Ta có rất nhiều ước nguyện. Đa số đã thành hiện thực cả rồi, chỉ còn lại điều ước cuối cùng này, e là khó mà trọn vẹn được.
Seimei đang say giấc bỗng choàng tỉnh. Mở mắt ra, trước mặt vẫn chỉ là một mảng tối đen như mực. Cái bóng tối mênh mông vô tận ấy, không biết vươn tới tận đâu. Ông chẳng hề xa lạ gì với nơi chốn này. Khi còn bé, ông cũng từng hoang mang lạc lối tại đây. Ước nguyện đầu tiên đã ấp ủ thuở ấy, có lẽ nào sẽ thực sự chẳng thể thành sự thật, cứ thế cùng ông trôi dạt về phía bên kia bờ sông chăng. Kể từ ngày người vợ qua đời, Seimei từng thử dùng pháp thuật mong có thể tới được bờ sông đó. Nhưng rồi, ông chẳng bao giờ thành công. Thế nên, Seimei đành tự giễu, rằng mình thế này thì còn xứng danh Âm Dương Sư hiếm có trong lịch sử cái nỗi gì chứ.
Seimei đột ngột nhíu mày. Kết giới bao quanh khu trạch viện đang bất an mà xao động. Lẽ nào linh lực của mình ngày càng suy yếu, cuối cùng đã bắt đầu ảnh hưởng tới kết giới rồi ư? Dưới khu đất xây nên trạch viện này phong ấn cả quỷ môn trong kinh đô. Kết giới này, không chỉ đơn thuần là để ngăn chặn yêu quái xâm nhập. Nó còn phải phong ấn chính mảnh đất này. Chuyện đó, Masahiro – người kế nhiệm – hoàn toàn không hay biết. Đến cả Kichibei và Yoshimasa cũng chưa từng nghe nói. Nếu quả thực để Masahiro tiếp quản vị trí của mình, thì giờ đây cũng nên nói cho họ biết rồi. Chắc hẳn họ sẽ giật mình lắm. Khi họ biết được bí mật ẩn giấu trong kết giới và khu trạch viện, chắc chắn sẽ cảm thấy khó tin. Không biết họ sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào đây nhỉ? Seimei quả thực có chút nôn nóng muốn nhìn xem, bởi vì đó là một trong số ít những thú vui còn lại của ông hiện giờ.
Ừm? Trong lòng đột nhiên thấy bất an, trực giác đã cảnh báo Seimei. Có chuyện gì xảy ra ư? Sau khi tìm kiếm khí tức của mọi người, Seimei nhướng mày. Khí tức của Masahiro, Mokkun và Goujin đều biến mất rồi. Họ rời đi từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ Trung Cung của phủ Tsuchimikado có chuyện gì rồi ư? Hiện giờ nghi vấn lớn nhất trong lòng Masahiro chính là ý đồ thực sự của tên Hòa Thượng Gian Tướng. Sứ mệnh của cậu bây giờ, là ngăn chặn Gian Tướng và bảo vệ Trung Cung. Cậu ta đúng là một tên cứng đầu. Seimei khó nhọc ngồi dậy, xem ra thể lực của mình hao mòn khá nhanh. Có lẽ còn nhanh hơn cả dự liệu. Seimei thầm nghĩ, cười khổ một tiếng. Cái chết ấy mà, luôn ghé thăm khi người ta không hề chuẩn bị trước. Có lẽ được giải thoát trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, sẽ nhẹ nhõm hơn đối với mình. Tuy nhiên, nếu vậy, những người xung quanh hẳn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Vì quá đột ngột, xem ra mình cũng không thể chọn con đường này. Vậy thì rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể để lại cho mọi người nỗi đau nhỏ nhất đây? Làm thế nào cũng vậy thôi… Người thân qua đời, đau buồn là điều không thể tránh khỏi. Vậy thì nỗi đau nào lớn hơn, là nhìn người thân dần dần bước vào cõi chết, hay là đối phương đột ngột qua đời để lại cú sốc quá lớn cho người khác? Seimei cảm thấy, dù chọn con đường nào trong hai cách trên, đều là điều rất có lỗi với mọi người. "Dù hai cách này đều chẳng mấy hay ho, nhưng tôi vẫn muốn chọn một cách mà mọi người có thể chấp nhận nhất có thể." Seimei cố gắng nói với giọng điệu nhẹ nhàng, ông vực dậy tinh thần và nhìn quanh. Xem ra hiện giờ không có kẻ địch. Nếu có, mình sẽ cảm nhận được rõ ràng hơn, không chỉ vậy, cả căn trạch viện sẽ cảm thấy chấn động. Nhưng, thân là Âm Dương Sư, Seimei vẫn cảm thấy tình hình có chút bất thường.
"Genbu."
Vốn đang ở dị giới, Genbu nghe thấy tiếng gọi lập tức hiện thân bên cạnh Seimei.
"Người gọi thần à, Seimei?"
Nhìn vẻ mặt của Genbu, Seimei cảm thấy có điều gì đó không ổn. Genbu vẫn mang vẻ già dặn không hợp với ngoại hình của mình như thường lệ. Nhưng lúc này, vị Thần Tướng dáng vẻ trẻ con đó, đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
"Đỡ ta một tay."
