Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6883

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19965

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 915

Tập 21: Nỗi Sầu Triền Miên Không Chốn Giãi Bày - Chương 4: Tuyệt Đối Không Buông Tay

Thập Nhị Thần Tướng Gōjin chân nọ vắt chân kia ngồi trên ghế dài, khuôn mặt nửa vẻ kinh ngạc, nửa ý cười.

Trước mặt nàng là một chiếc thủy kính mờ ảo màu xanh lam. Bóng dáng Mononoke trắng nhỏ phản chiếu phía đối diện thủy kính, lộ rõ vẻ không vui.

Gōjin khoanh tay, khẽ thở dài rồi vuốt vuốt mái tóc.

"Ồn ào thật đó, ta nói bao nhiêu lần rồi, không sao đâu."

"Cái ‘không sao’ ngươi nói chẳng đáng tin chút nào. Còn Ten'ichi thì sao?"

"Ở chỗ Vu nữ. Vì Vu nữ đang lo lắng hơn ta nhiều."

Mononoke nghe vậy, lộ ra vẻ “À, ra là thế”, rồi gật đầu.

Mononoke cứ thế nheo mắt lại.

"Cho dù vậy, cũng đừng có chạy lung tung mà chẳng biết đường đâu mà lần chứ. Vẫn chưa đến lúc chính thức mà."

Gōjin thở dài còn nặng nề hơn lúc nãy.

"Ngươi nói câu đó bao nhiêu lần rồi, tự ngươi có biết không?"

Mononoke lộ ra vẻ đắc ý.

"Tổng cộng mười lần rồi."

Gōjin bất lực ôm trán.

"Ngươi còn biết sao?"

Nhìn Gōjin với vẻ mặt đã chịu đủ, Mononoke cười vẫy vẫy đuôi.

"Nhắc mới nhớ…"

Nghe vậy, Gōjin đang mang vẻ mặt lười nhác chẳng thèm để ý bỗng đáp lại.

"Chuyện gì?"

Mononoke lập tức trưng ra vẻ mặt đăm chiêu.

"Sau chuyện đó, tình hình thế nào rồi?"

Mononoke lộ vẻ lo lắng, Gōjin cũng vậy.

"À à…"

Gōjin suy nghĩ, tay đặt bên khóe môi, đảo mắt nhìn quanh.

Phía đối diện khung cửa sổ mở rộng, thánh địa Đạo Phản hiện ra.

Do thủy kính trôi nổi vuông góc với cửa sổ, nên từ phía đối diện cũng có thể nhìn rõ toàn cảnh.

Thánh địa Đạo Phản đã hoàn toàn khôi phục sự yên bình, toát lên bầu không khí tĩnh mịch và trang nghiêm.

Masahiro và những người khác đã trở về kinh đô do sự cố bất ngờ khiến họ lưu lại lâu hơn dự kiến. Gōjin và Ten'ichi thì ở lại theo kế hoạch ban đầu.

Còn một người nữa cũng không nằm trong kế hoạch mà lại ở lại, đó chính là Rikugō.

Nhận thấy ánh mắt phức tạp của Mononoke ở phía đối diện thủy kính, Gōjin liếc mắt cười.

"Sao thế? Tōda, sao vẻ mặt nghiêm trọng vậy?"

"Chối bỏ việc giải quyết hậu quả, ta thấy không tiện lắm, cho dù là vậy."

Gōjin cảm thấy hơi kỳ lạ, nàng khẽ bật ra tiếng cười từ cổ họng.

"Không ngờ có ngày Tōda đó lại nói ra những lời đường hoàng như vậy."

Mononoke trừng mắt nhìn Gōjin đang cười khúc khích, tai rung rung, vẻ mặt như thể nuốt sáu mươi viên hoàng liên đắng ngắt.

"Nói ra lời không đúng là lỗi của ta, sau này tuyệt đối sẽ không nói nữa."

Đối mặt với Mononoke đang làm mình làm mẩy, Gōjin xua tay tỏ vẻ thấu hiểu.

"Xin lỗi, ta không có ý đó."

"Vậy là ý gì?"

"Thôi bỏ đi."

Đang nói chuyện, một tiếng gầm vang vọng từ xa.

Mononoke và Gōjin đang đối thoại qua thủy kính đồng thời trợn tròn mắt.

Gōjin nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp mắt kinh ngạc.

"Vừa nãy là…?"

"Là gì vậy?"

"Ai mà biết."

Gōjin nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt mơ màng, Mononoke dường như cũng không muốn truy cứu.

Mononoke vẫy đuôi, lộ vẻ bất lực.

"À, đúng rồi, Suzaku nói muốn gặp Ten'ichi. Hãy chuyển lời giúp ta."

"Ừ, thay ta gửi lời hỏi thăm đến Masahiro và mọi người nhé."

Mononoke vẫy vẫy cái đuôi trắng để đáp lại.

Cảnh tượng trong thủy kính bắt đầu rung chuyển, mặt gương gợn lên những đường vân màu xanh đậm.

Nhờ Genbu để lại tấm thủy kính này để tiện liên lạc, họ mới có thể tự do trò chuyện với Seimei và các đồng đội ở kinh thành. Nhưng tấm thủy kính này đang dần trở thành vật dụng riêng của Mononoke và Gōjin.

Mặc dù Seimei và Hoàng hậu thỉnh thoảng vẫn xuất hiện vì lo lắng cho tình hình của họ, nhưng Masahiro và Akiko lại không muốn lộ mặt thể hiện sự quan tâm.

Có lẽ là không muốn làm phiền họ chăng.

Tuy nhiên, Gōjin hiểu rằng Mononoke không ngừng hỏi han tình hình của mình không phải là không lo lắng.

Mononoke từ trước đến nay vẫn vậy. Khi Masahiro còn là trẻ con, nó luôn xông vào những chồng sách chất cao như núi, làm lộn xộn bùa chú của Seimei, gây ra biết bao rắc rối nhỏ. Vì thế Mononoke luôn cẩn thận dõi theo cậu bé.

Nếu không canh chừng kỹ, biết đâu lại gây ra chuyện gì…

Gōjin đột nhiên ngừng nói, cau mày chặt lại.

Việc tự mình bị coi ngang hàng với Masahiro hồi bé, đó là điều nàng tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Quyết tâm lát nữa phải phàn nàn vài câu, Gōjin đứng dậy để xác nhận nguồn gốc của tiếng gầm vừa nãy.

Mặc dù nó dặn nàng đừng chạy lung tung mà chẳng biết đường đâu mà lần, nhưng nàng hình như cũng chưa từng cho nó câu trả lời chắc chắn nào cả.

Trong thánh địa Đạo Phản đã khôi phục hòa bình, hẳn sẽ không có chuyện gì đe dọa đến tính mạng xảy ra.

Hơn nữa, dù hơi yếu một chút, nhưng nàng dù sao cũng là Đấu Tướng mạnh nhất nhì trong Thập Nhị Thần Tướng.

Đây không phải là tự tin thái quá, cũng không phải kiêu ngạo tự mãn, mà là một sự thật không thể lay chuyển.

Tuy nhiên, phàm cái gì cũng có cái rủi ro của nó.

Gōjin cầm cây bút giá đặt cạnh giường, cài vào thắt lưng, rồi bước ra khỏi phòng.

Thập Nhị Thần Tướng Rikugō mặt không cảm xúc suy nghĩ.

Trước mặt chàng, tay cầm ngân thương, là ba con Hộ yêu: Thằn Lằn Khổng Lồ, Rết Khổng Lồ và Nhện Khổng Lồ. Chúng không che giấu chút nào khí chiến đấu dâng cao khắp người.

Chúng đã bày ra tư thế chiến đấu.

Tại một góc thánh địa, bên bờ hồ.

Hồ nước gần như khô cạn vì sự việc vừa rồi, nay đang dần tích đầy nước trở lại.

Quanh bờ hồ trải đầy cỏ thấp, mặt đất lộ rõ. Thánh địa ngoài Vu nữ và các Hộ yêu ra thì không còn ai khác, tuy nhiên cũng có chim và các loài động vật nhỏ sinh sống.

Dù đã ở trong trạng thái phong tỏa dài ngày, nhưng sau khi Vu nữ trở về, có lẽ nơi đây sẽ khôi phục lại phong cảnh vốn có.

Thánh địa vì chỉ có sự hiện diện của các Hộ yêu mà trông có vẻ hoang vắng. Bóng dáng những loài động vật nhỏ có thể khiến người ta vui mừng, tâm trạng cũng sẽ thư thái hơn nhiều.

Nghĩ vậy, Rikugō vẫn không đổi sắc mặt. Dù đôi mắt màu nâu vàng của chàng có ánh lên một tia cảm xúc, nhưng đối với những người không quen thuộc, sự thay đổi cảm xúc tinh tế này là hoàn toàn không thể nhận ra.

Thực tế, Rikugō đang cảm thấy khó xử.

Không ngờ mình lại bị chúng căm ghét đến vậy.

Các Hộ yêu không biết có hiểu được nỗi khó xử của chàng hay không, chúng đang hăng hái bàn bạc thứ tự.

Chúng nói:

"Chúng ta không thể đánh giá chính xác sức mạnh to lớn của Thập Nhị Thần Tướng. Ngài ở lại đây thực sự là một cái duyên."

"Mong ngài cho chúng ta tỷ thí một trận."

Nếu chỉ là tỷ thí đơn thuần thì chàng sẽ không hề ngần ngại chấp nhận, nhưng vấn đề nằm ở sát khí dâng cao của các Hộ yêu đang tụ tập trước mắt.

