Shino to Ren Future

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

137 826

Genius Mechanic

(Đang ra)

Genius Mechanic

Li Wenjiu

Báo đáp ân tình, hồi phục sức khỏe, làm lại từ đầu—anh đã từng trải qua đỉnh cao, và cho dù bây giờ toàn thân mang đầy thương tích, anh vẫn quyết tâm một lần nữa chạm tới đỉnh vinh quang.

6 10

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

12 32

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

85 424

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

156 1638

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

125 1253

Tập 01 - Chương 01: Vậy thì, tớ... không cần phải nhịn nữa đúng không?

Tôi có một người bạn gái.

Rất dịu dàng, rất ngầu, lại còn rất được yêu mến.

Tôi có một người bạn gái mà với tôi thì có phần không xứng, bọn tôi đã bắt đầu hẹn hò từ hồi cấp ba.

Vì yêu nhau lâu rồi nên thỉnh thoảng cũng có cãi vã, nhưng những chuyện như chán nản hay ngoại tình mà người ta hay nói thì chưa bao giờ xảy ra với bọn tôi.

Trước đây tôi từng nghe nói “tình yêu nhiều nhất chỉ kéo dài ba năm”, nhưng tôi không tin điều đó.

Bởi vì cho đến tận bây giờ, tôi vẫn say mê cô ấy—Shirayuki Ren, tình cảm của tôi dành cho cô ấy luôn được làm mới. Tôi hy vọng dù sau này có lớn tuổi đến đâu, cũng có thể mãi ở bên cô ấy. Tình cảm này của tôi ngày càng mãnh liệt hơn.

Ban đầu, tôi chỉ muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy gương mặt của Ren, truyền đạt cho cô ấy cảm xúc này...

Thế nhưng, là một nhân viên văn phòng, ngay trong năm đầu tiên làm việc, tôi đã thấm thía rằng mong ước đơn giản ấy không dễ thực hiện chút nào.

Tháng ba năm nay, tôi tốt nghiệp khoa Sư phạm của đại học, đến giờ đã nửa năm.

Hiện tại, tôi đang làm giáo viên dạy Toán ở một trường cấp ba trong nội thành Tokyo.

"Shino-sensei ơi~! Tạm biệt~!"

Tôi mỉm cười vẫy tay chào lại những học sinh tràn đầy năng lượng đang vẫy tay tạm biệt mình, cũng vẫy tay theo.

"Đi đường cẩn thận nhé."

Các học sinh đều gọi tôi là “Shino-sensei”.

Dù thỉnh thoảng cũng cảm thấy mình có vẻ thiếu đi sự nghiêm khắc của một giáo viên, nhưng nếu các em gọi tôi như vậy vì cảm thấy thân thiết thì tôi cũng rất vui.

Đang đi trên hành lang, lại có một học sinh khác bắt chuyện với tôi.

"Shino-sensei, hãy làm giáo viên chủ nhiệm lớp bọn em đi~ Có sensei, bọn em sẽ có động lực học hơn nhiều!"

"Cảm ơn em đã nói vậy, sensei rất vui, nhưng sensei vẫn còn chưa đủ tư cách để làm giáo viên chủ nhiệm đâu..."

Học sinh chu môi, rồi khẽ thở dài.

"Vậy thì ít nhất hãy nghe em nói chuyện nhé? Hôm qua lúc sinh hoạt câu lạc bộ ấy—"

"Được thôi, vậy mình đổi chỗ nói chuyện nhé. Phòng chuẩn bị môn Toán được không?"

Có lẽ vì tuổi tôi gần với các học sinh nên các em thường tìm đến tôi để tâm sự.

Tôi không hề ghét cảm giác này, ngược lại còn thấy được các em tin tưởng khiến tôi có cảm giác thành tựu. Tuy nhiên, làm giáo viên cấp ba bận rộn hơn tôi tưởng rất nhiều, công việc cũng phức tạp hơn tôi nghĩ.

Dù vậy, các học sinh đều rất dễ thương, đồng nghiệp cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, cuộc sống của tôi vô cùng trọn vẹn.

Nên ít nhất cho đến hiện tại, tôi không có gì bất mãn với công việc... vốn dĩ là muốn nói như vậy.

—Vậy thì, lần tới chúng ta gặp nhau... sẽ là hai tuần sau nhỉ.

Lời Ren nói lần trước khi gặp nhau lại vang lên trong đầu tôi, khiến tôi có chút buồn bã.

Tôi cơ bản được nghỉ vào cuối tuần, còn Ren thì thời gian nghỉ lại không cố định.

Vì lịch sinh hoạt khác nhau nên thời gian có thể gặp nhau cũng ít đi, có lẽ đây là điều duy nhất khiến tôi không hài lòng với nghề giáo viên này.

Vì ngồi nói chuyện với học sinh một lúc nên tôi về nhà muộn hơn nhiều.

Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, chào tạm biệt các thầy cô khác vẫn còn đang làm việc, tôi rời khỏi văn phòng.

Hầu hết học sinh đã về nhà, trường học yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều. Đi trên hành lang quen thuộc, tôi không khỏi nhớ lại thời cấp ba của mình.

Với tôi, cấp ba là quãng thời gian vô cùng quan trọng.

Bởi vì ở đó, tôi đã gặp Ren, rồi trở thành người yêu của nhau, bọn tôi đã cùng nhau tạo nên rất nhiều kỷ niệm ở ngôi trường này.

Tôi vẫn nhớ hồi đó, khi bị mấy nam sinh làm phiền, Ren đã đứng ra bảo vệ tôi, lúc ấy cô ấy thật sự rất ngầu.

Còn khi tôi bị đau đầu phải nằm nghỉ ở phòng y tế, Ren đã đặc biệt đến thăm tôi, sự dịu dàng của cô ấy khiến tôi rất hạnh phúc... Sau đó, bọn tôi thậm chí còn làm chuyện đó trên giường phòng y tế nữa.

Trong giờ thể dục, Ren có năng khiếu thể thao cực tốt, luôn rất nổi bật, còn tôi thì cứ vô thức nhìn cô ấy mãi... À, còn có lần, lúc dọn dẹp dụng cụ, Ren lại ở trong phòng dụng cụ thể thao... làm tôi luôn rồi.

...Không được, mấy chuyện này không nên nhớ lại khi đang làm việc chứ!

Tôi khẽ áp tay lên má, cảm nhận được hơi nóng vì hồi tưởng, thầm cầu mong đừng gặp học sinh hay đồng nghiệp nào trên hành lang, rồi vội vàng bước nhanh hơn.

Trước khi về nhà mỗi ngày, tôi đều tiện đường ghé siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối, việc này đã thành thói quen hàng ngày của tôi. Hôm nay cũng vậy, mua xong đồ mới về nhà.

"Tớ về rồi~"

Dù nói vậy, nhưng chẳng có ai đáp lại một câu "Chào mừng về nhà" cả.

Tôi bật đèn trong căn phòng yên tĩnh, nhìn cảnh vật trước mắt chẳng khác gì buổi sáng, không khỏi thở dài.

Sau khi đi làm, tôi bắt đầu sống một mình.

Tôi nghĩ mình đã rất cố gắng duy trì việc nấu ăn, cũng không để sinh hoạt bị đảo lộn. Tự thấy cuộc sống của mình khá là điều độ.

