Còn ba ngày nữa là hết năm.
Cha của Lian, người đã đến thủ đô để tham dự cuộc họp cuối năm, đã trở về cuối tuần trước, cùng với hai hiệp sĩ vận đồng phục cùng áo choàng xanh lam chói lọi.
Tôi nhìn thấy họ qua cửa sổ khi đang ngồi lên kế hoạch cân đối ngân sách với danh sách vật tư thiết yếu trên bàn làm việc.
Một cỗ xe khổng lồ với bốn con ngựa đi vào qua cổng dinh thự, dừng lại trước hiên nhà. Cánh cửa mở ra, hiện ra cảnh hai hiệp sĩ đang áp hai bên cha Lian. Họ kéo ông, à không, cùng nhau xuống xe
Hiệp sĩ trẻ ở bên phải cha Lian có mái tóc nâu dài được thắt đuôi ngựa. Anh đeo kính gọng bạc, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Hiệp sĩ trẻ bên trái cha Lian có mái tóc rối bù màu nâu nhạt. Người trông nãy giờ có vẻ mệt mỏi cứ thở dài liên tục.
Cha Lian đi giữa họ, người đàn ông thường xuất hiện với dáng vẻ đứng đắn và chỉnh tề với hàng ria mép được cắt tỉa gọn gàng, tô điểm cho mái tóc đen mà ông rất tự hào, lúc này lại rối bời. Ông trông thật yếu ớt. Đầu cúi gằm, khuôn mặt ủ rũ, loạng choạng bước về phía trước, lưng cúi thấp và vai buông thõng.
Ý nghĩ đầu tiên trong tôi khi thấy cảnh này: Cha Lian, lần này ông đã thực sự gây ra chuyện gì rồi sao?
Như tôi biết, cha Lian là một quý tộc giàu có và kiêu căng, một con người mềm nắn rắn buông. Yếu thế trước những người có địa vị và giàu có hơn mình và ngược lại. Một quý tộc đầu óc đơn giản điển hình. Tóm lại là ông khá dễ nắm bắt kể cả về mặt tốt hay xấu. Tôi nghĩ rằng những mưu đồ quá phức tạp nằm khả năng của cha Lian.
Ông chắc chắn không thể gây ra việc gì nghiêm trọng như vậy. Trên thực tế, ông không có khả năng đó.
Có nghĩa là, ông có thể đã thấy điều gì đó có thể sinh lợi và nhảy ngay vào nó mà không nhận ra đó là hành vi phạm pháp. Hoặc có lẽ công việc kinh doanh bất hợp pháp của ông đã bị phát hiện, dẫn đến việc cảnh sát, à không, Hiệp Sĩ Đoàn áp giải ông về nhà như vậy.
Hạ bút xuống, tôi liếc nhìn ba người đang giải thích điều gì đó với Lowendal. Tôi chống cằm và thở dài.
Không ngoài dự đoán, Lowendal bước vào và nói rằng tôi cần phải đến phòng tiếp khách.
Đây có lẽ là màn cảnh sát thẩm vấn mà tôi thường thấy trong các bộ phim.
Nghiêm túc đấy cha Lian, tại sao ông cứ phải chuốc thêm rắc rối vào thời gian bận rộn cuối năm này hả? Mà chẳng thể từ chối được vì họ đã bước vào nhà rồi.
Tôi tự hỏi là vụ gì đây, một cơn đau đầu nhói lên trong óc. “Xin thứ lỗi” Tôi lên tiếng khi bước vào phòng .
Một giây sau, cha của Lian đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế sofa da. "Ôi, Lian." Mặt ông trắng bệch.
Ông ta loạng choạng đi về phía tôi, dừng lại ngay trước mặt. Khi tôi còn đang băn khoăn không biết chuyện gì, ông ngã nhào xuống sàn, nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Ông ngước nhìn lên, đôi mắt ngấn lệ, nức nở giữa trong lời nói.
“Lian… Lian… Cha xin lỗi… Cha không nghĩ là… mọi chuyện lại ra nông nỗi này…”
"Cha…"
Ah…
Vậy là suy đoán của tôi đã đúng, huh?
Ông đã làm gì vậy hả, cha Lian? Đó có phải tội điển hình, hối lộ không? Kêu gọi quyên góp bất hợp pháp? Tham nhũng? Gian lận tài chính? Hay là buôn lậu qua chợ đen?
“C-cha chỉ mong điều tốt nhất cho con thôi. Vào thời gian đó, nó là một món hời cho cả gia đình ta, và cả cho con nữa . Cha cũng đã bảo hắn ta đừng làm điều gì quá phận, và muốn hắn giải quyết mọi chuyện. Chính vì vậy mà cha đã tin tưởng một cách mù quáng! Cha không biết là hắn lại là loại người đóóóó! ”
Mặc dù tôi chưa có đầy đủ chi tiết nhưng có vẻ như ông bị bắt vì lòng tham của mình.
Tôi thở dài.
