╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
“Nữ Thần...?” (Makoto)
Một vẻ đẹp sắc nước hương trời có lẽ là đủ để miêu tả người con gái tôi đang nhìn thấy lúc này.
Mái tóc lấp lánh ánh bạc, đôi mắt xanh ngọc tựa sapphire, làn da trắng nõn nà, kèm theo đó là một cơ thể tuy chưa phát triển đầy đủ, nhưng lại sở hữu những đường cong cực kì quyến rũ và ma mị.
Và quả thật là có hơi đáng sợ một chút khi nghĩ là cô ấy lại có thể hoàn hảo giống một con búp bê đến như vậy.
“Uhm, cô cần gì ở tôi sao?” (Makoto)
Không ai là không biết thế giới này được cai trị bởi các Vị Thần.
Vì lẽ đó, nếu đứng trước mặt tôi bây giờ thật sự là một Nữ Thần, thì tốt nhất là tôi không nên làm phật lòng cô ấy.
Nhờ tới [Minh Mẫn], mà tôi mới có thể bình thản đối mặt với một Nữ Thần như thế này.
“Ta đã luôn dõi theo cậu bấy lâu nay. Và dựa trên hành động dũng cảm cứu lấy người thương nhân khỏi bầy goblin mà không màng đến an nguy của bản thân. Ta đã quyết định sẽ chào đón cậu đến với gia đình của ta.”
Cô ấy mỉm cười.
“Một Nữ Thần lại đích thân chào đón tôi sao…?” (Makoto)
Ký ức từ một năm trước bỗng ùa về trong tôi sau khi nghe được những lời ấy.
~~~*~~~
Một thời gian ngắn sau khi tới dị giới, có một cô gái đã xuất hiện và tự xưng là Vu Nữ của Thủy Thần Điện.
Nói một cách ngắn gọn thì Vu Nữ là một tồn tại cực kì đặc biệt giữa những thánh chức trong quốc gia này.
Họ là những người có thể nghe thấy tiếng nói của Nữ Thần.
Theo lẽ ấy thì ngôn từ xuất phát từ Vu Nữ có thể được xem như chính từ miệng của Nữ Thần nói ra.
Bình thường thì hoạt động của cô ta sẽ chỉ giới hạn trong nhà thờ, nhưng lần này thì khác, cô ta đã trực tiếp tới để gặp mặt những người chuyển sinh.
Với mục đích là để chiêu mộ nhân tài.
Vu Nữ mang trong mình khả năng ban tặng chúc phúc của Nữ Thần cho những người đã trở thành tín đồ.
Hẳn là họ đã bị thu hút bởi các kỹ năng và chỉ số của người chuyển sinh chúng tôi.
Cô gái đã xuất hiện vào lúc đó chính là Thủy Vu Nữ, Sofia Rozes.
Ngoài ra thì cô ta cũng là đệ nhất công chúa của Thủy Quốc, Rozes.
Yếu nhân trong số những yếu nhân. Và là người quan trọng nhất ở quốc gia này.
Những kỹ năng của mấy đứa bạn trong lớp 1-A của tôi chắc là rất phải nổi bật, đến nỗi một con người như vậy đích thân ra mặt.
“Ôi, cô là một Pháp Sư Siêu Cấp luôn sao. Thật tuyệt vời. Ta sẽ ban cho cô chúc phúc của Thủy Nữ Thần. Nhưng để làm được chuyện đó, cô sẽ phải trở thành một tín đồ, nghe ổn chứ hả?” (Sofia)
“Ara, hóa ra là người sở hữu Hoàng Kim Kỵ Sĩ đây mà. Ta sẽ ban cho cậu chúc phúc của Thủy Nữ Thần. Nhưng để làm được chuyện đó…” (Sofia)
Và cứ như vậy, cô ta tiếp tục mời chào càng ngày càng nhiều mấy đứa bạn cùng học của tôi.
Đa phần là những người sở hữu các kỹ năng hiếm có.
Rồi giây phút quan trọng cũng tới, cuốn Hồn Thư của tôi đang được nhìn vào.
“Hmm để xem nào, cậu có Thủy Ma Pháp… Sơ Cấp ư? Thôi thì hãy cứ tiếp tục cố gắng nhé.” (Sofia)
Cô ta nở một nụ cười và sau đó rảo bước bỏ đi.
Hả?
“C-Chỉ vậy thôi sao?” (Makoto)
“Này, đừng có làm phiền, Vu Nữ-sama là một người rất bận rộn.”
Những nỗ lực tiếp cận cô ta của tôi đã hoàn toàn bị một người hiệp sĩ chặn lại.
