╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
“Makoto-kun, hãy cẩn thận nhé, được chứ?”
Người duy nhất tiễn đưa tôi vào hôm đó hóa ra lại là bà giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học mà tôi đã tham gia.
“Nghe cô dặn nè, với ma thuật của mình, em chỉ có thể đánh bại được một con quái vật cỡ nhỏ thôi đó.”
Hết sức lo lắng, bà ấy nhắc nhở tôi.
Thành quả của một năm tập luyên là việc chức nghiệp của tôi vẫn chỉ dậm chân tại chỗ ở mức pháp sư tập sự.
Không những thất bại trong việc trở thành một ma pháp kiếm sĩ, mà tôi còn không thể thăng tiến nổi lên pháp sư hạng trung.
“Dạ không sao đâu cô. Nếu có gì bất chắc xảy ra, em sẽ dùng tới kỹ năng đạo tặc của mình để chạy thoát.” (Makoto)
“Đúng rồi, đừng có dại dột mà ở lại chiến đấu.”
Một pháp sư tập sự đi du hành một mình quả thực rất hiếm thấy.
Rõ ràng là vì họ thường sẽ bị giết bởi quái vật ngay lập tức khi bước chân ra ngoài.
Tất nhiên là mọi người ai ai cũng bảo rằng tôi nên tham gia vào một tổ đội, song tôi đã nhất quyết từ chối.
Nói chuyện với người lạ rất là mệt mỏi, và họ kiểu gì cũng sẽ châm chọc tôi một khi biết được sự thật.
Đó là lý do vì sao, tôi cảm thấy ổn khi ở một mình.
“Thực sự thì cô có thể kiếm cho em một công việc ở Thần Điện này đó.”
Rất nhiều lần bà ấy đã nói với tôi như vậy.
“Nếu làm thế, chín năm tuổi đời của em rồi sẽ qua đi trong nháy mắt. Ngoài ra, em còn phải bắt đầu Cống Hiến lên cho các Vị Thần nữa.” (Makoto)
“Quả là một thế giới khắc nghiệt mà.”
“Vậy thì, thưa cô em đi đây.” (Makoto)
Bà ấy là một giáo viên tốt.
Còn tôi thì lại là một thằng học sinh hư, nhưng bà lại luôn dõi theo tôi đến tận những giây phút cuối cùng với chưa từng một ý định từ bỏ.
Đi được một lúc, tôi quay đầu nhìn lại Thần Điện thêm lần cuối. Vẫn là hình ảnh quen thuộc của người giáo viên ấy đang hướng về phía tôi.
Sau khi nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt, tôi quay gót ra đi và không ngoảnh mặt lại thêm lần nào nữa.
Từ giờ trở đi sẽ là khoảng thời gian cô độc của tôi.
Tôi tự nhủ trong lòng sẽ cố gắng hết sức mình.
~~~*~~~
Cho đến giờ thì chuyến hành trình vẫn khá là yên bình.
Tiếng chim hót líu lo lúc này lúc kia có thể được nghe thấy từ bốn bề trong khu rừng mang lại một cảm giác thật là dễ chịu.
Dòng suối chảy róc rách ở phía bên kia con đường chính xuất phát từ một hồ nước bên trong Khu Rừng Tinh Linh, trải dài ra tận phía sau Thủy Thần Điện.
Và nhờ nằm ở vị trí như vậy mà nước ở khu vực này nhận được sự bảo hộ của các Tinh Linh.
Qua đó đã vô tình khiến cho các loài quái vật rất khó có thể tới gần dòng suối.
Vô hình chung tạo ra một vùng an toàn cho cư dân xung quanh, nhờ thế mà hàng loạt con đường và khu nhà ở đã mọc lên.
Bao gồm cả thành phố gần với Thủy Thần Điện nhất, Makkaren.
Đó chính là điểm đến đầu tiên của tôi.
Đứa bạn thân của tôi, Fuji-yan, chắc hẳn là đang ở đấy.
Không biết cậu ta thế nào rồi.
Bước đi một cách ung dung, cảm giác hoài niệm dâng trào trong tôi.