Đầu tiên, tôi phải hỏi lý do mà ông bị bắt. Tùy thuộc vào nó, tôi sẽ phải nghĩ ra một số kế sách. Tôi hy vọng nó không phải vấn đề quá to tát, nhưng… “Cha, rốt cục thì cha đã làm gì vậy?”
Một tiếng kêu thoát ra từ miệng của cha Lian. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ông bắt đầu run lập cập.
Có vẻ như tôi đã làm cho ông sợ hãi với thái độ, ánh mắt hay giọng nói lạnh lùng của mình.
"Ông ta đã phạm một tội lỗi đáng khinh." Hiệp sĩ đeo kính đang ngồi trên ghế sofa đối diện với chúng tôi khịt mũi khó chịu khi anh đẩy cặp kính lên sống mũi. Đôi mắt lạnh lùng nheo lại, nếp nhăn giữa hai lông mày ngày càng sâu.
Anh ta trừng mắt nhìn chúng tôi, khoanh tay trong khi một ngón tay đang co giật mạnh.
Nói đúng hơn, anh đang nhìn chằm chằm vào cha của Lian.
“Bán một đứa trẻ vì lợi ích của mình… Ông thực sự là một kẻ cặn bã. Không, còn không xứng để gọi như vậy. ”
"Hả !?" Cái quái gì vậy? Không thể tin được cha Lian mà lại tham gia vào một tội ác tày trời như vậy! Buôn người! Còn là trẻ em! Tồi tệ, đáng khinh! Thật kinh khủng! Ông ta quả thật là cặn bã!
“Cha… thật kinh khủng. Làm sao cha có thể làm một việc như vậy…? ”
“K-không! Không phải đâu, Lian! Cha đâu muốn mọi chuyện thành ra thế này. Cha không biết! Làm ơn hãy tin cha của con !! ”
Ý ông là gì "đâu muốn" hay "không biết?" Bịa ra lý do thì cũng chọn một cái thôi.
Ban đầu, tôi không thấy cha Lian đáng ghét trong trò chơi, một nhân vật phản diện bé nhỏ và cha của hắn chỉ tồn tại nhằm mục đích khiêu khích anh hùng.
Ông ta chắc chắn rất hám lợi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ lại tới mức này.
Cha của Lian là một thiếu niên hư hỏng lớn lên trong nhung lụa, một người chưa một lần gặp khó khăn trong đời và chỉ ham muốn những thứ mà bao người muốn. Ông là loại người thường đàm phán với các chính trị gia tại các nhà hàng cao cấp và sẽ lén lút hối lộ một chút tiền dưới gần bàn.
Ông ta cũng là một kẻ hèn nhát, chắc chắn không có gan để thực hiện một tội ác như vậy.
Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ…
“Con đã tin rằng cha sẽ không làm điều gì như vậy, vậy mà…”
"L-Lian!" Cha Lian run lên vì kinh ngạc, mở to mắt. “Không phải đâu! Cha làm điều này vì lợi ích của con thôi! ”
"Lợi ích của con?"
“Đúng đúng! Chắc chắn là con không muốn ở lại mãi nơi làng quê nghèo nàn này, mà muốn đắm mình trong sự xa hoa nơi phố thị thời thượng, nơi mà tất cả mọi người đều tụ tập phải không? ”
Tôi lắc đầu.
Tôi là kiểu người sẽ chọn về nông thôn hơn là thành phố...
Vì thích ở trong nhà hơn, tôi thích đọc sách, xem TV, viết truyện và làm vườn hoặc việc nhà hơn là ra ngoài chơi.
Tôi cũng ghét những nơi ồn ào và đông đúc.
"Không. Con hài lòng với cuộc sống hiện tại. Con thích ngôi làng này. Nó thật thật yên ả, phong cảnh tươi đẹp và cuộc sống thanh bình. Dân làng cũng đối xử rất tốt với con. Con không mong gì hơn thế này ”.
“L-Lian…”
"Ồ?" Người hiệp sĩ đeo kính mở to mắt khi nhìn tôi, rồi lại nheo mắt nhìn xuống cha Lian. "Thật bất ngờ. Con trai ông quả nhiên là một con người khiêm nhường và đáng kính làm sao? Không giống như cha mình— ”
“K-khônnngggg! Không phải đâu, Lian! Dù đúng là cha đã làm rối tung mọi chuyện lên, nhưng ta vẫn nghĩ cho con mà! Con trai yêu quý của cha! Cha thừa nhận mình đã lơ là trách nhiệm của mình! Nhưng hắn ta đã hứa hẹn một khoản tiền rất lớn hàng năm cho một việc có lợi cho cả hắn và con! Và cha thừa nhận mình đã bị lóa mắt vì nó. Nhưng lợi nhuận lớn như vậy! Làm gì có ai lại không bị nó cám dỗ chứ?
Vậy là ông ta bị lóa mắt vì số tiền khổng lồ à?
Cả hai hiệp sĩ trừng mắt nhìn cha Lian, lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng.
