Shino to Ren Future

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

137 825

Genius Mechanic

(Đang ra)

Genius Mechanic

Li Wenjiu

Báo đáp ân tình, hồi phục sức khỏe, làm lại từ đầu—anh đã từng trải qua đỉnh cao, và cho dù bây giờ toàn thân mang đầy thương tích, anh vẫn quyết tâm một lần nữa chạm tới đỉnh vinh quang.

6 10

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

12 32

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

85 424

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

156 1638

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

125 1253

Tập 01 - Chương 03: Nếu hôn thêm vài lần nữa, sẽ không lạnh nữa đâu nhỉ?

Bây giờ là mùa sáng sớm rất khó rời khỏi chăn ấm.

Dù là mùa xuân, mùa hè hay mùa thu, tôi lúc nào cũng muốn ở bên Ren.

Nhưng khi trời lạnh, tôi lại càng khao khát được gần gũi với ai đó—khi tỉnh dậy, tôi mong Ren có thể ở bên cạnh mình hơn bao giờ hết.

Dù năm nay nghe nói là mùa đông ấm, nhưng dạo gần đây trời lạnh đến mức tôi phải mặc áo khoác dày đi làm.

"Chào buổi sáng."

Vừa chào hỏi, tôi vừa bước vào phòng giáo viên đã bật sẵn máy sưởi, các thầy cô đã đến lác đác đáp lại lời chào của tôi.

Tôi treo áo khoác vừa cởi lên tủ đựng đồ, ngồi vào chỗ của mình, rồi chào hỏi cô Kumakuma ngồi bên cạnh.

"Chào buổi sáng. Dạo này trời lạnh thật đấy~"

Khuôn mặt xinh đẹp của cô Kumakuma nở nụ cười dịu dàng, cô ấy vui vẻ chào tôi, như thể có thể xua tan hết cơn buồn ngủ và mệt mỏi buổi sáng.

"Thật sự rất lạnh. Cô Kumakuma có sợ lạnh không?"

Học sinh đều gọi cô Ōkuma là "cô Kumakuma", tôi cũng gọi như vậy.

Cô Kumakuma dạy tiếng Anh, lớn hơn tôi hai tuổi, là giáo viên gần tuổi tôi nhất trong trường, lại ngồi ngay bên cạnh nên chúng tôi thường xuyên trò chuyện.

"Tôi sợ lạnh cũng sợ nóng, nên chắc không hợp sống ở Nhật đâu. Nhưng tháng mười hai vừa lạnh vừa bận, lại có cảm giác đặc biệt, tôi rất thích. Như là Giáng sinh hay đêm giao thừa ấy."

"À, tôi cũng hơi hiểu cảm giác đó. ...Mà, đã tháng mười hai rồi nhỉ... Cảm giác như mới nhận việc mấy hôm trước, vậy mà một năm đã trôi qua trong chớp mắt."

"Càng lớn tuổi, một năm lại trôi qua càng nhanh đấy~ Tôi cũng cảm thấy như mới đi ngắm hoa tuần trước, mà giờ đã sắp đến Giáng sinh rồi."

"Haha, cô nói quá lên rồi. Cô Kumakuma chỉ hơn tôi hai tuổi thôi mà?"

"Hai tuổi này khác biệt lắm đấy~ Shino-sensei sẽ hiểu khi đến hai mươi lăm tuổi."

Cô Kumakuma mỉm cười dịu dàng, tôi cũng bật cười theo.

May mắn thay, môi trường làm việc ở đây rất tốt với tôi.

Tôi vừa tốt nghiệp đã vào trường này, mọi người đều là tiền bối lớn tuổi hơn tôi, nhưng hiệu trưởng, chủ nhiệm và cô nhân viên văn phòng đều rất dịu dàng với tôi, người lúc nào cũng lúng túng.

"À, đúng rồi. Tôi đã hỏi học sinh mà Shino-sensei từng để ý trong lớp chúng tôi. Không tiện nói chi tiết, nhưng hình như em ấy cãi nhau với bố mẹ về chuyện nguyện vọng... Lần sau tôi sẽ tìm cơ hội hỏi thêm. Cảm ơn cô đã để ý chuyện này."

Học sinh "trong lớp chúng tôi" mà cô Kumakuma nói, là một nữ sinh hoạt bát, vui vẻ.

Em ấy cũng rất tích cực phát biểu trong giờ tôi dạy, nhưng dạo này thường lơ đãng, khiến tôi rất lo lắng.

Dù tôi có bắt chuyện, em ấy cũng chỉ cười đáp "Không có gì đâu, em không sao mà!"... May mà tôi đã nhờ cô Kumakuma giúp. Nếu là cô Kumakuma, chắc em ấy sẽ chịu nói ra nỗi lòng.

Dù là giáo viên, tôi cũng hơi buồn vì năng lực của mình còn hạn chế, nhưng quan trọng là tình trạng của học sinh có thể cải thiện một chút.

"Vậy à. Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết. Hy vọng em ấy sẽ tiến triển tốt."

"Ừ. Shino-sensei lúc nào cũng để ý những điều tôi không nhận ra, tôi rất biết ơn cô. Nếu còn chuyện gì, mong cô cứ nói với tôi nhé."

Những lời dịu dàng của cô Kumakuma khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Vâng, vâng! Ca, cảm ơn cô!"

Trong số các đồng nghiệp toàn là người tốt, tôi ngưỡng mộ cô Kumakuma nhất.

Cô Kumakuma toát lên khí chất thanh cao, nụ cười dịu dàng đầy cuốn hút.

Không chỉ ngoại hình được cả nam lẫn nữ yêu thích, mà sự dịu dàng, tận tâm với học sinh bên trong càng khiến cô ấy hấp dẫn hơn.

"Cô Kumakuma được học sinh yêu quý thật đấy. Tôi ghen tị với cô quá."

Tôi thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, cô Kumakuma ngẩn ra một chút, rồi cười vỗ vai tôi.

"Tôi không muốn bị Shino-sensei nói như vậy đâu! Shino-sensei còn được yêu quý hơn tôi ấy chứ? Lúc nào cũng có một đám học sinh vây quanh!"

"Tôi, tôi đâu có được yêu quý, chỉ là học sinh không thấy tôi giống giáo viên thôi mà..."

"Ể? Sao lại tự ti thế? Hôm trước trận đấu của câu lạc bộ bóng rổ, cô cũng đến cổ vũ cho các em mà?"

"V-vâng. Mọi người trong câu lạc bộ bóng rổ đều rất cố gắng, khiến tôi rất cảm động! Trận đấu cũng rất kịch tính, cuối cùng lật ngược tình thế trong phút cuối, không khí cực kỳ sôi động!"

Đây là lần đầu tiên tôi đi xem bóng rổ, dù hơi hồi hộp nhưng thật sự rất hấp dẫn.

Trận đấu vốn đã rất cân sức, nhưng hiệp bốn còn khiến tim tôi đập thình thịch, như muốn vỡ tung ra vậy.

"Tôi thấy Shino-sensei dù không phải cố vấn mà vẫn đến cổ vũ học sinh vào ngày nghỉ là rất tuyệt vời, hơn nữa cô còn là kiểu giáo viên khiến học sinh nghĩ 'muốn được Shino-sensei cổ vũ', rất có sức hút đấy."

"Dù... dù cô khen tôi như vậy cũng chẳng có lợi gì đâu~..."

Được cô Kumakuma mà tôi ngưỡng mộ khen ngợi bằng ánh mắt chân thành, tôi cảm thấy vừa bất ngờ vừa xấu hổ, má nóng bừng lên.

Rõ ràng còn nhiều điều phải cố gắng, vậy mà tôi suýt nữa đã tự mãn...!

"Tôi không nói xã giao đâu. Nhưng mà, thời đại này coi trọng cân bằng giữa công việc và cuộc sống, không phải chỉ biết làm việc thôi đâu... Lúc cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Nghe câu này—tôi lại nhớ đến Ren.