Chỉ là, thỉnh thoảng vẫn cảm thấy cô đơn.

Ví dụ như, nói "Tớ về rồi" mà không ai đáp lại, hoặc sáng thức dậy cũng không có ai để nói "Chào buổi sáng".

...Nhưng mà, cũng đành chịu thôi.

Thay đổi tâm trạng nào, hôm nay bữa tối sẽ làm món mì Ý sốt cà chua với thật nhiều thịt băm. Dù sao thì sống một mình cũng có cái lợi, không ai quản, muốn làm gì cũng được!

Tôi rửa tay, thay đồ ở nhà.

Trước khi chính thức bắt đầu nấu ăn, tôi theo thói quen cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.

"Tớ tan làm rồi, giờ chuẩn bị về đây."

Đó là tin nhắn tôi gửi cho Ren lúc vừa rời trường, nhưng vẫn chưa thấy đã đọc.

Ren nói hôm nay cũng phải chụp hình, chắc là bận lắm.

Hồi còn học cấp ba, hầu như không có chuyện lâu như vậy mà chưa trả lời, không ngờ sau khi đi làm, việc chờ đợi này lại trở thành thường ngày.

Giá mà có ai đó nói trước cho tôi biết sẽ như vậy thì tốt biết mấy... Dù nghĩ vậy có hơi vô lý, nhưng cuộc sống của bọn tôi thực sự đã thay đổi hoàn toàn so với thời còn là học sinh.

Rõ ràng vừa mới quyết tâm thay đổi tâm trạng, vậy mà chỉ cần hai chữ "chưa đọc" thôi cũng đủ phá hỏng tâm trạng của tôi rồi.

Tôi bắt đầu muốn được hợp pháp ngắm Ren, thế là lấy một cuốn tạp chí trên kệ trong phòng khách, lật đến trang đã được gập góc.

Trên trang giấy này, người yêu của tôi nở nụ cười tự tin, nhìn thẳng về phía tôi... không đúng, phải là nhìn thẳng về phía tất cả những ai mở trang này ra mới đúng.

...Thật là, người yêu của tôi rốt cuộc ngầu đến mức nào chứ.

Dù bao nhiêu năm trôi qua, dù có xem bao nhiêu lần, tôi vẫn luôn bị cô ấy cuốn hút.

Sau khi tốt nghiệp trường chuyên môn, Ren hoạt động trong ngành với tư cách là người mẫu thời trang "REN".

Cô ấy có gương mặt xinh đẹp, gu ăn mặc thời thượng, khí chất nổi bật, lại còn đặc biệt hiếu thắng. Tôi nghĩ, công việc người mẫu này đúng là sinh ra để dành cho cô ấy.

为了 có thể nhìn thấy Ren bất cứ lúc nào, tôi đặt tạp chí của cô ấy ở nơi với tay là lấy được. Những lúc như bây giờ, mấy ngày liền không thể gặp nhau, hoặc vào những đêm cô đơn đến mức không chịu nổi, tôi sẽ lật mở tạp chí, nhìn ngắm cô ấy được trang điểm kỹ lưỡng, tự nhủ rằng "Ren cũng đang cố gắng làm việc mà", như vậy khoảng trống trong lòng tôi sẽ được lấp đầy một chút.

Tôi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má của Ren trên trang giấy, men theo đường nét mà vuốt xuống cơ thể cô ấy. Nhưng dĩ nhiên, những gì đầu ngón tay tôi cảm nhận được chỉ là bề mặt giấy láng mịn.

...Tôi vẫn muốn được chạm vào Ren thật sự.

Tôi lại thở dài.

Ren cao hơn hồi cấp ba, bây giờ cô ấy cao hơn tôi khoảng ba centimet.

Nhưng dù vậy, hiện tại tôi vẫn có thể ôm cô ấy vào lòng... Một Ren ngầu như thế, vậy mà khi ở trên giường lại bất ngờ... dễ thương.

──Không được! Nếu lại nhớ đến biểu cảm và giọng nói của Ren lúc đó, chắc chắn mặt tôi sẽ đỏ bừng lên mất.

Rõ ràng đã cố gắng chịu đựng lâu như vậy, thế mà vào những đêm không thể gặp nhau, tim mình lại đập nhanh, chẳng phải càng làm bản thân khó chịu hơn sao?

"Thôi, thôi nào! Phải nấu cơm thôi!"

Dù trong nhà chẳng có ai, tôi vẫn cố ý nói ra câu này, để xua tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, tập trung vào việc nấu ăn.

Tôi lấy nguyên liệu vừa mua ra khỏi túi, từng bước chuẩn bị một cách cẩn thận. Giống như toán học vậy, chỉ cần làm theo từng bước trong công thức là có thể nấu được một món ăn, đó cũng là một trong những lý do tôi thích nấu ăn.

Hơn nữa, mỗi lần Ren đều ăn rất ngon miệng, còn khen tôi nấu rất ngon.

...Lại nhớ đến Ren rồi.

Ren đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, dù cô ấy không ở bên cạnh, dù thời gian chúng tôi gặp nhau ít đi, cô ấy vẫn luôn ở trong tim tôi.

Món mì Ý sốt thịt cà chua này, vốn dĩ là muốn ăn cùng cô ấy... Đúng lúc tôi nghĩ vậy, điện thoại bỗng reo lên.

Tôi lập tức cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Ren gửi đến.

"Cậu vất vả rồi. Tớ vẫn đang chụp hình. Chắc còn lâu lắm."

Ren vẫn đang làm việc. Nghề người mẫu vốn chẳng có giờ giấc cố định, nghe cô ấy nói vậy cũng thấy đúng là vất vả thật.

"Cậu cũng vất vả rồi. Cố lên nhé! Tớ luôn ủng hộ cậu mà!"

Tin nhắn gửi kèm sticker, không hiểu sao lại có cảm giác như người ngoài cuộc, vì thế tôi cũng thấy hơi buồn buồn.

Rõ ràng là thật lòng ủng hộ Ren, nhưng chỉ có thể giao tiếp qua tin nhắn, luôn cảm thấy không thể truyền đạt hết tâm ý của mình.

Tôi muốn nhìn vào mặt Ren mà nói chuyện với cô ấy.

Nhưng từ sau khi đi làm, điều đó lại càng trở nên khó khăn.

Ngày nghỉ của tôi và Ren hầu như chẳng bao giờ trùng nhau. Thời cấp ba, chẳng cần lý do gì cũng có thể gặp nhau mỗi ngày, giờ nghĩ lại, có lẽ đó thật sự là một điều xa xỉ.

Dù có ghen tị với chúng tôi của ngày xưa, nhưng quá khứ thì không thể quay lại được. Ren đang cố gắng, tôi cũng phải làm tốt những việc mình có thể làm.

Thậm chí, tôi còn muốn cố gắng làm việc đến mức có thể nuôi được Ren. Hy vọng khi Ren gặp khó khăn, tôi có thể trở thành lý do để cô ấy yên tâm.

Ren cũng là động lực làm việc của tôi. Để sớm hoàn thành công việc mang về nhà, tôi tăng tốc nấu ăn.

