╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
“Các em ổn cả chứ? Hãy mặc áo khoác vào và cố giữ ấm cho cơ thể.”
“Uuh… lạnh quá.”
“Mình không thể chịu nổi nữa rồi…”
“Sensei, liệu chúng ta có thể nào quay trở về nhà một cách an toàn?”
“Khốn kiếp, tại sao cứu trợ lại không tới thế hả?!”
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Satou-sensei, người vẫn đang ráo riết đi lại xung quanh nhằm trấn an các học sinh của mình.
Giọng nói của ai ai bây giờ cũng đều rất hoảng loạn và bi quan.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Chúng tôi, những học sinh năm nhất của trường trung học phổ thông Đông Shinagawa, đang trên chuyến hành trình trở về từ trại trượt tuyết, thì bất ngờ gặp phải một trận bão tuyết cực kì lớn.
Và tất nhiên, xui xẻo càng thêm chồng chất khi chúng tôi tiếp tục gặp phải một trận động đất.
Trận lở tuyết hình thành sau đó bởi động đất đã cuốn phăng chiếc xe buýt chở chúng tôi ra khỏi vách núi.
Nó hoàn toàn bị chôn vùi trong đống tuyết dày đặc và không thể nào có thể vận hành trở lại được.
Máy sưởi bên trong xe cũng đã ngừng hoạt động không lâu sau đó, và từ những ô cửa sổ vỡ nát, những cơn gió lạnh buốt không ngừng thổi vào.
Hơn hai tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc chúng tôi bị giam cầm trong cái lồng bằng tuyết này.
Dù cho giáo viên chủ nhiệm đã ngay lập tức sử dụng điện thoại gọi điện cầu cứu, song dường như các vụ tai nạn đang đồng loạt xảy ra ngay vào lúc này khiến cho đội cứu trợ đang có một khoảng thời gian khá là khó khăn.
Và trực thăng cũng không thể nào được đưa ra sử dụng khi cơn bão tuyết cứ hoành hành như thế này.
(……Hmm, đúng là họa vô đơn chí mà.)
Những đứa bạn cùng lớp khác thì đang liên tục tỏa ra xung quanh cái bầu không khí sặc mùi “chả phải là vô vọng rồi sao?”.
Tuy là không ai dám nói to ra thành lời điều đó.
Nhưng giữa tất cả chuyện này…
“Takki-dono, thật vậy luôn, chơi game vào lúc này sao?”
“Có gì sai khi tao muốn tận hưởng những giây phút cuối đời mình chìm đắm trong game cơ chứ.”
“Mày quả thật vẫn chả thay đổi gì.”
“Mày nghĩ vậy ư?”
Vẫn dán mắt vào màn hình máy game, tôi nhanh nhảu đáp lại cậu bạn thân của mình, Fuji-yan, người đang ngồi ở ghế kế bên.
……Cái lạnh.
Nó thực sự làm cho việc di chuyển những đầu ngón tay trở nên khó khăn hơn bình thường.
“Takatsuki-kun, đừng có nói gở như thế.”
Một đứa con gái ngồi phía bên kia hàng ghế liền quay sang quở trách.
Giọng nói này, là của Sasaki-san nhỉ.
Tôi thoáng nhìn qua, và thấy rằng nhỏ cũng đang run rẩy vì giá rét.
“Chỉ là một câu đùa thôi mà. Thật sự là buồn chán khi cứ ngồi im không làm gì như thế này.”
“Phải rồi, ngồi im như thế này chả khác gì tra tấn cả.”
Ghé mắt qua, tôi để ý thấy Fuji-yan đang chăm chú chơi một game hẹn hò trên điện thoại của mình.
“Chả phải là mày cũng đang chơi game đó sao, Fuji-yan.”
“Tao chỉ đang chơi lại màn mà tao thích thôi. Fufu, Kanon-chan dễ thương quá đi mất.”
Trên màn hình là hình ảnh của một cô gái tai mèo cùng cặp mắt lấp lánh đang nở một nụ cười tươi rói.
“Uwaa…”
Sasaki-san thốt lên một giọng trông có vẻ rất ngạc nhiên.
“Takki-dono thì có thể hiểu được, nhưng tại sao cậu cũng bị sốc như thế khi nhìn tớ chứ hả!”
“Không thể trách nhỏ được, Fuji-yan. Đây là một thế giới mà con gái sẽ không tài nào hiểu đâu.”
“Này hai ông tướng, chúng ta đang mắc kẹt ở đây đấy. Nhận thức về tình hình hơn một chút đi.”
“Cậu không muốn cùng chơi sao, Sa-san.”
Tôi biết thừa Sasaki-san là một game thủ bí mật.
