Chương này lại có 18+ nhé :v vì chương 18+ trước cũng không thấy có ai phàn nàn gì nên tôi không để cảnh báo giữa trang nữa
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, tôi và Alfred trở về phòng, tôi nằm vật ra ghế sofa.
Alfred cầm lấy bình nước trên bàn và rót cho tôi một ly nước. Tôi nhận lấy nó và nhanh chóng nốc cạn. Cậu ta lại rót đầy một ly nữa và tôi cũng uống sạch. Sống rồi. Cảm giác như thể nước đang lan tỏa ra khắp cơ thể tôi.
Nước thực sự có khả năng phục hồi đáng kinh ngạc.
Tôi không biết rằng nước uống cũng có vị ngon như thế này.
Sau khi uống hết nửa ly thứ ba, tôi thở ra hài lòng. “… Đã quá…”
Có vẻ như tôi bị mất nước. Giờ nghĩ lại, tôi chỉ uống có một ngụm trà và ăn một viên kẹo trước bữa tiệc.
Rõ ràng rằng uống rượu khi mất nước và chạy qua chạy lại với một cái bụng rỗng là một ý tưởng tồi tệ. Đương nhiên nó sẽ khiến tôi cảm thấy phát bệnh. Tôi đã phạm một sai lầm lớn rồi.
Sau khi đặt cái bình xuống bàn, Alfred kinh ngạc nhìn xuống tôi, một tiếng thở dài dời khỏi môi. “Lian… Ít nhất thì cậu cũng nên uống một chút nước ở đó.”
“Tôi không thể! Mọi người cứ liên tục lao đến chỗ tôi để nói chuyện! Hết người này đến người khác!!"
Đây là lý do tại sao tôi không thể xử lý được trong những bữa tiệc lớn, đông người như vậy.
Mọi người cứ liên tục bắt chuyện nên tôi không còn thời gian mà ăn uống gì. Chà, có thể là do tôi chưa quen với việc này. Tôi chưa nắm được thời điểm tốt nhất để nạp lại năng lượng.
Trên bàn đặt một đĩa lớn trái cây và các loại hạt được chuẩn bị cho khách. Vì chúng tôi vẫn chưa ăn gì trong bữa tiệc nên tôi và Alfred ăn cùng nhau.
Thật kỳ lạ. Rất nhiều món ăn ngon và đồ ngọt đã được bày ra trước mặt tôi trong bữa tiệc, nhưng cuối cùng tôi chỉ nhồi nhét cho mình những thứ trái cây và hạt này.
Tôi mở chai rượu trông đắt tiền trong phòng. Rượu ngon.
Sau đó âm nhạc nhẹ nhàng từ bên ngoài vọng tới. Có lẽ là từ bữa tiệc.
“À, không biết vũ hội đã bắt đầu chưa.”
"Vũ hội?"
“Ừm. Sau khi trò chuyện là thời gian cho khiêu vũ… ”
"Vậy chúng ta sẽ phải khiêu vũ à?"
"Đúng rồi. Khó lắm đấy. Và mọi người phải tiếp tục khiêu vũ cho đến khi kết thúc ”.
Những người thuộc tầng lớp thượng lưu đặc biệt hào hứng một cách đáng ngạc nhiên khi trên sân khấu. Haa, tôi chẳng thể nào theo kịp họ.
"Tôi hiểu rồi. Nó có vẻ khó khăn nhỉ, ”Alfred cười.
Nhưng đây đâu phải chuyện gì đáng cười.
“Đừng có cười! Sẽ có lúc cậu cũng phải nhảy đấy! ”
"Thật á? Tôi không chắc là… ”
“Sẽ có! …Có lẽ. Mà chờ đã, đừng nói với tôi là cậu không biết khiêu vũ?! ”
"Tôi chưa từng khiêu vũ trước đây."
“Gì chứ ?! Không được! Lại đây, tôi sẽ dạy cậu! ”
Nếu trong tương lai Anh hùng phải tham gia Vũ Hội mà không biết khiêu vũ thì sao đây?
Tôi sẽ huấn luyện cậu ta đề phòng trường hợp này vậy.
Đây cũng là nhiệm vụ của tôi mà.
"Lian này, tôi thấy không cần đâu."
"Không! Cậu sẽ gặp rắc rối nếu không biết khiêu vũ, để tôi dạy cậu! ” Tôi nói, kéo cánh tay Alfred.
“Không, tôi không nghĩ là mình sẽ cần…” Mặc dù vậy, cậu vẫn từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa như thể đã đồng ý với ý kiến của tôi.
Tôi nắm lấy cánh tay trái của cậu và đặt lên eo tôi. Sau đó tôi nắm lấy tay phải cậu ta và nâng chúng lên ngang ngực. Cuối cùng, tôi đặt tay trái của mình lên vai cậu. Đây tư thế khiêu vũ cơ bản nhất.
“Ờm… điệu nhảy nào sử dụng với bài hát này nhỉ?”
“Cậu không biết điều này luôn hả? Cậu có dạy được không thế? ”
“Im đê! Đương nhiên là tôi có thể! Tôi đã được huấn luyện bởi Lowendal đấy ! ”
… Nếu có lỡ quên các bước, thì tôi chỉ cần khớp chuyển động của mình với nhịp điệu và chuyển động của người khác. Và mọi người sẽ không thể nhận ra điều này. Lowendal nói với tôi điều này bằng một giọng điệu bí mật, kèm theo cái nháy mắt đặc trưng của ông.
Sau khi hướng dẫn Alfred một lúc, tôi một lần nữa tin rằng cậu ta là Anh Hùng trong tương lai.
Chứng kiến tốc độ học tập nhanh đến chóng mặt của cậu ấy, tôi mới nhận ra sự khác biệt giữa tôi và cậu nhiều đến thế nào.
Khi đang mải mê suy nghĩ, tôi vô tình giẫm vào chân Alfred.
“Á…”
“Ôi, chết. Xin lỗi, xin lỗi nhé."
Chà, dù sao thì cậu ta cũng mạnh hơn tôi mà. Một cái dẫm nhẹ vào chân sẽ chẳng thể làm cậu ta bị thương đâu mà.
"Sao tôi cứ cảm thấy cậu chẳng có chút hối lỗi nào vậy?"
“Tôi có mà — ahhh!”
Đột nhiên, Alfred nhấc bổng tôi lên, khiến chân tôi rời khỏi mặt đất, và xoay vòng tròn.