Chỉ một thời gian sau tôi mới biết được anh ta là một vệ sĩ được chỉ định dành riêng cho Vu Nữ.
“Thần sẽ trở thành một tín đồ! Nên làm ơn hãy ban cho thần chúc phúc của Thủy Nữ Thần được không?!” (Makoto)
Vào lúc đó, do quá tuyệt vọng vì bản thân chỉ có những kỹ năng yếu ớt, tôi đã vất bỏ lòng tự trọng của mình và cầu xin.
Bạn sẽ nhận được rất nhiều đặc quyền khi sở hữu chúc phúc từ một Nữ Thần.
Bằng bất cứ giá nào, tôi phải có được nó.
Phải rồi, tôi đã tuyệt vọng đến thế đấy.
Nhưng những gì mà tôi nhận lại từ cô gái Vu Nữ ấy chỉ là một cái nhìn đầy lạnh lẽo.
“Ta nghĩ là cậu vẫn cần phải tập luyện thêm nhiều nữa. Có lẽ là để lần sau vậy.”
~~~*~~~
Sau sự kiện ấy, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, thì chúc phúc vẫn là một thứ quá xa vời để với tới.
Không chỉ đám bạn cùng lớp, mà ngay cả những người trong thần điện đều nhìn tôi với cặp mắt đầy thương hại, và tôi đã khóc hết nước mắt của mình trên chiếc gối ngủ trong một thời gian dài.
Kể từ lúc đó trở đi, tôi đã bắt đầu chán ghét Thủy Vu Nữ cùng Nhà Thờ, và cả vị Nữ Thần mà họ tôn kính.
Quả là một ký ức đầy cay đắng mà.
Nhớ lại quãng thời gian ấy chỉ càng làm tôi thêm bực.
Bình tĩnh nào… Kệ đi, đừng quan tâm nữa.
“Sự việc xảy ra với Vu Nữ ấy thật sự là khủng khiếp. Cậu không cần phải đặt niềm tin của mình vào vị Nữ Thần mà những loại người đó tôn thờ đâu.”
Những lời nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Hay là cô ấy thực sự có thể làm vậy?
Không, đúng hơn là cô ấy biết được chuyện đã xảy ra giữa tôi với Thủy Vu Nữ chăng?
Vậy là phần ‘ta đã luôn dõi theo cậu bấy lâu nay’ là thật à.
“Tôi không muốn nhớ lại chút nào, nên là hãy dừng lại ở đó. Nhân tiện thì, cô có thể cho tôi biết tên được không, thưa Nữ Thần-sama?”
Tất cả mọi Nữ Thần trên thế giới này đều có danh xưng của bản thân.
Có vẻ như là Quang Dũng Giả, Sakurai, nhận được chúc phúc với cái tên [Sủng Ái Của Nữ Thần Mặt Trời Athena], và nó là một cái cheat với khả năng nhân đôi các chỉ số liên quan đến sức chiến đấu của cậu ta.
Nghiêm túc đó, không phải là cậu ta sở hữu nó quá dễ dàng sao?
Ngay cả khi tôi không nhận được một chúc phúc mạnh đến như vậy, thì chỉ cần là một Nữ Thần nổi tiếng, tôi vẫn có thể mong đợi bản thân sở hữu được một thứ tương tự.
Với ý nghĩ đó trong đầu, tôi bắt đầu thử dò hỏi cô ấy.
“Fufu, ta chỉ là một Nữ Thần nhỏ nhoi thôi, nên có lẽ cậu không biết đến ta đâu.”
“Tuy cô nói vậy, nhưng tôi vẫn muốn biết danh xưng của Nữ Thần mà từ nay về sau tôi sẽ theo chân.” (Makoto)
“Thế thì, một ngày nào đó ta sẽ nói cho cậu biết.”
Cô ấy đang cố né tránh nó.
Tại sao cơ chứ?
Không thể làm gì khác, nên tôi đã thay đổi chủ đề.
“Liệu tôi có thể trở thành một mạo hiểm giả ở thế giới này chứ?” (Makoto)
“Cậu đang lo lắng về những chỉ số kém cỏi của mình, đúng không?”
“Có lẽ vậy…” (Makoto)
Với phép thuật của bản thân, tôi còn thậm chí không thể đánh bại nổi một con slime.
Sức mạnh quá yếu đã đành, mà ngay cả đến ma lực cũng cạn kiệt chỉ trong vòng một vài nốt nhạc.
Làm sao với từng ấy điểm yếu mà tôi có thể trở thành một mạo hiểm giả cơ chứ?
“Không phải là cậu vẫn có những kỹ năng khá tiện dụng đấy sao?”
