╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Chào buổi sáng, anh đang đợi tôi hả, Makoto?”
“Tôi cũng vừa mới tới thôi.” (Makoto)
“Vậy thì, chúng ta đi nào.”
Sau khi lời qua tiếng lại như thể một đôi uyên ương, tôi bắt đầu khởi hành cùng Lucy.
Nơi hẹn gặp chính là lối vào của hội.
Dù sao thì, bất kể bao nhiều lần tôi nhìn Lucy, cô ấy vẫn trông cực kì xinh đẹp.
Có thể lập tổ đội với một hồng nhan như thế này, dị giới rốt cuộc cũng không quá tệ nhỉ.
Song vẫn còn một thứ khiến tôi băn khoăn.
“Cô lạnh sao?” (Makoto)
Tuy tiết trời đã sang xuân, nhưng buổi sáng thì không khí vẫn còn khá lạnh.
Thậm chí tôi đã phải mặc lên mình một chiếc áo dài tay, và khoác thêm cả một tấm áo choàng, nhưng trang phục của Lucy thì lại chỉ phong phanh và rất gọn nhẹ.
Một chiếc áo trông như thể áo lót camisole, cùng với đó là một bộ váy ngắn. Ngoài ra thì còn thêm một tấm áo choàng, nhưng rất khó để nói từng ấy có thể bảo vệ khỏi cái lạnh thấu xương.
“Tôi có một nhiệt độ cơ thể bẩm sinh rất cao, nên đừng lo lắng nhiều quá.” (Lucy)
“Tôi hiểu rồi.” (Makoto)
Tuy nói là không có vấn đề với nó, song như một cậu bé cao trung khỏe mạnh, thì với bộ quần áo ấy, rất khó để tôi có thể biết nhìn đi đâu.
Bộ trang phục hoàn toàn phô bày lên đôi vai và cặp đùi của cô ấy trông thật khêu gợi.
Tôi đẩy [Minh Mẫn] lên mức 80%.
Với nó, tôi có thể ngăn chặn được cái dục vọng đang trào dâng trong tâm trí mình.
Hành xử như thể không bận tâm, tôi chuyển chủ đề.
Tôi hiện đang đứng trước tấm bảng thông cáo của hội.
“Có bất kì nhiệm vụ nào tốt không?” (Makoto)
“Hmm, chả có gì đáng chú ý.” (Lucy)
Nhìn thoáng qua, tôi có thể thấy các nhiệm vụ như Thảo Phạt Griffon, Tìm và Thảo Phạt Nhân Ngưu trong Hầm ngục, Giao Nộp Vảy của Hỏa Long; tất cả chúng đều là những nhiệm vụ thuộc hàng khó nhằn.
Có hơi quá sức đối với chúng tôi rồi.
Các nhiệm vụ còn lại bên trái là: Thu Thập Thảo Dược, Giao Nộp Thịt của Thỏ Sừng; mấy loại nhiệm vụ vặt vãnh.
“Ara, không phải Makoto và Lucy đây sao? Vẫn đang tìm nhiệm vụ đầu tiên cho tổ đội à?” (Mary)
Mary-san dường như đã bắt đầu ngày làm việc vừa kịp lúc.
“Chào buổi sáng, Mary-san. Chị có nhiệm vụ nào phù hợp với tụi em không?” (Makoto)
“Hmm, một tổ đội bao gồm hai pháp sư đồng đoàn nhỉ. Sẽ rất khó đây.” (Mary)
Chị ấy làm một vẻ mặt đăm chiêu.
Đành vậy rồi.
“Hãy đi săn goblin nào. Vừa an toàn lại có thể kiếm thêm chút đỉnh.” (Makoto)
“Dù gì thì nó cũng là nghề của anh mà.” (Lucy)
“Mary-san, bọn em đi đây. Chúc may mắn với công việc.” (Makoto)
“Ừ, cẩn thận nhé. Chị nghĩ là em sẽ ổn thôi, Makoto-kun.” (Mary)
“Còn em thì sao?” (Lucy)
“Hãy cứ làm theo chỉ dẫn của Makoto-kun được chứ, Lucy? Đừng có cãi nhau đấy, nghe chưa?” (Mary)
“Hả? Chị ấy có ý gì chứ?” (Lucy)
Lucy có vẻ không thích lời Mary vừa nói.
