Lịch Đế Quốc, ngày 13 tháng 7 năm 1023.
Pháo đài Belk, tháp trung tâm.
Giọng của một cô gái vang vọng.
“Hiro ~ ! Anh đâu rồi ~ !”
(Edit: Thấy quen quen :v Thomas! Where are you?)
Với mái tóc đỏ đung đưa phía sau, cô chạy xung quanh tầng ba của tháp khi cất giọng lo lắng, cứ như một bà mẹ đang đi tìm con vậy.
Nhìn thấy Đệ Lục Công Chúa đang lăng xăng khắp nơi trước mặt mình, các binh lính ở đó cố gắng không cười thành tiếng.
Sự trang nghiêm của một công chúa biến mất sạch vào lúc này. Nhưng đổi lại, thiện cảm cô nhận được từ những người lính cao hơn hẳn các vương tôn quý tộc khác.
Thanh hỏa kiếm, Laevanteinn đang được cô đeo bên hông, còn trên tay là một cái bì thư.
Cái bì thư thực sự nổi bật với hai màu đỏ và vàng trang trí.
Nhưng không may là, do lực nắm quá mạnh mà nó đã bị biến dạng đến độ không nhận ra hình dáng ban đầu.
(Edit: Quả này mà handjob thì…)
“Hi ~ Ro! Geez, anh đâu rồi!?”
Vừa trở thành chỉ huy chưa bao lâu nên cái pháo đài này cứ như là mê cung với cô vậy.
Vì thế, rất khó khăn khi muốn tìm ai đó. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài vừa đi vừa la ỏm lên như thế.
“Grrr…Đáng lẽ cậu ấy phải ở lầu ba.”
Lầu ba của ngọn tháp hầu như đã trở thành một cái kho. Vì có vài phòng còn trống nên sách và mấy thứ linh tinh được cất ở chỗ này.
Nơi đây cũng được xem như lãnh thổ riêng của Cerberus, nên nếu có ai đến đây mà không báo trước thì có thể nhận lấy vài dấu răng.
“Có lẽ mình nên quay lại phòng của Hiro…”
Khi cô đang nghĩ thế, ánh sáng lờ mờ phát ra từ bên trong một cánh cửa.
Từ chỗ đó, Cerberus lon ton đi trước và theo sau là một Hiro đang ngái ngủ.
“Hiro!”
“Liz?”
Hiro quay về phía cô, thật khó để thấy biểu hiện trên gương mặt cậu do miếng che mắt.
Liz tiến lại.
*
*
*
“Tôi đi tìm anh nãy giờ đấy.”
“Oh, xin lỗi mà. Có vài thứ tôi muốn tìm ở đây.”
Hiro chỉ về căn phòng chứa toàn bộ tư liệu lịch sử của pháo đài này.
Hmm ~ Liz nhìn qua cánh cửa một lúc rồi chống tay lên hông.
“Tìm hiểu là tốt nhưng ít nhất phải báo trước cho tôi chứ.”
(Edit: Léng phéng với đứa nào thì coi chừng :v)
Sau chuyện về con mắt của cậu, Liz ngày càng trở nên khắt khe và thái quá trong việc bảo bọc cậu.
Chẳng biết nên vui hay nên buồn, Hiro chỉ biết cười trừ.
“Tôi sẽ cẩn thận vào lần tới. Vậy có chuyện gì?”
“À, phải. Đây này.”
Liz đưa ra thứ gì đó như một mảnh rác. Hiro nhận lấy vật dài, mảnh, nhàu nát và mở ra thật cẩn thận.
Dù rõ ràng đây là một bức thư, nhưng cái hình dạng này thì thật khỏ tưởng nổi.
“Một bức thư à?”
“Từ phụ hoàng.”
“Ý cô là Hoàng Đế?”
“Phải.”
“Sao giống giấy lộn thế?”
“Ahhh, tôi làm đấy.”
Hiro rũ vai thở dài, cảm giác chán nản dâng tràn từ tận tâm can.
“Trong đó có gì không ổn à?”
“Tôi chưa đọc, nó gửi đích danh cho anh.”
“…Cho tôi?”
“Nhớ rồi chứ? Tôi, Aura và hoàng thúc đã gửi một bức thư về hành động của hoàng huynh lên phụ hoàng.”
“Nói mới nhớ, mọi người đã thức trắng đêm để viết nó.”
“Và đã được hồi âm đây.”
Liz hơi giận vì nó đến khá trễ. Như cái lúc cô giậm chân vào thềm hiện tại.
Hiro nhìn vào bức thư và nghiêng đầu.
Liz và những người khác đã viết bức thư nên cậu không thể đoán được nội dung hồi đáp cho mình.
“Bóc ra là biết ngay thôi.”
