『 Vì tương lai sắp tới, ta nghĩ chúng ta có lẽ nên chống lại thương nhân và Guild của Beim đến một mức nhất định 』
.
Với một vẻ mặt cực kì nghiêm túc, cả hai khuỷu tay đè lên bàn, hai bàn tay đan trước miệng, Đệ Tam đưa mắt nhìn những thành viên còn lại.
Bên trong viên Đá Quý, tôi cùng các tổ tiên đang ngồi trong phòng họp. Riêng Đệ Ngũ thì đang ngồi trên bàn, nhuờng ghế của ông ấy lại cho Milleia-san.
Mọi người trong phòng đều gật gù với một vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng tôi thì nhìn đầy nghi ngờ.
.
“Vậy thực sự mọi người đang nghĩ gì?”
.
Nghe thế, Đệ Tam nhẹ nhàng ‘Ô? Con nhận ra à?’ không chút quan trọng. Đệ Tứ cũng để mắt kính mình phản chiếu ánh sáng lại rồi cong miệng lên như trăng lưỡi liềm mà cười.
.
『 Beim quá nguy hiểm. Dù cô bé là con gái của một thương nhân lớn đi nữa, việc cô bé dễ dàng lấy được ra 100 ngàn xu Vàng là quá bất thường. Cho nên, vì tương lai sắp tới, con nên có một lời hứa dài hạn. Không phải như thế sẽ khiến tương lau của chính con dễ hơn sao, Lyle? 』
.
…Tức là những người ở đây đã cho rằng Beim sẽ tự nhiên mà ủng hộ chúng ta. Nhưng muốn điều tiết lại những gì xảy ra sau đó, họ định sẽ đặt áp lực nhất định lên Beim.
.
“…Hiện tại vẫn còn chưa biết sẽ thắng hay không, chúng ta có thực sự nên chủ động đi tạo thêm kẻ địch thế này không?”
.
Trong lúc tôi đang thấy mệt mỏi, Milleia-san mỉm cười trả lời.
.
『 Ôi, có sao đâu Lyle? Em không nên coi thường thương nhân. Nếu như họ thấy muốn thì họ cũng dễ dàng đến trước mặt một quý tộc, mang vũ khí giấu trong tay áo đâm chết người bất kì khi nào 』
.
Đệ Thất đồng tình Milleia-san.
.
『 Mặc dù không phải ai cũng là loại thương nhân đó, nhưng mà khi lợi ích trở nên quá lớn không thể kiếm chế nổi nữa thì, chỉ còn cách chờ bản thân bị bắt lấy. Lyle, đây chính là vì con mà thôi. Không, là vì cả lục địa này mới đúng 』
.
Đệ Ngũ nhìn lên trần nhà.
.
『 Đừng coi thường thương nhân và tiền bạc. Con không cẩn thận là họ sẽ điều khiển cả lục địa sau lưng con lúc nào không biết. Nhưng mà chuyện chúng ta chiến thắng là dĩ nhiên. Nên đây cũng sẽ là lợi ích chung của lục địa nữa 』
.
Tôi nhìn nụ cười của Milleia-san mà nghĩ thần…
(Chị ấy trước đó kêu mình hãy gọi cha của Vera là cha vợ, xem ra là để quạt cho lửa lớn lên… mấy người này, không ai tốt nổi…)
…Dù tôi nói vậy đi nữa, nhưng tôi vẫn đã nhận được hỗ trợ từ Vera, và đang vào tình trạng có thể tiến bước tiếp theo rồi. Và với những gì cần làm sắp tới, chúng tôi cần phải nhìn rõ được mục tiêu địa vị của bản thân trong tương lai.
.
“Tức là xác nhận địa vị của con trong tương lai là gì đúng không?”
.
Đệ Thất gật đầu nghiêm túc.
.
『 Đúng vậy. Bởi vì dù con có chiến thắng cũng không đồng nghĩa với mọi chuyện đều ổn thỏa. Con có ít nhất 9 người vợ để nuôi sống trên vai mình. Nói xa xôi hơn, còn bao gồm những người khác cũng lựa chọn ủng hộ con nữa. Ta sẽ không tha thứ nếu con chết như một Anh Hùng. Cái chúng ta đang giúp con, là chiến thắng, và tiếp tục sống sót sau đó. Hơn nữa đó cũng là những gì con đã quyết định. Hãy ném đi những ý tưởng ngây thơ về việc làm Anh Hùng đi 』
.
Đệ Tam nhìn tôi, ngả lưng ra ghế mình rồi đặt tay lên hai tay dựa.
.