“[Minh Mẫn] và [Người Chơi RPG] à? Chúng quả thật rất hữu ích, song lại không thể nào đặt lên bàn cân so sánh với những kỹ năng của pháp sư và chiến binh được.” (Makoto)
Rốt cuộc thì trong lời nói của tôi cũng có chút hờn dỗi trong đó.
Nhưng đây đều là những cảm xúc thật sự của tôi.
“Cậu có biết về những người bạn của mình, Suzuki-san, Yamashita-san, và Endo-san chứ?”
Cô ấy đột nhiên lái sang chuyện khác.
Những đứa bạn cùng tôi chuyển sinh.
Không có vẻ như là chúng tôi thân thiết cho lắm, nhưng cũng gọi là có biết mặt nhau.
Bọn họ đều là những người sở hữu kỹ năng thượng cấp của lớp chiến binh và pháp sư.
“Ba người họ hiện tại đang mất tích, hoặc có khi là chết rồi cũng nên.”
“Hở?” (Makoto)
“Do quá tự tin về kỹ năng của bản thân, họ đã chiến đấu với những con quái vật vượt quá sức mình, và khiêu chiến ở một hầm ngục cấp độ cao, sau đó thất bại.”
“Là vậy sao…” (Makoto)
Tôi đã giam mình ở thần điện trong nhiều năm, nên hoàn toàn không hề hay biết chuyện này.
“Dù sao thì với một đất nước yên bình như Nhật Bản nên bọn cậu không nhận thức được cũng phải thôi. Cho dù kỹ năng mà một người nhận được mãnh mẽ đến nhường nào, thì bản tính của họ vẫn sẽ không thay đổi. [Minh Mẫn] là một kỹ năng tốt để kìm hãm cái sự tự tin thái quá lẫn cẩu thả đó đi đấy, cậu biết chứ?”
“Và nhắc đến kỹ năng Người Chơi RPG, một kỹ năng cố hữu của những người chuyển sinh. Ta nghĩ là nó cũng rất thú vị đó.”
“Không phải tất cả những gì nó đem lại chỉ là thay đổi góc nhìn thôi sao?” (Makoto)
“Bằng cách có được một góc nhìn toàn diện lên tới 360 độ xung quanh bản thân, rõ ràng là cậu có thể chặn được những đòn tấn công bất ngờ, và nhìn tới những góc khuất ở xa hơn tầm nhìn bình thường của bản thân. Ngoài ra, nó cũng tự động [Định Vị] những nơi cậu đã đi tới. Một kỹ năng tiện lợi như vậy là rất hiếm đó, cậu biết chứ?”
Hmm, nếu nói như vậy, thì mấy kỹ năng của tôi cũng không đến nỗi tệ cho lắm nhỉ.
Hiểu rồi.
Yếu tố then chốt ở đây là cách bạn sử dụng chúng như thế nào.
Tâm trạng tôi dường như vừa được giải tỏa đi một chút.
Hỏi thêm một vài câu khác xem thử.
“Cô nói là đã theo dõi tôi bấy lâu nay, nhưng tại sao cho đến tận bây giờ mới ra mặt thế?” (Makoto)
“Thủy Thần Điện nằm trong quyền hạn quản lý của Thủy Nữ Thần, nên ta cũng khá ngần ngại khi động tay động chân ở đó.”
“Nhưng vẫn có những người chiêu mộ của các Vị Thần khác bên trong Thủy Thần Điện cơ mà.” (Makoto)
Nhờ vậy mà Quang Dũng Giả Sakurai mới có thể trở thành một tín đồ của Nữ Thần Mặt Trời.
“Uhm… không phải tốt sao?”
Câu trả lời khá mập mờ đến từ cô ấy.
“Makoto, cậu sẽ trở thành một tín đồ của ta chứ?”
Nữ Thần đã vào thẳng vấn đề rồi kìa.
Cân nhắc cái nào.
Thoạt đầu, tôi dường như đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp tuyệt trần của cô ấy.
Nhưng giờ đây khi đã tỉnh táo, ngẫm lại một chút thì có thể thấy Nữ Thần đứng trước mặt tôi lúc này có hơi khả nghi.
Tại sao cô ấy lại muốn biến một kẻ với chỉ số yếu đuối và kỹ năng kì lạ như tôi trở thành một tín đồ cơ chứ?
Trong những game RPG mà tôi đã chơi qua, những sự kiện ban đầu như thế này, nhìn sơ qua thì có vẻ rất hấp dẫn nhưng thường thì sẽ có những điều ẩn dấu đằng sau khi bạn cứ thản nhiên bấm [Đồng Ý].
Đó là những gì mà bản năng của một gamer mách bảo tôi.
