Ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp lướt qua bên cửa sổ, một tiếng thở dài thoát khỏi môi tôi.
Lúc này đây, tôi đang ngồi xe ngựa cùng với cha, mẹ và anh trai Lian đến một thị trấn lân cận.
Chúng tôi đến đó để tham dự lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông Lian.
Ông ở đây ý tôi là ông ngoại, cha ruột của mẹ Lian.
Mẹ Lian là con gái thứ năm và cũng là con gái nhỏ nhất của ông ngoại, trưởng nam của gia đình Violette trong quá khứ. Sau khi trao lại quyền làm chủ gia đình cho con trai, ông ngoại Lian chuyển từ thủ đô hoàng gia về ở một dinh thự ở ngoại ô, cách xa sự hối hả và xô bồ của phố thị. Hiện giờ, ông dành phần lớn thời gian để tận hưởng cuộc sống riêng tư.
Gia đình Violette có tước hiệu Bá tước, là một trong năm gia đình quý tộc lớn nhất ở thủ đô. Rất nhiều thành viên trong gia đình Violette đã kết hôn với những người trong hoàng tộc. Bạn có thể tìm thấy vô số người nhà Violette làm việc trong lâu đài hoàng gia. Và bọn họ đặc biệt giàu có.
Ông của Lian không chỉ là bên sui gia của nhà Owen, mà còn là người tài trợ và hậu thuẫn mạnh mẽ nhất cho họ.
Vì vậy, chúng tôi phải gác lại mọi công việc đang có, bất kể có khẩn cấp đến mức nào, mỗi khi nào ông ngoại kêu gọi gặp mặt và lấy nó làm ưu tiên hàng đầu!
Tất nhiên, tôi cũng không ngoại lệ.
Tốt thôi.
Ở kiếp trước, tôi không cảm thấy thoải mái khi ở nơi quá đông người. Tính cách ấy đã theo tôi đến thế giới này. Bởi vậy mà bữa tiệc sắp tới đối với tôi chẳng khác gì một sự tra tấn. Nhưng nếu tham dự nó, tôi chắc chắn sẽ nhận được một khoản tiền tiêu vặt.
Ông ngoại Lian sẽ cho tiền cho những người thân tham dự bữa tiệc của mình.
Có vẻ như đó là một trong những thú vui trong đời ông.
Chớ nên coi thường chỉ vì nó là "tiền tiêu vặt".
Khái niệm tiền tiêu vặt của người giàu đáng sợ đến mức một kẻ tầm thường như tôi không cách nào hiểu nổi.
Điều này đặc biệt đúng trong trường hợp của ông ngoại Lian. Ông đang sở hữu khối tài sản khổng lồ. Số tiền tiêu vặt mà ông phát lớn đến mức mỗi lần nhìn thấy nó, hàm tôi như muốn rớt ra ngoài.
Dù thế nào đi nữa, việc bảo vệ làng vẫn rất tốn kém.
Do vậy việc có một nguồn cung dự trữ là vô cùng cần thiết.
Vì việc phòng thủ làng thuộc quyền quản lý lãnh thổ nên tôi thường xuyên có tiền. Đủ để trang trải hầu hết các chi phí thiết bị và nhân công. Nhưng tôi vẫn muốn có khoản tiết kiệm cá nhân cho những việc mà tôi muốn làm.
Tôi không thể sử dụng khoản tiền đó để dùng cho chi phí nghiên cứu và phát triển của mình được.
Bởi mọi thống kê vật tư sẽ phải được báo cáo cụ thể qua Lowendal. Mà quá trình sản xuất trang thiết bị của tôi có quá nhiều bí mật không thể để lộ ra.
Bởi vậy, tôi không thể để lỡ cơ hội này.
Cứ nghĩ tới những đợt tấn công của lũ quỷ trong tương lai, những ngày tra tấn sắp tới chẳng là gì cả. Tôi có thể chịu đựng được.
Hơn nữa là tôi có những người đồng hành nên bụng tôi không còn đau nhiều như mọi khi.
Tôi nhìn qua cửa sổ. Hai người vệ sĩ mặc áo khoác đen đi song song với cỗ xe cưỡi trên những con ngựa cùng màu.
Mặc dù gọi là xe ngựa, nó không phải là chiếc xe ngựa bốn chỗ nhỏ mà tôi hay ngồi. Đây là một phiên bản lớn hơn nhiều.
Chúng tôi chủ yếu sử dụng xe ngựa này khi cả gia đình hoặc một số lượng lớn người ra ngoài cùng nhau.
Nóc xe được trang trí bằng các hoa văn kim loại, với hai con ngựa lớn làm trung tâm.
Ghế nhung bên trong được xếp theo hình chữ U, cho phép khoảng 12 người có thể ngồi thoải mái.
Trong khi đó, những người vệ sĩ đang giữ tốc độ theo sát xe ngựa. Mỗi góc có một người và hai ở phía trước và hai ở phía sau.
Người vệ sĩ cưỡi ngựa hướng chéo ngay sau chỗ ngồi của tôi có mái tóc vàng. Một màu tóc khá hiếm gặp ở vùng này.
Tôi đã thuê cậu làm vệ sĩ riêng cho tôi với đặc quyền đi theo tôi trong suốt hai ngày của chuyến đi.
May mắn làm sao, Cheddar-san đã đồng ý để tôi làm việc này…
Ông nhắc tôi nhớ mang mua quà lưu niệm về, nhưng đáng tiếc là chúng tôi không đến đó để chơi. Đây hoàn toàn là một công việc nghiêm túc.
Điểm đến của chúng tôi giống với một chiến trường hơn. Một nơi khủng khiếp khiến dây thần kinh của tôi căng ra và không cho phép một giây phút nghỉ ngơi nào.
Mới chỉ nghĩ đến thôi mà tôi đã rùng mình rồi.
Suy nghĩ về điều này làm trí não tôi mệt mỏi. Không nghĩ nữa. Mình phải bảo toàn thể lực cho những trận chiến sắp tới.
Khi tôi mở cửa sổ để thư giãn đầu óc, một làn gió mát lạnh ùa vào. Cùng với mùi hương khá thơm.
Ngắm nhìn khung cảnh bao la, tôi có thể nhìn thấy những bụi cây nở đầy hoa đỏ rực trên sườn đồi thoai thoải, điểm xuyết đó đây.
Người vệ sĩ đi phía sau dường như đã nhận ra hành động của tôi. Cậu ta thúc ngựa đi về phía trước cho đến khi đến sát ngay bên cạnh tôi.
Màu mắt của người này là màu xanh của bầu trời. Cũng không hề phổ biến trong vùng này.
Tôi thò mặt ra ngoài cửa sổ. Ngẩng đầu nhìn lên.
Đang ngồi trên ngựa, cậu ta ở một vị trí cao hơn tôi. Cậu đã cao sẵn rồi nên điều này chỉ có tệ hơn. Chết tiệt! Thằng nhãi này làm tôi đau cổ quá.
“Alfred, cậu có sao khôn—à, ý tôi là… có vấn đề gì sao?”
Thị trấn lân cận cách làng Leis khá xa, nó nằm giữa làng Leis và thủ đô. Hơn nữa, cỗ xe này di chuyển khá chậm. Sẽ mất hơn nửa ngày để đến nơi.
