt, nhưng thái độ của Iba lại khá yếu ớt.

Vì Iba hiểu rất rõ. Cô ta biết Amada có tình cảm với Hidaka.

Nói xấu tình địch trong mắt người mình thích sẽ chỉ khiến vị trí của bản thân thêm bất lợi.

Vì thế Iba không thể lớn tiếng phản bác Hidaka. Giống hệt như kiếp trước.

「Vậy thì đừng nói chuyện ở chỗ tôi nghe thấy. Phiền lắm.」

「…Tôi xin lỗi…」

Đột nhiên, tôi nhớ ra trong kiếp trước, chuyện này luôn xảy ra mỗi khi tôi bị các nữ chính khác chỉ trích. 

Hidaka luôn xuất hiện như vậy.

Khi đó, tôi nghĩ cô ấy chỉ đến phàn nàn vì sự ồn ào đã làm phiền cô ấy, nhưng…

「Sắp đến giờ sinh hoạt lớp rồi. Học sinh lớp khác nên về đi.」

Trước lời tuyên bố dứt khoát của Hidaka, Iba tỏ ra khó chịu thấy rõ.

「Ishii-san, làm ơn hãy cố gắng hòa thuận với Teru-san nhé.」

Nói xong câu đó, Iba Kouki lập tức lấy lại vẻ mặt vô cảm và rời khỏi lớp.

Ngay sau đó, Ushimaki cũng lặng lẽ đi theo cô ta.

「Xin lỗi nhé, Mikoto. Hime làm phiền cậu rồi. Nhưng thật sự Hime là người tốt mà…」

「Tôi không quan tâm.」

「…Xin lỗi…」

Chỉ để lại một câu ngắn gọn như vậy, Hidaka quay về chỗ ngồi của mình.

Chỉ đến kiếp này tôi mới nhận ra điều đó.

Hidaka đã luôn bảo vệ tôi. Dù bị Amada đeo bám, dù bị các nữ chính xung quanh nói ra nói vào, cô ấy vẫn luôn đứng về phía tôi.

Vậy mà tôi, kẻ đã rơi vào tuyệt vọng, đã không hề nhận ra sự dịu dàng đó của Hidaka…

Tôi lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn. Dĩ nhiên là gửi cho Hidaka Mikoto.

『Cảm ơn cậu.』

『Không có gì.』

Ngay sau khi xác nhận tin nhắn từ Hidaka, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp và giờ sinh hoạt lớp bắt đầu.

◇ ◇ ◇

「Xin lỗi nhé, Ishii! Chắc cậu thấy khó chịu khi bất ngờ bị nói những điều như thế!」

Ngay sau khi hết tiết, Amada quay xuống và chắp hai tay xin lỗi.

Giờ cậu xin lỗi á? Nếu thực sự thấy vậy, cậu nên ngăn cô ta từ đầu chứ. Cậu có mặt ở đó mà.

Tôi giữ những lời than vãn hèn nhát đó trong lòng.

「Hime không có ý xấu đâu! Chỉ là cô ấy lo cho tớ thôi…」

「Không sao đâu… nhưng cho tớ hỏi một chuyện được không?」

「Chuyện gì thế?」

Thành thật mà nói, tình cảnh hiện giờ của tôi không ổn chút nào.

Mặc dù cái sự kiện kết tội tồi tệ nhất kia vẫn chưa xảy ra, nhưng nhân vật nữ chính đã khởi xướng nó, Iba, đã xuất hiện sớm hơn rất nhiều so với kiếp trước. Dĩ nhiên là cô ta sẽ chưa kéo tôi xuống ngay, nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo tôi được an toàn.

Dù gì thì ở kiếp này, nhiều sự kiện đang diễn ra với tốc độ bất thường.

Điều rắc rối hơn nữa là Iba, người từng chẳng hề quan tâm tới tôi ở kiếp trước, giờ đây lại thể hiện rõ thái độ thù địch. Đây là vấn đề nghiêm trọng.

Việc bị Iba công kích sáng nay đã làm xấu đi vị trí của tôi trong lớp một cách rõ ràng.

Các nữ chính trong harem của Amada không ai là không nổi tiếng.

Nữ chính là công lý, kẻ bị nữ chính ghét là ác quỷ. Và trong số đó, Iba lại còn đặc biệt nguy hiểm. Trước hết, cô ta có đủ năng lực để trở thành hội trưởng hội học sinh trong tương lai.

Nói cách khác, Iba nằm top đầu về độ nổi tiếng, ngay cả khi so với những nữ chính luôn nổi bật.

Hơn nữa, cô ta cũng biết rõ điều đó.

Cô ta biết rằng có thể đổi trắng thay đen chỉ bằng lời nói của mình và cũng hành xử đúng như thế.

Nếu cứ tiếp tục bị Iba và các nữ chính khác buộc tội, tôi sẽ bị xem là kẻ tồi tệ nhất… Tôi sẽ lại trở thành cái kẻ “muốn đối xử thế nào cũng được”, kẻ “đáng bị dày vò”, giống như kiếp trước.

Vì vậy, tôi tuyệt đối không bỏ qua việc thu thập thông tin.

「Cậu làm sao mà làm quen với cả ba người đó nhanh vậy? Mới vào học chưa bao lâu mà?」

Iba học rất giỏi và từng học cùng trường sơ trung với Tsukiyama.

Ở trường sơ trung, cô ta từng được xem là đối thủ của Tsukiyama, người cũng học rất giỏi, nhưng thực tế thì cô ta lại mắc chứng sợ sân khấu nặng, không thể làm tốt trong các kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ. Tsukiyama hiểu lầm rằng Iba đã cố tình nhường mình, dẫn đến việc quan hệ giữa họ trở nên xấu đi.

Sau đó, trong lúc đọc sách về cách khắc phục nỗi sợ hãi ở thư viện để chữa chứng sợ sân khấu của mình, cô ta gặp Amada. Cả hai cùng luyện tập để vượt qua nỗi sợ, nhờ đó mà hiểu lầm với Tsukiyama cũng được hóa giải, và rồi cô ấy nảy sinh tình cảm với Amada.