Sau đó, tôi lặng lẽ ăn hết bữa cơm nhạt nhẽo một mình, dọn dẹp xong, màn hình điện thoại sáng lên—là tin nhắn của Ren: "Xong việc rồi——"

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lập tức khiến lòng tôi trở nên nhẹ nhõm.

Ren chắc mệt lắm, lúc này gọi điện cho cô ấy có ổn không nhỉ...? Tôi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi mong muốn của bản thân—tôi muốn nghe giọng cô ấy.

"Hôm nay... có thể gọi điện không? Nếu cậu tiện."

Tôi cẩn thận gửi đi tin nhắn này.

Nếu bị từ chối, dù sẽ rất buồn nhưng cũng đành chịu. Tôi hồi hộp chờ đợi hồi âm, nhưng điện thoại rung lên. Không phải tin nhắn, mà là—cuộc gọi.

"Alo, alo!? Ren!?"

Không ngờ Ren lại chủ động gọi đến, bất ngờ và phấn khích khiến giọng tôi cũng trở nên lạ lạ.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Ren.

"Haha, sao vậy? Nhớ nghe giọng tớ đến thế à?"

Giọng Ren mang theo chút trêu chọc, nhưng lại rất dịu dàng.

Cảm xúc muốn gặp cô ấy trong tôi dâng trào mãnh liệt, suýt nữa thì tràn ra khỏi khóe miệng.

Rõ ràng đã cố gắng chịu đựng, vậy mà cô ấy lại nói những lời như thế... khiến tôi chẳng thể nào kìm nén được cảm xúc thật của mình.

"Ừm... Vì dạo này không gặp được cậu..."

"Đúng vậy nhỉ. Tớ cũng muốn sớm gặp Shino."

...Có lẽ, gọi điện lại là lựa chọn đúng đắn.

Nếu lúc này Ren ở bên cạnh tôi, chắc chắn cô ấy sẽ thấy mặt tôi đỏ bừng, lại còn trêu tôi nữa. Hơn nữa, biết đâu tôi sẽ không kiềm chế được mà nhào tới ôm cô ấy...

Tôi cố gắng xua tan những ý nghĩ không mấy trong sáng vừa hiện lên trong đầu, trước khi cô ấy nhận ra, vội vàng đổi chủ đề.

"Vậy... lần tới chúng ta gặp nhau là thứ Bảy đúng không? Công việc của cậu ổn chứ?"

"Ừ, hiện tại thì không có vấn đề gì... Cậu mong chờ lắm à?"

"Ừ! Siêu mong chờ luôn!"

"Haha, tớ cũng vậy... theo nhiều nghĩa khác nhau."

..."Theo nhiều nghĩa" là gì, không hỏi cũng hiểu.

Tôi, người có thể hiểu được "ẩn ý" của cô ấy, đã trưởng thành rồi. Tôi cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đập nhanh hơn, nhưng vẫn cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện với Ren.

"Vậy, chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon, Ren."

Dù vẫn còn chút luyến tiếc, nhưng thời gian là có hạn.

Chúng tôi nói chuyện với nhau mấy chục phút, dù đã cúp máy vẫn cảm thấy "muốn nói thêm chút nữa", lạ là, mệt mỏi và cô đơn của cả ngày hôm nay dường như đã tan biến.

Quả nhiên, Ren thật tuyệt vời.

Chỉ cần nghe giọng cô ấy thôi, tôi đã tràn đầy năng lượng.

Còn ba ngày nữa mới đến thứ Bảy.

Giá mà có thể xuyên không thì tốt biết mấy—mang theo mong ước không thể thực hiện ấy, tôi bước vào phòng tắm.

Ngày hôm sau.

Kết thúc tiết học năm hai, tôi vừa định rời khỏi lớp thì bị ba nữ sinh chặn lại.

"Cô Shino ơi, bọn em có câu hỏi muốn hỏi——"

"Được, có gì nào?"

Có thể lập tức hỏi những chỗ mình không hiểu, đó là thói quen học tập rất tốt. Đúng lúc tôi nghĩ vậy, các học sinh lại nhìn nhau, nở nụ cười tinh nghịch.

"Cô Shino ơi, hôm nay có chuyện vui gì à?"

Hoàn toàn ngoài dự đoán. Đối mặt với câu hỏi chẳng liên quan gì đến bài học, tôi rõ ràng lúng túng.

"Ể!? Ý, ý các em là gì?"

"Vì hôm nay cô cứ cười suốt, trông tâm trạng rất tốt."

Nghe vậy, hai học sinh còn lại cũng đồng loạt phụ họa.

"Đúng đó—rõ ràng luôn."

"Chỗ này của cô Shino cũng dễ thương ghê."

Các học sinh càng nói càng hăng, hành lang bỗng trở nên náo nhiệt, tình hình sắp không kiểm soát nổi.

"Dừng, dừng lại! Không, không có chuyện gì đặc biệt đâu! Cô rất bình thường! Thật đấy!"

"Thật sao?... Vậy thì? Có phải cậu có kế hoạch hẹn hò với người yêu không?"

...Đúng là sự thật. N-hưng, sao các em ấy lại biết được chứ!?

Cả học sinh cũng nhận ra, chứng tỏ niềm vui của tôi đã hiện rõ trên mặt rồi sao? Tôi nhận ra mặt mình bắt đầu nóng lên, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.

"Ch-chủ đề này dừng ở đây thôi! T-tiết học tiếp theo sắp bắt đầu rồi, mau về lớp đi, được không?"

Tôi vội vàng cắt ngang câu chuyện, tiễn học sinh về lớp xong mới thở phào nhẹ nhõm.

—Buổi hẹn không phải hôm nay, mà là hai ngày nữa.

Nhưng dù vậy, tôi đã phấn khích đến mức này, ngay cả bản thân cũng thấy mình hơi nóng vội rồi.

...Nhưng nói thật, tôi thực sự mong chờ không chịu nổi.

Rõ ràng đã là nhân viên công sở 23 tuổi rồi, vậy mà tâm trạng tôi lại như quay về thời học sinh cấp ba... không, thậm chí như trở lại thời tiểu học, háo hức chờ đợi ngày đó đến.

Hai giờ chiều thứ Bảy. Chuông cửa căn hộ vang lên.

Tôi đã dọn dẹp phòng sạch bong, háo hức chờ Ren đến. Thấy bóng dáng Ren trên màn hình, tim tôi bỗng thắt lại.

"À, tớ đây!"

'Tớ đến rồi, mở cửa đi.'

Chỉ là qua màn hình thôi mà tim tôi đã đập nhanh thế này. Đến lúc thật sự đối mặt với Ren, liệu tôi còn giữ được bình tĩnh không?

"T-tớ mở cửa ngay đây!"

Tôi mở khóa cửa tự động, người yêu tôi bước vào sảnh căn hộ.

Tôi hít sâu một hơi, chờ Ren lên thang máy. Chuông cửa vang lên lần nữa... Tôi mở khóa cửa chính, người yêu lâu ngày không gặp, người tôi yêu sâu đậm, đang đứng trước cửa.

"Yo, lâu rồi không gặp."

—Là Ren, Ren thật sự, đang đứng ngay trước mặt tôi.

Tôi cố kìm nén cơn xúc động muốn ôm chầm lấy cô ấy, dẫn cô ấy vào nhà.