"Sao vậy?" Genbu nhíu mày, đỡ lấy vai Seimei, giúp ông đứng dậy. Sau đó, sắc mặt của Genbu lập tức thay đổi. "Seimei, người định làm gì. Mau nằm xuống đi!"
Seimei xua tay ra hiệu Genbu không cần nói thêm, sau đó ông khoác áo choàng, mở cửa bước ra ngoài. Tuy đã là hè, nhưng gió đêm vẫn khiến Seimei cảm thấy se lạnh và nặng nề. Trước mắt ông là cảnh đêm quen thuộc. Vì bóng tối, cảnh vật xung quanh đã trở nên mơ hồ, khó nhận rõ. Seimei kết ấn kiếm bằng tay trái, khẽ niệm chú ngữ trong miệng. Ông thi triển thuật “Ám Thị” mà Masahiro thường dùng khi tuần đêm, dĩ nhiên, đây là do ông dạy cho cậu. Mở mắt ra, khung cảnh trước mắt đã trở nên rõ như ban ngày, vật cảnh xung quanh cũng hiện rõ mồn một. Ngoài bờ tường bao quanh phủ Abe, một lớp kết giới kiên cố bất khả xâm phạm đang bao bọc. Lớp kết giới bảo vệ căn nhà và mảnh đất này, hiện giờ trông không có bất kỳ dị thường nào. Tuy nhiên, sau khi xác nhận điều này, nỗi bất an trong lòng Seimei vẫn không tan biến.
"Seimei, người đừng quá đáng nữa! Nếu không, thần sẽ dùng biện pháp mạnh đấy!"
Thấy Genbu giận dữ lên tiếng phản đối, Seimei chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, bỏ ngoài tai lời cậu nói.
"Seimei!"
Lời lẽ cứng rắn của Genbu vừa dứt, một giọng nói còn cứng rắn hơn vang lên.
"Seimei, về nằm xuống đi!"
"Seiryuu à."
Đằng sau Seimei, Seiryuu với vẻ mặt khó chịu hiện thân, cùng lúc đó Tenkou cũng xuất hiện, nàng đang dùng ánh mắt tương tự nhìn chủ nhân của mình. Đến đây, nghi ngờ trong lòng Seimei đã được xác nhận.
"Seiryuu, Genbu, Tenkou, đã xảy ra chuyện gì? Mau trả lời." Ba vị Thần Tướng chợt trở nên lúng túng, Seimei thấy vậy truy hỏi. "Mau trả lời. Đây là mệnh lệnh."
Vì là mệnh lệnh của chủ nhân, nên không thể không tuân theo. Genbu cắn môi dưới, có chút miễn cưỡng mở lời: "Akiko đã bị Tenko Ryoju đưa đi, Suzaku và Tenitsu đã đi đuổi theo rồi. Chúng thần hiện đang chuẩn bị đi hội hợp với họ."
Tenkou bổ sung thêm. Seiryuu căng thẳng nhìn Seimei.
"Cái gì?!"
Tin tức này quá đỗi bất ngờ, Seimei nhất thời sững sờ. Ánh mắt của Seiryuu trở nên nghiêm khắc hơn. "Chúng thần sẽ lập tức hành động, nhưng Seimei người hãy nghe cho rõ, tuyệt đối không được có bất kỳ hành động nào. Nếu người không ở yên tại đây, thần sẽ không tha cho người đâu!" Seiryuu nói khẽ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Ánh mắt của các Thần Tướng khác cũng giống như Seiryuu.
Seimei đứng sững sờ, lời nói của Tenko Shouka vang vọng bên tai ông lúc này. "Nếu muốn sống sót, thì chỉ có thể dùng lại một lần nữa." Nếu tái sử dụng thuật “Li Hồn”, sinh mệnh lực của ông sẽ bị suy yếu đáng kể. Và sau đó, nếu ông lại sử dụng một lần nữa, cơ thể sẽ dần trở nên lạnh băng, đôi mắt cũng không thể mở ra được nữa. Còn linh hồn, sẽ trôi dạt về phía bên kia con sông không ai có thể quay về. Nhìn Seiryuu nghiêm khắc, Tenkou trầm uất và Genbu nghiêm túc, Seimei không nói được lời nào. À, quả thật, mình là một người may mắn biết bao. Xung quanh mình có những người ngưỡng mộ, cần mình đến vậy. Mình cũng không nên có bất kỳ xa xỉ vọng tưởng nào nữa.
"Dù vậy, tôi vẫn phải đi."
Ba người im lặng. Chịu đựng ánh mắt trách cứ của cả ba, lão già suy yếu đến mức đứng dậy còn khó nhọc chậm rãi mở lời. "Vì người thừa kế của ta đã vội vã tới chỗ Trung Cung, vậy thì bảo vệ Akiko là trách nhiệm không thể chối từ của ta."
"Seimei, người đang nói cái gì vậy!" Genbu nghe vậy lập tức hét lên, cậu túm lấy vạt áo của chủ nhân già nua, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ông. "Người hãy nghĩ kỹ xem chúng thần tồn tại vì điều gì! Người coi những Thần Tướng trước mặt là gì hả?! Seimei-sama, xin người hãy suy nghĩ lại! Chuyện này cứ giao cho chúng thần, cơ thể của người mới là quan trọng nhất!"