Ushimaki từng gặp khủng hoảng vì không đạt được kết quả như ý ở câu lạc bộ điền kinh. Trong lúc cô ấy lén luyện tập một mình sau khi bỏ buổi tập, Amada tình cờ đi ngang qua, hai người bắt đầu luyện cùng nhau và xem điều đó như một bí mật chung, cuối cùng nhờ những lời khuyên của Amada, Ushimaki vượt qua được khó khăn rồi đem lòng thích cậu ta.

Còn Kanie thì luôn gặp khó khăn vì bản tính rụt rè và hay bị cuốn theo người khác. Khi gần như tất cả các bạn nữ trong lớp đều đến nhà Tsukiyama chơi, cô ấy không thể hòa nhập và bị bỏ rơi. Amada chú ý đến điều đó, chủ động bắt chuyện, giúp cô ấy kết bạn thông qua bản thân, và kết quả là cô ấy cũng yêu cậu ta.

Cứ như thế, dù sau này Amada có chiếm được tình cảm của rất nhiều nữ chính, thì mỗi người cũng đều mất một khoảng thời gian hợp lý để phát triển tình cảm, chứ tuyệt đối không thể chỉ trong vòng hai tuần thế này.

Người duy nhất tôi có thể hiểu là trường hợp của Kanie, vì cậu ấy học cùng lớp tôi.

Thứ Hai tuần trước, khi tôi từ chối đến nhà Tsukiyama, các bạn nữ trong lớp đã đến đó chơi vào cuối tuần. Có lẽ sự kiện Kanie đã diễn ra vào lúc đó.

Nhưng hai người còn lại thì khác. Tại sao chuyện lại xảy ra sớm đến vậy…?

「À~ Ừm… cũng có vài tình huống kỳ lạ xảy ra…」

「Tớ nghe rõ hơn chút được không?」

「Ừm, cũng được…」

Dù tỏ vẻ hơi ngập ngừng, nhưng Amada lại rất sẵn sàng kể chuyện tình cảm của mình. Bởi với Amada, đây chỉ là chuyện tình bạn, không phải sự kiện tình yêu.

Ở kiếp trước cũng vậy, tôi từng được Amada kể lại những sự kiện kiểu như thế này.

「Ừm, tớ làm quen với Mooka đầu tiên.」

Mooka… tức là Ushimaki.

Từ Ushimaki Fuuka, ghép từ tiếng “moo~” của con bò (Ushi), với “ka” từ chữ cuối tên. Một biệt danh phức tạp.

「Cậu nhớ tuần trước bọn mình tới chỗ làm thêm của cậu không? Vì vội đi nên tớ để quên đồ ở trường, nên quay lại lấy. Lúc đó đã khá muộn, nhưng tớ nghĩ trường có khi vẫn còn mở cửa. Lúc đó, tớ thấy Mooka đang luyện tập một mình. Cuối cùng tớ đã giúp cô ấy luyện tập và hứa giữ bí mật chuyện đó, rồi dần dần thân thiết. À, giờ thì không luyện tập cùng nhau nữa đâu. Mooka đã vượt qua được khủng hoảng và quay lại hoạt động cùng CLB rồi.」

Vậy là do tôi bắt đầu đi làm thêm mà ra…

Không, dù vậy thì tốc độ chinh phục vẫn quá bất thường. Mới một tuần đã thành công rồi.

「Tiếp theo là Koro.」

Đúng rồi, Kanie-san. Tên cô ấy là “Kokoro” nên rút gọn thành Koro.

「Cuối tuần vừa rồi, tớ và các bạn nữ trong lớp đến nhà Tsuki chơi. Nhà Tsuki là một biệt thự cực lớn, mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có Koro là không hòa nhập được, bị lạc lõng. Tớ không thể bỏ mặc cô ấy… rồi tụi tớ thành bạn.」

Đúng như dự đoán──mà không, chuyện này cũng lại do tôi nữa…

Vì tôi không muốn đi nên đã cố tình gợi ý để các bạn nữ đòi đến nhà Tsukiyama, dẫn đến việc đẩy nhanh sự kiện tình cảm giữa Kanie và Amada.

「Và cuối cùng là Hime.」

Tới rồi… Con ả tồi tệ nhất với tâm địa mục nát, Iba Kouki.

Cô ta thì chắc chắn không liên quan đến hành động của tôi. Không thể nào là do tôi được.

「Là vào thứ Hai vừa rồi. Tớ lên thư viện sau giờ học. Hơi ngại khi nói ra, nhưng tớ lên đó để tìm sách giúp mình hoà nhập hơn với những người như Ishii… Rồi tớ thấy Hime vừa đọc sách vừa lẩm bẩm 'Lần sau đừng run, lần sau đừng run'… Tớ thấy lạ nên bắt chuyện. Cô ấy nói là đang tìm cách khắc phục chứng sợ sân khấu, rồi thì…」

Tất cả là do tôi sao!!!

Nghiêm túc đấy, cái quái gì đang xảy ra vậy!? Tại sao kiếp thứ hai của tôi lại thành cái kiểu “Reset toàn bộ game” như thế này!?

Tôi bị nguyền à? Cứ né Amada là cái rom-com này lại tăng tốc!?

「H-Hể…」

Tôi đã hoàn toàn mất cảnh giác. Cứ tưởng tuần trước cậu ta đã biết điều khi không có thêm hành động gì, không ngờ cậu ta vẫn âm thầm phát triển tình tiết rom-com ngoài tầm mắt của tôi…

Mà khoan, kiếp trước cũng thế còn gì?

Vì lý do nào đó, mỗi khi Amada phát triển tình cảm với ai đó, tôi đều bị cho ra rìa.

Rồi khi xong xuôi mới được biết kết quả và nghe báo cáo hậu sự.

Khốn thật! Biết sớm hơn thì tôi đã…!