Ở tổ đội cũ, cô ấy đã bất đồng với chiến hữu của mình và tách ra khỏi họ.
Thế nên Mary-san nói vậy cũng đúng thôi.
Chúng tôi vẫy chào Mary-san và rời khỏi hội.
~~~*~~~
“Này, anh không nghĩ là Mary-san thích mình ư, Makoto?” (Lucy)
“Hả?” (Makoto)
Sao tự nhiên lại hỏi vậy?
“Không thể nào.” (Makoto)
“Nhưng không phải là chị ấy cực kì tốt bụng với anh sao?” (Lucy)
“Đó là bởi vì tôi là một tên tân binh.” (Makoto)
Ngoài ra, chị ấy còn rất lo lắng khi biết được chỉ số thậm tệ của tôi và mấy thứ tầm thường khác.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hồn Thư của tôi, chị ấy đã cực kì ngạc nhiên.
“Chị ấy sẽ ngừng trông nom những mạo hiểm giả khác một khi họ lên được đồng đoàn, anh biết chứ? Mọi người đều nói rằng chỉ mình anh là được chị ấy chăm sóc suốt thời gian qua.” (Lucy)
“Không không không.” (Makoto)
Dù là tôi chưa từng nghe thấy lời đồn thổi ấy bao giờ.
“Không phải cô đang nghĩ hơi quá về nó ư?” (Makoto)
“Mỗi ngày anh đi ăn tối, chị ấy đều nói chuyện với anh, đúng không? Trước khi tới hội, Mary-san đều sẽ nhấm nháp vài cốc đồ uống mỗi hai ngày, anh biết chứ?” (Lucy)
“L-là vậy ư?” (Makoto)
Mary-san thích tôi sao?
Một cô gái thuộc tuýp Onee-san xinh đẹp.
Bầu ngực của chị ấy rất chi là to.
Tôi nuốt nước miếng.
Liệu chị ấy có dịu dàng dẫn tôi lên giường không?
Chờ đã, không phải vậy!
Tôi đang trở nên thiếu kiên nhẫn sau khi nghe được câu chuyện của Fuji-yan.
Tôi đâu phải là cái loại đàn ông ngập tràn trong suy nghĩ nhục dục đó đâu chứ.
“Đừng có nói vớ vẩn nữa và đi thôi.” (Makoto)
“Aah, ai đó đang đánh trống lảng kìa.” (Lucy)
“Đủ rồi đấy. Cho dù là với goblin, thì cũng phải nghiêm túc mà chiến đấu, nếu không chúng ta sẽ khiến bản thân bị thương.” (Makoto)
Giờ thì, hãy đưa cuộc nói chuyện trở về chủ đề chính.
“Tôi hiểu rồi, geez. Này, chúng ta đang đi đâu thế?” (Lucy)
“Một khu vực ở gần Rừng Quỷ Quyệt mà tôi luôn đi săn goblin.” (Makoto)
“Sao chứ? Không phải nó rất xa ư? Ít nhất cũng phải mất tới nửa ngày để tới đó, anh biết chứ.” (Lucy)
“Không sao đâu, nó ổn thôi mà.” (Makoto)
“Thật sao?” (Lucy)
Lucy có vẻ lo lắng.
Mà, cô ấy sẽ hiểu ngay khi tự mình chứng kiến.
Tôi chào gác cổng-san tại cổng ra phía tây và rời khỏi thành phố.
Một khi rời khỏi cổng thành, bạn có thể nhìn thấy khu rừng ngay lập tức.
Chúng tôi đi bộ một hồi dọc theo con đường chính tới khu rừng.
“Giờ đây khi nghĩ lại về nó…” (Makoto)
Tôi hỏi cô ấy về một thứ vẫn luôn khiến mình băn khoăn.
