╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
Trước tiên, hãy đi kiếm một người nào đó mà tôi biết cái đã.
Tôi sải bước một cách loạng choạng tới cánh cửa phòng.
Những cuộc trò chuyện của người khác vang vọng tới tai tôi từ đằng xa.
Uum… ở dưới cầu thang sao, mình nghĩ là vậy?
Chậm rãi đi từng bước xuống bậc cầu thang bằng đá, tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa được làm một cách xấu xí ra.
Khung cảnh trước mắt tôi là một căn phòng cực kì rộng rãi, và ngồi đây đó khắp nơi là những gương mặt thân quen của đám bạn đồng học.
Thật là nhẹ nhõm mà.
Tôi không hề đơn độc.
“Ooh, này Takatsuki. Cuối cùng cũng dậy rồi à.”
“C-chào đằng đó.”
Trong khi đang phân vân không biết nên bắt chuyện với ai, thì một gã thanh niên liền tới chào hỏi tôi.
Là anh chàng học cùng lớp, Kitayama đây mà.
Một tên đầu gấu luôn nói chuyện như thể cậu ta thân quen với tất cả mọi người vậy.
“Takki-dono, cơ thể mày ổn rồi chứ?” (Fujiwara)
“Thật mừng quá. Mày không sao hết, Fuji-yan.”
“Mày làm tao lo đấy. Giấc ngủ của mày lâu hơn tới nửa ngày so với tất cả mọi người ở đây.” (Fujiwara)
“Hả? Tao ngủ lâu đến thế ư?”
“Đúng rồi, bọn họ còn bảo là mày có khi sẽ không mở mắt ra nữa cơ đấy. Hahaha!” (Kitayama)
Kitayama cười một cách khoái chí.
“Hahaha…”
T-tôi không thấy điều đó vui vẻ một chút nào.
“Uhm, mọi người đang làm gì ở đây thế?”
“Ooh! Lắng nghe và hãy kinh ngạc, Takatsuki. Đây là một thế giới song song! Điều đó không phải tuyệt sao?” (Kitayama)
Aah, đây quả thực là dị giới mà.
Sau khi nhìn thấy cái quang cảnh đó, tôi có thể chắc chắn rằng nó không thuộc về Nhật Bản.
Một thế giới song song…
Từng giọt mồ hôi lạnh chầm chậm tuôn ra từ sau lưng tôi.
Vẫn không hề nhận ra chuyện đó, tên Kitayama đang cao hứng liền giơ tay vỗ vai tôi bụp bụp lấy mấy cái liên tục.
Tại sao mấy tên đầu gấu thường hay đụng tay đụng chân nhiều thế nhỉ? Đau lắm đấy.
“Nơi này được gọi là Thủy Thần Điện. Sau khi mất đi ý thức, chúng ta đã được bọn họ cho nương tựa ở đây.”
Quả thực là nó giống với một Thần Điện thật.
“À nhân tiện thì, hãy cùng nghe về chỉ số và bộ kỹ năng của mày nào, Takatsuki.” (Kitayama)
“Chỉ số? Kỹ Năng?”
“Có vẻ là chúng ta đã nhận được một sức mạnh bí ẩn nào đó sau khi đặt chân tới thế giới này. Tao có hai kỹ năng tên là: [Lưu Trữ Ma Pháp: Siêu Cấp], và [Giám Định: Siêu Cấp].” (Fujiwara)
“Tao thì có: [Long Kỵ Sĩ: Thượng Cấp], [Thương Sứ: Thượng Cấp], và [Vi Đà Thiên] này!” (Kitayama)
“T-tao hiểu rồi.”
Ngay cả khi bọn mày có kể ra với tao một cách đầy bất ngờ như thế, thì tao cũng chẳng thể nào hiểu được liền đâu.
Song, nghe thì có vẻ chúng rất đáng kinh ngạc.
“Bọn họ có thể nói cho mày biết những kỹ năng của bản thân và chỉ số ở trong căn phòng đằng kia.” (Fujiwara)
“Cám ơn, tao sẽ ghé qua một lát vậy. Nhân tiện thì, tao là người cuối cùng tỉnh dậy sao?”