"Chào, chào mừng... M-mời vào."

"Haha, cậu vẫn như xưa nhỉ. Đây đâu phải là cửa hàng đâu."

Cả hai chúng tôi đều bật cười, vì cuộc đối thoại này giống hệt ngày đầu tiên cô ấy đến nhà tôi ngủ lại hồi cấp ba.

Chỉ là... dù lời thoại không đổi, nhưng chúng tôi đã trưởng thành hơn một chút.

Không cần xác nhận ngày nghỉ để sắp xếp thời gian nữa, cũng không cần xin phép bố mẹ mới được đưa người về nhà, thậm chí còn có thể qua đêm cùng nhau...

Đúng vậy, buổi hẹn này thật hiếm hoi, chúng tôi có thể ở bên nhau đến tận trưa mai. Làm sao tôi có thể không phấn khích cho được?

"M-mau vào đi..."

"Xin phép nhé~"

Tôi đi theo sau Ren, cùng bước vào phòng khách. Ren đã đến căn phòng này nhiều lần rồi, nên đã quen thuộc với cách sắp xếp đồ đạc.

"À, tạp chí của cậu lại nhiều thêm rồi."

Cô ấy liếc nhìn giá tạp chí, buột miệng nói.

"B-bởi vì 'REN' với tư cách người mẫu thật sự ngầu quá mà! Hơn nữa, tớ cũng muốn ủng hộ những tạp chí đã mời cậu chụp hình nữa!"

"Dù cũng cảm ơn thật... nhưng chẳng phải cậu lúc nào cũng gặp được tớ sao?"

Ren vừa nói vừa nhẹ nhàng chạm vào má tôi. Đối với fan của cô ấy, đây đúng là chuyện khiến người ta ghen tị đến phát khóc, khiến tôi cũng thấy hơi áy náy.

"K-không sao đâu! Dù là Ren hay REN, tớ đều thích cả!"

"Tham lam thật đấy—"

Ren cười trêu tôi. Tôi nhận lấy áo khoác của cô ấy treo lên, vừa quay lại thì cô ấy bất ngờ đưa cho tôi một cái túi.

"Đây là quà, tớ mang ít đồ ăn vặt và rượu đến."

"Wow... vui quá. Cảm ơn cậu nhé!"

Tôi không rành về rượu, chỉ nhận ra là rượu vang đỏ, còn đồ ăn vặt là loại bánh quy nổi tiếng hơi đắt tiền.

"Rượu để lại uống cùng bữa tối nhé. Còn bánh quy thì tớ sẽ lấy đĩa bày ra ngay, chờ chút nha."

"Ừm... nhưng còn lâu mới đến giờ ăn tối, giờ làm gì đây?"

Tay tôi đang chuẩn bị lấy đĩa thì khựng lại. Ngẩng đầu lên, thấy Ren đang tựa vào sofa, ánh mắt hướng về phía tôi.

Tim tôi đập nhanh hơn... Tôi có thể hiểu là cô ấy đang ám chỉ gì không?

Nếu được, tôi muốn ôm lấy cô ấy ngay bây giờ, hôn cô ấy, rồi đè cô ấy xuống.

Cảm giác muốn chạm vào làn da mịn màng của cô ấy nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể tôi.

Nhưng nếu thật sự chạm vào... tôi không chắc mình có thể dừng lại được không.

Tôi lén liếc nhìn đồng hồ.

Mới hơn hai giờ. Hôm nay tôi có thể ở bên Ren cả ngày.

Đã vậy... khó khăn lắm mới được gặp lại, chi bằng tận hưởng trọn vẹn buổi "hẹn hò tại nhà" này đi.

"Ờ... đúng rồi... Hay là vừa ăn bánh vừa xem phim nhé. Cậu muốn uống cà phê hay hồng trà?"

Nếu là tôi hồi cấp ba, chắc đã bị bầu không khí này làm cho mê muội, lao vào ôm lấy cô ấy rồi. Nhưng giờ tôi đã hai mươi ba tuổi, là người lớn, lại còn là giáo viên, bình thường phải giữ thái độ chín chắn với học sinh. Ít nhất cũng phải biết kiềm chế một chút.

Người lớn là sinh vật biết nhẫn nhịn... chắc vậy.

Tôi mỉm cười, đề nghị với Ren.

"...Hồng trà đi."

Ren hơi bĩu môi, có vẻ không hài lòng lắm.

Tôi chuẩn bị đồ ăn vặt và đồ uống xong, ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Dưới sức nặng của hai người, sofa hơi lún xuống, chỉ vậy thôi mà tôi đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.

"Đây, của cậu này."

"Cảm ơn cậu."

Khi đưa tách trà, đầu ngón tay chúng tôi chạm nhẹ vào nhau. Lúc này, nửa người bên trái của tôi đang áp sát vào Ren.

Chỉ vậy thôi.

Nhưng cảm nhận được hơi ấm của cô ấy, tim tôi lại đập nhanh hơn—

Rõ ràng đã yêu Ren nhiều năm rồi, vậy mà cô ấy vẫn luôn khiến tim tôi loạn nhịp.

Không thể nào quen được, thật kỳ lạ. Có lẽ vì Ren quá cuốn hút, còn tôi thì đã chìm đắm trong cô ấy mất rồi.

"Tớ đã hỏi người khác xem có phim nào hay—"

Ren vừa cầm điều khiển vừa thao tác, còn tôi thì không kìm được mà ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy.

Dễ thương quá, ngầu quá.

...Tớ muốn nhìn thấy gương mặt lẳng lơ của cậu ấy quá.

"...Shino, sao vậy?"

Ren mỉm cười nhìn tôi, như thể đã nhìn thấu tâm tư tôi vậy.

Tôi chưa bao giờ chống lại được vẻ mặt trêu chọc của Ren. Như bị hút về phía cô ấy, tôi không kìm được mà lại gần... đến khi nhận ra thì đã hôn lên môi cô ấy rồi.

Chỉ cần rời ra, hơi ấm ấy sẽ biến mất. Thế nên, tôi cứ hôn cô ấy hết lần này đến lần khác, như mổ nhẹ, cho đến khi không thể kìm nén khao khát sâu hơn nữa.

Chưa đủ, tôi còn muốn nhiều hơn nữa. Tôi đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng tách môi Ren, cô ấy lại không hề chống cự mà để tôi tiến vào. Khoang miệng cô ấy còn ấm hơn cả làn da, khoảnh khắc được hơi ấm ấy bao bọc, tôi không kìm được mà khép mắt lại, đắm chìm trong đó.

Ngọt ngào, mê đắm. Cứ như có thể mãi mãi đắm chìm trong hạnh phúc này.

Mỗi khi giữa môi Ren vang lên tiếng thở nhẹ, cơ thể tôi như bị ham muốn chi phối, chỉ muốn dồn hết tất cả vào cô ấy.

"...Shino..."

Giọng của Ren lẽ ra phải khiến tôi mất kiểm soát, nhưng lúc này tôi lại bừng tỉnh.

Nếu có thể, bây giờ tôi đã muốn có được cô ấy rồi. Nhưng bây giờ mới chỉ là buổi trưa... Vừa gặp mặt đã không kìm chế nổi, thật sự quá non nớt.