“Ôi, Xin đừng hướng những ánh mắt vào tôi nữa! Nhưng hãy tin cha, Lian !!! Con trai yêu quý, Cha yêu thương con nhất! Hạnh phúc của con là mối bận tâm lớn nhất của cha! Cha chỉ làm tất cả vì hạnh phúc và tương lai của con !!! ”
“Hạnh phúc và tương lai của con sẽ do bản thân con định đoạt,” tôi nói. “Đừng tự mình áp đặt ý muốn của cha lên con.”
Nếu phải làm theo mọi sắp xếp của cha Lian, thì việc thiết lập Hệ Thống Phòng Thủ Làng Leis sẽ không thể thực hiện được. Tôi đã cảm thấy đau đầu rồi.
Cha của Lian gục xuống sàn trong bất lực.
“Con nói đúng… Cha xin lỗi vì đã không cân nhắc ý kiến của con. Xin lỗi con, Lian ”.
"Cha có hiểu mình đã làm sai rồi không?"
“Có, Lian… Cha biết lỗi rồi. Từ giờ trở đi cha sẽ chỉ đưa ra quyết định sau khi tham khảo ý kiến của con… Vậy nên xin đừng nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng như vậy… ”
Tôi xoa bóp thái dương khi cơn đau đầu vẫn đang hành hạ.
Mặc dù việc ông sẽ hỏi ý kiến tôi trước khi đưa ra bất kỳ quyết định lớn nào là tốt, nhưng tôi cũng không muốn dính líu đến những việc làm xấu xa của ông ấy.
Nhưng hiện giờ có lẽ vậy là tốt nhất để tôi kịp thời ngăn lại trước khi ông ta lại làm điều gì đó ngu ngốc.
Tôi nhìn xuống cha Lian, ông nhìn lại tôi với vẻ mặt đau khổ. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi tôi.
"Được rồi. Sau này cứ làm như vậy. Còn bây giờ, việc cũng đã rồi cha à. ”
“C-cha biết, Lian! Kể cả ta cũng hiểu mà… Giờ là quá muộn rồi, nhưng cha sẽ bù đắp tất cả, thề đấy! Cha sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình, vì vậy con sẽ tha thứ cho ta chứ? "
Nếu ông ta đã hứa rằng mình sẽ chuộc lỗi thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Dù sao đó cũng là việc ông nên làm mà. Trên thực tế, mặc dù người ta có thể tha thứ, nhưng Thần linh thì không.
Trong những bộ phim cổ trang mà ông ngoại tôi xem hàng tuần, nhân vật chính luôn nói lời thoại kiểu này với nhân vật phản diện khi tình huống cao trào. Nhưng nó không sai.
"Thưa cha, cha có thật lòng ăn năn không?"
"Có! Tim ta như muốn nổ tung ra vì hối hận!! ”
Cha Lian bắt đầu khóc trong khi vẫn ôm chân tôi. Ông gào thét rất to, khuôn mặt lem nhem nước mắt, nước mũi và mồ hôi. Trông không có vẻ gì là giả cả.
Có vẻ như ông ta đã thành tâm hối cải.
Tôi chuyển ánh nhìn sang hiệp sĩ đeo kính.
Hiệp sĩ thở dài khó chịu và nhún vai. Anh đẩy chiếc kính gọng bạc lên đúng vị trí của nó và gật đầu với tôi, yên lặng.
Anh dường như đã chấp nhận rằng tên tội phạm này cảm thấy thực sự ăn năn.
Tốt lắm, cha Lian.
Nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ không phải chịu phạt.
"Cha không nói dối chứ?" Tôi hỏi. "Cha có hứa đây sẽ là điều ngu ngốc cuối cùng mà mình làm không?"
“Đương nhiên, ta thề nhân danh Nữ thần! Đây là lần cuối cùng! ”
“Làm ơn, đừng nuốt lời… Hãy lấy chúng làm kim chỉ nam và sống cho ngay thẳng cha ạ.”
Cha Lian mở to mắt, môi ông run lên khi nhìn tôi.
“Con… có thực sự tha thứ cho cha vì đã tội lỗi ngu xuẩn, không thể cứu vãn đó chứ?”
Dù tôi có tha thứ hay không, điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng ông ta cần phải dọn dẹp mớ hỗn độn của mình.
Đối với những đứa trẻ bị ông bán đi.
“… Đành vậy. Dù gì thì con cũng là con của cha ”.
Ý tôi là, sẽ rất khó xử nếu phải giả vờ như chúng ta là người dưng.
Đáng lẽ ra, tôi phải xử lý tội ác này ngay từ trong trứng nước. Vậy mà tôi không mảy may biết chút gì, mặc dù chúng tôi sống cùng một nhà.
Rồi tôi phải đi xin lỗi gia đình nạn nhân vì những rắc rối mà ông ta gây ra nữa hả?
Mặc dù kỳ nghỉ mừng năm mới nên là thời gian để ăn mừng, nhưng tâm trạng tôi đã trở nên tồi tệ. Sẽ là là nói dối nếu nói rằng tôi không cảm thấy chán nản.
“L-Liaaannnnn… !!”
Cha Lian sụt sịt như một đứa trẻ, bám lấy đầu gối của đứa con trai còn chưa trưởng thành của ông.