Sau câu hỏi, khuôn mặt của Fuji-yan bỗng chốc tối sầm lại.
“Không phải toàn bộ mọi người trong lớp đều được cứu thoát. Những người còn lại…” (Fujiwara)
“Những người còn lại…?”
Giọng nói của cậu ta ảm đảm dần.
“Có vẻ như một số học sinh cùng lớp với chúng ta hiện vẫn đang mất tích.” (Fujiwara)
“Sao cơ?”
Sau khi nhìn bao quát lại một lần nữa, tôi có thể thấy rằng chỉ khoảng hai phần ba sỉ số của lớp học đang ở đây.
Thực tế là dù tôi không có quá nhiều bạn bè trong lớp, nhưng bọn họ vẫn là những người đã trải qua một năm học cùng với tôi.”
Nếu có thể, tôi vẫn muốn mọi người được an toàn.
Bây giờ khi nghĩ lại…
“Fuji-yan, Sasaki-san đâu rồi?”
“Sasaki-dono không ở đây.” (Fujiwara)
“Hả…?”
Ngồi ở dãy ghế đối diện, và cũng là người nói chuyện với chúng tôi trong những giây phút cuối cùng, nên tôi cứ đinh ninh trong đầu rằng cô ấy sẽ ổn thỏa.
Nhưng rõ ràng là tôi hoàn toàn không thấy hình bóng cô ấy xung quanh đây.
“Tao… hiểu rồi…”
Cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng tôi là về thứ gì ấy nhỉ?
Tai mèo?
Đó đúng là chủ đề của cuộc nói chuyện.
Chúng tôi đáng lẽ nên nói về một thứ gì đó hay ho hơn.
Xin lỗi, Sa-san…
“Đừng buồn như thế, Takatsuki. Thần may mắn đã mỉm cười với chúng ta. Một vài người bạn của tao thậm chí cũng không ở đây cơ mà…”
Đặt bàn tay lên vai, Kitayama an ủi tôi.
Cậu ta đang thể hiện một vẻ mặt buồn rười rượi giống như Fuji-yan.
Dù sao thì Kitayama cũng có rất nhiều bạn bè.
Nên tâm trạng an ủi này có lẽ chỉ là một vở diễn của cậu ta.
“Chỉ vì nằm trong số những người được cứu thoát, không có nghĩa là chúng ta được phép hả dạ vào lúc này.”
“Hả, tại sao chứ?”
Không phải chúng ta đang được che chở sao?
“Có vẻ như bọn họ đang đùm bọc cho những người không có nơi chốn để trở về, song rõ ràng chúng ta cũng cần phải trở nên mạnh hơn, đủ để có thể tự lập. Đây là một thế giới mà quái vật tung hoành khắp mọi nơi. Trước hết thì mày phải nắm chắc được những kỹ năng của bản thân cái đã.”
Hmm, hiểu rồi.
Nghe cũng có lý khi bọn họ không thể nào cứ mãi mãi che chở cho chúng ta.
Vấn đề về nhu yếu phẩm vẫn còn ở đó cơ mà.
Mặc dù tôi rất an tâm khi biết mình đã được cứu thoát khỏi vụ tai nạn, nhưng tình hình sẽ rất khó khăn từ giờ trở đi.
Và chưa biết được liệu chúng tôi có thể trở về thế giới của bản thân hay không.
Chưa kể tới vụ quái vật, cũng như chỉ số và kỹ năng nữa chứ.
Tôi cần phải được chỉ dạy rất nhiều thứ.
Điều quan trọng nhất là…
“Chúng ta có thể giao tiếp với bọn họ được chứ?’
“Đó là thứ ấn tượng nhất ở Thần Điện này! Có một phép phiên dịch tự động đã được yểm lên nơi đây.” (Fujiwara)
“Hoh, tiện lợi phết nhỉ.”
“Rõ ràng đó cũng là lý do những người chuyển sinh được đưa đến đây.” (Kitayama)
Đúng thật là bạn không thể nào có được một cuộc trò chuyện với người khác mà không hiểu được ngôn ngữ của họ.
