Cách chiến trường 3 sels (18km) về phía Tây.
Một đạo quân 20000 người đang dàn trên một bình nguyên rộng lớn nằm sau các rặng núi.
Đệ Tứ Quân Đoàn của Đế Quốc.
Đạo quân đó được chỉ huy bởi lão tướng ngồi trên lưng con chiến mã bờm trắng, Trye Frien Von Loring, một trong năm vị Đại Tướng đã anh dũng cống hiến cho triều đình suốt mấy chục năm.
Loring nhìn về sau lưng, một cỗ xe đang di chuyển trên nền đất gồ ghề, ở trong ấy là một người quan trọng đối với cả quân đội lẫn Đế Quốc.
Nhận thấy có người phi ngựa tới, Loring quay đầu lại. Đó là người thuộc đội trinh sát.
“Cấp Báo! Thưa Đại Tướng, Bá tước Grinda đã khai chiến và hiện tình thế đang khá bất lợi cho quân ta!”
“Tất nhiên rồi! Lũ Lichtein có tận 15000 quân, dù Bá tước Grinda có tài cán đến mấy cũng không thể thắng được. Không, có lẽ nên khen ngợi lão ta vì đã cầm cự được tới tận lúc này.”
Khu vực này đã không xảy ra xung đột trong thời gian dài, vì thế năng lực của Bá tước cũng chỉ có hạn.
Mà dẫu có cao tay đến mấy đi nữa thì trong tay ông cũng chỉ có tầm 3000 lính sẵn sàng tham chiến, chưa kể vài đơn vị trong số đó không thể điều động vì còn phải đảm bảo an ninh cho lãnh địa.
Vì thế Loring ước tính rằng đội quân của bá tước vào khoảng 1000 người. Ông cho đó thật sự là kỳ tích khi họ đã đương đầu với 15000 địch quân tới tận giờ phút này.
“Có vẻ như [Mars] đang ở đó.”
Nghe trinh sát nhắc vậy thì ông cũng phần nào đoán được nguyên nhân.
“Ohh! Tức là cô ta đi qua biên giới phía Nam từ hướng Tây.”
“Nhưng thần không thể xác nhận là cô ta còn sống hay đã chết. Lần cuối cùng thần nhìn thấy thì hình như cô ta đã bị đánh bại.”
“Con bé đó lao ra tiền tuyến? Đáng nhẽ nó đã có thể ở lại phía sau.”
Ông từng nghĩ rằng cô là một người sáng suốt, nhưng có vẻ ông đã lầm. Đây là ví dụ điển hình cho sự khác nhau giữa dũng cảm và liều mạng.
Danh hiệu [Mars] tạo nên áp lực quá lớn, thật khó hiểu khi Đệ Tam Hoàng Tử trao nó cho cô ta.
“[Mars] đáng ra phải thuộc về người này” – Ông nghĩ vậy khi nhìn qua cỗ xe.
“Loring.”
Nghe tên mình được gọi ra khơi khơi như vậy, ông xuống ngựa và bước lại chỗ phát ra.
Bên trong hơi tối, ngồi trong ấy là một người đàn ông được vây quanh bởi các mỹ nữ không mảnh vải che thân.
(Edit: -_-)
Đó là Đại Hoàng Tử Schtobel, người đã cùng tham dự vào cuộc viễn chinh của Hoàng Đế.
Cùng với Hoàng Đế, ngài đã đánh khụy Frezen, một cường quốc có ảnh hưởng to lớn với các nước lân bang, cho tới khi bị Aura đánh gục hoàn toàn vào hai năm trước.
Thay vì trở lại Đế Đô để ăn mừng, Đại Hoàng Tử lại đi cùng các thân tín về phía Nam, cùng với “chiến lợi phẩm” là các công chúa của Frezen.
Có thể là do đã mất hết hy vọng vào tương lai hoặc do chứng kiến cảnh nước mất nhà tan nên ánh mắt của họ thật vô hồn, không khác xác chết là mấy.
Nếu Đại Hoàng Tử cảm thấy nhàm chán, họ có thể bị bán làm nô lệ.
Loring lên tiếng khi cảm thấy có chút xót thương cho họ.
“Có việc gì đến thần thưa Điện Hạ?”
“Gọi trinh sát lại đây, ta có chuyện muốn hỏi?”
“Xin tuân mệnh!”
Loring liếc nhìn lính trinh sát và hếch nhẹ đầu ra hiệu tiến lại.
“…Lehil thế nào rồi?”
Ánh nhìn của người lính trở nên trống rỗng trong thoáng chốc trước khi trả lời câu hỏi từ Schtobel.
Loring ngay lập tức hiểu ra ngụ ý trong lời nói đó và thì thầm vào tai thám quân được ra lệnh giám sát Leihil.
Anh ta thở hổn hển mà nói ấp úng.