Tôi mở to mắt ngạc nhiên, nhưng cảm giác được xoay tròn, cùng với cái ôm nhẹ của cậu vào hông thật là vui. Cảm giác như đang bay lơ lửng.
“Aha, haha! Như thường lệ, cậu khỏe kinh khủng! ”
Alfred cũng cười.
“… Cuối cùng thì cậu cũng cười.”
"Huh?"
"Cậu trông rất mệt mỏi suốt cả ngày hôm nay."
"T-thật vậy à?"
"Ừm."
Có đúng là như vậy không? Tôi không rõ nữa.
Đúng là tôi đã cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhưng-
Bài nhạc đã kết thúc, một tiết tấu chậm hơn được thế chỗ.
“Nhạc đã thay đổi rồi. Bài nhảy chúng ta đang luyện tập có thể sử dụng nó không? ”
“… Alfred này.”
"Hả?"
"Cậu sẽ ... chấp nhận lời đề nghị của Luzé chứ?"
Tôi phải hỏi cậu điều này.
Không phải là tôi sẽ ... phiền lòng nếu cậu thực sự chọn cô ta hay gì đâu. Rốt cuộc thì cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bằng việc đi chơi với Luzé. Một công việc dễ dàng hơn nhiều so với công việc tôi đã thuê. Công việc của cậu đối với tôi tốn nhiều công sức và nguy hiểm hơn vì cậu sẽ phải chiến đấu với lũ quỷ.
Alfred đặt tôi xuống và nhìn chằm chằm. Rồi cậu ta nở ra một nụ cười tinh quái. "Cậu có muốn tôi chấp nhận nó không?"
“C-chà… Cứ làm cái gì mà cậu muốn. Luzé chỉ yêu cầu cậu đi chơi với cô ấy, vì vậy đây rõ ràng là một công việc dễ dàng. Mặt khác, công việc của tôi sẽ khó khăn hơn nhiều… Nó có những rủi ro và nguy hiểm. Thêm vào đó, cô ấy nói rằng sẽ trả cho cậu tốt hơn tôi nhiều, vì vậy… ”
"Vì vậy, tôi có thể bỏ công việc với cậu và đến bên cô ấy?"
“Đ-điều đó… tôi… N-nếu… cậu muốn thì…”
Đó không phải là điều mà tôi có thể quyết định.
"Hmm ... Vậy thì, tôi có thể đi chứ?"
"C-cậu có thể ... làm bất cứ điều gì mình muốn."
“Hừm…”
Sự im lặng khủng khiếp bao trùm.
Khi tôi còn đang chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời, Alfred cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng thở dài, có vẻ hơi xấu hổ và bối rối. “Tôi không đi. Tôi không nhận công việc của cậu vì tiền lương. "
"Huh?"
"Tôi chấp nhận nó để chúng ta có thể ở bên nhau như thế này, được chứ?"
Alfred đột ngột nhấc tôi lên một lần nữa, một tiếng thở gấp ngạc nhiên rời khỏi môi tôi. Tôi giữ chặt vai cậu ta để ổn định mình trong cái ôm của của cậu.
Khuôn mặt của cậu tiến đến gần tôi. Quá gần rồi. Tôi có thể thấy mắt cậu nheo lại khi một tiếng cười thoát ra khỏi môi.
Tôi hy vọng cậu ta có thể ngừng nói những điều vô lý như thế này.
Alfred thở ra một lần nữa. Rồi cậu cười khúc khích. Chỉ có điều lần này không phải vì hạnh phúc mà là buồn bã “… Đừng khóc. Cậu thích khóc lắm hả? ”
"Tôi không khóc!"
Đúng vậy, tôi chưa có khóc. Mặc dù tôi đã cảm thấy sẵn sàng để khóc, nhưng tôi đang cố gắng kìm nén nó.
"Tôi hiểu rồi. Chà, ngoài ra nếu cậu muốn rời khỏi nhà và đi chơi ở nhà thờ cả ngày như trước đây, hãy nghĩ đến việc thuê một căn phòng tại chỗ Cheddar-san. ”
"Tại chỗ Cheddar-san?"
“Ừm. Ba đứa trẻ sẽ rất vui nếu cậu đến đấy. Tôi cũng rất vui nữa. Vậy cậu nghĩ sao?"
Tôi mở miệng, chuẩn bị trả lời "Tôi đi!" theo phản xạ. Nhưng tôi nuốt lời này xuống, kiềm chế sự lại bốc đồng.
"Lian?"
“Tôi sẽ đi… Một ngày nào đó…” Tôi thì thầm.
Một ngày nào đó. Sau khi tôi sống sót qua “ngày đó”.
Bây giờ thì vẫn chưa được. Nhưng sau khi tôi vượt qua được thảm họa… sau khi tôi cứu mọi người trong ngôi làng yên bình đó…
“… Cũng được thôi. Một ngày nào đó ... Một ngày nào đó, khi tôi có thể rời khỏi dinh thự đó và sống với cái 'tôi' thực sự ... sẽ không tệ khi được làm việc ở trang trại. "
Đúng rồi.
Khi thời điểm đó đến, tôi không phải đóng vai Lian nữa. Cuối cùng tôi có thể trở lại là “tôi”.
Và sau đó-
“À, vâng. Tôi tự hỏi không biết có nên đổi tên nữa không. Hãy thay thế hoàn toàn cái tên 'Lian Owen'! Thật tuyệt! ” tôi nói, cố gắng nghĩ ra một cái tên mới. "Oh! Vì tôi sắp chuyển đến nhà của Cheddar-san, tôi nên đổi họ của mình thành Cheddar. ”
“Lian…” Alfred nói, cau mày nhìn tôi. Cậu có vẻ như muốn nói điều gì đó.
Đột nhiên, tôi nhận ra những lời nói của mình thật kỳ lạ.
Trước khi Alfred có thể nói thành lời câu hỏi của mình, tôi nở nụ cười giả tạo thường ngày để chuyển lời nói của tôi như một trò đùa.
“Tôi sẽ cẩn thận nghĩ ra một cái tên mới phù hợp cho bản thân. Cậu cũng có thể giúp tôi động não. Nếu nó hay, tôi sẽ sử dụng nó. À, và tôi muốn nó nghe hay và mạnh mẽ. Để tạo ra một cái tên thật ấn tượng. Chúng ta nên dùng gì đây? Tôi muốn một cái tên như 'Gorgond'— ”
“Họ của cậu sẽ là 'Fram.' Không phải 'Cheddar.' "
“Fra…”
Tên này đang nói gì vậy?