Nhưng, phép phiên dịch tự động sao? Thế giới song song này thực sự tiến bộ hơn nhiều so với thế giới trước kia tôi sống mà!
“Chúng ta cũng sẽ phải học ngôn ngữ của bọn họ trước khi có thể ra khỏi Thần Điện này.” (Fujiwara)
“Tao hiểu rồi.”
Nó đúng là không thể tiện lợi đến như vậy được.
Trong khi vẫn đang nói chuyện, chúng tôi đã tới trước căn phòng của các linh mục.
“Các bạn phải tự mình lắng nghe lời giải thích về các kỹ năng của bản thân, đó là những gì mà họ đã nói với bọn tao.” (Fujiwara)
“Takatsuki, tí nữa nhớ cho tao biết mày nhận được những kĩ năng gì nhé.” (Kitayama)
Cậu ta mìm cười và vỗ lấy vai tôi.
“Vậy thì, tao đi đây.”
Tôi gõ cửa và bắt đầu tiến vào căn phòng.
~~~*~~~
“Xin thứ lỗi ạ.”
Khi tôi bước vô bên trong, một linh mục với ngoại hình sáng sủa đang ngồi trước một cái bàn lớn. Kế bên ông ta là một người phụ nữ xinh đẹp trông có vẻ như là một nữ tu.
Vị linh mục tươi cười và nữ tu sĩ xinh đẹp ngầu lòi là đây sao.
“Xin chào, người chuyển sinh. Cậu cảm thấy thế nào rồi.”
“Hân hạnh được gặp ngài, tên tôi là Takatsuki. Và tôi nghĩ là mình ổn.”
“Là vậy sao. Xin hãy báo cho chúng tôi biết ngay lập tức nếu cậu cảm thấy không khỏe. Nhân tiện thì, có phải là cậu đã nghe kể về nơi này từ những người bạn của mình?”
“Một chút thôi.”
“Ta hiểu, ta hiểu. Nếu thế thì, ta sẽ giải thích. Có thể điều này sẽ làm cậu ngạc nhiên vì quá đỗi đột ngột, nhưng đây là một thế giới khác với nơi cậu đã sống. Cậu chắc hẳn đang cảm thấy lo lắng vì không thể gặp lại gia đình của mình. Tuy nhiên, đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ chu cấp miễn phí mọi thứ trong vòng một năm cho đến khi cậu có thể sống tự lập.”
Tôi đã nghe được điều này từ Fuji-yan.
“Uhm, chúng tôi không thể trở về thế giới của mình sao?”
Nét mặt của vị linh mục bỗng tối sầm lại.
Hm? Bộ tôi vừa nói điều gì lạ à?
“Vậy là cậu chưa nghe tới điều đó rồi. Takatsuki-san, cậu đang trên bờ vực của cái chết trước khi tới thế giới này, đúng chứ?”
“V-vâng, đúng như vậy. Chúng tôi bị mắc kẹt trên một ngọn núi đầy tuyết.”
“Phải rồi, và điều đó cũng y hệt như vậy với bạn bè của cậu. Điều kiện để tới thế giới song song này là phải chết ở thế giới trước đó.”
“Hả?”
Sao cơ? Có nghĩa là tôi đã chết à?
Nhìn thấy tôi có vẻ khá sốc, vị linh mục mỉm cười.
“Tuy nhiên, xin đừng phiền lòng. Các Vị Thần của thế giới này rất nhân từ. Trước khi chết yểu, tất cả bọn cậu đều đã được dịch chuyển tới thế giới này bởi họ!!”
Vừa nói vị linh mục vừa dang tay ra thực hiện một tư thế khá là cường điệu. Có vẻ như ông ta đã quen với điều này.
“T-tôi hiểu rồi.”
Nói một cách khác, chúng tôi chưa thực sự chết.
“Nhân tiện thì, trở về thế giới của mình đồng nghĩa với việc cậu sẽ chết. Điều đó sẽ rất phiền lòng, đúng không?”
“Vâng”, là từ duy nhất mà tôi có thể đáp lại.
