Bên cạnh Tình Minh vẫn còn đang bất tỉnh, Tiểu Quái bất chợt thở dài một tiếng.
“Tình Minh, ngươi muốn nói gì vậy?”
Tình Minh lẩm bẩm điều gì đó mà Tiểu Quái không hiểu.
“Mau tỉnh lại đi, ngươi còn rất nhiều chuyện chưa nói đúng không?”
Từ đêm qua đến hoàng hôn hôm nay, rất nhiều chuyện đã xảy ra.
***************************************************************************
Hơi thở đã biến mất.
Nàng mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, rồi khẽ nhíu mày.
Chuyện gì thế này?
Hơi thở của Lăng Thọ đã biến mất khỏi thế giới này.
Chuyện này không thể là do hắn ẩn náu trong không gian dị giới mà hắn tạo ra được. Thiên hồ có khả năng cảm ứng sức mạnh của đồng loại, dù là yêu dị nhưng lại sở hữu yêu lực mạnh mẽ đến mức có thể thông thần. Dù khoảng cách có xa đến đâu, sức mạnh này vẫn sẽ lan tỏa như những gợn sóng (như sóng vô tuyến chăng_).
Vì vậy Tinh Hà đã cẩn thận che giấu sức mạnh của mình, kín đáo trốn tránh suốt mấy chục năm. Chỉ cần sức mạnh hồi phục về mức ban đầu, Tinh Hà hoàn toàn có thể áp đảo Lăng Thọ.
Nhưng mà.
Tinh Hà đứng dậy, cúi đầu nhìn về phía đô thành rộng lớn của loài người ở phía xa.
Trên mảnh đất đó, có những người thừa hưởng huyết mạch của quyến tộc. Một khi đã kế thừa huyết mạch quyến tộc, thì linh hồn của hắn tương đương với thiên châu. Nếu Lăng Thọ đoạt được linh hồn đó, sức mạnh của hắn sẽ lại một lần nữa áp đảo Tinh Hà.
Nàng khẽ chạm vào thiên châu nơi ngực, Thiên hồ Tinh Hà khép đôi mắt lại.
Lăng Thọ, kẻ đã khiêu khích Tinh Hà để đoạt lấy thiên châu này, đã tùy tiện chà đạp, chế giễu xương cốt của tộc nhân và thân quyến nàng.
Lăng Thọ.
Dù ngươi ở đâu, cũng không thể thoát khỏi mối huyết cừu này.
Rốt cuộc, cái tên thiên hồ dị đoan, vừa là em trai lại vừa là kẻ thù của mình, đã đi đâu?
Hắn chắc chắn vẫn chưa chết, mối thù của quyến tộc còn chưa được báo. Dù Lăng Thọ là em trai nàng, là người thân cận nhất của nàng.
Đúng vậy, em trai, đó là một đứa bé quý hiếm trong tộc Thiên hồ, với tỉ lệ sinh sản cực thấp, khó có được sau hàng trăm năm. Một thiên hồ sở hữu mái tóc màu bạc, lại sinh ra một đứa bé với mái tóc đen nhánh như màn đêm. (Ma vương song hắc ư?^_^ )
Nếu không dùng âm thanh mà dùng linh hồn để gọi tộc nhân, thì dù đối phương ở bất cứ đâu cũng có thể nghe thấy.
Nhưng giờ đây, Lăng Thọ đã không còn làm được điều đó nữa. Máu của hắn đã vấy bẩn bởi tội ác sát hại đồng tộc. Rồi sẽ có một ngày, nàng cũng sẽ phạm phải tội lỗi tương tự.
Để báo thù cho tộc Thiên hồ.
“Ừm.”
Bất chợt, Tinh Hà mở bừng mắt.
Âm thanh. Có âm thanh vang lên.
Nàng nghiến chặt môi dưới, biểu cảm lập tức biến dạng.
Âm thanh này không phải do Lăng Thọ phát ra, mà là…
Người thừa kế huyết mạch của quyến tộc, huyết mạch Thiên hồ đó.
