Khi tôi bước vào phòng, một ông lão chậm rãi đứng lên từ phía sau cái bàn lớn trước mặt. Ông cao hơn tôi.
Đôi mắt băng giá dịu đi như thể băng đang tan chảy. Mắt ông nheo lại, ánh lên niềm vui.
“Ôi… Ôi, Lian… Con chim nhỏ đáng yêu của ông."
Mái tóc bạch kim dài, gợn sóng của ông được buộc đuôi ngựa bằng dây vải màu tím, phần tóc đuôi tóc xõa dài qua vai phải.
Ông mặc một chiếc áo khoác dài dài tay màu tím, vạt áo quá đầu gối, cầu vai lớn bằng bạc được khâu hai bên vai. Kèm với nó là áo sơ mi trắng và cà vạt màu tím nhạt.
Mặc dù ông của Lian đã rời quân ngũ từ lâu, nhưng khí chất đáng sợ, uy nghiêm vẫn không hề phai nhạt cho của một người đàn ông đã quen với làm việc tuân theo mệnh lệnh. Tôi chắc rằng nếu mình thả lỏng người ra, tôi sẽ vô thức mà tránh xa ông.
Ông ngoại Lian bước đến gần tôi, những bước chân nhẹ nhàng một cách không tưởng lại thuộc về đàn ông tám mươi tuổi, ông vòng tay ôm chặt lấy tôi.
“Ô-ông. Cũng khá lâu rồi nhỉ. Con mừng vì ông vẫn còn khỏe mạnh ”.
“Hehe, đương nhiên rồi. Nhưng hãy nhìn con mà xem. Con chim nhỏ của ông đã trở nên xinh đẹp đến nhường này rồi. ”
“H-hả? Đ-đâu phải vậy… ”
Trên thực tế, tôi không nghĩ mình đã thay đổi chút nào!
Tự dưng cảm thấy mệt mỏi, tôi thở dài.
"Đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều" đâu phải là một lời khen dành cho một người đàn ông đâu chứ.
Tôi đã biết điều này từ lâu rồi, nhưng… ông ngoại đặc biệt rất quan tâm chăm lo Lian, chẳng kém gì như đối với đứa con gái út của mình vậy.
Và đó dường như là lý do tại sao ông lại tặng rất nhiều trang phục màu mè như vậy cho tôi, một đứa con trai.
“Ồ, con ngày một giống Lila hơn… màu xanh lam nhạt rất hợp với con, hệt như với Lila vậy. Có khát nước không, chú chim nhỏ dễ thương của ta? Ta có rất nhiều kẹo ngon cho con, cũng như nhiều thứ khác mà chắc chắn con sẽ thích. Đi theo ta. ”
Lila là tên của mẹ Lian.
Mặc dù mẹ Lian ngoài tôi ra còn có một đứa con trai khác, nhưng chỉ có tôi là luôn được gọi vào phòng riêng của ông ngoại Lian như thế này.
Rõ ràng, ông của Lian không hề quan tâm gì đến anh trai của Lian. Giống như cách ông đối xử thờ ơ với cha của Lian. A, tôi ghen tị quá !! Đổi cho tôi mau, chết tiệt !! Đạo diễn ơi, tôi muốn đổi vai!
Ông ngoại kéo tay tôi đặt ngồi lên chiếc ghế sofa lớn. Ông ngồi ngay bên cạnh, vòng tay qua vai kéo tôi lại gần, xoa đầu và má tôi.
Không hiểu sao mà tôi thấy mình bị đối xử như một … con thú cưng.
Lần này trực giác của tôi không hẳn là sai.
Trên chiếc bàn thấp trước mặt chúng tôi đặt một tô đựng kẹo lớn. Nhiều đến nỗi tôi chắc rằng một người sẽ không thể nào mà ăn hết được.
Cô hầu gái, người vẫn đợi nãy giờ cạnh vách tường, tiến lại gần chúng tôi, đặt một chiếc cốc xuống bàn và rót trà với những động tác được thực hiện một cách hoàn hảo, khuôn mặt cô nở một nụ cười hoàn hảo không kém. Cô ấy không một chút bận tâm về cái cách chủ nhân của mình cứ dính chặt vào đứa cháu trai như vậy, mặc chỉ một chút nữa thôi là đủ quy thành tội quấy rối tình dục. Cô quả là một người chuyên nghiệp.
“Ta nghe nói rằng con đã bắt đầu đi làm ngay sau khi tốt nghiệp? Đúng là một đứa trẻ siêng năng. Nhưng mà con không cần phải làm việc chăm chỉ đến như vậy đâu. ”
“Không, con… muốn đi làm mà. Đó là lý do tại sao họ để con tiếp tục công việc này… ”
"Vậy sao? Có khó khăn không? Khi ta nghe tin Lian trở thành phụ tá của lãnh chúa, ta cảm thấy thật đau xót trong lòng và nghĩ rằng mình phải làm một cái gì đó về việc này. Vì vậy, ta đã nảy ra một ý tưởng hay ”.
"Ý tưởng hay?"
"Đúng vậy. Lian, tại sao con không ở lại đây, và làm trợ lý cho ta? ”
"…Hả?!"
“Công việc trong một ngôi làng như vậy thì đâu có gì quan trọng. Cứ để chúng cho dân làng đi. Ngoài ra, người kế vị sẽ là Robert, vì vậy con nên được tự do làm những gì mình muốn, phải không? Trở thành trợ lý của ta sẽ có ý nghĩa hơn nhiều và tốt cho con nữa. Con thấy sao, Lian?"