“Vâng…Một thằng nhóc bí ẩn đã xông vào chiến trường và đấu với Leihil. Nhưng có vẻ không địch lại lại nổi Leihil và linh khí của hắn.”
“Một thằng nhóc à?”
“Vâng ạ, khả năng tốc biến vào cứ địch của tên đó rất đáng nể.”
Khi vừa nói xong, cánh cửa bị đập nát và mảnh vỡ văng vào người lính. Anh ta suýt thì hét lên trước khi bị một bàn tay từ trong lao ra bóp chặt lấy mặt.
“Agh! Ugh, ugh!”
Con ngựa của anh lính xấu số lồng lên bỏ chạy. Nhưng bản thân nạn nhân vẫn chưa rơi xuống mà cứ lơ lửng trên không.
Sau một cái thở dài, Loring giữ lấy hông người lính đó và nó với Schtobel.
“Đại Hoàng Tử Schtobel…Xin người hãy ngừng lại, xin hãy…”
Chưa dứt lời, một tiếng rắc vang lên và cơ thể ấy ngưng động đậy.
Những công chúa trong xe hét lên, có vẻ họ đã nghe được tiếng động đó.
Tên thám quân đã cố nói thêm vài lời nữa, nhưng cổ anh ta đã gãy. Loring thầm nghĩ thật không may.
“…Có điều gì khiến người không hài lòng à?”
“Báo cáo quá mơ hồ nên ta đã xử hắn. Ông muốn ý kiến gì à?”
Hắn dường như đang tức giận, sát khí tỏa ra trong ngôn từ của hắn đủ khiến bạn lạnh sống lưng.
Nhưng Loring chỉ nhún vai một cái.
“Thần không nghĩ là người sẽ muốn nghe đâu?”
“Vậy thì đừng nói gì cả. Nhưng thái độ đó khiến ta bực mình và còn cả chuyện tên nhóc nữa!”
“Nếu tin báo chính xác thì thẳn nhóc đó hẳn là chủ nhân một trong Ngũ Đại Linh Vật. Tình cảnh này kể ra hơi khó cho Leihil, dù là ta đã trao cho hắn một Tinh Linh Khí.”
“Chưa chắc, vì hắn ta đã uống “thứ đó.””
“Hmmm…Vậy là chúng ta không thể dự đoán được kết quả?”
Một lần, khi nghe được tham vọng của Schtobel, ông đã shock đến độ thở không ra hơi. Nhưng ông ta lại muốn nhìn thấy tham vọng đó trở thành sự thực.
Mỗi lần nghĩ đến đây là mỗi lần ông cười, cười vì đủ loại cảm xúc hỗn độn nổi lên, dù ông hẳn phải biết rõ khi ở cái tuổi này.
Sau đó ông nói bằng giọng lo lắng.
“Lời nguyền của Tinh Linh Vương sẽ giáng xuống chúng ta một ngày nào đó.”
“…Ông nghĩ Tinh Linh Vương cản được ta à?”
Loring chẳng buồn đáp lại nữa.
“Ta sẽ trở thành [************] dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa.”
Lời cuối của Schtobel hòa lẫn vào tiếng mưa.
*
*
*
Tại chiến trường, đội quân của Grinda đang phải chật vật ngoài tiền tuyến. Còn ở đại bản doanh địch, trận chiến giữa Hiro và Leihil mới vào hồi khốc liệt. Có thể nói rằng Hiro đang ở thế thượng phong.
Khe nứt mở ra và một thanh Tinh Linh Khí xuất hiện. Hiro rút ra và chém thẳng vào đối phương.
Tận dụng lợi thế về tốc độ, cậu đi vào điểm mù của Leihil. Không gian quanh bàn tay cậu biến động, một món vũ khí khác được rút ra.
Và cứ thế, lưỡi kiếm liên tục đâm, chém vào cơ thể biến dị kia.
Luồn ra sau lưng Leihil, cậu lại tiếp lục lấy một thứ khác ra và xuyên ngọt từ sau ra trước.
Kẻ ngoài cuộc chỉ có thế thấy những việc này trong chớp mắt, những dư ảnh màu trắng giăng khắp nơi như cái mạng nhện.
Cái xác to lớn đó ngày càng bị găm nhiều Tinh Linh Khí. Máu chảy loang lổ trên mặt đất và Lehil gào thét trong đau dớn.
“Guaaaaa!”
Tứ chi, trên dưới, ở giữa, đâu đâu cũng là vết đâm chém. Nhưng, hắn vẫn chưa chết. Một vầng hào quang hắc ám bao quanh hắn và chữa lành những vết thương.
Các Tinh Linh Khí găm trên người hắn bị đẩy ra ngoài và tan biến.
(Edit: Tưởng tượng cảnh anh sói Logan bị bắn :v)
Thấy khí tức đó, Hiro nhận thấy mình cũng đã từng trải qua một lần.