Tôi vừa mới tự nhủ phải kiềm chế, ý chí không thể yếu ớt như đậu hũ được. Hơn nữa, hôm qua Ren làm việc đến rất muộn, tôi nhất định phải nhịn.

Tôi hơi kéo giãn khoảng cách, Ren ngạc nhiên nhìn tôi.

"À, ờm... bộ phim cậu đề xuất là phim nào vậy? Tớ nghe học sinh nói dạo này 'Caramel Zombie' nổi lắm. Dù nhìn tên chẳng biết nói về gì, nhưng thật ra là phim tình cảm."

Ren dường như đã hiểu ý tôi, cũng từ từ kéo giãn khoảng cách.

"...À, tớ muốn nói là 'FAKE'. Tớ nghĩ cậu sẽ thích đấy."

Má cô ấy vẫn còn ửng hồng, nhưng ánh mắt đã quay lại màn hình tivi. Rõ ràng có người yêu quyến rũ như vậy mà tôi vẫn nhịn được, thật nên tự khen mình.

"À, phim này tớ cũng nghe học sinh nhắc đến rồi, bảo là khá thú vị. Nội dung nói về gì vậy?"

"Nhân vật chính bẩm sinh đã bị mù... À đúng rồi, Shino, cậu với học sinh quan hệ tốt lắm à?"

"Hả? Ờ... tớ, tớ cũng không biết nữa... nhưng tớ mong là các em ấy sẽ thích tớ..."

"...Vậy à..."

Ren nghiêng đầu, có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Từ trước đến giờ cô ấy đã rất được yêu mến, chắc là đang lo tôi có bị học sinh bắt nạt không?

"Không, không sao đâu! Tớ là giáo viên tốt mà, cậu không cần lo đâu!"

"Tớ không có ý đó... Thôi, xem phim trước đã."

Ren dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt lời, chúng tôi bắt đầu xem phim.

Bộ phim cô ấy đề xuất là phim trinh thám độc quyền trên web, nội dung thực sự rất hấp dẫn... Nhưng mà—

Ánh mắt tôi cứ vô thức liếc sang Ren đang ngồi bên trái.

Một lần, hai lần... vô số lần lén nhìn khuôn mặt cô ấy.

Đôi mắt to tròn ấy, hàng mi dài, làn da trắng mịn, sống mũi thẳng tắp... Tôi không thể không bị cuốn hút.

—Tôi rất muốn nhìn thấy, khuôn mặt xinh đẹp này khi chìm đắm trong ham muốn. Tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ cô ấy ở dưới thân tôi.

Vừa mới nghĩ "mình thật sự nhịn được", chưa được bao lâu, tôi đã bắt đầu hối hận, thật đáng buồn.

Vừa xem phim vừa nghĩ đủ thứ linh tinh, tất nhiên không thể tập trung được.

Rõ ràng là tôi đề xuất xem phim, rõ ràng bản thân bộ phim cũng rất thú vị...

Nhưng nhiệt độ cơ thể của Ren truyền qua vai, khiến suy nghĩ của tôi dần trở nên không trong sáng nữa.

Khi bộ phim mà tôi không thể tập trung xem kết thúc, cũng vừa lúc thích hợp để bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

"Bộ phim này cũng khá thú vị nhỉ."

Ren vừa vươn vai vừa nói.

"Ừ, đúng là thú vị thật..."

Dù tôi trả lời như vậy, nhưng thực ra nội dung đã không nhớ rõ nữa rồi... Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra.

Nếu tiếp tục nói về nội dung phim, chắc chắn sẽ bị lộ, nên tôi quyết định đổi chủ đề.

"Chắc cũng đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi nhỉ. Ren, hôm nay cậu muốn ăn gì? Tớ muốn nấu món cậu thích."

Tôi đã quen tự nấu ăn, tay nghề cũng dần tiến bộ.

Chắc chắn sẽ làm ngon hơn lần trước, khiến Ren vui hơn. Hôm nay nhất định phải dốc hết sức nấu cho Ren.

"Ừm... tớ cũng muốn cùng nấu."

Câu trả lời của Ren khiến tôi bất ngờ.

"Ể? Tại, tại sao? Hôm qua cậu làm việc đến rất muộn, hơn nữa cậu là khách, nên để tớ nấu mới đúng chứ?"

"Không phải đâu... Dù tớ cũng thích nhìn Shino nấu ăn, nhưng nếu cùng nấu thì có thể ở gần cậu hơn... Không được à?"

Ren vừa nói vừa nhìn vào mặt tôi, khiến tim tôi lập tức bị cô ấy chiếm trọn.

Bị Ren hỏi như vậy, làm sao tôi có thể nói "không được" chứ?

"Ừm ừm... tất nhiên là được rồi..."

"Thật à? Cảm ơn cậu, Shino."

Tôi có cảm giác Ren cố ý trêu chọc mình.

Hơn nữa, nụ cười này... Rõ ràng rất xinh đẹp, nhưng lại mang chút tinh nghịch! Dù rất thích, nhưng chắc chắn cô ấy cố ý rồi...!

"Vậy, vậy, Ren muốn ăn gì nào?"

Ren khoanh tay suy nghĩ một lúc, rồi nói:

"Ừm... gà rán được không?"

"Được chứ. Nhưng, đồ chiên dầu cậu ăn được không? Cậu không cần kiểm soát chế độ ăn à?"

Ren vốn đã gầy, trong mắt tôi là rất gầy rồi. Nhưng cô ấy nói với tôi, trong giới người mẫu, còn có nhiều người vóc dáng gầy hơn tôi tưởng, yêu cầu về cái đẹp cũng cực kỳ cao.

Vì chăm sóc da và kiểm soát cân nặng, Ren ăn ít đồ dầu mỡ và ngọt hơn trước.

Tinh thần chuyên nghiệp như vậy khiến tôi rất khâm phục, cũng càng yêu cô ấy hơn. Vì vậy tôi không muốn trở thành yếu tố ảnh hưởng đến cô ấy.

"Đúng là có kiểm soát, nhưng hôm nay không sao. Tớ quyết định rồi, khi hẹn hò với Shino thì 'không kiềm chế bản thân'."

Ánh mắt đầy ẩn ý của Ren khiến tim tôi đập nhanh hơn.

"Ờ, kiềm chế quá cũng không tốt cho sức khỏe mà..."

"Đúng không? Kiềm chế nhiều quá là không tốt đâu... đúng không?"

Ren dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn lên môi tôi, hơi nhấn xuống.

Tôi tất nhiên hiểu ý cô ấy... Nhưng bây giờ vẫn chưa được.

Nếu bây giờ đã bắt đầu đòi hỏi Ren, quyết tâm hôm nay sẽ tan thành mây khói... Hơn nữa, có khi đến sức nấu ăn cũng chẳng còn.

Tôi cố gắng tìm đủ lý do trong đầu để thuyết phục bản thân, rồi nắm lấy tay Ren, gỡ ngón tay cô ấy khỏi môi mình.

"Vậy, vậy... chúng ta làm thêm salad nhé? Cho nhiều rau sống vào?"

"...Ừ."

"Tớ có hai cái tạp dề, Ren cũng dùng đi. Này, cái này cho cậu."