Ngoài ra, đây cũng không phải một trò chơi mà tôi có thể reset phần save cũ.
“Hãy để tôi suy nghĩ một chút.” (Makoto)
“Hả?!”
Phong thái thanh lịch của Nữ Thần bỗng chốc tan biến sau khi nghe qua những lời ấy, và một vẻ hoảng hốt có thể thấy rõ trên gương mặt cô.
“C-Chờ đã, làm ơn. Cậu sẽ là một tín đồ của Nữ Thần đó, biết không?! Hơn nữa, một Nữ Thần đã trực tiếp gặp mặt để nói chuyện như thế này. Đó là một vinh hạnh cực kì lớn đấy?!”
Đúng vậy.
Một Nữ Thần đích thân ra mặt là chuyện không bao giờ xảy ra.
Thậm chí cô gái Vu Nữ mà chúng ta đã nói tới trước đó cũng chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Nữ Thần.
Cho dù đây chỉ là mơ, nhưng một người bình thường như tôi lại có thể gặp mặt và nói chuyện trực tiếp với một Nữ Thần… là chuyện tôi chưa từng nghe qua bao giờ.
Nếu cô ấy là hàng thật, thì…
[Minh Mẫn] đang thủ thỉ với tôi.
“Ta chính là hàng thật đó!”
“Hả?” (Makoto)
“Ah, chết tiệt!”
Đúng là cô ấy đang đọc tâm trí tôi mà.
“Dù sao thì, nếu đúng là một Nữ Thần, hiển nhiên là cô ít nhất cũng phải làm được việc đó rồi.” (Makoto)
“C-Cậu có vẻ bình tĩnh nhỉ…”
Tất cả đều là nhờ tới [Minh Mẫn], nhưng đúng là trước đó tôi cũng có hơi hoảng sợ một chút thật.
“N-Này, rất là khó khăn để một vị thần có thể tới thế giới của con người đó. Nên cậu có thể lập khế ước vào hôm nay được không?”
Nắm lấy bàn tay như thể cầu xin, cùng một ánh mắt van nài ngước lên nhìn tôi.
Khỉ thật, cơ thể cô ấy gần quá.
Gương mặt khả ái ấy đang ở sát cạnh tôi.
Giống như thể những cô gái cabaret thường hay mời chào khách hàng của họ trên chương trình TV mà tôi đã xem.
Cặp mắt xanh ngọc ngà của Nữ Thần đang lấp lánh một rực rỡ.
Tâm trí của tôi bỗng nhiên trở nên mập mờ, và cảm tưởng như tôi sẽ bất tỉnh lấy một lúc ấy.
Đây là… Ma Pháp Quyến Rũ sao?
Tôi đã học về sự tồn tại của ma pháp quyến rũ trong những buổi học ở Thần Điện.
Nó là một kỹ năng dường như được sử dụng bởi các cô gái làm việc trong những nhà thổ.
Có rất nhiều loại ma pháp quyến rũ trên thế giới này, nhưng về cơ bản thì đều phải thỏa mãn một số điều kiện như: ‘Nhìn vào đôi mắt của mục tiêu’, ‘và trong khi nói chuyện với đối tượng bằng một giọng mềm mại’,’chạm vào người họ’.
Các mạo hiểm giả mới vào nghề khi dính váo ma pháp quyến rũ, sẽ ngay lập tức đổ hết tiền bạc của bản thân vào những gái làng chơi, và cuối cùng kết thúc với một đống nợ nần trên người.
Và có vẻ như nó là một chuyện xảy ra rất thưởng xuyên ở đây.
Không phải đó cũng là thứ đang xảy ra với tôi lúc này sao?
Nhưng bởi vì góc nhìn thứ ba đến từ [Người Chơi RPG] luôn được bật, nên thứ mà tôi đang nhìn thấy là hình ảnh bản thân mình cùng với người mà tôi đang nói chuyện, cách đó một khoảng vài mét.
Theo lý đó thì tôi hoàn toàn không hề chạm mắt trực tiếp với người đối diện. Ngoài ra, do hiệu ứng của kỹ năng, nên cũng rất khó nhận ra được cảm giác da thịt cơ thể tiếp xúc với tôi.
Trên tất cả, phải nói tới là [Minh Mẫn].
Tâm trí tôi lúc này hoàn toàn rất điềm tĩnh.
‘Cô nghĩ là sẽ rất khó để em có thể bị cuốn vào thuật quyến rũ đó, Makoto-kun’, là những gì mà bà giáo viên ở thần điện đã nói với tôi.
“Này Nữ Thần-sama, tạm thời vào lúc này, tránh xa tôi ra dùm cái. Cô sát quá rồi đó.” (Makoto)
Kết quả là tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào và lùi lại lấy một bước.