Cả [Dò Tìm] lẫn [Ẩn Mật] đều được tôi kích hoạt ngay cả vào những lúc bình thường như thế này.
Có như vậy thì những tình huống như bất ngờ gặp phải quái vật hay là vô tình thu hút sự chú ý của chúng mới không xảy đến.
Ngoài ra thì tôi còn có thể phát hiện các vật thể chuyển động xung quanh bán kính 100m.
Nhân tiện, Kawamoto-san, với chức nghiệp Hiền Giả có thể trải rộng vùng bán kính ấy lên tới 5km.
Nghĩa là gấp 50 lần so với của tôi.
Không hề công bằng chút nào, đúng chứ?
Ít nhất thì, kỹ năng Dò Tìm của tôi cũng vừa đủ để có thể tìm thấy vị trí ẩn nấp của những con quái vật trong khu rừng dọc theo trục đường chính.
Thoạt đầu, những khung cảnh tráng lệ ở đây khiến tôi rất thích thú vì dù gì cũng là chuyến hành trình đầu tiên của bản thân, song khi những hình ảnh của cánh rừng, con đường, và dòng suối cứ lặp đi lặp lại đã khiến tôi cảm thấy chán ngắt.
“Tốt nhất là mình nên tranh thủ luyện tập một chút vậy.” (Makoto)
Hãy thực hiện bài tập gia tăng thủy thông thạo mà hàng ngày tôi vẫn làm ở Thần Điện nào.
Trống rỗng tâm trí, ma lực tuôn trào.
“[Thủy Cầu], [Thủy Cầu], [Thủy Cầu], [Thủy Cầu], [Thủy Cầu], [Thủy Cầu], [Thủy Cầu].” (Makoto)
Tôi tạo ra 7 quả cầu nước từ dòng suối.
Với kích thước của trái bóng rổ.
Thông thường, với lượng ma lực ít ỏi của bản thân, tôi sẽ không thể nào thi triển liên tục được 7 phép thủy cầu như thế.
Nhưng nếu chỉ là điều khiển lượng nước ở gần, thì không nhất thiết phải sử dụng đến ma lực trong cơ thể.
Điều kiện duy nhất cần đáp ứng là độ thông thạo ma thuật.
Có vẻ như là bạn có thể điều khiển nước bằng cách sử dụng đến ma lực tồn tại trong môi trường xung quanh.
Bạn càng sử dụng ma thuật nhiều bao nhiêu, thì độ thông thạo càng tăng lên bấy nhiêu.
Và sức mạnh của kỹ năng cũng sẽ thay đổi tùy theo độ thông thạo ma thuật của người thi triển.
Bằng cách gia tăng độ thông thạo, bạn có thể đẩy mạnh tốc độ sáng tạo và thao túng ma thuật của mình.
Bởi vậy nên sẽ chả lỗ một tẹo nào khi cứ luyện tập thông thạo ma thuật cả.
Tôi cũng đã kiên trì như thế này được hơn một năm trời rồi.
Bà giáo cũng đã xác nhận cho tôi bằng cách nói rằng nếu tính riêng thủy thông thạo không thôi, thì trình độ của tôi còn vượt trên cả mức thượng cấp.
Nhưng sức mạnh thì lại chỉ nằm ở chót bảng.
“Thật đắng lòng mà… Hm?” (Makoto)
Có một thứ gì đó vừa phản ứng với Dò Tìm của tôi.
Nó hơi nằm chếch ra khỏi con đường một chút và ở phía bên trong khu rừng.
“Con người hay quái vật đây…?” (Makoto)
Hình như là bầy quái vật đang tấn công một người nào đó thì phải.
Vẫn giữ nguyên trạng thái của Ẩn Mật, tôi lặng lẽ tiến vào.
Chiếc xe ngựa đang bị bao vậy bởi một bầy goblin.
Một người ăn mặc như thương nhân đang dùng thanh kiếm trên tay đánh trả bốn goblin xung quanh mình.
Anh ta hoàn toàn bị áp đảo về quân số.
Hm, tôi có nên ra tay không nhỉ?
Nếu đây là một trò chơi, thì tôi sẽ chẳng hề do dự mà lao lên cứu anh ta.