Tình Minh bất động, tay ôm chặt ngực. Thần Tướng Thanh Long lập tức kinh hãi tột độ.
“Tình Minh, Tình Minh!”
“Tình Minh đại nhân…”
Ngoài Thiên Hậu, Thái Âm sau Thanh Long cũng mang theo Bạch Hổ đang căng thẳng. Thiếu nữ người cứng đờ, run rẩy, mặt tái mét, không nói nên lời.
Chu Tước nghiến chặt môi dưới, ôm lấy hai vai Thiên Nhất đang như sắp sụp đổ, tái nhợt nhìn khuôn mặt nghiêng của chủ nhân.
Khuôn mặt chủ nhân đã không còn chút huyết sắc nào. Huyền Vũ siết chặt nắm đấm, thầm tự trách sự vô lực của mình.
“Tình Minh…”
Thanh Long lặp lại cái tên đó bằng giọng nói khô khốc. (Các ngươi đúng là có mối quan hệ như vậy sao?)
Đến đây là hết rồi sao? Chủ nhân của họ sẽ bỏ mạng tại đây sao?
Mọi người đều bị cuốn vào cơn sóng tuyệt vọng.
Trong khoảnh khắc.
Yên tĩnh.
Thái Âm vốn đang không ngừng run rẩy, sau khi nghe thấy lời nói đó, đột nhiên nín thở, rồi với giọng sắp khóc, nàng gọi lớn.
“Ông!”
Đối phương đáp lại bằng cách hiện thân. Thiên Nhất ngẩng đầu lên, khi nhận ra bóng hình đó, biểu cảm trên mặt nàng lập tức vỡ òa.
“Thiên Không Chi Ông!”
Nàng giơ hai tay che mặt.
“Thiên Không, Thiên Không Chi Ông… Không chỉ Tình Minh đại nhân, mà ngay cả Câu Trận cũng…”
“Ta biết rồi.”
Thần Tướng Thiên Không gõ cây trượng trong tay xuống đất.
Dường như bị âm thanh đột ngột này làm giật mình, tất cả các thần tướng có mặt đều nín thở dõi theo.
Thiên Không lướt mắt nhìn các thần tướng rồi chậm rãi cất lời.
“Bạch Hổ.”
Bạch Hổ được gọi tên đứng dậy. Thiên Không nhấn mạnh giọng, ra lệnh.
“Mau gọi Đằng Xà đến đây.”
Thái Âm lập tức mở to mắt, rụt người lại. Thiên Không nhận thấy hơi thở sợ hãi của nàng, liếc nhìn rồi quay lại nhìn Bạch Hổ.
“Mau gọi Đằng Xà đến đây. Nhanh lên, nếu muốn cứu Câu Trận.”
“Ta hiểu rồi.”
Bạch Hổ gật đầu, giao Thái Âm lại cho Thiên Nhất rồi lập tức cưỡi gió rời đi.
Tóc của Thiên Không bay lượn trong làn gió do Bạch Hổ tạo ra.
Mái tóc xoăn dài phủ sau lưng hắn có màu xám trắng như mây trời. Râu mép và râu cằm cũng màu xám trắng như tóc, buông xuống tận ngực. Những nếp nhăn sâu nơi khóe mắt cho thấy hắn đã lớn tuổi hơn cả Tình Minh già dặn. (Câu này có thể coi là thừa thãi không? Thật ra, có thần tướng nào trẻ hơn Tình Minh không?_||) Lúc này, hắn đang nhắm nghiền mắt.
Ông lão mặc áo choàng tối màu nhìn theo dấu vết thần khí mà Bạch Hổ để lại, những ngón tay nắm chặt cây trượng đã trở nên trắng bệch.
“Câu Trận hẳn vẫn còn sống, nhưng…”
Đôi mắt từ từ mở ra của hắn hiện lên sự dao động.
“Nếu cứ tiếp tục như thế này, cũng không còn cách xa cái chết là bao.”
Thế giới này không có ánh mặt trời.