“Giờ thì, hãy chuyển sang một chủ đề tích cực hơn về việc cậu sẽ sống như thế nào từ bây giờ. Thế cậu đã nghe kể về một thứ gọi là Kỹ Năng chưa?”
“Uhm, có một chút từ những người bạn của tôi. Nhưng chúng không thật sự chi tiết cho lắm.”
“Tốt thôi. Vậy thì ta sẽ nói cho cậu biết. Chắc hẳn là cậu phải đang sở hữu những Kỹ Năng Cố Hữu trong người. Nói một cách chi tiết thì, một thứ chẳng hạn như [Pháp Sư] Hay [Kiếm Sĩ] chỉ là những chức nghiệp bình thường. Cậu thậm chí nên biết rằng, dựa vào việc chúng mạnh hay yếu, mà sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu từ bây giờ trở đi.”
“Ooh… điều đó nghe có vẻ quan trọng.”
Fuji-yan và Kitayama cũng đã đề cập đến việc kỹ năng quan trọng như thế nào.
“Và giờ, tới phần Chỉ Số. Tất cả những người chuyển sinh thường có những chỉ số rất ấn tượng!”
“T-Thật vậy sao?”
“Đúng thế, gấp hơn mười lần so với những người bình thường như chúng ta!”
Đây là lần đâu tiên tôi nghe tới điều này.
“Vậy thì Kỹ Năng và Chỉ Số của tôi như thế nào?”
“Fufufu, không cần phải gấp gáp như vậy. Chúng tôi sẽ kiểm tra nó ngay thôi. Cô, đem thứ đó tới đây.”
“Vâng, thưa trưởng linh mục.”
Vị nữ tu, người đứng một cách im lặng từ đầu đến giờ, dâng lên cho trưởng linh mục một quyển sách nào đó.
“Đây là một vật phẩm mang tên Hồn Thư, thứ có thể xác định những Kỹ Năng và Chỉ Số của cậu.”
“H-Hoh.”
Nuốt nước miếng cái ực.
Một vật phẩm uy nghi vừa xuất hiện trước mắt tôi.
“Không cần phải lo lắng như vậy đâu. Xin hãy đưa ra một lời cầu nguyện tới bức tượng của Nữ Thần ở đây.”
“Vâng.”
Như thế này chăng?
Tôi đứng trước bức tượng của Nữ Thần và chắp tay lại thành một tư thế cầu nguyện.
“Ta rất mong chờ đấy. Tất cả những người chuyển sinh khác đều được ban phước với những kỹ năng và chỉ số rất ấn tượng.”
Là lời nói vừa vang lên cạnh bên tôi.
Nghiêm túc sao? Nó tiện lợi đến thế à?
Kỳ vọng của vị linh mục dường như đang cao chót vót.
Sau một khoảng thời gian, một tia sáng mờ nhạt bắt đầu phủ lấy cơ thể tôi, và sau đó, cuốn sách của vị linh mục tỏa sáng rực rỡ.
“Kỹ Năng và Chỉ Số của cậu đã được xác định.”
Vị linh mục tuyên bố một cách đầy tráng lệ.
Trái tim tôi đang đập thình thịch.
“Kỹ Năng Cố Hữu của cậu là: [Minh Mẫn], [Thủy Ma Pháp: Sơ Cấp]… và cuối cùng là [Người Chơi RPG].”
Ooh, là pháp sư sao! Nhưng lại chỉ là sơ cấp nhỉ.
Ngoài ra, còn có một kỹ năng với cái tên khá kỳ lạ.
“Chúng có phải những kỹ năng mạnh mẽ không?”
“Hmm, ngoài kỹ năng cuối cùng của cậu là lần đầu tiên ta thấy ra, thì hai cái còn lại đều là những kỹ năng tầm thường.”
Tầm thường à.
“Và Chỉ Số của tôi…”
Vị linh mục trưng ra bộ mặt khá hồ nghi.
“Liệu đây có phải là một sai lầm?”