Điều đó có nghĩa là chúng tôi—
"…Đồ ngốc."
“Tại sao lại gọi tôi là đồ ngốc? Tôi đang nghiêm túc đấy. ”
Cậu nghiêm túc?
"Thậm chí còn tồi tệ hơn! Tôi luôn cho rằng cậu thật ngu ngốc, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại ngu ngốc đến mức— ”
Alfred đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Sau đó, cậu ép vào sâu hơn, khiến tôi không thể phàn nàn gì thêm.
Và vẫn đang giữ tôi, cậu ta bắt đầu bước đi.
Trước khi nhận ra, tôi đã nằm trên giường.
Alfred trèo lên người tôi, nhìn xuống tôi với đôi mắt màu xanh đậm run rẩy. Cậu vuốt nhẹ mái tóc tôi rồi hạ tay xuống vuốt ve má.
Mắt tôi mở to. "Ái!"
Cái kẹp tóc đang giật vào tóc tôi. Đau đến nỗi tôi giật bắn mình khỏi mặt giường theo phản xạ.
“Kẹp tóc - đau quá! Tôi muốn cởi chúng. Để tôi đi-"
Tôi với lấy những chiếc kẹp tóc để gỡ chúng ra, nhưng Alfred đã gỡ chúng ra cho tôi. Sau đó, cậu tháo khuyên tai và vòng cổ của tôi, đặt chúng xuống bàn.
Sau đó cậu chạm vào cổ tôi và nở một nụ cười. "Cậu có hơi đỏ ở đây."
“Đó — đó là bởi vì cậu—”
Cậu ta liếm vào nơi mà mình đã cắn khi nãy. Hơi thở của tôi trở nên dồn dập.
“Ah… Alfred, đợi đã…”
Một điềm báo nảy sinh trong lòng tôi.
Alfred nhìn tôi với ánh mắt run rẩy. "Tôi muốn chạm vào cậu. Không được sao? Chỉ một chút thôi mà… ”
“Uhhh…”
"Chỉ một chút thôi."
"Một chút…"
“Cậu cũng có thể chạm vào tôi,” Alfred nói, nắm lấy tay tôi và đặt lên má cậu.
Da cậu rất mịn và ấm. Và không giống như đôi má mềm mại của tôi, chúng cứng và rắn rỏi. Tôi biết rằng những đặc điểm của cậu có thể là nhờ vào nguồn gen Anh Hùng tuyệt vời của mình, thứ mà Alfred không thể kiểm soát được. Nhưng tôi vẫn không sao kìm được ham muốn được chạm vào tên nhóc này.
Giữa lúc này, giày của chúng tôi va vào nhau với tạo thành một tiếng gõ lớn.
Alfred duỗi thẳng thân trên của mình và cởi giày cho tôi mà không cần xin phép. Cậu cũng cởi giày của chính mình, rồi ném bừa bãi xuống sàn.
Sau đó cậu tháo thanh kiếm trên eo xuống. Cởi áo khoác và ném nó xuống sàn. Rồi cậu tháo từng chiếc cúc áo, để lộ ra bờ ngực.
“… Ah.”
Tôi chợt nhận ra mặt dây chuyền treo lủng lẳng trước cổ cậu.
“Cậu vẫn còn… đeo nó sao?”
Đây là chiếc bùa hộ mệnh mà tôi đã đưa cho cậu cách đây đã rất lâu rồi.
Treo trên sợi dây đeo mảnh nhưng chắc chắn là một viên đá dài, mỏng và trong suốt, có kích thước bằng ngón tay cái. Nhìn bề ngoài thì trông giống như một quả cầu pha lê bình thường, nhưng một câu thần chú đã được chạm khắc tinh xảo lên bề mặt của nó. Nếu bạn ấn vào mặt phẳng trên bề mặt viên đá và nói ra cụm từ kích hoạt, “Chớp Sáng”, bùa hộ mệnh sẽ phát ra ánh sáng trắng đẩy lùi ma quỷ.
Sau khi đưa cho Alfred tấm bùa hộ mệnh đó, tôi đã sản xuất thành công những mẫu nhỏ hơn thế. Bằng cách đó, tôi có thể sản xuất hàng loạt và phân phối chúng cho mọi người dân trong làng. Với cường độ ánh sáng đó, nó có thể tạm thời làm mù kẻ địch trong một trận chiến.
Bởi tôi biết việc tự làm chúng sẽ khó khăn đến thế nào, tôi đã ủy thác công việc này một cửa hàng ma cụ để hoàn thiện chúng cho tôi. Tất nhiên tôi không thể cho mọi người biết những gì tôi đã làm trong suốt thời gian qua. Và vì tôi không thể giải thích lý do chính xác tại sao tôi cần chúng, nên rất khó để giảm bớt chi phí.
Tôi vừa nhận được toàn bộ đơn đặt hàng ngày hôm trước. Sau đó, tôi sẽ phân phát chúng cho toàn bộ dân làng, cùng với bản đồ chỉ dẫn lối thoát hiểm từ làng đến địa điểm sơ tán.
Đưa tay ra chạm vào tấm bùa hộ mệnh, một chút hoài niệm tràn ngập trong tim tôi. Tôi rất vui vì cậu ta vẫn đeo nó. Alfred tháo bùa hộ mệnh ra, khiến viên đá trượt khỏi ngón tay tôi, và đặt nó lên bàn bên cạnh.
Alfred nắm lấy tay tôi một lần nữa. Tay kia chạm vào cổ tôi. "Thay vì tập trung vào nó, hãy chạm vào tôi này." cậu thì thầm, giọng nói có một chút tổn thương.
Trời ạ, tên ngốc này. Nhưng tôi vẫn làm theo nguyện vọng của cậu ta.
Cơ thể của cậu đã hoàn toàn trưởng thành rồi.
Cơ bắp thật rắn rỏi và thon gọn. Hoàn toàn khác với cơ thể mảnh mai, thanh tú của tôi.
Chúng ta thật khác nhau nhỉ…
Mặc dù vẫn tập luyện thể lực, nhưng tôi có quá nhiều công việc bàn giấy. Mặt khác, công việc chính của Alfred lại liên quan đến lao động chân tay. Đó có thể là lý do chính giúp cậu ta tăng cường sức mạnh.
"Tuyệt thật ... Tôi ghen tị đấy."
"Ghen tị?"
“Ừm. Dù chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi cũng thấy được cậu mạnh mẽ đến thế nào. Trong khi đó, tôi— ”
Trong lúc tôi mất tập trung, Alfred đã cởi hết loạt cúc áo sơ mi của tôi ra. Này này, không phải chuyện này quá nhanh sao ?!