Các trận chiến với goblin thường là một sự kiện dễ dàng để hoàn thành.
“Cái đó là khi mình là một anh hùng, còn giờ thì…” (Makoto)
Đáng buồn thay, đây lại là một con game dị giới mang hơi hướng sống sót.
Bạn sẽ không thể nào hồi sinh một khi xuống mồ. Không hề có chức năng đó ở thế giới song song này.
Đương nhiên là bạn cũng sẽ không thể load lại phần chơi cũ với một nửa số tiền trong túi bị mất đi.
Chết là hết.
Và tôi chỉ là một pháp sư tập sự còn không thể đánh bại nổi một con quái vật.
“Khó quyết định quá… Bà ấy đã dặn mình phải bỏ chạy rồi mà.” (Makoto)
Nếu bỏ mặc anh ta, thì lương tâm tôi sẽ rất cắn dứt.
Nhưng còn lại gì một khi đã chết cơ chứ?
Làm sao giờ…
Vào lúc đó, một ô cửa sổ game đột nhiên hiện lên trước mặt tôi.
Không cứu anh ta ←
Cứu anh ta
“Oh?” (Makoto)
Cái gì đây?
Lần đầu tiên thấy nó luôn á.
Một hiệu ứng đến từ Người Chơi RPG sao?
Oi oi, cái kỹ năng lạ lùng gì thế này?
Gãi cằm xoạt xoạt một cách thắc mắc.
Con “game” này thực sự quá kiểu cách rồi đó.
Bấm vào “Không cứu anh ta” ở đây sẽ chỉ làm ô uê thanh danh của một thằng đàn ông như tôi.
“Không còn cách nào khác. Chiến thôi.” (Makoto)
Đúng vậy, tôi đã chọn Cứu anh ta.
Lặng lẽ tiếp cận đám goblin, tôi giải thoát ma lực của bản thân.
Căn chỉnh bàn tay cho đúng hướng, tôi cố gắng không để đạn lạc sang người thương nhân.
[Thủy Ma Pháp: Băng Tiễn]!
Tôi biến những quả cầu nước dùng để tập luyện nãy giờ trở thành những mũi tên bằng băng, và phóng chúng về phía lũ goblin.
Tất cả đều trúng mục tiêu.
Nhưng…
… Biết ngay mà, tôi không thể nào đánh bại được chúng.
Lũ goblin đang xuất huyết rất nặng, nhưng chỉ từng đó thì không thể hạ gục được chúng.
Tuy khoảng cách là rất xa.
Song băng tiễn chắc hẳn đã gây ra một số tổn thất cho chúng.
“Này, anh không sao chứ?” (Makoto)
“X-xin hãy cứu tôi!”
“Hiểu rồi.” (Makoto)
Bình thường thì tôi chỉ giữ [Minh Mẫn] ở mức 50%, nhưng lần này tôi sẽ nâng nó lên tới 99%.
Với kỹ năng này, áp lực và sợ hãi sẽ hoàn toàn bị nhấn chìm.
Bây giờ thì tôi có thể tập trung toàn lực vào việc đánh bại kẻ thù.
Con goblin ở gần nhất bắt đầu tiếp cận tôi.
Nổi bật hẳn lên trong số chúng là một con với kích cỡ rất lớn.
Chắc hẳn nó là con thủ lĩnh.
Ba goblin còn lại thì vẫn bao vây lấy người thương nhân.
Trên tay goblin thủ lĩnh là một con dao rỉ sắt màu đen láy.
Tôi không hề muốn cận chiến với nó một chút nào.
Chuẩn bị sẵn ma lực trong tay, tôi kiễn nhẫn chờ đến khi con goblin thủ lĩnh ở một vị trí phù hợp với tầm công kích.
[Thủy Ma Pháp: Băng Châm]
“Gya!”
Băng thuật tôi vừa bắn ra đã làm mù con goblin.
Một cây kim băng, với kích thước của tăm xỉa răng, lao thẳng vào mắt kẻ thù.
Tuy chỉ là một ma pháp hạng bét, nhưng nó lại cho thấy hiệu quả rõ rệt lên những sinh vật sống dựa trên tầm nhìn của đôi mắt.