“Ra là người thành “kẻ lạc lối” rồi à?”
Đây là “cái tên” dành cho những kẻ ngu ngốc muốn đoạt lấy sức mạnh của tinh linh.
1000 năm trước, đã từng có môt vị vua đã từng nghiền nát tinh thạch ra thành bột cho người khác uống vì trí tò mò. Không thấy gì xảy ra, ông trở nên thất vọng.
Nhưng cơn ác mộng thật sự chỉ đến lúc nửa đêm, khi ai nấy đều say giấc, gã đó biến đổi.
Người lính phát giác ra việc này đã trở thành bữa khai vi, sau đó là tới lượt chính tên vua và mọi người trong lâu đài.
Những nước khác và bản thân Hiro cũng đã lợi dụng cơ hội này.
“Ngu xuẩn…ngươi sẽ không bao giờ trở lại được một khi đã uống [Độc linh].”
Quả thật, sức mạnh của tinh linh là rất lớn, nhưng không có nghĩa là sẽ tốt hơn nếu đưa thẳng vào người.
Sức mạnh đó không thể dung hợp với cơ thể con người, và kết quả là kẻ đó sẽ sớm mất đi nhân tính.
Nhưng Hiro cũng biết câu chuyện “kẻ lạc lối” không chỉ dừng ở đó. Vua của những quốc gia sắp tàn lụi cũng uống nó với hy vọng lôi được càng nhiều kẻ đi theo càng tốt.
Đó là thời kỳ tăm tối, giai đoạn con người sử dụng thứ “độc dược” này.
Nhưng không phải là ai cũng mất đi lí trí, có phần trăm rất nhỏ vẫn giữ được.
Và những người đó được ban cho sức mạnh thể chất kinh người.
Họ được gọi là – [Warlocks].
“Ugooooh!”
Tiếng rống đủ lớn để làm thủng màng nhĩ. Cơ thể vốn to gấp đôi Hiro kia, nay đã lớn thêm gấp ba.
Đây không còn là con người nữa. Hơn cả loài Orge hay Gigas, nó là quái vật thực sự.
“Nhưng đây chỉ là sản phẩm thất bại.”
Khi Hiro thì thầm cái tên “Excalibur”, con quái vật bắt đầu hành động, nhưng là nhằm vào phía Lichtein.
“Eek! Gyak!”
Cánh tay to lớn vung ra cuốn bay năm người lính và số khác bị đè nát đến đội lòi cả tủy sống ra ngoài.
“Cái đéo gì thế?”
“Tấn công nó đi!”
“Gyah!”
“Tướng quân đâu rồi!”
Các binh lính của Lichtein bắt đầu tấn công trong sự hỗn loạn. Hơn nữa, không ai nhận ra cái thứ kia chính là Leihil. Mà cũng phải, trên tấm thân đó làm gì còn đặc điểm nào của kẻ từng là Leihil nữa.
Những mũi tên được băn ra, nhằm vào con quái vật và cả những kẻ bỏ chạy, tất cả đều bị bản tay khổng lồ bóp nát.
Cái chết quá nhẹ nhàng, như lũ kiến bị bàn chân dẫm lên vậy.
Một cái cột lửa nổi lên từ hậu doanh của chúng.
“Kh…ông!”
“Đừng đùa chứ…chẳng nhẽ là…”
“Viện quân của địch?”
“Thứ đó cháy được trong mưa?”
Những tiếng la thất thanh từ bọn chúng.
Hiro nhận ra cột lửa và biết ngay dó là Liz. Chỉ duy nhất thanh Laevanteinn là làm được việc này.
Kết cục trận chiến đã được định đoạt.
Mất đi chỉ huy, lâm vào hỗn loạn và địch có tiếp viện, lựa còn lại chỉ có là chết hay đầu hàng.
Cuối cùng, chúng quyết định hạ khí giới và đưa nhau đi trốn.
“Rút lui! Run for your life! Chúng ta bất lực rồi!”
“Tao cũng chuồn đây!”
“Chết tiệt, chờ tao với!”
Không ai muốn chết và cũng không ai muốn đánh nhau thế này.
Chúng vắt giò lên cổ chạy về nước.
Nhìn bằng flycam, nó giống như một cơn lũ cuộn chảy về Lichtein vậy.
Hiro không đuổi theo chúng, vì ở đây có mối lo lớn hơn.
Cậu lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở, nắm lấy chuôi kiếm bằng hai tay và giương lên cao - Ở cậu toát ra hình ảnh như chính bức tượng sống của Đệ Nhị Hoàng Đế.
“GURUYAHHHH!”
“Đến đây!”
Cậu dậm mạnh xuống và lao đến.
Trận tử chiến vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại, bắt đầu.
----------------------------
Định cho ae vật thuốc một hôm, mà thấy tội quá nên thôi :v