“Không thể như vậy được. Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Nhìn đây. Những con số này…”
“Quả thật nếu đem lên bàn cân so sánh với những người chuyển sinh khác thì những con số này là rất thấp, nhưng khi so sánh với chúng tôi thì… chúng cũng thấp một cách đáng thương.”
Hả? Sao cơ?
“Uhm, có vấn đề gì với Chỉ Số của tôi à…?”
“Không không! Sẽ ổn thôi, Takatsuki-san. Có vẻ như Chỉ Số của cậu khá là khiêm tốn, nhưng không việc gì phải lo lắng cả.”
Vị linh mục vẫn tươi cười như mọi khi.
Tuy nhiên, nụ cười lần này có vẻ mang nặng tính kinh doanh nhiều hơn là lúc trước.
Có nghĩa là điều này không như ông ta kỳ vọng nhỉ.
Thể hiện bộ mặt ấy ra một cách rõ rệt như thế thật sự là gây sốc nặng với tôi mà…
“Ta có thể nhờ cô hoàn tất phần việc còn lại được chứ?”
“Rõ, thưa trưởng linh mục.”
Nói xong, vị nữ tu khẽ cúi đầu.
“Vậy thì Takatsuki-kun, cố gắng lên nhé.”
Trưởng linh mục rời đi không lâu sau đó.
Bây giờ chỉ còn lại một mình tôi và nữ tu-san bên trong căn phòng
“Giờ thì, tôi sẽ bắt đầu giải thích về Hồn Thư. Xin hãy nhìn vào đây.”
Bên trong cuốn sách là tất cả những thông tin về tôi bao gồm: tên, tuổi, những kỹ năng mà tôi được nghe lúc trước, cả những chỉ số như Sức Lực, Sức Bền, Ma Thuật, và một vài thứ khác.
Quả thật là không tài nào có thể hiểu được chúng mang ý nghĩa gì khi chỉ nhìn qua một lượt như thế này.
Mặc dù là có một phần khiến tôi rất chú ý tới.
Tuổi thọ: 10 năm.
Hở?! Cái gì thế này?!
“U-Uhm, cái tuổi thọ ở đây là sao thế?”
Tôi sẽ chết trong vòng mười năm nữa à?
Không không không, đùa quá trớn rồi đó.
“Tôi sẽ giải thích. Ở thế giới này, chúng ta có thể biết được tuổi thọ của bản thân dựa trên thông tin cung cấp từ Hồn Thư.”
“Tại sao tôi chỉ còn lại có 10 năm thôi chứ?!”
Năm nay tôi mới chỉ có 15 tuổi.
Xơ đang nói rằng là tôi sẽ chết vào sinh nhật tuổi 25 đấy à?!
“Khoảng thời gian 10 năm là đặc điểm chung của tất cả những người chuyển sinh.”
“Thật vậy sao?”
Có nghĩa là Fuji-yan, Kitayama, và tất cả những người khác cũng đều chỉ có 10 năm để sống thôi nhỉ?
Tuy trong lòng mang một tâm trạng khó tả, nhưng khi nghe được rằng mọi người cũng giống mình thì tôi đã phần nào thấy nhẹ nhõm hơn.
Cho dù là từng ấy năm thật sự là quá ít ỏi.
“Tuổi thọ có thể được tăng lên bằng cách Cống Hiến lên cho các Vị Thần.”
“… Vậy tuổi thọ là một thứ có thể được kéo dài sao?”
Thế giới song song thật là ấn tượng mà.
“Xơ có thể cho tôi biết chi tiết hơn về thứ gọi là Cống Hiến cho các Vị Thần được không?”
Tôi thật sự muốn tìm hiểu nhiều hơn về phương pháp này để có thể kéo dài tuổi thọ của bản thân.
Nghiêm túc đó, tôi không muốn chết trong 10 năm nữa đâu.
“Có rất nhiều cách. Nhanh nhất phải kể đến là đóng góp cho nhà thờ.”
“Bằng t-tiền sao?”
“Phải, bằng tiền.”
“Tôi còn có thể mua tuổi thọ bằng tiền sao?”
“Đúng vậy, cậu có thể.”
Tiền đổi lấy tuổi thọ.
