Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6886

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19968

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 916

Tập 16: Siết Chặt Mối Duyên Huyền Diệu - Chương 5

Từ Kinh thành một lần nữa lên đường đến Izumo, Seimei và đoàn người đến Thánh địa Michigaeshi khi màn đêm đen kịt bao phủ khắp thế gian, đúng vào giữa khuya.

Vừa đặt chân vào Izumo, trời chợt đổ mưa, hạt mưa cứ thế rơi ngày càng nặng hạt, như thể cố tình cản bước chân họ. Taiin dốc hết sức mình vận dụng sức gió để tiếp tục tiến lên.

Sử dụng thần thông lực liên tục sẽ khiến linh lực hao tổn không ngừng. Khi đến Michigaeshi, Taiin đã rã rời cả người, gần như đứng không vững.

Đến khi vào đường hầm dẫn đến Chibiki no Iwa, Taiin thực sự không thể chống đỡ thêm nữa, sức gió chợt khựng lại.

"X-Xin lỗi, Seimei."

Taiin ngã phịch xuống đất, thở hổn hển.

"Ta đã đến giới hạn rồi... ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ theo sau."

"Đồ ngốc."

Seimei mắng một câu, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn trái ngược với ý nghĩa của lời nói. Anh bế bổng Taiin với thân hình nhỏ bé lên.

"Seimei?"

"Bế ngươi đi thì dễ ợt. Ngày xưa ta cũng thường xuyên bế Masahiro như thế này mà."

Taiin hơi ngượng ngùng cúi đầu, để yên cho Seimei bế.

Với một Seimei già nua, việc chạy nhanh vẫn còn khó khăn, dù có muốn phát động thuật ly hồn thì cũng phải đến Thánh địa Michigaeshi rồi mới tính.

Càng bước về phía trước, ánh mắt Seimei càng trở nên u ám. Nhận thấy điều này, Taiin cố gắng an ủi anh.

"Nhưng... nhưng mà, Seimei, đã qua lâu như vậy rồi, có lẽ Koujin và những người khác đã tìm thấy Masahiro rồi thì sao?"

"Ừ."

"Hơn nữa, có lẽ những thần cụ bị cướp trong Thánh địa Michigaeshi cũng đã được lấy lại rồi."

"Ừ."

"Cái tên thao túng Chimi đó cũng đã bị điều tra ra, rồi mọi chuyện đều đã được giải quyết..."

"Ừ."

Seimei gật đầu, nở một nụ cười u ám.

"Ừm... đúng vậy."

"Cho nên..."

Taiin nhìn vào gương mặt nghiêng của Seimei, mỗi câu cô nói ra anh lại gật đầu một cái, khóe mắt cô chợt nóng bừng.

Những lời này, căn bản chẳng thể an ủi được anh. Thế nhưng, Seimei – người còn bận tâm đến tình hình hiện tại hơn cả bản thân cô, lại vì muốn chiếu cố cảm xúc của cô mà lần lượt đáp lại.

Taiin cố gắng hết sức để kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mi. Dù vẻ ngoài là một đứa trẻ, cô vẫn là một trong Thập Nhị Thần Tướng.

Cô vươn tay nắm chặt vai Seimei, rồi nhắm mắt lại, không kìm được mà khẩn cầu.

Sẽ không sao đâu... Bởi vì, Masahiro rốt cuộc vẫn là cháu của ngươi mà.

Đó là Abe no Seimei, người kế tục duy nhất được chủ nhân duy nhất của Thập Nhị Thần Tướng thừa nhận.

Chỉ cần vì sao vận mệnh của cậu còn tỏa sáng rực rỡ không ai có thể xâm phạm, thì nhất định sẽ không lụi tàn vào lúc này, ở nơi này.

Ước nguyện và lời cầu nguyện, là một sức mạnh không thua kém bất cứ điều gì.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước Chibiki no Iwa khổng lồ sừng sững, Seimei đặt tay lên tảng đá. Cảm giác vượt qua không gian chợt ập đến, khi hoàn hồn lại, cả hai đã ở trong Thánh địa Michigaeshi.

Xem ra là do đã nhận được sự cho phép của Đại Thần, nên họ có thể tự do ra vào nơi đây.

Bên trong Thánh địa, nơi tuyệt đối không thể nhìn thấy từ Nhân giới, linh khí của các Thần Tướng đã tản mát ở nhiều nơi.

"Rốt cuộc là sao chứ?"

Linh khí quen thuộc có hai nơi, đang ngưng đọng ở sâu trong Thánh điện, nhưng cảm giác lại rất yếu ớt, nếu không quan sát kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện.

Taiin dường như cũng khá kinh ngạc về điều này.

Cô chau mày, tập trung tinh thần xác nhận, rồi nhận ra đó quả thật là linh khí của đồng đội mình.

Hơi thở của Thần Tướng còn xuất hiện ở Chính cung, nơi các Vu nữ sinh sống. Hơi thở ở đây lại rất mạnh.

"Là Tenitsu sao."

Seimei thì thầm, rồi bước chân hướng về phía Chính cung.

Đi được một đoạn không lâu, liền thấy Tenitsu đang chạy ngược chiều lại.

"Seimei, tôi không sao rồi, mau đặt tôi xuống đi."

Tenitsu dừng bước trước mặt Seimei và Taiin, cô ngập ngừng như không biết nên nói gì, suốt một hồi lâu không thốt ra được lời nào.

Chỉ riêng điểm này, Seimei đã hiểu rõ đại khái tình hình rồi.

"Seimei đại nhân..."

Tenitsu như đã hạ quyết tâm, cuối cùng cũng mở lời. Nhưng Seimei đã xua tay, ngăn cô lại, rồi ánh mắt anh quét quanh bốn phía.

"Linh khí của Guren và Touda đã trở nên rất yếu. Xem ra thân thể của họ đã..."