Mấy hôm trước khi ở khách sạn 'Link Hamilton', Ren cũng từng nói với tôi điều tương tự.

...Ừm, mình phải chú ý mới được.

Nếu tôi có chuyện gì, Ren sẽ rất buồn.

"À, vừa nãy... cô đang nghĩ về người yêu đúng không?"

"Hơ!?"

Cô Kumakuma bất ngờ thò đầu nhìn sát mặt tôi rồi nói, làm tôi giật mình.

"Ơ, không phải đâu. T-tôi không nghĩ mấy chuyện đó...!"

Tôi lập tức định phủ nhận... nhưng phản ứng vừa rồi đã lộ hết rồi, giờ mà chối thì muộn quá rồi nhỉ...?

Mà, cô Kumakuma... chẳng lẽ biết đọc suy nghĩ người khác sao!?

"Ahaha, bây giờ chắc cô đang nghĩ 'sao lại bị nhìn thấu tâm tư...!?' đúng không?"

"Ể ể ể!? Tại, tại sao cô biết...?"

Cô Kumakuma nhìn tôi đang rối loạn mà cười, trông rất vui vẻ.

...Cái cách dùng gương mặt xinh đẹp đó để trêu chọc tôi... có lẽ cũng giống Ren một chút.

"Ai mà biết được? Tại sao nhỉ? Thôi, chuẩn bị đi làm thôi nào."

Cô Kumakuma không trả lời câu hỏi của tôi, chuyển ánh mắt sang máy tính.

"À, vâng! Xin lỗi, làm phiền cô rồi!"

Không ngờ đã đến giờ này.

Sắp đến giờ họp sáng, tiết đầu tiên hôm nay tôi cũng có tiết, phải chuẩn bị cho tốt mới được.

Tôi mở máy tính kiểm tra công việc trong tuần, thở ra một hơi.

Tôi vừa mới tốt nghiệp nên vẫn chưa quen với quy trình công việc của giáo viên, biết được giáo viên tháng mười hai phải xử lý nhiều việc như vậy khiến tôi thật sự ngạc nhiên.

Khi còn là học sinh cấp ba, tôi dĩ nhiên không biết, cũng chưa từng thử hiểu… Không ngờ bốn năm sau, tôi mới nhận ra làm giáo viên lại vất vả đến thế.

Hôm nay cũng vậy, vừa sáng sớm đã biết chắc chắn phải tăng ca rồi.

Ngay cả tôi, người không làm chủ nhiệm lớp, còn bận rộn thế này, những giáo viên làm chủ nhiệm chắc chắn còn vất vả hơn, mà chủ nhiệm lớp ba thì lại càng cực nhọc không tả nổi.

— Đã như vậy, sao tôi có thể nói những lời tiêu cực được chứ.

Tôi lấy lại tinh thần, vươn vai một cái, nhìn vào lịch trình đã được ghi sẵn “bảy giờ tối”.

Hơn nữa, dù tối nay chỉ có chút thời gian ngắn ngủi… nhưng tôi có thể gặp Ren.

Chỉ cần nhìn vào lịch trình thôi cũng khiến tôi tràn đầy năng lượng, tôi hăng hái lên, muốn nhanh chóng hoàn thành công việc hôm nay.

Gần đây tôi và Ren đều rất bận.

Dù vậy, chúng tôi vẫn cố gắng tranh thủ gặp nhau trong những khoảng trống bận rộn, dù thời gian rất ngắn, cũng cố gắng gặp trực tiếp, để tránh bỏ lỡ nhau hoặc cảm thấy cô đơn.

“Cái này trông có vẻ ngon đấy.”

Tôi và Ren đang thử sản phẩm mới mùa đông ở một quán cà phê trong trung tâm thành phố.

Mỗi lần có sản phẩm mới, chúng tôi đều cùng nhau uống thử rồi chia sẻ cảm nhận, đây là một trong những thói quen đã duy trì từ thời cấp ba đến giờ.

“Cái, cái loại giới hạn thời gian này cũng ngon lắm đó. …Cậu muốn uống thử không?”

“Ồ, cảm ơn nhé.”

Tôi đưa cốc cho Ren, Ren ghé sát mặt lại, ngậm lấy ống hút.

…Hành động này cũng là từ trước đến giờ vẫn thường làm… mà lẽ ra tôi cũng đã quen rồi mới phải…

Thế mà đến tận bây giờ, chỉ cần là “hôn gián tiếp” thôi, tim tôi cũng đập loạn lên.

…Rõ ràng đã hôn và làm những chuyện thân mật hơn nhiều lần rồi mà.

“Ha ha, Shino vẫn không thay đổi nhỉ. …Hôm nay là ngày không được SEX đấy, cậu đừng có phấn khích quá nhé?”

“li, Ren!? Suỵt—!”

Tôi vội vàng muốn lấy tay bịt miệng Ren lại, nhưng Ren lại thản nhiên nói “Không sao đâu”.

“Như, nhưng mà… nếu, nếu bị ai nghe thấy thì, phải, phải làm sao…!?”

“Không thể nghe thấy đâu mà. Mọi người chẳng ai quan tâm chuyện của người khác đâu. Này, nhìn xung quanh xem.”

Tôi ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh một cách không tự nhiên. …Đúng là, ai cũng mở máy tính hoặc chơi điện thoại, còn có nhiều người đeo tai nghe nữa.

“Như, nhưng! Ren vốn đã rất nổi bật, lại còn là người mẫu, tớ nghĩ vẫn nên chú ý một chút thì hơn…”

“Tớ thấy không cần để ý quá đâu…”

Ren ngồi đối diện vẫy tay gọi tôi, tôi ghé mặt lại gần, cô ấy thì thầm bên tai tôi.

“Vậy thì tớ sẽ nói nhỏ. …Lần sau gặp nhau, phải làm với tớ đấy nhé.”

Câu nói này cùng hơi thở phả vào tai khiến nhiệt độ cơ thể tôi tăng vọt.

Tôi biết cô ấy nói mấy lời mờ ám này chỉ để xem tôi lúng túng thôi, nhưng mặt tôi vẫn đỏ đến tận mang tai.

“Thật là! li, Ren~…!”

“Sao vậy, tớ chỉ đặt lịch trước thôi mà.”

Cô ấy cười mãn nguyện. Đúng là kiểu cố ý vừa dễ thương vừa ngầu.

Trong quán đông đúc đủ mọi lứa tuổi, không gian cũng không rộng rãi lắm.

Ngồi đối diện trò chuyện với Ren, tôi cảm thấy mình luôn được bao bọc bởi cảm giác hạnh phúc.

Dù trước đó đã có một ngày như mơ ở khách sạn cao cấp, nhưng tôi vẫn thích những buổi hẹn hò bình thường thế này hơn.

Phải nói là, tôi thực sự cảm nhận được, chỉ cần ở bên Ren, dù ở đâu tôi cũng có thể mỉm cười.

“…Sao vậy, Shino. Cười tủm tỉm thế. Bánh sandwich ngon đến vậy à?”

“Ê hề, vui lắm mà.”

“Hả? …Tớ hỏi là có ngon không cơ mà.”

Nhìn Ren nghiêng đầu, tôi cắn một miếng sandwich thật to, cảm thấy tràn đầy năng lượng. Ngày mai cũng phải cố gắng làm việc!

“Dù thời gian không còn nhiều, sau khi rời khỏi đây, cậu có muốn đi đâu không?”

“À, không. Tuy không có chỗ nào đặc biệt muốn đi, nhưng… tớ vẫn chưa muốn về…”

Không hiểu sao, Ren cứ nhìn tôi chằm chằm, rồi khẽ thở dài.

“…Ơ? li, Ren muốn về sớm à…?”

“Không… ngược lại mới đúng. Tớ đang băn khoăn không muốn để cậu về cơ.”

Ren nắm lấy tay tôi, tôi không khỏi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

…Anh ấy liếc nhìn chúng tôi một cái, rồi lập tức quay đi. May quá, là một quý ông…!