Hưởng ứng lời của Genbu và Tenkou, Seiryuu lạnh lùng nhìn ông. Mười hai Thần Tướng phải tuân theo mệnh lệnh của Abe no Seimei. Trong khoảnh khắc cuối cùng này, họ vẫn khắc ghi điều đó. Lời nói và hành động của họ in sâu trong lòng Seimei, nhưng dù vậy, ông vẫn không vì thế mà thay đổi quyết định. Như Seiryuu dự đoán, Seimei lặng lẽ lắc đầu.
"Các ngươi không cần ngăn ta. Quyết định của ta, Abe no Seimei, không cho phép bất kỳ ai thay đổi."
Trong gió đêm, vị thần được thờ phụng tại đền Kifune, vốn đang nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, bỗng mở bừng mắt. "Có động tĩnh rồi."
Long Thần Takaokami, hiện thân với dáng vẻ con người, đang ngồi trên đỉnh núi đá trong cung cấm. Đây là một cấm địa không cho phép bất kỳ ai xâm nhập. Thần Takaokami dời tầm mắt xuống dưới núi đá, nghiêm giọng mở lời: "Shouka, ngươi định làm gì?"
Cái bóng hình gầy gò đang tựa vào vách đá khẽ động đậy. Rằm vừa qua, mặt trăng chỉ còn lại chưa đến một nửa, lúc này nó vẫn treo lơ lửng trên bầu trời phía Nam. Bóng núi đá đổ dài về phía Tây Nam, và Shouka lúc này đang đứng trong bóng râm đó.
"Shouka, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Shouka ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt trắng bệch. Dù cách một khoảng, nhưng Takaokami vẫn cảm nhận được nàng đang nhìn mình.
"Tại sao Ryoju lại tấn công ngươi?"
Shouka không trả lời. Takaokami không mấy bận tâm tiếp tục hỏi: "Tại sao ngươi không giết hắn? Với sức mạnh của ngươi, dù Ryoju có thần thông mạnh mẽ đến mấy, muốn đánh bại hắn cũng không phải chuyện khó khăn gì, phải không? Nếu Ryoju không thể quay về, Cửu Vĩ sẽ có thể truy đuổi đến hòn đảo này." Takaokami nheo mắt lại. "Có lẽ đây là một lý do, nhưng chưa phải là một lý do đầy đủ." Bị nói trúng tim đen, Shouka bỗng im lặng. Thánh địa Kifune được bao phủ bởi kết giới mạnh mẽ do Long Thần Takaokami tạo ra, Ryoju sẽ không biết Shouka đang ẩn náu ở đây. Cho dù hắn phát hiện và truy đuổi đến đây, một khi xâm phạm kết giới, Long Thần Takaokami chắc chắn sẽ ứng chiến với toàn bộ linh thể. Đồng thời đối đầu với cả Shouka và Long Thần Takaokami, dù Ryoju có mạnh đến mấy e rằng cũng không thể toàn mạng rút lui. Ryoju muốn dẫn dụ Shouka ra. Nếu đấu một chọi một, Ryoju vẫn có cơ hội.
"Người đã triệu hồi ngươi tới đây là máu của Abe no Seimei. Nhưng khi đại nạn của ông ấy đến, việc dẫn dụ ngươi ra là điều không thể."
Shouka vẫn không chút động lòng nghe Takaokami kể lể, nhưng cuối cùng, nàng vẫn bình tĩnh mở lời: "Vẫn còn thuật ‘Diên Mệnh’."
Ánh mắt của Long Thần Takaokami lấp lánh, câu trả lời này đối với nàng khá bất ngờ. Thế là, nàng dùng giọng điệu hơi khô khan hỏi: "Tại sao ngươi không nói sớm? Nếu biết có cách để kéo dài sinh mệnh, đứa bé đó đã không phải chịu đựng đau khổ như vậy rồi."
Shouka nghe vậy chỉ dời tầm mắt đi, không nói gì. Takaokami có chút sốt ruột lại gọi nàng. "Shouka."
"Phương pháp thì quả có, nhưng không thể thực hiện được."