"Không, không phải vậy đâu. Touda và mọi người hiện đang chìm vào giấc ngủ sâu để chữa trị dưới sự che chở của Đại Thần Michigaeshi."

Thế rồi Tenitsu kể cho anh nghe rằng họ chỉ cùng với yêu quái bảo hộ Michigaeshi chìm vào Zuibiki no Umi mà thôi.

Seimei nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu vậy thì giờ có thể yên tâm hơn một chút rồi. Nếu trước khi vết thương lành hẳn mà không được cử động tùy tiện, thì ít nhất khả năng Guren làm liều sẽ rất thấp."

Cứ hễ dính dáng đến Masahiro, Guren liền trở nên bất chấp sống chết.

"Tenitsu, Rikugou đâu rồi?"

Thân thể Byakko đã được Seimei chữa trị rồi, nên không có vấn đề gì lớn. Nhưng hiện tại trong biển chữa lành đó lại hoàn toàn không cảm nhận được linh khí của Rikugou. Bản thân Rikugou cũng bị thương không nhẹ, nếu tiếp tục hành động thì nhất định sẽ càng trở nên nghiêm trọng.

Nghe Taiin hỏi vậy, Tenitsu không khỏi khó xử thở dài một tiếng.

"Tôi đã ngăn cản anh ấy rồi... nhưng vì tìm Masahiro đại nhân, anh ấy đã đi vào núi rồi."

Cơn mưa từ sáng đến giờ vẫn không hề ngớt, ngược lại còn trở nên dữ dội hơn.

Càng kéo dài thời gian, dấu vết sẽ càng ít, càng khó tìm.

Koujin, Byakko và Rikugou vì truy đuổi Mashiro và bọn chúng, giờ này chắc hẳn đang bôn ba trong núi Izumo. Nhưng vì trong Thánh địa không thể cảm nhận được động tĩnh ở Nhân giới, nên Tenitsu hiện tại cũng không rõ đồng đội của mình đang ở đâu.

Sắc mặt Seimei bắt đầu tái nhợt, Tenitsu lo lắng nhìn anh. Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

"Ta sẽ đi bái kiến Vu nữ trước, rồi sau đó cũng sẽ ra ngoài tìm."

Giờ đây trên thế gian này, chắc hẳn không ai có thể ngăn cản hành động của Seimei nữa rồi.

Tenitsu cảm nhận sự bất lực trong lòng mình, lặng lẽ gật đầu.

Maura nhìn những đám mây đen trĩu nặng trong cơn mưa không ngừng nghỉ, không kìm được sự phấn khích trong lòng, nói:

"Giá mà trời cứ mưa mãi thì tốt biết mấy."

Cơn mưa này đối với bọn chúng, chính là phúc lành.

Trong đám mây đen, thỉnh thoảng có những đốm sáng đỏ rực lướt qua.

"A..."

Maura vẫy vẫy tai và đuôi, rồi quay người lại.

"Mẫu thân..."

Thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẫu thân lọt vào tầm mắt, Maura không khỏi nuốt ngược lời đã đến cổ họng.

Sói đỏ khổng lồ trừng mắt nhìn đứa con đang cứng đờ, rồi cố tình thở dài một tiếng thật lớn.

"Maura, ngồi yên đó."

Đối mặt với Maura đang run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngồi thẳng tắp, Masoho bắt đầu trịnh trọng giáo huấn.

"Maura. Ngươi là tùy tùng của Vương. Về sau không được dùng giọng điệu vô lễ như vậy để nói chuyện với Vương."

Maura cụp đuôi thu mình lại, thận trọng mở miệng nói.

"Nhưng... nhưng mà, Vương nói không sao mà..."

"Ta đã nói là phải phân biệt rõ ràng. Bất kể Vương nói gì, chúng ta và Mashiro đều chỉ là bề tôi."

Maura ngước nhìn Masoho đang nói với giọng điệu nghiêm khắc, nuốt những lời phản bác vào bụng.

Nếu gọi như vậy, Vương Kogami sẽ thoáng lộ ra một tia cô đơn trong ánh mắt.

Mashiro và Tayura chắc cũng biết điều đó, nhưng vẫn kiên trì giữ lễ quân thần.

Vương có lẽ là một tồn tại rất cô độc. Nếu Vương nhất định phải như vậy, vậy thì thà đừng làm Vương, vứt bỏ cả trách nhiệm cúng tế hoang hồn, mọi người cứ như trước đây thì tốt biết mấy.

Nhưng, nếu nói như vậy, Mashiro, Tayura, Masoho, và cả Kogami cũng nhất định sẽ bối rối.

Cho nên Maura mới không nói gì. Thế nhưng, vì cảm thấy Vương quá cô độc, nên bất kể bị trách mắng, nổi giận bao nhiêu lần, Maura vẫn luôn lén lút gọi tên Kogami.

Vừa nghe tiếng mưa rơi vừa nhận lời khiển trách từ mẫu thân, Maura chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc tìm kiếm hơi thở.

"Mẫu thân đại nhân, Vương đang ở đâu vậy?"

"Hả?"

Mưa sẽ che giấu khí tức của con người. Hơn nữa, cơn mưa này rất đặc biệt. Trong đó còn hòa lẫn sức mạnh của hoang hồn.

Dù chúng vội vã tìm kiếm bóng dáng đó, nhưng ở khắp nơi đều không thấy.

Có vẻ Vương đã dùng thuật thủy bói, nước trong chậu vẫn trong suốt.

Nơi đó còn sót lại linh khí yếu ớt của Vương, phản chiếu một bóng người.

"Mẫu thân đại nhân, cô gái này là ai?"

Maura khó hiểu nhìn chằm chằm mặt nước, nơi hiện lên hình ảnh một thiếu nữ cùng ba tiểu yêu quái.

Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ. Mái tóc đen nhánh rất dài, khuôn mặt trắng nõn dường như toát lên vẻ dịu dàng.