Ông của Lian phá lên cười và siết nhẹ tay tôi. “Ta sẽ cho con quần áo đẹp và ăn những món ăn tuyệt hảo mỗi ngày. Con chỉ việc ở bên ta mãi mãi. Không phải rất tuyệt vời sao, chú chim nhỏ dễ thương của ta? Hãy ở lại đây mãi mãi ”. (T/N: Lại dụ dỗ :v)
"Ông à…"
“À, con có sợ cô đơn khi phải sống xa cha mẹ mình không? Phải rồi. Hm… Nếu nhớ mẹ thì lâu lâu con có thể về nhà. Ít nhất ta có thể cho phép điều đó. Nhưng hãy quay lại sớm được không? Nếu không thì ông ngoại sẽ cô đơn lắm đấy. ”
Ông ngoại dùng bàn tay còn lại để chải tóc và vuốt má tôi, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt.
Lời đề nghị này không báo trước này khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên. Các bánh răng trong não tôi quay cuồng.
Có lẽ Lian bản gốc đã quyết định đến chỗ ông ngoại sau khi tốt nghiệp chăng?
Rốt cuộc thì nếu chấp nhận lời đề nghị này, cậu có thể sống sung túc mà không cần phải làm việc cho đến cuối đời.
Đến chỗ ông ngoại Lian chắc chắn là tốt hơn là đến thủ đô.
Nếu Lian chọn trở thành “chú chim nhỏ” của ông ngoại, bước vào chiếc lồng son mạ vàng, chấp nhận một cuộc đời được nuông chiều và hết lòng nâng niu, yêu thương thì cũng có lý.
Trong trò chơi, sau khi Alfred tốt nghiệp, cậu hiếm khi gặp Lian. Như thể Lian đã rời khỏi làng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không còn gặp lại nữa.
Có những dịp hiếm hoi cả hai đi ngang qua nhau trong làng.
Nếu Lian đến thủ đô thì cậu chắc chắn đã kiếm được một công việc ở đó. Và điều đó có nghĩa là cậu ta sẽ không thể dễ dàng qua lại giữa thủ đô và làng vì chúng cách nhau khá xa. Vì vậy tôi có thể kết luận rằng Lian không lên thủ đô sau khi tốt nghiệp. Ngay từ đầu, điều này cũng không được đề cập đến trong trò chơi.
Và thậm chí bất cứ khi nào Lian và Alfred gặp nhau, câu đã không còn điên cuồng lao vào nhân vật chính như trước nữa, chỉ phun ra vài lời hơi khó chịu. Nói một cách đơn giản, Lian đã trở nên trầm tĩnh hơn.
Khi tôi chơi trò chơi này, suy nghĩ ban đầu của tôi là cậu ta không thể chấp nhận thất bại trước Anh hùng và trở nên chán nản.
Nhưng có lẽ là… Lian đang sống với ông ngoại ở thị trấn kế bên và chỉ thỉnh thoảng trở về nhà mỗi khi nhớ mẹ?
…Không.
Tất cả chỉ dù sao cũng chỉ là tưởng tượng và suy đoán của tôi.
Đây là một câu chuyện đằng sau cốt truyện chính mà không một ai biết.
Biên kịch nội dung có lẽ đã ngừng phát triển câu chuyện về Lian. Tôi chắc chắn là vậy.
Rốt cuộc thì định mệnh của Lian là chết ở Ngôi Làng Khởi Đầu. Cậu ta chỉ là một đối thủ nhỏ bé của nhân vật chính. Chỉ khá hơn nhân vật quần chúng một chút thôi.
Không một ai quan tâm đến sống chết của cậu ta.
Tôi có thể đúng, mà cũng có thể sai.
Nhưng ngay cả khi những suy đoán này là đúng, tôi vẫn sẽ–
"…Ông ơi."
"Cái gì vậy, con chim nhỏ của ông?"
“Nghe lời đề nghị hào phóng của Ông ngoại, con thực sự vui lắm, nhưng… con yêu ngôi làng đó. Thật yên bình và đẹp đẽ làm sao. Và ở đó có những điều chỉ có con mới làm được. Bởi vậy mà… con muốn tiếp tục làm trợ lý cho Lãnh Chúa. ”
Dù sao thì chỉ có tôi mới có thể cứu được mọi người trong làng.
“Lian…” Ông ngoại lẩm bẩm, đôi mắt mở to ngạc nhiên như thể không thể tin được những gì tôi vừa nói.
Ngoài ra, chỉ mình tôi biết về sự diệt vong sắp xảy đến với ngôi làng.
“Con xin lỗi ông. Nhưng con cũng yêu ông nhiều lắm. Thỉnh thoảng con về thăm ông có được không ạ? ”
Tôi không ghét ông ấy.
Mặc dù có thể đôi khi hơi cực đoan khi nuông chiều đứa cháu trai và con gái út của mình, nhưng ông có vẻ là người điềm tĩnh và chu đáo. Và mặc dù hành động của ông có hơi quá trong một vài tình huống, nhưng tất cả đều có lý do chính đáng.
Đây là lý do tại sao nhiều người thần tượng ông đến vậy. Ngay cả khi đã về hưu, nhiều người vẫn sẵn sàng đến chúc mừng sinh nhật ông.
