Shino to Ren Future

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

137 826

Genius Mechanic

(Đang ra)

Genius Mechanic

Li Wenjiu

Báo đáp ân tình, hồi phục sức khỏe, làm lại từ đầu—anh đã từng trải qua đỉnh cao, và cho dù bây giờ toàn thân mang đầy thương tích, anh vẫn quyết tâm một lần nữa chạm tới đỉnh vinh quang.

6 10

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

12 32

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

85 424

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

156 1638

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

125 1253

Tập 01 - Chương 05: Tớ nghĩ, hôm nay tớ muốn được nhìn thấy cậu

Ngày hôm đó, Ren trông rất lạ.

Nếu đó là điều Ren mong muốn, nếu điều đó có thể khiến tâm trạng Ren nhẹ nhõm hơn một chút... tôi đã chiều theo yêu cầu của cô ấy, mạnh mẽ đè cô ấy xuống. Thế nhưng, lựa chọn này thực sự đúng đắn chứ?

Có lẽ đêm hôm đó... điều mà tôi và Ren nên làm không phải là quan hệ, mà là nói về tương lai của chúng tôi.

Thời gian trôi qua càng lâu, nỗi lo lắng trong tôi càng tích tụ. Tôi bắt đầu lần lại ký ức, nghi ngờ không biết có phải đã xảy ra chuyện gì với Ren, hoặc là tôi đã nói điều gì đó kỳ lạ.

Tôi muốn biết, rốt cuộc Ren đang nghĩ gì.

Nếu bây giờ vẫn còn có thể giải quyết những phiền muộn và vấn đề của cô ấy bằng cách trò chuyện, tôi mong có thể sớm gặp cô ấy, nói chuyện trực tiếp với nhau.

Nhưng mong ước ấy mãi vẫn chưa thành hiện thực.

Là một người mẫu thời trang, Ren ngày càng nổi tiếng, mức độ bận rộn đã hoàn toàn không thể so sánh với trước đây.

Ren vừa ngầu lại vừa dễ thương.

Cô ấy có sức hút khiến ai cũng phải chú ý, vì vậy luôn là người nổi bật nhất. Từ thời cấp ba, cô ấy đã luôn là trung tâm của mọi người.

Vì thế, khi cô ấy bắt đầu hoạt động người mẫu và dốc toàn tâm toàn ý vào công việc, số người biết đến cô ấy trên tạp chí và mạng xã hội tăng vọt, lượng người hâm mộ cũng theo đó mà nhiều lên.

— Rõ ràng tất cả những điều này, ngay từ đầu tôi đã nên biết rồi.

"Chúc mừng năm mới. Năm nay cũng mong cậu giúp đỡ nhiều nhé."

Ngày mùng một tháng một, đúng khoảnh khắc giao thừa, tôi gửi cho Ren một tin nhắn.

Lúc này, Ren không ở bên tôi. Tiếng reo hò mừng năm mới vang lên từ tivi, nghe như chuyện của một thế giới khác.

Tôi siết chặt điện thoại, một mình chống chọi với nỗi cô đơn của đêm nay, suýt nữa thì bị nó đánh gục.

Không thể cùng Ren đón Giáng sinh, cũng không thể cùng nhau chào đón năm mới, thực tại ấy đã giáng cho tôi một đòn đau ngay ngày đầu năm.

Chúng tôi không hề cãi nhau.

Mỗi ngày vẫn nhắn tin cho nhau, thỉnh thoảng còn gọi video ngắn. Trong những cuộc trò chuyện ấy, không khí luôn yên bình, Ren cũng thường xuyên mỉm cười.

Thế nhưng... tại sao tôi vẫn bất an đến vậy?

Những khoảng thời gian không thể gặp nhau này, những lời chưa kịp nói ra ấy, liệu có đang dần chất chồng giữa chúng tôi, cuối cùng tạo thành một hố sâu khó vượt qua không?

Tin nhắn trả lời của Ren mãi vẫn chưa đến.

Cô ấy từng nói, đêm giao thừa cũng phải làm việc, sau đó sẽ cùng đồng nghiệp đón năm mới nên có thể không rảnh xem điện thoại.

Nhìn chiếc điện thoại nằm yên lặng bên cạnh, tôi bất lực thở dài.

Lần đầu tiên Ren đến nhà tôi ngủ lại, là vào đêm giao thừa năm chúng tôi học lớp mười.

Khi đó, chúng tôi quấn quýt bên nhau suốt trước giao thừa, vừa đến đúng mười hai giờ, liền lập tức đối mặt nói "Chúc mừng năm mới"...

So với thời học sinh, rõ ràng chúng tôi đã có nhiều tự do hơn.

Thế nhưng, sau khi bước vào xã hội... lại luôn cảm thấy bị đủ thứ ràng buộc.

Cầm lấy chiếc điện thoại mãi không vang lên, tôi đi về phía phòng ngủ.

Ít nhất hôm nay, mong rằng có thể gặp Ren trong mơ.

Kỳ nghỉ Tết kết thúc, học kỳ ba bắt đầu.

Không chỉ Ren, tôi cũng bận đến mức quay cuồng.

"Thầy Kuma, tôi mua cà phê rồi, mời thầy dùng nhé."

"Ôi, cảm ơn nhiều~! Giúp tôi quá~!"

Dù là thầy Kuma làm việc nhanh gấp ba lần tôi, dường như ngày nào cũng phải tăng ca đến rất muộn.

Tuần sau, các thí sinh sẽ tham gia kỳ kiểm tra chung.

Để chuẩn bị cho kỳ thi và chăm sóc tâm lý học sinh, các thầy cô đều bận tối mắt, nhất là những người phụ trách lớp mười hai, ai nấy mặt mày đều tái xanh.

Nhưng dù bận đến đâu, ngày mười hai tháng một—ngày quan trọng nhất thế giới đối với tôi, tôi nhất định phải tan làm đúng giờ để gặp Ren.

Vì ngày đó, tôi đã hoàn thành công việc trước, cũng cố gắng giúp các thầy cô khác xử lý công việc, để khỏi cảm thấy áy náy với bản thân.

...Thế nhưng—

"Chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn nhé! Cuối cùng cũng đuổi kịp Shino rồi."

"Thật muốn được chúc mừng cậu trực tiếp..."

"Tớ cũng muốn gặp Shino... xin lỗi nhé."

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Ren, tôi sững người trong chốc lát, sau đó vội vàng nhắn lại: "Là tớ mới phải xin lỗi cậu mới đúng."

Tôi không hề muốn khiến Ren, người đang nỗ lực làm việc, phải khó xử.

Ren ngày càng nổi tiếng với vai trò người mẫu, vốn là chuyện đáng mừng.

