╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Nhức đầu quá…”
Lucy đang ôm đầu than thở do dư âm từ cơn say.
Là do cô uống quá chén đấy.
Miêu Nhĩ Đình sở hữu rất nhiều những món ăn ngon và đồ uống tuyệt vời, nên tôi có thể hiểu cảm giác của cô.
“Chúng ta làm gì bây giờ? Muốn xả hơi hôm nay không?” (Makoto)
“Không! Đó là cách mà anh sẽ bỏ tôi lại đằng sau và đi thành lập một tổ đội với Fuji-yan và Nina-san, đúng chứ?! Tôi chắc chắn là sẽ bị đá ra khỏi nhóm!” (Lucy)
Lucy lắc đầu dữ đội nhằm chối từ.
Tôi sẽ chẳng làm một chuyện như thế đâu.
Vốn dĩ tôi luôn suy nghĩ về điều đó dạo gần đây, song sự giả định của Lucy-san lại quá tiêu cực.
“Vậy thì, hãy đi thôi.” (Makoto)
“Awuu…” (Lucy)
Lucy thẫn thờ bước đi như thể một con zombie trong khi chúng tôi rảo bước tới điểm hẹn.
~~~*~~~
Chúng tôi tập trung lại ở trước cổng ra phía nam.
“Takki-dono, ở đây này-desu zo.” (Fujiwara)
“Chào buổi sáng, Takatsuki-sama, Lucy-sama. Tôi rất mong chờ được làm việc chung với hai người hôm nay.” (Nina)
Nina-san đang đứng đợi chung với chúng tôi cùng Fuji-yan.
Fuji-yan vẫn bận một bộ đồ thương nhân như thường ngày, song Nina-san thì lại trang bị áo giáp hạng nhẹ.
Song thứ khiến tôi thắc mắc nhất là…
“Nina-san, cô không đem theo vũ khí ư?” (Makoto)
“Nina-dono là một võ sư-desu zo. Nắm đấm và đôi chân chính là vũ khí của cô ấy.” (Fujiwara)
Ra là vậy.
Tôi nhớ là mình từng nghe rằng thú nhân tộc sở hữu năng lực thể chất rất xuất sắc và cực kì mạnh mẽ cho dù chỉ với đôi tay trần.
“Hân hạnh được làm việc chung với cô hôm nay.” (Makoto)
“…Thật là vinh dự…” (Lucy)
Tâm trạng của Lucy đang cực kì ỉu xìu.
“Vậy thì, hãy đi thôi, mọi người.” (Nina)
Chúng tôi bắt đầu tiến bước theo hiệu lệnh của Nina-san.
~~~*~~~
Chúng tôi hiện giờ đang bước đi bên trong rừng phía nam.
Rừng phía nam khác hẳn hoàn toàn so với Rừng Đại Ngàn, bởi lũ quái vật ở đây chỉ toàn là tép riu.
Chúng tôi băng băng qua khu rừng trong khi xử lý đám Chuột Khổng Lồ và Thỏ Sừng dọc đường.
“Vậy là cô tới từ Hỏa Quốc nhỉ, Nina-san.” (Makoto)
“Vâng, đúng rồi. Tôi đã có một cuộc gặp định mệnh với Goshujin-sama ở đó.” (Nina)
“Cô ấy đã đánh bạc thua, và phải trả nợ bằng cách chiến đấu ở đấu trường… như một nô lệ.” (Fujiwara)
“Chờ đã, Goshujin-sama! Anh đã hứa là sẽ không tiết lộ chuyện đó rồi cơ mà!” (Nina)
Nina-san đang liên tục vung vẩy đôi tay và kêu lên ‘awawa’.
“Nina-san, cô…” (Lucy)
Lucy hướng ánh mắt về phía Nina-san như thể đang nhìn một con người đáng thương.
“Và thế là, Fuji-yan, người rất thích tai thỏ, đã mua Nina-san về ngay lúc trông thấy cô.” (Makoto)
Khi tôi nói ra thành lời, điều đó nghe rất chi là gợi dục.
“Anh ấy đã cứu rỗi cuộc đời tôi. Suy cho cùng thì Hỏa Quốc có một cung cách đối xử rất tệ bạc với nô lệ.” (Nina)
“Tại sao Fujiwara-san lại chọn Nina-san? Có rất nhiều nô lệ thú nhân ở quốc gia đó, đúng không?”, là những gì Lucy hỏi.
Bởi không tìm hiểu nhiều về Hỏa Quốc cho lắm, nên tôi cũng chả hề biết chút gì về mẩu thông tin ấy.
Hóa ra chuyện là vậy,
“Thú thật thì, nó thực sự là lần đầu tiên mà chúng tôi nhìn thấy nhau, ấy vậy mà anh ấy đã quý mến tôi. Tôi chả hề biết là anh ấy thích mình ở điểm nào cả. Khi được mua lại bởi Goshujin-sama và thả ra khỏi đấu trường, tôi đã quyết định trong thâm tâm là sẽ dành trọn cuộc đời này ở bên anh ấy.” (Nina)
Nina-san kể lại với vẻ mặt khá mơ hồ.
“Thôi nào, chỉ là tình cờ ấy mà.”
Fuji-yan bỏ ngỏ câu chuyện.
Chắc hẳn cậu ta đã đọc suy nghĩ của Nina-san.
[Người Chơi Galge] quả là rất tiện lợi nhỉ.