"Đây là vật tế của hoang hồn. Là chiếc nêm để kết nối vững chắc hoang hồn đã được đánh thức với thế giới này."

Đó là hình ảnh được nhìn thấy qua mắt của Chimi. Mặt nước dường như rung động một chút, trong chớp mắt hiện lên hình ảnh công chúa Michigaeshi và một con sói xám đen. Tuy nhiên, bóng dáng đó lại biến mất ngay lập tức.

Chỉ thấy Mashiro đau khổ vặn vẹo khuôn mặt.

"Chẳng lẽ..."

Maura với vẻ mặt bất an cảm thấy sự sốt ruột khó tả từ khuôn mặt cứng đờ của Masoho.

Sói đỏ nhìn về phía núi rừng mờ ảo trong cơn mưa tầm tã.

Vì lo lắng cho Mashiro chưa trở về, nó một mình đứng trong màn mưa này...

Maura run rẩy bộ lông xám trắng, ngơ ngác nhìn lên bầu trời bị mây đen che phủ.

Trong núi Izumo, có những Yamabiko tự do không phục tùng bất cứ ai, và các yêu quái bảo hộ Michigaeshi đang lang thang. Nếu chạm trán với họ thì...

Trái ngược với Maura đang sợ hãi nhìn quanh, Masoho nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Nó dùng chân trước cào đất, vun thành một gò đất nhỏ. Rồi đổ nước trong chậu vào gò đất, thổi một hơi.

"Chimi!"

Đất bùn hưởng ứng lời niệm chú của sói bắt đầu chuyển động dữ dội, tạo thành một con mãnh cầm đen như từ bóng tối tách ra.

Masoho ra lệnh cho Chimi đang dang rộng đôi cánh khổng lồ bay lên:

"Đi tìm Mashiro và Tayura, báo cho chúng biết chuyện này!"

Mãnh cầm phát ra tiếng kêu xé gió, biến mất trong mưa.

"Mẫu thân đại nhân, cái đó... con cũng..."

Maura không đợi Masoho quay đầu trả lời đã lao ra ngoài.

"Đi tìm đi!"

Vu nữ Độc nhãn khẽ mở mắt, nhìn Seimei đến thăm Chính cung một cái.

"Sao vậy, Vu nữ đại nhân."

Cô chợt giật mình hoàn hồn, rồi xin lỗi Seimei đang ngạc nhiên:

"Thật xin lỗi... vì ở trong Thánh địa, nên ta không có cảm giác gì."

Vu nữ nở một nụ cười khổ, khẽ nói.

"Thời gian ở Nhân giới trôi nhanh hơn ta nghĩ rất nhiều..."

"Là vậy sao."

Seimei phụ họa theo nở nụ cười khổ.

"Chính chúng tôi mới phải xin lỗi vì đã làm kinh động đến người."

"Không."

Vu nữ lắc đầu, nhìn con quạ đậu trên chiếc ghế cạnh giường.

"Gai, cái đó..."

Con quạ khẽ rên rỉ vỗ cánh, bay ra khỏi cửa sổ đang mở.

Không lâu sau, con quạ ngậm thứ gì đó quay về.

Con quạ đậu bên cạnh Vu nữ đang ngồi trên giường, cung kính trao thứ nó ngậm cho cô.

Trên lòng bàn tay của Vu nữ vươn ra, là một viên bích thạch xanh biếc. Đó là một vật có hình dạng khác với viên châu tròn mà Vu nữ Michigaeshi đã chuẩn bị khi Masahiro mất khả năng nhìn thấy linh hồn trước đây.

Đây là viên đá chìm dưới đáy Zuibiki no Umi, có tác dụng phục hồi thể lực.

Là vật hiện thực hóa sức mạnh của Đại Thần Michigaeshi.

Vu nữ đưa bích thạch cho Seimei, rồi nheo mắt nói.

"Để khôi phục dáng vẻ trẻ trung đó, gánh nặng cho cơ thể rất lớn đúng không? Dù chỉ coi là an ủi, xin hãy mang theo cái này."

"Vu nữ đại nhân!"

Seimei ngây người trước lời đề nghị bất ngờ.

Đối mặt với Seimei không thể che giấu vẻ kinh ngạc, Vu nữ Michigaeshi chợt biến sắc, cúi thấp người xuống.

"Vu nữ?! Sao vậy, Vu nữ!"

Gai đang hoảng loạn tỏ ra lúng túng, thậm chí còn không nói nên lời.

Vu nữ đang cúi thấp người, vai cô run rẩy, cố gắng hết sức chịu đựng điều gì đó.

Tenitsu không chịu nổi nữa, cô quỳ xuống cạnh giường, nắm lấy tay Vu nữ.

"Vu nữ, sao vậy? Nếu chúng tôi đã làm gì sai, xin người cứ nói thẳng."

Nhưng Vu nữ Michigaeshi lắc đầu, phủ nhận những lời dịu dàng của Thần Tướng.

"Không... tuyệt đối không phải chuyện đó."

"Mà là..."

Vu nữ Michigaeshi nhìn Seimei đang bối rối, giọng run rẩy nói:

"Vì chúng tôi đã khiến Masahiro đại nhân phải chịu đựng những chuyện không thể vãn hồi..."

Mọi người cuối cùng cũng hiểu Vu nữ đang hối hận điều gì.

Để xua đuổi tai họa giáng xuống Thánh địa Michigaeshi, Đại Thần Michigaeshi đã cầu xin sự giúp đỡ của một đứa trẻ con người. Vì lý do đó, các Thần Tướng bị thương, và Masahiro bị bắt đi cũng bặt vô âm tín.

Vu nữ từ chỗ Gai đã biết được Masahiro bị thương rất nặng. Một đứa trẻ con người bình thường lại bị thương nặng đến mức đó, và rơi vào tay kẻ địch.

Những kẻ tấn công nơi đây có thể tự do điều khiển Chimi.