“H-Hả? Tại sao nó lại không có tác dụng?!”
Úi dời, lỡ mồm rồi kìa, Nữ Thần-sama ơi?
Sử dụng tới ma pháp quyến rũ để sở hữu một tín đồ sao?
Nghe giống như một đợt tuyển thành viên cho mấy giáo phái khả nghi vậy.
“Nó không có khả nghi!”
“À phải rồi, cô có thể đọc suy nghĩ của tôi.” (Makoto)
Nghĩ thầm các thứ trong đầu quả thật là vô dụng mà.
“Nếu vậy thì, cô chắc chắn hiểu được lý do tại sao mà tôi nghi ngờ đúng không? Sẽ là tốt hơn nếu cô chịu bỏ cuộc vào lúc này đấy.” (Makoto)
“Không!! Đây là cơ hội duy nhất mà ta có được sau một ngàn năm chờ đợi để thu nạp một tín đồ, nên ta sẽ chắc chắn bắt cậu phải trở thành của ta!!”
Cô ấy đã bắt đầu lộ rõ bản chất và vung tay múa mép để thực hiện ý đồ của mình.
Những nét đẹp huy hoàng từ lúc đầu đã hoàn toàn trôi vào hư không.
Bộ trang phục một mảnh ấy quả thực rất ngắn, cảm giác như tôi có thể nhìn thấy được quần lót của cô ấy… nhưng thật đáng tiếc mà.
Bộ đây là vùng tuyệt đối của Nữ Thần sao?
Trong khi vẫn đang nghĩ tới mấy thứ linh tinh, Nữ Thần bỗng nhiên hỏi tôi.
“Nếu ta cho cậu nhìn bên dưới váy của mình, thì cậu sẽ trở thành tín đồ của ta chứ?”
“Cô đang nói cái quái gì thế?” (Makoto)
Vẫn ngồi bệt dưới mặt đất, Nữ Thần nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
D-Dễ thương quá đi mất, nhưng…
Trở thành tín đồ lại là một câu chuyện khác.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn! Hãy trở thành tín đồ của ta đi mà. Xin cậu đó!”
Cô ấy nắm lấy vai tôi và lắc mạnh hết sức.
Như tôi đã nói, cô gần quá rồi đó.
Làm gì bây giờ…
Thành thật mà nói, tôi không hề biết ý định của cô ấy.
Nhưng tôi lại có thể cảm thấy cô ấy thực sự nghiêm túc trong lời nói của mình.
Dù sao thì, tôi hoàn toàn không có dự định trở thành một tín đồ của bất cứ Nữ Thần nào trong sáu người đó.
Phần lớn là bởi ấn tượng xấu mà cô nàng Vu Nữ kia đã gây nên cho tôi.
Song, cô ấy cũng đã tiến xa tới mức này cơ mà.
Nên hãy cứ tin là cô ấy sẽ không đối xử tệ với tôi vậy.
Kỹ năng Người Chơi RPG bắt đầu đưa ra cửa sổ lựa chọn.
Trở thành một tín đồ ←
Không trở thành một tín đồ
“Được rồi. Tôi sẽ trở thành tín đồ của cô.” (Makoto)
“Hả, thật sao? Y-yay, mừng ghê!”
Hoan hô và reo hò, cũng như nhảy múa lung tung là Nữ Thần vào lúc này.
“Vậy thì, cậu có thể đưa cho ta cuốn Hồn Thư được không?”
Hử, mình có cầm theo nó ngay cả vào trong mơ luôn à?
Khi cố tìm lấy cuốn sách, tôi đã nhìn thấy nó đang ở trong túi áo choàng của mình.
“Của cô đây.” (Makoto)
“Vâng, để xem nào.”
Nữ thần bắt đầu lả lướt ngón tay trên cuốn Hồn Thư.
Cảm giác như tờ giấy vừa lóe sáng lên lấy một lúc thì phải.
Khi nhìn vào phần khế ước, ở đó có ghi là [Tín Đồ Đầu Tiên Của Nữ Thần]
“Cô không có bất cứ ai khác ngoài tôi sao? (Makoto)
“Đúng vậy! Cậu là người đầu tiên đó! Vinh dự chưa nào!!”
Có hơi bất an chút rồi đó.
Sao số lượng lại quá ít đến như vậy.
Nữ Thần kiểu gì mà lại không có ai biết đến cơ chứ.
Nó thực sự khiến tôi lo lắng.