Dù cả người đã mệt rũ, tôi vẫn cúi xuống vỗ về người cha đang suy sụp để xoa dịu ông.
“Thật là… một cảnh tượng cảm động…” Người hiệp sĩ với vẻ ngoài mệt mỏi đã bật khóc, trên tay cầm một chiếc khăn. Anh ta giấu nó ở đâu vậy?
Tôi cũng muốn khóc lắm đây.
Cha trở thành tội phạm. Thật là đau lòng.
“Người con trai thật tốt bụng và ân cần… Nước mắt tôi đang không ngừng chảy ra đây!”
Đây mà là cảnh tượng cảm động á?
Tôi đang thấy vô cùng nhục nhã và đau khổ đây. Một người cha khăng khăng mình vô tội mặc dù ông ta đã làm điều gì đó rất khủng khiếp, và bị con trai ông la mắng, bắt tự kiểm điểm lại bản thân.
"Lian-sama." Hiệp sĩ đeo kính từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa và quay về phía tôi. "Cậu ổn chứ?"
"Tôi á?"
Dù là không có sự đồng ý của tôi, cha Lian vẫn sẽ phải chuộc tội phải không?
Trước hết, chúng ta phải tìm ra lũ trẻ mà ông ta đã bán. Và sau đó, phải cứu chúng bằng cách nào đó, xin lỗi và nói chuyện trực tiếp với bọn trẻ. Đó sẽ là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, nhưng không còn cách nào khác cả.
Với những suy nghĩ và quyết định của mình, tôi gật đầu và nói: “Vâng. Như tôi đã nói, dù sao chuyện cũng đã rồi, nhưng ông ấy vẫn có thể sửa chữa những lỗi lầm của mình ”.
Người hiệp sĩ đeo kính người từ đầu đến giờ vẫn khó chịu lần đầu tiên nở ra một nụ cười lịch thiệp và thân thiện. “Tuyệt vời. Thật nhẹ nhõm khi biết vẫn còn những cậu trai với trái tim vàng trên thế giới này. Tôi thực sự rất biết ơn. ”
“Tôi không nghĩ ngài nên cảm ơn tôi vì điều đó…”
"Đó là sự thật. Hủy hoại danh dự của một người với tương lai tươi sáng như cậu quả thật là một hành động ngu xuẩn, đáng chết. Tôi nghĩ, bị giáng chức và đày ra biên cương còn quá nhẹ. Hãy xử tử hắn! ”
"Bình tĩnh lại Sếp ơi! Nói ra những điều như vậy thật nguy hiểm! ”
"Xử tử ?!"
Sau khi nhìn cha Lian vẫn đang nức nở, tôi hướng ánh mắt về phía hiệp sĩ đeo kính ..
“L-làm ơn, không cần thiết phải giết ông ta đâu! Người chết thì không thể sửa chữa được gì nữa! ”
"Cậu thực sự quá nhân hậu." Hiệp sĩ đeo kính mỉm cười ngạc nhiên. Sau đó, anh giơ tay lên ngực và cúi chào.
“Cậu thậm chí còn tha thứ cho loại cặn bã như hắn và cho cơ hội để chuộc lỗi. Lần đầu tiên tôi phải ngạc nhiên đến mức này… Cậu Lian thực sự là một người tuyệt vời. Tôi rất mệt mỏi khi phải xử lý những kẻ rác rưởi như hắn trên thế giới này, nhưng tôi mừng vì vẫn còn những người như cậu .. ”
"Tôi cầu xin ngài ... bất cứ điều gì không phải là tử hình."
“Được rồi, chúng tôi sẽ không tử hình hắn.”
Thật là nhẹ nhõm. Có vẻ như cha của Lian vừa thoát khỏi nanh vuốt tử thần.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù ông ta đã phạm tội ác đáng ghét, nhưng ông ấy vẫn là cha của tôi. Mỗi người chỉ sống một lần trong đời. Nếu ông chết là hết và không còn cơ hội sửa chữa những hành vi sai trái của mình.
Nhưng bị giáng chức và bị đưa đến một nơi xa xôi ấy hả…? Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu…? Tôi nghĩ ngôi làng và các vùng lãnh thổ sẽ ổn miễn là có Lowendal ở đây.
"Cảm ơn ngài rất nhiều."
“Xin đừng cảm ơn. Thứ lỗi cho sự đường đột của chúng tôi. Tên tôi là Sirias Sagez, đội trưởng mới bổ nhiệm của Hội Hiệp Sĩ Cung Điện Hoàng Gia. Và đây là-"
“Tôi là Charleux Schuricht, đội phó…”
"Hả?"
Anh ấy vừa nói gì cơ?
Tôi cảm thấy cụm từ gì quen quen…
" Hiệp Sĩ … Cung Điện Hoàng Gia?"
"Đúng vậy. Charleux và tôi đến để tạ lỗi vì sự xấc xược của tên rác rưởi cựu đội trưởng Serpentine, kẻ đã dám làm những điều không thể chấp nhận được với một người tuyệt vời như cậu Lian. "
"Gì cơ?!"