Thế nhưng... ngay cả sinh nhật cũng không thể gặp mặt, tôi vẫn không kìm được mà rơi vài giọt nước mắt. Tất nhiên, chuyện này tôi sẽ không nói cho Ren biết.

Tuần thứ hai, Ren sang Đài Loan để chụp ảnh bìa tạp chí và quay video cho kênh YouTube của công ty người mẫu.

"Ở đây có siêu nhiều đồ ăn ngon, nhưng mọi người hoàn toàn không ăn gì cả."

"Các người mẫu đúng là ý thức tự quản lý bản thân cao thật."

"Tớ cũng chẳng ăn mấy... vì Kandou cứ nhìn chằm chằm."

"Vậy à? Thế thì phần chưa ăn, để dành đến lúc chúng ta đi du lịch sẽ bù lại nhé."

"Ừ, nhất định tớ sẽ đi cùng Shino, mong chờ lắm luôn."

Cuộc trò chuyện của chúng tôi giống như các cặp đôi bình thường, nhưng cảm giác cô đơn trong tôi lại ngày càng lớn.

Trong mắt người ngoài, chúng tôi là một cặp đôi công sở ai cũng thuận lợi trong sự nghiệp, không có chuyện ngoại tình, cũng chẳng có gì đáng lo lắng.

Thế nhưng, dù vậy, tại sao tôi lại cảm thấy u sầu đến thế?

Dù công việc đúng là có nhiều hơn thật, nhưng thứ khiến tôi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần... chắc chắn không chỉ vì bận rộn.

...Tôi muốn gặp Ren.

Quả nhiên, chỉ khi được chạm vào Ren, tôi mới có thể lấy lại sức sống.

Ren là người quan trọng nhất với tôi, là một phần trong cuộc sống của tôi, cũng là một phần tạo nên con người tôi.

Dù thế nào đi nữa, cơ thể tôi vẫn luôn khao khát cô ấy. Nhưng trong cuộc sống bận rộn này... tôi phải làm sao để có thể ở bên Ren nhiều hơn đây?

...Không, thật ra không cần phải nghĩ nữa. Đáp án đã có sẵn trong lòng tôi rồi.

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi tự nhủ, vì trời lạnh nên mới càng nhớ Ren... nhưng đó chỉ là một trong rất nhiều lý do mà thôi.

Trong đầu tôi luôn quanh quẩn một giải pháp, đó là "sống chung".

Thế nhưng, việc đề nghị Ren chuyện này khiến tôi vô cùng căng thẳng. Cần rất nhiều dũng khí.

Ren đang thuận lợi trong sự nghiệp, có lẽ sẽ không muốn thay đổi cuộc sống ổn định hiện tại.

Nếu tôi nói "muốn sống cùng cậu", liệu cô ấy có cảm thấy sự tồn tại của tôi quá nặng nề không?

Vì vậy... cũng có khả năng Ren sẽ từ chối.

Nếu bị từ chối, chắc chắn tôi sẽ bị tổn thương rất lớn... thậm chí có thể rơi vào trạng thái chán nản một thời gian, ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.

Những cảm xúc bất an này cứ liên tục xuất hiện, một khi đã nghĩ đến thì không thể dừng lại được.

Mong muốn được ở bên Ren, từ lâu đã vượt xa những lo lắng ấy. Khi tôi gửi tin nhắn này, chưa bao giờ tôi cảm thấy hồi hộp đến vậy.

"Ren, lần tới khi nào chúng ta có thể gặp nhau? Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

Chúng tôi khó khăn lắm mới sắp xếp được lịch của cả hai, kết quả là, thật trùng hợp, ngày gặp tiếp theo lại chính là Valentine.

Bây giờ tôi đang chuẩn bị làm loại sô-cô-la không quá ngọt mà Ren thích.

Chocolate từ từ tan chảy, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng.

Mùi hương và ký ức luôn gắn liền với nhau. Từ khi bắt đầu hẹn hò từ thời cấp ba, mỗi năm vào ngày Valentine, tôi đều tự tay làm chocolate tặng cho Ren.

Biểu cảm của Ren khi nhận chocolate, dáng vẻ khi cùng nhau thưởng thức, giọng nói khi khen ngon, tôi đều, đều nhớ rõ ràng từng chi tiết.

Lần này, tôi lần đầu thử làm chocolate canelé, cũng hy vọng nó sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp.

...Tôi không muốn cô ấy từ chối đề nghị sống chung của tôi, để rồi biến điều này thành một ký ức không vui.

Nhận ra mình sắp rơi vào tâm trạng u sầu, tôi vội lắc mạnh đầu.

Phải điều chỉnh lại tâm trạng mới được. Dù sao thì ngày mai cũng là ngày tái ngộ sau bao lâu xa cách.

Vừa đắm chìm trong hương thơm ngọt ngào, vừa hồi tưởng về Ren, tôi hoàn thành xong mẻ canelé. Tôi tin chắc nó sẽ rất ngon.

...Hy vọng Ren sẽ thích.

Ngày 14 tháng 2. Tôi đứng trước cửa nhà Ren, hít một hơi thật sâu.

Đây là ngôi nhà cũ của Ren, nơi tôi đã đến vô số lần suốt bao năm qua. Lần này vừa có niềm vui hội ngộ sau thời gian dài, vừa có sự hồi hộp khi chuẩn bị nói về chuyện sống chung, khiến tôi phải lấy lại bình tĩnh mới dám nhấn chuông cửa.

"...Được rồi."

Nhẹ nhàng ấn nút, tiếng báo hiệu vang lên, cánh cửa mở ra...

"Yo, lâu rồi không gặp."

Người đứng ở cửa là người tôi yêu sâu đậm.

"...Ren, Ren... lâu, lâu rồi không gặp...!"

"Ừ. Ngoài trời lạnh lắm, mau vào đi."

Ren mỉm cười nhẹ, tim tôi bỗng thắt lại.

Khoan đã, Ren... từ khi nào lại trở nên soái như vậy? Không, tôi vốn đã biết cô ấy rất soái, nhưng... hả? Lại còn soái đến mức này!?

Cô ấy rực rỡ đến mức khiến tôi quên sạch cả hồi hộp và bất an, tim đập nhanh đến mức không chịu nổi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy.

"Sao vậy? Không sao chứ?"

"Không, không sao! Xin, xin lỗi."

"Vậy à? À, hôm nay nhà không có ai, cứ tự nhiên nhé."

"À, ừ..."

Hôm nay là chủ nhật, tôi cứ nghĩ chắc nhà cô ấy sẽ có người, ai ngờ lại không có ai... Ra là vậy...

"Chẳng lẽ, cậu đang mong đợi điều gì à?"

"Hả!?"

Cô ấy cúi đầu nhìn tôi, giọng trêu chọc khiến mặt tôi nóng bừng.

"Haha, vào đi nào."

Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào nhà rồi đóng cửa lại.