Để không làm quý ông ấy khó xử, tôi vội vàng nuốt nốt miếng sandwich cuối cùng.

“Chă, chắc là nên đi thôi. Vừa đi vừa nghĩ tiếp nhé.”

“Ừ, được thôi.”

Ren vừa nói vừa đứng dậy, nắm lấy tay tôi rồi bắt đầu bước đi, thế là chúng tôi cứ thế tay trong tay đi trên phố.

Tôi rất thích nắm tay Ren, nhưng hôm nay lại để ý ánh mắt người khác hơn mọi khi.

Đây là trung tâm thành phố, người rất đông, hơn nữa Ren lại là người mẫu đang nổi tiếng, như vậy có sao không nhỉ…? Liệu có vi phạm quy định của công ty không?

…Vì tôi không phải con trai nên chắc không sao nhỉ?

Vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, đúng lúc đó, chúng tôi đi ngang qua một cửa hàng trang sức.

Có lẽ vì sắp đến Giáng sinh, dù đã gần giờ đóng cửa, trong tiệm vẫn rất đông khách.

Tôi vô thức nhìn vào trong, Ren hỏi tôi.

“Trường của Shino, giáo viên có bị cấm đeo trang sức không?”

“Không, không có chuyện đó. Tuy sẽ tránh những món quá lòe loẹt, nhưng mỗi người một kiểu.”

Vừa trả lời, tôi vừa nhớ đến cô giáo Kuma.

Tôi nghĩ cô giáo Kuma là giáo viên thời trang nhất trường tôi.

Ngày nào cô ấy cũng đeo vòng tay và hoa tai hàng hiệu, món nào cũng rất hợp với cô ấy. Các nữ sinh cũng thường nói “Dễ thương quá!” hoặc “Tớ cũng muốn có!” các kiểu.

Nếu lấy cô giáo Kuma làm tiêu chuẩn… thì tôi, người không đeo trang sức cũng chẳng làm móng, đúng là quê mùa thật.

“Shino.”

Nghe Ren gọi tên mình, tôi giật mình tỉnh lại. Trong khoảnh khắc, ý thức của tôi rời khỏi Ren.

“À, xin lỗi, Ren. Tớ vừa nghĩ linh tinh một chút.”

“Ừm… Khi ở bên tớ, cấm nghĩ đến người khác đấy nhé?”

Lực nắm tay của Ren mạnh hơn, hơi đau một chút.

…Dựa vào cuộc trò chuyện vừa rồi, bình thường sẽ nghĩ tôi đang nghĩ về trang sức… nhưng sao Ren lại nói “nghĩ đến người khác” nhỉ?

A, chẳng lẽ lại bị đọc tâm trí rồi!? Dù là Ren hay cô giáo Kuma… những người quanh tôi đều là siêu năng lực gia sao?

Vừa thấy khó hiểu, tôi vừa đi ngang qua cửa hàng trang sức… rồi dừng lại.

Thế là, Ren đang nắm tay tôi cũng phải dừng lại theo.

“Sao vậy? Muốn vào à?”

“Ừ, ừm. Tớ muốn xem thử một chút…”

Tôi rụt rè nói ra ý định của mình, Ren liền kéo tôi vào trong.

“Cậu khách sáo gì chứ. Nào, vào thôi.”

Bên trong cửa hàng bày đầy các loại kim loại quý, khách hàng và giá cả đều khác hẳn với những cửa hàng tạp hóa tôi từng đến hồi cấp ba.

Nhóm khách hàng chính của cửa hàng này là những người vừa mới trưởng thành... tức là những người trẻ tầm hai mươi tuổi như bọn tôi.

"Đẹp, đẹp quá... Ren, bây giờ cậu muốn loại trang sức nào?"

Tôi vừa hỏi vừa liếc nhìn cổ của Ren.

Sợi dây chuyền tôi tặng Ren hồi cấp ba, bây giờ vẫn còn nằm trên cổ cô ấy.

...Ren là người mẫu, lại là người đi làm, rõ ràng có thể đeo những thứ tốt hơn.

Cô ấy vẫn luôn trân trọng món quà tôi tặng, tôi rất vui.

Giáng sinh, hoặc sinh nhật Ren vào tháng Một... tôi vẫn muốn tặng cô ấy thêm món quà nào đó nữa.

"Ừm... tớ chưa nghĩ ra ngay được. À, nhưng mà, chỉ cần là Shino chọn, dù là rác ven đường tớ cũng sẽ rất vui."

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Ren, tôi nhận ra ý đồ của mình đã bị cô ấy nhìn thấu.

"...T-tớ đâu có tặng cậu rác đâu nhé!"

"Tớ đã nói rồi mà? Khi Shino suy nghĩ xem nên tặng tớ món quà gì, trong đầu chỉ có mỗi mình tớ thôi, nên cảm giác rất tuyệt. Nên hôm nay cậu cũng không cần để ý thời gian đâu."

"C-cảm... cảm ơn cậu, Ren."

Tốt quá rồi. Xem ra có thể từ từ chọn... Không đúng! Sao suy nghĩ của mình lúc nào cũng bị nhìn thấu vậy chứ!?

Dù Ren nói không cần để ý, nhưng dù sao cũng sắp đến giờ đóng cửa rồi, thời gian có hạn. Tôi cẩn thận dạo quanh cửa hàng dường như có đủ các thương hiệu.

"Những món trang sức Ren dùng khi chụp hình, có nhiều cái đắt tiền không...?"

"Đôi khi cũng dùng đồ cá nhân của stylist, nên không thể nói chắc được."

"V-vậy à. Xin lỗi nhé, tớ không rành về trang sức lắm."

Hơn nữa, lúc xem tạp chí với INS, tôi toàn chỉ nhìn mặt Ren, rất ít khi để ý đến cách phối đồ quan trọng nhất...

"Không, chuyện đó không cần xin lỗi đâu. Dù là vòng tay hay nhẫn, Shino hợp với kiểu mảnh nhỏ hơn."

Ren cầm lên một chiếc vòng tay xích vàng đặt gần đó.

"Th-thật sao? Ren đeo gì chắc cũng hợp hết mà."

Tôi cầm lên một đôi bông tai mã não đen đặt gần đó, nhẹ nhàng ướm thử lên tai Ren. Ừm, chắc chắn rất hợp.

"À, tớ cũng khá thích đấy... ờm, Shino muốn—"

"Đ-đó!"

Người lớn tiếng cắt ngang lời Ren không phải là tôi.

Tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy hai cô gái trông như học sinh cấp ba, đang đứng đó với vẻ mặt căng thẳng.

Tôi nghĩ chắc họ là bạn của Ren, nên liếc nhìn Ren, Ren dường như cũng nghĩ giống tôi, thấy phản ứng của tôi thì lộ vẻ nghi hoặc.

"Đ-đó! Chẳng lẽ chị là REN sao!?"

—À, ra là vậy. Cuối cùng tôi cũng hiểu.

Họ là fan của REN.

Tôi lập tức buông tay đang nắm ra. Ren nhận ra tay mình đột ngột bị buông, liền nhìn tôi bằng ánh mắt phản đối, như muốn hỏi tôi đang làm gì.

Rõ ràng tôi đâu có làm gì xấu, rõ ràng là vì nghĩ cho Ren nên mới làm vậy.

Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy tội lỗi, không kìm được mà tránh ánh mắt của Ren.

Hai cô gái bắt chuyện với chúng tôi dường như hoàn toàn không để ý đến khoảnh khắc tương tác đó. Ren vừa chịu đựng ánh mắt lấp lánh nhìn mình của họ, vừa dùng nụ cười xinh đẹp chuyên nghiệp đối diện với họ.

"Ừ, là tớ đây."

Các cô gái reo lên, không giấu nổi sự phấn khích của mình.

"Wow—! Nãy em còn nghĩ 'Ơ, đó chẳng phải là REN sao?', vào cửa hàng hay bắt chuyện đều căng thẳng muốn chết, may mà em lấy hết can đảm! Chị lên tạp chí với INS bọn em đều xem hết đó!"