Cậu vuốt ve làn da nhợt nhạt rồi trượt bàn tay lên người tôi.
"Ah…"
Những ngón tay hơi thô ráp của cậu ta cạ cạ vào da, khiến tôi rùng cả mình. Trái với ý muốn của tôi, hơi thở đột nhiên trở nên khó khăn.
“Chạm vào tôi đi,” Alfred thì thầm.
Vào lúc này, tôi nhận ra tay của Alfred đã dừng lại. Tôi đặt tay lên vai cậu, chạm vào cậu giống như cách mà cậu vừa làm với tôi.
Như thường lệ, thân nhiệt của cậu ta khá cao, hơn tôi rất nhiều.
Rồi không biết từ đâu, một ký ức cũ ùa hiện về trong đầu tôi. Tôi không nhớ chính xác chuyện này xảy ra từ khi nào, nhưng theo ký ức của tôi, cậu ta đã khá tức giận sau khi tôi cười và nói rằng cậu cũng giống như những đứa trẻ khác. Nhìn chúng tôi bây giờ, tôi đoán cậu ta thực sự không phải là một đứa trẻ nhỉ.
Tay tôi chạm đến khu vực xung quanh trái tim cậu. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim gấp gáp trên lòng bàn tay mình.
Tôi không thể và sẽ không nói điều này với cậu nhưng… tôi cũng giống như Alfred. Tôi cũng muốn được chạm vào cậu.
Rốt cuộc, thì cậu rất ấm áp. Dịu dàng và ấm áp đến mức khiến tôi phát khóc. Khi chạm vào cậu, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và thoải mái. Đến mức tôi muốn cứ ở nguyên thế này và chạm vào cậu mãi mãi—
Cơ thể tôi bỗng giật bắn lên vì ngạc nhiên.
Tay cậu ta đã luồn vào trong quần lót của tôi, nhẹ nhàng mơn trớn lên đáy quần.
“Ahh, đợi đã, đợ—aah…”
Alfred đã bắt đầu xoa bóp vùng cấm của tôi.
Theo phản xạ, tôi siết chặt hai đùi vào nhau, thở hổn hển, nhưng chẳng ích gì. Tay Alfred đã nắm chặt lấy nó.
"Chỉ một chút thôi mà."
“Ah… một… chút…”
"Cậu cũng có thể chạm vào tôi bất cứ chỗ nào cậu muốn."
Sau đó Alfred kéo khóa quần của mình xuống và hướng bàn tay tôi về phía đó.
Tôi chưa bao giờ chạm vào chỗ đó của người khác trước đây, vì vậy tôi không thể không tò mò với vùng cấm Alfred. Tôi rụt rè đưa bàn tay run rẩy của mình lại gần.
Mặc dù được bao phủ bởi một lớp vải, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng độ cứng và sức nóng dữ dội của nó đang bốc lên.
“Nóng quá…” Tôi nói, dùng đầu ngón tay dò tìm hình dạng cái ấy của Alfred qua quần lót. Nó dường như lớn hơn của tôi rất nhiều. Sự khác biệt về thể chất của chúng tôi cũng áp dụng trong lĩnh vực này nữa hả? Ý tôi là nó có lý, nhưng tôi vẫn hơi sốc.
Alfred khẽ rên lên. "…Chết tiệt."
"Chết tiệt?"
“Dễ chịu quá, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Này không phải thế là quá nhanh sao? Cậu bị dồn nén đến mức nào vậy?
Sau đó, cậu nhấc tôi lên bằng một tay, khiến tôi thở hổn hển. Cậu đặt tôi xuống sao cho tôi đang ngồi với hai chân dang ngang tới đầu gối của cậu.
“Vòng tay ôm cổ tôi. Chạm vào tôi nữa đi. ”
Tôi làm theo hướng dẫn của Alfred, bấu víu cơ thể đang loạng choạng của mình lên người cậu.
Alfred kéo quần lót của tôi xuống. Vòng bàn tay quanh khối trục cương cứng của tôi và bắt đầu chuyển động lên xuống một cách mạnh mẽ.
“Ahh… Ngh…” Tôi càng ngày càng khó thở. Quá sung sướng. Khi nhận ra nơi đó của tôi đang cứng dần lên dưới sự phục vụ của Alfred, tôi cảm thấy muốn khóc.
Dịch trong tràn ra từ đỉnh đầu bôi trơn lên tất cả, khiến quá trình trở nên dễ dàng hơn. Hành động của Alfred cũng trở nên táo bạo hơn.
Nửa dưới của tôi, từ thắt lưng trở xuống đang run lên khi toàn bộ cơ thể tôi đê mê tê dại vì sung sướng.
"Chạm vào tôi đi, Lian."
"Ah…"
Alfred rút “khẩu đại pháo” của mình ra. Rồi cậu ấy kéo bàn tay kia của tôi, đã mất đi sức lực, đặt lên nó.
Theo sự thúc giục của Alfred, tôi rụt rè chạm vào khối trụ dài ấy bằng những ngón tay run rẩy.
Cảm giác nóng, cứng. Và ẩm ướt.
Khi tôi quấn tay mình quanh nó một cách lỏng lẻo, một tiếng rên rỉ nhẹ rời khỏi môi Alfred.
Do được tiếp xúc trực tiếp, tôi thậm chí có thể cảm thấy nó đang giật giật lên bên dưới bàn tay mình. Tôi kéo lên hết chiều dài của nó trước khi dùng ngón cái xoa nhẹ lên đỉnh đầu. Cậu giật mình, thở ra một hơi nóng hổi ngay bên tai tôi.
Có vẻ như cậu đang tận hưởng nó hết mình.
Một làn sóng hạnh phúc không thể giải thích được tràn ngập trong tôi khi nghĩ đến điều đó.
Để nghĩ rằng cậu ta bị kích thích bởi một người như tôi chạm vào. Thật khó mà tin được.
Và tôi nghĩ rằng tôi đã rất hạnh phúc vì điều đó. Hạnh phúc không thể chịu nổi.
Tay Alfred nắm lấy phần dưới của tôi lại bắt đầu di chuyển. Những cơn rùng mình chạy dọc khắp cơ thể, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc thở hổn hển.
Sau đó, tôi nhận ra khuôn mặt của chúng tôi đã gần đến thế nào. Rất có thể cậu sẽ hôn tôi. Và nó đúng như tôi dự đoán. Alfred áp môi cậu vào môi tôi trong một nụ hôn mãnh liệt. Trong một khoảnh khắc, hơi thở của tôi trở nên dồn dập. Cậu lại tiếp tục ép chặt hơn, khiến tôi không thể thở nổi.