——Ren lặng lẽ nhìn tôi.

...Hôm nay, tôi định sẽ nói chuyện nghiêm túc. Trước khi làm gì khác, tôi muốn nói rõ ràng... tôi đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng, khi tôi vừa lại gần, Ren lại khẽ mỉm cười.

Tôi nhẹ nhàng hôn cô ấy một cái, chỉ để xác nhận sự tồn tại của nhau, rồi ôm chặt lấy thân hình mảnh mai ấy.

"...Ren, cậu gầy đi rồi phải không?"

"Có chút thôi. Dạo này cuộc sống như vậy, muốn tăng cân còn khó hơn."

Tay Ren cũng vòng qua lưng tôi.

"Shino cũng vậy mà? Nhìn dạo này cậu cũng bận lắm."

"Ừ... nhưng tớ chỉ là... đơn giản là thiếu Ren thôi."

Như thể đang hấp thụ dưỡng chất, tôi ôm chặt lấy Ren, tham lam hít lấy mùi hương của cô ấy.

Từng tế bào trong tôi đều nhảy múa vì niềm hạnh phúc này.

"Vậy hôm nay nếu cậu hấp thụ quá liều, biết đâu lại tăng cân đấy?"

"...Vậy thì hấp thụ đến khi tăng cân cũng được chứ?"

"Nếu Shino muốn thì được thôi."

Ren cười tinh nghịch, biểu cảm này tôi thật sự không thể chống đỡ nổi.

"Bây, bây giờ thì chưa được. Tớ muốn... nói chuyện trước đã."

"...Được thôi, nhưng mặt cậu đỏ rồi kìa."

Cô ấy nhìn thấu tôi đang cố gắng kiềm chế, tôi lại cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Sau đó, cô ấy dẫn tôi vào phòng mình. So với phòng tôi, ở đây có nhiều đồ hơn, bày biện nhiều vật trang trí thời thượng, nhưng lại không hề lộn xộn.

"So với lần trước tớ đến, cũng không thay đổi nhiều nhỉ."

"Ừ. Từ đầu năm đến giờ, tớ hầu như chỉ về nhà ngủ thôi."

"Vậy à..."

Công việc của Ren chắc còn vất vả hơn tôi tưởng.

Nghĩ đến đây, những lời tôi sắp nói bỗng trở nên ích kỷ, khiến tôi có chút do dự.

"Vì vậy, hôm nay được gặp Shino, tớ thật sự rất vui."

...Mỗi khi tôi co mình lại vì bất an, Ren luôn nhẹ nhàng đẩy lưng tôi về phía trước.

Nhìn nụ cười dịu dàng của cô ấy, tôi đã quyết tâm.

Tôi muốn ở bên người mang lại hạnh phúc cho mình, mãi mãi.

——Muốn sống cùng Ren.

Dù cô ấy không thể chấp nhận, dù đây chỉ là sự ích kỷ của tôi, tôi cũng muốn truyền đạt tâm ý này cho cô ấy.

"Ừm... tớ cũng vậy. Thật ra tớ...!"

Tôi lấy hết can đảm, đối diện với Ren, thẳng lưng, hít một hơi thật sâu.

"Tớ có chuyện muốn nói với Ren."

"Tớ cũng có chuyện quan trọng muốn nói với Shino."

Câu nói bất ngờ khiến tôi nghiêng đầu khó hiểu.

"Hả... Ren cũng có à?"

"Ừ. Là điều tớ vẫn luôn suy nghĩ."

Gì vậy chứ... vì cứ mải nghĩ về chuyện của mình, tôi hoàn toàn không ngờ Ren cũng có điều muốn nói.

"Vậy, vậy... ai nói trước?"

"Ừm... Shino nói trước đi."

Đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của Ren nhìn thẳng vào tôi.

Dù tôi cũng rất muốn nghe điều Ren muốn nói, nhưng dù sao tôi cũng là người nói có chuyện quan trọng trước, nên vẫn nên nói rõ suy nghĩ của mình trước.

"Được, được rồi. Ừm... tớ này, đi làm cũng gần một năm rồi nhỉ? Công việc vất vả hơn tưởng tượng, nhưng cũng rất ý nghĩa... nên tớ muốn tiếp tục cố gắng."

"Tớ biết Shino luôn nỗ lực mà."

"À, cảm ơn cậu. Chỉ là... dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đúng là, so với thời còn đi học... thời gian chúng ta gặp nhau ít đi."

"...Đúng vậy."

Rõ ràng chỉ là nói ra sự thật, nhưng nghĩ lại, mũi tôi lại cay cay.

"Tớ tự nhủ, đây là điều hiển nhiên khi bước vào thế giới người lớn, phải cố gắng lên. Chúng ta vẫn nhắn tin cho nhau, thỉnh thoảng cũng gọi video, tớ không nên cảm thấy cô đơn... tớ đã nghĩ vậy, nhưng mà..."

Ren nắm chặt lấy tay tôi, bàn tay đang run lên vì nghẹn ngào.

Sự ấm áp ấy, đã cứu rỗi tâm hồn tôi.

"Trong cuộc sống của tớ mà không có Ren, tớ không thích cảm giác đó. Không cảm nhận được sự tồn tại của Ren, tớ rất đau khổ. Ren... đối với tớ là không thể thiếu."

Nếu Ren có thể luôn ở bên tôi.

Nếu có thể luôn cảm nhận được sự tồn tại của Ren.

Tôi muốn cầu xin như vậy—bởi vì, tôi thật sự rất yêu Ren.

"Vì vậy..."

"Đợi đã, tớ cũng có chuyện muốn nói."

Ren bất ngờ ngắt lời tôi, tôi chớp mắt ngạc nhiên.

"Sao vậy...?"

"...Gần đây thật sự rất bận. Có công việc là điều đáng biết ơn, chứng tỏ tớ vẫn còn giá trị, bọn Jima cũng luôn nói không được than mệt..."

Ren khẽ thở dài.

Tôi vốn nghĩ thể lực của mình cũng khá ổn, nhưng dạo gần đây luôn cảm thấy mệt mỏi, chẳng có chút sức sống nào. Ban đầu tôi tưởng là do quá bận, nhưng sau đó lại nhận ra không phải vậy. Dù cơ thể đã nghỉ ngơi, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy trống rỗng...

Tim tôi bỗng đập mạnh, lồng ngực cũng dồn dập hơn.

...Có lẽ đây chỉ là một ảo tưởng quá đẹp đẽ đối với tôi thôi... Nhưng, chẳng lẽ là...?

"...Ý, ý cậu là..."

"Dù là một ngày mệt mỏi, ngày vui vẻ, hay gặp chuyện không vui, tớ đều muốn Shino nghe tớ nói. Tớ không muốn chỉ gọi điện thoại, mà là... như bây giờ, đối diện với cậu, cùng trò chuyện."

