╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Điểu Sư.
Trong thế giới fantasy, chúng có lẽ là nổi tiếng chỉ đứng sau loài rồng.
Một con quái vật với nửa thân trên là đại bàng, và nửa thân dưới là sư tử. Một thứ mà nhiều người chắc hẳn đã biết.
Tôi rất thích những con điểu sư xuất hiện trong RPG game.
Chúng thường hay lộ diện ở khoảng giữa game như những đối thủ mạnh mẽ.
Tôi chưa từng thấy bất kì game nào lấy điểu sư làm trùm cuối, thay vào đó họ sẽ cho con quái này vào làm trùm phụ với độ khó khá cao cho người chơi.
Tóm lại thì, chúng rất ngầu.
Bạn biết đó… nó đáng lẽ ra không phải một thứ đột nhiên xuất hiện vào đầu game sớm thế này.
Tôi sẽ phải chuẩn bị tinh thần đây, Điểu Sư-san.
Một con quái vật nổi danh trong cộng đồng game fantasy đang lao về phía chúng tôi với tốc độ cực kì nhanh.
Tôi có thể nghe thấy âm thanh của những luồng gió phát ra từ tiếng vỗ cánh và tiếng kêu dã thú của nó.
“Rất lớn…” (Makoto)
Con Điểu Sư to gấp đôi so với con Bison Hung Bạo vừa nãy.
Cặp móng vuốt hình lưỡi liềm vươn ra từ hai chi trước to bản của nó đang lấp lánh rực rỡ.
Cảm tưởng rằng nó có thể cắt xuyên qua cơ thể con người như một miếng vải vụn vậy.
“Mọi người, tránh xa ra! Mục tiêu của nó có lẽ là thịt của con Bison Hung Bạo”, Jean hét lớn.
Con Điểu Sư ắt hẳn đã bị thu hút tới đây bởi mùi thịt cháy xém.
Jean nắm lấy tay của Emily bỏ chạy.
“Lucy, chúng ta đi thôi.” (Makoto)
“Nhưng đây là con quái vật mà cả bọn đã cố hết sức để đánh bại…” (Lucy)
“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó! Chúng ta không tài nào có thể đánh bại một mối nguy hiểm cấp độ cao như thế!” (Makoto)
Tính ra thì con orge hôm bữa còn trông dễ thương hơn gấp bội so với con điểu sư này.
Đôi cánh đại bàng khổng lồ đang liên tục tạo ra những cơn gió xoáy, và tôi thậm chí có thể cảm nhận được từ tận đây.
Con Điểu Sư dừng lại tại vị trí con Bison Hung Bạo đúng như chúng tôi nghĩ.
Nó bắt đầu róc từng miếng thịt ra để ăn.
“Aah, chiến lợi phẩm của chúng ta…” (Lucy)
Mặc dù nghe thấy Lucy, nhưng tôi đã lơ đi.
Đến nước này mà cô còn lo lắng đến thứ đó làm gì cơ chứ?
Chúng tôi âm thầm giữ khoảng cách để không thu hút sự chú ý từ con Điểu Sư.
(Xin mày đấy, bọn tao sẽ cho mày con quái đó, nhưng làm ơn hãy rời đi sau khi ăn xong.) (Makoto)
Tôi thầm cầu nguyện, song con Điểu Sư lại quay qua phía này.
Ánh mắt của nó hướng thẳng về… Lucy nhỉ.
“Hở?” (Lucy)
Lucy thốt lên một giọng ngờ nghệch.
Oi oi, sao xui xẻo thế.
Đây là lần thứ hai trong ngày rồi.
“Lucy, có vẻ như cô rất nổi tiếng hôm nay đấy.” (Makoto)
“Chờ đã, sao lại vậy chứ!” (Lucy)
Lucy lùi lại một bước với khuôn mặt cứng đờ.
Tại sao lại thế nhỉ?
Tôi có nghe về việc quái vật rất thích những con mồi với ma lực dồi dào, nên có lẽ chúng bị thu hút bởi ma lực của Lucy chăng?
Tôi nên đào sâu nghiên cứu thêm về chuyện này khi khác.
Còn bây giờ thì, chạy là thượng sách!
“Jean!” (Makoto)
“Hiểu rồi. Makoto và tớ sẽ câu giờ.” (Jean)
“Chờ đã! Chuyện đó là không thể. Cậu sẽ chết mất!” (Emily)
Emily bắt đầu rơi lệ.
Con Điểu Sư vỗ cánh và bay lên bầu trời.
“Nó đang tới kìa!” (Makoto)
Nó bắt đầu lượn về phía Lucy và tôi.