“Cô là một elf đúng chứ, Lucy?” (Makoto)
Thành viên đầu tiên trong tổ đội của tôi là một elf.
Tôi có thể khoe khoang điều này với Fuji-yan.
“Đ-Đúng vậy! Anh có thể đoán qua việc nhìn cặp tai tôi, phải không?!” (Lucy)
“Ooh, hóa ra là thế. Vậy là có cả những elf sở hữu cặp mắt và mái tóc màu đỏ”, khi tôi nói điều này, Lucy bỗng đảo ánh mắt đi.
“Uhm, tôi là một con lai. Không phải elf thuần chủng…” (Lucy)
“Hm?” (Makoto)
Aah, vậy ra đây là một vấn đề nhạy cảm nhỉ.
Có lẽ cô ấy đã trải qua rất nhiều điều tồi tệ cho đến giờ chỉ vì dòng máu lai của mình? Giả dụ như bị cô lập khỏi những elf khác.
Nếu đúng là vậy, thì tôi đã đụng phải một chuyện không nên hỏi rồi…
“Mà, dù gì thì ông nội của tôi cũng chính là lý trưởng của làng elf, nên thành ra có rất nhiều người than phiền về việc tôi bị tẩy chay.” (Lucy)
Lucy thản nhiên trả lời mà không hề tỏ ra chút tội lỗi cùng một khuôn mặt đầy hoan hỉ.
Cô gái này cá tính phết.
“Nó có khiến anh khó chịu vì tôi không phải một elf thuần chúng không, Makoto?” (Lucy)
Cô ấy nhìn tôi một cách lo lắng.
Oi oi, cái cá tính vừa nãy bay đâu mất rồi?
“Tôi chỉ hỏi bởi vì cô là elf đầu tiên mà tôi gặp từ khi tới thế giới này.” (Makoto)
“Aah, hóa ra là vậy.” (Lucy)
Lucy trông có vẻ nhẹ nhõm.
Truyện trò trong một tổ đội rất chi là khó khăn. Tôi không biết là mình có thể giữ được nhịp độ thế này trong bao lâu.
Phải đấy, nó rất khó đối với một tên sống khép kín như tôi.
Chúng tôi rảo bước trong khu rừng lấy một lúc, và bắt đầu tiến tới bờ suối cạnh bên đường.
Ở đây chắc là ổn rồi.
“Này, chúng ta đang đi đâu vậy? Có một dòng suối ở đằng kia, anh biết chứ?” (Lucy)
“Đây chính là lối đi.” (Makoto)
Tôi bước lên mặt nước.
Thủy Ma Pháp: Thủy Diện Bộ Hành.
“Vẫn vô niệm như thể một điều tất nhiên nhỉ.” (Lucy)
“Được rồi, tới đây nào.” (Makoto)
Tôi ra hiệu cho Lucy.
“Tôi đâu có sử dụng được Thủy Diện Bộ Hành. Hoặc đúng hơn là, chúng ta sẽ làm gì sau đấy?” (Lucy)
“Ổn thôi mà, sẽ ổn thôi. Cứ đưa tay cô cho tôi.” (Makoto)
Không chờ câu trả lời, tôi nắm lấy tay áo và kéo cô ấy tới dòng suối.
“Kya!” (Lucy)
“Đừng buông ra, được chứ? Hiệu lực của ma pháp sẽ bị cắt đứt nếu cô làm thế.” (Makoto)
“Đừng có bất ngờ kéo tôi như vậy!” (Lucy)
Bổ Trợ Ma Pháp như Thủy Diện Bộ Hành có thể được chia sẻ bằng cách chạm vào một phần nào đó trên cơ thể người thi triển.
Hiệu lực sẽ biến mất một khi hai người tách khỏi nhau.
Mà, tôi cũng có thể niệm cho cả hai, nhưng bằng cách này lại tốn ít ma lực hơn.