Trong đôi mắt của Ren, tôi nhìn thấy bóng dáng của chính mình, gương mặt ấy dường như mang theo chút mong chờ.

—Bởi vì, tôi đã đoán được Ren muốn nói gì rồi.

Làm sao đây, nước mắt sắp trào ra rồi.

Thật sao? Thật sự có thể hạnh phúc như thế này sao?

Chúng tôi vẫn nắm chặt tay nhau, ánh mắt giao nhau.

Tấm lòng của chúng tôi, nhất định là đã thấu hiểu nhau.

"Ren, nghe tớ nói này."

"Shino, tớ muốn—"

Chúng tôi gần như cùng lúc cất tiếng.

"Buổi sáng khi tỉnh dậy, nếu được nhìn thấy gương mặt của Ren, tớ sẽ rất vui."

"Buổi tối trước khi đi ngủ, nếu được nhìn thấy gương mặt của Shino, tớ sẽ rất vui."

Chúng tôi nhìn nhau cười, lặng lẽ đối diện một lúc.

Sau đó... lại cùng lúc bật cười.

"Thật không ngờ. Chúng ta lại nghĩ giống hệt nhau."

"Ừ. Dù hơi bất ngờ... nhưng cảm giác này thật tuyệt."

"Ừm... chết rồi, tớ không nhịn được cứ cười mãi."

Ren khi cười, trông hoàn toàn khác với hình ảnh “REN” lạnh lùng trên tạp chí. Nhìn thấy biểu cảm này mà chỉ mình tôi biết, tim tôi lại thắt lại một cái.

"...Shino."

Gương mặt Ren hơi ửng đỏ, khẽ nói—

"Chúng ta cùng sống với nhau đi."

"Ừ!"

Mọi lo lắng và căng thẳng đều tan biến, rời khỏi cơ thể tôi.

Chỉ cần mục tiêu của chúng tôi giống nhau, thì con đường phía trước nhất định cũng có thể cùng nhau bước tiếp.

Sau này, chúng tôi sẽ có nhiều lần cùng nhau băn khoăn, cùng nhau lựa chọn, nhưng đó cũng là một phần của cuộc sống.

Những điều mà chúng tôi từng cố gắng chứng minh, giờ đây đã trở thành dấu chân vô hình nhưng vô cùng quý giá.

Trong ngày Valentine đặc biệt hơn mọi ngày thường này, có thể tạo ra kỷ niệm đẹp nhất, thật sự quá tuyệt vời.

...Ừ? Valentine...? ...A, tôi quên mất phải tặng quà!

"Vậy thì, trước tiên phải tìm nhà đã. Chọn ở giữa trường của Shino và văn phòng của tớ có được không? Tớ có xe máy, nên dù xa ga một chút cũng không sao, nhưng với Shino thì gần một chút sẽ tốt hơn nhỉ..."

"Đợi, đợi đã! Ăn chút đồ ngọt rồi nói tiếp được không?"

Tôi đưa túi quà đựng chocolate canelé cho Ren, cô ấy ngẩn ra một chút, rồi mỉm cười nhận lấy.

"Tốt quá, ban đầu còn tưởng năm nay không nhận được đâu, không ngờ lại là cậu tự tay làm à?"

"Ừm... tớ muốn Ren nếm thử mà..."

"Cảm ơn nhé, vậy tớ không khách sáo nữa."

Tôi nhìn Ren mở gói quà, không khỏi hồi hộp nghĩ—liệu cô ấy có thích không nhỉ?

"Ồ, năm nay là chocolate canelé à."

"Ừm... th-thế nào?"

"Đến cả canelé mà cũng làm được, giỏi thật đấy. Vậy tớ ăn đây!"

Tôi nhìn Ren đưa canelé vào miệng, nhai, rồi nuốt xuống.

"...Ngon tuyệt luôn!"

"T-tốt quá...! Vì là lần đầu thử làm nên tớ cũng hơi lo..."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, còn Ren thì đột nhiên nói "A—há miệng nào."

Tôi há miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng canelé mà cô ấy đưa tới. Sao lại ngon hơn cả lúc thử hôm qua nhỉ...?

"Ừm, thật sự rất ngon..."

"Đúng không? Được rồi, vừa ăn đồ ngọt, đầu óc chắc cũng nhanh nhạy hơn. Nói thử xem, cậu có yêu cầu gì về nhà ở không? Tớ hy vọng..."

Chúng tôi vừa ăn canelé, vừa bàn về những điều kiện không thể thỏa hiệp và những điểm có thể nhượng bộ của nhau. Dù là chuyện quan trọng, thỉnh thoảng cũng có ý kiến khác nhau, nhưng khoảng thời gian như vậy lại khiến người ta cảm thấy rất vui.

"...Gần như vậy là đủ rồi nhỉ. Ngày mai bắt đầu cùng nhau tìm nhà nhé! Tìm được căn phù hợp là dọn vào ở luôn."

"Ừ! Hy vọng có thể tìm được nhanh... vì tớ không thể chờ thêm được nữa."

Cảm giác phấn khích không thể kìm nén. Tôi thật sự rất muốn được sống cùng Ren ngay lập tức!

"Xét về thực tế... chắc nên tìm vào khoảng tháng tư nhỉ? Đó là thời điểm nhiều sinh viên chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới, các công ty bất động sản cũng rất bận. Nhưng nhà mà chúng ta tìm sẽ lớn hơn nhà sinh viên thuê, nên cũng không cần quá vội."

Ren nói rất thực tế, còn tôi thì lại đắm chìm trong những tưởng tượng tươi đẹp.

...Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là hào hứng như vậy sao?

"...Ren, cậu không muốn sớm được sống cùng tớ à?"

"Sao cậu lại làm vẻ mặt thất vọng thế? Đương nhiên là muốn rồi... sức chịu đựng của tớ kém lắm, chuyện này cậu là người rõ nhất mà?"

Nói rồi, Ren nằm xuống giường luôn.

Ánh mắt cô ấy mang theo chút trêu chọc, khiến tôi không thể rời mắt.

"Giường mới cũng phải mua cùng nhau nhé. Tớ nghĩ, đã sống chung thì nhất định phải ngủ cùng nhau."

"...Ừ, chúng ta cùng chọn một cái giường to hơn một chút nhé."

Như bị cuốn hút, tôi cũng nằm xuống bên cạnh Ren.

Ren quay người lại, chúng tôi nằm đối diện nhau.

"Giường nhỏ một chút tớ cũng không ghét đâu. Ngày nào cũng như thế này."

"Bởi vì chúng ta luôn ở bên nhau?"

"Ừ ừ. Đợi đến khi chúng ta già rồi, giường vừa rẻ vừa nhỏ chắc không chịu nổi hai đứa đâu."