"Kẻ xâm nhập đã cướp đi thần vật, mang theo Masahiro đại nhân, chúng căm hận sâu sắc các Thiên Tôn Thần và những người phụng sự Thiên Tôn Thần. Nếu Masahiro đại nhân có mệnh hệ gì, ta..."

Gai cố gắng hết sức nói với Vu nữ đang im lặng không nói một lời.

"Không, không. Vu nữ, đứa bé đó đang giữ viên châu của Đại Thần. Chắc chắn sẽ nhận được sự che chở của Đại Thần, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống tệ nhất đâu."

Hơn nữa, Gai để an ủi Vu nữ, tiếp tục nói với giọng vui vẻ.

"Trong núi Izumo này, có những Yamabiko tự do không phục tùng bất cứ ai tồn tại. Cho dù là những kẻ đó cũng không thể động đến họ đâu."

Taiin vẫn giữ im lặng nãy giờ, kéo nhẹ vạt áo Seimei. Taiin nhìn Seimei ra hiệu cô có lời muốn nói, rồi hạ giọng hỏi.

"Yamabiko là gì? Seimei có biết không?"

"Ta cũng không biết chi tiết lắm..."

Bihiko là cách gọi tắt của Bihiko-kami. Bihiko-kami chính là Thần Nam.

Thế nhưng, ở Izumo ý nghĩa đó lại khác.

Nhớ rằng nó chỉ những vị thần vô danh thỉnh thoảng xuất hiện trong núi Izumo, và những người thờ cúng họ.

Đất nước này có Tám Trăm Vạn Thần. Đó là các Thần Quốc Thổ hoàn toàn khác với hệ thống Thiên Tôn Thần.

Có rất nhiều vị thần đã bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian, không xuất hiện trong những thần thoại được lưu truyền đến nay. Những người thờ cúng các vị thần đó cũng biến mất khỏi sân khấu chính, lặng lẽ ẩn mình.

Họ đã che giấu cái tên thật của mình. Bihiko vừa là tên thần, đồng thời cũng là tên chủng tộc, và còn là một cái tên đơn lẻ.

Mặc dù Đại Thần Michigaeshi là Thiên Tôn Thần, nhưng vì gánh vác trọng trách phong ấn ranh giới giữa Hoàng Tuyền và Nhân giới, nên vẫn khá thiện ý với Yamabiko.

Nếu biết cậu bé mang theo viên châu của Đại Thần, Yamabiko sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Nếu cậu bé bị giam giữ, Yamabiko không những sẽ chất vấn, mà còn có thể xảy ra xung đột nữa...

Gai nói với giọng gấp gáp với Vu nữ Michigaeshi đang kinh ngạc nhìn mình.

"Kẻ cướp đi thần vật, tuyệt đối là những kẻ theo đuôi Vương Cô Độc của Izumo. Tên gọi Mashiro đó..."

Dừng lại một lát, Gai run rẩy đôi cánh nói.

"Kẻ tà ác đã chiếm đoạt thân thể công chúa, tuyên bố rằng kẻ mà mình đang theo đuổi mới là vị vua chính thống của nơi đây."

Vu nữ cảm thấy choáng váng gần như ngất đi. Tenitsu vội vàng đỡ lấy cô.

Vu nữ yếu ớt gật đầu với Tenitsu đang lo lắng, rồi đưa tay lên trán nói:

"Để các ngươi vướng vào tranh chấp của mảnh đất này... ta phải xin lỗi như thế nào đây?"

Vu nữ dường như vì cú sốc mà không nói nên lời. Seimei bước đến gần Vu nữ, nhận lấy bích thạch từ tay cô.

"Vậy thì tôi xin cảm kích nhận lấy."

Vu nữ chợt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Seimei với đôi mắt bình tĩnh không hề có vẻ trách cứ.

Seimei khẽ mỉm cười nói:

"Con người có vận mệnh sao, và vận mệnh của tôi với Masahiro có lẽ sẽ thăng trầm, sóng gió hơn những người khác một chút. Việc quyết định đến thăm nơi đây, quyết định chấp nhận ủy thác của Đại Thần đều là do chính Masahiro. Tại sao Vu nữ đại nhân lại phải tự trách mình như vậy chứ?"

Seimei nắm chặt bích thạch, vừa cảm nhận sự dao động của nó trong lòng bàn tay vừa tiếp tục nói.

"Vận mệnh và thiên mệnh của Masahiro không cho thấy sẽ kết thúc ở nơi này. Dù có mất tích, tôi vẫn tin rằng cậu bé vẫn bình an vô sự."

Seimei mà Vu nữ Michigaeshi quen biết là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi. Thế nhưng, khi cô rơi vào tay cung tư Chisato, chìm trong giấc ngủ đông giá lạnh, người thanh niên đó đã trải qua biết bao hiểm nguy trong dòng chảy thời gian, trở nên từng trải và trở thành một ông lão.

Thật vậy, sức mạnh so với thời trẻ chắc hẳn đã suy giảm rất nhiều. Ngay cả khi sử dụng thuật ly hồn biến thành dạng linh thể, cũng không thể đạt được sức mạnh phi thường như năm hai mươi tuổi.

Thế nhưng, cùng với thời gian trôi qua, Abe no Seimei đã đạt được những thứ khác vượt xa sự lão hóa của cơ thể.

"Đừng lo. Bởi vì Masahiro là người kế nhiệm duy nhất của ta, Seimei."

Tenitsu và Taiin im lặng lắng nghe những lời bình tĩnh đó.

Những lời đó thực ra không phải nói với Vu nữ, mà là để bản thân anh tin vào ngôn linh cầu nguyện đó. Điều này chỉ có Thập Nhị Thần Tướng đi theo anh mới có thể nhìn thấu.

Trong màn đêm tối, chỉ có tiếng mưa rơi vang vọng một cách tĩnh lặng.