「Tớ thật sự xin lỗi. Tớ sẽ nói rõ với Hime nữa.」

Vô ích thôi, cậu biết không? Mấy cô gái đó là kiểu nữ chính tự phát triển trong rom-com. Hơn nữa, họ còn là những kẻ đầy tinh thần tự hy sinh vì nam chính, sẵn sàng làm đủ thứ chuyện bẩn thỉu chỉ vì Amada.

Trong lúc tôi vẫn còn đang không biết phải làm gì, điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Hidaka.

『Nếu Kazupyon đang gặp rắc rối, mình có nên làm gì đó không?』

『Không cần thiết phải đến mức đó đâu. Đây là chuyện của mình.』

『Nhưng Kazupyon đang ở thế khó mà. Mình không thể cứ để mặc như vậy được. Với lại…』

『Với lại?』

『Nếu mình giúp, mình sẽ tích được điểm hảo cảm từ Kazupyon. Câu “cảm ơn” lúc nãy tuyệt lắm luôn đó!』

Việc không che giấu động cơ cá nhân lại khiến cô ấy trông thành thật đến mức đáng mến, đúng là Hidaka-san.

Nhưng chẳng lẽ cô ấy không nghĩ rằng việc thẳng thừng nói ra điều đó có thể khiến điểm hảo cảm tụt xuống?

『Cậu thật sự không cần làm gì hết.』

『…Mình không hiểu nổi.』

Trước mắt, tôi cần nghiêm túc suy nghĩ cách đối phó với mấy nữ chính.

Cứ đà này, vị thế của tôi sẽ chỉ dần trở nên tệ đi.

Nếu chuyện đó xảy ra, gia đình tôi lại sẽ… Tôi tuyệt đối không thể để điều đó lặp lại.

◇ ◇ ◇

Khi một chuyện xui xẻo đã xảy ra, thì một chuỗi những xui xẻo sẽ theo nhau kéo đến.

Tình cảnh hiện tại của tôi tựa như hiệu ứng domino.

「Ishii, cậu nên thay đổi thái độ với Teru đi.」

Giờ nghỉ trưa. Khi tôi định đi xuống căn-tin vì không muốn ở lại lớp, thì Tsukiyama bám theo tôi.

Đi cạnh cậu ta là Iba, người mà lẽ ra đã cạch mặt Tsukiyama vì hiểu lầm.

「Ý cậu là, hòa thuận với Amada á?」

「Ừ. Teru là người tốt. Tớ dám đảm bảo điều đó.」

「Tớ cũng nghĩ vậy.」

Tsukiyama nói bằng ánh mắt tràn đầy niềm tin vô điều kiện vào lẽ phải của mình. Và Iba cũng đồng tình.

Cô ta còn kéo theo cả Tsukiyama, một học sinh nổi tiếng khác, để gây áp lực lên vị trí của tôi trong mắt của mọi người. Đúng là con đàn bà khốn khiếp.

Tôi biết Amada là người tốt. Nhưng những kẻ xung quanh cậu ta đều là rác rưởi.

「Tại sao lại là tôi? Trong lớp còn nhiều người cũng chẳng thân với Amada đấy chứ?」

「Bởi vì Teru-san quan tâm đến cậu. Đừng nói là cậu không nhận ra đấy nhé.」

Tôi thấy cực kỳ bực mình khi người trả lời câu tôi hỏi Tsukiyama lại là Iba.

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Dù hiện tại cô vẫn chưa làm gì.

「Amada quan tâm tôi vì tôi là kẻ cô độc, đúng không? Vậy tôi sẽ kết bạn với những người khác.」

「Tại sao cậu lại cố tránh xa Teru-san đến vậy?」

「Cậu nghĩ tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho người mà hôm nay mới nói chuyện lần đầu à?」

「…!」

Khi tôi thẳng thừng nói vậy, mặt Iba đỏ lên vì tức giận và bị đụng chạm đến lòng tự ái.

Đừng có tưởng ai cũng thích cô, đồ rác rưởi.

「Vậy thì chỉ kể cho tớ nghe thôi. Như vậy thì được chứ?」

「Không. Làm sao chắc được Tsukiyama không nói cho ai khác biết?」

Vả lại, chúng ta cũng đâu thân thiết gì.

「Tớ sẽ không nói đâu. Hãy tin tớ.」

Dối trá. Chỉ cần tôi hé miệng ra, chắc chắn nó sẽ tới tai Amada và đám nữ chính khác.

Hơn nữa, kể cả khi tôi nói lý do thật, cậu ta cũng chẳng tin.

Rằng tôi đang sống lại một kiếp khác, và ở kiếp trước, khi tôi dính vào Amada, cả gia đình tôi đã phải chết.

「Không đời nào. Vậy tôi đi đây…」

「Đợi đã! Chúng ta còn chưa xong…」

「Ít nhất thì cũng để tôi ăn trưa yên ổn cái đã. Hay cậu muốn bắt nạt tôi thêm nữa?」

「…Tch.」

Tsukiyama là kiểu người luôn muốn bản thân được nhìn nhận là đúng đắn.

Vì vậy, chắc hẳn cậu ta muốn tránh việc bị người khác nhìn thấy như là đang “bắt nạt ai đó”. Nên cậu ta không đuổi theo tôi nữa.

Nhưng mà…

「Hòa thuận với Teru đi.」

「Để tôi ăn cho yên đi.」

「Cậu cứ ăn đi. Tôi chỉ đang nói chuyện một mình thôi mà.」

Lạy các người, tha cho tôi đi…

Vừa mới nghĩ mình cuối cùng cũng ngồi xuống ăn được, thì… đến lượt Ushimaki xuất hiện…

「Teru đang khổ sở vì cậu tránh mặt cậu ấy. Nên hãy hòa thuận đi.」

「Hiện giờ tôi đang khổ sở vì bị các cậu trách cứ đấy.」

「Đó là lỗi của cậu. Chỉ cần hòa thuận với Teru là xong.」

Cái lý luận nực cười gì thế. Nhưng chẳng phải cô nói là “nói một mình” sao?