Cậu gỡ miếng niêm và cầu cho không có tin xấu.
Chỉ là một tờ giấy trắng, có vài chỗ nhăn nheo nhưng ít ra không tệ như cái phong bì. Cậu lật tờ giấy ra.
Ta đã được thông báo về sự vụ ở đó, cũng như là trận chiến với Lichtein từ hoàng nhi của mình.
Ta muốn ban thưởng cho những chiến công của ngươi, ngặt nỗi có vài điều đang đè nặng tâm trí ta.
Ta muốn đích thân xác nhận danh phận Hậu duệ Đệ Nhị Hoàng Đế của ngươi, rồi sẽ tự tay quyết định việc trừng phạt Đại Hoàng Tử do hành vi khiếm nhã của nó.
Mong ngươi có thể đến Đế Đô.
Hoàng Đế đời thứ 48, Greiheit.
“Hmm…”
“Trong đó nói gì?”
“Tôi sẽ phải đến Đế Đô để được tặng thưởng cho chiến công của mình.”
“Còn hoàng huynh?”
“Ngài ấy sẽ tự tay quyết định.”
“Chính là vậy! Đó là những gì Hoàng huynh đáng phải nhận vì đã khiến anh ra nông nỗi này!”
Đôi mắt cậu dịu lại đôi chút khi thấy Liz vui mừng.
Cậu tiếp tục suy tư khi đọc lại bức thư lần nữa.
“Đế Đô à…” – Không biết thứ gì sẽ chờ cậu ở đó, cảnh giác là không thừa.
Thấy Liz cứ nhảy choi choi trước mặt, Hiro lắc đầu gạt ngay ý nghĩ mang cô theo cùng.
“Nhưng chắc chắn cô ấy sẽ đòi đi cho được...” – Với mấy việc xảy ra gần đây, cô chắn chắn sẽ theo dù có bất cứ chuyện gì.
Cô quay lại, nhìn cậu bằng đô mắt lấp lánh.
“Hiro, chúng ta hãy chuẩn bị nhanh nhanh nào.”
Đúng y chang cậu nghĩ.
“Tuyệt đối không được. Cô hiện tại là chỉ huy ở đây, vả lại bức thư cũng không có đề cập đến việc để cô đi cùng.”
Liz…Nếu để Đệ Lục Công Chúa cùng đi, sẽ khá là rắc rối.
Không như trước, chắc chắn cô sẽ an toàn khi có mặt Hoàng Đế, nhưng cậu muốn cô ở lại, đề phòng có chuyện bất trắc.
Hơn nữa, Hiro cảm thấy cô ở lại sẽ an toàn hơn vì Đệ Tứ Quân Đoàn vẫn đang canh giữ lãnh thổ bá tước.
“Eh…Tôi muốn đi cùng cơ.”
Cảnh cô phồng má vòi vĩnh khiến cậu có hơi chút dao động, nhưng bất kể thế nào cô cũng không được đi…cậu nhủ thầm với lòng mình.
“Chúng ta chưa biết chắc khu vực xun quanh pháo đài có an toàn không. Và nếu pháo đài gặp rắc rối, việc cô – chỉ huy của nó không có mặt thì chẳng phải tệ lắm sao. Còn hàng đống giấy tờ đang chờ cô ký kìa.”
“Hmm…”
Cậu nghĩ rằng nên bồi thêm một lí do nữa…nhưng cậu nảy ra ý hay hơn.
“Thôi được rồi. Nêu muốn đi cùng thì cô phải hoàn thành hết việc của mình đã.”
“Ehhh! Tris sẽ làm thay mà.”
“Tris là…cô biết đấy, não ông ta toàn mỗi cơ bắp không thôi, sự thật mất lòng nhưng mà ông ta không hợp làm bàn giấy tí nào.”
“Tôi cũng thế mà.”
“Đúng vậy…nhưng đỡ hơn Tris phần nào.”
(Edit: Tương lai Đế Quốc rồi sẽ dạt về đâu)
Hiro thực sự rất muốn khóc, cậu mong là cô sẽ sớm có một viên chức chuyên nghiệp làm trợ lý.
Cậu sẽ hỏi xin Hoàng Đế khi ở Đế Đô.
“…Tôi có thể đi nếu xong việc.”
Hiro hắng giọng với Liz, người đang nhìn cậu bằng đôi mắt cún con.
Kiềm chế ham muốn sà lại vuốt ve cô, Hiro lên tiếng.
“T-Tất nhiên, vì thế nhanh lên.”
“Hứa rồi nhé! Tôi sẽ xử hết mớ giấy tờ đó rồi quay lại ngay!”
“…Đống đó không xong nổi trong một ngày đâu.” – Cậu thì thầm lúc cô rời đi.