※※※※※
Có thứ gì đó lạnh lạnh chạm vào mặt. Nàng mơ màng mở mắt. Ừm? Rõ ràng đã mở mắt rồi, sao vẫn một màu đen kịt, chẳng thấy gì cả? Đang mơ chăng. Nàng chầm chậm lắc đầu. Khi mắt đã quen với bóng tối, nàng lờ mờ nhận ra đường viền của chiếc màn trướng và tấm bình phong chắn sáng trước mặt. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy đúng là mơ mà. Một thứ kỳ lạ đã vào trong màn trướng, còn hiện hình trước mặt mình, nghĩ thế nào cũng không thể là sự thật. Mình ngủ thiếp đi từ lúc nào nhỉ? Chắc vì bình thường hay thấy sợ hãi và bất an, nên mới gặp giấc mơ đáng sợ như vậy. Bỗng nhiên, nàng chú ý đến bàn tay trái vẫn siết chặt. Nàng từ từ nâng bàn tay lên ngực và mở ra, phát hiện mình đang nắm giữ những mảnh vụn. Nhìn kỹ thì, đó là những cánh hoa màu tím nhạt. Nàng nhíu mày. Chẳng phải mình đã bỏ nó vào chiếc hộp giấy, rồi cẩn thận giấu vào khe hở giữa tấm nệm và chiếu ngủ rồi sao? Sao bỗng dưng lại xuất hiện ở đây? Không, là mình đã lấy ra – trong mơ đã lấy ra. Nàng cảm thấy tim đập thình thịch. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập điên cuồng, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nàng cố gắng kiềm chế sự cuồng loạn này, nhưng nàng không thể làm được. Má trái đã chạm phải thứ gì đó lạnh giá, chính cảm giác ấy đã đánh thức nàng. Không thể nhìn, không được nhìn, nhưng... nhưng sự sợ hãi đã xâm chiếm toàn thân nàng. Ánh mắt nàng hoang mang, cuối cùng dừng lại trên khối thịt gần mặt.
Trong bóng tối, khối thịt cuộn tròn đó biến thành yêu thú màu đen, chợt động đậy.
※※※※※
Trước Mokkun và Masahiro đang phóng như bay trên con đường lớn Tsuchimikado, một bóng người đứng sững giữa đường lớn xuất hiện. Gió đêm thổi tung mái tóc đen nhánh của hắn. Hắn mỉm cười, dùng đôi mắt màu chì nhìn ngắm thiếu niên, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy. Tenko Ryoju giơ tay phải lên. Masahiro đã thi triển thuật “Ám Thị” phát hiện trong tay đối phương đang nắm giữ một viên châu màu trắng. Quan sát kỹ hơn, viên châu đó còn mang chút sắc đỏ nhạt.
"Ta đã đợi các ngươi từ lâu rồi, những người cùng tộc của ta."
Masahiro và Mokkun dừng chân cách hắn hai trượng. Sau đó, Goujin và Rikugou cũng hiện thân. Nhìn chằm chằm Ryoju, Masahiro cảm nhận được mạch đập của “Đạo Phản Hoàn Ngọc”. Viên châu trong tay Ryoju phát ra dao động, đồng thời ánh sáng từ đó chiếu rọi tầm nhìn của họ.
Trái tim Masahiro đập thịch một cái. Sức mạnh ẩn sâu trong cơ thể cậu đang xa xa ứng. "Viên châu đó là thứ gì vậy?" Liếc nhìn Masahiro đang lẩm bẩm một mình, Goujin tay cầm bút giá xoa nhìn Mokkun và Rikugou một lượt. Đôi mắt đỏ rực đáp lại. Rikugou cũng nâng cây ngân thương.
"Bắt sống Tenko. Sau đó hỏi ra thuật ‘Diên Mệnh’."
Đây không chỉ là ý nghĩ của Masahiro. Mà còn là ước muốn của toàn bộ Mười hai Thần Tướng.
"Ừm? Có vẻ các ngươi có vài ý đồ riêng nhỉ, nhưng giờ không phải lúc rảnh rỗi đâu." Viên châu trong lòng bàn tay phải của Ryoju bắt đầu phát ra huỳnh quang. "Ta có vài việc muốn sai khiến các ngươi làm." Ngay khi Ryoju vừa nói, viên châu bỗng lóe lên một trận sáng chói. Ngay khoảnh khắc bị ánh sáng bao phủ, Masahiro và mọi người bị một luồng chấn động tấn công. Áp lực không thể chịu nổi khiến tai bắt đầu ù đi, cảm giác thăng bằng biến mất. Cùng với tiếng ù tai dần tan, tầm nhìn cũng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
Viên châu trong lòng bàn tay Ryoju xuất hiện những vết nứt. Cùng với tiếng nổ giòn tan, viên châu đó lập tức hóa thành tro bụi bị gió cuốn đi. Vẩy những mảnh vỡ còn sót lại khỏi tay, Ryoju bất mãn nói: "Haizz, viên châu khó lắm mới kiếm được, vậy mà chỉ dùng được có một lần, thật sự quá bất tiện." Ryoju từ trong lòng ngực lấy ra một chuỗi châu liền nhau, giật lấy viên đầu tiên. Từ dao động phát ra từ viên châu, hắn biết chủ nhân ban đầu của viên châu này là một đứa trẻ.
"Đứa trẻ ư? Lại có chuyện như vậy sao?" Vì đã lâu lắm rồi, ký ức này có chút mơ hồ không rõ. Suy nghĩ một lát, ánh mắt Ryoju bỗng lấp lánh. "À, ta nhớ rồi, chủ nhân của thiên châu vừa dùng, là mẹ của đứa bé này à. Đứa bé đó dùng thứ này để cầu thọ cho mẹ, kết quả là đứa bé chết trước, người mẹ cô đơn sống đến già." Trước đây hắn hoàn toàn quên mất. Các Tenko đã dùng ánh mắt sợ hãi nhìn kẻ đồng tộc đã phản bội bọn họ, trong ánh mắt đó còn có sự phẫn nộ không thể kìm nén. Vì những người khác đều quá yếu ớt, nên hắn từng lấy việc săn giết đồng tộc làm niềm vui. Khi các đồng tộc ở Đại lục bị giết sạch, hắn vượt biển tới đây, tàn sát các đồng tộc đang ẩn mình tại đây. Sau khi giấu viên châu trở lại vào lòng ngực, Ryoju dùng giọng điệu có chút bất lực nói:
"Nhưng không còn cách nào khác. Nếu không mang tất cả Thiên Châu về, Cửu Vĩ sẽ giết ta mất."