“Ồ, tất nhiên rồi. Đương nhiên. Cứ đến thăm ông bất cứ khi nào, chú chim nhỏ dễ thương của ta. Và nếu con thay đổi quyết định, đừng ngần ngại nói cho ta biết. ”
"Vâng. Cảm ơn ông rất nhiều ”.
Ông Lian một lần nữa ôm lấy tôi, áp má vào má tôi. Bàn tay vuốt ve vai, lưng và cằm. Nhưng tôi cố chịu đựng nó. Rốt cuộc, việc từ chối gần gũi người cao tuổi là một điều khá thô lỗ và khó xử.
Nhưng nghiêm túc mà nói, đây đã nằm trên ranh giới giữa yêu thương và quấy rối tình dục rồi! Không đúng, đây đã là quấy rối tình dục rồi !!
… Yêu thương quá mức và nỗi ám ảnh với người thân… điều này có di truyền trong gia đình Owen không vậy? Tôi cảm thấy là có đấy.
Tôi thở dài ra một hơi.
Tôi mệt quá.
Thực sự rất mệt.
Nhưng bữa tiệc còn chưa bắt đầu nên tôi không thể than phiền điều gì.
Liệu tôi có sống sót cho đến phút cuối không?
Tất nhiên là được. Tôi là một người đàn ông mà. Kiểm chế bản thân đi. Nó chỉ là một vài giờ thử thách kiên nhẫn và sức chịu đựng thôi.
Một lúc sau, người quản gia với nụ cười đến để đưa ông của Lian đi vì một số việc cần xử lý.
Có vẻ như ông cần đi vòng quanh và chào hỏi những vị khách hoàng tộc trước khi bắt đầu bữa tiệc. Ông của Lian càu nhàu, nói với tôi rằng chúng thật phiền phức.
Tuy nhiên, cuối cùng ông cũng phải rời đi sau khi bị người quản gia đẩy ra khỏi căn phòng theo đúng nghĩa đen. Ông cứ ngoái lại phía tôi với khuôn mặt buồn bã. Tôi chỉ có thể mỉm cười chào tạm biệt, tiễn ông đi.
Một lúc sau khi họ rời khỏi phòng, tôi cũng rời đi, sự mệt mỏi và nhẹ nhõm xâm chiếm toàn thân.
Tất cả những căng thẳng này đã vắt kiệt sức của tôi. Nhưng ít nhất cuộc gặp của tôi với ông ngoại Lian cũng thành công.
Tuy nhiên, khi bước ra khỏi cửa, tôi dừng lại. "…Huh?"
Alfred không còn ở trong hành lang.
Như thể cảm nhận được sự bối rối của tôi, một trong những vệ sĩ quay đầu về phía sau hành lang.
Tôi nhìn theo tầm mắt của anh ấy. Trong nháy mắt, tôi tìm thấy người mà mình đang tìm kiếm. Hành động tử tế đó thật bất ngờ. Có lẽ anh ta là một người tốt bụng. Mặc dù khuôn mặt của họ trông vẫn khá đáng sợ.
Theo hướng người vệ sĩ chỉ, một cậu trai tóc vàng đang đứng ở góc hành lang, dựa lưng vào tường.
Lúc nãy tôi đã bảo cậu có thể về phòng của tôi ngồi, nhưng cậu cứ nhất quyết đợi tôi.
Khi tôi thắc mắc tại sao cậu lại di chuyển đến đó, một chút thích thú dâng lên trong tôi.
Tôi đoán là ngay cả Alfred, người thường không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cũng không thể chịu đựng được những cái nhìn trừng trừng của các vệ sĩ.
Đi về phía Alfred, tôi nhận thấy một người thứ hai đang đứng gần cậu.
Nhưng vì người đó đứng ngay sau Alfred từ điểm nhìn của tôi nên tôi không nhận thấy được từ xa.
Sau khi tiến lại gần hơn não tôi ngừng hoạt động trong giây lát. "…Huh?"
Ai mà ngờ người đứng đó lại là một cô gái tóc bạch kim duyên dáng, Luzé.
Cả hai dường như đang trò chuyện, tôi có chút bối rối trong lòng.
Nàyyyyyyy!
Tại sao Luzé lại ở đây ?! (T/N: Ghennnn :v )
Từ khi nào mà cô ta—
"Alfred!" Tôi gọi lớn.
Đôi mắt xanh da trời chuyển sang tôi, cậu nở một nụ cười. Cậu đứng thẳng người dậy trước khi quay sang tôi.
"Lian."
“Hả, thật sao? Lian-chan cũng ở đây? ”
Tôi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách còn lại và nắm lấy cánh tay Alfred, kéo cậu về phía mình. Rồi mặt đối mặt Luzé. "Tại sao chị lại ở đây?"
“T-tại sao chị lại không thể chứ ?! Chị muốn đến chúc ông sinh nhật vui vẻ! Bỏ chuyện đó sang một bên, em đang mặc cái thứ gì đấy?! Tại sao lại chọn trang phục lòe loẹt, nữ tính như vậy ?! Thật kinh tởm! ”
Như tôi đã dự đoán, cô ta ngay lập tức công kích khi nhìn thấy những gì tôi đang mặc.
Nhưng vì tôi đã sớm quen với miệng lưỡi của cô ta rồi nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không thấy hơi khó chịu, nhưng ít nhất thì vẫn chịu đựng được. Em xin lỗi vì trông thật kinh tởm, được chưa? Em cũng muốn thay bộ đồ này đi lắm nhưng nếu làm vậy thì ông ngoại sẽ phật ý.