Yêu lực của các Hộ yêu có thể sánh ngang với yêu quái bảo vệ Đạo Phản. Thằn Lằn Khổng Lồ có thể so tài với Tōda bị Thi Quỷ Hoàng Tuyền chiếm đoạt trước đây. Nếu không nghiêm túc dốc toàn lực ứng chiến, chàng sẽ có nguy cơ mất mạng.

Các Hộ yêu cuối cùng cũng bàn bạc xong. Nhện Khổng Lồ tiến lên, Thằn Lằn Khổng Lồ và Rết Khổng Lồ miễn cưỡng lùi lại, miệng lẩm bẩm.

"Đến đây đi, Thập Nhị Thần Tướng Rikugō!"

Kèm theo tiếng động lớn, Nhện bắt đầu phun tơ.

Chiếc áo choàng đêm khoác trên vai lóe sáng, đẩy tơ ra. Ngân thương xé nát tơ. Tơ nhện phản chiếu ánh bạc lấp đầy khoảng trống. Thân hình khổng lồ của Nhện đè xuống Rikugō.

"Ọ… à à à à à!"

Thân hình khổng lồ và tiếng gầm cùng lúc ập đến Rikugō. Chàng lùi lại một bước, vị trí vừa đứng tung tóe đất đá và cát sỏi kèm theo tiếng động lớn.

"Tặc lưỡi, vậy mà cũng tránh được."

Nhện Khổng Lồ dẫm mạnh xuống đất, giọng nói của nó chứa đựng sát ý thực sự.

Rikugō tránh né những đòn tấn công không ngừng nghỉ, nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Dù cũng nghĩ đến kế sách tốt nhất là chuồn, nhưng làm vậy sẽ không thể vào lại thánh địa.

Không thể vào lại thánh địa thì không sao, nhưng không thể gặp lại nàng thì rắc rối rồi.

Dù biết các Hộ yêu đang vô cớ trút giận, nhưng tâm trạng của chúng cũng không phải là không thể hiểu được, điểm này cũng khá rắc rối.

Tiếng gầm vang dội khắp thánh địa.

Nhện Khổng Lồ đã lộ vẻ mệt mỏi khi mọi đòn tấn công đều bị tránh né, vì vậy đấu sĩ thứ hai, Rết Khổng Lồ, xuất trận.

Rết không thèm nhìn Nhện Khổng Lồ đang thở hổn hển làm phập phồng thân hình to lớn, mà vừa tính toán khoảng cách vừa bò bằng hàng trăm cặp chân.

Rết một hơi tấn công Rikugō đang cố giữ khoảng cách nhất định.

Yêu khí tuôn ra ập về phía Rikugō. Dùng áo choàng hóa giải yêu khí, chàng di chuyển đến chân Rết, thẳng tiến về phía Rết sắp giải phóng luồng yêu khí tiếp theo.

"Ôi!"

Rikugō với tốc độ như gió đến đầu Rết, dùng báng ngân thương đánh mạnh vào giữa mắt nó.

Cú va đập xuyên thấu đầu khiến Rết rên rỉ, thân hình mất thăng bằng rồi đổ xuống.

Rikugō nhảy vọt lên ngay khi Rết đổ xuống, hạ cánh xuống mặt đất. Thằn Lằn Khổng Lồ đã đợi sẵn khoảnh khắc này liền há to miệng.

"Hãy nhận lấy này!"

Hơi lạnh vô tình ập đến Rikugō. Các tinh thể băng bay tán loạn bám vào áo choàng của chàng, phát ra tiếng kêu khe khẽ. Vẩy vẩy áo choàng, rũ bỏ tinh thể băng, Rikugō bùng phát đấu khí để đẩy lùi đợt hơi lạnh thứ hai.

Lưỡi ngân thương lướt qua xé rách không khí.

Cơn lốc thần khí lan rộng kèm theo tiếng xé toạc, khuấy động hồ nước thành những đợt sóng dữ dội.

Những con sóng khổng lồ vỗ vào bờ hồ, bọt nước tung tóe dưới chân.

Chàng thay đổi hướng lưỡi ngân thương, biến chức năng vũ khí từ chém thành đánh.

Rikugō xé toạc hơi lạnh, một hơi rút ngắn khoảng cách, dùng báng thương đập vào đầu Thằn Lằn Khổng Lồ.

Thằn Lằn Khổng Lồ bị chấn động não mà đổ nghiêng, thân hình lún sâu vào đất đá.

Liên tục chiến đấu với ba đối thủ thực sự là một việc phiền phức.

Rikugō điều hòa hơi thở, thu lại ngân thương. Rết và Nhện đã đứng dậy lại tiếp tục khiêu chiến.

"Ấy…"

Rết gầm lên với Rikugō đang do dự.

"Đây là thực lực của ngươi sao!? Không phải chứ!! Ngươi nương tay là có ý định đùa giỡn chúng ta sao?"

Rikugō không phải nương tay, nhưng việc không dốc toàn lực cũng là sự thật, vì vậy chàng im lặng.

Bởi vì nếu không làm vậy, có lẽ sẽ đoạt mạng Hộ yêu, dù chúng không cần sự quan tâm đó.

Thằn Lằn Khổng Lồ chống bốn chân đứng dậy, lắc đầu để tỉnh táo lại, một lần nữa tràn đầy thù địch.

"Ngươi sợ sao? Thập Nhị Thần Tướng!"

"Hãy tiếp tục tỷ thí!"

Tiếng gầm giận dữ của Nhện đang đến gần làm chấn động không khí.

Đang lúc Rikugō nuốt nước bọt, chuẩn bị rút ngân thương thì một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Dừng lại!"

Các Hộ yêu đầy giận dữ lập tức im bặt, đứng cứng ngắc. Cả ba ngó nghiêng, nhìn thấy Kazane hai tay túm lấy vạt áo chạy đến, chúng đều không nói nên lời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hầu như cùng lúc Rikugō nhẹ nhàng thở phào, thu lại ngân thương, Kazane trong trang phục tương tự Vu nữ Đạo Phản đã đứng trước mặt các Hộ yêu.

Quạ Ōigane bay theo đến đậu trên chân Nhện Khổng Lồ.

Rết và Nhện thì thầm với Ōigane.

"Ōigane! Không phải ta đã bảo ngươi tìm cách ngăn công chúa lại sao, ngươi quên rồi à?"

"Ngàn dặn vạn dò bảo ngươi giúp che giấu mà, ngươi làm cái quái gì vậy!"

Ōigane cũng thì thầm.

"Ta đã cố hết sức rồi! Nhưng công chúa thông minh hơn người, điều đó các ngươi cũng biết mà!"

"Chính vì thế mới bảo ngươi nghĩ cách che giấu đi chứ!"

Lúc đầu, chúng cố gắng hạ giọng cãi vã, nhưng khi cảm xúc dâng trào, tiếng nói cũng càng lúc càng lớn.

"Thế thì các ngươi tự mình đi ngăn lại chẳng phải tốt hơn sao! Ta cũng có thù hằn với tên đó từ lâu rồi!"

"Một thằng nhóc như ngươi mà nói thù hằn lâu năm à? Sớm còn cả trăm năm nữa!"

"Nhóc con? Ngươi gọi ta là nhóc con!? Khốn kiếp, có ngon thì nói lại lần nữa xem!"

Nhìn trận khẩu chiến của Rết, Nhện và Quạ, Rikugō không khỏi ngạc nhiên.

Mặc dù biết chúng đang trút giận, nhưng không ngờ lại tạo ra cảnh tượng kịch liệt đến vậy.

Tuy nói uất ức trong lòng không tốt cho sức khỏe, nên trút bỏ ra thì tốt hơn, nhưng cũng không cần đến mức này chứ.

Kazane im lặng nhìn các Hộ yêu cãi vã, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn Thằn Lằn Khổng Lồ với vẻ mặt bình tĩnh.

"Mẫu thân đang lo lắng vì không thấy mọi người. Tình huống này bảo con phải giải thích thế nào với người đây."

Rikugō chớp mắt mấy lần.

Dù vẻ mặt nàng có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen láy như đá obsidian lại toát ra ánh sáng đầy cảm xúc.

Cảm xúc đó chính là sự tức giận.

Thằn Lằn Khổng Lồ nhận ra, bị khí thế đó đè ép mà mồ hôi chảy đầm đìa.

Nàng là con gái của Đạo Phản Đại Thần và Đạo Phản Vu nữ, mang dòng máu nửa thần nửa người. Nếu nghiêm túc, thần khí của Thiên Tân Thần Tộc có thể dễ dàng vượt qua các Hộ yêu.

Kazane khẽ thở dài đầy khó chịu, rồi đột nhiên thoắt một cái đã nhảy đến bên Rikugō.

"Đi thôi."

Không đợi Rikugō trả lời, nàng đã kéo cánh tay chàng đi.

Nàng liếc nhìn các Hộ yêu, chỉ thấy chúng có vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng và Rikugō.

Bị Kazane kéo đi, Rikugō thở dài. Chàng nhận ra bước chân nàng chậm dần, cho đến khi dừng hẳn.

Bàn tay vẫn bị nàng nắm chặt cũng buông ra.

Mái tóc của nàng được búi một phần giống như Vu nữ. Lúc gặp trước đây vẫn còn buông xõa, chắc chắn là do mình và các Hộ yêu giao chiến gây ra.

Rikugō như nhìn mà không nhìn mái tóc của nàng, có lẽ là do Vu nữ hoặc Ten'ichi búi cho. Nàng cúi đầu, mái tóc che phủ dung nhan khẽ bay nhẹ khiến Rikugō khẽ chớp mắt.

"Sao thế?"