『 Mà, dù con có thắng đi nữa, sau đó con bị giết vì cùng thuộc Gia tộc Walt cũng không có gì lạ. Mặc dù Celes đúng là tội lỗi của Gia tộc Walt. Nhưng chúng ta sẽ không chấp nhận chuyến đi này nếu như kết quả của nó là cái chết của con. Nếu như con mà chết thì, Lyle… ta sẽ nói thẳng, ta không quan tâm dù lục địa này phải trải qua một thế kỉ hỗn loạn đi nữa 』
.
Đệ Tứ lấy ngón tay đẩy kính lên, rồi ngồi thẳng dậy.
.
『 Nên dù con có thắng đi nữa, vẫn sẽ có không ít thứ ảnh hưởng địa vị của họ. Ví dụ như con muốn thắng như thế nào? Liệu như thế có được không? Và trong tương lai con muốn nhắm đến vị trí nào? Nói cách khác, con muốn là người đứng dầu dẫn đoàn quân đi tiêu diệt Bahnseim, hay là con muốn đưa một người khác lên vị trí dẫn đầu tiêu diệt Bahnseim 』
.
Milleia-san tổng kết lại hết.
Cười khúc khích, chị ấy lấy tay che miệng.
.
『 Cơ bản mà nói tức là em muốn làm Vua hay không. Hay là làm Tể tướng? Hoặc chỉ muốn lấy lại lãnh thổ của Gia tộc Walt? Dù rằng gọi nó là ngai vàng đi nữa thì, tùy cách em muốn thống trị mà cái tên sẽ rất khác 』
.
Tôi nên lấy lại lãnh thổ lẽ ra mình được thừa kế?
Hay là đào sâu hơn vào trong trung tâm quốc gia?
Đứng ở trên đỉnh, thống trị với tư cách đức Vua?
Đệ Ngũ nghiêm túc nhìn tôi.
.
『 Ta sẽ không yêu cầu con phải quyết định ngay bây giờ, nhưng con nên quyết định sớm đi. Nhờ Vera, chúng ta sẽ có thể hành động sớm hơn dự định. Trừ phi con xác định rõ vị trí của bản thân trong tương lai, chúng ta sẽ không thể xác nhận được phải đối phó với Guild và các thương nhân đến mức nào 』
.
Đệ Tam vỗ tay một lần, hai lần, xong rồi mỉm cười như muốn gạt bỏ bầu không khí u ám vừa rồi.
.
『 Mà, giờ là lúc để chuẩn bị này nọ trước đã. Sau đó con muốn chỉnh sửa thay đổi thế nào cũng tùy thích. Nên cứ việc suy nghĩ thử đi. Và nhớ kích động ‘cha vợ’ Fidel của con nhiều hơn nữa. Xem ra hai đứa con gái là điểm yếu của ông ta 』
.
Đáp lại lời Đệ Tam đang hào hứng, Đệ Ngũ…
.
『 Con gái cũng chỉ là một ngày phải gả đi mà thôi. Ông ta nghĩ gì không biết, cưng chiều con gái mình đến mức đó? 』
.
Lại là ý kiến khô khốc như mọi khi. Nhưng Milleia-san nghe không cảm giác có gì quá khó chịu.
.
『 Phụ thân đúng là kì quặc mà 』
.
Có vẻ như chị ấy nghĩ thế.
-
-
-
Ngày sau khi trở về Beim.
Từ chuyến đi thuyền về biệt thự xong, tôi ngay lập tức nằm lăn ra ngủ. Khi vừa tỉnh dậy thì Adele-san liền gọi tôi…
.
“Đây là gì vậy?”
.
Trong căn phòng văn kiện chất thành một núi nhỏ, tôi nhìn Adele-san đang sắp khóc đến nơi, ngáp dài.
Không phải là vì tôi không hết mệt mỏi. Dạo này tôi có được khá nhiều ngày thư giãn đầy đủ, nên mới cảm giác hơi đuối sức một tí. (TN: nếu ai từng nằm ở nhà 3 ngày liền lúc hè không đi đâu sẽ hiểu)
Có nhiều thứ cần phải cân nhắc, cộng thêm việc với Công ty thương nghiệp Trēs sẽ sớm khiến mọi thứ bận bịu lại thôi.
Nhưng Adele-san…
.
“Thì là giấy tờ từ Zayin và Lorphys! Tại sao chúng lại cứ chất thành từng đống thế này!? Rốt cuộc anh làm gì vậy hả, Lyle-san!?”
.
Sau lưng Adele-san, Maksim-san đứng đầy e ngại. Tôi cá là anh ta muốn an ủi cô ta, nhưng mà không tìm được lời để nói.
Cầm một văn kiện lên, tôi đọc sơ nội dung của nó.
.
“…Tại sao văn kiện này lại ở đây? Cái này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi”
.
Thấy thế, Đệ Tứ giải thích.
.