Nếu để chỉ ra một điều khác khiến tôi băn khoăn, thì đó phải là…
“Tôi có thể nhận được một thứ gì đó đại loại như chúc phúc từ cô không, Nữ Thần-sama.” (Makoto)
Tuy có hơi vô liêm sỉ khi nói huỵnh toẹt ra như vậy ngay khi vừa trở thành một tín đồ, nhưng điều này thực sự rất quan trọng.
Bất ngờ thay, Nữ Thần lại tỏ ra khá lúng túng sau khi nghe những lời ấy.
“Thành thật mà nói, ta vẫn còn là một vị thần trẻ tuổi và thứ yếu, nên không thể ban cho cậu chúc phúc như một tín đồ ngay bây giờ được. Nhưng nếu cậu cầu nguyện cho ta mỗi ngày, thì biết đâu một lúc nào đó cậu sẽ nhận được đấy.”
Hả, không phải chứ.
“Đừng lo lắng! Bù lại, ta sẽ cho cậu thứ này! Đây là một Thần Khí như là minh chứng cho khế ước của chúng ta. Nói trước cho cậu biết, nó rất là tuyệt vời đấy!”
Cô ấy trao cho tôi một con dao.
“Một món vũ khí?” (Makoto)
“Cậu có thể sử dụng con dao như vũ khí của bản thân! Nó được rèn ra bởi một Nữ Thần, nên sẽ không thể nào bị phá hủy bằng những cách thông thường! Mỗi khi cầu nguyện, hãy nhớ cầm trên tay thứ này, được chứ?”
Tựa như một cây thánh giá ấy à?
“Vậy thì, đến lúc ta phải đi rồi. Nếu gặp bất kì rắc rối nào, hãy cứ trông cậy vào ta nhé!”
“Ah, chờ đã, không phải là sẽ có một hướng dẫn hay thứ gì đó tương tự sao?”
Tôi vội vàng gọi với lại để hỏi, nhưng Nữ Thần chỉ tỏ ra ngạc nhiên.
“Chắc là cậu không muốn ta nói cho cậu biết phải làm gì tiếp theo đâu, đúng chứ? Có chuyện gì với cái câu ‘thích tự do khám phá’ đó rồi?”
“À, ừ thì…” (Makoto)
Cô ấy quả thực là biết hết tất cả mọi chuyện.
“Trong những tình huống như thế này, thường thì Nữ Thần sẽ đưa ra một nhiệm vụ hoặc một thứ đại loại như vậy.” (Makoto)
“Cậu quả là một con chiên ngoan đạo khi có thể hỏi cả một thứ như thế đấy. Hmm, vậy thì, chỉ duy nhất một điều thôi. Hãy cố gắng mạnh lên!!”
“Đó là mệnh lệnh sao?” (Makoto)
“Không phải mệnh lệnh, mà chỉ là một yêu cầu từ ta thôi. Cậu là tín đồ duy nhất, nên ta sẽ không bao giờ tha thứ nếu cậu cứ lao đầu vào chỗ chết, được chứ?! Ta có kỳ vọng rất cao ở cậu đó.”
Nháy mắt, cô ấy đưa ngón tay cái lên và nói to với tôi: “Chúc may mắn”, rồi sau đó biến mất.
~~~*~~~
Khi tôi thức dậy, trời đã tờ mờ sáng, và nằm kế bên gối ngủ của tôi, là một con dao không vỏ.
N-Nguy hiểm quá.
“Hm? Không phải đây là con dao mà mình lấy từ con goblin hôm qua sao? (Makoto)
Con dao rỉ sét và tàn tạ bằng cách nào đó đã biến thành một tạo vật rất đẹp đẽ.
Tôi cầm nó lên tay một cách lưỡng lự.
Không quá nhẹ, cũng không quá nặng; một trọng lượng cực kì hoàn hảo.
Bàn tay tôi cứ như bị cuốn vào con dao bởi cảm giác rất đỗi quen thuộc, chưa kể tới dòng chảy ma lực của nó dường như từ từ thấm vào cơ thể tôi.
Một vũ khí ma pháp sao?
Lưỡi dao màu xanh lục đang tỏa ra một ánh hào quang lấp lánh một cách bí ẩn.
“Nữ Thần-sama, cám ơn cô rất nhiều.” (Makoto)
Chắp cả hai tay lại, tôi bắt đầu cầu nguyện, và ngay khoảnh khắc ấy, một biểu tượng mờ nhạt bỗng xuất hiện trên bàn tay phải của tôi.
Trông như thể một con chó đang ngậm con dao trong mồm vậy.
Đây là lần đần tiên tôi thấy một biểu tượng như thế này. Có lẽ tôi nên tìm hiểu kỹ hơn nó là gì về sau.
Nhìn vào quyển Hồn Thư, bên trong ghi rõ ràng rằng tôi là một tín đồ của Nữ Thần.