“Đây là bộ váy mà ông ngoại muốn em mặc — ý em là, ông chuẩn bị tất cả chỗ này cho em.”
"Cái gì? Ông ngoại ?! Tại sao… Tại sao luôn luôn, luôn luôn là Lian-chan! Ông còn chưa cho chị một cái váy nào cả! Không công bằng!"
“Chị có phàn nàn với em điều này thì cũng…”
"Tại sao chứ?! Chị là con gái! Chị đẹp hơn Lian-chan! Chị cũng hơi giống dì Lila! Tại sao mọi người đều yêu thích Lian-chan !? Chí ít hãy cho tôi một cái gì chứ! ” Luzé hét lên, giật lấy cánh tay của Alfred.
Khi tôi nhìn thấy điều đó, hơi thở của tôi trở nên khó khăn, trái tim tôi như ngừng đập. Trong một khoảnh khắc, tầm nhìn của tôi trở nên đỏ ngầu.
Trước khi kịp nhận ra, tôi hét lên, "Đừng có chạm vào cậu ta!" và hất tay cô ta ra.
Luzé tròn mắt ngạc nhiên. Alfred cũng vậy.
Não bộ không thể xử lý những gì vừa làm, cơ thể tôi cứng lại, tâm trí hoàn toàn hỗn loạn.
Tôi vừa làm gì vậy?
Luzé là người đầu tiên tỉnh lại. Cô ấy nhướng mày, mặt đỏ bừng. “Đ-đồ tồi tệ! Làm sao em có thể hất tay một quý cô như vậy? Thô lỗ! Vô lại! Rác rưởi! Sao một kẻ kinh tởm thế này lại có vệ sĩ ?! ” Sau đó, cô ta quay sang Alfred. “Cậu cũng ghét nó đúng không? Chỉ cần từ bỏ và đến làm việc cho tôi. Tôi hứa sẽ không đối xử tệ bạc với cậu! ”
Tôi cúi gằm xuống, không thể nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của Alfred. Tôi không có tư cách nào để phản bác lại lời nói ấy.
Bởi vì đúng như Luzé nói.
Tôi là một kẻ tồi tệ nhất. Một tên vô lại.
Phải rồi, tôi là kẻ rác rưởi. Và là một tên dối trá.
Chắc chắn không thể quên đoạn cuối đó.
Đó là lý do tại sao…
Tôi không có tư cách quyết định cho Alfred.
Hơn nữa, lúc nãy tôi đã hất tay Luzé ra. Mặc dù cô ta là con gái.
Chắc tôi mất trí rồi. Nếu ông ngoại ở đây, ông hẳn sẽ làm cho tôi hiểu ra.
Mày làm gì vậy hả Lian? Mày có ổn không? Kiểm chế bản thân đi. Tao biết mày đang mệt mỏi, nhưng hãy bình tĩnh lại. Làm lạnh cái đầu đi.
Một cách đờ đẫn, tôi thả bàn tay đang ôm lấy cánh tay Alfred. Điều đó khá khó thực hiện vì các ngón tay dường như không nghe lệnh của tôi.
"Lian?"
“… Xin lỗi, Alfred. Cậu có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn làm. Nếu cậu muốn nghỉ việc, nếu cậu muốn làm việc cho Luzé, tôi tôn trọng quyết định của cậu ”.
“Lian,” Alfred nói, giọng hơi trách móc.
Tôi cố thu mình lại khỏi cậu.
Có vẻ như cậu ta đang giận. Hoặc có thể bị sốc. Cũng phải thôi.
“Em cũng xin lỗi về hành động của mình, Luzé. Em sai rồi. Em thực sự xin lỗi. ”
"Hả?! Đó… À-à đúng rồi! Lian-chan đã sai! "
"Vâng đúng vậy…"
Sau đó, trong hành lang, một tiếng chuông vang lên.
Đó là thông báo cho khách tập trung lại tại địa điểm tổ chức tiệc.
“… Có vẻ như đến giờ rồi,” tôi nói. "Đi thôi."
"Hả? À ừm… ” Luzé trông ngơ ngác một cách lạ thường, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy. Cô chăm chú nhìn tôi như thể muốn nói gì đó.
Alfred cũng vậy. Vẻ mặt của cậu chỉ như chờ chực muốn hét lên với tôi.
"Nhanh lên nào. Mọi người đang đợi chúng ta ”. Không muốn nói gì thêm nữa, tôi đi trước họ, nụ cười giả tạo thường ngày nở trên mặt. Biểu thị rằng cuộc trò chuyện này đã kết thúc.
Sảnh lớn bên ngoài lối vào đã chật kín khách. Khung cảnh giống như một buổi biểu diễn nhạc của một nghệ sĩ nổi tiếng.
Mọi người diện vest đen và những bộ váy cánh lộng lẫy.
Một số người còn đeo mặt nạ trang trí, che nửa mặt hoặc toàn bộ.
Họ có thể không muốn người khác biết mình là ai. Và ngay cả khi một số người có tò mò, sẽ không ai có thể yêu cầu họ tháo mặt nạ ra. Rốt cuộc thì họ có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng nếu biết mặt những người đeo mặt nạ này.
Đây là những gì Lowendal nói với tôi ở biệt thự khi chạm ngón trỏ lên môi. “ Rất nguy hiểm nếu ngài định tọc mạch danh tính bất kỳ vị khách đeo mặt nạ nào. Đừng bao giờ làm việc đó ”.
Khi tôi nhìn quanh, tiếng cười nói vui vẻ của những người tham gia dạ tiệc nhẹ nhàng hòa cùng âm nhạc.
Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một bộ phim.
Trước lối vào, cha mẹ cùng anh trai của Luzé và cha mẹ cùng anh trai Lian đang trò chuyện với những người quen của họ và những vị khách khác. Tôi cùng với Luzé và Alfred, ngay lập tức bước đến để tham gia cùng họ.
Nhưng ngay lập tức ánh mắt của mọi người đều hướng về phía tôi và giữ nguyên như vậy một lúc lâu.
Những người xung quanh cũng ngoái lại nhìn tôi.
Ánh mắt của họ như hàng ngàn mũi kim châm chích lên da thịt tôi. Rất khó chịu, rất đau đớn. Ahh, tôi muốn về nhà.
Tôi phải nói cho rõ đây đây chắc chắn không phải là sở thích của tôi.
Vì vậy, bằng một giọng hơi lớn, tôi nói, “… Đây là bộ quần áo mà ông ngoại chuẩn bị riêng cho tôi để mặc trong bữa tiệc sinh nhật. Tôi có mang theo bộ đồ riêng của mình, nhưng những người hầu yêu cầu tôi mặc cái này vì yêu cầu của ông ”. Tôi đảm bảo nhấn mạnh từ “Ông ngoại”.
Sau đó, vì một lý do nào đó, anh trai Luzé bỗng tiến lại gần tôi, mái tóc nâu đen bù xù buộc hờ sau gáy. Nhiều phụ kiện lấp lánh tô điểm cho hai bên tai anh ta, và đôi mắt hơi rũ xuống tạo cảm giác một tay chơi bời. (T/N: fckboy :v )
Cuối cùng khi đến trước mặt tôi, anh ta nâng tay phải của tôi lên và hôn lên mặt sau của nó. “Lian-kun. Anh cứ tưởng như mình đang gặp ảo giác… Trông em hệt như một chàng hoàng tử bước ra từ xứ sở thần tiên ”.
Hảảảả ?!
Chuyện gì với tên khốn này vậy? Anh ta cư xử thật kỳ quái đến nỗi tôi nổi da gà khắp người rồi! Argh, tôi muốn giãy ra quá !! Ít nhất cũng phải tuân theo phép tắc xã giao để né anh ta ra, phải không ?!
Ngay khi tôi chuẩn bị hất tay anh ta ra, không thể chịu nổi sự kinh hãi này, Alfred kéo cánh tay tôi ra, giải thoát tôi khỏi bàn tay của anh trai Luzé.
“C-cảm ơn cậu,” tôi hổn hển.
Alfred gật đầu, nhẹ nhàng đẩy tôi ra sau lưng, tránh xa khỏi anh trai Luzé.
“Ồ, làm tốt lắm, vệ sĩ!” anh trai của Lian nói. “Này, Dellet! Đừng có chạm vào Lian của tôi bằng đôi tay rẻ tiền của cậu. Em ấy sẽ bị vấy bẩn mất! "
"Gì chứ? Tôi không muốn nghe điều đó từ người như cậu, Robert! ”
Sau đó, họ tiếp tục đốp chát nhau. Cả hai đều là anh cả của hai gia đình, vậy mà lại có một cuộc chiến trẻ con như vậy.
Mọi người ơi, chúng ta không thể hòa thuận với nhau được sao? Chúng ta đều là họ hàng thân thích mà… Thực sự, đừng làm tôi mệt mỏi nữa…
Vì tất cả khách khứa đã tề tựu về đủ, cha mẹ, anh trai cùng tôi vào sảnh tiếp tân thành một nhóm.
Mặc dù sợ hãi những gì ở phía trước, tôi vẫn bám theo mọi người.
Và đương nhiên, thanh kiếm của Alfred bị tịch thu - ý tôi là, bị tạm giữ lại ở lối vào.
Cánh cửa mở ra một căn phòng lớn rực rỡ, trông giống như cảnh trong những bộ phim cổ trang Châu Âu. Bộ đèn chùm lớn treo trên trần nhà chói lọi đến nỗi nhìn vào cũng làm tôi choáng váng cả đầu.
Tôi nhận ra nhiều người nổi tiếng… Thế giới này quá khác biệt với thế giới tôi. A, cơn đau bụng của tôi lại bùng phát rồi.
Anh trai Lian vỗ vai Alfred. “Này, cậu vệ sĩ. Hãy ra canh chừng cạnh bức tường, ”anh ta nói và chỉ về một hướng.
“Anh hai, cậu ấy—”
“Lian, mặc dù cậu ta là vệ sĩ riêng của em đi chăng nữa, cũng không thể để cậu ta kè kè với em ở đây được. Thật chướng mắt và thiếu phép tắc ”.
Để xác minh lời nói của anh, tôi nhìn ra xung quanh.
Anh ta nói thật.
Tất cả những người vệ sĩ khác, vũ khí của họ đã để lại ở lối vào giống như của Alfred, đang đứng gần các bức tường.
Khi tôi nhìn lên Alfred, cậu gật đầu chào trước khi chỉ ngón tay cái vào tường với một nụ cười trấn an.
Như thể nói với tôi rằng cậu sẽ theo dõi tôi từ đó.
“Alfred…”
“Không sao đâu. Tôi vẫn sẽ trông chừng cho cậu được ”. Sau đó, với một cái vẫy tay, cậu bước đi. Chỉ vậy thôi.