Lúc này, Koujin đang bôn ba trong núi gần biên giới Izumo và Hoki, cảm nhận được một luồng linh khí của đồng đội lướt qua trên không, không khỏi dừng bước.

Byakko đang bay theo gió phát hiện ra Koujin, liền hạ cánh xuống. Cả hai đều đã ướt sũng như chuột lột.

"Byakko."

Ngay cả trong bóng tối, đôi mắt của Thập Nhị Thần Tướng vẫn có thể nhìn rõ như ban ngày.

Byakko bực bội hất mái tóc ướt mưa sang một bên, rồi nhíu mày ưu sầu.

"Cơn mưa này... lẽ nào không có ý định tạnh sao?"

"Dùng gió của ngươi thổi bay mây đi thì sao?"

Nghe Koujin nói vậy, Byakko lộ ra vẻ mặt như vừa cắn phải hoàng liên.

"Hoàn toàn không có tác dụng gì cả."

Koujin vốn định nói đùa, nhưng nghe câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán của mình, không khỏi trố mắt ra. Hóa ra anh ấy đã thử rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen, trong mắt Koujin lộ ra vẻ u ám.

Vì mưa mà tốc độ di chuyển chậm đi rất nhiều, nếu có thể làm cho mưa nhỏ đi một chút, chắc hẳn sẽ có sự khác biệt.

Bạch Hổ nghe những lời mang theo tiếng thở dài ngao ngán của nàng, khẽ nhướn một bên mày.

"Nè, em không sao chứ? Sức khỏe của em vốn dĩ đã chẳng tốt chút nào rồi."

Câu Trận làm ra vẻ như "biết rồi" mà vươn tay ngăn Bạch Hổ nói tiếp, đoạn gạt những lọn tóc vương trên má sang một bên vai.

"Đừng có lo lắng thái quá. Thiệt tình, ai cũng thích lo lắng giùm cho người khác hết vậy."

"Câu Trận, thi thoảng em nên nhớ lại cái chuyện suýt nữa mất mạng xem sao. Hồi đó, Thiên Hậu và Thái Âm vì lo cho em mà mặt mày tái mét cả đấy."

"Tôi biết rồi mà."

"Anh chẳng thấy em thật sự biết gì đâu."

"Sao tôi thấy anh cứ như thể không tin tưởng tôi vậy?"

Câu Trận bực bội lẩm bẩm, rồi nàng lại nghĩ đến một gã lắm điều khác, bất giác thở dài một hơi. Lúc hắn đang ngủ say dưới đáy biển trong Đạo Phản Thánh Vực, ít ra nàng cũng hy vọng có thể tìm được chút manh mối nào đó.

Câu Trận quay đầu lại.

"Bạch Hổ."

"Có chuyện gì?"

Cảm nhận được giọng điệu của Câu Trận có vẻ hơi căng thẳng, Bạch Hổ chăm chú nhìn nàng.

"Anh nghĩ bây giờ Chân Thiết và Lang còn mang theo Xương Hạo không?"

Bạch Hổ im lặng. Câu Trận nói tiếp:

"Nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ, chỉ cần đã tạo được một khoảng cách nhất định thì sẽ thả cậu ta ra. Một con tin bị thương nặng không thể tự mình hành động, có mang theo cũng chỉ là gánh nặng mà thôi."

Vẻ mặt Bạch Hổ lộ rõ sự khó xử. Những gì Câu Trận nói hoàn toàn chính xác. Giờ đây đã quá nửa ngày, thật khó mà tưởng tượng Chân Thiết bọn họ còn mang theo Xương Hạo. Mặc dù Câu Trận dùng từ "thả", nhưng thực tế chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn thảm khốc hơn nhiều.

Xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi.

Mưa không ngừng trút xuống mặt đất, lạnh lùng rút cạn nhiệt độ cơ thể của các thần tướng, toàn thân bắt đầu dâng lên một cảm giác mệt mỏi rã rời. Đó là vì cơn mưa này, cho dù không làm gì, thể lực cũng sẽ bị tiêu hao.

"Tôi muốn nghe sự thật."

Nghe thấy giọng nói trầm thấp đó, Bạch Hổ nín thở. Đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của Câu Trận ánh lên một sắc thái vô cùng u ám.

"Vết thương của Xương Hạo, dù bị mưa xối xả như thế này, liệu cậu ta có chịu nổi không?"

Không có câu trả lời. Sự im lặng. Đó chính là lời đáp của Bạch Hổ cho câu hỏi của Câu Trận.

Mong muốn và sự thật thường không tương xứng. Mà điều Câu Trận muốn, không phải là mong muốn, mà là sự thật.

Giữa tiếng mưa rơi xen lẫn một tiếng thở dài nặng nề và kéo dài. Câu Trận hất đi những giọt nước trên đầu, ngẩng mặt nhìn trời.

"Hiện tại không có chút manh mối nào. Chân Thiết và Đa Do La đã chạy trốn về phía nam Đạo Phản, chúng ta chỉ biết có vậy thôi."

"Bọn họ đến từ đâu, và sẽ đi về đâu?"

"Mục đích của bọn họ là đoạt lấy chú cụ bị phong ấn trong Đạo Phản Thánh Vực."

"Vậy thì đây lại là vì cái gì?"

Câu Trận cảm thấy việc cơ thể Phong Âm bị đoạt đi thực ra chỉ là một tình huống đột ngột.

"Có lẽ bọn họ chỉ cảm thấy mình nhặt được một món hời ngoài mong đợi mà thôi."

"Vậy rốt cuộc vị 'vua thực sự' trên mảnh đất này là ai?"

"Nơi ẩn náu của Chân Thiết bọn họ, lại là ở đâu?"

Bọn họ từ đâu đến, và đã trở về đâu? Đối với Câu Trận và đồng đội, những người còn chẳng biết rõ điều này, tình hình đang hoàn toàn bất lợi.