Tôi được ngồi thoải mái trong xe nhưng Alfred thì phải ngồi trên lưng ngựa. Cậu ấy hẳn là phải mệt lắm rồi?
Alfred lắc đầu, vẻ mặt lãnh đạm. "Vấn đề? Hmm… Không có. ”
"Thật chứ? Cậu đã cưỡi ngựa khá lâu rồi kể từ khi chúng ta rời dinh thự… Cậu không mệt chứ? ”
"Hoàn toàn không."
"V-vậy sao?"
"Ừm."
…Tôi hiểu rồi.
Chà, giờ nghĩ lại, cậu ta thường xuyên cưỡi ngựa ở Trang trại của Cheddar. Có lẽ vì vậy mà cậu đã quen với việc cưỡi ngựa trong thời gian dài rồi. Tất nhiên, với tôi thì khác, tôi sẽ bị ê mông sau khi sau cưỡi ngựa liên tục trong một giờ liền.
Chợt tôi để ý thấy thấy những bông hoa nhỏ múa trong gió, một trận mưa của những cánh hoa đỏ rực.
"Ah."
Tôi cố gắng tóm lấy chúng, nhưng thất bại. Những cánh hoa nhỏ quá và khó bắt hơn tôi nghĩ. Bực mình ghê.
Loại hoa nhỏ này tên là “Hoa Hồng”, chúng hình dạng giống như hoa anh đào, nhưng lại có mùi hương của hoa hồng. Chưa kể, chúng có màu đỏ thay vì màu hồng.
Như tôi đã nói trước đây, đâu cần phải cưỡng ép tạo nên một giống loài mới nguyên bản chứ?
Trong một thời gian dài, rất nhiều người chơi đã phàn nàn về vấn đề này với nhà phát triển trò chơi.
Về cơ bản, họ muốn hoa anh đào vẫn là hoa anh đào.
Tất nhiên, tôi cũng nghĩ vậy. Vì điều này mà tôi không thể thưởng thức bánh mochi anh đào được nữa. Cứ nghĩ mà xem, bánh mochi anh đào lại có hương hoa hồng! Thật kinh khủng! Hãy tạ lỗi với hoa anh đào mau!
Nhanh như một tia chớp, Alfred vung tay ra. "Tôi bắt được rồi."
"Huh, thật sao ?!"
Tôi thậm chí không thể bắt được bông hoa nào!
"Đây."
Chắc chắn rồi, đó là một bông hoa đỏ tươi nằm trong lòng bàn tay hé mở của cậu ta.
“… Cậu thực sự bắt được,” tôi lẩm bẩm. Alfred đáp lại với một nụ cười nhẹ, khuôn mặt giãn ra đầy thích thú.
Một nụ cười thoáng qua trên môi, cậu cẩn thận cầm bông hoa bằng ngón tay và ngửi nó trong chốc lát. Rồi cậu nhét vào túi áo ngực của tôi.
Hương thơm ngọt ngào của bông hoa nhẹ nhàng đánh thức khứu giác của tôi.
“Của ngài đây, Lian… sama? Bây giờ chúng ta đã có thể nhìn thấy thị trấn rồi. Chắc hẳn ngài đã khá mệt mỏi rồi vì phải ngồi trên xe ngựa, nhưng xin hãy kiên nhẫn thêm chút nữa,” Alfred lịch sự nói, một cách không tự nhiên thêm “sama” vào.
Cậu ta bỗng chốc trở nên đẹp trai một cách lạ lùng. Có chút khó chịu trong lồng ngực tôi. Tuy vậy tôi vẫn không quên đáp lại, “C-cảm ơn cậu! Ah, cậu nói đúng! ”
Cậu khẽ vẫy tay, một nụ cười rời khỏi môi, nhanh chóng quay trở lại vị trí của mình ở góc phía sau cỗ xe ngựa.
Tôi quay vào trong xe ngựa.
Mắt tôi lướt qua mẹ của Lian, người ngồi đối diện với tôi. Một chiếc quạt màu hồng đậm đang che trên miệng, biểu hiện của bà thật khó hiểu. Hai cô hầu gái bên cạnh bà nhìn chằm chằm về phía tôi, gò má ửng đỏ. (T/N: hủ dectected :v )
Cha của Lian ngồi ở ghế trung tâm, khoanh chặt tay với biểu cảm phức tạp.
Trong khi đó, anh trai Lian ngồi bên cạnh tôi, mắt chữ A, mồm chữ O nhìn về phía tôi, sự kinh ngạc khắc sâu vào mọi góc trên khuôn mặt anh ấy.
Hả? Chuyện gì vậy?
Hai cô hầu gái cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống. Họ quay mặt vào nhau, vẫn đang ôm má.
Làm trò gì vậy?
Một người thì thầm, "... Kyaaa ... Tim tớ đang đập thình thịch đây ..."
Người kia run rẩy đáp lại, “… T-tớ cũng thế…”
Huh? Tại sao?
Huh? Tim đập thình thịch?
Vừa rồi tên tóc vàng đó đã làm trò gì sao ?? Trông cậu ta khá là tự mãn.
Chết tiệt! Còn dám thả thính với mấy cô hầu gái !! Tôi sẽ không tha thứ cho cậu ta !!
Anh trai Lian đột nhiên nắm lấy vai tôi, buộc tôi phải mặt đối mặt với anh. “Lian! Em không nên trưng ra khuôn mặt dễ thương như vậy đối với một tên vệ sĩ hèn kém! Không, không được! Quá nguy hiểm!"
"Gì cơ?"
Tôi rất muốn nói thẳng ra rằng kẻ nguy hiểm nhất ở đây là anh đấy, nhưng lại cố gắng kiềm chế lại.
Tôi nhớ mình ngồi cách anh ta ấy một ghế cơ mà. Anh ta ấy chuyển đến chỗ ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào vậy? Wah, sợ quá!
“Em không được buông lỏng cảnh giác chỉ vì hắn ta là vệ sĩ riêng của mình! Địa vị xã hội của em và hắn là hoàn toàn khác nhau. Thằng đó thậm chí còn không đủ tư cách để trở thành bạn của em. Tốt hơn hết là đừng đến quá gần hắn. Xét cho cùng thì Lian xuất thân từ gia đình quyền quý Owen và đồng thời là em trai quý giá của anh. Em hiểu không?"
Tôi hít vào một hơi.
… Mình đã buông lỏng cảnh giác sao?
Nếu vậy thì không ổn.
Gần đây tôi có thể đã quá thả lỏng. Bây giờ những phân cảnh chính của Lian đều đã hoàn thành, hầu hết thời gian, tôi không cần phải diễn nữa.
Do đó, một phần tính cách thật của tôi có lẽ đã vô tình bộc lộ ra.
Tôi không thể để họ nghi ngờ được. Tôi phải hành động như Lian hàng thật. Phải tiếp tục diễn trước mặt mọi người.
Tập trung. Đừng quên mục tiêu ban đầu của tôi. Bình tĩnh.
“Tự em hiểu điều này mà, anh hai. Em thuê cậu ta chỉ vì đó là người khỏe nhất vùng. Chỉ vậy thôi."
Anh trai của Lian lúc lắc đầu vài lần như thể đang nhẹ nhõm.