Mây xám dày đặc bao phủ bầu trời, mặt đất chỉ toàn sỏi đá và đất cằn. Thế giới này chỉ có hai màu sắc đó, không hề có bất kỳ gam màu tươi sáng nào.
Và giờ đây, một thân hình gầy gò đang nằm đổ gục trên vũng máu chói mắt.
Cánh tay phải bị móng vuốt của Thiên hồ ghim chặt xuống đất. Vệt máu dần loang rộng trên ngực đối lập gay gắt với làn da tái nhợt.
Mái tóc rối bời rũ xuống má, đôi môi khẽ hé lộ hơi thở yếu ớt.
Cuối cùng, hơi thở mong manh đó đã dừng lại, và dòng máu tuôn ra từ ngực cũng không còn loang rộng nữa.
Xung quanh chìm trong tĩnh lặng. Hơi thở của cái chết bao trùm lấy thân hình gầy yếu.
Cơn gió hung tợn đột nhiên ngừng lại.
Cô gái thoi thóp được bao phủ bởi một lớp ánh sáng lân tinh mờ ảo.
“...”
Ngón tay của bàn tay trái mà nàng đưa ra chợt khẽ động.
Ngay sau đó, toàn thân nàng phát ra luồng đấu khí mạnh mẽ bất thường, cát bụi xung quanh cuộn tung lên.
Đôi mắt vốn yếu ớt đã động đậy, từ từ mở ra, rồi…
Trong đôi mắt màu vàng kim rực rỡ, phát ra ánh sáng hận thù.
Thiên hồ Lăng Thọ bực bội nhìn quanh dị giới, chợt cảm thấy bất lực.
“Làm sao để trở về đây?”
Bị thay đổi hướng gió làm phân tán sự chú ý, hắn hơi mở to mắt khi cảm nhận được dòng thông lực đột ngột bùng nổ.
Trong đôi mắt màu chì của hắn ẩn chứa ánh sáng tàn nhẫn.
“Vẫn chưa đứt hơi sao.”
Bị thương nặng đến thế mà vẫn chưa chết, quả nhiên mười hai thần tướng là thứ phiền phức mà.
Hắn liếm đôi môi khô khốc như sáp nến, rồi thốt ra một tiếng cười khẩy khô khan từ cổ họng.
“Đã không chết, vậy thì hãy để cái tên chết tiệt đó đưa mình trở về nhân giới vậy.”
Lăng Thọ quay người lại, khuấy động không khí mang theo mùi máu tanh.
Dù khoảng cách rất xa, nhưng hắn có thể cảm nhận được sát khí mạnh mẽ đang bay đến bên mình.
Khuôn mặt gầy gò của hắn bắt đầu co giật, cuối cùng, hắn nhíu mày dừng bước.
Là ảo giác sao? Thần khí do thần tướng phát ra theo thời gian lại dần mạnh hơn.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy cơn lốc xoáy khổng lồ do thông lực khuấy động, mang theo những tia chớp xanh lam, phóng thẳng lên trời.
***********************************Đường phân cách*****************************
Một luồng xung kích đột ngột khiến Tiểu Quái cảm thấy bất an trong lòng.
Hắn biết đó là gì. Từ rất lâu trước đây, cũng từng có cảm giác xung kích tương tự chợt lướt qua trong ngực hắn.
Xương Hạo cúi đầu, bất an nhìn Tiểu Quái đang cứng đờ toàn thân.
“Tiểu Quái, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Câu…” Tiểu Quái ngỡ ngàng thì thầm.
Tiểu Quái, Hồng Liên, gọi là Câu Trận. Các thần tướng khác đều gọi nàng là Câu Trận, chỉ có Hồng Liên gọi nàng là Câu. Lý do Xương Hạo từng hỏi Thủ nhưng Tiểu Quái lại mơ hồ lướt qua.
Tiểu Quái toàn thân bao phủ một luồng khí tức còn cấp bách hơn lúc nãy.
Xương Hạo đưa mắt nhìn Chương Tử đang bất tỉnh trong lòng mình.