Tôi đang cân nhắc tới khả năng nó có thể vung loạn xạ vũ khí của mình sau khi bị mù, song sự việc lại không như thế, nó chỉ đơn giản là vất con dao đi và dùng tay che lấy đôi mắt.
Ngon ăn rồi!
Không để cơ hội này vụt mất, tôi nhanh chóng nhặt lấy cây vũ khí mà con goblin đã quăng đi.
Sau đó lao tới và đâm con dao vào giữa ngực nó, kèm theo là…
[Thủy Ma Pháp: Lãnh Khước]
Một ma thuật sơ cấp hệ nước chuyên dùng để làm mát và đông đá chất lỏng.
Dùng con dao như vật dẫn, tôi nhắm tới dòng máu đang chảy trong người đối thủ.
Cơ thể con goblin co giật mạnh, và ngã gục xuống mặt đất với một tiếng huỵch.
Đúng vậy, đây là một sát kỹ mà tôi đã vặn nát óc để nghĩ ra với lượng ma lực ít ỏi của mình.
Giữa trận chiến, tôi luôn giữ nguyên tầm nhìn 360 độ của kỹ năng Người Chơi RPG.
Bởi vậy nên tôi có thể thấy ba goblin còn lại đang nhìn về hướng này.
Mọi thứ đều trôi chảy như kế hoạch mà tôi đã định.
Song lượng ma lực của tôi hiện giờ lại đang cạn kiệt.
Tôi thực sự thiếu thốn ma lực một cách nghiêm trọng mà…
Hai trong ba con goblin bắt đầu tiếp cận tôi.
Dùng bản thân như mồi nhử, tôi sẽ dẫn chúng tới gần khu vực dòng suối.
Tôi không thể cứ đánh nhau mà thiếu nước được.
Điều chỉnh khoảng cách giữa bọn chúng một cách thận trọng trong khi từ từ lùi lại.
Hai con goblin bắt đầu bứt tốc và lao vào.
[Né Tránh]
Tôi kích hoạt kỹ năng đạo tặc của mình.
Khéo léo di chuyển không để bọn chúng mất dấu bản thân, tôi đã thành công lùa hai con goblin tới được chỗ dòng suối.
Được rồi, nếu là ở đây, mình có thể sử dụng thỏa thích bao nhiêu nước cũng được.
Hai con goblin đã ở gần lắm rồi.
[Thủy Ma Pháp: Thủy Diện Bộ Hành]
Một cách nhẹ nhàng… tôi bắt đầu đứng thẳng lên trên mặt nước.
Đây là tác dụng của ma pháp này.
Nhưng độ sâu của nước dù sao cũng chỉ cao tới hông của một người trưởng thành mà thôi.
Tụi goblin bắt đầu tiến vào dòng suối và cố gắng tấn công tôi.
Sập bẫy rồi nhé mấy cưng!
[Thủy Ma Pháp: Thủy Lưu]
Tôi sử dụng thủy ma pháp để bao bọc lũ goblin trong một chiếc lồng bằng nước.
Cơ thể của chúng giờ đây đã hoàn toàn bị bủa vây xung quanh.
Ôm lấy cổ họng trong khi phát ra những tiếng ọc ọc, lũ goblin giờ đây chỉ còn hấp hối chờ chết.
Khó thở lắm phải không?
Cảm giác như thế nào khi chết đuối một cách như vậy hả?
Năm phút trôi qua, lũ goblin cuối cùng đã chết cứng.
“Fuuh, cuối cùng cũng xoay xở được.” (Makoto)
Tôi nhanh chóng trở lại chỗ người thương nhân.
~~~*~~~
*Góc nhìn của người thương nhân
Hoảng hốt làm sao, là người thương nhân.
Một nhóm goblin nổi điên lên vì cơn đói đã bất ngờ tấn công lấy tôi.
Nếu chỉ có một con, thì tôi hoàn toàn đủ tự tin để có thể chiến thắng.
Nhưng chúng đã dần dần chặn hết mọi lối thoát nhằm ngăn tôi bỏ chạy.
Ngựa thì cũng đang rất sợ hãi nên chỉ là vô dụng.
“Guh!”