Tôi bắt đầu ăn phần cơm trưa của mình mà không đáp lại lời nào của Ushimaki.

「Này, đừng có lơ tôi!」

Ushimaki bắt đầu khó chịu và to tiếng, nhưng tôi vẫn lặng lẽ tiếp tục bữa ăn của mình.

Và rồi, như không thể chịu được nữa, cô ta mạnh tay túm lấy vai tôi.

「Tôi nói là đừng lơ tôi mà!」

「Chẳng phải ban nãy cô nói là chỉ nói chuyện một mình à?」

「…Đừng có đùa với tôi! Cậu nghĩ tôi vì điều gì mà phải lặn lội đến đây──」

「Vì lợi ích của bản thân cô, đúng không?」

「Không. Là vì Teru.」

Chỉ là vì Amada mà cô nghĩ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?

Trong lúc sự bất mãn của tôi đang sôi sục, một nữ sinh ngồi xuống phía đối diện tôi.

Là Hidaka. Có vẻ như Ushimaki cũng nhận ra, vì cô ta lập tức buông vai tôi ra với vẻ mặt khó xử.

「……」

Hidaka không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ăn phần cơm của mình.

Vì cô ấy đang tôn trọng điều đó. Những lời tôi đã nói với cô ấy rằng không muốn chúng tôi bị chú ý ở trường.

Hidaka giữ quy tắc đó và vẫn đến để bảo vệ tôi như thế này.

Tuy nhiên, trong khi việc đó đã giúp tôi, nó cũng làm phát sinh một rắc rối mới.

Vì Amada đã đi theo Hidaka, kéo theo cả Kanie cùng đi.

「Hả? Là Ishii, Mooka với Mikoto à. Ba người đang ăn trưa cùng nhau sao? Khoan…」

Khi thấy tình hình, nét mặt của Amada trở nên cứng lại. Dù hơi chậm trong mấy chuyện tình cảm, Amada không phải kẻ ngốc. Cậu ta chắc hẳn đã nhận ra chuyện gì đó từ việc Ushimaki ngồi cạnh tôi.

「Mooka, tớ đã nói rồi đúng không? Ishii có suy nghĩ của riêng cậu ấy.」

「Nhưng mà…!」

Thật mỉa mai khi Amada lại là người đứng ra giúp tôi trong tình huống này.

Cậu thật sự là người tốt, cả trong hiện tại lẫn tương lai.

「Tớ rất vui vì cậu cố gắng vì tớ, nhưng làm ơn đừng gây rắc rối cho Ishii nữa. Cậu dễ thương lắm đấy, Mooka, nên đừng phí hoài bản thân nha?」

「D-Dễ thương!? Tớ có dễ thương gì đâu!」

Đúng là nam chính romcom có khác. Dù đang trách móc, vẫn không bỏ lỡ cơ hội tích điểm hảo cảm một cách vô thức.

Có lẽ vui lòng vì được Amada khen nên Ushimaki cũng không nói gì thêm.

Trong lúc đó, tôi nhanh chóng ăn xong bữa trưa và rời khỏi căn-tin. Hidaka cũng lặng lẽ đi theo ngay sau đó.

◇ ◇ ◇

Giờ nghỉ chiều. Chỉ còn tiết cuối nữa là xong, sau đó điểm danh là có thể đi làm thêm.

Tôi nghĩ chỉ cần cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi… nhưng một sự kiện lại xảy ra.

Tuy nhiên, lần này thì người bị nhắm tới không phải tôi.

「U-Um, Hidaka-san…」

「Gì vậy?」

Kanie lên tiếng gọi Hidaka với đôi mắt e sợ.

「Cậu có thể… trao đổi thông tin liên lạc với mình không?」

Nếu không biết rõ ngọn ngành thì chỉ trông như một cô gái nhút nhát đang cố gắng kết bạn. Nhưng nếu hiểu tình hình, thì chuyện này hoàn toàn khác.

Có lẽ, Kanie đang cố kết thân với Hidaka vì Amada.

「Không.」

Trước lời từ chối thẳng thừng, người Kanie khẽ run lên, ánh mắt cảm thông từ mọi người trong lớp cũng bắt đầu hướng về phía cô ấy.

Trông như thể Hidaka đang bắt nạt Kanie vậy. Dù thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

Cơn khó chịu trong tôi bắt đầu trào dâng không kiểm soát.

「Này, Mikoto. Koro ít bạn lắm, nên sẽ thật tốt nếu cậu làm bạn với cô ấy…」

Ngay lập tức, Amada lên tiếng hỗ trợ cho Kanie. Mà, tất nhiên rồi.

「Hỏi người khác đi.」

Nhưng Nữ Hoàng Băng Giá không hề lay chuyển. Cũng giống như kiếp trước của tôi.

Dù có bao nhiêu nữ chính cố làm thân, Hidaka vẫn không bao giờ mở lòng với ai.

Chính thái độ lạnh lùng đó đã khiến cô ấy bị gán cho biệt danh Nữ Hoàng Băng Giá.

Dù thực chất, Hidaka là một người rất ấm áp…

「……」

Mà đúng hơn, người lạnh lùng là tôi. Cả ngày hôm nay, Hidaka đã cố gắng hết sức để bảo vệ tôi, vậy mà trong khoảnh khắc nguy nan này, tôi lại không thể bảo vệ cô ấy. Tôi thật đúng là một tên mob vô dụng.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn bị quá khứ đè nặng khiến bản thân không thể nhúc nhích. Tôi đang làm gì vậy chứ…

「Xin lỗi… vì đã làm phiền cậu…」

「Nếu cậu nghĩ vậy, thì mau đi chỗ khác đi.」

「Mikoto, cậu không cần phải nói như vậy đâu. Koro đang rất cố gắng mà…」

「Không liên quan gì tới tôi.」

Thoạt nhìn thì trông như nét mặt vô cảm thường ngày, nhưng sau hai tuần tiếp xúc, tôi đã nhận ra.