“Nhân tiện thì, Fuji-yan, chúng ta đang đi đâu thế?” (Makoto)
Cặp mắt của Fuji-yan lấp lánh.
“Một thứ cực kì bất ngờ! Chuyện là, bọn tao vừa mới phát hiện ra một hầm ngục dạo gần đây!” (Fujiwara)
“Eh?! Vẫn còn một hầm ngục chưa được khám phá ở khu vực xung quanh Makkaren à?” (Lucy)
Người vừa thốt lên đầy kinh ngạc là Lucy.
“Điều đó kì lạ lắm ư?” (Makoto)
“Anh biết đấy, Makkaren tọa lạc gần với Thủy Thần Điện, và là một thành phố nổi tiếng với rất nhiều loại rượu hảo hạng, thành ra đã có vô số tân binh lẫn mạo hiểm giả kì cựu chọn nó làm nơi lưu trú. Đến nỗi mà người ta còn bảo là tất cả những hầm ngục lân cận đều đã bị săn lùng đến trơ trọi.” (Lucy)
“Hoh, ra là thế. Tao rất bất ngờ khi mày có thể tìm ra được nó đấy, Fuji-yan.” (Makoto)
“Ừ, về chuyện đó, tao đã nằm mơ thấy một giọng nói mách bản thân rằng sẽ phát hiện thấy thứ gì đó rất thú vị nếu lần tìm ở khu rừng phía nam.” (Fujiwara)
“Mơ? Mày đã tin điều đó và xách đồ đi điều tra sao?” (Makoto)
Quả là niềm tin mù quáng mà.
“Kể từ khi trở thành một thương nhân, tao đã tự đề ra một nguyên tắc cho bản thân rằng sẽ luôn điều tra bất cứ thứ gì mà linh tinh mách bảo hoặc bất kì chuyện gì khiến tao băn khoăn. Mà, đa phần đều trật lất cả, nhưng lần này chắc chắn sẽ khác.” (Fujiwara)
Fuji-yan nói với một vẻ mặt đầy tự tin.
“Song nếu là một hầm ngục mà chưa từng ai đặt chân tới, thì độ khó của nó sẽ là một ẩn số. Không phải như vậy sẽ rất nguy hiểm à?” (Lucy)
Lucy đang cảm thấy lo lắng.
“Không sao cả. Tôi đã kiểm tra sơ bộ qua trước rồi.” (Nina)
“Nina-san đã kiểm tra ư?” (Makoto)
“Vâng, tuân theo mệnh lệnh của Goshujin-sama, tôi đã đi khám phá hầm ngục đó. Chả hề có bất cứ quái vật nào mạnh mẽ bên trong đâu, nên tôi nghĩ ngay cả đồng đoàn như hai người cũng sẽ ổn thôi.” (Nina)
“Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị chu toàn hết nhỉ.” (Makoto)
Đúng như tôi nghĩ, mỗi khi đi chung với Fuji-yan, thì cuộc chơi nào cũng đều trở nên dễ dàng.
Ánh mắt của tôi chạm mặt Fuji-yan.
“Mà, một trò chơi dễ dàng không phải luôn rất tốt sao? Tao có nghe kể là cuộc sống của mày dạo gần đây luôn chìm trong cơ cực.” (Fujiwara)
Trời ạ, cậu ta lại đọc suy nghĩ tôi.
“Ừ, tao đã phải đột nhiên chiến đấu với một con orge, và từ đâu chui ra thêm cả một con Điểu Sư tấn công bọn tao nữa. Quả thực là quãng thời gian khốn khó.” (Makoto)
~~~*~~~
Sau khi tiến sâu hơn vào khu rừng thêm một lúc, một cửa hang bí mật ẩn giấu giữa lớp đất đá và thảm cây đã hiện ra.
“Chúng ta đến rồi.” (Nina)
“Vậy ra đây là hầm ngục đó.” (Makoto)
Nhìn thoáng qua thì trông nó chả khác gì một hang động.
“Một khi bước vào thì mày sẽ hiểu-desu zo. Đi nào!” (Fujiwara)
Fuji-yan đang rất hào hứng.
Có một hàng dài đèn cầy treo trên tường hang vì một số lý do nào đó.
“Mấy cái đèn cầy này là sao thế?” (Makoto)
Khi tôi đặt câu hỏi, Lucy liền nhe răng ra cười.
“Ôi trời, Makoto, anh thậm chí còn không biết điều đó ư? Những hầm ngục được chủ tâm tạo ra với mục đích nhử các mạo hiểm giả vào sâu bên trong chúng.”
“Hoh, ra là vậy.” (Makoto)
Đúng như mong đợi từ dị giới.
“Đó là trong trường hợp của những hầm ngục tự nhiên. Còn cái này có vẻ như là nhân tạo-desu zo.” (Fujiwara)
“Eh?” (Lucy)
Oi oi, Lucy.
Sự tự tin từ lúc trước bay đâu hết cả rồi?
“Đây có lẽ là một cơ sở nghiên cứu nào đó được dựng lên bởi các pháp sư trong quá khứ. Chủ nhân của nơi này dường như không có mặt, song cơ sở thì vẫn đang vận hành và tồn tại quái vật sống bên trong nó.” (Nina)
Nina-san giải thích.
“Thứ này tuyệt quá.” (Makoto)
“Thật đẹp đẽ mà…” (Lucy)
Sau khi vào sâu trong hang động, chúng tôi đã tới được một nơi có lối đi hoàn toàn bằng tinh thạch.