"Ta còn không muốn chết."
Ryoju khẽ cười, quay người biến mất không dấu vết.
※※※※※
Có thứ gì đó đang vỗ vào mặt mình. Từ từ mở mắt, chỉ thấy bốn điểm sáng nhỏ trôi nổi trong bóng tối. "Tiểu thư, tỉnh lại đi ạ. Người không sao chứ? Có bị thương không ạ?" Nháy mắt, tầm nhìn của nàng hoang mang. "Các ngươi…" Akiko chưa nói hết, nước mắt của Enki và Dokkaku đã tuôn trào như thác. "Ôi chao! Tiểu thư!"
"Xin lỗi, đều là tại chúng tôi vô dụng quá!"
"Chuyện gì vậy?" Akiko ngồi dậy nhìn quanh. Bốn phía tối đen như mực. Mặc dù Akiko ban đêm vẫn có thể nhìn khá rõ, nhưng khoảng cách hơi xa thì có chút khó khăn. Thế là Akiko quyết định, trước khi đôi mắt quen với bóng tối thì không nên hành động bừa bãi, sau đó, nàng nhìn Enki và Dokkaku. Tư duy dần trở nên rõ ràng, đồng thời, nàng hồi tưởng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đó. Khi ký ức dần trở nên rõ nét, nghi ngờ trong đầu nàng cũng càng sâu sắc. Thấy Akiko vô thức lùi lại, Enki và Dokkaku hoảng sợ kêu lên. "Không, không phải vậy! Chúng tôi chỉ bị quái vật thao túng thôi!"
"Quái vật…" Khi nàng lẩm bẩm, một hình thù đen tối đang rục rịch xuất hiện phía sau nàng. Ngay lập tức, Dokkaku phát hiện ra nó. "Tiểu thư, nguy hiểm!" Akiko phản xạ quay đầu lại, lúc này một thứ gì đó vụt qua tai nàng. Enki đột ngột đứng dậy nắm lấy tay Akiko nói: "Chạy mau! Đó là yêu thú! Kẻ mà ngay cả Masahiro cũng không đối phó được. Nguy hiểm lắm!"
Akiko nghe vậy lập tức đứng dậy chạy đi, chiếc áo lót màu trắng bay lơ lửng trong đêm tối. Dokkaku đang lăn tròn dưới chân Akiko mà bỏ chạy lúc này kêu lên: "Chúng tôi bị yêu quái đưa tới, đây là không gian do yêu quái tạo ra, chúng tôi không thoát ra được đâu!"
Akiko cảm thấy một trận run rẩy. Nàng vừa cố gắng hết sức chạy, vừa thở hổn hển hỏi: "Vậy phải làm sao đây?" Lúc này trong đầu, hình bóng một người hiện lên. Cố gắng thở dốc, vẻ mặt Akiko có chút méo mó. "Cứu tôi với… Masahiro!"
Ý thức dần trở nên rõ ràng từ bóng tối.
Masahiro chậm rãi mở mắt.
"Masahiro, cậu không sao chứ?"
Trước mặt là đôi mắt đỏ tươi, Masahiro lập tức nhận ra chủ nhân của đôi mắt này.
"Ừm… đây là đâu?"
Masahiro quay đầu, toàn thân không hiểu sao có chút cứng đờ, xương cốt kêu lạo xạo.
Anh chàng sực nhớ đến trước đó Thiên Hồ Lăng Thọ đã thi triển pháp thuật, nhưng từ sau đó thì mọi ký ức đều hoàn toàn trống rỗng. Những người khác thì sao?
“Ở đây, đừng lo lắng.”
Câu Trận đang đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn cậu, Lục Hợp ở đằng xa hơn cũng quay đầu lại liếc nhìn cậu một cái. Masahiro thở phào nhẹ nhõm. Nếu đến cả các Thần Tướng còn biến mất, cậu sẽ phải nghĩ đến những điều tồi tệ nhất. Bởi vì họ là những đấu tướng mạnh nhất trong Thập Nhị Thần Tướng, nên chắc không cần quá lo lắng nhỉ.
Nhưng vừa nãy, bản thân cậu vẫn vô thức lo lắng cho họ, loại tâm lý này gần như một bản năng vậy. Masahiro cẩn thận hoạt động toàn thân, sau khi xác nhận không có thương tích, cậu mới yên tâm đứng dậy. Các khớp xương vẫn còn hơi đau, hẳn là di chứng của áp lực nặng nề vừa nãy để lại.
“Đây là nơi nào?”
“Ai mà biết được, nhưng chắc chắn không phải nhân gian.”