Bất cứ thứ gì cũng là hợp lệ ở dị giới nhỉ.
“Tuy là vậy, nhưng kéo dài tuổi thọ thêm chỉ vài năm cũng sẽ tốn một khoản tiền rất là lớn. Takatsuki-san, cậu không hề có tiền của thế giới này trong người, nên phương pháp đó thực sự không thực tế cho lắm.”
“Phải rồi… Thế còn những cách khác?”
“Cậu có thể đánh bại quái vật gây hại đến con người, hoặc cứu giúp người dân khỏi các thảm họa.”
“Tôi hiểu rồi.”
Điều này thì khá dễ để hiểu được.
Giúp đỡ con người.
“Đã rõ. Sử dụng kỹ năng của bản thân để giúp đỡ người khác.”
“Vâng, đúng như thế. Thế thì, tôi sẽ bắt đầu giải thích ý nghĩa các kỹ năng của cậu. Takatsuki-san, cậu có ba Kỹ Năng Cố Hữu. [Minh Mẫn], [Thủy Ma Pháp: Sơ Cấp] và [Người Chơi RPG]”
“Chúng là những loại kỹ năng gì?”
“Lời giải nghĩa của từng kỹ năng đã được ghi trong Hồn Thư của cậu.”
Fumu, xem nào.
[Minh Mẫn]: Một kỹ năng giúp duy trì trạng thái bất biến của tâm trí. Với nó, cho dù bạn có bị tấn công bởi một quái vật mạnh mẽ, thì cũng sẽ hành động một cách không hề nao núng.
[Thủy Ma Pháp: Sơ Cấp]: Một kỹ năng cho phép bạn sử dụng các phép thuật sơ cấp hệ nước. Vì lượng ma lực của bạn còn rất thấp, nên kỹ năng chỉ nằm ở mức sơ cấp là không thể tránh khỏi! Cố gắng chăm chỉ luyện tập hơn, được chứ?
[Người Chơi RPG]: Một kỹ năng cho phép người sử dụng có được một trải nghiệm như đang chơi game RPG, với tầm nhìn bao quát tới 360 độ! Đây là một Kỹ Năng Cố Hữu mà chỉ những người chuyển sinh mới có! Không phải rất tuyệt sao?!
Này này, cái quái gì thế…?
Người đã viết ra thứ này quả thật rất tăng động mà.
Nhưng ít nhất thì, họ cũng đã cho tôi biết được những hoàn cảnh mà các kỹ năng có thể được sử dụng cũng như các đặc điểm quan trọng cần chú ý.
Có lẽ tí nữa tôi nên đọc chúng một cách kĩ càng hơn.
“Giờ thì, tôi đã nắm được những điều cơ bản về bộ kỹ năng của mình. Xơ có thể cho biết là tôi nên làm gì từ đây không?”
“Những người chuyển sinh các bạn sẽ được tham gia vào các lớp học và sử dụng tất cả cơ sở vật chất hiện có của Thủy Thần Điện trong vòng một năm. Ngoài ra, cậu cũng có thể lựa chọn chức nghiệp phù hợp với bản thân mình nhất.”
Nữ tu-san thao thao bất tuyệt một cách vô hồn.
“Uhm, nhân tiện thì, sơ có thể giới thiệu một chức nghiệp nào đó cho tôi được không?”
“…”
Sao im lặng mất rồi?
“Có rất nhiều các lớp học trong Thủy Thần Điện này. Hay là cậu cứ thử tham gia một trong số chúng trước rồi sau đó quyết định chức nghiệp của mình cũng chưa muộn?”
Một lời giới thiệu cũng không à?
Nghĩa là không có bất cứ chức nghiệp nào phù hợp với tôi lúc này.
Không còn lựa chọn nào khác, đoán là tôi sẽ phải tự quyết định cho bản thân rồi.
Cũng không trách được, hãy cứ thử xem sao đã.
Tôi không ghét những game RPG phiêu lưu đâu.
Song, tôi hiện giờ lại đang có một chỉ số khởi điểm quá thấp.
