「Quào! Mary-chan được đấy, cảm quan xây lâu đài cát xịn phết chứ đùa」
「......Nnn? Ơ sao Azusa không gọi chị là 『onee-chan』??? Lễ nghi phép tắc đâu hết rồi」
「Hửm? Tất nhiên là vì Mary-san không phải onee-chan chứ sao? Tính cách nom đã chẳng đẹp bao nhiêu...... chưa kể những ai onii-chan đối xử lạnh nhạt đều chẳng tốt lành gì nữa, qua những gì kể trên, Azusa cũng đâu cần phải tôn trọng làm gì」
「Đ-đừng nói là...... tôi đang bị coi thường nhá???」
「Ý là sao? Àaa, ừmmmm...... Nếu phải chọn giữa coi trọng và coi thường thì chắc là một chút ở vế sau nhỉ」
「Grrrr. Lụn bại đến độ bị cả nhân vật em gái coi thường à......!! Mẹ nó chứ, cơn giận này, chỉ có thể trút vào cái lâu đài thôi!」
「Waaa, ghê quá! Con người Mary-san vậy mà ngón tay lại điêu luyện phết nhỉ!」
Vân vân và mây mây.
Vừa nhâm nhi chai cola, Azusa vừa quan tâm theo dõi Mary-san xây lâu đài cát.
Cũng hiếm khi thấy con bé coi thường người khác nên khung cảnh này có hơi bị buồn cười.
「Rồi, còn chút nữa là coi như xong......」
「Để Azusa giúp một tay được không?」
「O-oi! Đừng có đụng vào――」
「Á, lỡ đạp trúng rồi! Teehehe~」
「Nghĩ 『Teehehe』 là xong á!? Cái con brocon này――!!」
Ai dà, đôi chân nhỏ của Azusa đã làm lâu đài cát sụp mất tiêu.
Nó đã được xây dựng ngon nghẻ, tiếc là giờ phải làm lại từ đầu hết.
「Đừng có phá nữa coi!? Tôi không có đùa đâu? NhấtđịnhNhấtđịnhNhấtđịnh đấy!」
「Ừ-ừm. Biết rồi, cơ mà...... nhỡ có gặp khó thì cứ để Azusa giúp cho, không cần phải khách sáo đâu」
「Nhưng chỉ được cái vướng tay vướng chân đúng không」
「Làm gì có~ lol」
「Làm gì có cái gì mà làm gì có!? Nhóc vừa phá xong kia kìa」
Với điệu bộ kia, trông như Azusa sẽ phá thêm phát nữa.
Và khi đang quan sát hai người họ, đột nhiên...... đất trời trước mắt tôi tối sầm đi.
「Đoán xem ai nào~」
Cái chạm nhẹ nhàng mang lại cảm giác ấm áp này...... những ngón tay nhỏ nhắn này, vì đã nắm lấy không biết bao lần, tôi sao có thể nhầm được.
Chưa kể với giọng nói nghe vào là thoải mái cả con tim kia, tôi có thể khẳng định chủ nhân của nó nhất định là cô ấy.
「Là Shiho nhỉ?」
「Không phải Shiho!」
「Ơ khoan, phải là Shimotsuki Shiho chứ nhỉ」
「Không phải Shiho nhé, cậu gọi đàng hoàng lại coi nào」
......À à, hiểu rồi.
Thay vì tên thật, cô ấy yêu cầu tôi phải gọi biệt danh mới chịu buông tay ra.
「Shii-chan nhỉ?」
「......Chính xác!」
Quả nhiên là thế mà.
Nghe tôi nói ra biệt danh, cô nàng liền thốt lên một thanh âm ngập tràn hạnh phúc.
Tuy không thể thấy mặt, tôi vẫn có thể dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh Shiho đang cười.
「Koutarou-kun cứ vài bữa lại gọi tớ là Shiho. Dù có thể là vô thức, tớ vẫn muốn cậu quen với việc gọi 『Shii-chan』 cơ...... vì giờ với tớ, 『Shiho』 đã không còn đủ nữa rồi」
「......Vậy à? Vậy cho tớ xin lỗi nghe」
Đó là vô thức thôi.
Mà có lẽ tôi vẫn chưa quen vì trong tâm trí, tôi vẫn còn gọi cô ấy là 『Shiho』 mà. Những khi nói đến tên, quả nhiên cái hiện lên đầu tiên vẫn là 『Shiho』, rồi kế đó mới chuyển thành 『Shii-chan』 nên chắc lâu lâu tôi lại nhầm một lần.
Nếu có thể vô thức gọi nhau bằng biệt danh, thì khi đó...... mối quan hệ của chúng tôi xem chừng sẽ tiến thêm được bước nữa.
「Ờm, thế...... Tới khi nào tớ mới được thấy đồ bơi của cậu đây?」
Đoán xem ai nào.
Tôi đã trả lời câu đố đó, thế mà tầm nhìn của tôi vẫn chưa về lại như bình thường.
Shiho lúc này vẫn đang lấy tay che hết ánh sáng vào mắt tôi.
「T-thì tại...... Tớ ngại lắmmm」
Tôi có thể hiểu thông qua việc Shiho đang ngài ngại run run.
Nhưng cả tôi cũng muốn thấy nữa, vậy nên cái tình huống này...... đúng là làm nhau bứt rứt thật――.