“Bề mặt của nước cảm giác như thể tấm đệm vậy. Kì lạ ghê.” (Lucy)
“Bám chắc vào. Chúng ta sẽ đi còn nhanh hơn nữa đấy.” (Makoto)
“Hả? Ý anh là sao?” (Lucy)
[Thủy Ma Pháp: Thủy Lưu]
“Eh? Eeeeeeh?!” (Lucy)
Lucy hét lớn trong kinh ngạc.
Chúng tôi di chuyển dần lên đầu nguồn con suối.
“Chỉ có mỗi lượng nước dưới chân chúng ta là chuyển động thôi sao?!” (Lucy)
Fufu, cô ấy đang ngạc nhiên kìa
“Thứ này là gì thế?!” (Lucy)
“Một biến thể của Thủy Lưu. Tôi gọi nó là Động Thủy Bộ Đạo.” (Makoto)
Tôi đã thi triển ma pháp này dựa theo hình ảnh đường ray xe lửa.
Thế giới này hẳn là không sử dụng nó theo cách ấy.
“Thật là cái tên kì lạ cho một ma pháp…” (Lucy)
“Im lặng nào. Tôi sẽ tăng tốc thêm nữa.” (Makoto)
“C-chờ đã, tôi còn chưa chuẩn bị—” (Lucy)
Tôi ngay lập tức tăng tốc lên.
Khoảnh khắc gia tốc cảm giác thật tuyệt.
“Kyaaaaaa!!” (Lucy)
Một tiếng thét vang vọng khắp khu rừng.
“Này, đừng có to tiếng thế.” (Makoto)
“Đừng có đòi hỏi thứ không thể!” (Lucy)
Chúng tôi băng qua khu rừng trong tức khắc.
~~~*~~~
“Chờ đã, cho tôi nghỉ một chút. Chuyến đi vừa nãy làm tôi chóng mặt quá.” (Lucy)
Lucy di chuyển vờ vật tới một cái cây và dựa vào nó.
“Xin lỗi, tôi tăng tốc có hơi quá đà.” (Lucy)
Phải rút kinh nghiệm.
Tôi quá đam mê rồi.
“Không, ổn thôi mà. Cơ mà nó tuyệt vời thật đấy. Chúng ta đã tiến tới gần Rừng Quỷ Quyệt chỉ trong vòng ba mươi phút. Vậy ra là từ trước tới giờ anh vẫn đi như thế này nhỉ.” (Lucy)
“Ừ, chúng ta tới đích rất nhanh, đúng không?” (Makoto)
“Đây chính là khu vực gần Rừng Quỷ Quyệt à?” (Lucy)
“Chính xác, đó là lý do, đừng có hét to lên như thế. Chúng ta sẽ bị bao vây bởi goblin đó.” (Makoto)
“Hả?!” (Lucy)
Lucy nhanh chóng bám lấy vạt áo tôi thêm lần nữa.
“Số lượng là bao nhiêu thế?” (Lucy)
“Gần 40 con, tôi nghĩ vậy. Như mọi ngày thôi.” (Makoto)
“Eeh?! Nhiều quá vậy!” (Lucy)
“Ở đây là vậy đó. Chúng ta có một khoảng cách khá tốt với con goblin gần nhất, và màn sương hôm nay cũng khá dày, nên khả năng chúng ta bị phát hiện là rất thấp. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi.” (Makoto)
“A-Anh có vẻ quen với chuyện này quá nhỉ.” (Lucy)
“Vì ngày nào tôi cũng tới đây mà.” (Makoto)
“Đúng như mong đợi ở Lao Công Goblin.” (Lucy)
Đừng có rêu rao cái biệt danh đó nữa coi!
“GIờ thì, hãy đi săn một con goblin nào đó gần đây.” (Makoto)
Nếu có một quái vật ở gần, Lucy ắt hẳn sẽ đủ thời gian để niệm ma pháp của mình.
~~~*~~~
-Góc nhìn của Lucy-
“Vậy thì, đợi ở đây một chút.” (Makoto)
Nói xong, Makoto biến mất trong làn sương.
Anh ta hẳn là đã dấu đi tiếng bước chân bằng Ẩn Mật.