"Hừm hừm... cũng đúng nhỉ. Tớ không muốn chỗ này chỗ kia đều đau đâu."

Tôi rất vui khi trong tương lai mà Ren vẽ ra luôn có tôi.

Ren nhìn tôi cười khi tưởng tượng về cuộc sống chung sau này, khóe miệng khẽ cong lên.

"Nhưng mà, nếu ngày nào cũng ở bên nhau thì có khi sẽ không còn cảm giác đặc biệt khi làm tình nữa. Sau này liệu có thành cuộc sống không tình dục không nhỉ?"

Câu này không thể giả vờ như không nghe thấy.

"Không, không đời nào! Nếu Ren không thấy phiền thì ngày nào tớ cũng làm!"

Ren thấy tôi lập tức phủ nhận, có chút ngạc nhiên. ...Hả? Vì tôi nghiêm túc quá nên làm cô ấy giật mình sao...?

"À này, ngày nào cũng thì không ổn đâu..."

"...À, cái đó... tớ chỉ nói ví dụ thôi mà..."

Cảm giác như cô ấy trách tôi lớn tuổi rồi mà ham muốn vẫn như thời dậy thì, tôi hơi ngại, nhưng Ren lại cười khúc khích.

"Tớ biết mà, chỉ muốn trêu cậu thôi."

"Th-thật là! Đừng trêu tớ nữa!"

Tôi đưa tay vỗ vào ngực Ren đang cười vui vẻ, nhưng lại bị ngón tay cô ấy giữ lại.

"Nhưng mà, bây giờ thì..."

Gương mặt Ren dần tiến lại gần, tôi không khỏi nín thở.

"……Bây giờ sao?"

Tôi không rời mắt, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của cô ấy.

"……Nhắm mắt lại đi."

Ren thì thầm nhẹ nhàng ở khoảng cách gần như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Tớ không muốn nhắm mắt đâu… Hôm nay, tớ muốn luôn nhìn Ren."

Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng tôi. Tôi muốn dùng đôi mắt ghi nhớ dáng vẻ của cô ấy, dùng tai ghi nhớ giọng nói của cô ấy, dùng đầu ngón tay cảm nhận nhiệt độ của cô ấy, để khoảnh khắc này mãi mãi khắc sâu trong tim tôi.

Nghe thấy yêu cầu có phần ích kỷ của tôi, Ren chậm rãi, dịu dàng hôn tôi.

Dù là động tác đó, hay gương mặt tuyệt mỹ của cô ấy, đều khiến tôi muốn ghi nhớ mãi trong lòng.

"……Cảm giác thế nào?"

Ren nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

"Như một hoàng tử vậy."

"……Vì đây là nụ hôn thề ước mà."

"Hơn nữa… ngọt lắm."

"……Vừa mới ăn canelé mà."

Đôi môi chúng tôi hòa quyện, dịu dàng, ngọt ngào hòa quyện, khiến chúng tôi mất hết ý thức, chìm đắm không thể dứt ra.

Tôi đang khao khát Ren, Ren cũng đang khao khát tôi. Tôi bắt đầu cởi đồ của Ren, Ren như sốt ruột cũng tự mình giúp một tay.

Bộ não tràn ngập dục vọng của tôi cảm thấy cảnh tượng này quá mức quyến rũ,

"Đợi, đợi đã! Tất… tất không được… không được cởi ra!"

Trong đầu tôi như có một sự khai sáng. Cuối cùng vào lúc này, tôi nhớ ra điều mà bấy lâu nay mình luôn muốn thử.

Đúng lúc tôi đang phấn khích, Ren lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"……Tại sao vậy?"

"Thì, thì là… trước đây, tấm ảnh Ren tự chụp gửi cho tớ… tấm rất gợi cảm ấy, tớ, tớ lúc đó tim đập nhanh lắm… thật sự, siêu phấn khích…"

Không khí lập tức đông cứng lại, giữa chúng tôi, chỉ có sự im lặng xấu hổ đến mức tôi không biết giấu mặt vào đâu.

Lúc này, không biết Ren đang nghĩ gì nhỉ…?

"……Có vẻ như, tớ đã khai phá ra một sở thích của cô giáo Shino nhỏ rồi đấy."

"Ư… ư ư…"

Không chỉ lời tôi nói, mà cả câu trả lời của cô ấy cũng khiến hai má tôi nóng bừng. Sờ thử thì còn nóng hơn tôi tưởng.

"Đúng vậy, Shino càng ngày càng biến thái, chắc là tại tớ nhỉ? Vậy nên…"

Ren cởi hết quần áo, chỉ còn lại mỗi đôi tất.

Ánh mắt tôi bị thân hình trắng trẻo, mảnh mai ấy cuốn hút, Ren cũng hơi đỏ mặt, vội vàng dùng ga trải giường quấn lấy mình rồi nói.

"……Cậu phải chịu trách nhiệm với tớ đấy nhé."

──Không hiểu sao, cảm xúc dâng trào trong lòng tôi lúc này, hoàn toàn không thể diễn tả bằng lời.

Vì vậy, tôi dứt khoát gạt bỏ mọi lý trí, chỉ nghĩ đến việc chạm vào Ren.

Mỗi lần làm tình──mỗi lần dạo đầu, mỗi lần hôn, lịch sử chúng tôi bên nhau lại không ngừng tăng lên.

……Muốn dùng những lời thật đẹp để tổng kết tất cả những điều này… nhưng chắc chắn là không thể rồi.

Dù sao, tôi chỉ đơn giản là muốn làm những điều mình khao khát, chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ của Ren mà tôi yêu nhất thôi.

"Ren, Ren…"

Nhưng cách tôi hôn cô ấy, hoàn toàn không giống sự tao nhã, dịu dàng khi cô ấy hôn tôi.

Tôi muốn quá khứ, hiện tại, và cả tương lai của cô ấy, tất cả đều thuộc về tôi.

Để Ren hiểu được điều đó, tôi dùng nụ hôn sâu như khắc dấu, truyền đạt tâm ý này cho cô ấy.

Trong phòng vang lên những âm thanh mà khi chỉ có một mình sẽ không thể phát ra.

Chỉ cần nghe thấy âm thanh đó là tôi lại phấn khích, tôi càng hiểu rõ hơn cái gọi là "biến thái" của mình mà Ren nói.

Nhưng cảm giác này thật kỳ lạ. Dù rất kích động, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

"Shino…"

Chỉ cần nghe thấy giọng Ren gọi tên tôi, toàn thân tôi như tràn ngập hạnh phúc.

Thì ra, niềm vui khi hai tâm hồn đồng điệu lại mãnh liệt đến vậy.

"Tớ sẽ chạm vào cậu nhé."