[Né Tránh]!
Tôi ôm lấy Lucy và phát động kỹ năng.
Chúng tôi xoay xở để né đi cặp vuốt sắc nhọn của con Điểu Sư trong gang tấc.
*Phạch Phạch*
Con Điểu Sư lại một lần nữa bay lên trời và nhìn xuống chúng tôi.
“Nó lại tới nữa kìa!” (Makoto)
Thật là cứng đầu mà. [Né Tránh]!
“Guh!” (Lucy)
Có vẻ như chân của Lucy đã va chạm với mặt đất sau khi thực hiện né tránh.
Thông thạo [Né Tránh] của tôi vẫn còn quá thấp để phát động chung cho cả hai người nhỉ.
“Lucy, cô có thể niệm chú trong lúc tôi né tránh không?” (Makoto)
“Tôi sẽ cố, nhưng có lẽ nó sẽ là không thể…” (Lucy)
Lucy đáp lại với nước mắt trên hàng mi.
“Phải rồi…” (Makoto)
Ở tình thế mà cô ấy có thể tập trung trí lực thì cũng đã mất tới hơn một phút. Niệm chú trong khi né tránh thì có hơi quá sức rồi.
Con Điểu Sư tấn công chúng tôi lần thứ ba.
Agh, khốn kiếp! [Né Tránh]!
“Oái oái.” (Makoto)
Bằng cách nào đó tôi đã né được, nhưng móng của nó vẫn kịp sượt qua vai tôi một chút.
Độ chính xác của đòn tấn công đang dần được cải thiện.
Con Điểu Sư ngay lập tức quay trở lại bầu trời.
Tệ rồi đây.
Phương án công kích cận chiến đã hoàn toàn bị phong tỏa.
Jean đang nắm thanh kiếm trong tay với Emily ở đằng sau.
Song có vẻ như cậu ta đang chờ thời cơ để phản công.
Cái gì?
Ma lực đang hội tụ lại xung quanh con Điểu Sư.
Con Điểu Sư đang chuẩn bị cho đợt tấn công thứ tư của nó.
Tôi có một linh cảm chẳng lành về chuyện này, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác ngoài né tránh.
[Né Tránh]!
Tôi cảm thấy một chấn động trong cơ thể mình.
“Gaha?!” (Makoto)
“Kya!” (Lucy)
Né đi đòn đó là vậy, nhưng tôi lại vẫn bị thổi bay.
Lucy thì bị văng ra theo một hướng khác.
Chết tiệt, thứ vừa xong là phong ma pháp ư?
Gió đang bao bọc xung quanh con Điểu Sư.
Quái vật có thể xài ma pháp sao?!
“Hai người ổn chứ, Makoto, Lucy?!” (Jean)
“Ừ-ừm. Jean, tao để Lucy lại cho mày.” (Makoto)
Tôi cố nén cơn chếnh choáng và đứng dậy.
Con Điểu Sư chầm chậm tiếp cận Lucy.
Jean đứng chắn trước mặt nó với thanh kiếm của mình.
Lucy dường như vẫn chưa bất tỉnh, nhưng lại không thể đứng dậy.
Cô ấy thực sự đang gặp nguy hiểm.
Con Điểu Sư thậm chí còn đủ thông minh để sử dụng ma pháp.
Một khi phát hiện ra có cá nhân sở hữu ma pháp hồi phục ở đây, tôi đoán là nó sẽ đổi mục tiêu sang người đó.
“Khốn nạn!”, Jean gầm lên một cách tức giận.
Mỗi khi con Điểu Sư vung cặp chân trước lên, cảm tưởng như chiếc khiên của Jean sẽ bị đánh bay đi.
Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi chúng tôi bị đánh bại.
Ma lực của tôi hiện giờ hoàn toàn cạn kiệt.
Tấn công bằng dao găm phát sinh quá nhiều vấn đề cần giải quyết.
Tôi lại muốn cả bọn bỏ chạy nếu có thể, nhưng tôi không nghĩ là nó sẽ để tất cả trốn thoát.
Làm gì bây giờ?
Mặc kệ Lucy và bỏ chạy?
Không, không bao giờ.
(Thế còn bỏ mặc họ thì sao?) (Noah)
Noah-sama, im lặng dùm cái đi.
Tôi gia tăng hiệu lực của [Minh Mẫn] lên và bằng cách nào đấy khiến tâm can bình tĩnh, sau đó vắt óc suy nghĩ ra một kế hoạch
Liệu có thứ gì…
Nhớ lại nào…
Một thứ gì đó có thể đánh bại con quái kia…