『 Hừm. Họ hoặc là muốn mượn khả năng xử lí văn kiện của con, nên giao việc làm như thế, hoặc là muốn khoe khoang rằng bản thân vẫn còn có quan hệ với con… Mà, cô bé Adele đó có vẻ quá nghiêm túc, nên được giao gì làm nấy, kết quả là họ liên tục gửi thêm rồi thêm việc làm tới thế này. Dù vậy thì, ở đây số lượng văn kiện vẫn nhiều đến mức đáng ngờ 』
.
Là vậy sao? Tôi vừa nghĩ thầm vừa nhìn Adele-san.
.
“Không phải là tại vì cô quá nghiêm túc chăm chỉ giải quyết chúng nên chúng mới liên tục tràn vào sao? Vốn dĩ, đây không phải là công việc của tôi nên cô gửi trả chúng về cũng đâu có vấn đề gì cô không biết sao?” .
Nghe thế, Adele-san loạng choạng sụp hẳn xuống sàn.
.
“K-không thể nàoooooo!!”
“Tiểu thư!! Hãy chờ ở đó. Tôi sẽ ngay lập tức chuẩn bị một ít bánh kem cho cô. Là bánh kem ngon ngọt cô yêu thích đó! Bánh kem!”
.
Maksim cố an ủi Adele-san để cô ấy ngừng khóc. Mắt còn hơi ngấn nước, cô ấy cố nín khóc, rồi định than thở với tôi, nhưng…
.
“Lyle! Ta nghe là cậu kiếm được tiền nghiên cứu rồi đúng không!?”
.
…Cánh cửa bật mở ra, đủ khiến chồng giấy bị thổi ngã xuống, và rồi Damien bước vào.
Mỉm cười, theo sau anh ta là 3 con rối tự động.
.
“A, chủ nhân đang mỉm cười như một đứa trẻ… Cảnh tượng này sẽ được vĩnh viễn ghi lại trong bộ nhớ của tôi”
“Như thế là chúng ta mua được những máy móc cần thiết rồi, chủ nhân”
“mr.lyle, làm tốt lắm”
.
Lời của Số 3 khiến tôi hơi bực mình một chút, nhưng tôi lờ cô ta đi. Cơ bản mà nói, y hệt Monica, những cô gái này trừ Damien không quan tâm gì khác.
Nếu như so sánh thì thấy khi chuyện có liên quan đến Damien thì công sức họ bỏ ra là một khái niệm khác hoàn toàn.
Chợt, Monica bước vào, tay mang theo khay có đồ uống và bánh kem.
.
“Đám phế vật sản xuất hàng loạt kia. Tỏ ra dễ thương trốn việc như thế… Dâm Gà, cậu nên mừng vì có một hầu gái toàn năng như tôi đây. Monica này. Tên khốn may mắn kia”
.
Để ly nước và bánh kem trước mặt Adele-san, cô ta cũng đưa cho tôi một ly nước nữa.
Mắt vừa ngấn nước vừa dồn hết bánh kem vào miệng, Adele-san nhìn cực kì tủi nhục.
.
“…Nó ngon lắm”
.
Cô ta vừa nios thế xong, Maksim-san đứng sau nhìn cô ta mà mỉm cười. Mặt anh ta ửng đổ, tôi chợt có cảm giác mình vừa thấy gì đó không nên thấy.
.
“Tiểu thư lúc đang ăn bánh kem cũng rất đáng yêu”
.
Lờ họ đi, tôi quay lại nhìn ly nước của mình và Damien.
.
“Giờ thì, Lyle. Cậu kiếm được bao nhiêu tiền từ họ? Ít nhất được 50 ngàn đúng không?
.
Đáp lại Damien đang hưng phấn, tôi nói thật.
.
“Chúng ta không phải chính thức được Công ty thương nghiệp Trēs tài trợ, chỉ là được một cá nhân hỗ trợ 100 ngàn mà thôi. Anh cứ việc chuẩn bị một danh sách máy móc mình cần. Xin hãy giới hạn mức chi phí dự kiến vào dưới 50 ngàn đi”
.
Kế hoạch phục sinh chị em của Monica thành những con Golem.
Vì mục tiêu đó, chúng tôi sẽ phải giao công việc cho Damien.
(Mình sẽ còn phải bàn lại với Vera, để xem chúng ta mua được số máy móc này với giá rẻ hay không. Và còn phải nhờ cô ấy giới thiệu một số nghệ nhân nữa)
Nghe thế, đám rối tự động.
.
“mr.lyle keo kiệt”
“Cậu không biết chủ nhân mong đợi được máy móc mới đến mức nào sao?”
“Đồ keo kiệt, mr.lyle, keo kiệt!’
.
Ba con rối tự động lên tiếng chì chiết tôi. Nghe thế, Monica lôi ra cầm bằng cả hai tay, một cái mũi khoan tinh tế hơn bất kì cái nào khác trước đó của cô ta.
.