Serpentine?
Đợi đã nào.
Không phải chúng ta đang nói về cha của Lian sao? Người đàn ông buôn bán trẻ em và thề sẽ sửa đổi, tránh bản án tử hình bằng cách bị đày tới một nơi xa xôi !?
Nghĩa là toàn việc này là một sự hiểu lầm? Từ khi nào? Tôi bắt đầu hiểu sai câu chuyện từ khi nào?
Tôi liếc mắt sang cha của Lian đang nức nở, vị hiệp sĩ đeo kính mỉm cười, hiệp sĩ trông có vẻ mệt mỏi vẫn đang xì mũi.
Não tôi ngừng hoạt động.
Tôi lờ mờ nhớ ra những lời của ông ngoại đã nói. Để tránh đi đến kết luận vội vàng, tôi luôn phải giữ một cái đầu tỉnh táo và lắng nghe những gì người khác nói. Nhờ đó, tôi sẽ không bị hoảng loạn và khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn chỉ vì một hiểu lầm nhỏ.
Theo lời vị đội trưởng mới, Sagez, cựu đội trưởng có đôi mắt sắc và đội phó có đôi mắt rủ sẽ bị trừng phạt. Chúng cũng sẽ được chuyển sang đội Hiệp Sĩ Biên Giới, đội có nhiệm vụ bảo vệ biên cương. Đúng như những gì Alfred đã nói với tôi trước đây.
Điều đáng ngạc nhiên là tên Serpentine đó có quan hệ huyết thống hoàng tộc. Đó là cấp bậc thấp nhất của quý tộc, nhưng dù sao cũng là quý tộc.
Rồi tôi nhận ra. Vậy ra đó là lý do tại sao hắn ta rất bình tĩnh trong khách sạn siêu cấp sang trọng đó hả? Vì hắn xuất thân từ hoàng gia, hẳn là đã quen với cách đối xử với người nổi tiếng như vậy.
Điều đó cũng lý giải tại sao tên đội phó lại tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn một cách ngoan ngoãn.
Đội trưởng đeo kính, không, đội trưởng Sagez nhíu mày lo lắng, và thở dài.
“Tôi thực lòng rất xấu hổ khi phải yêu cầu điều này, nhưng… hy vọng cậu có thể giữ bí mật vấn đề của hắn ta. Đó là những gì cấp trên của tôi muốn với tôi trao đổi với cậu. Đã có một số tin đồn lan truyền ra xung quanh, nhưng tôi hy vọng cậu có thể thực hiện theo yêu cầu của chúng tôi ”.
"Giữ bí mật?"
"Đúng. Đổi lại, tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cậu miễn là nó vẫn nằm trong giới hạn pháp lý. Đó cũng là điều mà cấp trên ra lệnh cho tôi ”.
"Một yêu cầu…"
"Vâng. Hãy cho tôi biết mong muốn của cậu. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để hoàn thành nó. Tôi hy vọng nó đủ để xoa dịu cơn giận và chữa lành vết thương lòng của cậu dù chỉ là một chút… Đó cũng là lý do tại sao chúng tôi đến đây vội vàng như vậy; để đáp ứng yêu cầu của cậu. ”
Ngồi bên cạnh, cha Lian ngước nhìn tôi.
Trong khi chải lại bộ ria mép rối tung, ông gật đầu với vẻ mặt mệt mỏi.
“Khi đến thủ đô để tham dự tiệc chào mừng cuối năm, cha đã nhận được một cuộc gọi từ trụ sở Hiệp Sĩ Hoàng Gia. Cha đến đó tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, và thành ra thế này đây… ”
"Con hiểu rồi ... Ra là vậy, huh?" Tôi đáp.
Cha Lian liếc nhìn tôi, đôi mắt ông lại rưng rưng.
“Ôi, Lian… Cha thực sự xin lỗi mà… Cha không nghĩ tên đó lại kinh khủng như vậy. Họ đã kể cho cha rằng hắn có những sở thích kỳ quái… Sau khi sử dụng thuốc kích dục, hắn ta đã cưỡng hiếp con một cách tàn nhẫn, đến nỗi cơ thể con giờ chẳng khác gì một nùi giẻ rách… ”
“… Hả?”
Ông vừa nói gì cơ?
“Tên Đội trưởng đó là một kẻ biến thái với xu hướng bạo dâm… Tên đội phó mắt rủ cũng tham gia vào việc này. Thật kinh khủng… Họ còn nói với cha sự kiện kinh hoàng đó đã tàn phá hoàn toàn cả thể xác và tâm hồn con. Và giờ thì... Lian của cha không thể kết hôn được nữa ... ”
Nàyyyy !?
Đ-đợi một chút !?
Diễn biến này ở đâu ra vậy !?