Kazane hai tay nắm chặt trước ngực, giọng nói cứng nhắc trả lời Rikugō đang cảm thấy kỳ lạ.

"Chuyện đó…"

Nàng ngập ngừng, sau đó như hạ quyết tâm, nhắm mắt lại.

"Chuyện của Ōigane và bọn chúng, thực sự xin lỗi."

Rikugō chớp mắt một cái, tỏ ý thông cảm.

"Ừm."

"Gây ra tiếng động lớn như vậy, ta còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Ōigane ngăn cản ta ra ngoài một cách kỳ lạ, ta đoán chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra nên vội vàng chạy đến, không ngờ lại là…"

Giọng nàng dần nhỏ lại, đến cả đuôi câu cũng không nghe rõ.

"Vậy mà lại dám khiêu chiến với ngươi, bọn chúng rốt cuộc bị làm sao vậy…"

Nàng che mặt, dường như không nghĩ ra được lời nào để nói, trong giọng điệu đầy bối rối, hoàn toàn không còn khí phách quát mắng các Hộ yêu vừa nãy.

"Xin lỗi, Ayaka…"

Rikugō đặt tay lên đầu nàng đang cúi xuống, xoa nhẹ như vuốt ve một đứa trẻ.

Vào lúc này, Rikugō dường như có chút hiểu được tâm trạng của Seimei hoặc Tōda khi xoa đầu Masahiro đang buồn bã.

Nỗi bất an đó là như vậy.

"Đừng bận tâm."

"Nhưng mà…"

"Ta không để tâm đâu."

Kazane ngẩng đầu lên, nhìn chàng với ánh mắt mong đợi.

"Thật chứ?"

"Ừ, đừng lo lắng nữa."

Rikugō gật đầu với nàng, nàng cuối cùng cũng an tâm.

Kể từ khoảnh khắc Rikugō quyết định ở lại thánh địa Đạo Phản, các Hộ yêu đã tỏ vẻ không vui.

Lúc đầu dù bình yên vô sự, nhưng theo thời gian trôi đi, thái độ biểu hiện càng lúc càng rõ ràng.

Thù địch, hay nói đúng hơn là sự bài xích, hoặc là chiến ý.

Nói chính xác, ánh mắt phát ra từ bốn cặp mắt của các Hộ yêu, gần với sát ý hơn. Không, có lẽ nên nói, đó chính là sát ý thực sự.

Rikugō không biết mình đã làm gì mà lại khiến chúng căm ghét đến vậy.

Nếu nói Rikugō đã làm gì, thì chỉ có hai việc: lấy lại thể xác cho Kazane, và tập trung vào việc giải quyết tình hình.

Không, chờ đã.

Có phải là do Kazane đã tỉnh dậy từ giấc ngủ dài đã cứu Rikugō đang lâm vào đường cùng chăng.

Theo những gì được nghe sau đó, việc tỉnh dậy sớm do chưa hoàn thành thanh tẩy đã gây ra tình huống không thể cứu vãn.

Trận chiến vô nghĩa với các Hộ yêu đã kết thúc?

Rikugō lộ vẻ mặt nghiêm túc rõ rệt.

"Gōjin, trận chiến vô nghĩa này rốt cuộc là vì điều gì?"

Gōjin hứng thú bước đến bên Rikugō, người đang ngồi bắt chéo chân trên ghế dài, nhìn ra sân trong của điện thờ chính.

Thần khí bị cắt đứt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Mặc dù nàng định cùng Masahiro và mọi người trở về kinh đô, nhưng do sự phản đối của Ten'ichi và Tōda nên nàng đã ở lại.

"Bọn chúng phần lớn là tìm cớ gây chuyện. Nên vẫn sẽ tiếp tục thôi. Đây là cuộc chiến đấu sức bền, Rikugō."

"Mức độ đó cũng chẳng là gì."

"Ồ?"

Gōjin nheo mắt, Rikugō hiếm khi nói chuyện với nàng nhiều như vậy.

"Dù là trút giận hay tìm cớ gây chuyện, miễn là có thể khiến bọn chúng thỏa mãn, ta sẽ luôn đồng hành. Đến một ngày nào đó rồi cũng sẽ yên bình thôi."

Gōjin chớp mắt.

"Ngươi nghiêm túc đấy chứ?"

Rikugō im lặng một lúc, rồi ngắn gọn đáp.

"Cũng không thể nói là mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng mong muốn được."

"Phán đoán sáng suốt."

Gōjin từ đáy lòng khen ngợi con mắt tinh tường của Rikugō.

"Vậy, Kazane thế nào rồi?"

Người đồng đội trầm lặng này rời ánh mắt đi. Hướng chàng nhìn là phía phòng của Vu nữ.

Như muốn bù đắp thời gian xa cách lâu dài, Vu nữ và Kazane đã trò chuyện rất lâu.

Theo Ten'ichi kể, để chăm sóc Vu nữ, ắt phải hỏi đến những chuyện đó. Hoàn cảnh trưởng thành của Kazane sẽ trở thành chủ đề trò chuyện.

Đó là những ký ức đau khổ đối với nàng lúc bấy giờ. Vu nữ hy vọng ít nhiều có thể chia sẻ nỗi đau, xoa dịu vết thương lòng cho con gái mình.

Họ cũng muốn tìm lại những tháng năm đã mất.

"Tuy nhiên…"

Gōjin mỉm cười nói, còn Rikugō chỉ dùng ánh mắt nhìn người đồng đội này.

Đôi mắt đen láy như đá obsidian của nàng chứa đầy ý cười.

"Xen vào giữa hai mẹ con lâu ngày mới đoàn tụ thì khó lắm nhỉ. Chuyện khó khăn lắm đấy, Rikugō."

Tuy gần ngay trước mắt, nhưng lại không thể ở bên cạnh.

Nghe ra ý nghĩa của câu nói bị lược bỏ, Rikugō nhíu mày tỏ vẻ không vui.

Các Hộ yêu cảm thấy vô cùng buồn bã.

Công chúa đã mất tích nhiều năm cuối cùng cũng đột ngột xuất hiện, và trở về thánh địa. Nhưng trái tim của công chúa lại bị người đàn ông không rõ từ đâu đến này thu hút.

Làm sao có thể không khiến chúng bực tức được chứ.

Những hộ yêu đang run rẩy bờ vai vì tức giận, dù biết rõ suy nghĩ của mình đầy mâu thuẫn, nhưng chúng vẫn cố tình lờ đi.

Cái gọi là Mười Hai Thần Tướng, vốn là những vị thần có tư cách được xưng là thần, thuộc hàng cuối cùng của các vị thần. Dù không có tuổi thần lâu đời như Đạo Phản Đại Thần, nhưng họ vẫn được xem là những vị thần chính thống.

Thế mà kẻ lạ mặt kia lại có thân thế đường hoàng. Điều này càng khiến chúng khó chịu hơn.

Nếu quả thật gã là một kẻ vô danh tiểu tốt, thì bất kể công chúa có nói gì, chúng cũng nhất định sẽ đuổi gã khỏi thánh địa, vĩnh viễn không cho gã gặp lại công chúa.

Dù gã có chống đối, thì cứ dùng vũ lực là xong.

Nhưng thật đáng tiếc, gã ta còn mạnh hơn cả đám hộ yêu chúng.

Hơn nữa, cái tên đó lại ít nói, mặt lạnh như tiền, chẳng ai biết gã đang nghĩ gì!

Công chúa thật lương thiện. Vì thế, có lẽ nàng sẽ nghĩ liệu có phải mình đã làm điều gì vô lễ mà cảm thấy áy náy.

Mười Hai Thần Tướng đáng ghét, dám làm rối loạn trái tim công chúa, thật là vô lễ tột cùng!

Đã thế, cứ cược vào lòng tự tôn của chúng ta, cho gã biết tay!

Các hộ yêu cứ thế hạ quyết tâm.

Nếu Lục Hợp có mặt, hẳn sẽ đau đầu không thôi vì tình hình phát triển quá nhanh này.

Các hộ yêu tuy đang gào thét, nhưng chúng vẫn còn nhiệm vụ phải làm.

Thiên Dẫn Bàn Thạch nối liền Nhân giới tuy một tháng thay người gác một lần, nhưng hiện tại Đại Bách Túc đang thay ca.

Nó không ngừng càu nhàu, đi về phía Thiên Dẫn Bàn Thạch, rồi đến tận bên phía Nhân giới.

Đại Bách Túc đứng trước khối bàn thạch như muốn chắn ngang đường, nhìn chằm chằm vào lối ra đường hầm.

Thánh địa Đạo Phản hiếm khi có con người tiếp cận, dù thỉnh thoảng có những thanh niên hiếu thắng muốn thử gan hoặc trẻ con không biết sợ hãi mà đi vào đường hầm, thì cũng đều bị các hộ yêu dọa cho sợ mất mật mà bỏ chạy toán loạn.

Những con người bỏ chạy khi trở về quê hương, đều gặp ai cũng kể trong đường hầm ẩn chứa quái vật khổng lồ, khiến mọi người khắc ghi lời răn dạy tuyệt đối không được vào đường hầm.

Con người biết sợ hãi thì còn đỡ, nhưng nếu quên đi nỗi sợ thì sẽ thế nào?

Đại Bách Túc thường xuyên suy nghĩ về vấn đề này.

Nếu con người quên đi lòng kính sợ đối với thần linh, yêu ma quỷ quái, thì những thứ này sẽ biến mất khỏi trái tim họ chăng?

Dù có thực sự tồn tại, có lẽ cũng sẽ vì không tin mà không thể nhìn thấy.