Tôi muốn nói với cậu điều gì đó, nhưng những người phụ nữ bên cạnh gọi tên tôi. Theo phép tắc xã giao, tôi phải quay sang tiếp chuyện họ một lúc. Vì vậy, cuối cùng, tôi chẳng thể làm gì.
Cuối cùng, tôi không nhớ nổi mình đã phải nói chuyện với bao nhiêu người. Tôi còn không biết hiện mình đang nói chuyện với ai cũng như họ đang nói gì.
Nơi này ngột ngạt quá. Nhiều người quá. Ah, chóng mặt quá…
Một giọng nói quen thuộc cắt ngang cơn mơ màng của tôi. "Xin chào. Cậu có phải là Lian-sama không? ”
Tôi quay lại. "Vâng?" Đập vào mắt tôi là hình ảnh hai hiệp sĩ mặc áo choàng xanh, khuôn mặt của họ cũng khá quen thuộc.
Sau đó, có thứ gì lóe lên trong tâm trí của tôi.
Tôi nhớ rồi.
"A!"
Họ là vị đội trưởng đeo kính và đội phó luôn luôn mệt mỏi!
Tôi có cảm giác rằng giọng của mình hơi lạ nên ngay lập tức tôi lấy tay che miệng lại để hắng giọng. “Vậy là hai vị cũng tới đây! Cám ơn một lần nữa vì vụ việc lần trước… ”
“Không, không. Đúng ra chúng tôi phải cảm ơn Lian-sama mới phải. ”
"Đúng vậy! Whoaaa… Lian-sama, cậu trông như một hoàng tử vậy! ”
“Ahh… thứ này? Ông ngoại cứ ép tôi mặc chúng… Tôi thực sự muốn cởi bỏ mọi thứ ngay bây giờ, nhưng ông sẽ không tha thứ cho tôi nếu làm như vậy… ”
“Cởi bỏ… mọi thứ… ngay bây giờ…”
Khuôn mặt người đội phó mệt mỏi bỗng đỏ bừng lên. Tại sao vậy?
“Lian-sama. Xin đừng nói ra những lời lẽ khiêu khích như vậy với khuôn mặt ngây thơ ấy ”.
Hả? Khiêu khích chỗ nào? Tôi đâu thấy có vấn đề gì đâu.
Trên thực tế, không phải những người phụ nữ xung quanh còn trông khiêu khích hơn nhiều sao? Một số mặc váy hở lưng, trong khi một số người khác có đường viền cổ áo quá thấp khiến phần ngực lộ ra gần hết.
“À, vâng. Các hiệp sĩ được phái đi thế nào rồi ạ? Họ có làm việc hiệu quả không ạ? ”
“À, họ thật tuyệt vời. Những người lính siêng năng. Chỉ vài ngày trước, họ đã giúp dân làng vây bắt cả một đàn bò trốn khỏi trang trại. Mọi người đều rất vui mừng. ”
“Vây bắt đàn bò… Ha– À, xin thứ lỗi. Vậy thì tốt. Tôi mừng là họ có đất dụng võ. Ngài cứ tùy ý sử dụng người nếu thấy hợp lý, dù sao thì họ cũng có nhiều năng lượng dư thừa mà. ”
"Vâng cám ơn rất nhiều. Có nhiều hiệp sĩ đến dự bữa tiệc này không ạ? ”
"À. Ngoài chúng tôi ra, các hiệp sĩ đang trong kỳ nghỉ và rảnh rỗi hôm nay cũng sẽ tham dự. Bá tước Violette đã mời chúng tôi. Ngài ấy là một nhà tài trợ rất quan trọng cho Hội Hiệp Sĩ, vì vậy để làm hài lòng vị ấy là điều chúng tôi phải làm thôi— ”
“S-Sếp à !! Suỵt! L-làm ơn hãy thận trọng với những gì mình đang nói! ”
“Cậu nói nhảm gì vậy. Tôi chỉ nói ra sự thật thôi mà? ”
“N-nhưng Sếp có thể chọn từ ngữ tế nhị hơn mà!”
“Này, còn có—” người đội trưởng đeo kính hướng ánh nhìn về phía bức tường.
Tò mò, tôi nhìn theo ánh mắt anh ta. "Ah…"
Bên bức tường, Alfred đang nói chuyện với một hiệp sĩ trọc đầu và một người khác có ngoại hình giống gấu khá đáng sợ, với vô số vết sẹo trên cơ thể.
Và bên cạnh cậu là… Luzé. Lại là cô ta.
Tại sao-
“Lian-sama? Sắc mặt cậu trông xấu quá. Cậu có mệt không?" (T/N: Ghen part 2 :v)
“K-không, tôi không sao…”
Đúng rồi. Tôi đâu có làm gì được đâu.
Nếu đây là điều Alfred mong muốn.
Thì cậu ấy có quyền tự do lựa chọn bất cứ ai mình muốn. Không có gì sai cả. Tôi sẽ để cậu được tự do. Thật tốt vì cậu được làm những gì mình muốn. Ổn cả thôi.
Cổ họng tôi đột nhiên trở nên khô khốc, vì vậy tôi với tay lấy một ly sâm panh từ khay bạc của người phục vụ. Nốc cạn nó trong một ngụm.
… Tôi có thể cảm thấy cơn bùng cháy đang tràn lan khắp cổ họng. Nó rất ngon, nhưng lại hơi nhiều cồn.