Có lẽ điều này không tính là ích kỷ, bởi vì lúc này, tâm ý của Ren và tôi đã hoàn toàn hướng về cùng một phía.

Cũng giống như tôi muốn chạm vào Ren, chắc hẳn Ren cũng khao khát được tôi chạm vào.

Tôi có lý do để nói như vậy.

"Ừm…"

Tháo cúc áo ngực, tôi nhẹ nhàng chạm vào làn da lộ ra, Ren liền trở nên cực kỳ nhạy cảm.

"Cậu thật dễ thương."

Tôi thì thầm bên tai cô ấy, ngón tay bắt đầu lướt trên cơ thể cô ấy.

Cơ thể Ren phản ứng mãnh liệt như vậy, tôi ghé môi sát vào bụng phập phồng của cô ấy──nhưng vẫn nên hỏi trước đã.

"Tớ, tớ xác nhận một chút… dấu hôn… không được đúng không?"

Thật ra tôi rất muốn để lại dấu vết… nhưng vẫn hỏi một câu.

"……Xin lỗi nhé… hôm nay không được rồi."

Ren điều chỉnh hơi thở, áy náy xin lỗi tôi, tôi lập tức cảm thấy tội lỗi.

"Ừ, đúng vậy. Tớ mới là người nên xin lỗi, lại đưa ra yêu cầu ích kỷ như vậy."

Rõ ràng biết dạo này cô ấy bận rộn công việc, chắc chắn là không thể, vậy mà vẫn để cô ấy phải nói "xin lỗi".

『Khi Ren có lịch chụp dày đặc thì không được để lại dấu hôn.』

Đây là một trong những quy tắc chúng tôi đặt ra sau khi bước vào xã hội.

Sau này nếu bắt đầu sống chung, cùng nhau sinh hoạt, chắc chúng tôi sẽ còn phải đặt ra nhiều quy tắc tương tự nữa.

"Ren này… nếu sống chung thì có nên cân nhắc một số quy tắc sinh hoạt không?"

"À…? Bây, bây giờ sao?"

"Ừ. Tớ không muốn như chuyện dấu hôn lần trước, vô tình làm cậu phiền lòng."

Tôi tự thấy mình nói rất có lý, nhưng Ren lại có vẻ hơi lúng túng.

"……Cũng đúng nhỉ. Nhưng… hay là mặc quần áo vào trước đã?"

……Chẳng lẽ, cô ấy lo sẽ dừng lại giữa chừng sao? Đáng yêu quá đi mất, Ren. Không sao đâu, tớ hoàn toàn không có ý định dừng lại đâu nhé.

"Ừ ừ, vậy là được rồi… rèm cửa cậu thích màu gì?"

Tôi hỏi Ren, nhưng tay vẫn không ngừng lại.

"Ể?… À! Ừm, không có hoa văn là được rồi, nhỉ… à, tạm thời màu trắng hoặc màu ngà thì sao…?"

"Việc nhà luân phiên làm được không? Tớ định lúc nào rảnh thì giặt đồ nấu cơm luôn, Ren thấy sao?"

"Cậu, cậu nói sao cũng được… Ừ ừ! Tớ, tớ cũng sẽ làm việc nhà…! Chúng ta, phải, phải bàn bạc kỹ rồi quyết định… á!?"

Trong giọng Ren, lẫn cả hơi thở gợi cảm.

Nghe thấy câu trả lời mơ hồ của cô ấy, tôi càng thêm phấn khích.

Dù là nói về chuyện sau khi sống chung, hay là nhìn thấy Ren bị ngón tay tôi khuất phục, tôi đều không kiềm chế nổi sự kích động của mình.

Nhưng Ren lại như có điều không hài lòng, dùng đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cậu, từ nãy đến giờ, đang làm gì vậy… phải tập trung nhìn tớ chứ…!"

"Tớ đang nhìn mà? Nhưng chuyện tớ sắp nói cũng rất quan trọng."

"Tớ, tớ không biết cậu là S hay hơi ngốc nữa…!"

Nhìn thấy Ren không hiểu sao lại nhắm mắt phản đối… tôi chỉ muốn làm cô ấy sung sướng đến mức đầu óc trống rỗng.

"Xin lỗi nhé, Ren. Từ giờ tớ sẽ tập trung làm Ren lên đỉnh."

"À, đợi, đợi đã, Shino…!"

"Không sao đâu. Tớ ở đây mà."

Tôi tập trung lắng nghe giọng của Ren, cảm nhận sự ôm ấp chặt chẽ và dịu dàng dẫn dắt cô ấy.

Đôi tay vòng ra sau lưng tôi của Ren bỗng siết lại, ôm tôi thật chặt.

Ngay sau đó—cả người Ren bỗng rũ xuống, mất hết sức lực.

Rõ ràng đến tận vừa nãy vẫn còn là một vị hoàng tử lấp lánh, vậy mà lại bị chính tay tôi biến thành một cô gái đáng yêu thế này.

Cảm xúc dâng trào trong lòng khiến tôi không thể kìm nén, tôi thở dốc, nhẹ nhàng hôn lên má cô ấy đang ửng đỏ vì tình cảm, rồi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, thổ lộ.

"Tớ thích cậu nhất đấy, Ren."

"…Ừm."

"Quả nhiên, hoàn toàn không thể sống mà không có chuyện đó được. Ít nhất với tớ, tuyệt đối không có lúc nào là không muốn cả."

Tôi nghĩ, cho dù có bao lâu đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ chán cô ấy.

Thậm chí có thể thề với thần linh… Nhưng mà, nếu thề mấy chuyện này, chắc thần linh cũng sẽ khó xử lắm nhỉ?

Ren khẽ thở dài, vòng tay qua cổ tôi.

"…Nếu Shino muốn, thì được thôi."

"Thật sự được à!? Vậy, làm thêm lần nữa…"

"Đợi, đợi đã, tớ không có ý đó đâu… Bây giờ, tớ muốn nghỉ một chút."

"Lần này tớ sẽ tập trung hoàn toàn vào cậu từ đầu đến cuối… không được sao?"

Tôi tha thiết cầu xin, cô ấy dường như có chút do dự, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"…Thật sự không được à?"

"Á á, đủ rồi! Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó nữa! Biết rồi mà! Đợi một lát đi!"

Dù bây giờ không được, nhưng lát nữa thì OK, lời hứa này khiến tôi không kìm được mà vui mừng ra mặt. Ren bất lực cười khổ, nói "Cậu trông vui quá mức rồi đấy?"

Tôi nhìn chằm chằm Ren gần như trần trụi khi cô ấy bắt đầu mặc quần áo,

"…Đừng nhìn tớ như thế. Tớ sẽ mặc không xong mất."

"Bởi vì… không nhìn thì phí quá…"

"Nhưng cũng không thể cứ mãi trần truồng được. Như thế thì còn gì để nhìn nữa."