Đối với thời đại thần thoại xa xôi, Đại Bách Túc cảm thấy một chút cô đơn.

Đại Bách Túc khẽ thở dài, đúng lúc đó, nó cảm thấy có người xuất hiện ở lối ra đường hầm.

Ừm?

Nó rướn dài cổ, toàn thân căng thẳng.

Tuy không cảm nhận thấy yêu khí, nhưng tuyệt đối không được lơ là.

Nó nhận ra một luồng khí tức không hề bận tâm đến bóng tối mà tiến thẳng về phía trước, luồng khí tức này tuyệt đối không phải của con người.

Xuất hiện trước Đại Bách Túc đang cảnh giác cao độ, là một tráng niên nam tử với dáng vẻ tương tự Đạo Phản Đại Thần.

Ai đó?

Nghe thấy tiếng quát sắc lẹm, nam tử điềm nhiên đáp.

Xin hãy chuyển lời đến Đạo Phản Đại Thần, rằng ta đến đòi lại ân tình.

Khách đến thăm là Bỉ Cổ thần.

Các hộ yêu sau khi nhận được báo cáo của Đại Bách Túc tuy ngạc nhiên, nhưng cũng cho phép nam tử này tiến vào thánh địa.

Đại Bách Túc ở lại trước Thiên Dẫn Bàn Thạch làm hộ vệ, còn người dẫn đường là Đại Thằn Lằn. Bước những bước dài chậm rãi theo sau Đại Thằn Lằn, Bỉ Cổ thần hứng thú quan sát thánh địa của Đạo Phản.

Nhận thấy vẻ mặt của ông ta, Đại Thằn Lằn vặn vẹo cái cổ dài.

Hỡi Bỉ Cổ thần, ngài vốn chẳng liên quan gì đến Thiên Tân Thần, tại sao lại đến thánh địa Đạo Phản?

Có nói với các hộ yêu cũng vô ích. Cứ đưa ta đến chỗ Đạo Phản Đại Thần đi.

Ý ngoài lời của ông ta là "chẳng liên quan gì đến ngươi", nghe vậy, Đại Thằn Lằn tỏ vẻ không vui. Sau đó, nó không nói một lời nào nữa, dẫn Bỉ Cổ thần đến Thiên Dẫn Bàn Thạch nằm sâu nhất trong thánh địa.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đạo Phản Đại Thần, Bỉ Cổ thần hào sảng cười lớn.

Lâu rồi không gặp, Đạo Phản Đại Thần. Lần gặp cuối là khi nào nhỉ?

Hình như là chuyện từ rất lâu rồi.

Đại Thằn Lằn lùi về phía sau, lắng nghe cuộc đối thoại thoạt nghe thân mật hữu nghị nhưng thực chất đầy sát khí giữa Đạo Phản Đại Thần và Bỉ Cổ thần, cảm thấy một luồng hàn khí.

Tuy lúc Phong Âm lâm nguy, Đạo Phản Đại Thần đã cầu cứu Bỉ Cổ thần, nhưng Bỉ Cổ thần là Quốc Tân Thần còn Đạo Phản Đại Thần là Thiên Tân Thần, vốn không hề có bất kỳ giao du nào. Giữa hai vị thần tồn tại một ranh giới, và hiếm khi có sự trao đổi.

Việc Đạo Phản Đại Thần vượt qua ranh giới đó, chỉ là vì con gái. Đây chính là câu chuyện tình yêu thứ hai của Đạo Phản Đại Thần.

Cả hai ôm tay đứng đối diện nhau, khí thế hừng hực, không ai chịu nhường ai.

Đại Thằn Lằn, với vai trò người dẫn đường, từ tận đáy lòng ngưỡng mộ những đồng loại của mình, vì chúng không phải đối mặt với cuộc đối thoại lạnh lẽo này.

Mong muốn hai vị thần sớm đi vào vấn đề chính, mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện, Đại Thằn Lằn kinh ngạc nhìn Bỉ Cổ thần bỏ tay xuống, chỉ về phía xa.

Đạo Phản Đại Thần, ngài sẽ không quên rằng ta đã giúp đỡ ngài theo yêu cầu chứ?

Ta đương nhiên nhớ, ta Đạo Phản Đại Thần chân thành cảm tạ ngài.

Vậy thì, Đại Thần. Ngài không có ý kiến gì về việc trả ân tình chứ?

Điều này đương nhiên rồi.

Vậy thì.

Bỉ Cổ thần, một Quốc Tân Thần, lớn tiếng tuyên bố.

Xin hãy gả con gái cho ta!

Đạo Phản Đại Thần từ thời đại thần thoại khai sinh đã trấn giữ vùng ranh giới giữa Hoàng Tuyền và Nhân giới, là vị thần dũng cảm một mình ngăn chặn đội quân Hoàng Tuyền đáng sợ.

Nếu có ai dám đứng trước mặt ông mà không hề nhúc nhích, và có thể khiến vị thần này dao động, thì người đó hẳn là một dũng sĩ đáng gờm.

Đại Thần có hai báu vật vô giá không thể thay thế.

Một là vợ ông, Đạo Phản Vu Nữ, đã cùng chung sống từ thời thần thoại. Và một người khác, chính là cô con gái độc nhất vô nhị mới có được gần đây, người từng mất tích vì âm mưu của kẻ xấu xa.

Và Bỉ Cổ thần lại cố tình đưa ra yêu cầu gả cô con gái độc nhất ấy cho mình.

Xin lỗi.

Đại Thần mở lời một cách bình tĩnh lạ thường.

Đừng nhắc lại chuyện này nữa, Bỉ Cổ thần.

Tuy ngữ khí bình tĩnh, nhưng Đại Thằn Lằn đã nghe ra sự sắc bén trong lời nói.

Trong lòng Đại Thằn Lằn vô cùng mong muốn có ai đó thay mình đứng ở đây.

Bỉ Cổ thần không biết có nhận ra điều đó không, lại đắc ý lặp lại lần nữa.

Xin hãy gả con gái cho ta.

Bỉ Cổ thần mỉm cười không chút sợ hãi, rồi nói tiếp.

Sở hữu dung mạo và dáng vẻ như thế, quả là một cô gái xứng đáng làm vợ thần.

Chuyện này không cần ngươi nói, ai cũng biết, Đại Thằn Lằn đứng sau Bỉ Cổ thần, vẫy tay tỏ ý như vậy. Vốn dĩ, bất kể đối phương là ai, cũng phải lập tức đuổi ra khỏi thánh địa, và rắc muối tẩy tịnh. Nếu làm theo cách của con người, thì nên quát mắng không cho hắn quay lại nữa.

Sở dĩ không làm vậy, là vì đối phương ít nhiều cũng là Bỉ Cổ thần đã từng cứu Phong Âm.

Chính vì vị Quốc Tân Thần này có ân với Phong Âm, nên mới tiếp đãi trọng thị, thế nhưng ông ta lại càng ngày càng kiêu ngạo.

Trong mắt Đại Thằn Lằn tràn đầy phẫn nộ.

Đạo Phản Đại Thần vẫn im lặng bấy lâu cuối cùng cũng mở lời.

Có một chuyện ta cần xác nhận.

Xin ngài cứ nói.

Ánh mắt Đạo Phản Đại Thần nhìn chằm chằm Bỉ Cổ thần trở nên lạnh lẽo.

Ta nhớ ngài đã có vợ rồi, ta không nhớ lầm chứ?

Không ngờ Đạo Phản Đại Thần lại nói điều này, Đại Thằn Lằn kinh ngạc mở to mắt.

Bỉ Cổ thần gật đầu.

Chính xác.

Thiên Nhất và Câu Trận, Mười Hai Thần Tướng, lặng lẽ nhìn nhau.

Chuyện này...

Thật không ngờ kẻ ấy lại đột ngột đến thăm.

Bỉ Cổ thần, kẻ bất ngờ đến thăm và đưa ra yêu cầu gây sốc, đã để lại lời nhắn "ngày khác ta sẽ đến nghe câu trả lời của ngươi" rồi quay về.

Kể từ đó, Đạo Phản Đại Thần chìm vào im lặng. Tuy nhiên, từ việc thần khí quanh Thiên Dẫn Bàn Thạch trở nên sắc bén, có thể dễ dàng nhận ra cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong ông.

Đại Bách Túc tiễn Bỉ Cổ thần đến lối ra đường hầm, ngay khi bóng ông ta biến mất, nó lập tức rắc muối tẩy tịnh khắp xung quanh.

Thiên Nhất nghe kể chuyện này liền nghĩ.

Sẽ làm hỏng đất mất, làm vậy có ổn không?

Đúng lúc đang nói vậy, Câu Trận nói với cô, tuy là thế, nhưng tình hình hiện tại cũng không phải là vấn đề quá nghiêm trọng.

Đạo Phản Vu Nữ kinh ngạc, lộ vẻ khó xử, nhưng sau đó như nghĩ ra điều gì, liền tự nhốt mình trong thánh điện không chịu ra ngoài.

Nhện và Quạ sau khi biết chuyện từ Đại Thằn Lằn thì giận điên người.

Bỉ Cổ thần đáng ghét, thật là ếch ngồi đáy giếng mà đòi ăn thịt thiên nga. Rõ ràng đã có vợ rồi còn muốn cưới công chúa bảo bối của chúng ta, đừng có mà mơ mộng hão huyền!

Một Bỉ Cổ thần quèn mà cũng muốn cưới công chúa, dù Thiên Tân Thần có đồng ý, chúng ta cũng tuyệt đối không đồng ý!