Một cơn đau đột nhiên nhói lên ở bắp chân phải.
Do quá chú ý tới con goblin thủ lĩnh, nên ngay khoảnh khắc tôi đưa mắt đi, một con khác từ đằng sau đã nhân cơ hội tấn công bằng cách ném đi một cục đá.
Tuy chỉ là đá, nhưng chính xác và tốc độ thì lại rất bất thường.
Nó có kỹ năng thiện xạ sao?!
Một con quái vật biến dị.
Tôi đã từng nghe được rằng là đôi khi quái vật có thể sở hữu kỹ năng sau khi được sinh ra.
Không thể tiếp tục đứng vững vì cơn đau từ bắp chân, tôi cuối cùng cũng khuỵu xuống.
“Gya.” “Gya.” “Gya.” “Gya.”
Những con goblin xung quanh phát ra tiếng kêu như thể chúng đang cười phá lên vậy.
Tệ rồi đây.
Thâm chí sau khi làm bị thương tới chân của con mồi, chúng vẫn không đồng loạt lao lên tấn công.
Ắt hẳn là chúng đang kiên nhẫn chờ đợi cho con mồi yếu đi.
Trong sâu thẳm của tâm trí, cảm giác sợ hãi rằng tôi có thể chết ở đây ngày một gia tăng.
Cổ họng thì khô khốc, bàn tay nắm chặt thanh kiếm thì ướt nhẹp mồ hôi
“Gya.” “Gya.” “Gya.”
Khồng hề nới lỏng vòng vây, những tiếng la ó của những con goblin càng lúc càng khuấy động sự tập trung của tôi.
Tình hình không ổn rồi, mình nên làm gì đây?
Khoảnh khắc mà tôi nghĩ đến đây là hết, thì một mũi tên bằng băng bất ngờ đâm vào người lũ goblin.
“Hả?”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
“Này.”
Con người? Một mạo hiểm giả sao?
“L-làm ơn cứu tôi!”
Tôi cầu xin một cách khẩn thiết.
Người vừa xuất hiện là một chàng trai.
Cậu ta mặc một bộ trang phục sáng ngời, và không cầm theo bất cứ vũ khí gì trên tay.
Cậu ta sẽ ổn thỏa chứ?
Thực lòng mà nói, trông cậu ta rất yếu ớt.
Tôi còn không biết liệu cậu ta có thể hạ gục dù chỉ một con goblin không nữa.
Nhưng suy cho cùng thì cậu ta cũng đã không bỏ mặc mà tới giúp tôi, mặc kệ việc tôi đã hoàn toàn bị bao vây bởi lũ goblin.
Cho dù cậu ta có là một mạo hiểm giả yếu ớt như thế nào, thì chúng ta cũng sẽ phải hợp sức chiến đấu.
Giữ chắc thanh kiếm trên tay, và ngay khoảnh khắc tôi đang cố gắng xoay xở để đứng dậy với cái chân đau điếng thì…
“Gya!”
Con goblin thủ lĩnh đột nhiên lấy tay bịt mắt lại và bắt đầu gào thét.
“Hả?”
Cậu ta vừa làm gì đó sao?
Nhưng không hề có bất kì tiếng niệm chú nào, và cũng không có dấu hiệu của việc cậu ta đang sử dụng một ma cụ.
Bước đi một cách uyển chuyển, cậu ta rút ngắn khoảng cách với con goblin, và đâm vào ngực nó bằng một con dao.
Cú đâm quá nông đó không tài nào có thế hạ gục nó được.
Song, tôi đã sai.
Con goblin co giật, cơ thể nó khuỵu xuống một cách nặng nề, và cứ thế đổ gục xuống mặt đất.
C-Cái chiêu thức quái quỷ gì thế?
Đám goblin xung quanh tôi chắc hẳn đã xem cậu ta như một mối hiểm họa, chúng bắt đầu chuyển sự chú ý và tấn công anh chàng mạo hiểm giả.
Cậu ta tiếp tục di chuyển như thể cố ý dụ chúng tới chỗ dòng suối.
Con goblin rắc rối nhất sở hữu kỹ năng thiện xạ đã chạy đi mất sau khi nhìn thấy thủ lĩnh bị hạ gục.