“Chà! Lian-sama, tửu lượng của ngài thật đáng ngạc nhiên ?! ”
“Không, đâu có… T-tôi cũng chỉ như bao người khác thôi…”
Bụng tôi sôi lên. Tôi cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn tệ hơn cơn đau bụng lúc nãy. Uống rượu với cái bụng rỗng… có thể không phải là một ý kiến hay.
Đội trưởng đeo kính cũng uống một ly sâm panh. Khi uống nó, anh nhìn quanh, một tiếng thở dài có chút kinh ngạc thoát ra.
“Chắc hẳn là có rất nhiều khách tham dự. Quả nhiên là tiệc sinh nhật của Bá tước Violette. Tôi cũng thấy một số lượng đáng kể những người có quan hệ với hoàng thất bước vào hội trường. "
"Vậy sao…"
Tôi cũng nhìn xung quanh.
Ngày càng có nhiều khách hơn.
Ở một bên của bữa tiệc, một đám đông lớn đã tụ tập lại không biết từ bao giờ. Đó là anh trai của Lian và anh trai của Luzé, một đám đông phụ nữ đang vây kín họ.
Trong một khu vực khác, cha của Lian bị vây quanh bởi một đám doanh nhân, vẻ mặt của ông có chút cứng nhắc. Cố lên, Cha.
Và chỉ cách nơi tôi đứng một chút, mẹ của Lian đang trò chuyện với một vài người vợ khác trong khi vừa ăn một chút đồ ngọt và nhâm nhi rượu sâm panh.
Ngoài họ ra, rất nhiều người khác cũng đang tham gia vào cuộc trò chuyện.
Tiếng chuyện trò hòa lẫn cùng âm thanh của dàn nhạc, tạo ra một âm hưởng tuyệt vời.
Đột nhiên, tôi nhớ lại lời của Nữ thần.
Rằng cô ấy đã làm cho thế giới này giống với thế giới trong trò chơi. Tương tự, nhưng không giống hệt nhau.
Đương nhiên.
Đương nhiên chúng không thể giống nhau hoàn toàn.
Rốt cuộc, con người trong thế giới này là những sinh vật tự chủ, có da có thịt. Họ biết nghĩ cho bản thân, hành động theo mong muốn của bản thân và tương tác với đủ loại người ...
Tôi không nghĩ rằng Nữ thần, hay thậm chí là các vị Thần tối cao ở trên cô ấy, có quyền định đoạt tất cả những việc đó.
Thế giới này là thật. Khác với một trò chơi có bối cảnh được nhào nặn theo ý muốn của người viết kịch bản.
Và trong thực tế, vô vàn cảm xúc và suy nghĩ của vô số con người phải được tính đến. Những liên kết phức tạp này là những gì cho phép câu chuyện tiến triển.
Tuy nhiên, con đường xoắn xuýt này sẽ luôn kết thúc với nỗi buồn, theo lời của Nữ thần. Bất kể thế nào.
Cái quái gì vậy chứ - cảm xúc của ai đang chi phối kết cục buồn thảm này?
Ai có cảm xúc mạnh mẽ đến vậy để—
… Ah, không ổn rồi.
Khi tôi cố gắng suy nghĩ, mạch suy tư của tôi lắc lư và đứt đoạn ở điểm cuối, khiến tôi không thể ghép lại các mảnh với nhau.
Vì lý do nào đó, thế giới đang chao đảo.
Đúng như tôi nghĩ, uống rượu khi bụng đói là một ý kiến tồi phải không? Ngay từ đầu, tửu lượng của tôi cũng chẳng ra gì—
Ai đó vỗ vào vai tôi.
Ngay khi tôi quay lại, tôi thấy một người đàn ông lạ mặt trong bộ vest đứng ngay sau tôi với nụ cười.
Anh ấy nói, "Có chuyện gì vậy? Cậu không được khỏe phải không? ”
“K-không—” Tôi cố gắng lùi lại khỏi ông ta và vấp ngã. Tôi giữ chặt lấy góc bàn để lấy lại thăng bằng.
Người đội trưởng đeo kính tiến lên một bước đầy lo lắng. "Lian-sama, cậu ổn chứ?"
“Wahhh! L-Lian-sama ?! C-cậu làm sao vậy? ” Đội phó nói, có vẻ hơi hoảng sợ.
Người đàn ông lạ mặt nhíu mày. "Ôi trời. Thật tệ. Tôi có nên đưa cậu về phòng không? ”
“Không, tôi ổn mà. Thật đấy…"
Bất chấp lời từ chối của tôi, người lạ kia vẫn đặt tay lên lưng tôi.
“Lian,” một âm thanh quen thuộc cất lên.
Tôi quay đầu về hướng phát ra giọng nói. Alfred. Cậu đã đến cạnh tôi từ lúc nào.
“Alfred? Tại sao…"
Cậu ta đáng lẽ vẫn ở bên Luzé cạnh bức tường.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu thấy trong người thế nào? ”
Alfred kéo tay tôi đặt lên bàn. Tôi ngoan ngoãn, hay đúng hơn là vô lực, ngã xuống trước mặt Alfred.
Tôi gật đầu đáp lại, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong tôi. Tuy nhiên, bụng tôi vẫn cảm thấy nôn nao. Tôi không nên uống thứ sâm panh đó.
"Cậu muốn làm gì? Trở về phòng nhé? ”
Tôi gật đầu một lần nữa. "Ừm…"
Tôi thực sự không muốn ở lại đây nữa. Âm thanh ồn ã, người qua người lại nói chuyện đã rút hết năng lượng trong người tôi.