“Nn, mm…”
Alfred cuối cùng cũng chịu nhả môi tôi ra. Tôi thở gấp liên tục, cố gắng hớp lấy dưỡng khí.
Cậu đặt tay lên lên bàn tay tôi và vuốt ve nó, một nụ cười cong lên đôi môi ướt át. “Lian, tay cậu dừng lại rồi,” Alfred thì thầm.
Hiểu ý cậu, tôi tiếp tục thử vuốt ve phần mà tôi cảm thấy dễ chịu nhất trong những lần làm việc đó với Alfred trước đây.
Alfred thở mạnh ra, nheo mắt thích thú. Chuyển động tay của cậu cũng trở nên mạnh mẽ hơn đến mức tôi phải cố gắng rướn người để thoát ra khỏi cảm giác choáng ngợp này.
Tuy nhiên, Alfred lại đặt tay lên lưng để giữ tôi lại.
“Ahh, haa, ahh dừn—không , ahh, quá nhiều!”
Cậu vặn xoắn đầu ngón tay trên đỉnh đầu, khiến dòng dịch thể tràn ra. Nhanh chóng sau đó, một làn sóng khoái cảm lan ra khắp cơ thể và tôi bắn ra, hơi thở trở nên khó nhọc. Chỉ việc hít thở thôi cũng thấy đau đớn .
Alfred áp tay lên bàn tay tôi, vẫn đang lạ lẫm nắm lấy chỗ đó của cậu, bắt đầu chuyển động lên xuống. Sau một lúc, Alfred cũng bắn ra, một tiếng rên lớn rời khỏi môi.
Làn sữa trắng ấm nóng bắn tung tóe lên ngực chúng tôi trước khi từ từ chảy xuống, gợi lên một cảm giác nhớp nháp. Nhưng tôi không nghĩ rằng mình ghét nó. Đúng hơn là, tôi rất vui sướng. Sự tiếp xúc da kề da tạo cảm giác thoải mái đến mức muốn khóc.
Alfred mỉm cười với tôi, hơi thở cũng dồn dập. Tuy nhiên, đôi mắt vẫn không hề mất đi sức nóng.
Rồi cậu cúi xuống liếm cằm, cổ và ngực tôi. Cậu một lần nữa đưa nắm lấy chỗ đó của tôi rồi đưa lên miệng liếm.
Khi tâm trí tôi cuối cùng cũng xử lý được hết những gì cậu ta đang làm, một cơn rùng mình khác chạy qua sống lưng khiến tôi trở nên tê dại.
Ahh, chết mất.
Khoái cảm ập đến tấn công tôi toàn lực, tràn đầy đến mức điên cuồng. Bị choáng ngợp bởi những cảm xúc dồn dập tấn công cơ thể, tâm trí tôi quay cuồng.
Sau đó, vì tò mò mà tôi liếm những giọt tinh dịch chảy trên ngực Alfred, bắt chước hành động trước đó của cậu.
Alfred run bắn người trước khi chuyển sang chấn động. “Lia—”
"Vị thật kì lạ. Nó có vị… hơi giống rượu… ”
Alfred nuốt nước bọt, sau đó là một tiếng rên rỉ từ sâu trong tâm can. Giống như thể một con thú đang rên rỉ. (T/N: bật mode thú tính :v )
Tôi kêu lên ngạc nhiên.
Cậu ta đẩy tôi ngã xuống giường và cắn lấy môi. Sau đó là cổ họng và một bên cổ của tôi. Lại tiếp tục cắn môi tôi, hơi thở của cậu ngày một khó nhọc hơn, rồi bất ngờ đẩy lưỡi vào miệng tôi và sục sạo khắp nơi.
Tôi sắp hết oxy rồi. Tôi áp tay vào ngực cậu cố gắng đẩy, cậu bị gạt ra mặc dù miễn cưỡng, một sợi bạc nối liền môi hai chúng tôi. Alfred liếm nó với vẻ háo hức như thể cậu đang ăn một thứ gì đó ngon lành. "…Nào, Lian. Mình làm thêm một chút nữa được không? ” cậu hỏi, hơi thở vẫn gấp gáp.
Thêm một chút nữa hả?
Tôi lưỡng lự, phân vân không biết có nên đồng ý hay không. Alfred mổ nhẹ lên môi tôi dỗ dành.
Tôi thở ra hổn hển.
Cái đó của cậu ta đã áp vào đùi tôi. Ngay cả khi không nhìn, tôi cũng biết rằng nó đã trở lại nóng bỏng và cương cứng.
Mặc dù cậu ta chỉ mới bắn ra thôi…
Hormone của cậu ta dường như đang điên cuồng đến mức sẽ không thể nào giải tỏa được ham muốn nếu Alfred không được giải quyết bây giờ.
"Cậu thật là-"
Alfred nói: “Tôi đã chịu đựng đủ lâu rồi.”
Bất chấp sự khó chịu trên khuôn mặt, có lẽ là do phải kiềm chế bản thân, cậu vẫn liếm cằm và má tôi nhiều lần dỗ dành như lúc nãy, kiềm chế không làm bất cứ điều gì trái ý tôi.
Giống như một chú chó đang đợi sự cho phép từ chủ nhân.
… Có vẻ như chú chó lông vàng to lớn này vẫn sẵn sàng nghe lệnh tôi. (T/N: golden retriever - một giống chó ngoại cỡ trung, nổi tiếng vì sự thân thiện và trung thành)
Nếu tôi từ chối, mặc dù cậu ta sẽ chán nản, nhưng chắc chắn sẽ dừng lại. Tôi nghĩ vậy.
Tuy nhiên, khi Alfred chờ đợi phản ứng của tôi, bàn tay to và ấm áp lướt trên da tôi, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay và lưng tôi, như thể không thể ngồi yên.
Thật dịu dàng. Cảm giác dễ chịu đến nỗi một tiếng thở dài gần như thoát ra khỏi môi, nhưng tôi cố gắng giữ kìm lại.
Tôi vuốt ve cánh tay Alfred theo cách tương tự.
Thay vì nắm lấy nó, tôi để bàn tay của mình mở ra và thả lỏng, vuốt nhẹ các đầu ngón tay của mình lên da cậu.