"Wow, mặt nhỏ quá! Gầy quá! Dễ thương quá đi mất!"

"Vậy à? Cảm ơn nhé. Tớ rất vui."

Ren giữ nụ cười rạng rỡ, đưa tay phải ra cho các cô gái.

Họ hét lên, mức độ phấn khích dường như lại tăng thêm một bậc, dùng cả hai tay nắm lấy tay Ren.

Đến cả tôi đứng nhìn bên cạnh cũng suýt nữa bị cách ứng xử của Ren làm cho mê mẩn.

Nói cách khác... những cô gái được nắm tay bởi nụ cười này, chắc chắn sẽ mãi không quên Ren...

"R-rất cảm ơn chị! Sau này bọn em sẽ luôn ủng hộ REN! Bọn em sẽ cổ vũ cho chị!"

"Cảm ơn nhé. Trễ rồi, lúc về nhớ cẩn thận đó."

Ren mỉm cười vẫy tay chào họ khi họ rời đi trong thỏa mãn, đợi đến khi bóng họ khuất hẳn, cô ấy mới bất ngờ thả lỏng người.

"...Xin lỗi nhé, Shino. Rõ ràng vẫn đang hẹn hò mà."

"K-không sao đâu! Mà, tớ cũng thấy phấn khích nữa! Ren giỏi thật đấy! Như nghệ sĩ luôn ấy!"

"Quá khen rồi. Nhưng được ủng hộ vẫn thấy vui mà."

Ren có vẻ rất bình tĩnh.

Từ trước đến giờ Ren luôn thu hút ánh nhìn của người khác, thường xuyên nghe thấy tiếng reo hò, nên tôi nghĩ chắc cô ấy đã quen rồi, nhưng cứ cảm thấy... phản ứng của cô ấy khác với trước đây.

...Chẳng lẽ là?

"...Ren thường xuyên bị người ta bắt chuyện à?"

"Ừ, dạo này hình như tăng lên nhiều lắm."

Ren trả lời quá bình thản, ngược lại tôi lại phản ứng mạnh hơn.

"Ể~!? V-vậy à... giật, giật cả mình..."

Không phải tôi làm quá, mà tôi thực sự cảm nhận được Ren đúng là một “nghệ sĩ” sống bằng việc liên tục thu hút ánh nhìn của người khác.

Một người như cô ấy lại ở bên một người như tôi... bị nhìn thấy cảnh hai đứa nắm tay nhau, thật sự không sao chứ? Dù mấy cô gái lúc nãy hình như chỉ nhìn thấy Ren, chắc là không sao...

"Này, Shino."

Nghe thấy tiếng Ren, tôi ngẩng đầu lên, Ren lại nắm lấy tay tôi.

"Đừng làm mặt như thế. Cậu lo lắng à?"

"Ể? T-tớ..."

"Không có gì thay đổi đâu, yên tâm đi. Tớ thích Shino, Shino cũng thích tớ. Sẽ không ai nói gì đâu."

"...C-cảm ơn..."

Tôi cảm thấy má mình nóng lên.

Dù bình thường Ren luôn trêu chọc, khiêu khích tôi, nhưng mỗi khi tôi bất an, cô ấy luôn dùng ánh mắt và lời nói thẳng thắn để trấn an tôi.

Tôi thích nhất ở Ren điểm này.

"À, mà này. Tớ không nghĩ Ren sẽ ngoại tình đâu nhé?"

"...Hả?"

Tôi cảm giác trên đầu Ren xuất hiện dấu chấm hỏi, nên vội vàng bổ sung.

"À, tớ không phải lo chuyện đó. Tớ, tớ chỉ là không muốn vì ở bên tớ mà hình ảnh của Ren bị xấu đi thôi."

Ren khẽ thở dài.

"...Ra là vậy."

"Ừ, ừ. Vì tớ quê mùa, lại không thú vị, cảm giác không xứng với Ren..."

"Chuyện đó cậu càng không cần lo. Shino à, cậu nên nhìn nhận lại bản thân một cách khách quan hơn đi?"

Ren dùng tay không nắm lấy tôi gãi đầu.

"X-xin lỗi. Ý cậu là sao?"

"Chính là ý đó thôi. Mà... Shino đúng là như vậy nhỉ."

Tôi không hiểu sao Ren lại tỏ ra giận dỗi.

Khi ra khỏi cửa hàng, đã đến lúc phải về rồi.

"Nếu đi xe máy thì còn có thể ở bên nhau lâu hơn. Lần sau hẹn hò sẽ để tớ đón bằng xe máy nhé."

"Không, không cần đâu, như vậy thì tớ ngại với Ren lắm... Hơn nữa... nếu đi tàu điện thì tớ có thể nhìn mặt Ren mà nói chuyện, tớ rất vui."

"Cậu nói dễ thương như vậy, quả nhiên tớ không muốn để cậu về nữa."

Những ngày hẹn hò kéo dài đến khuya, Ren dịu dàng luôn đưa tớ về nhà. Vì đang ở trên tàu điện, tớ phải cố gắng kiềm chế cảm giác muốn ôm lấy cô ấy.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Ren đã lấy bằng lái xe mô tô hạng phổ thông.

Tớ hoàn toàn không hiểu về các loại mô tô, hay là thiết kế gì đó? Nhưng mô tô của Ren thì vừa đen, vừa to, lại còn ngầu nữa.

Và... khi Ren lái xe, trông cô ấy còn ngầu hơn thế nữa.

Ban đầu tớ còn lo lắng "Lỡ ngã xe thì nguy hiểm lắm!", nhưng vì dáng vẻ Ren lái xe quá hợp với cô ấy, nên bây giờ mỗi lần Ren đến đón tớ bằng xe, tim tớ lại đập thình thịch.

Chúng tớ vừa trò chuyện vừa đi bộ, lúc nhận ra thì đã đến trước chung cư nhà tớ.

Dù vẫn muốn ở bên nhau thêm chút nữa, nhưng là người đi làm thì phải nghĩ đến chuyện ngày mai. Bởi vì... thời gian của chúng tớ là hữu hạn.

"Ren, cảm ơn cậu đã đưa tớ về."

"Ừ. Cơ thể cậu chắc lạnh lắm, không mau đi tắm nước nóng thì sẽ bị cảm đấy."

Ren vừa nói vừa tháo găng tay bên phải, rồi chạm nhẹ vào má tớ.

...Tớ muốn cô ấy chạm vào tớ nhiều hơn nữa.

Dù rất muốn hôn, nhưng ở đây thì quả nhiên không được nhỉ? Nếu bị hàng xóm nhìn thấy thì sẽ ngại lắm. Huhu, nhưng mà...

"Phì, Shino cậu à~... mọi thứ cậu nghĩ đều hiện hết lên mặt rồi."

Ren nhìn mặt tớ rồi cười.

"…Ể? Ể!?"

"Nếu Shino đồng ý, tớ sẽ hôn cậu đấy."

Thật ra tớ đã rất muốn hôn cô ấy rồi. Được Ren chạm vào, được Ren nhìn chăm chú... tớ hoàn toàn không thể chọn "không hôn".

"Tớ, tớ sẽ hôn cậu... Ren, nhắm... mắt lại đi."

Ren khẽ cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tớ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô ấy.

Dù tớ đã rời môi ra, Ren vẫn chưa mở mắt... Có phải cô ấy muốn thêm lần nữa không?

Tớ lại hôn lên môi cô ấy, còn chưa kịp cảm nhận sự mềm mại ấy thì Ren đã hé môi, mời gọi tớ tiến sâu hơn. Tớ tự nhủ, tiến sâu một chút chắc không sao, rồi để tìm kiếm sự ấm áp và dễ chịu ấy, tớ đã xâm nhập vào bên trong.

Chỉ một chút thôi, chỉ một chút thôi.

...Tớ đã nghĩ là như vậy.

"...Ren."

"...Ừ..."

Chỉ cần tớ gọi tên Ren, phản ứng của cô ấy liền trở nên rõ rệt hơn, dễ thương quá.