“Hiểu rồi. Vậy thì, xơ có thể cho tôi biết làm cách nào để tham gia các lớp học chứ? Ngoài ra còn những nguyên tắc khi sống ở đây nữa.”
“Cuốn sách này chứa đựng tất cả những thông tin mà cậu cần.”
Nói xong, cô ấy đưa cho tôi một quyển sách cực kì dày.
Trên bìa sách là dòng chữ: Sổ Tay Hướng Dẫn Của Thủy Thần Điện (chỉ dành cho Người Chuyển Sinh)
Họ có vẻ đã chuẩn bị rất tốt.
Rõ ràng là một lượng lớn người đã tới đây, nên có lẽ đó là lý do cuốn sách hướng dẫn của bọn họ mới được đầy đủ như thế này chăng?
“Vậy thì, nếu có gì không hiểu, cậu hãy hỏi một trong những sơ hoặc linh mục ở gần với mình nhất.”
Vị nữ tu nói mà không mảy may nở lấy một nụ cười.
Có vẻ như buổi nói chuyện đã kết thúc.
Cô ấy quả thật vẫn giữ cái vẻ ngầu lòi cho đến phút cuối mà.
~~~*~~~
Fuji-yan và Kitayama đều đang đứng chờ phía bên ngoài.
“Sao rồi, Takki-dono?” (Fujiwara)
“Hmm, tao không thể nói được.”
“Takatsuki, cho tao xem tí nào.” (Kitayama)
“Ah, wa?!”
Kitayama giựt lấy cuốn Hồn Thư từ tay tôi.
“Này này, không phải là chỉ số của mày rất thấp sao? Hmph, có vẻ như mày cũng không có bất cứ kỹ năng nào trông thực sự mạnh mẽ.” (Kitayama)
Kitayama dường như đã mất đi hứng thú của mình.
Thằng khốn này! Cố tình giành lấy cuốn Hồn Thư để nhìn vào, và mày còn có thể nói được những lời đó sao?!
Là những gì mà tôi phàn nàn trong đầu, chứ nói ra thì xin kiếu.
Trở lại với vấn đề, tình hình là bộ kỹ năng và chỉ số của tôi hiện giờ rất là yếu.
“Chính vì mày thật sự là một game thủ otaku, nên mới có những kỹ năng lạ lùng như thế đấy. Chà, dù sao thì, chúc may mắn nha.” (Kitayama)
Cậu ta đang cố an ủi tôi đấy à? Và một cái vỗ vai đến liền ngay sau đó.
“Này, bọn mày biết gì chưa? Kỹ năng của Takatsuki…” (Kitayama)
Và thế là, cậu ta bắt đầu đi kể lể về những kỹ năng của tôi cho đám bạn cùng lớp.
Không có gì là riêng tư ở đây à?
“Kitayama-san, cậu không nên tiết lộ cho người khác những kỹ năng của một người mà không có sự cho phép từ họ.”
Vị nữ tu gần đó khuyên răn cậu ta.
“Fuji-yan, thế còn bộ kỹ năng của mày thì sao?”
Nhìn vào cuốn Hồn Thư của bản thân, tôi hỏi Fuji-yan.
“[Lưu Trữ Ma Pháp: Siêu Cấp] là một ma thuật cho phép tao có thể thoải mái cất vào và lấy ra các vật phẩm một cách tùy ý. Ở mức Siêu Cấp, số lượng vật phẩm có thể được lữu trữ là rất lớn. [Giám Định: Siêu Cấp] cho phép tao có thể phân tích các thuộc tính của một vật phẩm.” (Fujiwara)
“Hooh.”
Nghe tiện lợi nhỉ.
Bỗng nhiên, giọng của Fuji-yan dần nhỏ lại.
“Thật ra, lúc trước tao không có nói với mày, nhưng tao còn sở hữu một kỹ năng nữa.” (Fujiwara)
Fuji-yan đưa cho tôi cuốn Hồn Thư của cậu ta.
“[Người Chơi Galge]?”
Nó tương tự như tên kỹ năng của tôi.