Tôi đưa tạp dề cho Ren, rồi cũng bắt đầu buộc vào người. Đúng lúc đó, Ren bất ngờ ôm lấy tôi, khiến tôi không kìm được mà bật ra một tiếng kêu.

"Á!? Cậu, cậu làm gì vậy?"

"Không có gì đâu? Chỉ là thấy Shino chưa buộc dây tạp dề xong, muốn giúp cậu thôi~"

"Ờ, nhưng tạp dề này buộc dây ở sau lưng mà, đâu cần phải ôm từ phía trước chứ..."

"Sao? Không hài lòng à?"

"Không, không phải! Chỉ là, nếu tim đập nhanh quá thì nấu ăn không tốt thôi..."

Nghe lời thật lòng của tôi, Ren như hài lòng, nở nụ cười trắng sáng.

"Nói sớm đi mà."

Cô ấy buông tôi ra với vẻ mặt đắc ý, nhưng hơi ấm của Ren vẫn còn vương trên người tôi... Không, không chỉ là hơi ấm, ngay cả cảm giác mềm mại của Ren cũng vẫn còn rõ ràng, khiến tim tôi lại loạn nhịp.

Cứ như vậy, chúng tôi vừa phân công vừa bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

"Thịt đã lăn bột xong rồi~ Tiếp theo cho vào dầu chiên luôn được không?"

"Á! Ren, cậu không được đứng gần bếp! Để tớ làm cái này!"

"Cậu chiều tớ quá rồi đấy? Không sao đâu mà."

"Không được! Ren là người mẫu mà, phải cẩn thận hơn người khác, không được để bị bỏng!"

Cơ thể xinh đẹp này của cô ấy, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ vết sẹo nào.

"...Được rồi, vậy tớ đi rửa rau."

Tôi vốn nghĩ Ren sẽ bĩu môi than phiền “Đừng có coi tớ như con nít”, nhưng không ngờ cô ấy lại ngoan ngoãn nghe lời, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn cậu, Ren."

"…Câu này phải là tớ nói mới đúng chứ?"

"Vậy à? Thế thì Ren đứng xa ra một chút nhé… Này!"

Khi miếng thịt rơi vào chảo dầu sôi, phát ra tiếng “xèo xèo” hấp dẫn.

Trong ấn tượng của tôi, chỉ cần nghe tiếng nấu ăn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy món ăn ngon, mà gà rán với hamburger chắc chắn là hai món đứng đầu.

Tâm trạng tôi cũng phấn chấn hẳn lên, vừa ngân nga một giai điệu nhỏ, vừa trò chuyện với Ren, vừa rán gà, rồi đặt lên khay có lót giấy thấm dầu.

"Wow! Trông ngon quá!"

Nhìn đôi mắt Ren sáng rực, tôi không nhịn được bật cười.

"Vừa mới rán xong đấy. Muốn nếm thử không?"

"Muốn!"

"Được, nào, a—"

"A—… Á, nóng quá!?"

"Ôi, xin lỗi! Để tớ thổi cho cậu nhé!"

Ren chăm chú nhìn tay tôi, phối hợp há miệng theo động tác của tôi… Cảm giác này, sao lại giống như đang đút thức ăn dặm cho em bé thế nhỉ?

Cô ấy vừa nhai vừa nuốt, rồi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ngon tuyệt luôn!"

"Thật không? Tốt quá rồi!"

Được Ren khen “ngon”, quả nhiên là điều hạnh phúc nhất. Vừa thở phào nhẹ nhõm, tôi vừa nghe Ren lên tiếng.

"…Này, Shino."

"Ừ? Sao vậy, Ren?"

Ren hình như có điều muốn nói, nhưng lại liếc nhìn về phía bếp, khẽ thở ra một hơi.

"Không có gì… Ừm, còn lại mấy món nữa bao lâu thì xong?"

"Cậu đói lắm rồi à?"

"Đói… cũng có thể nói vậy."

Giọng Ren có chút kỳ lạ, nhưng nếu cô ấy thực sự đói thì phải nhanh tay lên mới được.

"Sắp xong rồi. Có phải rất muốn ăn nhanh không?"

"Ừ, rất muốn."

Ren nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười đáp lại. Trong cuộc trò chuyện bình thường như thế này, lại tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Nếu có thể sống cùng Ren, thì những ngày như thế này chắc sẽ trở thành điều hiển nhiên… Nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Vừa mơ mộng, tôi vừa nấu món hầm, không ngờ lại hoàn hảo đến đáng ghét.

Khi bày xong các món ăn, Ren hào hứng reo lên.

"Shino, cậu là thiên tài à?"

"Là nhờ có Ren giúp đấy. Để tớ mở rượu mà cậu mang đến nhé."

Tôi rót rượu vang đỏ Ren mang vào ly. Gà rán ăn kèm rượu vang, đây là lần đầu tiên tôi thử, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy háo hức, nụ cười trên mặt không kìm được mà nở rộ.

"Sao vậy?"

"Không, không có gì, chúng ta ăn thôi."

Chúng tôi cùng chắp tay.

"“Mời mọi người ăn cơm!”"

Tôi múc một thìa món hầm, ừm, vị rất ngon. Hơn nữa, vừa nhìn Ren vừa ăn, cảm giác còn ngon hơn mọi khi.

Tâm trạng vui vẻ, tôi gắp một miếng gà rán cho vào miệng. Dù sao cũng đã được Ren công nhận, nên tôi cũng rất tự tin—thật sự rất ngon!

"Món hầm với gà rán đều tuyệt vời! Tay nghề nấu ăn của Shino ngày càng giỏi rồi."

"Thật, thật sao? Hê hê… Vì Ren chịu khen ngon nên tớ càng có động lực nấu ăn mà."

Nhìn Ren ăn ngon lành như vậy, tôi cũng vui hơn, không hề che giấu mà nhận lấy lời khen của cô ấy.

"Cậu rõ ràng đi làm mệt như vậy, về nhà còn tự nấu ăn, thật sự rất giỏi. Tớ tuyệt đối không làm được đâu."

"Nhưng tớ thấy ngày nào cũng ăn ngoài hoặc mua cơm hộp còn phiền hơn ấy?"

"Không không, tự nấu ăn mới phiền hơn chứ. Nhưng… nếu tớ sống cùng Shino, biết đâu cũng sẽ cố gắng vì cậu đấy."

Cô ấy nói vậy là cố ý sao? Hay chỉ là vô tình thôi nhỉ?

Từ lần đầu gặp đến giờ, tôi không biết đã bao nhiêu lần bị Ren làm tim đập loạn lên rồi.

…Tôi cũng muốn làm Ren rung động mà. Nếu cô ấy có thể thích tôi, giống như tôi thích cô ấy thì tốt biết mấy.

Mang theo tâm trạng đó, tôi nhấp một ngụm rượu vang.

"Wow, rượu Ren mang đến ngon thật."

Bình thường ở nhà một mình, tôi hầu như không uống rượu. Đến cả tôi, người không giỏi uống rượu, mà còn thấy dễ uống, chắc là rượu ngon lắm đây?

Ren cũng nâng ly, nhấp một ngụm nhẹ.

"Thật sự rất ngon. Rượu này là do nhân viên chụp hình tặng, tớ cũng không rành lắm, nhưng nghe nói là rượu khá xịn."