“Vậy thì được. Em cũng không cần thứ này đúng chứ? ” anh ta nói, rồi nhanh tay giật lấy bông hoa nhỏ từ túi áo ngực của tôi.
"Ah!"
Tôi cố với tay ra lấy lại, nhưng anh trai Lian đã đè tôi xuống ghế.
Kẹp bông hoa nhỏ bằng hai ngón tay như thể đang cầm một vật dơ bẩn lắm, anh ta vươn tay ra ngoài khung cửa và quẳng nó đi.
Bông hoa mà Alfred đã đặc biệt lấy cho tôi…
Chết tiệt! Anh trai ngu ngốc! Tên biến thái! Cặn bã! Ai cho anh quyền tự ý lấy cắp và vứt đồ của người khác hả? Hội hiệp sĩ đâu, lôi tên này đi giùm cái!
Tôi trút xuống một cơn mưa các lời chửi rủa xuống đầu anh trai Lian. Tất nhiên là trong lòng thôi! Anh ta vẫn đang ngồi cạnh tôi.
Khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi chắc chắn sẽ rời khỏi ngôi nhà gia trưởng đó!
Tôi sẽ vứt bỏ cái tên "Lian" và quay trở lại con người thực của mình. "Nao Osaka!"
Đến lúc đó, tôi sẽ được tự do! Tôi sẽ cho các người thấy!
Nhưng liệu tôi có nên sử dụng tên thật của mình “Nao Osaka” trong thế giới này không? Nao nghe giống như cách miêu tả tiếng mèo kêu trong thế giới này…
Hay là chọn một cái tên mới nhỉ! Rốt cuộc thì tôi sẽ bắt đầu một cuộc đời mới mà.
"Naol" thì sao? … Nghe có vẻ kỳ cục. Còn "Naor"? Không, nghe như tên một nhãn hàng gì ấy. Tôi muốn một cái tên thật ngầu. Kiểu như Nhà thám hiểm Gorgon. À, "Naorgon” thì sao? Sao nghe cứ như tên một con quái cấp thấp là thế nào nhỉ? Không phù hợp lắm với một người như tôi… Hmm.
Chà… tôi sẽ dành thời gian cho việc này sau.
Dù sao thì còn lâu mới đến lúc đó!
Ngay cả khi với hai kẻ ranh mãnh này, cha và anh trai của Lian đang đốp chát lẫn nhau!
Gồng mình lên, tôi di chuyển lùi ra xa một ghế khỏi anh trai Lian và đặt túi xách của tôi vào giữa chúng tôi.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, chúng tôi mới đến được dinh thự của ông ngoại Lian.
Nơi này ban đầu được dùng làm biệt thự nghỉ dưỡng.
Tuy nhiên, khi ông của Lian chuyển đến đây sống, nó đã được mở rộng và cải tạo thêm. Giờ nơi này thậm chí còn rộng lớn hơn cả dinh thự lãnh chúa nơi Lian đang sống. Nó đồ sộ như thể một tòa lâu đài.
Tường được xây bằng đá trắng, với rất nhiều cửa sổ lớn, một số cửa sổ được ốp kính màu rất nghệ thuật và trang nhã.
Trên đỉnh mái vòm lớn có đặt bức tượng một con chim cổ dài bằng bạc, đôi cánh lớn dang rộng.
Và sân trước thì phải nói là khổng lồ! Từ cổng thậm chí còn không thể nhìn thấy hết lối vào. Chúng tôi đi qua sân trước, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp nối tiếp nhau. Đài phun nước, hàng rào được cắt tỉa gọn gàng, những bụi hoa rực rỡ đua nhau nở.
Chẳng bao lâu, chúng tôi đến được cửa vào, nơi có vô số người ăn mặc chỉnh tề đang xuống xe. Hệt như cảnh tượng mà bạn có thể thấy ở một ga tàu vậy.
Mặc dù đây chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, nhưng người tổ chức là Bá tước, cũng là một người đứng đầu gia đình Violette trước đây. Rõ ràng nó có quy mô lớn hơn rất nhiều so với những bữa tiệc sinh nhật thông thường.
Bữa tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức trong lâu đài xa hoa, lộng lẫy này. Tất cả khách tham dự phải ăn mặc chỉnh tề. Chưa kể, những vị khách này này trên thực tế toàn là những người nổi tiếng, địa vị của họ đủ cao để những người bình thường phải thu mình lại khi đối mặt với họ.
… Ngoài ra, có cả thời gian dành cho khiêu vũ. Hay còn gọi là "Vũ hội".
Một sự kiện khá phổ biến trong các bộ phim lấy bối cảnh ở Châu Âu thời trung cổ.
Nhờ sự chỉ dạy kiên nhẫn và cặn kẽ của Lowendal từ khi còn rất nhỏ, tôi rất tự tin về kỹ năng khiêu vũ của mình, ít nhất sẽ không làm tôi xấu mặt trước bàn dân thiên hạ.
Dù vậy, tôi không thích khiêu vũ. Nhất là khi ở trước mặt mọi người. Không thích một chút nào. Vì vậy, tôi muốn bằng cách nào đó né tránh sự kiện này
Đối với một kẻ tầm thường như tôi, bữa tiệc này đúng là một cơn ác mộng.
Tôi sẽ phải kiểm tra lại cuốn sách về phép tắc xã giao đã nhận được từ Lowendal sau này…
Khi xuống xe, quản gia của ông ngoại Lian đã đợi sẵn trước cửa để chào đón chúng tôi.
Già dặn với nét mặt phúc hậu. Đôi mắt cụp xuống khiến ông trông như lúc nào cũng đang mỉm cười. Tuy nhiên, động tác và khí chất thì không chê vào đâu được. Ý tôi là, hãy nhìn mái tóc nâu sẫm của ông ấy đi. Mái tóc được vuốt ngược lên hoàn hảo, không để thừa lại một sợi tóc nào. Ngay cả những cơn gió thoảng qua cũng không thể làm hỏng nó. Ghê thật!
“Chào mừng ngài, Owen-sama. Chủ nhân đã rất mong chờ sự xuất hiện của ngài. Ngài hẳn là phải mệt mỏi lắm rồi đúng không ạ? Cho phép tôi dẫn ngài về phòng để nghỉ ngơi.” Người quản gia nói, trước khi cúi chào một góc chín mươi độ hoàn hảo, vẫn giữ nguyên nụ cười niềm nở trên mặt.
"Ôi chao. Đây không phải là Lian-chan sao? ”
…Lạy chúa. Cô ta đến rồi!!!
Tôi cố gắng nuốt xuống tiếng thét sắp trào ra khỏi cổ họng.
Người mà tôi không muốn giáp mặt nhất. Đen đủi thật.
Thật là. Tôi không thể hiểu nổi tại sao thế giới này lại tồn tại loại người như cô ta. Một “thực thể” chứa đầy sự ranh ma và tàn ác.
“Luzé…” Tôi gọi, miễn cưỡng quay phía giọng nói ấy.
Đập vào mắt tôi là hình ảnh một thiếu nữ trong chiếc váy màu hoa cà, những phụ kiện trên người cô khiến tôi nhớ đến một con búp bê đắt tiền. Mái tóc bạc gợn sóng, làn da trắng và đôi mắt hơi xếch màu xanh lạnh lẽo.