"Toàn bộ đều là những điều không thể hiểu rõ. Chú cụ đoạt được từ Đạo Phản Thánh Vực rốt cuộc là thứ gì? Ít nhất cũng nên hỏi cho rõ vu nữ chứ, ừm?"

Câu Trận dựng tai lên, giữa tiếng mưa còn có một loại âm thanh của nước khác truyền đến.

"Sông sao?"

Chắc là do cơn mưa này mà lượng nước tăng vọt. Tiếng gầm thét ấy ngay cả trong cơn mưa xối xả này cũng có thể nghe thấy.

"A, đó là thượng nguồn của sông Kiso. Tôi vừa nhìn từ trên xuống, thấy nước đục ngầu lắm."

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Câu Trận, Bạch Hổ đáp lời. "Thế à." Câu Trận gật đầu, đột nhiên hít vào một hơi lạnh.

Nhận thấy sự khác lạ của nàng, Bạch Hổ nghi hoặc nheo mắt lại, ngay lập tức, hắn bất giác kinh ngạc đến sững sờ.

Cả hai vô lời lao ra.

Hơi thở, hơi thở của Đạo Phản. Hơi thở của sức mạnh Phong Âm, cuối cùng cũng cảm nhận được rồi. Tiếng nước gầm thét ngày càng lớn.

Câu Trận vận Thần Túc lao đi, từ trong bụi cây rậm rạp bay vút ra. Trước mắt nàng hiện ra một vạt đá trơ trụi. Dòng sông đã hóa thành dòng nước đục đang cuồn cuộn cuốn trôi những tảng đá và cành cây bên bờ.

Trên một khối đá, chỉ thấy Chân Thiết đang cưỡi trên lưng Lang ở ngay đó.

Trong màn đêm đen kịt, Chân Thiết hứng chịu cơn mưa như trút nước, nở nụ cười lạnh lùng. Trong tay hắn là một thanh thái đao làm bằng thép.

Chân Thiết và Lang đã phát hiện ra hai thần tướng bất ngờ xuất hiện. Lang thì cũng thôi đi,

Chân Thiết hoặc là bản thân sở hữu khả năng nhìn xuyên đêm, hoặc là linh lực của Phong Âm đã ban cho hắn khả năng này.

Câu Trận dừng chân, trừng mắt nhìn khuôn mặt Phong Âm mà đã lâu không thấy.

Câu Trận chưa từng giao chiến trực diện với Phong Âm. Lần đầu tiên nàng thấy nàng ấy là khi bị quái vật tấn công, bị thương nặng, cận kề cái chết, được Lục Hợp ôm trong vòng tay.

Nhưng lúc đó họ lại đành lòng bỏ nàng ấy lại mà tiếp tục hành trình của mình.

Tuy nhiên, giờ đây Câu Trận cuối cùng đã chứng kiến sự khác biệt trong linh hồn lại có thể khiến ấn tượng về một người thay đổi lớn đến thế.

Câu Trận rút từ thắt lưng ra một cây bút giá xoa, khẽ nói với Bạch Hổ:

"Tôi sẽ đối phó với hắn. Anh đối phó với con Lang đó."

Mười Hai Thần Tướng không được làm hại con người, chỉ cần không vi phạm quy tắc này, thì chắc chắn sẽ không thể bắt được Chân Thiết.

"Bất kể bằng thủ đoạn nào, tôi cũng sẽ buộc hắn nói ra tung tích của Xương Hạo!"

Mặt khác, Chân Thiết nghe thấy lời Câu Trận vọng đến theo gió thì không khỏi nhíu chặt mày.

"Đừng có mà huênh hoang như vậy."

"Vậy thì chúng ta dùng hành động để bịt miệng cô ta đi."

"Cũng phải."

Chân Thiết đáp lại lời Lang nói, khóe môi nhếch lên. Ngay lập tức, Câu Trận vận Thần Túc rút ngắn khoảng cách trong chớp mắt, nhắm thẳng vào lòng Chân Thiết, thanh bút giá xoa đang cầm ngược giương cao.

Chân Thiết và Đa Do La lùi lại qua màn mưa. Bạch Hổ đã sớm nhìn thấu vị trí bọn họ rút lui, liền phóng ra phong đao. Những tảng đá lớn vang lên tiếng ầm ầm và bị chém đôi. Chân Thiết và Đa Do La nhảy về hướng ngược lại với hướng tảng đá nghiêng. Câu Trận vừa định truy đuổi con

Lang, thì Chân Thiết đột nhiên lặng lẽ rơi xuống trước mặt nàng, thanh thép đao chém thẳng tới. Câu Trận vội vàng giơ bút giá xoa lên đỡ.

"Chỉ bằng mấy ngón võ này mà cô định bắt chúng tôi sao?"

Chân Thiết chế giễu. Câu Trận không trả lời, nàng nhấc chân quét ngang qua. Chân Thiết phát hiện ra nhưng không kịp tránh, bị đòn va mạnh rồi bật lùi sang một bên.

Câu Trận nín thở, vẻ mặt nàng nhăn nhó như nuốt phải hoàng liên.

"Chết tiệt."

Mặc dù bản thân vô thức tấn công hắn, nhưng đây dù sao cũng là cơ thể của Phong Âm, không thể để nàng ấy chịu nửa phần tổn thương nào. Phong Âm, và hiện giờ là Chân Thiết đang trong cơ thể Phong Âm, đều là con người. Mười Hai Thần Tướng không thể dốc toàn lực tấn công họ.

Nếu là tên quái tăng kia, dù vốn là con người nhưng cuối cùng đã biến thành quái vật, thì chuyện lại đơn giản rồi.

Chân Thiết đứng dậy, đôi mắt u ám trừng dữ dội vào Câu Trận. "Ngươi là đồng loại với bọn đó sao? Đi cùng phe với đám chướng mắt chuyên bảo vệ yêu quái à?"

Đôi mắt đen như hắc diệu thạch lóe lên ánh sáng tối tăm.