Quạ phẫn nộ vỗ cánh liên hồi, còn Nhện thì nổi trận lôi đình khắp toàn thân, từ nãy đến giờ cứ vậy mãi.

Câu Trận thở dài.

Phản ứng của Đại Thần, Vu Nữ và các hộ yêu có lẽ đều như thế, nhưng liệu chính đương sự nghĩ gì?

Này, Thiên Nhất.

Gì thế?

Thiên Nhất bên cạnh nghiêng đầu hỏi. Để các hộ yêu không nghe thấy, Câu Trận hạ giọng.

Đương sự Phong Âm nghĩ gì? Từ nãy giờ tôi không thấy cô ấy...

Thiên Nhất gật đầu, liếc nhìn các hộ yêu rồi ghé tay vào miệng thì thầm.

Là thế này...

Câu Trận ghé tai nghe xong, liền mở to mắt.

Là thật sao?

Nghe Câu Trận hỏi ngược lại, Thiên Nhất gật đầu.

Tuy đã ngăn cản, nhưng cô ấy nói muốn tự mình đi nói...

Câu Trận lấy tay ôm trán.

Thì ra là vậy.

Cô ấy quả là một người phụ nữ sở hữu phẩm giá ngay cả thần cũng phải khen ngợi.

Ngay cả khi cô ấy nói "không định chấp nhận, nên sẽ đích thân đi từ chối", thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Vì cô gái này, khi bị lừa dối, đã đích thân đến lấy mạng Tình Minh, kẻ mà cô xem là kẻ thù.

Thiên Nhất với vẻ mặt dịu dàng pha chút ưu sầu, ánh mắt trở nên hiền hòa.

Thiên Nhất?

Nghe tiếng hỏi, cô dùng tay áo che miệng.

Tuy biết cô ấy sẽ phản ứng mạnh mẽ, nhưng khi thực sự thấy thì vẫn khiến tôi bất ngờ. Có lẽ là do ý thức rằng cô ấy là con gái của Vu Nữ chăng.

Đạo Phản Vu Nữ không bao giờ lớn tiếng. Tính cách luôn ôn hòa, nhìn từ mọi mặt đều là một người phụ nữ điềm đạm.

Tuy dung mạo của họ thực sự rất giống...

Nhưng điều quan trọng là môi trường trưởng thành. Nếu không có ý chí kiên cường, có lẽ cô ấy đã trở thành một xác chết ven đường từ lâu rồi.

Nghe Câu Trận nói, Thiên Nhất gật đầu.

Đúng lúc đó, một tiếng gầm vang lên.

Những lời vô lý này không được phép nói nữa, Mười Hai Thần Tướng!

Nguy vỗ cánh, dùng đôi mắt đen ngòm hung dữ trừng Câu Trận.

Nguy đứng trên khớp chân của Nhện, nghiêm khắc dùng một cánh chỉ vào Câu Trận.

Chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh công chúa! Dù có chuyện gì xảy ra, dù phải hy sinh chính mình, tôi cũng sẽ bảo vệ thân vàng của công chúa.

Nói hay lắm, Nguy!

Nghe lời lẽ đầy kích động của Quạ, Nhện xúc động vô cùng.

Nhện đưa cái chân mà Quạ đang đứng lên về phía Thiên Dẫn Bàn Thạch.

Vậy thì, bây giờ chính là lúc hiện thực hóa quyết tâm này! Hãy liều mình đi lấy thủ cấp của Bỉ Cổ thần đi!

Cái gì!

Quạ kinh ngạc, còn Nhện tiếp tục nói với nó.

Hãy biến quyết tâm này thành hành động đi! Hy sinh tính mạng vì công chúa, ngươi không có ý kiến gì chứ!?

Quạ ngập ngừng.

Đương... đương nhiên là không có ý kiến! Nhưng, tại sao lại phải liều mạng một cách lỗ mãng chứ?

Hoàn toàn đúng, Câu Trận thầm khẳng định lời nó.

Nếu Bỉ Cổ thần và Quạ, một hộ yêu, chiến đấu, thì dù nghĩ thế nào, Quạ cũng chắc chắn sẽ thua, hoàn toàn là đi chịu chết vô ích.

Dù có phát động tấn công bất ngờ, có thể báo thù được một mũi đã là may mắn lắm rồi...

Câu Trận đưa ngón tay lên môi, bình tĩnh phân tích, Thiên Nhất cũng dành cho cô ánh mắt đồng tình.

Ngươi sợ cái gì! Dù có chết trận vì công chúa, Đạo Phản Đại Thần đại từ đại bi nhất định sẽ cứu mạng ngươi trở lại. Đừng lo lắng, Nguy! Cứ yên tâm phát động tấn công cảm tử đi!

Khoan đã! So với ta, ngươi không phải là người có khả năng thắng hoàn toàn hơn sao!? Tuy không cam lòng, nhưng dù là về thể hình hay yêu lực, ta đều thua xa ngươi!

Nhện nổi giận.

Nếu ta có bất trắc gì, công chúa nhân từ nhất định sẽ vô cùng đau lòng. Ta không muốn công chúa lộ ra vẻ mặt u buồn.

Nghe Nhện nói, mắt Nguy suýt thì rớt ra ngoài vì kinh ngạc.

Điểm này ta cũng vậy!

Nguy và Nhện gào thét vào nhau, Câu Trận ngẩn ngơ nhìn.

Con Quạ đang phẫn nộ gào thét, cũng rất thú vị.

So với các hộ yêu đang cãi vã vô ích, Phong Âm tự mình đi còn dứt khoát hơn nhiều.

Câu Trận quay đầu đi, mặc kệ cuộc tranh cãi bất tận của các hộ yêu.

Tuy biết Phong Âm sẽ đi đâu, nhưng Lục Hợp sẽ làm gì đây?

Lục Hợp sau khi nghe tin cô Phong Âm đã đi, liền lập tức đuổi theo.

Vì vậy, không cần lo lắng về sự an toàn của Phong Âm, Thiên Nhất quả quyết nói.

Thật vậy, nếu đã thế thì không còn gì phải lo lắng.

Dù sao đi nữa, ngay cả trong máu độc của con đại xà đó, anh ấy cũng không rời Phong Âm nửa bước.

Dù có đột nhiên xuất hiện một hai Bỉ Cổ thần, trước tín niệm của anh ấy cũng chỉ là vật lót đường mà thôi.

Vấn đề nằm ở chỗ.

Câu Trận nhìn các hộ yêu, lo lắng nói.

Khó khăn lớn nhất, quả nhiên vẫn là lũ này và tên kia...

Câu Trận quan tâm đến đồng loại, nghĩ đến những hiểm trở sắp xuất hiện trước mắt anh ta, không khỏi lộ ra vẻ mặt thông cảm.

Phong Âm biến mất trong Núi Izumo đang thổi làn gió trong lành, vừa đến gần Phả Xuyên, cô liền khó khăn nhìn quanh.

Dòng sông chảy xiết phản chiếu ánh mặt trời chói chang, lấp lánh sóng gợn.

Cây cối từng gần như bị hủy diệt hoàn toàn đã hồi sinh, mọc xanh tươi um tùm.

Phong Âm không mặc bộ trang phục cổ xưa khi ở thánh địa, mà đã thay bằng bộ đồ hở vai và chân, với vẻ mặt sắc lạnh, tìm kiếm Bỉ Cổ thần.

Bỉ Cổ thần, ngươi ở đâu!?

Tiếng hét chói tai vang vọng.

Tiếng vọng tan biến trong núi rừng, tiếng gió đập vào tai.

Khí tức thanh tịnh của đất tràn ngập núi rừng. Vẫn nhớ cơn mưa tử thần năm xưa, cô không khỏi ngợi ca khả năng tự thanh lọc của thiên nhiên.

Tuy cũng có công sức của Bỉ Cổ và các Bỉ Cổ thần đã nỗ lực, nhưng chỉ dựa vào đó thì còn xa mới đủ.

Phía sau Phong Âm đang cẩn thận quan sát xung quanh, một bóng người xuất hiện.

Phong Âm vừa quay đầu lại, tay đã bị Bỉ Cổ thần nắm lấy. Nhìn cô trừng mắt hung dữ, Bỉ Cổ thần thỏa mãn mỉm cười.

Con gái Đạo Phản Đại Thần, tên ngươi là gì?

Ta sẽ không nói tên mình cho người mà ta không thích!

Phong Âm hất tay Bỉ Cổ thần ra, rút thanh đại đao đeo bên hông.

Cô cầm đao, tuyên bố với Bỉ Cổ thần đang đầy kinh ngạc.

Ta không phải là một món đồ, dù cha có nợ ngươi ân tình, thì đó cũng không thể trở thành lý do để bắt ta gả cho ngươi, ta không định gả cho ngươi.

Bỉ Cổ thần ôm tay, lặng lẽ nghe Phong Âm nói.

Ta rất cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nhưng chuyện này và chuyện kia là hai chuyện khác nhau.

Ừm.

Bỉ Cổ thần buông tay, nắm lấy chuôi kiếm đeo ở hông, vẻ mặt suy tư.

Cô gái này thật biết nói đùa.

Phong Âm khó hiểu cau chặt mày.

Ngươi nói gì?

Bỉ Cổ thần vừa rút vũ khí ra khỏi vỏ, vừa lớn tiếng nói.

Dám ngang nhiên chống đối ý muốn của thần, gan ngươi quả thật không nhỏ. Dù ngươi là con gái Đạo Phản Đại Thần, trong cơ thể cũng chảy một nửa dòng máu con người. Ta không thể dung thứ sự mạo phạm của ngươi.