Tôi không còn có thể cảm thấy sự hiện diện của anh ta.
“Đừng có để tôi một mình ở nơi này chứ…” (Lucy)
Ngay khi nhận ra rằng đây là khu vực gần với Rừng Quỷ Quyệt, tôi đột nhiên cảm thấy bồn chồn.
“!”
Tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ của thứ gì đó ở đằng xa.
Bởi vì là elf, nên tôi có đôi tai rất nhạy.
Cho dù như vậy, nó vẫn là một âm thanh rất nhỏ đến nỗi tôi suýt chút nữa bỏ qua vì nghĩ là do trí tưởng tượng bản thân tạo nên.
Một hồi sau, Makoto trở về.
“Tôi đã hạ gục một con rồi.” (Makoto)
“Tuy nói vậy, nhưng tôi đâu có nhìn thấy anh.” (Lucy)
Tôi lên tiếng như thể đang hờn dỗi.
Một âm thanh xào xạc vang lên.
Một con goblin nhỏ đang nhìn về phía này sao?!
Nó đang bỏ chạy để gọi đồng bọn của mình.
“Makoto!” (Lucy)
“Ổn thôi mà.” (Makoto)
Khi Makoto đưa tay lên hướng về con goblin, đột nhiên, một thứ gì đó màu trắng bỗng phủ đầy miệng và cặp mắt của nó.
Đó là… Anh ta đang điều khiển làn sương ư?
“?!”
Con goblin dường như quá bối rối để thốt lên bất cứ âm thanh nào.
Makoto tiếp cận nó trong im lặng, và đâm vào tim con goblin với con dao của mình.
Lưởi dao xuyên qua ngọt xớt, nhưng lại không hề có chút máu nào.
Con dao cũng hoàn toàn sạch sẽ thậm chí sau khi được rút ra.
Con goblin ngã gục.
Không hề có tiếng động nào cất lên khi cơ thể con goblin chạm đất.
Anh ta có lẽ đã xóa đi âm thanh với Ẩn Mật.
(Thao túng làn sương mù bằng kỹ năng của mình là thế, song thậm chí anh ta còn điều khiển cả máu của con goblin để không bị vấy bẩn sau khi hạ gục nó ư?) (Lucy)
Anh chàng này đang làm những thứ quá chi là khủng khiếp như thể nó chả là gì vậy.
“Thấy sao nào?” (Makoto)
Đừng có trưng ra cái bản mặt “Dễ quá phải không?” đó chứ.
Đây chính là khả năng của một pháp sư đã tôi luyện thông thạo ma pháp của mình đến cực hạn sao? Tuyệt vời.
…Chỉ có điều, anh ta hành động giống như thể một sát thủ vậy.
“Tôi sẽ đi săn thêm một vài con nữa.” (Makoto)
Nói xong, Makoto lại biến mất vào làn sương.
“Đây là thành quả trong hôm nay.” (Makoto)
Makoto đã săn được mười con goblin chỉ trong một tiếng đồng hồ.
Anh ta chỉ đơn giản là sử dụng Ẩn Mật để âm thầm tiếp cận, và hạ gục chúng.
Nếu chẳng may bị phát hiện trước khi tới gần, anh ta sẽ ngay lập tức bịt miệng và mắt chúng lại bằng ma pháp.
Kết quả là, chúng còn không thể nào gọi đồng bọn tới.
“Tồn tại rất nhiều sương mù ở quanh đây, nên tôi có thể sử dụng ma pháp bất cứ khi nào mình thích.” (Makoto)
“Suy cho cùng thì Rừng Quỷ Quyệt cũng là nơi bị bao phủ bởi sương mù suốt cả năm mà.” (Lucy)
Tất thảy mọi người đều đang tự hỏi làm sao một tên tân binh như Makoto lại luôn đi tới một nơi nguy hiểm như Rừng Quỷ Quyệt để săn bắn. Và bí ẩn đó đã được giải mã.