Mặc dù khá xinh đẹp nhưng với thái độ tự phụ và nụ cười xấc xược ấy, cô ta không gây được mấy thiện cảm.
Vâng, cô ta như thể phiên bản nữ của Lian gốc vậy.
Ngay cả tính cách cũng y nguyên.
Sự ranh mãnh tàn nhẫn của cô ta thể hiện ngay trong cách cố ý không sử dụng “kun” mà là chan”. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, cô nói rằng tôi trông y như con gái với làn da trắng, vòng eo thon và hàng mi dài. Bây giờ nghĩ lại thì, những lời đó có vẻ quen quen. Như thể tôi đã nghe thấy chúng trước đây…
Ah! Đúng rồi! Không phải Lian cũng nói một câu tương tự như vậy với Alfred sao ?!
Tôi hiểu rồi… Mọi thứ giờ đã hợp lý hơn. Bởi vì Lian có một mối hận thù sâu sắc với những người nói điều này với cậu ta, nên cậu đã sự dụng điều tương tự để mỉa mai Alfred. Mặc dù vậy, việc tìm hiểu về thứ này bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Luzé và tôi học cùng trường trung học. Nhưng may mắn thay, cô ấy trên tôi một lớp, chúng tôi không có nhiều cơ hội để gặp nhau ở trường.
Luzé cũng là cháu gái của ông nội Lian. Là con gái của chị gái của mẹ Lian, do đó cô ta là chị họ của tôi.
Tôi không hiểu liệu hoàn cảnh của cô ấy có giống với Lian hay không, nhưng cô ta luôn thích thú với việc ganh đua với tôi bằng mọi cách.
Một trong những nguyên nhân sâu xa là do cha mẹ Luzé có xu hướng so sánh cô với tôi. Không ai nên nói những câu như "Nếu Lian có thể, tại sao con không thể?" hay bất cứ thứ gì tương tự như vậy với con cái của họ cả. Nó chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn..
Sau nhiều lần so sánh như vậy, kết quả là chúng ta có cô gái xấu tính này. Tôi thực sự muốn đàm đạo chuyện này với cha mẹ cô ta.
Ruzé nở một nụ cười trịch thượng với tôi trước khi xoay một vòng duyên dáng nắm lấy vạt áo bằng cả hai tay chào cha, mẹ và anh trai của Lian. Cô ta đặc biệt chú ý đến anh trai của Lian. Nếu chỉ đánh giá qua vẻ ngoài thì anh trai Lian đúng là hàng cực phẩm. Thật tệ là anh ta lại là một kẻ biến thái.
Bỗng có ai đó vỗ vai tôi. “… Lian,” người đó thì thầm, đủ lớn để chỉ mình tôi nghe thấy.
Xoay đầu sang một bên, tôi nhìn thấy Alfred đang đứng cạnh tôi.
"Alfred?"
"Xin lỗi. Có vẻ như tất cả các vệ sĩ đều phải tham gia cuộc họp an ninh ở bên đó ”. Cậu ta chỉ ngón tay cái về hướng nào đó. "Vậy nên tôi sẽ không thể ở bên cạnh cậu một lúc."
"À, vậy sao?"
Tôi chuyển hướng nhìn về nơi Alfred đang chỉ. Những người vệ sĩ của dinh thự này và cả vệ sĩ của chúng tôi đang tụ tập trò chuyện.
Tôi hiểu rồi. Những người phụ trách ở đây phải thông báo cho các vệ sĩ về các tuyến đường thoát hiểm trong trường hợp khẩn cấp.
"Hiểu rồi. Hãy đến phòng của tôi khi cuộc họp kết thúc. Cứ hỏi những người cảnh vệ nếu cậu bị lạc đường. "
"Đã rõ."
Đột nhiên một giọng nói mà tôi không ngờ vang lên, “Hmm… Vậy là tin đồn Lian-chan đã thuê Fram đó là thật rồi .”
Tôi giật bắn mình. “Woah…”
Cô ta đến gần đây từ lúc nào vậy?!
Luzé ngước nhìn Alfred, đôi má hơi ửng hồng.
“Hmm? Ngoại hình không tồi với một tên thường dân.”
Lắm chuyện quá!
Nhưng mà đương nhiên rồi. Rốt cuộc thì cô ta là phiên bản nữ của Lian mà!
“Chà, chị không có gì phải phàn nàn nếu em trả tiền để cậu ta ở bên mình như một con thú cưng.”
Cơn tức giận bừng lên trong tôi. Tôi vô thức cao giọng vặn lại cô ta “Cái gì? Chị đang nói nhảm cái gì vậy. Đừng có đánh giá người khác bằng vẻ ngoài, Luzé. Em không thuê anh ta vì một việc nhỏ nhặt như vậy. Cậu ấy có sức khỏe đáng kinh ngạc! ”
Luzé tròn mắt. Sau đó, cô ta dằn ra một nụ cười đáng ghét. "Ồ ... Vậy ra đó là gu của Lian-chan hả?"
"…Gì chứ?"
“Hehe. Vậy thì - ” Luzé liếc nhìn Alfred kỹ lưỡng, nụ cười của cô ta bỗng chốc trở nên có phần khêu gợi.
Cô ta đi về phía Alfred, khoanh tay trước ngực. Đến trước mặt cậu, Luzé ưỡn lưng lên, cố ý khoe ra cơ thể của mình.
Có vẻ như đó là nụ cười “thương hiệu” của cô ta, được cho là có thể khiến cánh đàn ông đổ gục hết dưới chân mình. Cái quái gì vậy?
Đừng có mà dùng nó với Alfred.
"Này cậu kia. Hãy từ bỏ công việc vệ sĩ cho Lian và làm việc cho tôi. Tôi sẽ trả cho cậu nhiều gấp đôi ”.
"C-cái gì ?!"
Này! Cô ta đang xàm lờ cái gì vậy ?!
“Đừng nói nhảm nữa! Alfred là vệ sĩ của t— ”
"Im đi. Không ai hỏi ý kiến em cả. Này, cậu không biết làm vệ sĩ cho tôi sẽ nhàn nhã thế nào sao? Tôi sẽ để những nhiệm vụ nguy hiểm cho những người vệ sĩ khác. Cậu chỉ cần chơi cùng tôi thôi. Và cậu cũng nhận được nhiều tiền hơn. Không có đề nghị nào tốt hơn thế phải không? "
Ok, đủ rồi. Tôi len vào giữa họ, đẩy Alfred về phía nhóm vệ sĩ. “Alfred! Cậu đi được rồi đấy! Hẹn gặp lại!"
“À, chắc chắn rồi. Hẹn gặp lại sau, Lian” Alfred nói. Cậu gật đầu với vẻ mặt bối rối, vẫy tay với tôi và quay trở lại nhóm vệ sĩ.
"Này! Đợi đã! …Nghiêm túc đấy! Đừng có cản trở, Lian-chan! ”
“Chị mới là người gây cản trở ở đây đấy. "
“Hứ! Em lo lắng vì chị suýt nữa có được cậu ta chứ gì? Đừng có xô đẩy vào người chị. Rồi còn cư xử như một thục nữ trong khi em là con trai. Chị đẹp hơn em nhiều, vô ích thôi. Rồi anh chàng vệ sĩ đẹp trai đó sẽ là của chị.”