Kể từ khi giọng nói kia mượn miệng Chương Tử thốt ra những lời kinh hoàng đó, nàng vẫn luôn bất động hôn mê. Giống như một con rối bị cắt dây, không hề nhúc nhích.
Nàng cuối cùng cũng buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay phải của Xương Hạo ra, cánh tay bị cào rách, đã dính đầy máu.
Điều này rõ ràng rất bất thường. Hơn nữa, La Sát trong cơ thể Chương Tử im lặng cho đến giờ, điều này cũng khiến Xương Hạo bận lòng.
Phải nhanh chóng dẫn La Sát ra khỏi cơ thể nàng.
Con quái vật bị tộc Thừa Án từ đại lục vượt biển sang phong ấn, La Sát, rốt cuộc là thứ gì, Xương Hạo không biết.
Bỗng cùng một trận gió nổi lên. Đồng hành với cơn gió mang theo phúc khí này, thân hình cường tráng của Thần Tướng Bạch Hổ xuất hiện trước mặt Xương Hạo.
“Bạch Hổ.”
Gật đầu với Xương Hạo đang ngạc nhiên, Bạch Hổ quỳ một gối trước mặt Tiểu Quái.
“Đằng Xà.”
Tiểu Quái ngẩng đầu lên, thần sắc căng thẳng nhìn đồng bào của mình.
“Bạch Hổ, những người khác thế nào rồi?”
Vừa nãy luồng xung kích đó, các đồng bào hẳn cũng đã cảm nhận được.
“Mọi người đều ở trước mặt Tình Minh. Đằng Xà, Thiên Không gọi ngươi đến.”
“Cái gì?”
Tiểu Quái mở to mắt, Bạch Hổ truyền lời của Thiên Không cho hắn.
“Mau đến, nếu muốn cứu Câu Trận.”
Đôi mắt đỏ rực lập tức toát lên vẻ cấp bách, Tiểu Quái quay đầu lại nói với Xương Hạo,
“Xương Hạo, nơi đây giao cho Bạch Hổ, ta…”
Nhìn Chương Tử đang bất động, Xương Hạo khẽ gật đầu với Tiểu Quái đang ngập ngừng.
“Không sao đâu.”
“Xin lỗi.”
Tiểu Quái khẽ vẫy đuôi rồi biến mất trong chốc lát.
Xương Hạo lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn, cảm thấy một luồng hàn khí ớn lạnh.
“Bạch Hổ.”
Bạch Hổ quay đầu lại, chỉ thấy Xương Hạo bất an hỏi.
“Câu Trận làm sao rồi?”
Câu Trận, Lăng Thọ và Thừa Án cùng biến mất trong dị giới. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nàng?
Bạch Hổ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng mở lời đáp.
“E rằng, đang ở ranh giới sinh tử.”
Quay về dinh thự Abe, Tiểu Quái nhảy qua tường bao, thẳng tiến đến phòng Tình Minh.
Các đồng bào tụ tập quanh giường Tình Minh, không khí đặc biệt nặng nề.
Thái Âm đang trong trạng thái kinh hãi, khi thấy Tiểu Quái lập tức nín thở bất động. Thiên Hậu cũng ngay lập tức biến sắc mặt, lùi lại vài bước.
Tiểu Quái không phản ứng với biểu hiện của họ. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn lên Thiên Không, có thể cảm nhận Thần Tướng Thái Thường đang ẩn thân bên cạnh hắn.
“Có chuyện gì tìm ta sao?”
Hoàn toàn không để ý đến vẻ không vui trên khuôn mặt vô cảm của Tiểu Quái, Thiên Không nghiêm nghị mở lời.
“Câu Trận đang gặp nguy hiểm.”
Ta biết luồng xung kích đó báo hiệu cái chết.
Nếu là người khác thì cũng thôi đi. Nhưng Đằng Xà, ngươi hiểu rõ, thân là đấu tướng, ngươi và Câu Trận có sức sống và thần thông lực bền bỉ hơn những người khác. Vì vậy, Câu Trận đang đối mặt với cái chết.