Và đó cũng là lý do mà chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau.
Nếu không phải thế, thì một đứa hướng nội như tôi sẽ chả bao giờ bắt chuyện với một đứa con gái khác.
“C-cậu đang nói cái gì thế hả?!”
“Tới lúc này thì không cần phải giấu nữa đâu.”
“Kanon-chan, haah, haah.”
Này Fuji-yan, ít nhất thì mày nên biết ý tứ một chút chứ.
“Cậu thật sự thích tai mèo như mọi khi nhỉ.”
“Không phải vậy đâu! Tớ không những thích tai mèo, mà là tai động vật nói chung! Bọn chúng đều rất quý giá với tớ!”
“Ôi! thật uyên bác làm sao.”
“Cậu lại bắt đầu nói nhảm phải không?”
Ah, Sasaki-san tức giận mất rồi.
Thật vậy, đúng là một cuộc nói chuyện chả đâu vào đâu giữa chúng tôi mà.
Tôi bắt đầu tập trung trở lại vào trò chơi, và trong lúc mải mê nói chuyện, lượng pin đã tụt xuống còn một phần bốn từ lúc nào không hay.
Dựa vào tiến trình của nó, tôi nghĩ ít nhất là pin cũng sẽ trụ được đến khi tôi phá đảo màn cuối.
Tôi hiện đang chơi một con game hành động RPG mà mình vừa khám phá ra dạo gần đây.
Nhân vật chính là một người luôn tìm đánh và tiêu diệt những con quỷ nhằm trả thù cho quê hương bị phá hủy của anh; một trò chơi mang phương hướng dark fantasy.
Chức nghiệp của nhân vật chính là một dũng giả.
Khi bạn đánh bại xong con quỷ của nữ thần báo ứng, cánh cửa đi tới thế giới bóng đêm sẽ được mở ra, và kẻ giật dây đằng sau mọi việc không ai khác ngoài ma vương sẽ dần xuất đầu lộ diện.
Tiếp tục tiêu diệt thêm con ác long khổng lồ, mụ phù thủy thống trị cái chết, người anh hùng sa ngã, và màn chơi cuối cùng sẽ bắt đầu.
Con quỷ ở tầng thấp nhất của màn chơi sẽ là trùm cuối, đó chính là ma vương.
Một cutscene mà tôi đã thấy qua hàng trăm lần.
Phải, đó cũng chính là số lần mà tôi đã chơi qua trò này.
Một khoảng thời gian đủ nhiều.
Với lớp phòng thủ cực kì dày, ma vương không thể nào bị tổn thương bởi đòn công kích thông thường. Bởi lẽ đó, người chơi phải canh đúng lúc con trùm ra những đòn đánh nhất định để phản đòn.
Tôi đã liên tục luyện tập khả năng canh thời gian chuẩn xác của bản thân, đến một mức mà bây giờ có nhắm mắt tôi cũng thực hiện được nó.
Thanh sinh lực của ma vương liên tục bị bào mòn một cách hiệu quả, và công việc sau đó chỉ còn là đòn kết liễu.
“Xong…”
Thành tích tốt nhất luôn.
Chắc chắn tôi phải tải thứ này lên mạng.
Trên màn hình là hình ảnh của nhân vật chính, người vừa hoàn thành công cuộc báo thù của mình, sải bước tới ngai vàng của ma vương, và dần biến mất vào sâu bên trong.
Bởi lần này tôi muốn phá đảo một cách nhanh nhất có thể, nên thành ra chỉ đạt được một kết thúc bình thường.
Thế giới trở lại với hòa bình vốn dĩ của nó, nhưng không một ai biết được người anh hùng đã tiêu diệt ma vương đang ở đâu.
Cứu lấy thế giới là vậy, song một lời tán dương cũng không hề có.
À tiện thế thì, cái kết ưa thích nhất của tôi có lẽ là khi nhân vật chính trở thành ma vương.
Tôi rất muốn được thấy nó thêm một lần nữa.
Nhìn xung quanh, những người bạn cùng học từng rất ồn ào đã im bặt tự lúc nào.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trong khi vẫn đang ngẫm nghĩ đến điều đó, một cơn buồn ngủ bất chợt ập đến trong tôi.
Tôi quay qua Fuji-yan và nói.
“Fuji-yan?”
Không có bất cứ phản hồi nào. Trông cậu ta bây giờ chả khác gì một cái xác vô hồn.
Nghiêm túc sao…?
Sasaki-san ở hàng ghế bên kia đang cúi đầu xuống và tôi không tài nào có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ.
Cơ thể nhỏ hoàn toàn mềm oặt.