Mỗi lần tớ định rút lưỡi lại, Ren lại đuổi theo, dễ thương quá.

Không muốn rời ra. Muốn hôn thêm chút nữa. Không muốn về nhà.

Như nhắc nhở tớ đừng chỉ nghĩ cho bản thân, tiếng nói chuyện của ai đó dần tiến lại gần. Tớ bừng tỉnh, vội vàng tách khỏi Ren.

Một cặp đôi vừa trò chuyện vừa cười đi ngang qua chỗ chúng tớ.

Cho đến khi tiếng họ xa dần, tớ và Ren vẫn nhìn nhau không rời.

Má Ren ửng hồng... chắc mặt tớ cũng đỏ bừng lên rồi.

Trong sự im lặng lại bao trùm, chúng tớ đồng loạt thở dài.

"...Cũng không thể tiếp tục nữa nhỉ."

"Ừ, ừ... dù hơi tiếc thật..."

Công việc ngày mai. Khả năng bị người khác nhìn thấy.

Còn nữa... nếu không dừng lại được thì phải làm sao đây, cảm giác bất an ấy.

Nghĩ đến những lý do đó, hôm nay dừng lại ở đây là lựa chọn tốt nhất.

"...Vậy tớ đi đây. Về đến nhà tớ sẽ nhắn cho cậu."

"Về, về nhà nhớ cẩn thận nhé."

"Ừ. Vậy tạm biệt."

Ren nói xong, rời khỏi tớ.

Tớ rất thích hôn Ren, nếu có thể thì lúc nào cũng muốn như vậy... nhưng cũng có vấn đề.

Tối nay dù thế nào, chắc chắn sẽ bị dục vọng dày vò.

Tớ vừa không biết phải làm sao với cơ thể nửa nóng nửa lạnh này, vừa vẫy tay cho đến khi bóng dáng Ren khuất hẳn, cố gắng xua tan những phiền muộn.

"Chào buổi sáng."

Sáng hôm sau. Sau khi đến trường, tớ chào thầy Kuma ngồi cạnh như thường lệ.

"Chào buổi sáng, Shino-sensei."

Tớ nhớ lại cửa hàng phụ kiện đã đi cùng Ren, từ sáng đã lại chú ý đến vẻ đẹp của thầy Kuma.

Chiếc vòng tay đơn giản nhưng sang trọng và bộ móng tay dễ thương khiến đôi tay thầy ấy trông thật nổi bật... Váy màu be và sợi dây chuyền bạch kim thấp thoáng nơi cổ cũng rất hợp với thầy ấy.

Ừm... thầy Kuma quả nhiên rất đẹp.

"Sao vậy~? Tớ cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Shino-sensei đấy~?"

Chết rồi, nhìn chăm chú quá. Tớ vội vàng giải thích với thầy Kuma đang cười tươi.

"Xin, xin lỗi...! Tớ, tớ chỉ nhìn thôi, không có ý gì khác đâu...!"

"Ể~? Vậy tại sao lại nhìn tớ?"

"À, cái đó... tớ thấy hôm nay cậu cũng rất đẹp..."

Có lẽ tớ thành thật quá, nhưng nói dối vụng về thì càng kỳ quặc hơn nhỉ?

Cậu ấy sẽ thấy tớ kỳ lạ chứ... Tớ lo lắng ngẩng đầu lên, thấy thầy Kuma chớp mắt.

"...Shino-sensei đang tỏ tình với tớ à?"

"Ể ể ể!? Không, không phải đâu!"

"Ahaha, xin lỗi, tớ đùa quá rồi. Đùa thôi mà~"

Thấy nụ cười tươi tắn của cậu ấy, tớ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng, là người đi làm thì có lẽ nên chú ý hơn. Nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự, mà nếu đối phương không phải thầy Kuma mà là người xấu thì tớ, tớ có thể bị tống tiền...!

"Sao vậy? Sao mặt cậu tái thế?"

Trong tưởng tượng, tớ bị mấy tên lưu manh bám theo, được thầy Kuma cứu.

...Tớ phải mạnh mẽ hơn nữa mới được.

Ngày thứ sáu mong đợi cuối cùng cũng đến.

So với việc được nghỉ vào ngày mai, lý do quan trọng hơn là tối nay được gặp Ren.

Hôm nay cũng bận rộn từ sáng, nhưng tối đã hẹn ăn tối với Ren.

Vì vậy cảm giác hôm nay có thể cố gắng hơn bình thường. ...Dù học sinh vẫn hỏi "Có chuyện gì vui à?" như mọi khi.

Tiết ba kết thúc, nghỉ trưa xong, tiết sáu kết thúc, sau giờ tan học tán gẫu với học sinh một chút, xử lý công việc—

"Vất, vất vả rồi..."

Tớ cúi đầu chào các thầy cô vẫn đang làm thêm giờ, rồi rời khỏi phòng giáo viên.

Tớ kiểm tra đồng hồ. Dù không thể tan làm đúng giờ, nhưng chắc vẫn kịp buổi hẹn với Ren lúc bảy giờ tối.

Về nhà một chút, rồi thay đồ... Khi tớ đang hình dung các bước tiếp theo, thì phát hiện gần cổng trường rất ồn ào.

Tớ thay giày rồi ra ngoài. Nguyên nhân ồn ào hình như là do có rất nhiều nữ sinh tụ tập lại. Tiếng cười nói đặc trưng của các bạn nữ vang vọng khắp khu dân cư vào buổi chiều tà.

Chuyện này... có khi sẽ bị cư dân xung quanh phàn nàn mất.

Tớ lo lắng tiến lại gần đám đông, chuẩn bị nhắc nhở các bạn học sinh.

Tớ dần tiến lại gần, một học sinh lên tiếng với tớ.

"Lạ nhỉ, Shino-sensei? Cô vẫn còn ở trường à. Vất vả rồi~"

"Ừ, vì còn việc. Nhưng, nhưng mà, có thể nói cho cô biết tại sao lại đông người thế này không?"

"Có thể thì có thể, nhưng cô biết không? Hay là nhìn trực tiếp luôn cho nhanh!"

Tớ còn đang ngơ ngác thì đã bị dẫn vào giữa đám đông.

Rồi, ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy cô ấy ở trung tâm đám đông—tim tôi suýt nữa thì ngừng đập.

"Li, llli, Ren!?"

Bởi vì người yêu của tôi đang đứng quay lưng về phía chiếc mô tô đen yêu quý của mình, bị rất nhiều nữ sinh vây quanh.

"Tại, tại sao? Sao cậu lại ở đây?"

Trái ngược hoàn toàn với tôi đang hoảng loạn, Ren nhìn thấy tôi thì nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, vẫy tay chào tôi.

"Yo, Shino! Tớ đợi cậu lâu lắm rồi."

Nghe câu nói này và nhìn thấy nụ cười ấy, các nữ sinh xung quanh đồng loạt hét lên.

Ch-chuyện gì vậy... Phản ứng của các em ấy với Ren... Cứ như là fan của Ren vậy... À, đúng rồi!

"M-mọi người, đều biết Ren à?"

"Đương nhiên rồi! Thế hệ bọn em, có rất nhiều bạn nữ ngưỡng mộ REN!"

Quả nhiên là vậy. Các học sinh đều là fan của "REN" – người mẫu nổi tiếng.

REN mà các em ngưỡng mộ đột nhiên xuất hiện trước cổng trường, chắc chắn sẽ phấn khích rồi.

Những cô gái từng bắt chuyện với Ren ở cửa hàng phụ kiện trước đây, cũng có biểu cảm y hệt.

"Nói mới nhớ, REN, nhìn tận mắt mới thấy thật sự xinh quá! Mặt nhỏ ghê~!"

Đúng không? Vừa xinh đẹp, vừa dễ thương, lại còn ngầu nữa chứ!?

...Thật ra tôi cũng muốn cùng các học sinh "wa~ wa~" reo hò vui vẻ.

Nhưng, bây giờ tôi phải hành động với tư cách là giáo viên.