Mặt khác, cậu ta lại trông khá vui vẻ khi trò chuyện với những người khác. Cái gì vậy chứ? Tôi cứ nghĩ rằng đứng một mình bên bức tường sẽ rất nhàm chán nên tôi đã cảm thấy tội lỗi và lo lắng. Thậm chí còn định sẽ mang chút đồ ăn thức uống ra cho cậu ta. Nhưng bây giờ, cậu ta lại như vậy? Có vẻ như sự lo lắng của tôi là thừa thãi rồi, chết tiệt.
"Tôi muốn trở về phòng mình."
"Cậu muốn về nhà?"
"Uh huh."
Đúng, tôi muốn về nhà. Không muốn ở đây thêm một phút nào nữa. Tiệc tùng chỉ toàn mệt mỏi, chẳng vui gì cả.
"Tôi hiểu rồi."
Là tôi tưởng tượng ra hay ra có một chút ý cười trong giọng nói của cậu ta nhỉ? Sao cậu ta lại cười?
Thu hết sức lực còn lại, tôi cúi đầu chào hai vị hiệp sĩ.
"Xin thứ lỗi. Tôi cảm thấy không được khỏe, vì vậy tôi sẽ trở về phòng của mình bây giờ… ”
“À, vâng. Xin hãy cẩn thận, ”người đội trưởng đeo kính nói, nhìn Alfred một cái nhìn kỳ lạ.
Trong khi đó, đội phó trông mệt mỏi lại đỏ mặt. “Vâng. Xin hãy cẩn trọng…"
Không hiểu điều gì khiến mặt đội phó càng lúc càng đỏ. Có lẽ nó giống như vị đội trưởng đeo kính đã nói? Rằng anh ấy là một thanh niên nhạy cảm, trong sáng? Mặc dù anh có vẻ hơi quá nhạy cảm…
Tôi rời bữa tiệc với Alfred nắm tay tôi suốt quãng đường.
Khi chúng tôi bước vào hành lang, không gian trở nên trống trải hơn nhiều, như thể lượng người bên trong chỉ là ảo ảnh. Không khí cũng mát mẻ hơn một chút.
Đột nhiên, đôi chân trở nên mềm nhũn và tôi ngã xuống.
Trong nháy mắt, Alfred nắm lấy tay tôi và kéo tôi đứng lên, có vẻ như đang rất hoảng sợ. Có lẽ cậu nghĩ rằng tôi sẽ ngất xỉu. "Này, Lian cậu sao rồi?"
"Ừm."
Bất chấp sự trấn an của tôi, Alfred thở dài kinh ngạc. Cậu đặt cánh tay sang hai bên tôi để đỡ và nâng bổng tôi lên.
Chân tôi rời khỏi sàn vài cm. Không phải nâng đỡ trọng lượng cơ thể, đôi chân của tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng. Theo bản năng, tôi vung chân. Ah, giống như đang mơ vậy. Chà, có lẽ là do tấm thảm lót sàn cực kỳ mềm mại.
Tôi cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của Alfred, ngay cả khi bị ngăn cách bởi quần áo của chúng tôi.
Bằng cách nào đó, điều này làm cho tôi có chút thoải mái.
Ba người phụ nữ mặc váy đi ngang qua chúng tôi, vui vẻ trò chuyện cùng nhau.
"Điều đó có nghĩa là cô đang yêu đấy?"
Một người nói ra rõ to. Ngạc nhiên, tôi quay đầu lại. Có vẻ như cô gái nhỏ nhắn đi ở giữa ba người đã nói ra lời này . Sự chú ý của họ đều tập trung vào cô ấy.
Cô gái nhỏ nhắn ngước nhìn họ, mặt đỏ bừng ngượng ngùng. Cô nghiêng đầu và nhẹ nhàng nói, "Không biết có phải là vậy không?"
"Chắc chắn rồi!" người phụ nữ kia đáp lại, đầy tự tin. “Cô là đồ đầu gỗ mới không nhận ra điều đó! ”
Đôi mắt của người phụ nữ nhỏ nhắn sáng lên vì kinh ngạc.
“Lian? Chuyện gì vậy?"
"Huh? À, không có gì… ”
“Không có gì là sao? Cậu đang loạng choạng đấy. ”
“Không đ—”
—đúng . Hoặc đó là những gì tôi định nói ra. Nhưng trước khi tôi có thể nói, cậu ta kéo hai cánh tay tôi lại, khiến tôi ngã nhào vào người cậu.
Alfred luôn giữ thăng bằng một cách hoàn hảo bất cứ khi nào tôi va phải hoặc dựa vào người cậu ta, điều này không bao giờ khiến tôi hết khó chịu. Mặc dù tôi cũng cảm thấy rất vui khi biết cậu đã trưởng thành nhiều như thế nào… Khi nghĩ vậy… tôi có hơi tức giận.
Cậu ta đã trở nên quá cao rồi. Chia sẻ chiều cao đó cho tôi mau! Dù chỉ là một chút.
Má tôi tựa vào ngực cậu. Với khoảng cách gần thế này, tôi có thể ngửi thấy mùi hương ấm áp của nắng sớm.
Bàn tay đặt trên eo tôi cũng rất ấm.
Vì mọi người vẫn đều đang ở trong bữa tiệc nên giờ chỉ có một mình chúng tôi ở đây.
… Chỉ Alfred và tôi.
Sự thật này cuối cùng cũng khiến tôi tỉnh lại. Cố nén lại cơn lo lắng, tôi cứng người ra và thở ra một hơi run rẩy.