Tôi có thể nghe thấy những âm thanh “rì rào rì rào” của tiếng lội nước và sau đó là tiếng la thất thanh của đám goblin.
Cậu ta vẫn ổn chứ?
Lo lắng là vậy, nhưng vì cơn đau ở cẳng chân, tôi không tài nào có thể di chuyển.
Một lúc sau, cậu ta quay trở lại.
Không một vết thương trên người.
Quả là một chiến binh cừ khôi đến khó tin.
Đúng là không nên đánh giá một cuốn sách chỉ qua trang bìa của nó mà.
“Anh ổn chứ?”
“V-vâng, cậu đã cứu mạng tôi.”
Thật sự như vậy.
Giải thoát khỏi tất cả những căng thẳng, tôi ngồi bệt xuống mặt đất và thả lỏng toàn bộ cơ thể.
~~~*~~~
“Cám ơn rất nhiều! Cậu là ân nhân của tôi đó!”
Anh chàng thương lái mà tôi cứu mạng cám ơn tôi một cách mừng rỡ.
“Tuy là không nhiều nhặn gì, nhưng cũng là để tỏ lòng cám ơn.”
“Uhm, 100,000G? Không phải là nhiều quá sao?” (Makoto)
Tuy nói vậy nhưng tôi lại không hề biết quy ước tiền tệ ở đây như thế nào.
“Tôi muốn cậu đi cùng tôi trên chuyến hành trình này.”
“Hiểu rồi, là để hộ tống chứ gì.” (Makoto)
Tôi trả lời một câu tựa tựa như “nếu là vậy…” và chấp nhận lời đề nghị.
Dù sao thì con đường này cũng rất ít khi có quái vật xuất hiện.
Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Dọc đường đi, anh chàng thương nhân newbie này bắt đầu kể cho tôi nghe về những khó khăn của anh ta khi mới vào nghề.
Giờ khi nghĩ tới, tôi mới nhớ là Fuji-yan cũng là một thương nhân newbie.
Cậu ấy chắc hẳn cũng gặp rất nhiều khó khăn.
“Trễ rồi, chúng ta nên dừng lại và lập trại nghỉ qua đêm.”
Ngay khi mặt trời dần buông xuống, anh ta đề nghị.
Có rất nhiều chỗ trống để dựng trại ở đây và kia của con dường.
Dường như vị lãnh chúa của khu vực này đã ra lệnh cho binh lính dọn đẹp cây cỏ để tạo chỗ nghỉ chân cho mạo hiểm giả và các thương nhân đi qua khu vực này.
“Cho tôi xin lỗi về bữa ăn đạm bạc này.”
Nói xong, anh chàng thương nhân lấy một miếng thịt hầm được làm đông bởi ma thuật ra khỏi túi.
Nói một cách khác, đồ ăn lạnh.
Nướng miếng thịt trên đống lửa, và sau khi nó đã hun hút khói, bỏ ra và ăn chung với một lát bánh mì cứng. Thưởng thức những bữa tối ngoài trời như thế này thật ngon miệng mà.
“Giờ thì tôi sẽ đi tuần xung quanh đây và để mắt tới mọi động tĩnh xảy ra.” (Makoto)
“Xin lỗi về điều này nhé. Nếu chân của tôi không bị thương thì tôi cũng sẽ đi chung với cậu rồi.”
“Tôi là người hộ tống của anh cơ mà, nên cứ để việc này cho tôi.” (Makoto)
Nói xong, tôi rời khỏi khu trại.
Có vẻ như anh ta sẽ ngủ bên trong chiếc xe ngựa của mình.
Đi được một đoạn đủ xa, tôi bắt đầu sử dụng [Dò Tìm] để kiểm tra xem có bất kì sự hiện diện nào của quái vật ở đây hay không.
Và sau đó, tôi tắt bỏ [Minh Mẫn] đi, kỹ năng mà bình thường luôn trong trạng thái kích hoạt.
“Haaah…” (Makoto)
Thở dài thườn thượt.
Bàn tay tôi bây giờ ướt đẫm bởi mồ hôi, và trái tim thì bắt đầu đập cực kì nhanh.
