Tại phòng dành cho quý tộc…
Ở bên kia cửa sổ, Mặt Trời đã ló dạng sau những đám mây và rọi xuống ánh dương ấm áp.
Luồng sáng rọi vào căn phòng, nơi một cặp cô nam quả nữ đang ngồi đối diện.
“…Ngài đã từng trải nghiệm những việc giống thế này trước kia rồi à?”
Cô gái mang ánh mắt màu chì – Aura nhìn chằm chằm Hiro như thể đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Đối diện với cô, Hiro đang dùng tay xoa xoa lấy miếng che mắt phủ mất gần nửa gương mặt cậu và cười gượng.
“Ế tồ, ý cô là sao cơ?”
Một thằng từng bước vào phòng thiết triều không chút run sợ, giờ lại đưa mắt liếc ngang liếc dọc trông thật đáng ngờ.
Cũng dễ hiểu khi Aura nhìn cậu với thái độ khó chịu.
“…Tôi không biết là cả ngày hôm nay ngài đã làm gì. Tuy nhiên, tôi nghĩ nếu bị ánh mắt của những quý tộc quyền thế soi vào thì bất cứ ai cũng phải lo lắng hay hoảng loạn. Nhưng cái cách mà ngài đi vào…cứ như thể ngài đã làm điều đó trước đây, rất nhiều lần.”
“Không…tôi cũng có hơi chút bất an. C-Có lẽ do miếng che này nên hơi khó để đọc vị tôi thôi.”
Khi ở phòng thiết triều, cậu không hề lộ ra bất cứ gì gọi là bất an hay tương tự thế cả, nên giờ có nói cũng cóc ai tin.
“Nếu đã vậy thì thần không ép ngài nữa…”
“…”
Đúng như mong đợi từ người như cô, có vẻ cô đã nhận ra danh tính của cậu, y hệt ngày còn ở Belk.
Hiro thở phào và lên tiếng.
“Nếu…chỉ nếu thôi nhé, nếu một người trong quá khứ đột nhiên xuất hiện ở tương lai thì cô nghĩ sẽ xảy ra vấn đề gì?”
Cậu có thể nói cho cô mọi thứ, nhưng hoàng cung là nơi đầy rẫy những âm mưu và thủ đoạn. Kể cả chỉ có hai người với nhau cậu cũng không thể hạ cảnh giác, tai vách mạch rừng, cẩn tắc vô ưu.
Aura nhăn mày, nhắm mắt một cái rồi mới nói, ngụ ý rằng cô đã lựa chọn ngôn từ cẩn thận.
“…Có ổn không nếu tôi đưa ra một giả thuyết.”
“Tất nhiên là được, cho tôi biết suy nghĩ của cô đi, Aura?”
“Giả sử, bằng một cách tình cờ nào đó, vị anh hùng từ 1000 năm trước xuất hiện ở tương lai, không ít người sẽ cho sự tồn tại của người đó là một điều phiền toái.”
Cái giả thuyết này đâm xuyên qua ngực Hiro.
(Edit: Tim ta đau quá man :v)
“Vậy à…”
Aura lãnh đạm nói tiếp với cậu, người đang cười chua chát.
“Tất nhiên, mọi người sẽ vui mừng vi điều đó, nhưng đối với những kẻ cầm quyền, anh hùng không hơn gì cái gai trong mắt. Mấy người đó có thể liên minh với nhau để xóa bỏ sự hiện diện mang tên anh hùng. Nhưng nếu anh hùng cố tránh điều đó, giáu đi sức mạnh của mình…hay tự nhận là kẻ có chung huyết thống có lẽ sẽ thích hợp hơn. Thông qua đó, người khác có thể sẽ “hiểu”.”
“Hiểu…”
“Nhưng, kể cả ó vậy đi nữa thì nếu anh ta nói rằng mình là một vị thần thì có ma mới tin.”
“Phải.”
“Nhưng mong ngài đừng quá lo lắng vào lúc này. Ngài đã được công nhận là một người thừa kế, vậy nên nếu có ai cố dựng chuyện rằng ngài là một vị thần thì chỉ tổ người bị coi là tên điên hoang tưởng mà thôi.”
Aura nhấc tách trà trên bàn lên và nhấp môi.
“Tuy nhiên, chúng ta không biết việc gì sẽ xảy ra tới đây. Sẽ khôn ngoan hơn khi chuẩn bị mọi thứ đề phòng danh tính thật sự của ngài bị bại lộ.”
“Cô nói đúng.”