Bỉ Cổ thần nheo mắt, chĩa lưỡi kiếm vào Phong Âm, ngữ khí toát ra một tia giận dữ.

Ngươi có cần phải tỏ ra bất mãn đến vậy không? Nếu trở thành vợ ta, bất cứ thứ gì ngươi mong muốn ta cũng sẽ ban cho.

Ta không cần gì cả!

Đối mặt với Phong Âm đang gào thét, thần khinh thường cười.

Đừng giả bộ mạnh mẽ. Dù ngươi có làm ra vẻ ta đây cũng không thể thay đổi vận mệnh thất bại, phụ nữ thành thật một chút mới đáng yêu.

Phong Âm cảm thấy phẫn nộ tột cùng.

Mình bị lừa dối. Dù vậy, Bỉ Cổ thần này dù đối phương nghĩ gì, cũng chẳng hề có ý định tôn trọng ý muốn của đối phương. Ngay từ đầu, ông ta chỉ mong đối phương phục tùng ý chí của mình.

Vị thần mà Sơn Chi Bỉ Cổ tôn thờ kiêu căng ngạo mạn, đối với việc có hay không sự tồn tại của những kẻ chống đối mình, hẳn là không thèm bận tâm đến.

Thà bị ngươi coi thường, còn hơn trở thành một kẻ không biết kính sợ, không đáng yêu!

Vậy thì, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!

Bỉ Cổ thần vừa nói với vẻ mặt nghiêm túc, kiếm của Bỉ Cổ thần chợt lóe sáng.

Mũi kiếm chỉ trong chớp mắt đã áp sát mặt cô. Tuy không có sát ý, nhưng trong kiếm khí lại phản ánh rõ ràng sự giận dữ.

Phong Âm theo phản xạ tránh cú đâm, vung thanh đao sắc bén.

Bỉ Cổ thần chỉ lùi một bước đã né được đòn tấn công, thong dong tận hưởng cuộc chiến.

Ông ta thật sự đang rất vui vẻ.

Phong Âm vừa tức giận vừa hận, động tác dần trở nên chậm chạp.

Đủ chưa?

Ngươi nói gì!?

Trò đùa nên kết thúc rồi.

Bỉ Cổ thần nói với giọng khinh miệt, dùng một chiêu thức hoàn toàn khác trước mà hất văng thanh đại đao của Phong Âm.

Chết tiệt!

Phong Âm hoảng hốt trong giây lát thì bị đánh trúng chân, ngã vật xuống đất.

Tuy cô lập tức nhảy lên, nhưng mũi kiếm của đối phương đã áp sát cổ.

Bỉ Cổ thần cầm kiếm, vẻ mặt tự nhiên, hơi thở không hề loạn.

Phong Âm nhận ra điều này, dùng ánh mắt phức tạp vừa hối hận vừa căm ghét nhìn chằm chằm người đàn ông đang trêu đùa mình.

Bỉ Cổ thần bình tĩnh cười, không bận tâm đến ánh mắt của cô.

Dù mất vũ khí, dù quỳ gối, cũng không chịu khuất phục sao. Làm thế nào để ánh sáng trong mắt ngươi tắt lịm, ta rất hứng thú đấy.

Phong Âm chỉ cắn chặt môi, Bỉ Cổ thần định đưa tay nâng cằm cô thì đột nhiên mở to mắt.

Một luồng sáng bạc lóe lên, kiếm của Bỉ Cổ thần bị đánh văng đi.

Lưỡi kiếm lướt qua Bỉ Cổ thần đang lùi lại, mặt đất bị xé toạc, cỏ bị cắt đứt bay lượn trong gió.

Tấm áo choàng đen thăm thẳm, vũ động phần phật trong màn đêm, chớp mắt đã che khuất tầm nhìn của Phong Âm. Nhận ra mình vô tình lơi lỏng cảnh giác, nàng vội vàng chấn chỉnh lại tinh thần.

Lục Hợp không quay đầu, nói với nàng đang đứng dậy.

Ngươi lùi lại.

Nhưng mà...

Lục Hợp một lần nữa nói với Phong Âm đang ngập ngừng.

Lùi lại, coi chừng bị vạ lây.

Phong Âm chớp mắt, ngoan ngoãn làm theo.

Nhìn nàng chậm rãi lùi lại, Bỉ Cổ Thần kinh ngạc mở to mắt.

Ồ, không ngờ lúc nãy nàng lại cứng rắn đến thế.

Lục Hợp tay cầm ngân thương, đôi mắt đỏ thẫm càng thêm sắc.

Dù Phong Âm chỉ thấy bóng lưng hắn, nhưng nàng vẫn cảm nhận được khí thế ngày càng sắc bén toát ra từ người hắn.

Bỉ Cổ Thần nhìn vẻ mặt khó xử của Phong Âm, buông lời khiêu khích.

Ngươi là Thập Nhị Thần Tướng ư? Ta uổng công cứu mạng ngươi, thái độ này là sao vậy?

Nghe những lời kiêu ngạo ấy, Lục Hợp nghiêm nghị đáp.

Cảm ơn vì đã cứu giúp. Tuy nhiên, chuyện này và chuyện kia là hai vấn đề khác nhau.

Bỉ Cổ Thần cười khẩy trong cổ họng.

Cả hai người trả lời giống hệt nhau, quả là ăn ý ghê.

Dù đã đoán được tám chín phần, nhưng Bỉ Cổ Thần không hề có ý định tôn trọng ý nguyện của họ.

Ta có thể ban cho cô gái này tất cả những gì nàng muốn, ngươi làm được không?

Gương mặt vô cảm của Lục Hợp thoáng hiện nét khó xử.

Không đợi Lục Hợp lên tiếng, phía sau hắn vang lên một giọng nói sắc bén.

Thứ tôi muốn đã có được rồi! Không cần bất cứ thứ gì khác nữa!

Dù có nói sẽ trao cho nàng tất cả tài sản, danh dự, bá quyền của cả thế giới, những thứ đó đối với nàng cũng chẳng có giá trị gì.

Ngay cả thứ có sức quyến rũ khó cưỡng, Phong Âm cũng hoàn toàn không cần.

Cái miệng dẻo quẹo.

Lục Hợp thì thầm hỏi Bỉ Cổ Thần đang giận tím mặt.

Thần à, ngài vì sao muốn cưới cô nương này làm vợ?

Việc đó không liên quan đến ngươi.

Trả lời ta. Bằng không, ta rất sẵn lòng dùng kiếm đáp lại.

Đối mặt với câu hỏi của Thập Nhị Thần Tướng, vị Thần cực kỳ miễn cưỡng đáp lời.

Bởi vì ánh mắt dám thách thức Thần của nàng. Ta đã chán ngấy những cô gái ngoan ngoãn, thận trọng rồi.

Không khí xung quanh Lục Hợp bỗng trở nên lạnh lẽo như mùa đông giá buốt.

Chỉ vậy thôi ư?

Còn cần lý do nào khác sao?

Vậy thì.

Thập Nhị Thần Tướng Lục Hợp vung vũ khí, lớn tiếng nói.

Hy vọng ngài sẽ dừng lại tại đây. Ta sẽ không giao nàng cho một kẻ như ngài đâu.

Thần khí bùng nổ quanh người hắn làm tấm áo choàng tung bay.

Bỉ Cổ Thần liếc hắn, nhếch một bên lông mày đầy khiêu khích.

Ồ, ta muốn xem ngươi sẽ làm thế nào để ta dừng lại?

Đương nhiên là dùng vũ lực.

Mũi ngân thương lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Cấu Trận vừa đến Thiên Dẫn Bàn, nơi tiếp giáp giữa nhân giới và Thánh Vực, liền thấy một thế trận căng như dây đàn giữa Thằn Lằn và Rết, nàng lập tức lùi lại.

Giờ đây, chúng chỉ cần ánh mắt cũng đủ sức tiêu diệt yêu ma quỷ quái.

Cấu Trận đang suy nghĩ cách thoát thân, thì những yêu thú hộ vệ trước mặt nàng gầm gừ nguyền rủa với giọng điệu hung dữ.

Khốn kiếp! Chỉ một tên Bỉ Cổ Thần mà lại... lại muốn cưới công chúa của chúng ta!

Hơn nữa đã có vợ rồi, lại còn la ó đòi trả ân tình!

Đùa cợt cũng phải có giới hạn thôi! Có giỏi thì lộ diện thử xem! Ta nhất định không tha cho hắn!

Nếu Bỉ Cổ Thần bội ước lời hẹn "hôm khác đến" mà bây giờ đến đòi câu trả lời, chắc chắn sẽ thấy máu chảy đầu rơi.

Những yêu thú hộ vệ nhất định sẽ phát động tấn công điên cuồng vào Bỉ Cổ Thần, dù không thắng cũng sẽ xông lên liều chết.

Chuyện này chẳng có gì đáng cười cả.

Càng nghĩ lại càng thấy đây không phải là chuyện có thể tùy tiện bỏ qua, thế nên lại càng chẳng có gì đáng cười.

Nhưng mà.

Uy nghi của những yêu thú hộ vệ Thánh Vực Đạo Phản đâu rồi?

Cấu Trận giữ khoảng cách an toàn với hai yêu thú hộ vệ, vừa nghĩ ngợi.

Đối phương dù sao cũng là Quốc Tân Thần đã sống ở vùng đất này từ thời Thần thoại. Dùng những lời lẽ thô tục như vậy để lăng mạ ngài ấy, liệu có phù hợp chăng?

Nếu Xương Hạo ở đây, cậu ta sẽ nói gì nhỉ?

Thôi rồi, dù sao đó cũng là tên đó mà...