Không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng. Đôi mắt đang nhắm nghiền của Thiên Không đột nhiên mở ra, nhìn thẳng vào Tiểu Quái trước mặt.
“Đấu tướng mạnh nhất Đằng Xà. Ngoại trừ ngươi ra không ai có thể ngăn cản. Hãy đi đến dị giới, cứu Câu Trận về đi.”
Vũ khí mạnh nhất của Câu Trận, một hung tướng, chính là bản năng chiến đấu. Bản năng chiến đấu thường ngày bị lý trí kìm nén, trong giây phút sinh tử sẽ mất kiểm soát, bắt đầu bạo động vô hạn.
Sau khi bị thương nặng nguy hiểm đến tính mạng, bản năng của nàng sẽ giải phóng hoàn toàn thông lực vốn bị ức chế để cầu sinh.
Tiểu Quái còn chưa trả lời, Thanh Long đã lẩm bẩm.
“Giao cho Đằng Xà? Nguy nan của đồng bào lại để Đằng Xà giải quyết ư?”
“Câm miệng, tên vô lễ.”
Lời quát như sét đánh của Thiên Không khiến Thanh Long lập tức im lặng. (Thấy chưa, bị giáo huấn rồi đấy!^_^ Sau này nhớ đừng nói lung tung, đặc biệt là trước mặt người già^_^ )
“Ngươi không nghe hiểu lời ta nói sao, Thanh Long? Nếu không phải đấu tướng mạnh nhất Đằng Xà, không ai có thể ngăn cản Câu Trận. Đằng Xà, nói cho ta câu trả lời của ngươi.”
Tiểu Quái nheo mắt, trong chớp mắt biến trở lại thành chân thân. Hắn hiện ra thân hình cao lớn, thần khí dữ dội khó kìm nén làm những dải lụa trên cánh tay hắn bay lượn.
Thái Âm không dám thở, sợ hãi ôm chặt Thiên Nhất. Ánh mắt của Thiên Hậu trở nên có phần ngưng trọng, Thanh Long cũng lập tức nghẹn lời.
Tự nhiên là khỏi cần nói rồi.
Hơn nữa đối phương lại là Câu Trận, người mà không thể nào là kẻ thù của hắn được.
*************************************Lại thấy đường phân cách**********************
Luồng thần khí dữ dội đã áp chế sức mạnh của Lăng Thọ.
Thiên hồ cảm thán, mở to mắt.
“Ồ, còn lợi hại hơn ta nghĩ đấy chứ.”
Nhưng nàng sắp chết, điều này sẽ không thay đổi. Chính vì đang bên bờ vực sinh tử, nàng mới có thể phát ra sức mạnh cường đại đến vậy. Điều này, thần tướng và thiên hồ đều giống nhau.
Tinh Hà cũng đã thoát khỏi tay Lăng Thọ và Cửu Vĩ bằng cách này.
Nhìn lại móng vuốt phải bị gãy trước đó của mình, Lăng Thọ có chút sợ hãi mà trầm mặc.
Nếu có thể đến thế giới này, vậy hẳn có thể dựa theo dấu vết sức mạnh trước đó mà trở về nhân giới. Nhưng hiện giờ, Lăng Thọ lại không cảm nhận được khí tức của mình nữa.
Thần khí bùng nổ đã làm loãng sức mạnh của Lăng Thọ.
“Cái này thật sự chướng mắt.”
Lúc này, hắn cảm nhận được một luồng thần khí khác xuyên thấu da thịt mình.
Hắn quen thuộc luồng thần khí này, đây là do một thần tướng khác đang ở cùng với đứa trẻ kia phát ra.
Lăng Thọ cong khóe môi.
“Đường đã thông rồi, chỉ cần theo dấu vết còn sót lại là có thể trở về nhân giới.”
Mắt Thiên hồ lóe lên.
“Đúng rồi, vậy thì hãy xem cái tên thần tướng đó chết như thế nào vậy.”