Câu Trận, với tầm nhìn rộng hơn Masahiro, đánh giá xung quanh rồi cảnh giác cao độ. Ở đây không có gió, cũng không có bất kỳ hơi thở của sinh vật nào. Dù rất rõ là mấy người họ bị thi triển pháp thuật mà di chuyển từ con đường Tsuchimikado đến đây, nhưng nơi này chắc chắn không phải nhân gian.
Tuy nhiên, có thể cảm nhận được ý chí của ai đó.
Một giọng nói có âm điệu hơi cao cất lên, có vẻ không vui. Cơ thể trắng xóa của nó được bao bọc bởi đấu khí màu đỏ, và khi đấu khí tan biến, một thân ảnh cao lớn hiện ra. Hồng Liên cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Câu Trận rồi mở miệng.
“Ta cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi, ngươi thì sao?”
“Cũng tương tự vậy. Ngoài ra còn có vài con yêu quái không biết sống chết nữa.”
Câu Trận rút cây bút chĩa ba bên hông bằng tay trái. Theo tầm mắt của cô, vô số cái bóng đang rục rịch chuyển động xuất hiện ở cuối màn đêm đen kịt. Lục Hợp không nói lời nào, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Đó là Ảo Yêu!”
Theo lời của Masahiro. Từ xa, vô số tiếng gầm rống điên cuồng vọng đến.
Cái thứ trông giống bục này khẽ động đậy rồi đổ sập xuống. Nàng biết, tất cả những gì nàng đang nhìn thấy lúc này đều không có thật. Trần nhà đen kịt như màn đêm không thấy điểm dừng. Không khí nặng nề gần như sắp đè bẹp nàng.
Cảm giác căng thẳng và sợ hãi tột độ bóp nghẹt cổ họng nàng. Nàng cố gắng điều hòa hơi thở, bỗng nhiên, bên tai vang lên một âm thanh trong trẻo, giống như tiếng sáo. Mắt nóng ran, theo từng cử động của bóng đen trước mắt, có thứ gì đó ấm áp chảy dài xuống. Nàng nắm chặt cánh hoa rơi trên ngực, không ngừng gọi thầm trong lòng. Cứu tôi, cứu tôi. Không phải đã nói sẽ cứu tôi sao, không phải đã nói sẽ bảo vệ tôi sao. Vậy thì, người đó nhất định sẽ đến, chỉ cần tin tưởng, người đó nhất định sẽ đến.
Thân thể của Masahiro-sama cứng đờ vì sợ hãi, xung quanh bị bao vây bởi những thứ đen kịt. Nàng cảm thấy nếu mình cử động, có lẽ sẽ bị những thứ đó coi là mồi nhử mà nuốt chửng.
"Keng."
Tiếng kim loại va chạm giòn tan vang lên bên tai.
"Con gái nhà Fujiwara, cô tỉnh rồi ư?"
Một giọng nói trầm đục và khàn khàn xé toạc màng nhĩ nàng, nàng chỉ cảm thấy tim mình chợt giật thót. "Vù" một tiếng, các sinh vật đen xung quanh tản ra khắp nơi, biến mất vào màn đêm. Cho đến giờ, nàng vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc những sinh vật này là gì.
Nhưng dù những sinh vật đó đã tản đi, đôi mắt đen vẫn chìm trong bóng tối. Mặc dù mắt đã quen với bóng tối này, nhưng chỉ dựa vào việc chủ nhân của giọng nói kia đang tiến về phía mình, nàng vẫn không thể phán đoán rốt cuộc người đó là ai. Nàng run rẩy thở dốc dữ dội, bỗng nhiên bên cạnh nàng nổi lên sáu đốm lửa, bao vây nàng ở giữa. Những chiếc đèn lồng tỏa ra ngọn lửa trắng xám được đặt cách nàng một đoạn. Sáu chiếc đèn lồng được sắp đặt thành hình tròn chiếu sáng xung quanh. Bên cạnh, đứng một người đàn ông đội nón rơm, toàn thân đen kịt.
Nàng hít một hơi lạnh, người đàn ông dùng tích trượng trong tay vén nón rơm lên, để lộ đôi mắt đáng sợ của hắn. Ánh nến màu trắng xám chiếu lên khuôn mặt gồ ghề xương gò má của hắn, tạo thành một bóng tối quái dị. Từ cổ họng nàng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, không thành tiếng. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó vì sợ hãi của nàng, người đàn ông khinh miệt nheo mắt lại.
“Vinh hoa của gia tộc Fujiwara, đến đây là hết.”
Dương Viêm từ toàn thân Thừa Án bốc lên, thứ dương viêm còn sâu thẳm hơn cả bóng tối dần tụ lại trên đầu hắn, hóa thành một bóng dáng yêu dị.
“Nhìn thấy chưa, đây chính là lời nguyền hủy diệt gia tộc ngươi.”