Mặc dù Alfred vẫn còn mặc áo sơ mi, nhưng tôi có thể cảm thấy da cậu ấy nóng lên bên dưới lòng bàn tay tôi. Tôi trượt tay lên vai và vào trong áo cậu, nóng quá.
Má Alfred ửng hồng, cậu nheo mắt lại vì vui sướng.
Có vẻ như… cậu ta đang rất vui khi được tôi chạm vào.
Cũng như tôi.
Bất cứ khi nào được cậu chạm vào, tôi đều cảm thấy hạnh phúc đến phát khóc—
“… Được không?” cậu hỏi, trước khi đặt lên môi tôi một nụ môi nữa.
Đồng ý với cậu đang trở thành một lựa chọn khá hấp dẫn. Bàn tay dịu dàng, ấm áp của Alfred đặt lên tôi đã làm nảy sinh một ham muốn không thể giải thích được về việc muốn cậu chạm vào mình nhiều hơn một chút.
“Đành vậy… Chỉ… một chút thôi đấy…” Tôi thì thầm.
Tôi muốn cậu tiếp tục chạm vào tôi bằng đôi bàn tay ấm áp ấy.
“Đã hiểu,” Alfred trả lời, giọng cậu thể hiện sự vui mừng tột độ. Sau đó cậu thả xuống một cơn mưa những nụ hôn lên mặt tôi, vẫn thật nhẹ nhàng.
Cậu nâng tôi bằng hai tay giữ trên lưng, và đè chặt chỗ đó của mình vào người tôi ..
Giống như thể cậu đang cố gắng truyền nhiệt cơ thể mình sang cho tôi.
“Ahh… haa, ahh…”
Sau khi bắn ra, chỗ đó của tôi đã trở nên quá sức mẫn cảm. Chỉ cần một kích thích nhẹ thôi là máu của tôi lại dồn về nó.
Vì không thể giải thích được, tôi có hơi sợ hãi, tôi cố gắng leo lên tấm trải giường để tránh xa Alfred. Nhưng cậu đưa tay từ lưng xuống eo tôi và ngay lập tức kéo tôi trở lại.
“… Lian,” cậu ấy gọi bằng một giọng nhẹ nhàng, như thể đang trấn an với tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sau đó, cậu lại tiếp tục nhắm vào mặt, ngực và vai của tôi với vô số nụ hôn nhẹ như lông hồng cho đến khi cơ thể tôi thư giãn trở lại.
Cuối cùng, chúng tôi xích lại gần nhau hơn cho đến khi phần thân dưới ướt nhẹp ép vào nhau. Kẹp giữa bụng, nơi “vùng đó” của chúng tôi đã bị kích thích đến cứng đờ và đỏ rực tiếp tục cọ xát vào nhau.
Khi khoái cảm tăng lên, cơ thể cũng nóng lên, khiến đầu tôi quay cuồng.
Sau vài lần ma sát, Alfred vòng một tay quanh “chỗ đó” của chúng tôi và bắt đầu giật mạnh chúng lên xuống, lâu lâu lại dùng ngón tay cái cạ cạ vào vùng đỉnh đầu.
“A… aahh, nghh…”
Hành động của cậu ta quá mạnh mẽ. Một lúc sau, cảm giác tê dại lan tỏa quanh eo, sau đó lan ra toàn thân. Tầm nhìn của tôi biến thành một tấm màn trắng khi tôi phóng ra lần thứ hai, gần như cùng lúc với Alfred, sữa trắng nóng hổi bắn ra tung tóe khắp bụng chúng tôi.
Alfred đặt tay sau lưng tôi, kéo tôi vào lòng. Được bao bọc trong hơi ấm của cậu khiến tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.
Tôi muốn Alfred cũng cảm thấy thoải mái như tôi, vì vậy tôi cố gắng bắt chước hành động của cậu, vòng tay quanh người.
Tay Alfred co giật. Sau đó, cậu hôn lên trán tôi, thở ra một hơi như thể đã mãn nguyện.
Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu từ vị trí này, tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đang lan tỏa ra từ người cậu.
Nhiệm vụ thành công! (T/N: nhiệm vụ gì vậy, Lian? :v)
Một làn sóng hạnh phúc khác lại đang đe dọa lấn át tôi. Tôi vuốt ve tấm lưng rộng của cậu, siết chặt vòng tay.
Có vẻ như chúng tôi cũng có cùng suy nghĩ vì cậu cũng làm vậy với tôi.
Đồng thời, mùi nắng ấm áp của cậu lại càng tỏa ra mạnh mẽ hơn, lấp đầy lồng ngực và cho tôi cảm giác thanh thản ngập tràn.
Cứ thế, tôi nhắm mắt lại, tinh thần an tĩnh.
Sức mạnh của rượu thật đáng sợ.
Rượu loại bỏ mọi áp chế và bóp méo nhận thức thông thường, giải phóng nhiều thứ khác nhau bên trong chúng ta.
Nó quả là thứ đồ uống của quỷ dữ.
Tôi phải cẩn thận hơn trong tương lai mới được.
Mỗi khi nhớ lại về bản thân say xỉn của ngày hôm qua, tôi lại muốn đập đầu vào tường, khiến tôi của ngày hôm qua suy ngẫm về những điều sai trái của mình, rồi giảng giải cho đến khi cậu ta tỉnh người lại thì thôi.
Tôi sẽ giả vờ rằng đêm qua không có chuyện gì xảy ra. Hãy chôn sâu nó vào trong đầu, cùng với tất cả những thứ khác mà tôi nên quên.
Không có chuyện gì xảy ra. Quả thật là không có gì mà. Không hề có một ý nghĩ muốn chạm vào cậu ta, để cậu ta chạm vào mình, để hai bên cùng thỏa mã — ahhh, dừng lại mau!!!
Kiểm chế bản thân đi! Mình mất trí mất rồi! Hãy trở lại là Lian!
Thật may, chúng tôi vẫn chỉ mới ở giai đoạn chạm vào nhau. N-nó vẫn an toàn. Vừa đủ an toàn… Có thể thế.
Tôi phải làm cho Alfred quên đi mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.
Tôi phải khăng khăng rằng đó chỉ là một giấc mơ
Bây giờ vẫn chưa phải đến lúc đó. Cho cả tôi và Alfred.
Mấy ngày nay cả hai chúng tôi đều khá căng thẳng. Sau đó, với cơn say của chúng tôi đêm qua, mọi thứ trở nên rối ren, và phần còn lại như bạn đã biết.
Khi tỉnh dậy, tôi nhận thấy rằng giường chiếu đã được dọn dẹp sạch sẽ, và… cả tôi nữa,, Alfred đã thức dậy trước và chuẩn bị mọi thứ.