“Sa-san? Sasaki-san?”
Cũng không có bất cứ phản hồi nào.
Màn hình máy game hết pin ngay giữa lúc trò chơi đang kết thúc.
(…Buồn ngủ quá.)
Sinh mệnh của tôi cũng đang trên đà biến mất.
…Haah, quả là một cuộc đời ngắn ngủi mà.
Nếu chẳng may được tái sinh, xin hãy cho tôi trở thành một anh hùng.
Với những ý nghĩ vẩn vơ như vậy trong đầu, tôi nhắm mắt lại và thả cho tâm trí trôi dạt đi một nơi xa.
~~~*~~~
Bừng tỉnh giấc.
“Đây là đâu?”
Tôi nhìn xung quanh, nhưng nơi đây lại không phải bên trong chiếc xe buýt.
“Và cũng không phải là một bệnh viện ….”
Không phải bê tông, mà những bức tường và trần nhà được làm hoàn toàn bằng đá. Là cẩm thạch ư?
Tôi hiện đang nằm trên một chiếc giường khá cứng và đơn sơ, cùng với một tấm chăn mỏng để đắp lên mình.
Cửa sổ dường như đang được mở ra, có thể cảm thấy những cơn gió mát hiu hiu thổi vào từ bên ngoài.
Có hơi lạnh một chút.
Mặc dù không biết đây có phải là cảm giác lạnh lẽo từ kiếp sau hay không, nhưng tôi nghĩ chắc chắn mình vẫn đang còn sống.
Nhìn ra xa một chút là một ô cửa sổ rất lớn.
Bên ngoài trông rất sáng sủa.
(Đã là xế chiều rồi nhỉ.)
Trời vẫn còn là buổi tối khi ngồi trên chuyến xe trở về từ buổi trại, có nghĩa là tôi đã ngủ hơn nửa ngày trời.
“Cho dù thế nào thì, tại sao bọn họ lại có thể bỏ mặc người bị thương ở lại đây một mình sau khi cứu giúp khỏi ngọn núi lở tuyết ấy cơ chứ?”
Phàn nàn một mình trong vô vọng.
Tôi nghĩ là mình nên kiểm tra phía bên ngoài xem sao.
Rảo bước tới bên ô cửa sổ.
Tâm trí tôi vẫn còn khá là mơ màng.
Một người nào đó hẳn đã ra tay giúp đỡ, là điều mà tôi nghĩ.
Tôi có một cảm giác không tốt khi nghĩ rằng họ lại để tôi ngủ lại ở một nơi kỳ lạ như thế này.
Đứng bên ô cửa sổ, tôi phóng tầm mắt ra xa bên ngoài.
“Hả?”
Khung cảnh trước mặt tôi lúc này… không phải thành phố Tokyo, mà là một khu rừng rậm rạp.
Bên cạnh đó là một hồ nước rộng mênh mông phản chiếu lên màu xanh thẳm của bầu trời.
Ở phía cuối mặt hồ, tọa lạc một rặng núi hùng vĩ như thể dãy Anpơ.
Một con chim với đôi cánh bảy màu nhàn nhã bay lượn một cách tự do trên mặt hồ.
Cạnh bên bờ hồ, một sinh vật khác trông giống như khủng long đang thư thả uống nước.
Ngoài ra còn một vài chiếc xe ngựa đang dừng chân trước ngôi nhà.
Những người điều khiển chúng mang cái đầu giống như thằn lằn hoặc thậm chí là khuôn mặt của chó.
“… Thú Nhân sao?”
Đó… Đó là con gì thế?
Loài vật đang kéo chiếc xe là một con chim còn lớn hơn cả đà điểu.
Chưa hết, ngoài ra còn một số kẻ trông như thằn lằn khổng lồ vậy.
“Bộ đây là một bộ phim của hollywood à?”
Giọng nói của tôi run rẩy.
“Khai Hỏa!!”
“““[Hỏa Cầu]!!!!”””
Nhìn xuống phía dưới cửa sổ, một hàng dài những đứa trẻ đang đứng dàn ngang ra như thể một cuộc thi chạy điền kinh.
Với áo choàng trên người, bọn chúng đồng loạt bắn ra những quả cầu lửa rực cháy.
Loạt đạn va phải mục tiêu và phát nổ.
Than xỉ của vụ nổ đưa đẩy làn khói trắng chạm tới khứu giác tôi.
Mùi hương của gỗ cháy xém khiến tâm trí tôi như bừng tỉnh lại.
Đây không phải một giấc mơ?
“Aah……”
Là nơi đó sao?
Thứ mà tôi thường thấy trên những bộ phim và anime.
--Dị giới.