Người đàn ông dùng tích trượng gõ xuống đất, những vòng kim loại phát ra âm thanh trong trẻo không phù hợp với không gian u ám. Phía trên tích trượng lơ lửng một bóng dáng yêu dị màu đen. Lần này, nàng đã nhìn thấy. Bóng dáng đó như thể xuất hiện từ hư không, in sâu vào đôi mắt nàng. Là tiếng tích trượng khiến nó hiện thân trong mắt phàm nhân. Cảm giác sợ hãi khiến tim nàng gần như ngừng đập, nàng nhắm mắt lại. Vô số đôi chân yêu dị không ngừng xao động, sau đó, nó cử động thân mình. Bốn điểm sáng dính lên mặt nàng, đột nhiên nó há miệng, lớn đến mức có thể nuốt chửng cả người. Cơ thể yêu dị bỗng nhiên duỗi ra. Toàn thân nàng run lẩy bẩy. Người đàn ông bắt đầu lẩm nhẩm chú ngữ. Lúc này, từ dưới đất truyền đến từng đợt tiếng cười ầm ĩ. Đây là tiếng cười của người đàn ông đáng sợ đó.
Con quái vật ngay trước mắt.
Nàng thét lên chói tai.
Masahiro cùng những người khác vừa chém giết Ảo Yêu đang cản đường, vừa tìm kiếm bóng dáng của Thiên Cô. Không nghi ngờ gì, chính Lăng Thọ đã đưa họ vào không gian này. Mặc dù không biết mục đích của hắn là gì, nhưng rõ ràng, hắn chắc chắn có mưu đồ gì đó.
“Dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng chúng ta phải tìm ra hắn càng sớm càng tốt, nhanh chóng trở về nhân gian!”
Masahiro chợt đứng khựng lại. Hồng Liên thấy vậy kinh ngạc quay đầu lại.
“Masahiro. Có chuyện gì vậy?”
Vô số Ảo Yêu đang tấn công Masahiro bị Lục Hợp vung áo choàng chặn lại rồi bị chém dưới cây bút chĩa ba của Câu Trận. Thân thể của Ảo Yêu bị chém đứt không ngừng hồi sinh, số lượng ngày càng nhiều.
“Đằng Xà, hay là thiêu rụi hết đi?” Có lẽ vì điều này mà trong lòng không vui, ánh mắt của Câu Trận có chút bối rối. Nhưng người đáp lại cô lại là Lục Hợp.
“Nếu phóng hỏa, nơi này sẽ bị một số người phát hiện.”
Thiên Hồ biết chúng ta ở đây, chính hắn đã đưa chúng ta đến. Trong lúc hai người đối thoại, Hồng Liên đã dựng lên bức tường lửa để chặn đứng sự tấn công của Ảo Yêu. Chỉ lo dọn dẹp Ảo Yêu thì rất khó tìm ra kẻ chủ mưu, giờ phải có biện pháp mới được.
“Nếu muốn dụ Thiên Hồ ra, vậy thì cứ phóng một trận hỏa hoạn lớn.” Hồng Liên cười khổ nói. Masahiro lại giơ tay lên, như thể nghĩ ra điều gì đó.
“Khoan đã… Không chỉ Thiên Hồ, ở đây còn có hơi thở khác.”
“Hơi thở khác?” Câu Trận ngạc nhiên hỏi, Masahiro gật đầu với cô, tập trung tinh thần tìm kiếm nguồn hơi thở đó. Vừa rồi, trực giác mách bảo có thứ gì đó lướt qua, cậu dù thế nào cũng không thể bỏ qua cảm giác này. Các Ảo Yêu đang nhảy nhót xung quanh bức tường. Thời gian không còn nhiều, nếu Thiên Hồ Lăng Thọ không biết Diên Mệnh Thuật, thì Seimei sẽ không trụ được bao lâu nữa. Các Thần Tướng sẽ mất đi chủ nhân đầu tiên của mình. Cuộc đời của con người thật ngắn ngủi. So với các Thần Tướng thì càng ngắn hơn nữa. Nhưng ít nhất bây giờ, Seimei chưa đến lúc tận số. Vẫn còn thời gian để cậu chuẩn bị tâm lý. Có lẽ so với con người, trái tim của Thập Nhị Thần Tướng còn mong manh hơn. Masahiro nghiêm túc giơ tay kết đao ấn, điều hòa hơi thở rồi nhắm mắt lại.
“Càn Khôn định vị, Hách Hách Hoàng Hoàng, giải thán qua âm thanh.” Tiếng của ai? Vừa nãy, tiếng kêu đau khổ rõ ràng truyền vào tai. Masahiro để ý thức của mình lan tỏa ra. Những thứ mắt thường không nhìn thấy, có thể dùng tâm để tìm kiếm. Bức tường lửa bắt đầu rung chuyển dữ dội.
"Cứu tôi!"
Masahiro đột ngột mở bừng mắt.
“Trung Cung? Chẳng lẽ…”
Các Thần Tướng quay đầu lại, thấy sắc mặt Masahiro tái nhợt.
“Thiên Hồ đã mang Trung Cung đi… cô ấy đang gặp nguy hiểm!”
Sắc mặt của ba Thần Tướng cũng lập tức thay đổi.
“Ở đâu!” Hồng Liên gầm lên, bức tường đột nhiên tan tác, các Ảo Yêu xung quanh cũng bị đánh bay. Ảo Yêu tấn công từ phía sau bị Câu Trận dùng bút chĩa ba chém chết, Ảo Yêu vượt qua hai người cũng ngã gục dưới áo choàng của Lục Hợp. Masahiro đột nhiên chạy đi.