Nỗi lo duy nhất là tôi lại bị lột trần truồng lần nữa.
Thằng nhóc này! Chà, tôi rất biết ơn vì cậu ta đã cởi bỏ quần áo bẩn và làm sạch người cho tôi. Điều đó có nghĩa là không còn dấu vết gì còn lại của các sự kiện xảy ra đêm qua. Tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi khi để cậu ta phải gánh vác một mình mọi công việc dọn dẹp. Tuy nhiên, đây hoàn toàn là một vấn đề khác.
Tôi ước gì cậu ta ít nhất che đậy người tôi bằng một mảnh quần áo hoặc thứ gì đó chứ. Như vậy, tôi sẽ không bị sốc đến run cả người khi thức dậy!
Bởi vì chết tiệt! Không còn phần nào trên cơ thể tôi mà cậu ta chưa nhìn thấy!
Tôi đã sẵn sàng để khóc một trận thật to rồi.
Khi Alfred nhận ra rằng tôi đã thức dậy, cậu ta liền chạy đến chỗ tôi, niềm vui sướng tột độ hiện rõ trên khuôn mặt. Và cậu hôn tôi.
Cậu thực sự không thèm kiềm chế gì nữa trong những ngày này nữa!
Cậu ta bắt đầu làm lố hơn, vì vậy tôi húc vào đầu cậu để cản lại. Sau đó cánh tay cậu ta luồn đến bên sườn tôi, tôi liền véo mạnh nhất có thể. Cẩn thận không bao giờ là quá thừa với bàn tay đó.
Tôi thề từ giờ sẽ không đụng vào một giọt rượu nào nữa.
Khá nhiều chuyện đã xảy ra nhưng tiệc sinh nhật ông ngoại cuối cùng cũng kết thúc thành công
Trong suốt chuyến hành trình trở về nhà trên xe ngựa, anh trai Lian tuôn ra một tràng những lời phàn nàn về việc tôi bỏ về lúc nào không hay và về việc anh ta không được khiêu vũ cùng tôi, việc mà anh ta đã rất mong chờ. Anh ta không thể ngậm miệng trên suốt quãng đường về đến dinh thự.
Nhưng tôi đã xin phép chủ nhân bữa tiệc một cách đàng hoàng trước khi trở về phòng mà! Thêm vào đó, tôi khá nhẹ nhõm khi không phải khiêu vũ với tên biến thái này.
Một điều nữa là ngay trước khi chúng tôi rời dinh thự, Luzè đến nói với tôi, “Tại sao mọi người lại ưu ái em đến như vậy? Em không thể để lại ít nhất một người sẽ thích chị sao ?! Quả nhiên, Lian em thật đáng ghét! Dù sao thì một gã đàn ông ẻo lả với đôi lông mi quá dài thì cũng đâu có tốt đẹp gì cơ chứ? !! ”
Vì cô ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình nên tôi chẳng có gì mà phản bác cả.
Thật tuyệt vì ông của Lian đã cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng những món quà khác của ông khiến tôi cảm thấy khá khó tả. Những món đồ trang trí tóc xinh xắn và bông tai hình bông hoa và những chú chim xanh, một hộp bánh kẹo to đến mức cần hai người lớn mới có thể nâng được, cũng như một bó hoa lớn mà tôi suýt không thể mang theo nổi.
Tôi còn rất nhiều điều muốn phàn nàn đấy. Nhưng vì bữa tiệc sinh nhật của ông ngoại đã kết thúc rồi, hãy quên nó đi.
Tôi đã chịu đựng đủ những đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần chỉ vì số tiền lớn này. Điều quan trọng bây giờ là thiết lập ngân sách cẩn thận cho khoản tài trợ mới thu được này.
* * *
Trở về nhà, tôi đến thăm nhà thờ, như thường lệ. Khi đang uống trà với Marie trong phòng ăn, tôi thở dài.
Đặt trên bàn là một đĩa bánh quy mà ông nội Lian tặng cho tôi. Một trong những thành phần chính của bột làm bánh là đậu. Nó tạo cho bánh độ giòn và có hương vị ngon tuyệt.
Tôi quyết định tặng hầu hết số bánh quy đó cho nhà thờ. Rốt cuộc thì tôi đâu thể ăn hết tất cả chúng một mình đâu. Và sẽ thật lãng phí nếu tôi cứ để chúng hư hỏng. Tội lãng phí thức ăn là rất nghiêm trọng. Ông ngoại ở thế giới cũ của tôi thậm chí còn từng dọa sẽ đánh đòn nếu tôi dám lãng phí thức ăn.
Tôi cũng đưa cho Cheddar-san khoảng một phần mười số bánh kẹo trong hộp. Mặc dù nghe có vẻ nhỏ, nhưng thực tế là khá nhiều. Ba đứa trẻ ở cùng Cheddar-san chắc chắn sẽ thích chúng. Bên cạnh đó, tôi vẫn luôn mang ơn Cheddar-san và vợ ông, và đây chỉ là một một chút biểu hiện của lòng biết ơn đối với họ. Đúng như dự đoán, họ rất vui khi nhận được số bánh.
Marie ngẩng đầu. “Tại sao ngài lại thở dài, Lian-sama? Có chuyện gì sao? ”
“Không… tôi chỉ đang nghĩ cách thoải mái nhất để uống trà với Sơ như thế này. Tôi thực sự thích những buổi tiệc trà của chúng ta… ”
“Hehe, nghe điều này làm tôi vui lắm. Tôi cũng cảm thấy như vậy! Còn gì tuyệt hơn là được trò chuyện với Lian-sama với một tách trà ngon trên tay. ”
“V-vậy sao? Tôi cũng vậy. Như thể tâm hồn tôi được chữa lành vậy ”.
"Ôi trời! Vậy thì chúng ta giống nhau rồi! ” Marie nói rồi phá lên cười, gò má ửng hồng. Tôi cũng cười.
Những đứa trẻ đang chạy tung tăng quanh khu vườn, tất cả đều tràn đầy năng lượng.
Nhân tiện tôi có nghe Alfred nói rằng dân làng đã đưa thêm ba đứa trẻ mồ côi mới đến nhà thờ vào ngày hôm trước.
… Và Marie đã vui vẻ chấp nhận chúng.
Giống như điều Alfred đã nói với tôi trước đây.