Khi cậu định về phòng xếp đồ thì thấy Cerberus dưới chân mình, nó nhìn cậu như nhìn một thằng họ Sở.
“T-Ta không nói dối mà…Ta sẽ cho cô ấy theo nếu cô ấy làm xong trong ngày hôm nay.”
Chỉ là việc đó không thể chỉ hoàn thành trong mọt ngày mà thôi.
Cậu rời đi như thể đang chạy tội.
Cerberus thì ngáp một tiếng và say giấc nồng.
*
*
*
Vào thời điểm màn đếm nhấn chìm mọi thứ và vạn vật đi vào giấc ngủ say.
Một người bí ẩn đang ở trên tầng hai của ngọn tháp.
Người đó lặng lẽ di chuyển men theo những bức tường, đi đến một căn phòng có ánh sáng mờ mờ.
Nhìn qua của sổ, ta thấy một cô gái đang ngủ gục trên bàn làm việc với hàng chồng giấy tờ xung quanh.
Cậu cười và nắm vào cửa sổ.
“Ngươi dang làm gì đó?”
Người đó nghe thấy giọng nói liền hoảng loạn và liền tìm cách tránh xa khỏi nơi phát ra.
Người đàn ông cầm trên tay một cái đèn trở nên hoàn toàn giận dữ.
“Thằng khốn…Ngươi tính làm gì công chúa?!”
“K-Không! Không phải! Nhỏ tiếng xuống đi, Liz sẽ dậy mất!”
“…KHông chỉ một lần, hai lần, ba lần mà tận bốn luôn lần sao?”
“Ông hiểu nhầm hết rồi!”
Không như khi trước, Tris chịu nghe cậu lí do lí trấu có nghĩa là ông đã hơi mềm lòng rồi.
Hiro thở dài và giải thích mọi chuyện.
“Hmm, ngươi muốn chắc rằng công chúa đã ngủ khi ngươi rời đi?”
“Phải. Tôi không thể đưa Liz theo mà, đúng chứ?”
“Đúng là vậy. Ta cũng muốn ngài ấy ở lại đây. Nhưng để sau đi, ngươi là hậu duệ của Đệ Nhị Hoàng Đế, ít nhất phải có một nhóm nhỏ hộ tống đi theo nhóc chứ?”
“Kể cả cả Liz và ông đều tin tôi thì chưa chắc người khác cũng thế, gồm cả Hoàng Đế nữa. Nhóm hộ tống đi theo có thể gây ra hiểu nhầm là khiêu khích mất, nên tôi nghĩ là không cần thiết.”
Trừ khi có được sự công nhận của Hoàng Đế, còn không cậu chỉ là thằng dân đen, tránh gây chú ý càng nhiều càng tốt.
Nếu muốn giúp Liz thực hiện giấc mơ của mình, cậu phải tỏ rõ thiện ý, đủ để không gây thù chuốc oán.
Khoan chưa tính tới sâu xa thì hiện tại cậu đang muốn tránh mọi trường hợp xấu nhất có thể.
“Chẳng phải ngươi đang lo bò trắng răng sao? Hơn thế nữa, chỉ riêng màu mắt và tóc của ngươi dị biệt của ngươi cũng đủ làm bằng chứng rồi.”
“Ai cũng có thể tự mình biến chúng thành ra như thế này.”
Nếu cần, cậu có thể gọi Excalibur ra làm bằng chứng, nhưng đó chỉ là khi bất đắc dĩ.
Khả năng cao là Schtobel cũng sẽ tham dự buổi gặp mặt.
Nếu cậu rút Excalibur ra nhiều người sẽ cho đó là ám sát. Và đám kia sẽ không ngần ngại mà xuống tay. Đó là trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Schtobel sẽ thành người hùng cứu giá, còn Liz sẽ thành tên tội đồ gửi sát thủ đến và bị trừng phạt.
Đích đến của cậu là Hoàng Cung, một nơi mà chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cẩn tắc vô ưu.
“Được rồi. Tôi đi đây.”
“Ừ. Thế ngươi có chắc là không cần hộ tống không?”
“Sẽ ổn cả thôi.”
“Nhưng ngươi đâu thể cưỡi ngựa. Thế ngươi tính đi bằng cái gì?”
“Tôi sẽ chạy bộ đến chỗ bá tước Grinda.”
Cậu chắc rằng trong thị trấn Links sẽ có ít nhất một xe chở khách và định dùng nó để đến Đế Đô.
“Vậy thì theo ta, có một thứ cho nhóc đây.”
Tris cười hăm dọa. Quay lưng lại với Hiro, ông bước vào trong.
Hiro nghiêng đầu bối rối và theo sau ông.
(Edit: Dầu ăn Toàn Phát, thơm ass, mát mông, càng thông càng thích)