Ôi trời, thật đúng là miệng lưỡi đàn bà!
Không hổ là là phiên bản nữ của Lian! Khó ưa thật, nhưng cô ta lại là một ví dụ sinh động rất tốt để tôi có thể học cách trở thành một nhân vật phản diện! Nói là vậy, tôi vẫn không thể chịu được loại người như vậy!
“… Không như chị, em rất bận,” tôi nói. "Xin lỗi, em phải đi đây." Mặc dù cơn phẫn nộ của tôi đã đạt đến giới hạn, tôi cố gắng giải tỏa tâm trí của mình khỏi những suy nghĩ quái đản đó và phớt lờ cô ta.
“Này, đợi đã! Em chạy trốn đấy hả? ”
Ngay khi định đáp lại, tôi cố gắng nuốt xuống những lời sắp thốt ra.
Tôi không chạy trốn. Đây là một cuộc rút lui chiến thuật!
Không chỉ vậy, tôi sẽ phải đi cùng cô ta đến bữa tiệc nếu cuộc trò chuyện này còn tiếp tục. Thật là nhức đầu và mệt mỏi.
Cha mẹ của Luzé gọi cô ta trở lại. Dường như vẫn còn muốn nói nữa, nhưng cô ta đã bị mẹ kéo đi. Có lẽ là Luzé đi chuẩn bị trang phục cho dạ tiệc. Chà, tôi cũng thế thôi. Tôi đã mang theo bộ lễ phục của mình rồi, chỉ cần về phòng để thay đồ thôi.
Chúng tôi đi theo những người giúp việc theo yêu cầu của quản gia. Họ hướng dẫn chúng tôi đến các phòng đã chuẩn bị sẵn.
… Bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà tôi đã kiệt sức rồi.
Tôi thở dài thườn thượt.
Cha, mẹ và anh trai Lian đã vào phòng riêng của họ.
Người hầu mở khóa cửa phòng cho tôi, cầm bộ đồ lễ phục và hành lý của tôi. Anh ta kéo cửa ra. "Đây là phòng của ngài, Lian-sama."
"Cảm ơn."
Anh ta nhắc tôi vào trước, vì vậy tôi bước vào phòng, và nhìn thấy—
Hai cô hầu gái đang đứng cạnh nhau.
Tôi cứng cả người.
Hả?
Chuyện này là sao?
Tại sao lại có người ở đây?
An ninh ở đây kiểu gì vậy? Khóa cửa để làm gì hả?
Những người hầu gái nhìn tôi, mỉm cười và đồng thời cúi chào. “Chúng tôi đã chuẩn bị trang phục cho Lian-sama và đã đang chờ để giúp ngài mặc đồ theo mong muốn của Chủ nhân.”
"Trang phục? Nhưng tôi đã mang theo rồi. ”
"Vâng. Những bộ đồ này là món quà của Chủ nhân. Ngài ấy muốn nhìn thấy ngài mặc chúng lên trong ngày sinh nhật ”.
Họ muốn tôi phải mặc lên ngay sao?
Dù sao thì cũng không thể từ chối được, tôi gật đầu. "Tôi hiểu rồi."
"Cảm ơn rất nhiều. Chúng tôi sẽ giúp ngài mặc đồ. Nhưng trước hết, ngài hãy đi tắm đi đã ạ”.
Một trong những cô hầu gái đi trước và mở cánh cửa dẫn vào phòng sau.
Tắm thì không sao nhưng tôi cứ có linh cảm xấu về việc này…
Bên trong chiếc hộp đặt trên bàn, kích thước hơi lớn cho một bộ lễ phục. Nó làm tôi thấy khó chịu. Khó chịu vô cùng.
… Linh cảm của tôi đã đúng hả?
Sau khi ra khỏi bồn tắm, tôi kiểm tra bên trong hộp. Và não tôi ngừng hoạt động trong vài giây.
Tất cả năng lượng của tôi như bị rút cạn.
Tôi muốn về nhàààà.
Cái quái gì đây?
Trang phục bên trong hộp toàn diềm!
Một chiếc áo khoác nhẹ dài quá đầu gối có diềm màu xanh nhạt. Một chiếc áo sơ mi lụa cũng màu xanh cũng kèm diềm xếp nếp. Tay áo sơ mi dài hơn của áo khoác, đủ để chúng lộ ra ngoài. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cặp cầu vai làm bằng bạc. (T/N: 2 cái mảnh tua rua ở vị trí đặt quân hàm trên vai ấy)
Thắt lưng là một mảnh vải lụa màu xanh nhạt, có thắt nơ ở bên trái. Đỉnh đầu của nó được chạm khắc bạc, ở giữa mặt kim loại là một viên đá quý màu xanh biển.
Đôi bốt trắng mảnh mai dài đến đầu gối có gót hơi cao. Đá quý nạm quanh gót chân và ngón chân với những họa tiết tinh xảo, tất cả đều được may bằng chỉ bạc.
Ngoài ra còn có một số phụ kiện bạc được chế tác cùng một số vật liệu màu xanh ngọc và tím, có cả ngọc trai nữa.
Rất nhiều đá quý… Chỗ này hết bao nhiêu vậy?
Tuy nhiên, tôi không dám nghe câu trả lời, vì vậy tôi sẽ không hỏi.
Mặc nó lên cũng đáng sợ.
Ý tôi là, đống này là gì chứ ? Không phải là quá rườm rà cho một người đàn ông mặc hay sao? Và tôi cảm thấy như họ quá lạm dụng vật trang trí.
“… Có nhầm lẫm gì không vậy? Đây có phải đồ cho mẹ tôi không? ”
"Không ạ. Đây trang phục cho Lian-sama, ”hai người giúp việc khẳng định, một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt của họ.
“À, những thứ này không hợp với tôi chút nào. Tôi nghĩ tốt hơn là nên mặc bộ đồ mà mình mang theo— ”
"Đây là yêu cầu từ Chủ nhân."
Sau khi nghe những lời này, tôi buộc phải tuân theo.
Vậy là tôi phải ra ngoài với bộ đồ này sao? Thực sự rất xấu hổ. Tôi muốn khóc quá. Đây không phải là quấy rối sao? Không phải ông ngoại Lian rất nuông chiều cậu ta sao, không thể như vậy được.
Mẹ của Lian là con gái út yêu quý của ông, được sinh ra khi ông đã khá lớn tuổi. Và Lian rất giống mẹ mình, vì vậy ông cũng rất yêu quý cậu.
Mệnh lệnh của ông không thể để quấy rối tôi. Nhưng vậy thì…
Không, tôi bắt buộc phải làm điều này để có được khoản trợ cấp khổng lồ đó.
Đây là một phần nhiệm vụ của tôi. Phải làm cho nhà tài trợ hài lòng nhất có thể. Phải tiếp tục vun đắp những mối quan hệ tốt đẹp. Tôi không thể để mất lòng ông ngoại lúc này. Vì sự nghiệp gây quỹ!
