Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 13: Vận Mệnh Ảo Ảnh Đổi Thay - Lời Mở Đầu

Cảm nhận ánh dương chói chang, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, trước mắt là người yêu mình nhất trên đời này.

Vì ngược sáng, khuôn mặt người ấy bị bóng tối che khuất, nên tôi chẳng nhìn rõ được biểu cảm, cũng không thấy người ấy đang nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào.

Trong bóng tối, đôi môi người ấy mấp máy.

Một làn gió chợt nổi lên, giọng nói của người ấy bay theo gió, khiến tôi chẳng thể nghe rõ người ấy nói gì.

Người ấy đưa bàn tay lạnh giá đến, dùng lòng bàn tay nâng lấy má tôi, rồi lại nói thêm điều gì đó.

Cuối cùng, người ấy rụt tay lại, ánh nắng chói chang trực tiếp chiếu thẳng vào mắt.

Chỉ khi người ấy không còn che chắn ánh mặt trời cho mình nữa, tôi mới nhận ra ánh nắng vốn chói mắt đến thế.

Chói mắt thật, chói đến nỗi tôi không thể mở mắt ra, vậy nên tôi chẳng nhìn rõ biểu cảm của người ấy.

Khuôn mặt bị bóng tối che khuất ấy, rốt cuộc đang nhìn mình bằng biểu cảm như thế nào?

Thế giới này không hề có ánh nắng.

Những tầng mây xám xịt nặng trĩu bao phủ kín cả bầu trời, mặt đất chỉ toàn cát và đá, thế giới này chỉ có hai màu, không hề có bất kỳ sắc màu tươi sáng nào.

Và bây giờ, một thân thể gầy gò đang nằm rũ rượi trong một vũng máu chói mắt.

Cánh tay phải bị móng vuốt của Thiên Hồ ghim chặt xuống đất, máu tươi từ ngực dần loang rộng tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da trắng bệch.

Mớ tóc rối bời rũ xuống bên má, đôi môi hơi hé mở chỉ còn những hơi thở yếu ớt.

Cuối cùng, hơi thở mong manh ấy cũng tắt hẳn, dòng máu chảy ra từ ngực cũng không còn loang rộng nữa.

Xung quanh chìm trong sự tĩnh lặng. Hơi thở tử vong bao trùm lấy thân thể gầy yếu đó.

Cơn gió mạnh mẽ, hoành hành khắp nơi bỗng nhiên dừng lại.

Thân thể thoi thóp của cô ấy được bao phủ bởi một lớp ánh sáng lân tinh mờ ảo.

Ngón tay của bàn tay trái cô ấy đang vươn ra bỗng khẽ động.

Ngay sau đó, toàn thân cô ấy phát ra một luồng đấu khí mạnh mẽ bất thường, cát bụi xung quanh cuộn lên.

Đôi mắt vốn yếu ớt khẽ động đậy, từ từ mở ra, và rồi...

Trong đôi đồng tử vàng rực rỡ, ánh sáng căm hờn bừng lên.

Thiên Hồ Lăng Thọ đau khổ nhìn quanh dị giới, trong lòng chợt cảm thấy bất lực.