Dù cô ấy chắc là đang đùa, tôi vẫn nghiêng đầu thắc mắc.

Vậy sao? Cơ thể của Ren thì tớ có thể nhìn mãi cũng được mà…

Nhưng mà, hôm nay tớ còn có một thứ khác muốn tặng cậu, nên có lẽ đây là thời điểm vừa vặn.

Tôi đưa cho Ren, người đã mặc xong quần áo, chiếc túi giấy đã chuẩn bị sẵn, ngoài canelé ra, tôi còn đặc biệt chuẩn bị thêm một món quà.

"Cái này… dù hơi muộn một chút, nhưng đây là quà sinh nhật của cậu."

Ren bình thường rất nhạy bén, nhưng lần này có lẽ thật sự nằm ngoài dự đoán của cô ấy.

Cô ấy chớp đôi mắt to, có chút bối rối nhận lấy túi giấy.

"…Ể? Cho tớ á?"

"Tất nhiên rồi."

"…Tớ mở ra xem được không?"

"Ừ, ừm… Tớ không chắc cậu có thích không nữa…"

Ren luôn đi đầu xu hướng, có lẽ cô ấy sẽ thấy món quà này hơi quê mùa.

Nhưng đây là món quà tớ đã dồn hết tâm tư nghĩ về cậu mà chọn, tớ mong cậu sẽ đeo nó… Nếu có thể, mong cậu sẽ thích.

Tôi lặng lẽ nhìn Ren lấy món đồ bên trong túi giấy ra.

Rồi—khi Ren nhìn thấy chiếc hộp nhỏ vuông vức ấy, mắt cô ấy hơi mở to.

"Chẳng lẽ đây là…"

"À, mở ra xem đi?"

Có vẻ Ren đã đoán được nội dung món quà.

Cô ấy từ từ, cẩn thận mở chiếc hộp nhỏ, rồi như đang xác nhận thứ trước mắt, nhẹ nhàng nói.

"…Là nhẫn à."

"Ừm… Tớ đã ước một điều trong đó, mong chúng ta sẽ luôn bên nhau."

Đó là một chiếc nhẫn vàng đơn giản, dày dặn và có cảm giác ba chiều hơn so với nhẫn nữ thông thường.

Là sản phẩm của một thương hiệu nổi tiếng nên giá không rẻ, nhưng với dân công sở thì cố gắng làm việc cũng mua được.

Nếu Ren chịu đeo nó mãi, thì giá này hoàn toàn xứng đáng.

"Thế, thế nào…?"

Tôi hồi hộp quan sát phản ứng của Ren, cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn một lúc lâu, rồi ngẩng đầu lên, nở nụ cười mà tôi thích nhất.

"…Cảm ơn nhé! Tớ vui lắm luôn ấy! Tớ nhất định sẽ đeo mãi!"

"Tốt, tốt quá rồi…!"

Thế nhưng, tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì ngay giây sau lại căng thẳng trở lại.

Rõ ràng Ren trông rất vui, thậm chí còn nâng niu nhìn chiếc nhẫn, vậy mà… cô ấy lại mãi không đeo vào.

…Tôi bắt đầu thấy bất an, không kìm được mà dè dặt hỏi.

"Ren, Ren… cái đó… cậu có thể nói thật với tớ… có phải, thật ra cậu không thích lắm không?"

"Ể? À, không phải! Không phải như thế đâu! Xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi… chỉ là… tớ hơi xúc động thôi."

Lời của Ren khiến tôi không hiểu lắm, không kìm được mà nghiêng đầu.

"Là ý gì vậy… tớ cảm giác như mình thật sự bắt đầu tin vào số phận rồi. Trước đây Shino từng nói 'Ren cũng có một mặt rất lãng mạn' đúng không? Giờ thì tớ đã hiểu vì sao rồi."

Nhìn Ren có vẻ phấn khích, trong đầu tôi toàn dấu hỏi.

"Xin, xin lỗi, Ren… cậu đang nói gì vậy?"

Tôi hỏi thẳng, Ren cười tươi, để lộ hàm răng trắng, nói "Đợi chút", rồi đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc túi giấy nhỏ.

Chiếc túi ấy—lại giống hệt thương hiệu mà tôi vừa tặng Ren.

"…Ể?…Ể ể ể ể!?"

Thấy cảnh đó, tôi hoảng hốt đến mức tay chân luống cuống, còn Ren thì cười rất vui, ngồi lại bên cạnh tôi, nhẹ nhàng đặt túi lên đầu gối tôi.

"Dù bị cậu giành trước một bước, nhưng đây là món quà tớ chuẩn bị. Mở ra xem đi."

"…Ừm."

Tôi đại khái đã đoán được bên trong là gì, nhưng tim vẫn đập thình thịch, ngón tay còn hơi run.

Tôi từ từ mở chiếc hộp nhỏ xinh xắn ấy, phát hiện bên trong là một chiếc nhẫn cùng thương hiệu với chiếc tôi tặng Ren, nhưng thiết kế khác.

"Shino hợp với loại mảnh hơn, tớ từng nói rồi mà? Đây là gu của tớ, nhưng tớ sẽ không chọn nhẫn không hợp với cậu đâu, nên cứ yên tâm mà đeo nhé."

Ren chọn cho tôi một chiếc nhẫn vàng hồng mảnh, đính kim cương nhỏ, đẹp đến mức tôi cảm thấy mình không xứng với nó.

"…Ren~…! Cảm ơn cậu, tớ nhất định sẽ trân trọng nó…!"

Tôi vừa cảm ơn vừa không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.

Một điều kỳ diệu như vậy đã xảy ra, nước mắt và cảm xúc của tôi không thể kìm nén, cứ thế tuôn trào.

"Này này, đừng khóc mà."

"Nhưng… nhưng đây không phải là nước mắt buồn đâu. Là vì quá vui, quá hạnh phúc, trong lòng tràn ngập ấm áp nên mới rơi nước mắt, nên không sao đâu…!"

"Đúng nhỉ… Shino, quay lại đây, nhìn tớ nào."

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ren. Cô ấy nhẹ nhàng dùng tay áo lau nước mắt ở khóe mắt tôi.

Rồi, như thế, cô ấy đưa tay trái ra trước mặt tôi.

"Nhẫn… đeo cho tớ đi."

"…Ừm."

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Ren, đeo lên ngón tay quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn của cô ấy chiếc nhẫn mà tôi đã tỉ mỉ chọn lựa, chiếc nhẫn phù hợp với cô ấy nhất—đó là bàn tay mà chúng tôi đã nắm lấy nhau, siết chặt vô số lần.

Dĩ nhiên, ngón tay được chọn là ngón áp út.

Chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng khiến tim chúng tôi cùng rung động, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười.