(Trans: Ngu người tập một)
(Edit: Bách nhục xuyên tâm)
Khi Hiro ngẩn đầu lên, ánh mắt của Aura nhìn như một tên bắt nạt.
“Chỉ là giả thuyết thôi mà? Có cần phải nghiêm túc như vậy không?”
“Á…ớ…ờ phải…haha…”
Aura cười vào một Hiro đang tỏ vẻ ngu người. Cậu quyết định đổi chủ đề để không bị moi thêm gì nữa.
“Nhân tiện, có rất nhiều quý tộc mà sao chỗ này vắng vẻ vậy?”
“Vì đây là nơi dành cho các quý tộc không có nhà trong hoàng thành. Thêm nữa là quý tộc bậc trung và quý tộc bậc thấp không được phép dùng phòng này nên mới vắng vẻ vậy.”
(Edit: Truyện lấy bối cảnh châu Âu mà lão tác giả hình như dùng kiến trúc châu Á, vua châu Âu thường ở trong lâu đài riêng biệt, còn châu Á kinh đô có ba lớp, kinh thành – dân ở, hoàng thành – quan cao cấp ở, tử cấm thành – vua ở)
“Cô không có nhà ở đây à?”
“Có, nhưng khi đến Đế Đô tôi thường ở trong đồn canh nên chẳng mấy khi dùng.”
Aura ngỏ ý tặng căn nhà cho cậu nếu cậu đồng ý nhưng cậu lịch sự từ chối.
Vào lúc đó, mộ tiếng gõ cửa vang lên.
“Xin thứ lỗi.”
Một hầu gái xuất hiện từ sau cánh cửa.
“Bữa tiệc đã được chuẩn bị xong, mọi người đều đã có mặt. Hiro Điện hạ…người còn cần sai bảo gì không ạ?”
Cô hầu nói với Hiro nhưng mặt cậu cứ đơ ra.
Căn phòng yên lặng một úc lâu cho tới khi Hiro sực tỉnh.
“À, cô nói với tôi.”
Cô hầu cười nhẹ và gật đầu.
“Người còn cần chuẩn bị gì nữa không ạ?”
Đó là lý do mà Hiro và Aura vẫn còn ở trong cung điện tới tận bây giờ.
Một buổi yến tiệc được tổ chức để ra mắt Đệ Tứ Hoàng Tử và ăn mừng chiến thắng mấy ngày trước.
Thấy Hiro gật đầu, nàng hầu bước qua một bên.
“Vậy thì hạ thần sẽ dẫn đường.”
Aura và Hiro tiến lại chỗ người hầu và dừng lại ở hành lang. Nàng hầu nhẹ nhàng nói “Lối này” sau khi cúi chào và đi trước hai người.
“Bây giờ mình cần phải nhớ rõ danh phận từng người, phải tìm ra đâu là kẻ có thể tin tưởng được và đâu là mấy tên cơ hội.”
Xét về lâu dài, việc gây dựng được quan hệ với nhà Krone ít nhiều sẽ có ích.
“Nhưng mình phải đợi chúng chủ động tiếp cận.”
Nếu cậu đích thân tới giao thiệp với họ sẽ có những tin đồn không hay nổi lên. Lỡ như có vài lời đồn thổi hậu duệ của Đệ Nhị Hoàng Đế ủng hộ nhà Krone thì chẳng hay hớm gì.
“Mà mình nghĩ bọn chúng chắc sẽ không tham dự buổi yến tiệc đâu.”
Người đứng đầu nhà Schtobel chắc chắn sẽ không để hắn lại khi đang chịu án quản thúc mà đi tiệc tùng.
Hơn thế nữa, nền tảng của bọn chúng cũng bắt đầu lung lay, rượu chè vào mấy lúc thế này là quá xa xỉ với bọn chúng.
Tháp xây mười năm, sụp trong một giờ, não chúng chắc sắp nổ tung rồi.
Cơ mà…
“Thằng Đệ Tam có lẽ sẽ tham dự, án phạt của hắn chẳng thấm tháp gì nên chắc không trở ngại mấy.”
Vào lúc đó, thứ gì đó níu tay áo cậu.
“Hiro…Ngài sẵn sàng rồi chứ?”
“Có chuyện gì sao?”
Hiro ngừng suy nghĩ lan man và nhìn vào Aura đang đi bên cạnh.
“Ngài hãy vào đó một mình được không?”
“…Được.”
Hiro ngầm hiểu ý cô mà gật đầu.
Aura thuộc phe Đệ Tam Hoàng Tử, là một tướng cầm quân, nếu cô xuất hiện cùng lúc với Đệ Tứ Hoàng Tử…
“Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, mình không muốn đặt Aura vào vòng nguy hiểm.”