Dáng vẻ Ren uống rượu vang thật sự rất hợp. Tư thế tao nhã, khí chất ngầu đến mức không thể rời mắt. Tôi lại uống thêm một ngụm nhỏ.

"Vậy à… Người như tớ mà uống rượu ngon thế này, thật sự ổn chứ? Cảm giác hơi phí phạm nhỉ."

"Shino tửu lượng không tốt, đừng uống nhiều quá."

"Ren uống rượu giỏi ghê~ Điểm này cũng ngầu nữa."

Rượu ngon và món ăn ngon, chẳng mấy chốc đã vơi đi.

A a, thật là hạnh phúc… Nhưng mà, hình như hơi nóng rồi?

Tôi cởi chiếc áo len đang mặc ra.

"…Này, cậu say rồi à?"

Ren lo lắng hỏi.

"Tớ không say đâu~ Nhưng mà, dù có say cũng không sao mà? Vì có Ren ở đây mà."

"…Thật là, sau này không được đi uống rượu khi tớ không có mặt đâu, nguy hiểm lắm."

"Không nguy hiểm đâu~ Tớ là người lớn rồi mà."

Tôi đã là người trưởng thành, bình thường ở trường làm giáo viên, đi làm cũng rất nghiêm túc, còn tự nấu ăn nữa.

Hơn nữa, Ren thì không nói, chứ tôi đâu có nổi tiếng đến mức dễ gặp nguy hiểm như vậy.

Ren bực bội gãi đầu, thở dài, giọng lớn đến mức tôi cũng nghe rõ.

"…Shino, cậu hoàn toàn không hiểu bản thân mình."

Tôi thấy ánh mắt Ren rời khỏi mặt tôi, chuyển xuống ngực tôi.

Rồi, tay trái của tôi đột nhiên bị cô ấy nắm lấy, nhiệt độ trong lòng bàn tay khiến tôi giật mình. Đang lúc tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ren, cô ấy dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt lên đùi tôi.

"Sao, sao vậy…?"

Rõ ràng men rượu đang dần dâng lên, nhưng những chỗ bị Ren chạm vào lại nhạy cảm đến mức không thể làm ngơ.

"Sao vậy… Không, ý tớ là"

Ngón tay Ren sau khi chạm vào đùi tôi liền bắt đầu di chuyển khắp người, đến bụng dưới, đến ngực, đến cổ, dần dần đi lên.

Cảm giác tê dại dễ chịu bùng nổ trong tôi.

"Cậu nói có tớ ở đây thì yên tâm, điểm này tớ không đồng ý đâu."

"…Hả hả?"

Ngón tay cô ấy tiếp tục đi lên, nâng cằm tôi lên.

"Ý cậu là cậu không cảnh giác với tớ à?"

Ren nhìn chằm chằm vào tôi… Hả? Là tôi hoa mắt sao? Mặt cô ấy hình như còn gần hơn lúc nãy?

"Sao, sao lại nói vậy… Ưm"

Tôi còn chưa nói xong, môi đã bị đôi môi kia bịt lại.

"Ren?… Ưm ưm"

Như thể không cho tôi nói thêm lời nào, nụ hôn của Ren cứ kéo dài mãi.

Tôi còn choáng váng hơn mọi khi, không còn chút sức lực nào. Thêm vào đó, bị Ren vuốt ve, cuối cùng tôi bị cô ấy đè xuống ghế sofa.

"Ren… cậu say rồi à…?"

Đây không phải lần đầu tôi uống rượu với Ren. Dù Ren uống tốt hơn tôi nhiều, nhưng tôi biết cô ấy mà uống nhiều sẽ biến thành “quái vật hôn”.

Nên tôi cứ nghĩ lần này cũng là do cô ấy uống nhiều──.

"Uống chút này thì tôi không say đâu. Nếu cậu muốn biết vì sao tôi làm mấy chuyện này... thì thử đặt tay lên ngực xem sao?"

Nhưng đặt lên ngực không phải là tay tôi mà là tay của Ren, tôi phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.

"Ừm... Ren...?"

"...Tớ nói này, Shino."

Ren ngồi trên người tôi, cúi xuống nhìn tôi nói.

"...Tớ luôn luôn... chờ cậu nhào tới tớ đấy."

Vừa khiêu khích, vừa quyến rũ.

Biểu cảm của Ren cùng câu nói ấy, khuấy động mọi ham muốn trong lòng tôi.

Vì rượu làm tôi trở nên chậm chạp, tôi không dám tin vào dòng suy nghĩ của mình, bèn mở miệng xác nhận ý của Ren.

"...Có được không?"

Ren ngồi trên người tôi, hơi ngượng ngùng gãi má.

"Đừng hỏi có được không nữa, tớ vốn đã định như vậy rồi... Thật ra, tớ còn chẳng tập trung xem nổi phim."

"Ể...?"

Vậy nên, Ren cũng giống tôi, trong đầu toàn là mấy chuyện đó sao?

"Nh-nhưng, lúc xem xong phim, cậu chẳng phải nói rất thú vị sao..."

"Cái đó... nếu nói thẳng là trong đầu tớ toàn là Shino, có phải nghe hơi quá không, cảm giác không giống người lớn trưởng thành... nên tớ thấy khó nói ra. Hơn nữa... bảo tớ chủ động quyến rũ cậu một cách thẳng thắn, tớ vẫn còn hơi do dự..."

Ren lẩm bẩm, như đang tìm cớ.

—Sao mà dễ thương thế chứ. Tôi ôm chặt lấy Ren.

"T-tớ cũng vậy...! Thật ra hoàn toàn không thể tập trung xem phim, cứ nghĩ mãi về Ren..."

"...Vậy nên, Shino cậu cũng thế à?"

Chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Nào là phải trưởng thành hơn, nào là phải giống người lớn... nào là hiếm khi gặp nhau, hẹn hò ở nhà thì phải tận hưởng cho trọn... nghĩ nhiều quá lại thành ngốc nghếch.

Tôi thích Ren, Ren cũng thích tôi.

Nếu chúng tôi đều khao khát nhau, thì hãy thẳng thắn bày tỏ đi.

Nếu chỉ cần nói một câu "thích" là có thể khiến nhau hạnh phúc, thì nên nói nhiều hơn nữa.

Như lúc mới gặp nhau, như hồi cấp ba vậy.

Dù tuổi tác có tăng lên, tình cảm của chúng tôi chưa từng thay đổi.

Tôi ngồi dậy, vòng tay ôm lấy eo Ren, xác nhận lại lần nữa.

"Vậy thì, tớ... không cần phải nhịn nữa đúng không?"

"Ừ, tất nhiên là được rồi."

"...Tớ sẽ không dừng lại đâu đấy?"

Má Ren ửng đỏ, nhẹ nhàng ghé sát tai tôi.

"Không sao đâu, mau yêu tớ đi."

Lời thì thầm đầy khiêu khích ấy khiến toàn thân tôi run rẩy.

Ngay khoảnh khắc đó, lý trí của tôi đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Cơ thể ngắn mạch, giờ chỉ còn lại ý nghĩ muốn yêu người trước mắt này.

Tôi không giữ lại gì, hôn lên Ren, rồi đè cô ấy xuống sofa.