Hồng Liên giáng lâm xuống dị giới, đưa ngón tay lên trán và nhíu mày.
Kim cô dùng làm phong ấn trên trán hắn đã được tháo ra, không có nó, hắn đột nhiên cảm thấy không quen.
“Trước tiên hãy dùng cái này phong ấn một thời gian vậy.”
Đó là phong ấn do An Bội Tình Minh thi triển để ức chế thông lực. Kim cô đã lấy đi phần lớn thông lực của hắn đã để lại chỗ Thiên Không. Nếu không giải trừ phong ấn, hắn sẽ không thể địch lại Câu Trận.
“Ở đó sao.”
Hắn nhảy vút lên, mục tiêu thẳng hướng nơi thần khí bùng nổ.
Đã lâu lắm rồi không trở về dị giới, kể từ khi Xương Hạo hành lễ đội mũ, Hồng Liên vẫn luôn ở nhân giới, hầu như chưa từng đặt chân đến đây.
Nơi này không thay đổi, không có ánh mặt trời trên bầu trời, gió khô cằn, và mặt đất u ám.
Và trong cảnh sắc đơn điệu này, dòng chảy thần thông lực đã thắp sáng cả thế giới.
Như Thiên Không đã dự đoán, bản năng của Câu Trận đã khiến thần thông lực bạo loạn để cầu sinh.
Thông lực của đấu tướng vượt xa các thần tướng khác, sức sống cũng vậy. Hồng Liên và bốn đấu tướng khác dù mang vết thương chí mạng cũng rất khó chết, và để tránh cái chết, bản năng sẽ giải phóng tất cả sức mạnh. Đó là để không cho ngọn lửa sinh mệnh vụt tắt, nhưng cho dù thế, nếu cứ tiếp tục, rồi sẽ có lúc cạn kiệt toàn bộ sức lực. Một khi chết, linh hồn sẽ quay về điểm ban đầu, còn thể xác sẽ tái sinh, điều này cũng giống như các thần tướng khác.
Luồng khí dữ dội cuốn lên cơn bão.
“Ư…”
Hồng Liên dùng tay chắn trước mặt, xuyên qua cơn bão. Khi phát hiện vật thể lạ dưới đất, hắn dừng bước.
Hắn quỳ một gối xuống, đưa tay chạm vào. Trong không khí phảng phất mùi sắt gỉ, màu xám xịt của cát đã khô quắt lại.
Thân hình hắn chấn động, vậy mà lại chảy nhiều máu đến thế. Ngoại trừ Hồng Liên ra không ai có thể địch lại nàng, một người mạnh mẽ đến vậy, rốt cuộc đã gặp phải tai họa gì.
Hồng Liên nhìn quanh, sau đó phát hiện một vật thể hình que sắc nhọn bên vũng máu đã khô.
Hắn đã từng nhìn thấy vật này. Trong đầu hiện lên, là mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt màu chì.
“Đây là… của Thiên hồ…”
Mảnh vỡ móng vuốt của Lăng Thọ, móng vuốt bị gãy dính đầy vết máu đỏ tươi.
Hồng Liên lập tức hiểu ra, hắn thì thầm.
“Khốn kiếp… Câu, nàng ở đâu?”
Trong khoảnh khắc hắn lơ đễnh, một luồng thần khí kịch liệt bùng nổ phía sau lưng.
Hồng Liên nín thở, vội vã dựng lên bức tường bảo vệ mình.
Cùng lúc quay đầu lại, một bóng hình cũng đang tiếp cận hắn. Hồng Liên né tránh, nhưng vai trái vẫn bị lưỡi dao xé toạc. Kèm theo cơn đau, máu cũng tuôn ra xối xả.
Hồng Liên lùi lại vài bước, điều chỉnh tư thế, cố gắng kiềm chế hơi thở gấp gáp.
Câu Trận đang đứng trên mặt đất nơi hắn vừa đứng. Ngực nàng đã bị máu nhuộm đỏ từ lâu.
“Câu!”
Tấn công Hồng Liên, là sát khí mạnh mẽ không chút do dự.