Thực ra, Hidaka đang kêu gọi sự giúp đỡ. Cô ấy vừa căm ghét Amada, vừa sợ cậu ta.

Dù đã hiểu rõ điều đó, tôi vẫn chẳng thể nhúc nhích. Tôi không làm được gì cả.

Giờ mà tôi ra mặt, thì có thể làm gì? Nếu bị cả lớp ghét bỏ, thì không chỉ mình tôi, mà cả gia đình tôi cũng sẽ trở thành nạn nhân. Tôi không muốn mất gia đình thêm một lần nữa…

◇ ◇ ◇

Cuối cùng, một ngày dài ở trường cũng đã kết thúc. Giờ chỉ cần chạy đến chỗ làm là được rồi.

…Trốn chạy, sao. Liệu cứ tiếp tục trốn như thế này thì có thật sự đạt được cuộc sống học đường yên bình?

Khi tôi nhìn sang, thấy Hidaka trông có vẻ kiệt sức, chắc vì bị Kanie và Amada quấy rầy cả ngày.

Giá mà tôi có thể giúp cô ấy──Cảm giác hối hận dâng lên. Dù biết chẳng có ý nghĩa gì.

Có lẽ vì cơ thể cảm thấy nặng nề, tôi vẫn chưa đứng dậy rời chỗ, và Amada lại tới bắt chuyện.

「Ishii, thật sự xin lỗi về chuyện hôm nay…」

Cậu ấy chắc hẳn cảm thấy có trách nhiệm với hành vi của mấy nữ chính và đến xin lỗi thay.

「Không sao. Không phải lỗi của Amada đâu…」

「Không đâu. Mình cũng có trách nhiệm.」

Cậu ấy đúng là người tốt thực sự.

「Cậu biết đấy. Ngày mai chắc chắn sẽ ổn hơn. Mình đã nghiêm túc nói chuyện với bọn họ rồi, và nếu có chuyện gì xảy ra, mình với Tsuki sẽ bảo vệ cậu, nên đừng lo.」

Amada và Tsukiyama sẽ bảo vệ tôi, sao. Nghe thật yên tâm.

「Ừ. Cảm ơn, Amada.」

「Hahaha. Hôm nay cậu thẳng thắn ghê đó.」

Tôi nở nụ cười đáp lại, Amada cũng mỉm cười theo.

Kế hoạch sống kiếp sống thứ hai của tôi. Giai đoạn đầu đã tan tành, giờ còn tệ hơn cả kiếp trước.

Nếu đã vậy, chẳng phải tôi nên thay đổi chiến lược sao?

Lý do tôi luôn tránh xa Amada là để né tránh kết cục tồi tệ nhất đó.

Nhưng nếu tôi thật sự trở thành bạn với Amada, có lẽ khi bị vu oan, cậu ấy sẽ tin tôi vô tội.

Nếu tôi có thể dứt khoát từ chối yêu cầu của Iba trong tương lai, thì lời vu khống kia cũng không thể xảy ra.

「Ishii mà thẳng thắn kiểu này nhìn cứ ghê ghê.」

「Cậu nghĩ tôi là cái gì vậy?」

「Hmm~ Một tên lập dị, cô đơn, chỉ có một mình.」

「Hai cái cuối cùng là một mà!?」

「Hahaha. Cậu cũng biết à.」

Đó chỉ là một cuộc trò chuyện vụn vặt, nhưng lại thoải mái và ấm áp, giống như những gì chúng tôi từng có trong kiếp trước.

Chỉ cần tôi hòa thuận với Amada, một vấn đề đã có thể được giải quyết.

Cả chuyện các nữ chính tiếp cận Hidaka hôm nay nữa. Tôi chắc cũng có thể ngăn chặn chuyện đó.

Nếu vậy thì, dù chỉ là gián tiếp… tôi cũng có thể bảo vệ được Hidaka.

「……Ừm.」

Amada đưa cho tôi xem màn hình điện thoại.

Trên đó hiển thị một mã QR. Có lẽ cậu ta muốn trao đổi thông tin liên lạc với tôi.

「Là một kẻ cô độc cũng ngầu đấy, nhưng có bạn bè vẫn tốt hơn mà.」

「Ừ…」

Tôi cũng rút điện thoại ra một cách tự nhiên.

Chắc chắn, đây phải là tương lai đúng đắn rồi. Dù gì thì Amada cũng là một người tốt.

Tôi có thể không ưa Tsukiyama và bộ ba Three Stars, nhưng tôi không ghét Amada.

Kể từ buổi lễ nhập học, cậu ấy đã nỗ lực rất nhiều để làm bạn với tôi.

Thậm chí còn đi tìm quanh nhiều cửa hàng tiện lợi ở khu tôi sống chỉ để xem tôi làm việc ở đó.

Nếu phải chỉ ra điểm không tốt của cậu ấy, thì là việc thỉnh thoảng hay buột miệng than vãn, và những nữ chính khi nghe chuyện sẽ hành động ngoài tầm kiểm soát. Nhưng chuyện đó cũng không phải lỗi trực tiếp của Amada.

Hơn nữa, chẳng phải cậu ấy đã từng nói sao?

──Chính vì thế, tớ sẽ không bao giờ bỏ mặc một người đang cô đơn. Dù người đó có lỗi đi chăng nữa, tớ vẫn sẽ là đồng minh cuối cùng của họ.

Cậu ấy là kiểu người có thể nói ra những lời ân cần như vậy mà. Tất nhiên là tôi nên thân thiết với cậu ấy.

Chính vì thế──

「……!」

Khoảnh khắc đó, một cảm giác như sét đánh chạy khắp cơ thể tôi.

Khoan, khoan đã. Chẳng phải những lời ấy có gì đó sai sai sao?

Ở kiếp trước, Amada là người đã kết tội tôi. Và tôi đã hoàn toàn bị cô lập ở trường.

Lúc đó, tôi thực sự đơn độc. Còn tệ hơn bây giờ rất nhiều.