Vậy ra lúc đó không phải là mơ.
“Hm? Takatsuki-san, cậu có một con dao sao?”
Oái, nguy hiểm ghê.
Tôi hoàn toàn không để ý rằng anh chàng thương nhân kia đã thức dậy.
“Ah, đúng rồi, tôi chỉ đang đang cầu nguyện lên Nữ Thần một chút ấy mà.” (Makoto)
“Thế thì tôi cũng sẽ cầu nguyện luôn. Nữ Thần May Mắn, cám ơn người vì đã cho con gặp mặt Takatsuki-san.”
Haha…
“Giờ thì, hãy khởi hành thôi. Tôi nghĩ là chúng ta sẽ tới được thành phố vào tầm buổi chiều.”
~~~*~~~
—Thủy Trấn, Makkaren.—
Đây là thành phố lớn thứ hai mươi ở lục đia này.
Dòng suối chảy ra từ Khu Rừng Tinh Linh và Rừng Đại Ngàn quy tụ lại thành một con sông, và cuối cùng chảy ra hồ Shimei.
Nằm ở phía sau bờ đê của con hồ, tọa lạc một thành phố vô cùng lộng lẫy.
Cũng vì tồn tại rất nhiều kênh rạch khắp mọi nơi, nên người dân thành phố đã quen với việc sử dụng phà như phương tiện di chuyển chính của mình.
Rượu vang tự nấu phát triển rất hưng thịnh, và độ nổi tiếng thì khỏi phải bàn cãi. Không ai sống ở lục địa này lại có thể từ chối những loại đồ uống mang hương thơm ngây ngất chất cồn làm ra tại Makkaren.
Đó là những gì tôi nghe được từ anh chàng thương nhân.
“Cuối cùng cũng đến nơi an toàn. Cám ơn cậu rất nhiều nha, Takatsuki-san.”
“Tôi cũng vậy. Cám ơn anh vì đã dạy cho tôi biết thêm về nhiều thứ.” (Makoto)
Trước khi đặt chân tới thành phố, tôi đã được anh ta cung cấp rất nhiều thông tin về các thứ như: những người có tầm ảnh hưởng lớn ở đây, vị trí của hội mạo hiểm giả, những cửa hàng nơi tôi có thể mua các món vũ khí và vật phẩm với giá rẻ mạt, cũng như các quầy ăn uống, và cả một quán trọ tử tế để nghỉ chân.
Trên chuyến hành trình, tôi cũng đã thử nhờ anh ta kiểm tra con dao nhận được từ Nữ Thần, nhưng anh ta đã nói rằng là không thể kiểm tra được nó với chỉ kỹ năng [Giám Định: Trung Cấp] của bản thân.
Và chúng tôi đã chào tạm biệt nhau ngay khi anh ta tới được thương hội.
Còn tôi thì tiếp tục rảo bước tới Hội Mạo Hiểm Giả nằm ngay dưới khu thương mại.
Nhân tiện thì, nhà thờ tọa lạc ở trung tâm của thành phố.
Sức ảnh hưởng của nó lên xã hội Thủy Quốc là rất lớn.
Đến nỗi mà thành phố này đã được xây dựng với nhà thờ như là đầu não của nó.
Tuy nhiên, Thủy Nữ Thần là người mà Thủy Quốc đang tôn thờ, và trụ cột của nó, không ai khác ngoài Vu Nữ.
Tóm lại là tôi sẽ không tới gần chỗ đó đâu, được chứ?
Thề thốt một cách nhiệt thành nhất trong trái tim mình.
~~~*~~~
Một lúc sau, tôi đã tìm ra được tòa nhà của Hội Mạo Hiểm Giả.
Nó còn lớn hơn cả tôi tưởng tượng, một kiến trúc bằng đá được gia công rất tinh xảo.
Đi vào bên trong, hiện ra trước mắt tôi lúc này là một không gian cực kỳ rộng lớn, nơi mà những sạp hàng ăn và vũ khí được bày biện ra dọc theo hai bên.
Đây là lối vào sao?
“Này chàng trai, làm một ly chứ? Chúng tôi có những vại đồ uống cực kỳ mát lạnh và ngon lành đây.”
“Chúng tôi sở hữu những món vũ khí tốt nhất được rèn bởi các nghệ nhân ở Thổ Quốc. Nếu cậu mua ngay bây giờ, chúng tôi sẽ chiết khấu chúng đi 10%.”
Quả thực rất tấp nập.
Đây đó là những chiếc bàn được bày biện một cách đơn giản, rồi cả những con người đang tiệc tùng một cách vui vẻ nữa chứ.