Cố gắng lên, tôi tự nhủ. Chịu đựng sự hổ thẹn này cho đến hết bữa tiệc. Đừng nghĩ gì cả, đừng cảm thấy gì cả. Vậy là ổn thôi. Điều này sẽ giống như một kỷ niệm xấu hổ, nhưng chỉ trong một đêm mà thôi. Mày làm được mà, Lian.
Nhìn những cô hầu gái đang tiến lại ngày một gần hơn với đôi môi nở nụ cười, tôi nuốt nước bọt và chuẩn bị tinh thần.
Khi những họ đến đủ gần, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy chiếc kẹp tóc màu bạc trên tay họ. Đá quý nạm đầy trên bề mặt, tạo thành hình ảnh một con chim đang đứng trên cành với những bông hoa đang nở.
Vai tôi chùng xuống. “Tôi phải đeo cái đó nữa à? Khuyên tai và vòng cổ vẫn chưa đủ sao? ”
Đôi mắt họ ánh lên niềm đam mê bùng cháy. "Không được ạ! Đây là một bộ hoàn chỉnh. Sẽ chẳng còn đẹp nữa nếu bị thiếu đi một thứ! ”
"Đúng, đúng!"
Sau đó, họ mỉm cười với tôi.
Con gái hẳn là thích thử đồ cho người khác. Tôi không có ý kiến gì về việc đó, nhưng làm ơn xin đừng biến tôi thành búp bê của mấy người chứ !! Tôi muốn về nhà. Tôi sợ hãi khi phải nghĩ đến phản ứng của người khác khi tôi rời khỏi căn phòng này. Họ chắc chắn sẽ cười nhạo tôi. Rốt cuộc, loại đàn ông gì mà đi mặc cái đống này cơ chứ?! Tôi chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý của bữa tiệc. Và không phải theo nghĩa tích cực.
Ugh, mới nghĩ đến thôi mà bụng lại đau rồi.
Sau đó, một cô hầu cầm hộp trang điểm lên. Tôi có thể cảm thấy mặt mình đang tái đi.
“L-làm ơn… đừng trang điểm… Làm ơn đừng trang điểm lên mặt tôi. Tôi cầu xin đấy!"
“Ahh… Nhưng mà…”
“Tôi thực sự cầu xin đấy! Nếu các cô mà trang điểm cho tôi, trái tim mỏng manh này chắc chắn sẽ vỡ vụn ra thành từng mảnh mất! Tôi sẽ chết vì đau tim! Tôi có thể chịu đựng những chiếc kẹp tóc nhưng không phải trang điểm! ”
“… Đành vậy. Chúng tôi sẽ không trang điểm, nhưng ít nhất ngài có thể để tôi chạm vào môi không? Làm ơn?" một cô hầu nói, vẻ mặt nghiêm túc.
“Môi… là son dưỡng môi hả?”
Cô ấy háo hức. "Vâng."
Tôi ngần ngại. “Chà, nếu chỉ có vậy thì…”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. “Lian? Cậu có ở đó không?"
Là giọng của Alfred.
A, cậu ấy về rồi. Có vẻ như cuộc họp của họ đã kết thúc. Và thật là nhẹ nhõm khi cậu tìm được đúng phòng tôi. Dinh thự này quá lớn. Gần như là một mê cung.
Nhưng… tôi không muốn cậu ta nhìn thấy tôi như thế này. Thật quá xấu hổ. Tôi sắp khóc mất rồi.
“Alfred. Nghe này. Trước khi mở cánh cửa đó, hãy hứa với tôi rằng cậu nhất định không được cười hay chế giễu tôi ”.
"…Hả?"
“Đây là sở thích của ông ngoại, không phải của tôi. Tôi không thể không tuân mệnh ông được. Tôi chỉ muốn cậu hiểu là mình không muốn việc này. ”
"Chờ đã, ý cậu là gì?"
"Hứa đi
“Dù không hiểu lắm nhưng tôi hứa với cậu. Tôi mở cửa ra được chưa? ”
"…Ừm."
Tôi nghe thấy một tiếng tách khi tay nắm cửa vặn ra. Cửa mở, Alfred bước vào phòng.
Cậu ta nhìn tôi kinh ngạc.
Chà, cậu ta cư xử thế này cũng phải thôi. Bộ trang phục này thực sự lố bịch.
Tôi không dám tưởng tượng dáng vẻ của mình lúc này nữa. Có lẽ giống như một tên hề được mời tới mua vui cho bữa tiệc.
“T-tôi đâu muốn thế này! Tôi đã mang theo bộ lễ phục của riêng mình, nhưng ông ngoại bắt tôi phải mặc cái này! Tôi không nói dối mà!"
Tôi cảm thấy như muốn khóc.
"Tôi hiểu. Tôi hiểu mà, bình tĩnh nào Lian, ”Alfred nói. "Đừng khóc."
"Tôi không khóc!"
Đúng là tôi có muốn làm vậy. Nhưng tôi sẽ không khóc vì điều gì đó như thế này đâu! Tôi là người lớn mà ?!
Alfred rướn người lại gần tôi và nắm lấy cằm tôi. "Cậu tô son đấy à?"
“Không! Họ nói đó là son dưỡng môi… ”
Alfred nhíu mày. Quay sang những cô hầu, cậu hỏi, “Son dưỡng môi? Này cô, cô có khăn tay chứ? ”
Những người giúp việc gật đầu, có vẻ hơi sợ hãi. "V-vâng, chúng tôi có." Họ lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng được gấp lại trong hộp trang điểm và đưa cho Alfred. "C-cái này được không ạ?"
Alfred gật đầu nhận lấy nó. Rồi cậu dùng nó lau sạch môi cho tôi.
Cậu thật tốt bụng! Được cứu rồi! Cảm ơn Alfred, tôi sẽ không bao giờ quên ân huệ này!
“Uhh… C-cảm ơn Alfred…”
“Không…” Alfred đảo mắt. Mặc dù vẫn còn nhíu mày, nhưng khuôn mặt của cậu ta lại đỏ bừng lên.
Tại sao vậy?
Cậu ta đang nén cười phải không? Vâng, hẳn là vậy rồi. Ý tôi là, hãy nhìn vào những phụ kiện tức cười này đi. Nhưng tôi sẽ không tha thứ nếu cậu dám cười đâu. Tôi sẽ đập cho cậu nhừ đòn đấy!
"Thế nào ạ? Lian-sama trông thật lộng lẫy phải không ạ?! Như mọi lần, gu thời trang của Chủ nhân thật tuyệt vời! Hôm nay tôi đã học được rất nhiều điều!” một trong những cô hầu nói.
“Da của Lian-sama rất trắng, nên tông màu nhạt rất hợp với ngài. Ngài chắc chắn sẽ thu hút tất cả sự chú ý của khách tham gia!” Cô hầu còn lại nói.
Họ đang giễu cợt tôi! Đôi mắt của họ đang thể hiện điều đó!
Ahhh, tôi ghét thứ này. Tôi không muốn ra ngoài. Và chắc chắn không muốn gặp người như Luzé lúc này. Cô ta hẳn sẽ nói ra điều gì đó kinh tởm.
Tôi cũng sợ rằng tất cả đá quý trên người tôi sẽ rơi xuống đất theo mỗi bước đi mất.
Những người giúp việc xin phép và rời khỏi phòng để trở lại công việc của mình. Nụ cười của họ tràn ngập sự hài lòng, như thể những người thợ thủ công khi nhìn vào những kiệt tác đã hoàn thiện của mình.