Amada đã làm gì khi đó? Cậu ta có phải là đồng minh cuối cùng của tôi không?

Không, không hề. Đồng minh cuối cùng của tôi không phải Amada… Mà là Hidaka.

Tên này chưa từng tìm cách cứu tôi dù chỉ một lần.

Nếu Amada thật sự tốt như tôi vẫn nghĩ, thì cậu ta đã không thể làm ngơ trước cảnh bắt nạt như địa ngục đó. Vậy tại sao cậu ta không giúp tôi?

「Không sao đâu. Mình có thể chẳng giúp được gì nhiều, nhưng mình đứng về phía cậu.」

「Ừ… Cảm ơn.」

Một nụ cười hiền lành không mang chút thù địch nào. Nhưng thật sự là vậy sao?

Hiện lên trong đầu tôi là những lời nói và hành động của Amada từ kiếp trước.

Amada là kiểu người hay than vãn một cách yếu đuối. Cậu ta sẽ nói những câu như “Mình muốn làm bạn với Hidaka lắm…”.

Và mỗi lần như thế, tôi lại nói kiểu “Thôi được, để mình giúp cậu”, rồi cùng Amada tới nói chuyện với Hidaka.

Người khác cũng giống vậy. Khi Tsukiyama hoặc các nữ chính nghe được nỗi lòng của Amada, họ liền tình nguyện ra tay giúp đỡ. Đặc biệt là các nữ chính, họ như trở thành hiện thân của sự hy sinh, sẵn sàng làm đủ loại chuyện dơ bẩn vì Amada mà chẳng cần quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Này, Amada. Không phải là như thế chứ? Không thể nào, đúng không?

Không phải là cậu cố ý hành động và biết rằng khi thể hiện sự yếu đuối, sẽ có người giúp đỡ cậu, phải không?

Trong tương lai đó, không thể nào cậu mới là kẻ chủ mưu thật sự đã dàn dựng tất cả để đẩy tôi đến đường cùng, khiến cả gia đình tôi phải chết đâu nhỉ?

「Này, Amada.」

Ổn thôi. Chỉ là xác nhận lại. Xác nhận rằng tôi đang hiểu lầm.

Amada chắc chắn là người tốt. Cậu ấy là nam chính cơ mà.

「Gì vậy?」

「Làm sao cậu biết được nhà tớ ở đâu?」

Vào thứ Hai tuần trước, Amada đã dò tìm quanh các cửa hàng tiện lợi trong khu tôi sống để tìm nơi tôi làm việc.

Ừ thì, đó đúng là một cuộc tìm kiếm ấn tượng.

Nhưng… Ngay từ đầu thì làm sao cậu ta biết khu tôi sống chứ?

Tôi không đi bộ đến trường, mà là đi tàu. Tôi chưa từng nói với Amada ga gần nhà tôi là ga nào.

「Ể? À-Àhh… Tớ tra trong danh sách lớp đó mà…」

Câu trả lời vừa đủ hợp lý─ nhưng sự nghi ngờ đã thắng thế. Cho dù cậu ta muốn kết bạn đến thế nào đi nữa, thì liệu có ai chịu bỏ công sức đến thế không? Tôi biết nhà Amada vì kiếp trước từng đến đó chơi. Thực ra là từng đến nhà nhau rồi.

Nhưng… đó là ở kiếp trước. Ở kiếp này, chuyện kiểu như thế chưa từng xảy ra.

Dù cho việc tra danh sách lớp là thật, nhưng lý do nào khiến cậu ta tập trung vào tôi nhiều đến vậy?

「Cậu giống stalker quá đấy, tên kia.」

「Này này, đâu cần phải nói quá như vậy.」

Tôi cố tình nói đùa. Để làm dịu bầu không khí và khiến Amada mất cảnh giác.

Tôi không biết vì lý do gì, nhưng từ đầu năm học này, Hidaka Mikoto đã có tình cảm với tôi.

Mà Amada và Hidaka là bạn thuở nhỏ. Dù Hidaka luôn tránh Amada, nhưng tên dai như đỉa này chắc hẳn đã luôn bám theo cô ấy suốt thời tiểu học và sơ trung.

Nếu vậy, chẳng phải Amada sẽ biết sao? Rằng Hidaka có tình cảm với tôi…

「Tớ hiểu rồi. Nhân tiện, Amada. Tớ có một câu hỏi nữa…」

「Gì vậy?」

Từ những gì tôi biết trong kiếp trước, tôi hiểu rõ. Khi bị đâm trúng tim đen, Amada sẽ lúng túng.

Và mỗi khi lúng túng và nói dối, cậu ta có thói quen gãi sau đầu bằng tay phải.

「Hidaka có người mình thích chưa?」

「──!! A-Ai mà biết được~ Tớ cũng không rõ lắm đâu…」

Ngay lúc đó, Amada đánh rơi điện thoại xuống bàn và bắt đầu gãi sau đầu bằng tay phải.

Ra là vậy…

Quá khứ và tương lai đã dẫn dắt tôi ở hiện tại đến với sự thật.

「Fufu, fufufu… Thì ra là vậy, Amada…」

「Cậu sao thế, Ishii?」

Amada, mày đã biết ngay từ đầu, đúng không?

Biết rõ người Hidaka Mikoto thích là ai.

Chính vì vậy, từ buổi lễ nhập học đến giờ, mày đã cố gắng tiếp cận và cố làm bạn với tao.

Buổi giao lưu của lớp, lời mời đến nhà Tsukiyama. Cả hai đều cần một điều kiện để kéo Hidaka đến tham gia.

Chính là sự có mặt của tôi. Nếu không có tôi, Hidaka sẽ không xuất hiện.

Đó là lý do vì sao Amada nhất quyết muốn trở thành bạn với tôi bằng mọi giá.

Thế nhưng, ở kiếp này, tôi đã thẳng thừng từ chối hắn, nên kế hoạch không suôn sẻ.

Bước ngoặt là lần hắn tới chỗ tôi làm việc vào thứ Hai tuần trước.