“Sở hữu lượng ma lực rất thấp, nên tôi chỉ có thể xài mấy ma pháp mạt hạng như thế này.” (Makoto)
“Mạt hạng ư?” (Lucy)
Tôi lại nghĩ nó khá ấn tượng đấy chứ.
“Nhân tiện thì, cô có thể cho tôi thấy ma pháp của mình được chứ, Lucy?” (Makoto)
Oh, cuối cùng cũng đến lúc đó.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì ma pháp của cô cần thời gian để niệm, đúng chứ?” (Makoto)
“Ừ… ít nhất thì, hơn ba phút.” (Lucy)
“Lâu quá đấy.” (Makoto)
Uuh, anh ta đang thất vọng sao?
“Mà, tốt thôi. Tôi cũng đã đánh bại phần lớn lượng goblin quanh đây, nên cho dù cô có cần thời gian lâu để niệm phép, chúng cũng sẽ không nhận ra ngay lập tức đâu, tôi nghĩ vậy.” (Makoto)
“Vậy ra anh đã tính xa đến vậy ư?” (Lucy)
“Bởi chúng ta có cơ hội ở đây, nên tôi cũng muốn chiêm ngưỡng Vương Cấp Ma Pháp.” (Makoto)
Cặp mắt của Makoto đang lấp lánh.
Chúng đang tràn ngập với mong đợi.
Hả? Tính cách anh ta thay đổi ư?
Tôi lại cứ tưởng anh ta là dạng lạnh lùng, ngầu lòi cơ.
“Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị.” (Lucy)
Tôi không thể thất bại.
Tôi đã tách ra khỏi tổ đội của Jean và Emily sau một trận cãi vã, và bây giờ chẳng có ai ở trong Hội Mạo Hiểm Giả tại Makkaren sẽ cho tôi gia nhập tổ đội chung với họ.
Tôi bắt đầu niệm phép.
Tuy nói vậy, nhưng nó lại chỉ là Ma Pháp Sơ Cấp: Hỏa Cầu.
“Wow!” (Makoto)
Makoto trầm trồ.
Kích thước của hỏa cầu dần lớn lên.
Một mét, hai mét…
Đến cuối thì, một quả cầu lửa to bằng ngôi nhà đã được tạo ra trên đầu tôi.
“Không phải nó có hơi… nguy hiểm sao?” (Makoto)
Khuôn mặt của Makoto cứng đờ.
Song do đang tập trung vào ma pháp của bản thân, nên tôi không còn thời gian để trả lời anh ta.
Bàn tay tôi đang run rẩy.
Tôi đang trút hết sức bình sinh để giữ chặt quả cầu lửa khổng lồ mà mình vừa tạo ra.
“[Hỏa Cầu]!!” (Lucy)
Tôi ném quả cầu lửa khồng lồ về phía trước.
Một âm thanh to lớn của thứ gì đó nặng nề va chạm xuống mặt đất theo cùng với rung chấn dữ dội dưới chân.
*Bùm!* Một cột lửa bốc lên như thể muốn thiêu cháy bầu trời.
Giờ đây khi ma lực đã rời khỏi cơ thể, tâm trí tôi bỗng nhiên trống rỗng.
Aah, thật nhẹ nhõm mà.
“Hmph, một uy lực đúng như mong đợi ở mình!” (Lucy)
“Ấn tượng lắm. Thảm thực vật của Rừng Đại Ngàn vốn dĩ sở hữu kháng lửa rất mạnh giờ đây đang cháy nghi ngút.” (Makoto)
Makoto nói với một vẻ mặt trầm trồ.
Đã rất lâu rồi kể từ khi tôi sử dụng đến 10% sức mạnh của hỏa cầu.
Cảm giác tuyệt làm sao.
Ah, nhưng không phải cường độ của ngọn lửa hơi quá mạnh sao?
Cây cối ở Rừng Đại Ngàn thường rất khó bị cháy.
Song chúng giờ đây lại đang bén lửa như thể điều đó chả quan trọng.
E-Eh?
Chờ chút, tôi quá tay rồi ư?
…Kết quả là một vụ cháy rừng đã xảy ra.