Khi nhìn vào bảng chỉ dẫn, tôi có thể thấy rõ những cơ sở vật chất ở đây như: khu vực nghỉ dưỡng ( bạn cũng có thể dùng nó để nghỉ qua đêm, đàn ông và phụ nữ tách biệt), khu vực tập luyện, và cả một nhà kho dùng để lưu trữ những quái vật bị thảo phạt.
Thế mà tôi lại cứ tưởng Hội Mạo Hiểm Giả chỉ đơn giản là nơi mà bạn được cấp chứng chỉ mạo hiểm giả, và mọi thứ sẽ chỉ như thi bằng lái xe, nhưng hóa ra nó lại giống một phòng gym thể dục với đầy đủ những cơ sở vật chất giải trí.
Và nơi mà bạn tiếp nhận những nhiệm vụ cũng là nơi mà bạn sẽ nhận được chứng chỉ của mình.
May mắn thay, hôm nay không có nhiều người xếp hàng cho lắm, nên tôi đã nhanh chóng tới được trước quầy lễ tân.
“Xin chào, bạn cần gì ạ?”
Cô gái đón tiếp tôi là một người rất xinh xắn.
Nhìn qua những người tiếp tân khác, ai ai trong số họ tất thảy đều có thể coi là một mỹ nhân.
“Tôi có thể đăng ký trở thành một mạo hiểm giả được chứ?” (Makoto)
“À, chắc hẳn đây là lần đâu tiên bạn tới đây. Tôi hiểu rồi. Vậy thì, xin hãy điền đầy đủ thông tin vào tờ giấy này. Ngoài ra, chắc hẳn là bạn phải có một cuốn Hồn Thư, đúng chứ?”
Tôi đưa cuốn Hồn Thư cho cô gái tiếp tân.
Điền vào tên, lý lịch cá nhân, các kỹ năng, và chức nghiệp vào tờ giấy.
“Xong rồi đây.” (Makoto)
“Cám ơn rất nhiều. Tôi sẽ xác nhận nó ngay.”
Cô gái tiếp tân có hơi ngạc nhiên khi nhìn vào dòng chữ người chuyển sinh ghi trên lý lịch của tôi, nhưng lại không nói bất cứ lời nào.
“Tốt rồi. Bạn có muốn giữ nguyên chức nghiệp của mình là ‘Pháp Sư Tập Sự’ không?”
“Vâng, cứ để như vậy đi.” (Makoto)
“Xin hãy đợi một lát để chúng tôi chuẩn bị chứng chỉ cho bạn. Cầm lấy số thứ tự này và chờ đến lúc được gọi tên.”
Tôi lại cứ đinh ninh là mình sẽ gặp phải mấy tên mạo hiểm giả bặm trợn chuyên đi gây sự với một newbie mới gia nhập Hội Mạo Hiểm Giả cơ đấy, nhưng có vẻ như khi nhìn xung quanh, không có gì như vậy sẽ xảy ra cả.
Rốt cuộc thì tôi cũng nhận được chứng chỉ mạo hiểm giả của mình mà không gặp bất cứ vấn đề nào.
~~~*~~~
Takatsuki Makoto: Pháp Sư Tập Sự
Cấp Độ: 2
Cấp Bậc Mạo Hiểm Giả: Đá
Kỹ Năng Cố Hữu: [Minh Mẫn], [Thủy Ma Pháp: Sơ Cấp], [Người Chơi RPG].
Kỹ Năng Thông Thường: [Ẩn Mật], [Dò Tìm]……
Cân Lực: XX
Thể Lực: XX
Ma Lực: XX
Nhanh Nhẹn: XX
…
..
.
~~~*~~~
Cấp độ hiện tại của tôi đang là hai sau khi đánh bại lũ goblin đó.
Còn về những thứ khác, chả có gì ngoài đống chỉ số thấp lè tè mà tôi đã xem qua hàng chục lần ở thần điện.
Rất yếu.
Tôi biết chứ, nhưng nó vẫn làm tôi khá buồn mỗi khi nhìn thấy.
“Mà thôi kệ đi.” (Makoto)
Nhờ tới [Minh Mẫn] mà tôi có thể ngay lập tức lấy lại ý chí của mình.
Cất tấm thẻ chứng nhận vào túi, tôi rảo bước rời khỏi Hội Mạo Hiểm Giả.
Được rồi, đến nơi tiếp theo nào.
Vị trí mà tôi đang hướng tới bây giờ là cửa hàng Fujiwara mà tôi nghe kể từ anh chàng thương nhân.
Phải, thằng bạn cùng lớp với tôi - Fuji-yan, đã có hẳn một cửa hàng của riêng mình.