Xét đến vị trí của Ren và tôi, chuyện tôi và REN đang hẹn hò, tuyệt đối không thể để lộ trước mặt các em ấy!

"Tôi biết các em gặp được Ren rất vui, nhưng hãy nói nhỏ lại một chút, nếu không sẽ làm phiền cư dân xung quanh đấy."

Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở, các em ấy cũng ngoan ngoãn đáp "Dạ~", nghe lời tôi... So với sức ảnh hưởng của tôi, chắc các em ấy càng không muốn bị REN ghét hơn...

Ừm, Ren quả nhiên rất lợi hại.

Tôi nhìn Ren, người đang mỉm cười đối diện với học sinh bằng tâm trạng vô cùng trong sáng,

"Shino-sensei và REN có quan hệ gì vậy ạ?"

Một học sinh phấn khích hỏi một câu rất đơn giản.

Chắc chắn đây là câu hỏi mà mọi người đều đang chờ cơ hội để hỏi.

Ánh mắt tò mò của các học sinh đồng loạt hướng về phía tôi.

Dù bình thường tôi đứng trên bục giảng, nhưng cảm giác này khác hẳn khi lên lớp. Tôi vốn không quen bị chú ý, nên có chút lúng túng.

"À, ừm... Tôi và Ren học cùng một trường cấp ba..."

"Ể~!? Tuyệt quá~! Ghen tị ghê~!"

Chỉ cần nói là học cùng trường cấp ba, các học sinh đã phấn khích không chịu nổi.

Nào là "Hồi cấp ba REN có nổi tiếng không ạ?" hay "Shino-sensei và REN từng đi chơi ở đâu vậy?"... Những câu hỏi liên tiếp bay tới.

Phải nhanh chóng dập tắt sự náo động này.

"Đ-đợi đã, hãy yên lặng một chút. ...Ờm, sau đó..."

Tôi cố gắng ngắt lời các câu hỏi,

"Li, Ren và tôi là bạ—..."

—Tôi định nói "bạn", nhưng không thể nói ra được.

Bởi vì trước khi tôi kịp nói xong, trên đầu tôi đã bị đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ.

"...Hả?"

Chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ này là Ren chuẩn bị riêng cho tôi, là mũ bảo hiểm dành riêng cho tôi. Lúc nhận được món quà này tôi đã rất vui... Không đúng!

Ren bây giờ, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy...?

Mũ bảo hiểm trùm kín đầu, che cả tai, khiến tiếng các học sinh trở nên xa xăm.

Nhưng giọng nói của Ren ở rất gần, tôi nghe rõ mồn một.

"Người này là của tớ."

...Ren!? Trước mặt học sinh, cậu, cậu cậu cậu, cậu đang nói gì vậy chứ!?

May mà có mũ bảo hiểm, các học sinh không nhìn thấy mặt tôi.

Vì bối rối và hoang mang, gương mặt tôi bây giờ chắc chắn đã thành biểu cảm mà một giáo viên không nên có.

Tiếng hét của các học sinh tưởng chừng đã xa, lại vang dội vào tai tôi như tiếng nổ. Chắc ai cũng hét to lắm.

"Li, Ren? Tại, tại sao?"

"Shino, lên xe đi."

Tim tôi đập thình thịch nghe theo lời cô ấy, Ren cũng đội mũ bảo hiểm màu đen.

"Tạm biệt nhé, mọi người. Nhờ các em chăm sóc Shino-sensei nhé."

Nói xong với các học sinh như vậy, Ren chở tôi, nghe tiếng hét phía sau, lái mô tô rời đi.

Để không bị rơi khỏi chiếc mô tô đang tăng tốc dần, tôi ôm chặt lấy eo Ren.

...Lời nhắc nhở các học sinh vừa rồi, hoàn toàn vô nghĩa rồi.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý để ngày mai đối mặt với các lời phàn nàn.

Hôm nay vốn định ăn ở nhà hàng gia đình gần ga tàu gần nhà tôi và nhà Ren nhất, nhưng lại ghé qua cửa hàng tiện lợi trước.

Mua cà phê nóng, hai đứa cùng uống ở bãi đỗ xe nơi đậu mô tô.

Trong không khí lạnh, hơi nóng bốc lên rõ rệt. Hôm nay đặc biệt lạnh, ngồi trên mô tô mà người tôi cứng đờ.

Chỉ ôm Ren từ phía sau mà tôi đã run lên vì lạnh, không biết Ren – người lái xe – còn lạnh đến mức nào.

Tôi nắm lấy bàn tay không cầm cà phê của Ren, quả nhiên rất lạnh.

"Lạnh à?"

"Lạnh. Nhưng bây giờ thì ấm rồi."

Bị Ren nhìn chăm chú, tay được xoa nhẹ, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng vọt.

"Này, Ren... không sao chứ? Trước mặt học sinh, nói những lời như vậy..."

"Những lời như vậy?"

"Ờm... chính là, 'người này là của tớ'..."

Những lời khiến tim tôi loạn nhịp khi được Ren nói ra, tự mình nhắc lại cũng khiến mặt tôi nóng bừng.

"Bởi vì, đó là sự thật mà? Hay là, 'Shino-sensei' là giáo viên sẽ nói dối trước mặt học sinh sao?"

"Ư... cậu thật xấu tính..."

"...Shino, nếu chuyện cậu hẹn hò với tớ bị học sinh biết, cậu sẽ thấy phiền phức à?"

"Không... không hẳn là phiền phức..."

Khi vừa mới đi làm, hai đứa đã cùng nhau bàn bạc và đặt ra một quy tắc.

Ren là người mẫu, tôi là giáo viên.

Vì không thể để ảnh hưởng đến công việc của nhau, nên ngoài những người rất thân thiết và đáng tin cậy, chuyện hai đứa hẹn hò tuyệt đối không được công khai.

Dù tôi rất quý các học sinh, nhưng tôi nghĩ... bây giờ vẫn còn quá sớm, chưa thể nói cho các em biết về mối quan hệ giữa tôi và Ren. Vì vậy vừa rồi tôi mới cảm thấy "nhất định phải giấu", và đã hành động như vậy.

Nhưng, nếu vì giấu giếm mà khiến Ren thấy khó chịu... Nếu cô ấy thực sự muốn công khai, thì như vậy có tốt hơn không...?

"...Không, tớ chỉ đùa thôi. Tớ không định làm Shino phải lo lắng như vậy. Xin lỗi nhé."

Bàn tay đang nắm lấy tôi siết chặt hơn.

"Những lời tớ vừa nói, các em ấy cũng sẽ không tin đâu. Các em chỉ nghĩ đó là fan service thôi, nên đừng lo."

Chẳng lẽ tôi lo lắng quá rồi sao? Ren mỉm cười bình thản, nhìn vào mặt tôi.

"T-tớ đâu có lo lắng gì đâu. Mà này, Ren đúng là người mẫu rất được các nữ sinh cấp ba yêu thích nhỉ!"

"...À, dù sao tớ cũng xuất hiện trên tạp chí dành cho lứa tuổi mười mấy mà."

"Tuyệt thật đấy! Ren được nhiều người yêu mến như vậy, tớ rất vui. Hy vọng sẽ có thật nhiều người thích Ren hơn nữa."

Tất nhiên, tôi tự tin rằng mình là người yêu Ren nhất trên thế giới này.

Tôi hy vọng sẽ có nhiều người giống như tôi, yêu thích Ren, ủng hộ Ren.

Hy vọng sức hút của Ren sẽ được nhiều người biết đến hơn nữa.

Bởi vì tôi là bạn gái của "Shirayuki Ren", cũng là fan cứng của người mẫu thời trang "REN".

"…Shino, cậu còn nhớ hồi cấp ba cậu từng nói 'Tớ rất vui khi có nhiều người thích Ren, nên sẽ không ghen đâu' không?"

"Tớ nhớ chứ. Nhưng, sao vậy?"

"Bây giờ cũng vậy à?"