“Một kỹ năng cho phép tao có thể thấy được cuộc trò chuyện với một người ở dạng văn bản. Ngoài ra, tao cũng có thể xem lại nhật ký trò chuyện.” (Fujiwara)
“Các game mô phỏng hẹn hò đúng là cũng có những tính năng tương tự vậy.”
“Tao cũng đã được bảo rằng đây là một kỹ năng đặc biệt của những người chuyển sinh, nhưng… để lộ ra tên của kỹ năng này cho người khác biết được thì lại rất là xấu hổ…” (Fujiwara)
Quả thật đúng như vậy.
“Kỹ năng [Người Chơi RPG] của tao có vẻ như cũng cùng một loại với của mày. Bộ cứ thích game là sẽ sỡ hữu những kỹ năng này à?”
“Tao cũng đang tự hỏi đây. Không có kỹ năng nào của tao là hữu ích trong chiến đấu, nên tao đã quyết định sẽ trở thành một thương nhân.” (Fujiwara)
“Tao hiểu rồi, một lựa chọn ổn định đấy.”
Giám định chắc chắn là một kỹ năng phù hợp cho thương nhân rồi.
“Có lẽ vậy. Nhưng mày biết không, bộ kỹ năng đó của mày thực sự có thể trở nên mạnh mẽ một cách bất ngờ khi mày sử dụng đấy, Takki-dono!” (Fujiwara)
“Mong là vậy.”
Dựa trên phản ứng của trưởng linh mục và vị nữ tu, thì nó chắc chắn là một thất bại.
Nhân tiện thì, có một lý do giải thích tại sao trưởng linh mục lại nói rằng những người chuyển sinh thường rất mạnh mẽ.
Trước đây, đã từng có những người chuyển sinh khác cũng bị lạc và đặt chân tới thế giới này, và bọn họ đều mang trong mình những kỹ năng và chỉ số rất khủng khiếp.
Và đó là những gì được ghi chép lại trong quá khứ.
“Xin thứ lỗi, sơ có thể cho tôi hỏi. Tại sao chỉ mình tôi là có chỉ số thấp hơn hẳn những người khác mặc dù cùng là những người chuyển sinh với nhau?”
Một nữ tu đang sải bước gần đó, nên tôi đã thử nhờ cô ấy giải đáp thắc mắc của mình.
Đám bạn đồng học của tôi sở hữu chỉ số cao gấp 10 lần những người ở thế giới này.
Riêng đối với Quang Dũng Giả, Sakurai-kun, cách biệt lên tới hơn 100 lần.
Và tôi chỉ nằm quanh quẩn đâu đó khoảng một phần ba của người bình thường.
Thiệt sự là quá yếu mà…
“Xem nào… Cơ thể cậu chắc hẳn đã rất suy nhược trước khi đến thế giới này. Chính vì thể trạng của cậu yếu nhất trong số những người bạn của mình, nên nó hẳn đã ảnh hưởng tiêu cực tới Chỉ Số của cậu.”
“Bộ tôi thực sự đã yếu đến thế sao?”
“Trái tim của cậu đã ngừng đập trong chốc lát. Một phép thuật của linh mục bằng cách nào đó đã may mắn giúp cậu hồi sinh trở lại.”
“… tôi rất xin lỗi vì những rắc rối vào lúc đó.”
Tôi đã ở trong một tình trạng còn tồi tệ hơn mình tưởng.
Có lẽ lý do là vì tôi lúc nào cũng cắm mặt vào chơi game mà không thèm tập thể dục lấy một chút nào.
Vị nữ tu khuyên tôi nên rèn luyện kĩ năng của mình ở Thủy Thần Điện thêm một thời gian.
Các bạn học của tôi đều có những kỹ năng mạnh mẽ hơn nhiều so với những giáo viên ở Thần Điện, nên họ đã được sắp xếp vào một lớp học đặc biệt.
Chỉ số và kỹ năng của tôi thì không như vậy, nên tôi chỉ được vào học lớp thường.
Haah.
Nó thực sự làm tôi thấy nhụt chí.
Độ khó ở nơi này mất cân bằng một cách tồi tệ mà.
Dị giới quả đúng là một trò chơi rác rưởi…