Dù má cô ấy đỏ bừng, rõ ràng mang vẻ phấn khích, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.

Như thể muốn khắc ghi hình ảnh tôi khao khát cô ấy, cách tôi truyền đạt tình cảm, tất cả vào trong mắt mình.

Chỉ cần như vậy thôi, cũng đủ làm tim tôi rung động mãnh liệt.

Tôi dừng lại bàn tay đang cởi đồ cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve má Ren.

Sau một nụ hôn nhẹ, tôi dồn hết tình cảm đã tích tụ bấy lâu, nói:

"Tớ thích cậu, Ren. Thích nhất luôn."

"...Tớ biết mà. Nên, cứ làm theo ý cậu đi."

Câu trả lời và nụ hôn của cô ấy, trở thành minh chứng rằng cô ấy thuộc về tôi.

Bằng môi, bằng đầu ngón tay, tôi ôm lấy Ren với trọn vẹn tình yêu.

Bình thường luôn khiêu khích, miệng lưỡi sắc bén, ai cũng thân thiết được, là một Ren rất được yêu thích, vậy mà lúc này chỉ vì một câu "thích" của tôi, chỉ vì sự chạm vào của tôi, lại phát ra những âm thanh chỉ mình tôi nghe thấy, cơ thể mảnh mai cũng bản năng bộc lộ phản ứng chân thật nhất.

Dễ thương quá, thật sự rất yêu cô ấy.

Rõ ràng thích đến vậy, rõ ràng muốn trân trọng cô ấy.

"...Tớ xin lỗi trước nhé... xin lỗi."

Nhưng hôm nay, có lẽ tôi sẽ làm Ren mệt lắm mất—

Ánh sáng ban mai len qua khe rèm cửa, dù có cố lờ đi thế nào, cuối cùng cũng đến giới hạn.

"Chào, chào buổi sáng, Ren."

"...Chào buổi sáng."

Ren vừa tỉnh dậy, trông có vẻ... không, phải nói là, không nghi ngờ gì, dáng vẻ vừa ngủ dậy đã mệt mỏi lắm rồi.

"Th-thế... x-xin lỗi nhé? Cậu, cậu vẫn ổn chứ...?"

"Ah— không nổi nữa rồi. Đau lưng quá, cả người mệt rã rời."

Rõ ràng là tôi hỏi ra câu đó... không, phải nói là, rõ ràng tối qua tôi đã làm cô ấy mệt lắm, giờ mới xin lỗi thì đúng là hơi muộn.

Lý do Ren toàn thân đau nhức, nghĩ thế nào cũng chỉ tại tôi.

"Vậy, vậy à... thế hôm nay ở nhà, nghỉ ngơi cho tốt nhé...?"

"...Cứ vậy đi. Tối tớ còn phải làm việc."

Nhìn Ren cầm điện thoại kiểm tra lịch làm việc, cảm giác tội lỗi trong tôi càng sâu hơn.

"Rõ ràng vốn định ra ngoài chơi... đều tại tớ, thật sự xin lỗi..."

Hôm nay vốn định ở lại ít nhất đến trưa.

Nên mới muốn dậy sớm, cùng nhau ra ngoài dạo một vòng, ăn trưa rồi mỗi người về nhà...

Thế mà, tối qua tôi mải mê với chuyện ấy, không dừng lại được, kết quả là khiến Ren mệt không ít.

...Là người lớn rồi, lẽ ra tôi phải nghĩ đến ngày hôm sau, nhất định phải tự kiểm điểm.

Đúng lúc tôi đang cúi đầu chán nản, Ren nhẹ nhàng vỗ lên đầu tôi.

"Đừng xin lỗi nữa, tớ đâu có giận."

"Nh-nhưng... l-lần sau tớ sẽ chú ý! Tớ không muốn ảnh hưởng đến công việc của cậu!"

"...Vậy ý cậu là, sau này phải dịu dàng với tớ hơn à?"

Tưởng mình đã trả lời đúng, nhưng Ren có vẻ không vui lắm.

"T-tớ không chắc có làm được không... nhưng, nhưng tớ sẽ cố gắng."

"Chuyện này thì khỏi lo đi. So với chuyện đó..."

Ren nhẹ nhàng kéo tôi, tôi lại ngã xuống giường.

Cô ấy vòng tay ôm cổ tôi, ghé sát tai thì thầm.

"Trước khi ra ngoài... vẫn còn chút thời gian mà."

Cùng với câu hỏi chỉ có một đáp án và một nụ hôn, đầu óc và cơ thể tôi lập tức bị khơi dậy ham muốn. Khi tôi đang đắm chìm trong cảm giác tan chảy vì sự thân mật với Ren,

"...Vậy, tiếp theo thì sao?"

—Ren nở nụ cười khiêu khích.

Ngay cả quyết tâm vừa mới lập ra cách đây ba mươi giây cũng lung lay, có lẽ tôi thật sự là một người lớn chưa trưởng thành.

"...Lần này, là lỗi của Ren đấy nhé?"

Tối qua đúng là tôi sai, nhưng bây giờ—Ren cũng có trách nhiệm.

Chúng tôi lại một lần nữa xác nhận tình cảm mãnh liệt này, cho đến tận lúc Ren phải ra ngoài.

Thời gian dần trôi, đến gần giới hạn, Ren vội vàng chuẩn bị ra ngoài.

"Vậy tạm biệt nhé."

"Ừ ừ. Làm việc cố lên."

Gọi taxi dưới lầu. Tôi nhìn Ren đang đi giày ở cửa, cố gắng kiềm chế ham muốn trong lòng.

"Shino cậu cũng vậy. Tớ sẽ liên lạc lại sau."

Ren đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần, hôn tôi một cái.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, như lời tạm biệt, chỉ chạm khẽ thôi mà khiến người ta không nỡ rời xa.

Sau đó, Ren khẽ thì thầm,

"……Tớ không muốn về đâu."

"Ừm……Tớ cũng không muốn cậu phải về."

Rõ ràng, chúng tôi đều hiểu rõ lòng nhau.

Nhưng chỉ cần nói ra mong ước ích kỷ này, nó đã trở thành một giấc mơ không thể thực hiện.

"……Vậy, tớ đi đây."

"Cậu, cậu nhớ về cẩn thận nhé."

Cạch một tiếng, cửa đóng lại.

Ren rời khỏi căn phòng này.

Căn phòng trở lại yên tĩnh, tôi nằm một mình trên chiếc giường mà vừa nãy còn ở bên Ren.

Đã không còn cảm nhận được hơi ấm của Ren nữa rồi.

Chính sự ấm áp vừa biến mất ấy khiến tim tôi trở nên vô cùng chua xót.

Thời gian bên nhau càng hạnh phúc, lúc chỉ còn lại một mình lại càng cô đơn hơn.

── Giá mà có thể ở bên Ren thêm một chút nữa thì tốt biết mấy.

Nhưng dù có mong chờ như vậy, chỉ càng khiến mình thêm cô đơn.

Thôi thì đi chuẩn bị bài cho ngày mai vậy.

Chỉ có thể dựa vào hiện thực để trốn tránh cảm xúc này, bởi vì—hôm nay, tôi vẫn còn đắm chìm trong Ren.