"Ừm, ừ. Phải nói là bây giờ Ren là người mẫu, tớ thậm chí còn mong có nhiều người thích Ren hơn nữa ấy?"

Hơn nữa, tớ biết rất nhiều điều về Ren mà mọi người không biết, nên tớ sẽ không ghen đâu.

Đây cũng là suy nghĩ mà tớ chưa từng thay đổi từ hồi cấp ba… Tớ đã nói với Ren rồi, chắc cậu ấy cũng hiểu nhỉ?

"…Hừm… Vậy à."

…Có vẻ Ren không thích câu trả lời của tôi, giọng cậu ấy trầm hơn bình thường.

"Này, Shino, bây giờ có thể đổi điểm đến được không?"

"Ể? Đi, đi đâu cơ?"

"Ừm~ vừa đi vừa nghĩ cũng được. Nhưng sẽ hơi xa một chút."

"Hơi, hơi xa…?"

"Nói chung là, chỉ cần hôm nay về được là được. Có thể để tớ quyết định không?"

Ren vừa nói vừa nhìn tôi, tôi chưa từng từ chối cậu ấy bao giờ.

Hôm nay Ren có vẻ yếu đuối hơn mọi khi, tôi thậm chí cảm thấy không thể để cậu ấy một mình, phải ở bên cạnh cậu ấy càng lâu càng tốt.

"Tớ, tớ biết rồi. Để Ren quyết định nhé."

Vốn dĩ, chỉ cần ở bên Ren, đi đâu cũng không quan trọng.

Tôi vứt lon cà phê nóng đã uống hết, rồi lại leo lên xe máy.

Vòng eo của Ren mảnh mai đến mức như chỉ cần bẻ nhẹ là sẽ gãy.

Tôi lo lắng Ren sẽ tan biến vào bóng tối mùa đông, nên ôm chặt lấy cậu ấy, truyền đạt cảm giác không muốn rời xa, cũng không muốn bị chia cách từ phía sau.

Chúng tôi đến công viên ven biển, lạnh đến mức run cầm cập.

"L-lạnh hơn tớ tưởng nhiều…!"

"X-xin lỗi… Tớ có vẻ đã xem nhẹ cái lạnh ở bờ biển mùa đông rồi…!"

Gió lạnh thổi từ mặt biển không chút nương tay tấn công cơ thể chúng tôi, như muốn làm chúng tôi đông cứng lại. Dù mặc rất dày, chỉ cần đứng yên thôi, cơ thể cũng ngày càng lạnh hơn.

Để giữ ấm cho cơ thể, tôi và Ren đi sát vai nhau.

"Nh-nhưng mà vì lạnh quá nên chẳng có ai ở đây cả, thật tuyệt! Lại còn yên tĩnh nữa!"

Ngày thường, công viên ven biển sau khi mặt trời lặn hầu như không có ai.

Lần trước đến đây là vào một ngày chủ nhật tháng năm, nên có rất nhiều gia đình và các cặp đôi, cực kỳ đông đúc. Rõ ràng là cùng một nơi, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như hai thế giới khác nhau.

"Ha, cậu nói vậy tớ cũng thấy nhẹ nhõm. Để cậu phải chịu lạnh thế này, tớ cũng có phần trách nhiệm."

Ren lộ vẻ áy náy, khiến ngực tôi nhói lên.

"Đừng nói vậy. Được cùng Ren ngắm biển, tớ thật sự rất vui mà?"

"…Ừm, cảm ơn cậu."

Có phải là ảo giác không nhỉ? Tôi cảm thấy Ren hôm nay có gì đó khác với mọi ngày.

Trước khi tôi kịp tìm ra lý do cho cảm giác khác lạ ấy, Ren lên tiếng.

"Shino, dù lạnh thật đấy, nhưng chúng ta ra kia ngồi một lát nhé. Tớ hơi mệt rồi."

Nếu là thời học sinh, chắc Ren sẽ đề nghị ngồi ở bãi cát gần biển hơn.

Nhưng có lẽ vì tôi vừa tan làm, vẫn mặc đồ công sở, nên cậu ấy sợ quần áo bị bẩn, chỉ vào chiếc ghế dài cách biển một đoạn.

"Ừ, được!"

Những hành động vô thức của Ren khiến tôi nhận ra chúng tôi đã là người đi làm rồi.

Ren định ngồi luôn lên ghế dài, tôi trải khăn tay xuống dưới mông cậu ấy, Ren cười nói: "Rất đúng kiểu của Shino đấy." rồi trả lại khăn cho tôi.

Chúng tôi ngồi ngắm biển, để che bớt gió lạnh thổi tới, bảo vệ nhau, hai đứa tựa sát vai vào nhau.

Bên phải tôi, bên trái Ren. Dù có khoác áo khoác dày, chỗ tiếp xúc vẫn rất ấm áp, khiến tôi không kìm được muốn dính lấy Ren hơn nữa.

"Gì vậy, cậu đúng là thích làm nũng thật đấy."

Ren trêu chọc, rồi vòng tay qua vai tôi.

Tôi đặt tay mình lên tay Ren. Nhiệt độ cơ thể hai đứa dần hòa quyện vào nhau.

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác "muốn nhiều hơn nữa", tôi liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có ai phía sau, rồi ôm chặt lấy Ren.

"Hiếm thật đấy. Bình thường ở ngoài cậu hay để ý ánh mắt người khác mà."

"Ê hề, dù sao cũng ít người, trời lại tối, gần như chẳng ai nhìn thấy, không sao đâu mà."

Tôi tựa đầu lên vai Ren.

Mùi dầu gội và mùi trên cổ Ren.

Cảm giác muốn tiến xa hơn, muốn hòa làm một với Ren trào dâng trong tôi.

"…Shino."

Bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi nhận ra ý định của đối phương. Khuôn mặt xinh đẹp của Ren tiến lại gần.

Môi chạm môi, Ren nhẹ nhàng rời ra.

Ở khoảng cách gần đến mức cảm nhận được hơi thở, chúng tôi lại nhìn nhau lần nữa.

—Cảm giác khó diễn tả thành lời, nhưng khoảnh khắc này.

Có một cảm giác hạnh phúc và cô đơn như thể trên thế giới chỉ còn tôi và Ren.

"Hôn nhau ngoài trời, từ sau khi đi làm… cũng ít dần rồi nhỉ."

"…Ừ. Dù sao cũng phải để ý ánh mắt người lớn mà."

Đúng vậy, bây giờ chúng tôi có lý do phải để ý ánh mắt người khác, cũng có những quy tắc cần tuân thủ.

"Hôm nay… có thể hôn thoải mái không?"

"Đương nhiên rồi."

Nghe được câu trả lời chắc chắn của cậu ấy, chúng tôi hôn nhau. Sợi dây chuyền trên cổ Ren phản chiếu ánh trăng lấp lánh.

"Tại sao vậy?"

"…Hôm nay không hiểu sao… tớ rất muốn cho mọi người biết chúng ta đang yêu nhau."

Cậu ấy vừa nói, môi chúng tôi lại chạm nhau.

"…Tớ biết mà. Dù sao tớ là người mẫu, cậu là giáo viên, tốt nhất không nên công khai chuyện của chúng ta. Chúng ta cũng đã quyết định như vậy rồi… Nhưng, bây giờ chẳng ai nhìn thấy đâu nhỉ?"

Xung quanh không có ai khác, trong tầm mắt chỉ có lác đác vài người, họ đều đang chạy bộ hoặc ngắm biển, chẳng ai để ý đến chúng tôi.

"Vậy nên… thêm nữa nhé."

Tôi không đợi Ren nói hết, chủ động hôn cậu ấy.

Nhưng, tôi đã không còn thỏa mãn với việc chỉ chạm môi nữa.

Tôi nhẹ nhàng liếm môi Ren bằng đầu lưỡi, Ren đón nhận yêu cầu của tôi, nghịch ngợm đưa lưỡi ra một chút.

Tôi quên hết lễ nghi và lý trí, mút lấy lưỡi cậu ấy, tập trung hòa tan ranh giới giữa hai đứa.