“C-cha chỉ nghĩ rằng nếu mọi chuyện ổn thỏa, con trở thành cấp dưới yêu thích của đội trưởng Hiệp Sĩ Cung Điện Hoàng Gia cũng không tệ phải không? Tên đội trưởng có tướng mạo phong lưu, gia thế tốt, và đặc biệt là giàu có. Đó là lý do tại sao, cha nghĩ rằng con cũng sẽ thích… Và sau đó, sau khi cả hai xảy ra chuyện đó… Nhà chúng ta sẽ có quan hệ với gia đình hoàng gia, một cơ hội rất tốt— ”
Này, ông già.
Lão khốn này… Đúng như tôi nghĩ, ông đã tính đến bước này rồi hả? Đừng có đùa nữa.
"Ông ta quả thực là rác rưởi."
“C-cặn bã…!”
“Ahhh! Các ngài hiệp sĩ lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng đó…! Nhưng, nhưng, nếu tôi biết hắn ta là một kẻ lệch lạc như vậy, thì có trong mơ tôi cũng không bao giờ để đứa con trai quý giá của mình rơi vào tay hắn…! Tôi không quan tâm đến cuộc sống của người khác như thế nào, tôi chỉ yêu gia đình mình thôi! Tôi nói thật đấy, làm ơn hãy tin tôiiii !!! ”
Cha Lian bám chắt lấy tôi và lại bắt đầu la hét.
Đầu tôi rất đau, dần cảm thấy chóng mặt.
Bằng cách nào đó, sự kiện tại khách sạn lại có một bước ngoặt đáng lo ngại.
Là do cậu ta hả ?!
Chỉ có cậu ta thôi ?!
Tên tóc vàng hoe đó đang nghĩ gì vậy !!
Không có nghi ngờ gì nữa đây là trò của tên nhãi con kia.
Tôi nói với cậu ta rằng mình chỉ bị tấn công, không phải bị cưỡng hiếp, phải không?
Cơ thể tôi vẫn còn trong trắng mà!
Có vẻ như câu chuyện này đã bị bóp méo sau khi truyền miệng, cuối cùng lại trở thành một vụ án kinh tởm.
"Cơ thể như một nùi giẻ rách” với “Không thể kết hôn được nữa” là cái quái gì vậy ?!
Tôi vẫn còn là một xử nam trong trắng, được chứ ?!
Tuy nhiên, nếu giải thích ra ở đây thì xấu hổ quá, vì đây là một chủ đề tế nhị !!!
Mặt khác, họ sẽ yêu cầu tôi miêu tả cặn kẽ những gì đã xảy ra mất.
Chỉ tưởng tượng việc bị thẩm vấn trước bao nhiêu người, về việc tên đội trưởng đã chơi tôi đến mức nào, hắn ta có đưa “nó” vào không, hay loại “trò chơi” gì hắn bắt tôi làm … Aaaah, tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ đó!
Tôi có lẽ sẽ ngất xỉu mất!
Tệ thật. Bình tĩnh nào, Lian.
Nếu hoảng sợ ở đây, tôi sẽ thua. Tôi phải bình tĩnh. Đừng đưa ra bất kỳ nhận định kỳ lạ nào nữa.
Hãy từ từ phân tích những gì tôi đã nghe nào.
Theo vị đội trưởng đeo kính, Serpentine có xuất thân từ hoàng tộc nên họ không muốn công khai vụ bê bối này.
Và hai hiệp sĩ trước mặt tôi đã nhận được lệnh từ cấp trên của họ để xử lý vụ việc với tôi một cách bí mật.
Họ cũng sẽ thực hiện một yêu cầu của tôi như một khoản bồi thường.
Tôi gật đầu thở dài. "…Tôi hiểu. Chỉ cần tôi không nói với bất cứ ai về việc này, đúng không? ”
Đội trưởng đeo kính mỉm cười và gật đầu. "Đúng vậy. Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu Lian có thể thực hiện được việc này…. Nghiêm túc mà nói tôi rất muốn đập cho cấp trên của tôi một trận. ”
"Sếp…"
“Nhưng tôi mừng vì cậu có thể hiểu cho hoàn cảnh của chúng tôi. Và cậu cũng rất nhanh trí. Uh huh, một viên kim cương thô à … Lian-sama, hay là vậy? Cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"
Tôi chán ngấy mấy vụ tuyển mộ hiệp sĩ này rồi và lắc đầu. "Không. Tôi muốn ở lại đây và phát triển mảnh đất này. Tôi không có kế hoạch đến thủ đô. ” Quay sang cha Lian “Được mà phải không cha?"
Ông lắc đầu quầy quậy. Nếu ông ta còn dám huyên thuyên về danh lam thắng cảnh nơi thủ đô thì biết tay tôi.
“T-tất nhiên rồi! Con không cần phải đến thủ đô. Cứ làm những gì con muốn ”.
"Cảm ơn Cha."
Yay!
Thuyết phục cha Lian để tôi ở lại làng, chưa kể đến việc từ bỏ việc bắt tôi đi làm ở thủ đô, quả là vấn đề đau đầu. Nhưng tôi đã giải quyết được vấn đề này. Thật là nhẹ nhõm.
“Tôi hiểu rồi ... Thật đáng tiếc. Thực sự rất đáng tiếc, nhưng tham vọng đó cũng rất tuyệt vời. Cậu chắc chắn sẽ trở thành một lãnh chúa vĩ đại trong tương lai ”.