Cô có thể bị nghi ngờ là kẻ phản bội. Đó là cơ hội hoàn hảo cho mấy kẻ đang nhăm nhe cái ghế buông lời chỉ trích.
Ngoài ra, ấn tượng của cậu về tên Đệ Tam Hoàng Tử lúc ở phòng thiết triều là vô cùng tệ hại.
“Mấy thằng như thế thường rất dễ bị lung lay bởi lời nói của bọn bợ đỡ. Nói cách khác là hắn không hơn gì một con rối , thảo nào phe hắn lại đông đến thế.” – Nhưng theo cách nào đó thì điều đó không quá tệ với Hiro.
Nếu uốn lưỡi cẩn thận, cậu có thể khiến hắn ủng hộ cho mình. Lỡ như có gì bất trắc thì chắc chăn là do mấy tên mấy tên quý tộc nịnh hót hắn.
“…Nhưng cứ để sau đã, việc cần thiết nhất hiện tại là có thể nhớ được danh tính của mấy người ở đây.”
Cậu cố gắng tránh đi lỗi lầm của 1000 năm trước, lúc nào cũng hiện diện ở tiền tuyến và không màng tới chính sự.
Trốn tránh việc đó gây ra hậu quả rất lớn, đến nỗi cậu vứt bỏ mọi thứ và quay về Trái Đất.
Gieo nhân nào, gặt quả nấy, nhưng cậu sẽ không trốn chạy nữa.
Vẫn có khả năng cậu sẽ mắc vài lỗi do không có nhiều kinh nghiệm trong hoàn cảnh tương tự.
“Có thế đi nữa, anh đây vẫn đi tới cùng.”
Hiro dừng chân trước cánh cửa lớn, trong mắt cậu cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết.
Cậu đi qua lối vào được canh gác bởi các giáp binh cùng với tiếng ồn ào từ bên trong.
Tiếng ồn cho thấy bên trong có rất nhiều người quý tộc.
“Thần sẽ vào bằng cổng phía Đông, hẹp gặp lại…”
Aura nói với giọng nhỏ và lầm lũi bước đi, giả vờ như không quen biết Hiro.
“…”
Cậu rời mắt khỏi Aura và nhìn sang người hầu gái.
“Hạ thần sẽ vào trước. Của sẽ được mở ra từ bên trong nên mong Điện Hạ hãy đợi đến lúc đó.”
“Cứ vậy đi.”
Nàng hầu bước qua cánh cửa, một lúc sau, những điệu nhạc nổi lên. Một giọng nói trong trẻo phát lên theo điệu nhạc, có vẻ là của hầu gái vừa đi theo cậu.
“Xin mọi người hãy yên lặng. Hậu duệ của Đệ Nhị Hoàng Đế, Song Tinh Hắc Hùng Vương, người đã đặt nền móng cho sự phồn vin của Đế Quốc va là hiện thân của một trong Mười hai vị thần Granzt, Đệ Tứ Hoàng Tử Hiro Schwarz von Granzt tiến vào.”
(Edit: Gặp ai giới thiệu mình thế này chắc ngất vì ngượng quá :v)
Cánh cửa mở ra, ánh sáng rực rỡ, những thanh âm náo nhiệt và rộn ràng phủ khắp hành lang và bản thân Hiro.
Hiro nheo mắt, cậu bước vào thật thanh thoát. Đón chờ cậu là những tràng pháo tay và ánh nhìn tò mò, nhưng không cái nào dành cho cậu.
(Đầu tiên mình cứ chờ đợi và quan sát đã…” – Vì thế nên cậu lấy một ly đồ uống và tiến đến dãy bàn dài chất đầy thức ăn.
Vừa đến đó đã có vài người tiếp cận cậu. Ai nấy đều đắp lên nguwòi những bộ y phục hào nhoáng và trang sức xa hoa.
Hiro vờ như không quan tâm và nghĩ thầm…
“Hmmm ~ …quyết đoán đấy.” – Đó ấn tượng đầu tiên của Hiro về cậu.
Nụ cười của mấy tên này trông có vẻ giả tạo, không nên tin tưởng loại người như thế này.
Một người trong nhóm đó tiến về phía Hiro và chào hỏi.
“Hân hạnh được diện kiến người, Hiro Schwarz Điện Hạ.”
“Ta cũng vậy.”
Cả hai bắt tay nhau.
“Thần…”
Hắn ta bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Nó dài dòng và chán ngắt, y như bài phát biểu đầu năm học của mấy ông hiệu trưởng.