Nhiệt độ ngoài trời quá lạnh, mỗi lần chúng tôi hôn nhau, hơi thở lại trở nên gấp gáp, hóa thành màu trắng.

Tôi mở mắt ra khi đang hôn ngoài trời, rõ ràng nhìn thấy thế giới trắng xóa, và khuôn mặt Ren ngày càng quyến rũ.

Đây là lựa chọn tối thượng.

Tôi vừa muốn nhìn mãi khuôn mặt tràn đầy dục vọng của Ren, vừa muốn nhắm mắt lại để cảm nhận sâu sắc hơn sự dễ chịu này, hai ý nghĩ không thể thực hiện cùng lúc khiến tôi rơi vào nỗi phiền muộn xa xỉ.

"…Ren."

Tôi rời môi ra, Ren lưu luyến nhìn tôi.

"…Vẫn chưa đủ."

Ren khẽ nói, vòng tay qua cổ tôi.

Tôi kiềm chế ham muốn muốn lập tức đáp ứng yêu cầu của cô bạn gái dễ thương, nhẹ nhàng hôn lên trán và má cậu ấy.

"Cơ thể cậu lạnh rồi. Tiếp tục ở đây, có sao không?"

"Cũng tạm, nhỉ. Mà này, Shino, cậu cũng lạnh lắm đúng không?"

Dù nhiệt độ cơ thể có tăng lên vì hôn, nhưng gió biển quá mạnh, cơ thể vẫn lạnh. Nếu Ren bị cảm thì phiền lắm.

"Nếu hôn thêm vài lần nữa, nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên, chắc sẽ không lạnh nữa nhỉ?"

Ren dường như đã nhận ra khát vọng của tôi, dịu dàng nhếch môi cười.

"Muốn thử không?"

Cô ấy dùng ánh mắt quyến rũ nhìn tôi, tôi dễ dàng buông bỏ mọi kiềm chế.

Tôi trực tiếp hôn lên cổ cô ấy, nhẹ nhàng liếm bằng đầu lưỡi, rồi chuẩn bị hôn lên phần bị quần áo che lại... Dòng suy nghĩ của một người trưởng thành trong tôi lập tức bật đèn vàng.

—Tôi muốn để lại dấu vết đỏ trên chiếc cổ trắng ngần này.

Tôi muốn chứng minh cô ấy là người yêu của tôi.

Thấy tôi đột nhiên dừng lại, Ren dịu dàng xoa đầu tôi.

"Cậu muốn để lại dấu vết à?"

"…Ừ."

"…Xin lỗi nhé, hôm nay không tiện lắm."

"…Ừ. Tớ mới là người nên xin lỗi. Rõ ràng trước đó đã hẹn rồi mà."

Nhưng, mong muốn này không thể thực hiện được.

Chỉ cần Ren còn làm người mẫu, để chuẩn bị cho các buổi chụp hình khác nhau, chúng tôi đã đặt ra một quy tắc: chỉ cần sắp có lịch chụp, thì không được để lại dấu hôn trên cơ thể vốn là tài sản của cô ấy.

Tôi đè nén khát vọng trẻ con ấy trong lòng, nhẹ nhàng rời khỏi người Ren.

Chắc chắn Ren cũng có cảm giác giống tôi, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.

"…Tớ cứ nghĩ sau khi trưởng thành, sau khi đi làm rồi sẽ tự do hơn… nhưng lại cảm thấy bị ràng buộc hơn trước."

"Ren…"

Tôi gọi tên Ren, nhìn vào vẻ mặt cô ấy đầy cô đơn, cô ấy bỗng bật cười.

"Xin lỗi, nói mấy lời chẳng giống tớ chút nào. Có lẽ là do khung cảnh bãi biển mùa đông này đấy."

"Ren cũng có lúc lãng mạn ghê."

Tôi không hề có ý trêu chọc, nhưng Ren dường như hơi ngượng, mặt đỏ lên.

"Phiền, phiền chết đi được! Tớ phải trừng phạt Shino dám nói mấy lời như vậy, xem chiêu đây!"

Ren đưa tay lên tai tôi.

Cô ấy dường như mong tôi sẽ kêu lên "Lạnh quá!", nhưng tai tôi còn lạnh hơn cả ngón tay Ren, nên sau vài giây im lặng, cả hai cùng bật cười.

"Ê hề, tiếc thật đấy. Tay Ren ấm lắm, dễ chịu lắm luôn."

"…Tai Shino không bị lạnh cóng chứ?"

Ren chu môi, tỏ vẻ giận dỗi, nhưng vẫn chậm rãi, cẩn thận xoa tai tôi để sưởi ấm.

Hành động ấy, sự dịu dàng ấy của cô ấy, đủ để làm rung động trái tim tôi.

"…Ren."

Rồi, ngay khoảnh khắc tôi lại ghé sát mặt vào cô ấy—một cơn gió lạnh thổi tới.

Chúng tôi bị cơn gió mạnh như muốn đóng băng tất cả thổi trúng, nhìn nhau—hiểu ngay điều đối phương muốn nói.

"…Tìm chỗ nào ấm uống chút đồ nóng đi."

"Ừ, ừ nhỉ. Nếu bị cảm thì phiền lắm."

"Vậy mình về thôi."

Ren đứng dậy trước, đưa tay về phía tôi.

"Cảm ơn cậu, Ren."

Tôi nắm lấy tay cô ấy, được kéo dậy như một nàng công chúa.

Ren luôn khiến tôi cảm nhận được, cho đến khi về đến nhà vẫn là một buổi hẹn hò.

"Được rồi, đi thôi. Đường về chắc sẽ nguy hiểm lắm đây."

Chúng tôi tự nhiên nắm tay nhau, không ai buông ra.

Không lâu trước đây—khi ở trung tâm thành phố đông đúc, tôi luôn để ý ánh mắt người khác… nhưng bây giờ, chắc là được rồi nhỉ?

Dù đã đổi từ giày lười sang giày bít mũi.

Dù đã trang điểm và ra ngoài vào buổi tối.

Chỉ lúc này thôi, giống như khi ấy—giống như thời cấp ba vậy.

Dù khung cảnh hoàn toàn khác… nhưng cảm giác bàn tay Ren vẫn như xưa.

Tôi bỗng muốn hỏi cô ấy một điều.

"…À, cái đó, Ren… cậu có bao giờ nghĩ, giá mà có thể quay lại quá khứ thì tốt biết mấy không?"

Ren hơi dừng lại, rồi lắc đầu.

"…Không đâu. Bây giờ và trước đây, Shino đều ở bên cạnh tớ. Không có gì thay đổi cả."

Tôi cũng biết câu "không có gì thay đổi" của Ren là gượng ép.

Hơn nữa, Ren cũng rất hiểu điều đó.

Tôi khẽ ngoái đầu nhìn lại.

Trên bãi cát, phía sau chúng tôi là hai hàng dấu chân.

Đúng vậy, chúng tôi, hai người, đã có rất nhiều kỷ niệm tích lũy cùng nhau.

Nhưng, kỷ niệm chỉ là để ngoái lại… tuyệt đối không thể trở thành bảo chứng cho tương lai, tôi của tuổi hai mươi ba đã hiểu điều đó.

"Xin… xin lỗi nhé, Ren."

Tôi thấy xấu hổ vì sự trẻ con của mình khi đi tìm câu trả lời từ Ren.

"Đừng xin lỗi mà. …Này, Shino."

"Gì vậy?"

Tôi bị ánh mắt của Ren cuốn hút. Cô ấy nắm tay tôi, siết chặt hơn nữa.

"Tớ thích cậu."

"…Tớ cũng, thích cậu nhất."

"Ừ. Tớ biết mà."

"Nhưng vẫn muốn nói thêm lần nữa. Ren, tớ thích cậu."

Những lời "thích" đan xen vào nhau.

So với ngọt ngào và hạnh phúc, nỗi buồn lại trào dâng trước tiên, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được như vậy.