“Không, anh trai tôi mới là lãnh chúa trong tương lai. Tôi muốn thể hiện khả năng của mình đằng sau sân khấu .. ”
Tôi không thích nổi bật.
Người đội trưởng đeo kính nhìn chằm chằm vào tôi, rồi anh ta chuyển ánh nhìn sang cha Lian, một nụ cười trên môi.
“Lãnh chúa Owen, ông có một đứa con trai tốt đấy. Khiêm tốn, nhân từ, đầy khát vọng và thông minh. Nếu ông không biết ơn và không chăm sóc tốt cho cậu bé, Thần linh sẽ giáng xuống sự trừng phạt đấy, ông biết không? ”
“V-vâng, vâng! Tôi sẽ nhớ kỹ điều này!"
Người đội trưởng đeo kính gật đầu hài lòng và quay lại nhìn tôi.
"Vậy thì, chúng ta hãy thảo luận về khoản bồi thường nhé."
“Sếp à !! Nói thẳng tuột ra như thế là sao! Làm ơn hãy kín đáo hơn một chút được không… !! ” Người hiệp sĩ mệt mỏi hét lên khi đứng dậy, đến mức giọng anh trở nên chói tai.
“Dù tôi có che đậy hay không thì vấn đề vẫn đâu có thay đổi gì. Phải không, Lian-sama? ”
"Vâng."
“N-ngay cả Lian-sama cũng đồng ý ư… !?”
Một yêu cầu, hả?
Tôi có thể yêu cầu thứ gì đây ...
"Ah."
"Chuyện gì vậy, Lian-sama?"
Đúng rồi.
Một điều tôi có thể yêu cầu từ các hiệp sĩ.
Điều mà chỉ những hiệp sĩ mới có thể làm được.
“Vậy… tôi có thể yêu cầu một điều được không?”
"Vâng đương nhiên rồi."
Nếu điều này được chấp thuận thì…
“Tôi muốn nhờ ngài cử một số hiệp sĩ đi tuần tra biên giới của Làng Leis. Đặc biệt là biên giới phía Tây. ”
Đôi mắt của cả hai hiệp sĩ đồng thời mở to.
Đây có phải là một yêu cầu quá khó đối với họ?
Nếu có các hiệp sĩ giúp việc tuần tra cho đến ngày thảm họa, tôi chắc chắn rằng có thể cứu được nhiều dân làng hơn.
“Tuần tra? Ở làng này? ”
“V-vâng. Cụ thể là những hiệp sĩ có kỹ năng chiến đấu, ”tôi nói thêm. “Ở phía bên kia của khu rừng phía tây là một quốc gia rộng lớn tên là Valmcardo, hiện đang có chiến tranh chống lại một quốc gia rộng lớn phía nam. Chiến tranh đã gia tăng trong vài năm qua. Và tôi lo lắng rằng những người tị nạn và lũ quỷ có thể đến ngôi làng này sau khi bị trục xuất khỏi vùng đất phía Tây ”.
Hai năm sau, một quân đoàn quỷ sẽ đến ngôi làng này.
“Ngôi làng này rất yên bình, vì vậy chúng tôi không có bất kỳ chiến binh thiện chiến nào. Ngài có thể nghĩ rằng tôi đang bị hoang tưởng, nhưng… tôi có linh cảm rằng điều gì đó rất tồi tệ sẽ xảy ra. Và nó khiến tôi lo lắng. Đây là một nơi rất tốt, dân làng hiền hòa và tốt bụng. Vì vậy, tôi muốn bảo vệ họ. Điều này … là không thể sao? ”
Hai hiệp sĩ nhìn nhau.
Vậy là từ chối hả?
Rốt cuộc thì đó là một công việc tẻ nhạt và tốn thời gian. Tốn kém nữa. Họ thậm chí có thể phải thuê phương tiện vận chuyển để gửi quân đến đây.
Người hiệp sĩ đeo kính nhìn tôi, vẫn mở to mắt.
“Như vậy có ổn không? Cậu… ”
“Vâng. Như vậy quá khó sao? ”
“Không, không phải là không thể nhưng mà…”
"T-thật sao !?"
Vậy là được rồi! Nếu có sự giúp đỡ của họ thì tốt quá rồi.
“Hừm, để xem nào. Tôi có thể gửi một số hiệp sĩ đến đây hàng tháng. Họ sẽ đi tuần quanh làng để tăng cường an ninh. Như vậy đã ổn chưa? ”
Đồng ý rồi! "Được được! Vậy là đủ rồi. Cảm ơn ngài rất nhiều!"
Cảm ơn ngài, đội trưởng đeo kính!
"Tôi hiểu. Nếu còn yêu cầu gì khác, xin vui lòng cho chúng tôi biết, vì vậy ...
"Không, thế là đủ!"
"Đủ?! L-Lian-sama, cậu ổn với điều đó chứ? ”
"Đúng. À, hãy đảm bảo rằng các hiệp sĩ được cử đến ngôi làng này có thể thực sự chiến đấu ”.