"Ê, Shino."

"Hử?"

"Từ nay về sau, tớ sẽ mãi mãi là của cậu."

Ren lúc nào cũng có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy, đó chính là điểm quá gian xảo của cô ấy.

Còn tôi thì sao, mặt lập tức đỏ bừng, tim đập nhanh như muốn nổ tung, chỉ cố gắng giữ cho trái tim mình bình tĩnh thôi đã là cực hạn rồi.

"Shino cũng vậy, nào."

"Ừ, ừ..."

Dưới sự dẫn dắt của Ren, khi tim tôi còn chưa kịp bình ổn, tôi đã chậm rãi đưa tay trái ra. Những ngón tay thon dài, dịu dàng của cô ấy nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vàng hồng lên ngón áp út của tôi.

Khi mở hộp nhẫn tôi đã rất xúc động rồi, nhưng khoảnh khắc được người mình yêu tự tay đeo nhẫn lên ngón tay, cảm xúc ấy... đã không thể dùng lời để diễn tả.

Điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay.

Dù sau này có đôi chút bất đồng, thậm chí khác biệt về thời điểm tính chuyện sống chung, nhưng dù là nhẫn hay những giá trị mà cả hai trân trọng nhất, chúng tôi vẫn giữ được cùng một nhịp bước—điều đó khiến tôi tràn đầy niềm tin vững chắc vào tương lai.

Nếu một ngày nào đó cảm thấy bất an, chỉ cần nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Nếu một ngày nào đó rơi vào mông lung, chỉ cần trò chuyện với người quan trọng nhất bên cạnh.

Trong những ngày sắp tới, chúng tôi đều có thể làm như vậy.

Bởi vì ngay khoảnh khắc này, chúng tôi đã cùng nhau hứa hẹn, lập lời thề như thế.

"...Này, Ren. Tớ hỏi cậu một chuyện được không?"

"Gì vậy?"

"Bây giờ... cậu còn thấy bất an không?"

Cảm giác mông lung và bất an cứ lởn vởn trong lòng tôi, mãi không xua đi được.

Tôi nghĩ, chắc Ren cũng từng có cảm giác giống tôi.

Nên tôi muốn hỏi cô ấy. Nếu cảm xúc đang trào dâng trong tôi lúc này cũng giống như tâm trạng của cô ấy... tôi không thể kìm được mà muốn xác nhận.

Ren mỉm cười, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vẽ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của tôi.

"Tớ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này mà?"

"Tớ cũng vậy."

Không biết ai là người chủ động trước, chúng tôi chậm rãi tiến lại gần nhau, nhẹ nhàng để môi chạm môi.

Như thể đang xác nhận nhiệt độ của nhau, sự tồn tại của nhau, cũng như tương lai chung của cả hai.

Tôi ngắm nhìn gương mặt của Ren. Khuôn mặt luôn đoan chính, tuấn tú ấy, tôi vẫn luôn thích... nhưng khoảnh khắc này, biểu cảm có chút rối loạn vì sự chạm vào của tôi, tôi cũng yêu sâu sắc.

Tôi luồn tay vào trong áo của Ren,

"...Muốn làm không?"

Ren đang trêu tôi.

"Cậu vừa nói, lát nữa được mà... đúng không?"

"Khó khăn lắm mới mặc quần áo vào đấy."

"...Vậy để tớ cởi cho cậu nhé. Xong rồi tớ mặc lại cho cậu."

"Cậu muốn ôm tớ đến vậy à... Đồ biến thái này."

Ren vừa nói vừa cười khúc khích.

"...Biến thái cũng được mà... Dù sao rất thích mấy chuyện này là sự thật."

"Hahaha, cậu tự biết mình ghê. Nhưng mà..."

Ren vòng tay ôm lấy cổ tôi, thì thầm bên tai tôi.

"Tớ cũng rất thích mấy chuyện này. Nên cậu phải... dùng cơ thể chứng minh tình yêu của mình thật nhiều lần nhé."

Câu nói ấy khiến tình yêu dành cho cô ấy và ham muốn trong tôi bùng nổ, phá tan lý trí.

"Ren"

Cái tên của người yêu tôi, vừa được yêu mến vừa đẹp trai.

"Ren"

Cái tên của người yêu dễ thương đang rên rỉ trong vòng tay tôi.

Hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại.

Như một đứa trẻ vốn từ vựng còn hạn chế, tôi chỉ biết không ngừng lặp lại mấy từ quen thuộc ấy—tên người yêu, và những lời bày tỏ tình cảm.

"Ah, Shi, Shino...!"

Không biết là cố ý hay vô tình nữa?

Trong lúc này, Ren luôn không kìm được mà chạm vào tay trái của tôi—hoặc chính xác hơn, là ngón áp út đeo nhẫn.

Vì vậy, tôi cố gắng để các ngón tay chúng tôi đan vào nhau, trong vòng tay nhau càng thêm gần gũi.

Và mỗi lần nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út tay trái của Ren, nhẹ nhàng chạm vào nó, cảm xúc trong tôi lại càng dâng trào.

"Thích cậu."

"Thích."

"Thích..."

"Thích cậu."

"Yêu cậu."

Chúng tôi cứ lặp đi lặp lại những lời ấy, cho đến khi giọng nói gần như khàn đặc.

Gửi gắm tất cả ước nguyện vào đôi nhẫn này, chúng là minh chứng, là lời chúc phúc, là biểu tượng cho tương lai mà tôi và Ren sắp cùng nhau viết nên.

—Từ nay về sau, xin hãy để tớ, mãi mãi, ở bên cậu.

Đợi đến khi chúng tôi bắt đầu sống chung, Ren sẽ trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi, mỗi ngày đều được nhìn thấy gương mặt cô ấy, những ngày như thế sẽ trở thành hiện thực.

Dĩ nhiên, không phải ngày nào cũng tràn ngập niềm vui, có lẽ cũng sẽ có lúc cãi vã.

Nhưng nếu là hai chúng tôi, chắc chắn sẽ không sao cả.

Lý do ư?... Ừm... dù không có căn cứ rõ ràng.

Nhưng tôi biết, tôi rất thích Ren, trân trọng cô ấy, coi cô ấy là điều quan trọng nhất.

Nếu Ren cũng có tình cảm như vậy với tôi, thì giữa chúng tôi chắc chẳng có lý do gì để chia xa cả...

Từ trước đến nay, tôi vốn không giỏi tự tin. Nhưng bây giờ, tôi lại có thể cảm nhận được sự an tâm mơ hồ. Đến cả tôi còn cảm thấy như vậy, thì cảm giác này chắc cũng khá đáng tin rồi nhỉ.

Vậy nên, không sao đâu nhỉ? Hôm nay, hãy để tôi được đắm chìm trong hạnh phúc này thật trọn vẹn.