Dù đối phương có vô lý đến đâu, Thần minh cũng sẽ giáng tội, nên dù trong lòng hiểu rõ, nhưng những lời nói và hành động không cẩn trọng ta vẫn không nên nói, không nên làm thì hơn. Hơn nữa, cái gọi là Thần minh, vốn dĩ luôn vô lý, thất thường, khó hiểu, chi bằng đừng quá câu nệ thì hơn...

Ngay cả sau khi suy nghĩ, biết rõ lỗi sai nằm ở đối phương, cậu ta nhất định sẽ bao dung tìm kiếm con đường hòa giải.

Ở điểm này, Xương Hạo theo chủ nghĩa độc thiện kỳ thân.

Thà giữ hòa bình trong lòng, còn hơn chiến đấu một cách hỗn loạn.

Thế nên dù cho bọn Tiểu Quái có vô lý chèn ép mình đến đâu, cậu ta cũng sẽ không dùng linh khí giận dữ để chú sát.

Tuy nhiên, cậu ta không phải chuyện gì cũng có thái độ như vậy.

Nếu ngoài bản thân mình, bọn Tiểu Quái còn chèn ép những người qua đường hoàn toàn không có khả năng nhìn thấy yêu quỷ, hoặc dùng yêu lực ngược đãi, Xương Hạo nhất định sẽ tại chỗ trừ tà.

Xương Hạo là Âm Dương Sư, Âm Dương Sư lấy việc bảo vệ bình an cho con người khỏi yêu ma quỷ quái làm trách nhiệm của mình. Bởi vì từ khi Xương Hạo còn nhỏ, Tình Minh đã khắc sâu tín niệm này vào xương tủy của cậu, nên Xương Hạo chưa từng một lần đưa ra phán đoán sai lầm.

Tuy nhiên, nếu cậu ta thật sự phạm sai lầm, không chỉ Tình Minh, mà cả tên đó cũng sẽ lớn tiếng mắng mỏ cậu ta. Làm sao có thể quên được cách giáo dục không phân biệt đó chứ.

Cách giáo dục của Tình Minh và Đằng Xà.

Cấu Trận vì ít khi chăm sóc cậu ta nên tự loại mình ra ngoài.

Nhắc đến, cái gì mà mắc nợ ân tình, trả ân tình, nghe mấy cái suy nghĩ nhỏ nhen đó ta đã tức rồi! Ta biết mà, tên Bỉ Cổ Thần đó, tính tình hung hăng ngạo mạn, chuyện gì cũng muốn giải quyết bằng vũ lực.

Ngươi nói thế ta mới thấy đúng là hắn có vẻ mặt như vậy thật.

Sự tức giận của đôi bên đan xen, chắc chắn sẽ gây ra một tai họa khôn lường.

Cấu Trận nghĩ thầm, có lẽ mình nên ngăn cản chúng.

Nếu phát huy thần lực, việc thổi bay cả hai không khó, nhưng có thể đảm bảo chúng không mất mạng thì lại là một vấn đề.

Nếu Tình Minh ở đây, chắc chắn sẽ dùng một pháp thuật thích hợp để làm chúng yên lặng.

Trong tình huống này, việc Âm Dương Sư không có mặt thật đáng tiếc. Không chỉ có thể tiêu diệt yêu ma quỷ quái, mà còn có thể sử dụng nhiều loại thuật với công dụng khác nhau, đó chính là lý do các Âm Dương Sư được trọng dụng.

So với tên đó, Thập Nhị Thần Tướng Lục Hợp là người chính trực, vì công chúa có thể không tiếc bỏ cả mạng sống, chỉ riêng quyết tâm này cũng đã tạm đủ tiêu chuẩn rồi.

Cấu Trận im lặng, nàng trầm ngâm.

Nếu lấy cái này làm tiêu chuẩn, e rằng chỉ có những người cực kỳ cao thượng mới đủ điều kiện.

Đúng là vậy! Tuy nhiên, vạn nhất trời đất đảo lộn, mặt trời mọc đằng tây, hè qua xuân tới, tên đó mà thay lòng đổi dạ thì...

Rết mắt sáng quắc, Thằn Lằn mắt phun lửa.

Nếu vậy thì lập tức chém đầu hắn, băm vằm thành trăm mảnh quẳng xuống sông Trúc Xuyên cho nước cuốn trôi!

Hãy nhớ cho kỹ, Thập Nhị Thần Tướng Lục Hợp!

Không hiểu sao, chúng lại bùng lên mối thù hận với Lục Hợp.

Cấu Trận nhìn cửa hầm, tự nhủ.

Thật tốt cho Lục Hợp. Từ một gã đàn ông bí ẩn đã được thăng cấp thành tạm đủ tiêu chuẩn rồi đấy.

Nếu chính hắn nghe được, gương mặt vốn thiếu biểu cảm có lẽ sẽ nở một nụ cười khổ, nhưng dù sao cũng đã có tiến triển. Có lẽ nên cảm ơn Bỉ Cổ Thần chăng?

Những yêu thú hộ vệ vẫn không ngừng tranh cãi về những chuyện "giả sử xảy ra", Cấu Trận vừa lắng nghe vừa nghĩ.

Vấn đề căn bản là, nếu Thập Nhị Thần Tướng tử vong, cơ thể sẽ biến mất, chuyển sinh thành một người có tính cách và linh hồn mới.

Hoàn toàn không thể băm vằm hay băm thành thịt vụn, nhưng những yêu thú hộ vệ có biết điều này không nhỉ?

Vì một khi chết đi sẽ biến mất hoàn toàn, nên liệu có phải chúng muốn hắn sống không được chết không xong không? Bọn này vì Phong Âm mà chuyện gì cũng dám làm, quả là đáng sợ...

Nghĩ đến những chuyện vô nghĩa như vậy, Cấu Trận bất lực khẽ nhún vai.

Với tiếng kim loại vang lên giòn giã, thanh kiếm trong tay Bỉ Cổ Thần bị đánh bay.

Thanh kiếm xoay tròn giữa không trung rồi bị dòng nước trong veo của sông Trúc Xuyên nuốt chửng.

Bỉ Cổ Thần, hoàn toàn không nghĩ mình sẽ nếm mùi thất bại, ngây người nhìn tay phải trống rỗng của mình.

Và cổ của ngài ấy, cũng bị mũi ngân thương chĩa vào.

Bỉ Cổ Thần lướt mắt nhìn Thập Nhị Thần Tướng đang phẫn nộ nhìn mình, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.

Ngươi dám chĩa thương vào Thần, một Quốc Tân Thần?

Nếu ngài rút lại yêu cầu trước đó, ta sẽ thu thương về.

Thập Nhị Thần Tướng không chút do dự đẩy mũi thương về phía trước, ánh mắt hắn đầy nghiêm túc.

Bỉ Cổ Thần oán hận gào lên, tầm mắt vượt qua vai Lục Hợp, tìm kiếm Phong Âm.

Phong Âm khoanh tay trước ngực, lo lắng quan sát cục diện thắng bại.

Tuy nàng không cho rằng Lục Hợp sẽ thua, nhưng hoàn toàn không ngờ hắn lại vô sự dưới kiếm của Bỉ Cổ Thần.

Hắn ghét máu, ngay cả một vết xước cũng vậy.

Gương mặt tái nhợt vì kiệt sức của hắn khi lao mình vào sông Trúc Xuyên để bảo vệ nàng, nàng vẫn nhớ như in.

Cú sốc và nỗi sợ hãi xuyên thấu tâm can lúc đó, dù muốn quên cũng không thể quên được.

Bỉ Cổ Thần không để ý đến mũi ngân thương, ngài nói.

Con gái của Đạo Phản Đại Thần.

Phong Âm im lặng nhìn ngài.

Đôi mắt nàng, vẫn như lần đầu gặp gỡ bên bờ sông, với đồng tử lấp lánh như đá hắc diệu thạch, hút hồn, không một chút giả dối.

Ta đã nói, ngươi muốn gì ta cũng có thể ban cho. Nhưng ngươi lại nói chẳng cần gì cả. Lời này là thật sao?

Đối với câu hỏi của Thần chỉ có thể trả lời thành thật. Dối trá tất sẽ bị vạch trần, phơi bày dưới ánh mặt trời.

Phong Âm hít một hơi.

Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi không muốn gì cả.

Nghe câu trả lời kiên định của nàng, Bỉ Cổ Thần ngẩng đầu nhìn trời.

Thật mất hứng.

Lục Hợp nhìn Bỉ Cổ Thần mắt lim dim bằng ánh mắt càng thêm hung dữ.

Ngươi nói mất hứng?

Nghe lời hắn nói, Bỉ Cổ Thần cười ranh mãnh, bước tới.

Cô gái, hãy về nói với phụ thân ngươi.

Đối mặt với Phong Âm đang hốt hoảng, Bỉ Cổ Thần tiếp tục ung dung nói.

Mắc nợ ân tình chính là mắc nợ ân tình, sớm muộn gì cũng phải trả. Nếu quên đi sẽ làm tổn hại đến thần uy của ngài ấy, hãy bảo ngài ấy ghi nhớ cho kỹ.

Quả đúng vậy.

Bỉ Cổ Thần lần thứ ba hỏi con gái của Đạo Phản Đại Thần đang trả lời ngắn gọn.

Con gái của Đạo Phản Đại Thần, tên của ngươi là gì?

Phong Âm nhíu mày.

Không thể nói cho ngươi biết!

Thấy nàng kích động như vậy, Bỉ Cổ Thần cười lớn rồi biến mất.

Ngươi...

Phong Âm bất giác nắm chặt cán dao, Lục Hợp thu thương lại, đi đến bên cạnh nàng.