"Phàm là chướng ngại vật cản đường chúng ta, nếu không biết điều, thì giết không tha!"

Thanh thép đao của Chân Thiết quét ngang từ bên cạnh. Câu Trận giơ bút giá xoa lên đỡ, tiếng kim loại va chạm vang lên không ngớt. Câu Trận và Chân Thiết không ai chịu nhường ai, cả hai đều không lùi một bước.

"Chân Thiết!"

Đa Do La định xông lên giúp đỡ, nhưng phong đao của Bạch Hổ liên tục tấn công vào chân hắn, khiến hắn không ngừng lùi lại mấy bước. Con mãnh thú lông xám đen, với chức năng cơ thể nhanh nhạy hơn so với những con sói bình thường, vừa lộn người tiếp đất đã lao thẳng về phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ dùng cánh tay cơ bắp dày chắc chặn cú táp của hàm răng sắc nhọn lao tới. Người đàn ông có hình thể đồ sộ nhất trong Mười Hai Thần Tướng dốc toàn lực tung một cú đá vào bụng dưới của con Lang.

Đa Do La kêu "ô" một tiếng thảm thiết, bay thẳng ra xa. Chân Thiết liếc thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh hoàng thốt lên:

"Đa Do La!"

Con Lang va vào tảng đá, rồi bị dòng nước đục gầm thét nuốt chửng.

"Đa Do La! Ngươi! Dám!"

Đôi mắt Chân Thiết hừng hực lửa giận trừng thẳng vào Bạch Hổ, kẻ đã đá con Lang xuống sông.

Cơn thịnh nộ dữ dội tuôn trào từ cơ thể mảnh khảnh của hắn. Linh khí phát ra một vụ nổ dữ dội, lao thẳng về phía Bạch Hổ và Câu Trận.

Do Câu Trận ở gần hắn nhất, nên không kịp né tránh. Mặc dù nàng đã lập tức khoanh tay phòng thủ, nhưng đòn tấn công của Chân Thiết dĩ nhiên không thể bị chặn chỉ bằng cách đó. Sức mạnh chấn động dữ dội, cùng với linh áp ngay sau đó ập đến toàn thân, khiến các thần tướng quỳ sụp xuống đất.

"Ư!"

Câu Trận cố hết sức chống cự sức ép như muốn nghiền nát toàn bộ xương cốt, đôi mắt nàng trừng thẳng vào Chân Thiết.

Tiếng xương cốt nghiến kèn kẹt văng vẳng bên tai. Cái thứ sức mạnh có thể khiến Đằng Xà, kẻ mạnh nhất trong Mười Hai Thần Tướng bị thương đến mức đó, chính là loại sức mạnh này sao?

Sau khi phong tỏa hành động của Bạch Hổ và Câu Trận bằng linh áp, Chân Thiết vội vã thò người ra khỏi tảng đá với vẻ mặt hoảng loạn.

"Đa Do La, Đa Do La!"

Tiếng gầm của con Lang xuyên qua tiếng mưa truyền đến. Chân Thiết vội vàng ngẩng mặt lên, chỉ thấy một con Lang xám đen đang nằm bò trên một tảng đá nhô ra ở hạ lưu cách đó hai mươi trượng, vừa rũ bỏ bùn nước khắp người vừa cố gắng leo lên.

Chân Thiết cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng vai, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo nhìn các thần tướng.

Ánh mắt Chân Thiết và Câu Trận chạm nhau. Đôi mắt nàng không hề mất đi ý chí chiến đấu mạnh mẽ khiến Chân Thiết không khỏi bực dọc.

Tất cả những ai có liên quan đến Đạo Phản đều khiến hắn cảm thấy chướng mắt.

Câu Trận cố sức dồn lực vào đầu gối mà chống đỡ, sau đó cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói:

"Ngươi đã làm gì Xương Hạo!?"

Đối mặt với câu hỏi đầy tức giận đó, Chân Thiết im lặng nhíu mày.

"Chính là đứa bé các ngươi đã bắt đi!"

Chân Thiết khẽ mở to mắt, sau đó nở một nụ cười nhàn nhạt. Nếu không biết về những việc hắn đã làm, đây có thể coi là một nụ cười hiền hậu và xinh đẹp.

"A, cô nói đứa đó à..."

Ánh mắt Chân Thiết thoáng nhìn về dòng nước lũ đục ngầu.

Một cảm giác ớn lạnh nhanh chóng chạy dọc sống lưng Câu Trận và Bạch Hổ.

"Lẽ nào ngươi đã ném cậu ta xuống sông?!"

"Đã ném Xương Hạo xuống dòng sông này, vì mưa mà nước dâng cao, ném xuống rồi. Bởi vì nó rất vướng víu."

Đôi mắt Câu Trận và Bạch Hổ tràn ngập kinh hoàng. Cậu ta bị thương nặng. Mất máu cũng nghiêm trọng. Bị dòng nước chảy xiết này nuốt chửng, liệu có thể sống sót không. Với con người thì là điều không thể.

"Các ngươi đang tìm đứa đó à? Thật là phí công vô ích."

Đa Do La quay về bên Chân Thiết, vẻ mặt thờ ơ. Nước bùn bị mưa cuốn trôi đi, những giọt nước đọng trên bộ lông trở nên trong suốt.

Chân Thiết vừa lặng lẽ vuốt ve nó, vừa vung thanh kiếm trên tay phải. Lưỡi kiếm mang linh lực lóe lên, tạo ra một luồng chân không kiếm khí đánh trúng các thần tướng.

Máu bắn tung tóe. Máu tươi phun ra từ vết thương ngay lập tức bị cơn mưa xối xả cuốn trôi không còn dấu vết. Nhưng vết thương sâu hơn tưởng tượng, vì máu không ngừng chảy ra khiến da thịt Câu Trận nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt.