“Nhân tiện, tôi đã gặp vị quản gia luôn tươi cười. Người mà chúng ta đã gặp ở cửa vào trước đó ấy. Ông ấy bảo tôi hộ tống cậu đến phòng của chủ nhân dinh thự này, khi cậu đã chuẩn bị xong. Nếu tôi không sai thì đó là Bá tước Violette, đúng không? ”
“Tôi hiểu rồi…” tôi thì thầm.
Tôi đoán là ông ngoại muốn kiểm tra “thành quả” của mình, phải không?
Ít nhất tôi cũng muốn nói vài lời phàn nàn với ông. Ông ngoại à, ông muốn cháu trở thành trò cười lắm sao?
“… Tôi tự hỏi không biết có bị mọi người có cười nhạo khi chúng ta rời phòng hay không.”
Nếp nhăn giữa lông mày của cậu ta lại càng sâu hơn. Alfred nhìn tôi ngạc nhiên, thở hắt ra. "Cậu chưa soi gương hả?"
"Chưa, tôi sợ quá."
"…Vậy sao? Tôi nghĩ rằng là cậu rất ổn. Sẽ không có ai chê cười cậu đâu. ”
“Cảm ơn vì đã an ủi tôi. Không sao đâu, tôi hiểu mà. ”
“Không, cậu chắc chắn không hiểu…”
"Có, tôi hiểu mà. Chúng ta hãy đến phòng của ông ngoại thôi. ”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những lời chế giễu tiếp sắp tới.
Alfred đột nhiên đưa mặt lại gần tôi một lần nữa, mắt nheo lại. “Tôi muốn lưu lại một dấu ấn…”
"Một dấu ấn?"
“Ừ. Thế này quá đáng lo ngại ”.
"Hả?"
Alfred không trả lời lại. Cậu kéo eo tôi về phía mình.
Cậu móc một ngón tay để kéo xuống chiếc vòng cổ màu tím nhạt của tôi, thứ được làm từ một dải lụa. Rồi tiến lại gần cắn nhẹ vào cổ tôi.
“Ngh… D-dừng lại! Cậu không được làm thế! ”
Tại sao? Thằng nhãi này cầm tinh con chó hả trời?!
Theo phản xạ, tôi ngả người ra phía sau. Vì vậy, Alfred không tình nguyện đành phải nhả cổ tôi ra.
"Không được sao?" cậu hỏi, gần như là rên rỉ. (T/N: cái từ whine này cũng thường dùng với tiếng chó rên rỉ lol :v )
"Không!"
Cậu để lại một dấu hickey trên cổ tôi làm cái quái gì hả?
Thật là xấu hổ !!
Tôi chuẩn bị giải phóng cơn thịnh nộ của mình thì đột nhiên cậu ta liếm lên nơi mà mình vừa để lại dấu ấn. Như một con chó!
Cảm giác được chiếc lưỡi ướt át của cậu lướt qua cổ làm tôi nổi da gà. Rùng mình cả người. Sức lực lập tức rời khỏi cơ thể. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là bấu víu lấy người trước mặt. "Ah…"
Alfred dịch chuyển đến cổ họng, cằm và môi của tôi, lần lượt liếm ướt chúng.
Tôi lấy tay che miệng cậu ta để cố ngăn lại, nhưng cậu cũng liếm cả vào lòng bàn tay tôi. Kinh hãi, tôi rụt tay lại. Cái quái gì vậy ?!
“B-biến thái! Dừng lại ngay! Cậu là con chó hả?! ”
Mặc dù bị tôi mắng, Alfred vẫn vui vẻ nheo mắt lại. "Chó hả ... Ẳng?" (T/N: chết cười mất :v )
"Cái gì mà 'ẳng' ?!' Đồ hết thuốc chữa… ”Sau đó, tôi bị ngắt lời với một nụ hôn nhẹ và cú liếm trên khóe môi.
Một con chó không biết nghe lời chủ nhân thì chỉ là chó ngu! Chó hoang!
“Lian, đừng đi theo bất kỳ người lạ nào. Ngoài ra, nếu có gặp ai đó cậu không biết — không, ngay cả là với người quen, đừng ăn bất cứ thứ gì họ đưa cho cậu. Và hãy nhớ đứng ở những nơi tôi có thể nhìn thấy cậu. Nếu cậu muốn đi đâu đó, hãy gọi tôi trước ”.
“C-có chuyện gì vậy ?! T-tôi đâu phải trẻ lên ba! ”
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi giật bắn người. Cánh tay ôm eo tôi của Alfred thoáng chốc chùng xuống, tôi nhân cơ hội đó nhanh chóng đẩy vào ngực cậu ta và thoát khỏi vòng tay ấy.
Lần này là ai đây? Tôi thực sự không thể chịu đựng được hơn nữa!
Mọi người cứ lần lượt xuất hiện kể từ khi tôi đến đây. Giờ tôi mệt mỏi lắm rồi. Và chán nản. Suy cho cùng, ở những nơi náo nhiệt, đông đúc không phải là điểm mạnh của tôi. Tôi thà đi chơi ở một vùng quê yên bình với một lượng người vừa phải. Như ở làng của chúng tôi ấy.
“Lian! Là anh đây!"
Ôi trời! Có bao nhiêu người mà lại phải là anh trai của Lian… Tôi không muốn gặp anh ta.
"…Anh trai. Sao anh đến đây?"
"Tại sao em lại hỏi như vậy? Tất nhiên anh đến để gặp Lian yêu dấu và dễ thương của anh rồi! Vẫn còn một khoảng thời gian cho đến khi bữa tiệc bắt đầu. Sao anh em mình không đi dạo cùng nhau nhỉ? ”
Tôi không muốn. Tôi không muốn rời khỏi căn phòng này.
"Em xin lỗi. Ông ngoại đã yêu cầu em đến phòng ông nên chúng ta không thể đi dạo được.”
“Hả ?! Ông già chết tiệt đó…” anh ta càu nhàu.
Tôi không cho phép mở cửa, nhưng anh ta vẫn tự tiện đẩy cửa vào. Và anh đã thấy bộ đồ tôi đang mặc.
“Lia — Woah!” Anh trai của Lian tròn mắt kinh ngạc.
Tôi biết mà. Ngay cả gã anh trai biến thái này cũng thấy ghê tởm. Tất nhiên rồi. Nhưng có lẽ bây giờ anh ấy có thể chữa được khỏi bệnh cuồng em trai của mình. Nó đang ở trong giai đoạn nguy hiểm lắm rồi.
"M-một tiên nữ!!" anh ta thốt lên.
Như thường lệ, ngôn từ của anh ta nằm ngoài phạm trù có thể hiểu được của tôi. Nhưng tôi đoán có lẽ anh ta đang nói về những bộ quần áo đẹp đẽ này. Mặc một bộ cánh của một nàng tiên ở độ tuổi này … Tôi không dám nghĩ đến nữa.
Anh trai Lian loạng choạng đi về phía tôi, hơi thở gấp gáp và cánh tay duỗi ra run rẩy. Mắt anh ta ngầu máu, khuôn mặt thì đỏ bừng.
