Edit: Nhá hàng đây :v
Trans: Và đây là mở đầu của vol 2. Bất cứ ai đọc mà không hiểu thì cứ yên tâm đi, vì tớ cũng éo biết :v
-------------------------------------------
Chừng nào nàng còn tỏa sáng, ta vẫn sẽ tiếp tục đuổi theo cho tới khi bắt được.
…Như hai vầng Nhật Nguyệt.
*
*
*
Vô số tiếng la hét vang vọng trên khắp vùng sa mạc nóng bỏng.
Khung cảnh chiến trường trộn lẫn với vô vàn cảm xúc khác nhau, tiếng cười cuồng loạn, tiếng khóc than đau đớn và những tiếng vó ngựa gầm vang.
Rải rác xung quanh đây có không biết nhiêu là xác người ngựa, ánh mắt vô hồn của những kẻ tử trận vẫn chưa khép lại mà cứ trân trân nhìn vào lũ người sống.
Giữa cảnh địa ngục trần gian đó, có một vòng tròn như thuộc về không gian khác, cách ly bên trong với mớ hỗn độn ngoài kia.
Ở trung tâm chốn ấy, có hai người, mỗi người cầm một món binh khí do chính mình chọn.
Một thanh niên đeo băng bịt mắt với thanh ngân kiếm trên tay đối chiến với một tay da tím vác thanh cự kiếm.
“Mãi mới đến được tận đây, thế mà một thằng ất ơ tự dưng lòi đâu ra cản đường…đúng là xui xẻo mà.”
Thằng cha vác thanh cự kiếm lớn tiếng cười đểu.
Hắn đưa tay vuốt mái tóc nhớp nháp mồ hôi, mái tóc được vén lên để lộ ra một viên ngọc tím nhỏ đính chặt vào trán.
Bên phía đối diện, cậu thanh niên mang điệu bộ thư giãn, toát lên vẻ không hề có chút chủ tâm phòng bị và rất chi là gợi đòn.
Nhưng tên đực rựa kia lại cảm thấy luồng chiến khí mạnh mẽ lan tỏa từ cậu.
Luồng chiến khí ấy thường chỉ thấy ở những kẻ đã vào sinh ra tử nhiều không kể xiết nơi trận mạc. Mới trẻ tuổi mà đã có được cái tinh thần như thế thật không khỏi khiến người ta thán phục.
Hắn ta cười vang vì đã tìm được người đạt được cảnh giới ấy khi còn trẻ hơn cả mình.
“Hehe, hahaha…Phải chăng đây là thứ ngươi gọi là năng khiếu bẩm sinh?”
Tên đó vung thanh kiếm to gần bằng người như thể vung một que củi, hướng thẳng về phía cậu thanh niên và tốc độ ra đòn đủ làm bụi cuộn theo.
Cậu ta nâng kiếm mình lên. Khi chạm kiếm, thứ to lớn kia trượt dài trên lưỡi kiếm bạc của cậu.
“Ohh…Không tệ.”
Bị gạt sang một bên, hắn ta có vẻ như đã lộ sơ hở, nhưng bằng cách lợi dụng quán tính hắn ta phản đòn.
Nó đáng lẽ là điểm mù của cậu, nhưng…
“Chỗ đó không phải điểm mù, ta có thể thấy nó.”
Chàng trai nói và xoay người tránh, nhưng hành động này khiến cậu lộ ra sơ hở.
Nếu là tay mơ thì thấy cảnh này là nhào vô ngay, nhưng đối phương lại nhận ra đó là bẫy.
Ông ta đút chân vào cát và hất tung lên, cùng lúc nhảy ra chỗ khác để tạo khoảng cách. Nhưng cái cảm giác kỳ lạ trên tay khiến hắn nhìn xuống, máu chảy ra từ một vết cắt.
“Có vẻ mình đã may mắn khi không bị nhử.” – Ông ta chuyển ánh nhìn và nhận ra đống đất cát dùng để che mắt cậu trai kia đã bay sạch.
Mồ hôi tuôn ra từ trán và lăn trên má ông ta. Lấy tay gạt đi đống mồ hôi, ông lên tiếng.
“Dù là địch thủ nhưng thật đáng ngưỡng mộ. Ta tự hỏi không biết sao ngươi lại mạnh như thế khi mới ở cái tuổi này…Khen ngợi đủ rồi, giờ là lúc đáp lễ.”
Cả hai chạm mắt nhau. Họ cố gắng đọc vị đối phương, ai nhận ra trước là kẻ chiến thắng.
Không ai được phép bất cẩn. Chìm trong sự căng thẳng, hắn ta quyết định ra tay trước.
Cảm giác phấn khích từ sâu bên trong làm cơ thể hắn run lên. Ông ta tận hưởng nó tới mức không thể kìm nén cái sự sung sướng này lại.
“Một trận một mất một thì sao hả, [Độc Nhãn Long]? Kẻ nào còn đứng vững tới phút chót là người thắng! Đơn giản và hiệu quả phải không?”
Ông ta nhếch mép cười, xoay người và nắm lấy chuôi kiếm, đám mây bụi bọc lấy món kim loại quá khổ ấy.
“Được thôi.”
Một lần nữa, cậu cầm chắc thanh kiếm trên tay và chĩa về phía tử thù.