Ánh mắt hắn dường như đang xoa dịu nàng vẫn còn giận chưa nguôi, trong lòng hắn cũng như trút được gánh nặng.

Mặc dù Đạo Phản Đại Thần sẽ không chấp nhận yêu cầu của Bỉ Cổ Thần, nhưng vẫn tồn tại nguy cơ bị bắt cóc cưỡng bức. Các vị nam thần đều có một mặt kiêu căng, hung hăng. Để buộc đối phương phục tùng ý chí của mình, họ sẽ không ngần ngại dùng vũ lực.

Khi nghe Phong Âm giận dữ rời khỏi Thánh Vực, lòng Lục Hợp chợt lạnh băng.

Dù biết tính cách nàng bốc lửa như vậy, nhưng Lục Hợp thật lòng mong nàng có thể học cách bình tĩnh suy xét đại cục.

Lục Hợp lại nhớ đến cảnh nàng bị những lời của Tình Minh chọc giận trước đây, hắn không khỏi thở dài.

Phong Âm nghiêng đầu, tò mò nhìn vẻ mặt hắn.

Có chuyện gì vậy?

Không có gì...

Lúc này mà nói ra thì khác nào đổ thêm dầu vào lửa, đợi nàng bình tĩnh hơn một chút, dùng cách khác ám chỉ sẽ có hiệu quả hơn.

Lúc như vậy, không phải hắn nói ít lời, mà là mong có ai đó có thể đứng ở vị trí thứ ba đưa ra ý kiến và lời khuyên bình tĩnh.

Trong Thánh Vực Đạo Phản hiện tại, có một người rất thích hợp.

Chuyện với Bỉ Cổ Thần cứ để sau, hãy nhờ Cấu Trận khéo léo góp ý cho nàng.

Lục Hợp đã đưa ra quyết định, hắn mở lời.

Về thôi, những yêu thú hộ vệ chắc đang lo lắng cho nàng đó.

Phong Âm bĩu môi.

Mọi người chỉ thích lo lắng vớ vẩn. Nghĩ kỹ mà xem, gần đây tôi đâu có ra khỏi Thánh Vực đâu?

Đó là vì không cần phải ra ngoài chứ?

Đúng là vậy...

Cảnh này nếu bị các Thập Nhị Thần Tướng khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ phải cảm thán rằng Lục Hợp ít nói lại trở nên khéo ăn nói.

Bỗng nhiên, nàng bật cười.

Tôi thích ánh nắng ở nhân giới. Bởi vì ở Đạo Phản không có ánh mặt trời...

Khi còn nhỏ, Thánh Vực chính là tất cả của nàng, sau khi mối quan hệ với Thánh Vực bị cắt đứt, nàng luôn ở trong bóng tối vô tận.

Theo đúng nghĩa, nàng bước ra dưới ánh mặt trời là chuyện gần đây.

Khi tuyệt vọng, ánh nắng cũng trở nên đáng ghét, ngay cả những cảm xúc đóng băng vì cô đơn cũng không thể tan chảy.

Những cảm xúc tiêu cực từng là động lực sống của nàng. Nhớ lại, khoảng thời gian đó thật buồn và cô đơn biết bao.

Phong Âm bị ánh nắng chói mắt không mở nổi, nàng khẽ ôm lấy nỗi cô đơn ngập tràn trong tâm hồn nhỏ bé của mình.

Có những thứ muốn mà không thể có được.

Trong lòng tràn ngập ghen tị và khát khao. Nhưng mỗi lần đưa tay ra, nàng lại chỉ nhận được tuyệt vọng.

Phong Âm thở dài, mỉm cười.

Tất cả đã là ký ức xa xăm rồi.

Mọi người đang lo lắng đấy. Về thôi.

Lục Hợp đột nhiên nắm lấy tay Phong Âm đang định nhảy lên.

Hả?

Phong Âm thấy lạ, quay đầu lại, đôi mắt màu vàng nâu của Lục Hợp có vẻ rất bình tĩnh, hắn dùng giọng điệu không đổi, chậm rãi hỏi từng chữ.

Thứ mà ngươi muốn là gì?

Nghe câu hỏi bất ngờ, nàng mở to mắt.

Không muốn trả lời cũng không sao.

Đi cùng với những lời khách sáo, bàn tay đang bị nắm cũng được buông ra.

Nàng cười, rồi đặt tay kia lên bàn tay vừa được buông.

Khi đó, ngươi đã ban cho ta rồi.

Nghe câu trả lời mơ hồ ấy, Lục Hợp nheo mắt đầy nghi hoặc.

Đôi mắt lấp lánh sắc màu rạng đông.

Đó là bảo vật duy nhất mà không ai khác biết đến.

Tên hắn, là tia nắng rọi vào lòng nàng đang đứng giữa sự hối hận và tuyệt vọng, sắp chìm vào vực thẳm của cái chết.

Khoảnh khắc đó, cái tên chỉ nói riêng cho nàng nghe, và những suy tư ẩn chứa trong đó, đã cứu vớt trái tim băng giá của nàng.

Những lời nàng nói ra khi mỉm cười, thật trừu tượng, thật khó đoán.

Tuy nhiên, ánh mắt nàng lại bình tĩnh đến lạ, Lục Hợp nhận ra mình không cần phải truy hỏi nữa.

Cấu Trận đang suy nghĩ trước Thiên Dẫn Bàn, có chút kinh ngạc khi thấy Thiên Nhất vốn phải ở bổn cung xuất hiện trước mặt.

Sao ngay cả ngươi cũng đến đây?

Thiên Nhất chống tay lên má, vẻ mặt khó xử.

Vì mấy con yêu thú hộ vệ làm loạn như vậy, hoàn toàn không yên tĩnh được, mà vu nữ lại tự nhốt mình trong Thánh Vực không chịu ra ngoài...

Cấu Trận buông thõng vai.

Xem ra Thánh Vực đang chịu một chấn động mạnh hơn mình tưởng.

Cấu Trận vén mái tóc mai đang rủ trên trán, nghiêm nghị nói.

Lục Hợp và Phong Âm cũng không có vẻ gì sẽ quay về, có nên ra ngoài tìm xem sao không?

Cấu Trận định lên đường, Thiên Nhất vội vàng ngăn nàng lại.

Không được! Tình Minh đại nhân và Đằng Xà đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, bảo ngươi phải tịnh dưỡng trong Thánh Vực. Lẽ nào ngươi đã quên rồi ư?

Thiên Nhất vòng ra trước mặt Cấu Trận, gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của nàng ta thêm vài phần khó chịu.

Không chỉ Tình Minh đại nhân và Đằng Xà, mà Ông và Thái Thường cũng đã dặn dò như vậy.

Cái gì? Rốt cuộc là...

Thiên Nhất giơ ngón trỏ tay phải lên, nói với nàng đang sững sờ.

Hãy trông chừng con nhỏ hoang dã đó cho kỹ. Tuy đây là lời Ông nói, dù cách diễn đạt khác nhau, nhưng ý của mọi người đều như nhau.

Cấu Trận ngẩng đầu, nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ như ăn phải hoàng liên.

Đáng ghét...

Thập Nhị Thần Tướng Cấu Trận hiếm khi chịu khuất phục, đi qua bên cạnh những yêu thú hộ vệ vẫn đang kích động, buộc phải quay trở về Thánh Vực Đạo Phản.

An Bội Tình Minh đặt thủy kính do Huyền Vũ chế tạo trước mặt, nhìn thẳng vào vu nữ Đạo Phản ở phía bên kia mặt gương.

Sau khi nhìn một lúc, ông tự thấy thất lễ, vội vàng xin lỗi.

Vô cùng xin lỗi, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi...

Vu nữ mỉm cười lắc đầu.

Không sao, xin đừng bận tâm, Tình Minh các hạ. Về chuyện vừa nãy...

Tình Minh nghiêm túc suy nghĩ.

Đúng vậy... Tôi không phản đối, ngài thấy có được không?

Sự quả quyết của vu nữ không hề phù hợp với vẻ ngoài hiền từ của nàng, nàng mạnh mẽ gật đầu.

Đương nhiên rồi, ngoài ra...

Trên mặt vu nữ hiện lên một tia ưu sầu.

Tôi có chút lo lắng, hơn nữa, chuyện như thế này...

Chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Vậy thì, xin cứ yên tâm giao cho tôi.

Tình Minh bình tĩnh gật đầu, vu nữ cuối cùng cũng lộ vẻ an tâm.

He he.

Tiểu Quái nheo mắt, vỗ vỗ tay.

Hơn nữa, cái gọi là Thần minh, vốn dĩ luôn vô lý, thất thường, khó hiểu, chi bằng đừng quá câu nệ thì hơn... Tiểu Quái, vẻ mặt ngươi có chút kỳ lạ đấy, làm sao vậy?

Tiểu Quái chớp vài cái mắt, lắc lắc cái đuôi trắng.

À, không có gì...

Tiểu Quái nhìn về phía xa, Xương Hạo tuy thấy có chút kỳ lạ, nhưng chợt nhớ mình còn có việc, thế nên đứng dậy.

Nếu là Xương Hạo thì e rằng sẽ nghĩ như thế này...

Sau khi kể một chuỗi sự việc từ đầu đến cuối, Cấu Trận lấy câu nói này làm lời mở đầu, phỏng đoán những gì Xương Hạo sẽ nói.

Nghe Xương Hạo, người không hề hay biết, lặp lại y nguyên những lời đó, Tiểu Quái không khỏi bày tỏ sự khâm phục vô bờ bến trước khả năng quan sát tinh tường của nàng.