Tôi sợ hãi lùi lại một bước. Vẻ ngoài hiện tại của anh ta khiến tôi liên tưởng đến một thây ma sống.
Đôi mắt anh ta dường như đang muốn ăn tươi nuốt sống từng inch trên cơ thể tôi. “Tuyệt vời… Thực sự quá tuyệt vời… Bộ trang phục mang lại hình ảnh nghiêm nghị, quý phái khi đứng, nhưng màu sắc nhẹ nhàng của nó cũng tôn lên sự ngọt ngào và thoát tục của em. Một sự ngây thơ khiêm nhường mà tao nhã, nhưng bằng cách nào đó cũng thật quyến rũ…” Hơi thở của anh ta ngày một nặng nề hơn. “Ah, lồng ngực anh như sắp nổ tung ra rồi… Quả nhiên là ông ngoại. Ông rất hiểu những điểm tốt trên người Lian. Ông đã có một quyết định sáng suốt khi chọn bộ trang phục này…”
Những lời của anh ta là vô nghĩa với tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận thứ gì đó thật ghê tởm!
Tôi lùi lại vài bước nữa cho đến khi cách xa anh ta một khoảng đáng kể. Sau đó, tôi đến chỗ Alfred, nắm lấy cánh tay cậu.
Quay lại phía anh trai Lian. “Em phải đến chỗ ông ngoại rồi. Sau đó em sẽ đến thẳng chiến trường—à ý em là bữa tiệc. Tiếc thật đấy nhưng gặp lại anh sau, Anh hai." Tôi nói nhanh. “Đi thôi, Alfred.”
“À… Vâng.”
Có vẻ như sự biến thái của anh trai tôi làm một người khô khan như ALfred cũng phải đứng hình. Một phần nào đó. Mà cũng phải thôi. Chính tôi, người chung sống bao năm dưới một mái nhà với anh ta mà còn không quen nổi.
“Ahh! L-Lian! Đừng mà ... ”
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng và đóng cửa lại, chặn đứng bất cứ điều gì mà tên anh trai biến thái đó đang muốn nói.
“… Alfred.”
"Sao thế?"
Vì lòng tốt, tôi khuyên cậu, “Nơi này… sẽ khiến chúng ta kiệt sức rất nhanh! Có rất nhiều người lộn xộn ở đây. Đó là lý do tại sao việc giữ sức đặc biệt quan trọng. Nếu không, cậu sẽ rất nhanh chóng mất sức đấy. Cả về thể chất lẫn tinh thần."
Nhưng Alfred chỉ đáp lại, “Điều đó chỉ đúng với cậu thôi. Tôi sẽ không bị mệt đâu ”. Và tôi có thể nghe thấy sự thích thú không thể giải thích trong giọng nói của cậu ấy. (T/N: có ai nghĩ đến thứ tôi đang nghĩ không? :v )
"Vậy sao?"
"Ừm." Alfred mỉm cười với tôi. "Mà cố gắng lên nhé."
"…Đương nhiên."
Vì sự sống còn của “quỹ đen Lian”, đây chỉ là một vấn đề nhỏ thôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!
Sau khi đi bộ một lúc, cuối cùng chúng tôi cũng đến cánh cửa đôi lớn nổi bật dẫn đến phòng riêng của ông ngoại Lian.
Đúng như dự đoán, hai vệ sĩ mặc đồng phục đen có vẻ ngoài mạnh mẽ đứng thẳng ở mỗi bên cửa, nhìn thẳng về phía trước, trang bị những cây thương dài và dày.
Họ đứng thật nghiêm. Không một cử động, khiến tôi tự hỏi liệu họ có còn thở không. Cứ như thể là những bức tượng vậy.
Khi chúng tôi đến gần, mắt họ hướng về phía chúng tôi. Vậy là người sống rồi! Nhưng chỉ thấy mỗi thấy đôi mắt của họ di chuyển và theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi khiến tôi ớn lạnh.
Khi chúng tôi đến ngay trước cửa, Alfred quay lại và giơ lòng bàn tay ra hiệu cho tôi dừng lại. Tôi làm theo.
Sau đó, cậu đứng lên trước tôi. Đối mặt với những người vệ sĩ.
Họ liền tập trung ánh mắt sắc bén vào cậu, nhưng Alfred không hề nao núng. Cậu thậm chí còn trừng mắt — không, nhìn lại họ.
Việc này tiếp tục trong vài giây cho đến khi các vệ sĩ hơi ngoảnh mặt đi trong giây lát.
Nhận ra điểm yếu này, Alfred nheo mắt.
… Hừm.
Có vẻ như chúng ta đã có người chiến thắng.
Đúng như mong đợi từ một thủ lĩnh của đám kẻ du côn đã kinh qua nhiều trận chiến. Sở trường của cậu ta là đánh lộn với người khác. Tuy nhiên, cậu làm vậy để làm gì hả?
“Tôi là vệ sĩ của Lian Owen-sama.”
Với khuôn mặt hơi thất vọng, có lẽ là do thua Alfred, các vệ sĩ nhìn tôi gật đầu. Sau đó, một trong số họ giang tay ra gõ cửa hai lần.
Anh nói, "Thưa Chủ nhân. Lian Owen-sama đã đến. ”
“Ồ! Nghe rồi, nghe rồi! Cuối cùng thằng bé cũng đến! Để nó vào đi. ” giọng hào hứng một người đàn ông trả lời từ trong phòng.
Các vệ sĩ mở cửa.
Sau khi hít thở sâu, tôi tiến lên một bước.
Vào lúc đó, một tiếng va chạm của kim loại vang lên sau lưng tôi. Ngạc nhiên, tôi nhìn lại. Hai người vệ sĩ đã vươn ngọn giáo của họ sang trái và phải, tạo thành một hình chữ X chặn trước cửa ra vào.
Ngay trước mặt Alfred.
"Ông ngoại. Cậu ta là người vệ sĩ của con ”.
“Đâu có ai làm hại con ở đây đâu. Bảo cậu ta đợi bên ngoài đi”.
Có vẻ như ông của Lian không cho Alfred vào.
Tôi thở dài và nhìn lên Alfred. “… Alfred. Cậu có thể đợi bên ngoài một lúc được không? Về phòng tôi chờ cũng được ”.
“Lian…” cậu chần chừ, có vẻ như muốn nói điều gì đó.
Tôi mỉm cười với cậu và vẫy tay. "Không sao đâu mà." Sau đó tôi bước vào phòng.
Đã lâu lắm rồi tôi mới được gặp nhà tài trợ lớn nhất của mình.
Tôi phải cư xử thật cẩn thận để đảm bảo rằng mình không làm phật lòng ông ấy.
A, tệ quá. Tôi ước gì mình có thuốc đau dạ dày … Quên uống mất rồi. Và tất cả chì vì sự xuất hiện đột ngột của tên anh trai biến thái đó ở phòng tôi. Anh trai chết dẫm!
Đành vậy. Tôi đã đi xa đến mức này rồi. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước tiếp thôi.
Chúc may mắn, Lian. Mày là một người đáng tin cậy trong những thời điểm quan trọng. Sẽ ổn thôi. Mày làm được mà.
Ấn tay lên bụng đã nhói đau âm ỉ, tôi hít vào thật sâu.