Câu Trận nín thở. Cơ hội tấn công có lẽ chỉ có một lần. Đối với bản thân nàng hiện tại, đó đã là giới hạn rồi.

Nàng không thể nào đánh bại một đối thủ đã đánh gục Đằng Xà.

Nàng thoáng nhìn về hơi thở phía sau. Mặc dù bị thương, nhưng chắc chắn không phải vết thương không thể cử động. Luồng kiếm khí vừa rồi, hẳn là nhắm vào Câu Trận.

Cứ thế này cả Câu Trận và Bạch Hổ đều sẽ bị hạ gục. Nhưng, nếu một bên có thể thu hút được đòn tấn công của kẻ địch một chút, thì bên kia có lẽ có thể thoát đi.

Về tốc độ, phong tướng Bạch Hổ nhanh hơn Câu Trận.

"Bạch Hổ, đi mau. Đi báo cho Tình Minh."

"Nhưng mà..."

Ngay cả khi ở trong tình thế tuyệt vọng, Xương Hạo vẫn kế thừa huyết mạch Thiên Hồ.

Giờ đây chỉ có thể đặt cược vào điều đó. Huyết mạch Thiên Hồ đã nhiều lần đe dọa mạng sống của Xương Hạo. Nhưng khi lâm vào đường cùng, dòng máu đó chắc chắn sẽ bảo vệ mạng sống của cậu ta. Nếu không phải vậy, Xương Hạo đã mất mạng từ lâu rồi.

"Tôi sẽ cầm chân hắn. Đi mau!"

Câu Trận ra lệnh bằng niệm thoại chỉ có đồng loại mới nghe thấy, đồng thời giải phóng thần khí của mình đến mức tối đa.

Linh áp của Chân Thiết bị đẩy lùi. Lực phản hồi kèm theo tiếng nổ, dao động và tiếng sóng vần xoáy bùng lên.

Thần khí của Bạch Hổ xen lẫn trong gió bay lên trời. Còn Câu Trận thì một hơi xông thẳng vào vòng tay của Chân Thiết đang ngẩng đầu nhìn lên.

Nhưng, Đa Do La phát hiện ra hành động của Câu Trận liền cắn vào cánh tay trái của nàng, ra sức kéo nàng lại. Cánh tay truyền đến cơn đau như bị xé toạc, khớp xương bị xoắn vặn cưỡng ép. Câu Trận cắn chặt răng không phát ra tiếng động.

Câu Trận đang nằm sấp trên mặt đất, nghe con Lang đang giẫm lên lưng mình thì thầm bên tai:

"Ngươi cũng là một vật hiến tế rất thích hợp đấy."

Đa Do La ngẩng đầu nhìn Chân Thiết, rồi liếc nhìn dòng sông nói.

"Để kết nối Hoang Hồn với thế giới này, có lẽ chỉ riêng công chúa Đạo Phản là không đủ. Nếu mang cái thủ cấp này về, chắc sẽ có ích cho Tế Tự Vương phải không?"

Hoang Hồn, vật hiến tế. Và Tế Tự Vương.

Câu Trận vừa lặp lại những từ đó trong lòng, vừa trừng mắt nhìn con Lang khổng lồ.

"Tôi sẽ không nghe lời các ngươi đâu."

"Ồ?"

Đa Do La chế giễu mà không hề thay đổi vẻ mặt, cố tình giảm lực dưới móng vuốt. Câu Trận nhân cơ hội hất Đa Do La nhảy lên, liền thấy mũi kiếm đang áp sát trước mắt mình.

"Vậy thì, ngươi vô dụng rồi."

Mũi kiếm của Chân Thiết đâm sâu vào dưới xương vai phải của Câu Trận. Chân Thiết rút mũi kiếm ra khỏi Câu Trận đang định lùi lại né tránh, rồi thay đổi hướng chuẩn bị chém chéo xuống từ ngực nàng. Nhưng, Câu Trận né được, thuận thế giương cánh tay phải khó khăn cử động lên, thanh bút giá xoa nắm chặt bật văng thanh kiếm của Chân Thiết ra.

Câu Trận loạng choạng, hơi thở trở nên dồn dập bất thường. Mặc dù vết thương của nàng đã lành, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nàng vốn đến Izumo để tĩnh dưỡng.

Cái người quan tâm vết thương của mình hơn bất kỳ ai khác...

Câu Trận liếc nhìn dòng nước chảy xiết, rồi lao nhanh xuống núi.

"Đừng hòng thoát!"

Chân Thiết gầm lên và phóng ra linh bạo. Câu Trận phản xạ dựng lên rào chắn bằng thần lực. Mặc dù cuối cùng cũng tránh được cú đánh trực diện, nhưng áp lực gió do linh bạo tạo ra vẫn thổi bay cơ thể nàng.

Cảm giác nặng nề còn vương trên tứ chi, như thể đang kiềm hãm hành động của nàng, ngăn cản nàng phản công.

"Cái... mưa..."

Một luồng yêu khí kinh hoàng ẩn chứa trong từng giọt mưa. Mưa càng lớn, cảm giác mệt mỏi bao trùm toàn thân dần trở nên khó chịu hơn.

Trong tiếng mưa truyền đến một loại tiếng nổ.

Trong tầm nhìn đảo ngược của Câu Trận, hiện ra những ngón tay phát ra tia lửa của Chân Thiết.

Bản thân đã kiệt sức không thể né tránh bằng bất cứ giá nào.

Chân Thiết nhắm vào mục tiêu tuyệt vời này, phóng ra ánh sáng từ các ngón tay.

Chỉ trong chớp mắt, bụng Câu Trận đã bị xuyên thủng bởi một luồng sáng hình bầu dục thon dài.

Sức xung kích đọng lại trong cơ thể, phần eo phát ra tiếng nổ!

Tứ chi của nàng bắn tung tóe thịt vụn và máu, cứ thế bị dòng nước chảy xiết nuốt chửng.