Marie không nói gì, nhưng tôi biết bà đã phải khó khăn như thế nào để xoay sở mọi thứ một mình. Đó là lý do tại sao tôi và Alfred luôn giúp đỡ bà bất cứ khi nào rảnh rỗi.
Đột nhiên, cánh cửa dẫn đến khu vườn mở ra. Một cậu trai tóc vàng cao ráo lặng lẽ bước vào phòng, trên tay là một hộp dụng cụ lớn. "Marie, con sửa xong cái chuồng gà rồi."
Bà đặt tay lên má. “Ồ, cảm ơn con, Al! Ta không biết phải làm sao nếu không có con nữa. Thật tốt vì lũ gà khỏe mạnh, nhưng… ”Marie nói, môi dưới trề ra. Rồi bà nhún vai. “Thật là rắc rối khi chúng đạp vỡ cả chuồng…”
Tôi bật ra một tiếng cười. Marie trông khá dễ thương.
“ Cậu đã vất vả rồi, Alfred. Chúng tôi có một ít bánh quy ở đây. Cậu có muốn một cái không? ”
“Có chứ,” Alfred trả lời, tiến về phía chúng tôi.
Tôi lấy một cái bánh quy đậu lớn trên bàn và vươn tay về phía cậu. Ý định của tôi là chuyển nó qua cho cậu ta, nhưng cậu lại cúi đầu xuống và nuốt trọn chiếc bánh quy trực tiếp từ trên tay tôi.
Tên ngốc vô dụng này…
Sau đó, cậu ta cầm lấy tách trà của tôi và nốc cạn.
“Cái gì?! N-này, nhóc con !! Đừng có uống trà trên tách của người khác! ”
"Nhưng mà tôi khát."
“Kể cả vậy cũng đừng có mà uống trong tách của tôi mà không hỏi! Ngồi yên đấy, tôi sẽ pha cho cậu một tách khác! ”
Lúc này, một tràng cười nở rộ trên môi Marie.
Khi tôi quay sang, tôi thấy bà đang mỉm cười với chúng tôi, đôi má ửng hồng của bà trở nên đỏ tươi hơn. (T/N: Sơ là hủ :v )
"M-Marie-sama?"
“À, tôi xin lỗi. Tôi đã cười mà không nhận ra đấy. Vì lý do nào đó, tôi thấy thật hạnh phúc… ”
"Hạnh phúc?"
"Vâng. Thật là nhẹ nhõm… ”
"Giờ lại nhẹ nhõm nữa?"
“Vâng vâng… Tôi phải gửi lời cảm ơn tới Nữ thần vì sự chu đáo của Người. Đội ơn Người rất nhiều… ”Marie nói, nhắm mắt lại và đặt hai tay trước ngực.
Sau vài giây, Marie từ từ mở mắt ra. Nhìn tôi, rồi nhìn Alfred, trước khi nở một nụ cười, nheo mắt lại. “Hãy để tôi là người pha một phần trà khác thay thế. Tôi sẽ đặt tất cả trái tim mình vào nó! Đây chắc chắn sẽ là một bình trà tuyệt hảo! Vui lòng đợi một chút, Lian-sama. Al, hãy ngồi đó và đợi ta được không? ”
Sau đó, Marie đứng dậy và lao vào bếp, ngân nga một giai điệu vui tươi trên đường đi.
Tôi không hiểu Marie đang muốn nói gì, nhưng chỉ cần bà ấy hạnh phúc và vui vẻ thì sao cũng được. Có lẽ thế.
Ngay cả Alfred, người đã biết Marie từ lâu, cũng có vẻ bối rối, dường như cũng cảm thấy khó hiểu.
Tôi nhìn Alfred. “… Đến đây ngồi đi, Alfred-kun. Làm theo chính xác những gì Marie bảo cậu làm. Ngoan ngoãn ngồi đây đợi trà. Cậu cũng có thể ăn một ít bánh quy trong thời gian chờ đợi, ”Tôi nói, vỗ nhẹ vào lưng chiếc ghế trống bên cạnh.
Alfred nhướng mày.
Có vẻ như cậu đã nhận thấy nỗ lực trả thù của tô — à ý tôi là, trở thành một người lớn khôn ngoan và có trách nhiệm.
Xét cho cùng, tôi lớn tuổi hơn cậu ta mà.
… Thì tuổi ở bên trong, được chưa?!
Là một người lớn, tôi không nên tức giận vì một vấn đề nhỏ nhặt như vậy. Vâng, đúng vậy. Uống trong tách trà của tôi chẳng thể làm tôi tức giận được.
"Đừng đối xử với tôi như trẻ con."
"Trẻ con mới đi uống trà trong tách của người khác mà không xin phép."
Không thể bắt bẻ, Alfred chỉ nhìn tôi, bĩu môi. Tôi đáp lại cái nhìn chằm chằm ấy, nhìn lên với vẻ trịch thượng — ý tôi là, ánh mắt người lớn. Tuy nhiên, ở bên trong lòng, tôi đang cười vào mặt cậu ta. Hehe.
Ahh, tôi cảm thấy một chút hài lòng.
Đột nhiên, cái bĩu môi của Alfred biến thành một nụ cười một cách khó hiểu.
Khi tôi đang thắc mắc về lý do nụ cười này, cậu ta cúi đầu xuống và…
… Hôn tôi.
“… Nngh…”
Sau khi lướt nhẹ lưỡi trên môi tôi, cậu ta từ từ lùi lại. "Giờ thì tôi giống người lớn chưa?"
“Ngu ng—”
T-thằng nhãi này!
Tôi thực sự chẳng thể buông lỏng cảnh giác với cậu ta được. Nghiêm túc đấy!
"Mặt cậu đỏ thật đấy."
"I-im đi, đồ ngốc!"
Nụ cười của đứa trẻ to xác trước mặt tôi bỗng chốc trở nên tinh nghịch.
Phải rồi.
So với tôi, cậu ta vẫn là một đứa trẻ. Vẫn là một thằng nhóc. Và theo quan điểm của tôi, cậu ta cùng cấp độ với lũ trẻ trong nhà thờ!
Trẻ con thường tỏ ra quá trong sáng, quá mức thẳng thắn.
Đến mức chúng mang lại sự khó chịu tột độ cho người lớn.
Tôi thở dài ra một hơi, duy trì ánh mắt trịch thượng để thể hiện phẩm giá của một người trưởng thành. Nhìn cái cách cậu ta không hề ăn năn, thậm chí còn bắt đầu ngả ngớn về phía tôi để tiếp tục “hành động” kia, tôi gõ cho cậu ta một cái vào giữa trán.