“Ở đó!”
Theo chỉ dẫn của Masahiro, các Thần Tướng cũng lập tức theo sau. Trực giác của Âm Dương Sư sẽ không sai. Masahiro nói ở đó, thì chắc chắn ở đó.
Thiên Hồ và Thừa Án liên thủ. Bởi vì Thừa Án nhắm vào Trung Cung, nên Lăng Thọ đã đưa Trung Cung vào không gian này. Chắc chắn là vậy rồi.
Cứu tôi, cứu tôi! Đó là tiếng nàng cầu cứu. Masahiro vừa chạy điên cuồng vừa nghiến răng. Cậu đã hứa với nàng nhất định sẽ bảo vệ nàng. Bây giờ nàng đang cầu cứu cậu. Ngọn lửa trong cơ thể dường như cháy dữ dội hơn, Masahiro nắm chặt vạt áo trước chân mình. Đạo Phản Viên Ngọc đang trấn áp sức mạnh của ngọn lửa.
Đột nhiên, mùi hương thoang thoảng từ chiếc túi thơm lướt qua mũi Masahiro.
“Akiko?”
Một dự cảm trỗi dậy trong lòng, nhưng chỉ thoáng qua. Bây giờ phải đi cứu Trung Cung. Masahiro đang lo lắng không có thời gian để truy tìm những dự cảm nhỏ nhặt đó.
Tiếng tim đập dồn dập vang lên bên tai, tiếng tim đập ấy như truyền khắp toàn thân.
Mùi máu tanh ở cổ họng ngày càng nồng, nhưng Akiko vẫn cố sức chạy.
“Tiểu thư, cố lên!”
“Đừng để nó đuổi kịp, tiểu thư!”
Dù có Khỉ Quỷ và Độc Giác Quỷ cổ vũ. Nhưng cuộc chạy trốn không ngừng nghỉ này vẫn tiêu hao một lượng lớn thể lực của nàng. Các Ảo Yêu dường như đang trêu đùa nàng, vừa giữ khoảng cách với Akiko, vừa ngoan cố đuổi theo phía sau nàng. Đôi khi chúng chỉ cách Akiko một bước chân. Như thể chỉ cần vươn móng vuốt là có thể tóm được nàng. Dù vậy Akiko vẫn cố gắng chạy, nàng không từ bỏ hy vọng. Nếu chết ở đây, thì mọi công sức của những người đã vì nàng mà hao tâm tổn trí đều sẽ đổ sông đổ biển.
À, phải rồi, bản thân nàng còn rất nhiều ước nguyện chưa thành hiện thực. Mùa mưa vừa kết thúc, điều nàng muốn nhìn thấy nhất bây giờ là đom đóm ở Kibune. Nàng đã ước rất nhiều điều. Mong cho chàng có thể bảo vệ người đã thay mình vào cung, nếu gặp được nàng ấy, mong chàng sẽ đối xử tốt với nàng ấy. Chàng nhất định sẽ giữ lời hứa, nàng tin là vậy.
Dù chạy đến đâu, Akiko đều cảm thấy có một luồng khí tức quái dị đang dần tiếp cận mình. Các Ảo Yêu nhảy nhót qua lại. Akiko có thể cảm nhận được, phía trước có một bức tường vô hình đang chặn đường nàng.
“Cái gì vậy?” Khỉ Quỷ và Độc Giác Quỷ không nhận ra, tóm lại là có thể trốn được bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu. Akiko cùng hai tiểu yêu quái đến trước bức tường, nàng vươn tay sờ, có thể chạm vào một chướng ngại vật cứng rắn. Nàng đã không còn đường thoát.
“Tiêu rồi.” Vẻ mặt của Khỉ Quỷ như muốn khóc, nó nhảy lên, Độc Giác Quỷ cũng nhảy lên vai Akiko. Có vẻ chúng cho rằng những nơi cao hơn thì dễ tìm đường thoát thân hơn. Akiko thở dốc dữ dội, nhìn chằm chằm vào phía bên kia bức tường. Dường như có người ở đó, linh lực mà Akiko sở hữu mách bảo nàng như vậy. Đó là một thứ rất đáng sợ, phải rời khỏi đây càng xa càng tốt. Khí tức truyền đến từ phía bên kia bức tường khiến Akiko cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Akiko đặt hai tay lên bức tường, nhìn thấy người đàn ông áo đen đang đứng phía bên kia bức tường, và những chiếc đèn lồng xung quanh hắn. Những chiếc đèn lồng đó dường như được sắp xếp thành một hình dạng nào đó. Đó là thứ mà Akiko đã từng thấy trong sách của Masahiro, rất giống với ma trận được sử dụng khi thi triển pháp thuật. Ánh mắt của Akiko đột nhiên bị thu hút bởi một bóng người đang nằm trong trận pháp.
“Một đứa trẻ sao?” Cô gái đó mặc chiếc đơn y màu trắng, vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc đen nhánh buông dài sau lưng. Akiko chợt hít một hơi lạnh.
Khuôn mặt tái mét vì sợ hãi của cô gái trong ma trận, sao lại giống với mình đến vậy.
“Chẳng lẽ là Akiko-sama?!”