Bị từ chối hoàn toàn như thế, Amada hẳn đã nhận ra rằng không thể làm bạn theo cách thông thường được nữa.

Vì vậy, hắn ta đã thay đổi chiến lược. Lợi dụng thiện chí của bạn thân và các nữ chính.

Ở kiếp trước, Amada cũng từng dùng cách tương tự.

Amada Teruhito, nam chính giải quyết hết vấn đề này đến vấn đề khác tại trường Hirasaka.

Nhưng thực tế thì Amada hầu như chẳng làm gì cả. Chính Tsukiyama và các nữ chính là người chủ động hành động, còn Amada chỉ xuất hiện vào phút cuối và giành lấy mọi công trạng.

Amada biết. Rằng nếu hắn thể hiện sự yếu đuối, những người xung quanh nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.

Lần này cũng vậy. Vì không thể làm bạn với tôi, hắn ta tỏ ra đáng thương với các nữ chính và bạn thân.

Rồi những nữ chính yêu nam chính sẽ ra sức hành động. Thậm chí không ngại dùng thủ đoạn bẩn thỉu.

Làm tốt đấy. Quả là tôi đã bị dồn vào chân tường.

Và nhờ đó, hắn ta định đóng vai người cứu giúp để hình thành tình bạn với tôi.

Một kẻ có thể làm đến mức đó chỉ để làm bạn với tôi. Vậy nếu một ngày nào đó tôi trở thành chướng ngại với hắn thì sao?

Chỉ có một đáp án. Loại bỏ triệt để.

Về cái sự kiện kết tội trong tương lai kia, có một điều tôi luôn thấy khó hiểu.

Iba đã giăng bẫy tôi, rồi giả vờ là một nữ chính đáng thương.

Nhưng… cô ta thật sự nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến Amada chú ý sao?

Là một nam chính rom-com, Amada có vẻ là kiểu người chính trực. Nếu sự thật bị phơi bày, Iba chắc chắn sẽ bị loại khỏi cuộc đua tranh giành nam chính.

Iba không phải kẻ ngu ngốc tới mức chấp nhận rủi ro như thế.

Nhưng nếu có một mục đích khác thì sao? Nếu cô ta không làm vậy vì bản thân, mà là vì Amada?

Vì người mình yêu, cô ta tự nguyện nhúng chàm. Cố tình đóng vai phản diện.

「Dù Amada có ghét mình, chỉ cần điều cậu ấy mong muốn trở thành hiện thực…」

Các nữ chính là một nhóm cực kỳ được yêu thích và có những đặc quyền ở trường. Họ hoàn toàn có thể dễ dàng đè bẹp một hay hai tên nhân vật quần chúng.

Và rồi, họ dọn sẵn sân khấu cho Amada.

Chỉ cần Amada giả vờ không biết gì, rồi đứng trên sân khấu đó, hắn ta sẽ được tung hô như một hiện thân chính nghĩa đi kết tội kẻ xấu.

Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng nỗi ám ảnh của Amada với Hidaka là vô cùng bất thường.

Hắn ta như thể cứ khăng khăng rằng vì mình là nam chính, còn Hidaka là nữ chính, nên việc cả hai đến với nhau là lẽ đương nhiên. Nếu biết được tình cảm thật sự của Hidaka, thì hắn có hành động cực đoan đến thế cũng không lạ.

Không phải Iba Kouki. Ngay từ đầu, tất cả đều là do Amada Teruhito dàn dựng.

Amada Teruhito, hắn đã khiến tôi, khiến gia đình tôi…

「Này, Ishii. Cậu bị sao vậy?」

「Không có gì. Tôi chỉ sắp xếp lại mọi thứ trong đầu thôi.」

「Vậy à. Nếu thế thì…」

Có lẽ mày vẫn chưa nhận ra.

Hiện tại, mày đã đánh mất vũ khí mạnh nhất của mình.

Cho đến bây giờ, tao luôn giữ khoảng cách với mày không chỉ vì chấn thương tâm lý từ kiếp trước, mà còn vì một lý do khác nữa.

Đó là vì tao đã tin mày là một người cực kỳ tốt.

Ở kiếp trước, mày đã cùng tao và mấy tên nhân vật quần chúng khác lập nhóm Tsugo-ren và cùng nhau trải qua quãng thời gian vui vẻ.

Nhờ vậy mà tao không cảm thấy cô đơn ở trường.

Ở kiếp này, khi tao cố gắng tự cô lập, mày không bỏ mặc mà vẫn kiên trì muốn làm bạn.

Vì cảm thấy có lỗi với điều đó, tao đã không ra tay dứt khoát.

Nhưng tất cả những việc đó chỉ là chiêu trò xảo quyệt để mày thỏa mãn tham vọng của mình.

Một kẻ giả vờ tử tế, nhưng thực chất lợi dụng bạn bè và các nữ chính để đạt được mục đích.

Một kẻ giả vờ là nhân vật quần chúng, trong khi âm mưu kéo người khác xuống để hoàn thành mong muốn ích kỷ.

Loại người như thế mà là nam chính truyện rom-com sao? Không đời nào!

Mày chỉ là một thằng khốn đội lốt nam chính mà thôi! Và tất cả đám con gái phải lòng mày cũng là rác rưởi! Một đống rác rưởi với đôi mắt và bộ não thối rữa!

Nếu đã là vậy… thì chẳng còn lý do gì để phải kiềm chế nữa, phải không?

Tôi từng nghĩ trả thù là vô nghĩa. Rằng sau khi làm được rồi thì cũng chẳng còn lại gì.

Nhưng giờ thì khác. Tôi đã có những người cần bảo vệ!

Tou-san, Kaa-san, Yuzu… và tao tuyệt đối sẽ không để mày chạm vào Hidaka!

Tao sẽ bắt mày trong quá khứ (ở hiện tại) phải trả giá thay cho mày trong tương lai (ở quá khứ) như một cách báo thù.