“…Mong người chiếu cố về sau.”
Túm cái váy lại, ông ta là một quý tộc có lãnh địa ở phía Tây, mà những quý tộc thế lực ở phía Tây lại ủng hộ cho Đệ Tam Hoàng Tử Brutar.
Dù sự vụ lần này không có gì gọi là đáng kể nhưng ai biết đâu chữ “ngờ”, co vẻ như chúng tiếp cận Hiro chỉ để kiếm một cái phao cứu trợ như một phương án dự phòng.
“Được ta sẽ nhớ lấy những điều ngươi vừa nói.”
“Loại này không tin được.” – Hiro nhủ thầm.
Đó mới chỉ là khởi đầu, những quý tộc bất đầu bu quanh cậu liên tục. Vì lẽ đó nên Hiro cực kỳ bận rộn.
Hàng tá những lời thỉnh cầu của họ ập lên đầu cậu, như là hãy lập hôn ước với con gái tôi hay hãy để con trai tôi làm trợ thủ của ngài chẳng hạn.
Cậu kẹt trong đó suốt nửa tiếng, cố không làm lộ ra biểu cảm mệt mỏi, Hiro dựa lưng vào chiếc trường kỷ cạnh tường.
“Đông vãi chưởng…”
Cậu uống cạn ly nước trong một hơi và đưa tay vuốt cổ để đỡ nghẹn.
Hiro nhìn xung quanh và trông thấy nhiều người vẫn còn yên lặng quan sát. Có vẻ như việc này vẫn còn tiếp tục thêm ít lâu nữa.
Thoáng nghĩ về một lúc trước, cậu thở dài.
“Đúng như dự tính, không có ai thuộc nhà Krone tham dự cả.” – Cậu không lấy làm ngạc nhiên lắm nhưng vẫn có hơi chút hụt hẫng.
Trong số những người tiếp cận cậu, gây ấn tượng nhiều nhất phải kể đến các quý tộc ở phía Đông.
“Mất đi người cầm trịch thì nội bộ lục đục.” – Theo lời mấy người đó thì có vẻ như họ đang không hài lòng với người dứng đầu hiện thời, Duchess Kelheit. Nhưng cũng có rất nhiều người ủng hộ cho Duchess, thành ra hai bên nảy sinh mâu thuẫn.
“Trong trường hợp này nhà Krone sẽ là kẻ hưởng lợi…” – Có vẻ như nhà Krone đang cố mở rộng vùng kiểm soát của mình ra toàn miền Đông.
Mất đi sự đồng thuận, chuyện nhà Krone thôn tính được miền Đông chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nếu việc đó xảy ra…Đại Hoàng Tử sẽ tiến thêm một bước đến ngai vàng.
“…Mình nên làm gì đây?”
Một cái bóng xuất hiện khi cậu đang mải suy nghĩ. Nhận ra điều này, cậu ngẩng đầu lên và chạm mắt với một người phụ nữ trong bộ đầm đỏ.
“Mong người thứ lỗi, liệu tôi có thể ngồi cạnh đây được không?”
Cô sở hữu một mái tóc vàng, óng mượt buộc sau đầu và thả ra trước vai phải. Đôi mắt màu xanh nước biển đang nhìn vào Hiro.
Cơ thể lồi cần lồi, lõm cần lõm của cô có thể thu hút bất cứ ánh nhìn nào.
Bộ dầm cô mặc có một đường xẻ táo bạo kéo dài từ đùi, trông thật gợi cảm và quyến rũ.
Và mấy tên quý tộc lại bắt đầu rì rầm bàn tán.
“Mình nghĩ nhan sắc của cô ta không phải lý do duy nhất.” – Hiro cho rằng phản ứng vừa rồi rất đáng nghi ngại.
“À phải, xin người lượng thứ. Tôi tên là Miste Kariana Rosa von Kelheit, cựu Đệ Tam Công Chúa và hiện là người đứng đầu nhà Kelheit. Hân hạnh được diện kiến người.”
Cô nở nụ cười nghiêng nước nghêng thành sau lời giới thiệu ngắn gọn đó.
“Tôi có thể hiểu tại sao Liz lại trở nên như thế. Cả màu tóc và màu mắt của ngài nữa, nhưng…gương mặt của ngài thì không giống những người sinh ra ở Đế Quốc Granzt.”
Hiro không ngạc nhiên những có một cảm giác khó giải thích đè lên lồng ngực cậu.
-----------------------------------------
Review đợt trước có vẻ các bác thích dark fantasy quá nhể :v