Sẽ là một vấn đề nếu họ bỏ chạy khi mới nhìn thấy đám quỷ.
Đối với những người chỉ là hiệp sĩ trên danh nghĩa, tôi xin từ chối.
Người đội trưởng đeo kính im lặng, lộ ra vẻ trầm tư.
Tôi biết mà. Liệu anh ta có nói rằng tôi đang đòi hỏi quá nhiều không?
Tôi có cảm giác rằng anh sẽ làm vậy, ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ rằng đó là một yêu cầu khá quá đáng.
Khi tôi chuẩn bị tinh thần cho lời từ chối …
… Đội trưởng đột nhiên phá lên cười.
Huh? Tại sao anh ấy lại cười? Tôi không nói điều gì hài hước cả.
“Chà, thật hiếm khi thấy Sếp cười. Thật đáng sợ! Chắc ngày mai có bão tuyết m-ất! ”
Đội trưởng đeo kính vỗ vào lưng vị đội phó mệt mỏi, còn đang lầm bầm.
“Hahaha… được rồi. Tôi sẽ thực hiện mong muốn của cậu. Yên tâm đi, Lian-sama. Tôi sẽ tuyển chọn các hiệp sĩ một cách cẩn thận ”.
Thật tuyệt vời! Tôi đã sẵn sàng đón nhận tin xấu, nhưng anh ta đã không làm vậy.
Tôi chỉ hỏi điều này vì không còn gì để mất. Và không hối tiếc!
"Vâng, xin cảm ơn ngài! Điều này sẽ giúp ích rất nhiều! "
Đội trưởng thoáng mỉm cười với tôi, nhưng đôi mắt nheo lại của anh khiến tôi sửng sốt.
"C-chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
"Không có gì. Chỉ là tình huống này diễn ra khác xa với những gì tôi đã mong đợi. Yêu cầu của cậu khá là thú vị. ”
"Tôi xin lỗi. Tôi đã đưa ra một yêu cầu khá vô lý, nhưng… ”
Nhưng nếu không làm thì dân làng và tôi sẽ chết mất.
Tôi phải làm mọi cách để ngăn chặn điều đó.
"Không không. Các hiệp sĩ được cử đi sẽ rất hài lòng. Đây giống như một chuyến công tác kèm nghỉ dưỡng đối với họ. Đừng lo lắng về điều đó ”.
"Công tác kèm nghỉ dưỡng?"
Đội phó gật đầu. “Vâng! Một chuyến đi đến một ngôi làng yên tĩnh và thoáng đãng vùng nông thôn có thể được coi là một kỳ nghỉ! Các hiệp sĩ chỉ phải tuần tra vòng ngoài và tuân theo mệnh lệnh. Sau đó, họ có thể tự do làm bất cứ điều gì mình muốn. T-tôi ước gì thỉnh thoảng mình cũng được gửi đến đây… ”
"Không. Cậu không có nhiều thời gian rảnh như vậy. Nhiệm vụ đang chờ đợi cậu đấy. ”
“Khônggggg! Sếp là đồ Ác Quỷ, đây là sự lạm quyền! ”
Đôi trưởng đeo kính một lần nữa vỗ mạnh vào sau đầu của Đội phó, vẫn với nụ cười nở trên môi. "Cậu gọi ai là Ác Quỷ hả?"
Cha của Lian sau đó nói về việc sử dụng một trong những khu nhà bỏ trống của gia đình Owens làm nơi ở cho các hiệp sĩ trong thời gian họ ở lại làng. Sau khi cảm ơn đội trưởng một lần nữa, tôi quyết định rời khỏi phòng đón khách.
Trước khi tôi rời đi, người đội trưởng đeo kính bảo tôi hãy ghé qua nếu đến thăm thủ đô. Suốt thời gian qua, nụ cười của anh chưa bao giờ tắt trên khuôn mặt.
Tôi đã nghe câu này từ những người khác vô số lần, vì vậy tôi chỉ đưa ra một câu trả lời mẫu mực, đồng ý với anh ta.
Khi được gọi đến phòng tiếp khách, tôi đã cảm thấy lo lắng về tương lai. Nhưng bây giờ nó có vẻ như không quá tệ nữa.
Mỗi lần nghĩ đến thảm họa sắp xảy ra lại khiến lòng tôi đau nhói. Nó đang đến gần, nhưng nếu tiếp tục kiên trì, tôi chắc chắn sẽ vượt qua nó.
Điều quan trọng nhất là đừng bỏ cuộc. Tìm cho ra phương hướng và nỗ lực hết mình. Bằng cách này, tôi có thể thay đổi kết thúc trở nên tốt đẹp hơn.
Ông ngoại luôn nói điều này bất cứ khi nào tôi cảm thấy chán nản. Tôi luôn tin vào những lời này.
Vì vậy, cháu đang cố gắng hết sức đây, ông ơi.
Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng.
Nhìn lên bầu trời, tôi mỉm cười gật đầu với chính mình, trước khi trở về phòng tiếp tục công việc.