Tao của trước đây chỉ là một nhân vật quần chúng. Nhưng tao của bây giờ thì không còn như thế nữa.

Lần này, tao sẽ thực sự trở thành tên phản diện tồi tệ nhất và đẩy mày thẳng đến một bad ending!

「Mà, sao cũng được. Quan trọng hơn, đây này! Mau trao đổi số liên lạc đi.」

Amada vội vàng đưa điện thoại ra, cố giấu sự nóng vội.

Cách đó không xa, Tsukiyama, Kanie, Ushimaki và Iba, những người đã đến từ lúc nào đó, đang nhìn chúng tôi với ánh mắt nheo lại như thể đang chứng kiến một khoảnh khắc cảm động.

Quả nhiên là Amada. Cậu ấy thậm chí còn cảm hóa được cả một đứa chua chát như Ishii.

Chắc là họ đang nghĩ vậy. Tiếc quá, mọi chuyện sẽ không diễn ra như các người mong muốn đâu.

「Phải rồi, như Amada nói… từ giờ, tôi nghĩ mình sẽ thử hòa đồng với mọi người.」

「Gì vậy~ Giờ lại bày đặt ngầu… Thôi, nhanh… Hả? Ishii?」

Tôi lặng lẽ đứng dậy, nhét điện thoại vào túi.

Đây là một lời tuyên bố về quyết tâm, và cũng là lời tuyên chiến.

Hãy cứ ngồi đó mà xem. Từ giờ, tao sẽ từ từ nhấn chìm mày vào vũng lầy tuyệt vọng.

Tôi chỉ có một nơi cần đến. Cách chỗ ngồi của tôi khoảng hai dãy bàn, đến nơi một nữ sinh đang ngồi ở đó.

Tôi bước thẳng đến và nở nụ cười đầy tự tin:

「Hidaka, từ hôm nay, mình cùng đi làm với nhau nhé?」

Chính bản thân Hidaka, Amada ở gần đó, Tsukiyama, Ushimaki, Iba, Kanie, và cả lớp nhìn tôi như thể đang chứng kiến một điều không tưởng.

Một tên nhân vật nền không gần gũi với ai lại dám bắt chuyện với Nữ hoàng băng giá?

Không phải là hành động tự sát sao? Có vẻ chúng đang nghĩ vậy.

Thế nhưng, tình huống lại không diễn ra theo cách mà đám khán giả đó mong đợi.

「…! Chuyện đó, được chứ?」

Gò má đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi, đúng là một cô gái xinh đẹp.

Có lẽ chưa một ai trong lớp từng thấy Nữ hoàng băng giá biểu lộ cảm xúc như vậy bao giờ.

Vì thế, tất cả chỉ có thể đứng ngẩn ra, không thốt nên lời.

「Ừ. Xin lỗi vì bắt cậu phải giữ bí mật đến giờ. Và cũng xin lỗi vì hôm nay đã không bảo vệ được cậu.」

「…! Tuyệt lắm! Kazupyon bây giờ tuyệt lắm luôn!」

Cô ấy vui đến mức khiến tôi thấy hơi xấu hổ… nhưng chắc không sao.

Đám khỉ đột não đầy hormon chắc cũng đã nhận ra rồi.

Rằng người được Hidaka dành tình cảm đặc biệt là ai.

Và bằng việc khiến chúng hiểu điều đó, tình hình chắc chắn sẽ có thay đổi lớn.

Từ giờ, Amada sẽ không thể làm mấy trò phiền nhiễu để tiếp cận Hidaka như trước nữa.

Thay vào đó, hắn ta sẽ ưu tiên hành động để loại bỏ tôi. Tương lai đã minh chứng điều đó.

Chỉ thế này thôi thì chưa đủ, nhưng ít nhất tôi có thể bảo vệ Hidaka phần nào.

Tôi muốn vô hiệu hóa hắn ta ngay lập tức, nhưng đáng tiếc là hiện tại tôi chưa đủ sức.

Tình thế đang hoàn toàn nghiêng về phía Amada. Lợi thế duy nhất của tôi là thông tin từ tương lai.

Hắn không phải kẻ dễ lật đổ.

Vì vậy, hãy chịu đựng thêm một chút. Rồi cuối cùng, tôi nhất định sẽ thắng.

「Thế nào, được chứ?」

Cả lớp nín thở chờ đợi câu trả lời của Hidaka.

Ai từng biết Nữ hoàng băng giá hẳn sẽ nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ từ chối một tên nhân vật quần chúng bỗng nhiên bắt chuyện. Tuy nhiên, khi thấy biểu cảm hiện tại của Hidaka, họ cảm thấy một khả năng.

Rằng “biết đâu đấy…” Và câu trả lời đến ngay lập tức.

「Vâng! Mình sẽ đi cùng với Kazupyon!」

Hidaka Mikoto tuyên bố với nụ cười rạng rỡ. Tôi chỉ im lặng đáp lại bằng một nụ cười.

Sau đó, tôi quay về chỗ, khoác cặp lên vai, rồi quay sang Amada, kẻ vẫn đang đứng đực ra đấy với quai hàm trễ xuống cùng chiếc smartphone trên tay, và nở nụ cười đầy thách thức.

「Tôi sẽ không làm bạn với cậu đâu. Vì Hidaka cực kỳ ghét cậu mà.」

Giờ thì, màn trả thù bắt đầu rồi đấy.

Về tên của mấy em trong nhóm Tam Tai Three Stars này đều có Kanji nằm trong tên của các chòm sao ứng với các cung Hoàng Đạo, cụ thể:
Ushimaki Fuuka (牛巻風花) - chữ 牛 trong chòm Kim Ngưu (牡牛座) - cung Kim Ngưu
Iba Kouki (射場光姫) - chữ 射 trong chòm Xạ Thủ (射手座) - cung Nhân Mã
Kanie Kokoro (蟹江心) - chữ 蟹 trong chòm Con Cua (蟹座) - cung Cự Giải
Chữ ki (姫) trong Kouki (光姫) đọc là Hime, +1 bánh quy btw.