Ai ngờ tôi lại chạm trán với quái vật trước cả khi đặt chân tới thành phố cơ chứ.
Nhìn vào cuốn Hồn Thư, tôi để ý thấy Cống Hiến của bản thân đã gia tăng.
Tôi vừa sống lâu thêm chút rồi sao?
Khoảng tầm ba ngày.
“May ghê… mình đã làm được bằng một cách thần kì nào đó.” (Makoto)
Đôi chân của tôi vẫn đang run rẩy không ngừng.
“Vậy mà mình còn dự định là nạn nhân đầu tiên sẽ là một con quái yếu hơn thế nữa cơ đấy.” (Makoto)
Như thỏ sừng hoặc chuột khổng lồ chẳng hạn.
Quả thật bầy goblin đó lại là đối thủ đầu tiên của tôi có hơi nằm ngoài dự tính một chút.
“Nhưng dù sao mình cũng đã thắng.” (Makoto)
Mỉm cười, tôi nhìn lên bầu trời đêm với đầy ánh sao, cùng một bàn tay nắm chặt.
“Mình làm được rồi.” (Makoto)
Giơ nắm đấm thật cao lên trời.
Tất cả nhân viên của Thủy Thần Điện đều thất vọng sau khi nhìn thấy những kỹ năng yếu ớt của tôi, rồi sau đó lại bị khinh thường bởi bạn cùng lớp, được an ủi bởi một thằng nhóc, và thậm chí là người giáo viên tốt bụng còn lo lắng cho tôi đến phút cuối cùng.
Họ nói rằng tôi sẽ không thể nào sống sót được ở thế giới này.
“Tất cả mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.” (Makoto)
Tôi có thể làm được.
[Minh Mẫn], [Người Chơi RPG], và [Thủy Ma Pháp: Sơ Cấp].
Với ba kỹ năng này, tôi sẽ sống sót ở dị giới.
Còn lâu tôi mới chết trong chín năm nữa nhá.
“À, nhắc mới nhớ, mình nên làm gì với cây vũ khí mà con goblin thủ lĩnh đó cầm theo đây?” (Makoto)
Con dao đầy vết rỉ sét và tàn tạ ấy.
Không có vẻ như là nó sẽ đáng giá nhiều tiền cho lắm.
Còn tệ hại hơn nếu sử dụng thứ này làm vũ khí.
“Thôi thì giữ nó lại như vật phẩm kỷ niệm cho chiến thắng đầu tiên của bản thân vậy. Có thể là mình sẽ bằng cách nào đó sử dụng lại được nếu xóa đi những vết rỉ sét này.” (Makoto)
Tôi quyết định bọc nó lại bằng một miếng vải và đem theo bên mình.
Hãy quay trở lại đi ngủ thôi.
Ngày đầu tiên sau khi rời khỏi Thần Điện của tôi cuối cùng đã kết thúc.
Mặc dù là tôi không tài nào ngủ được lấy một lúc vì tâm trạng còn quá phấn khích.
~~~*~~~
Khi tỉnh giấc, tôi thấy mình đang ở trong một không gian trống vắng.
Một giấc mơ sao?
Kì lạ ghê. Tôi làm gì có dự định ngủ sâu đến mức thành ra mơ màng đến thế này đâu cơ chứ.
Nơi này là đâu?
Cảm tưởng như tôi đã nhin thấy cảnh này ở đâu đó trong những game mà tôi đã chơi qua.
Trong khi vẫn nghĩ như vậy, tôi bỗng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Quay người lại, ở đó tôi đã thấy...
“Xin chào, Makoto. Ta đã rất muốn được gặp cậu từ lâu rồi.”
Đứng trước mặt tôi lúc này là một tuyệt sắc mỹ nhân của thế gian, người chỉ cần chạm nhau một lần là nhớ nhung suốt đời.
“C-Cô là ai?” (Makoto)
Tôi run rẩy đáp lại.
Một vẻ đẹp mặn mà nghiêng nước nghiêng thành khiến tâm trí tôi không khỏi bồn chồn.
Cô gái đó mỉm cười.
“Một Nữ Thần.”