“Tôi sẽ không cho phép bất kì ai dám sỉ nhục Dâm Gà của tôi! Chỉ mình tôi được phép làm thế mà thôi!”
.
(…Tôi thì muốn cô cũng đừng sỉ nhục tôi)
Mũi khoan trên tay bắt đầu vang lên âm hanh rung động trầm, Monica lườm ba cno rối tự động kia. Bọn họ cũng nhanh chóng lấy vũ khí của bản thân ra, thủ thế chuẩn bị.
Nhưng Damien thì…
.
“50 Ngàn sao… vậy thì cái này này nọ nữa… à, nhưng mà nếu không có cái đó thì ta không nghiên cứu cái kia được”
.
Anh ta đã bắt đầu ghi chép này nọ những gì mình cần mua rồi. Hơn nữa, sử dụng luôn một trong những tờ văn kiện chính thức rơi vãi khắp nơi.
Adele nhìn như muốn nói gì đó, nhưng rồi thôi. Xem ra cô ta đã hiểu rằng có nói gì với Damien cũng vô dụng.
Ăn hết bánh kem của mình, bắt đầu uống nước, cô ta…
.
“Lyle-san, tôi có thể nói gì không?”
“Vâng?”
“Lần này anh làm rất tốt. Nhờ anh kiếm được không ít tiền nên tạm thời chúng ta sẽ không bị kẹt vấn đề chi phí sinh hoạt. Nhưng mà nếu như tính đến việc lật đổ Celes thì, vấn đề tài chính vẫn còn nguyên đó. Với một người thì 100 ngàn là một con số cực kì khó tin. Nhưng với một quốc gia thì…”
.
Ừ. Để đối đầu một quốc gia, 100 ngàn xu Vàng là vẫn còn chưa đủ. Càng không đủ vì đối phương là cường quốc Bahnseim.
.
“Tôi cũng biết chuyện đó. May mắn thay, trên đường thì tôi đã lần nữa khiến danh tiếng của mình tăng lên. Các thương nhân hẳn là sẽ càng cố gắng để xin một hợp đồng độc quyền với chúng ta. Mong là như thế vấn đề tài chính của chúng ta sẽ được giải… a, không được rồi”
.
Maksim-san đứng sau Adele-san lên tiếng.
.
“Cậu nói không được là sao? Các tin đồn đã lan truyền khắp nơi ở Beim. Về con, Trident Serpent nhỉ? Tôi nghĩ các thương nhân cũng sẽ sớm xôn xao muốn kí hợp đồng với cậu thôi”
.
Ừ.
Sau khi đánh bại một kẻ tai to mặt lớn như thế, đánh giá của chúng tôi lên cao ngất ngưỡng, và lượng tiền mang lại từ một hợp đồng chắc chắn sẽ tăng lên.
Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ. Hơn nữa theo như kế hoạch của các tổ tiên thì…
.
“Không phải vậy, không biết phải nói sao đây nữa… tôi kiểu như sắp tới phải biến Guild và các thương nhân thành kẻ địch của mình một lần nên…”
.
Giật mình, Adele-san làm rơi ly nước trên tay. Lấy đó làm tín hiệu, những con rối tự động đang đứng lườm nhau bắt tay vào làm việc.
Họ lấy công cụ dọn dẹp ra, bắt đầu gom núi giấy tờ lại. Hơn nữa, cả bốn người đều cùng nhau hợp tác để dọn dẹp căn phòng.
.
“A, tôi sẽ xử lí bên này”
“Vậy chồng này để tôi”
“Được tôi, vậy tôi làm ở đây”
“Vậy tôi, Phiên Bản Đặc Biệt Monica, sẽ xử lí chỗ này”
.
(Có khi nào mấy cô này hòa đồng với nhau không?)
.
“…Anh đang nói gì vậy, Lyle-san?”
“Không, xin hãy cứ gọi tôi là Lyle đi. Bỏ đi kính ngữ thì tôi thoải mái hơn”
.
Thở dài, tôi bắt đầu lo lắng về những gì xảy ra tiếp theo.
-
-
-
…Công ty thương nghiệp Trēs.
.
“Tên khốn nạn đó! Dám bám lấy Vera của ta mà xin giúp đỡ tài chính, chuyện này là sao hảảả!!”
.
Fidel đang nổi nóng gầm lên giữa lúc gia đình họ đang ăn sáng cùng nhau.
Vera lặng lẽ tiếp tục ăn bữa ăn của mình, còn Gina thì gọi bạn trai của mình Roland đến bàn ăn. Fidel thường sẽ lấy cớ đuổi cậu ta đi, nhưng mà sau khi nghe Vera nói xong, ông ta đang không còn tâm trí đâu mà để ý đến Roland nữa.
Gina dùng cơ hội này hỏi Roland về món ăn hôm nay.
.
“Hôm nay buổi sáng thế nào, Roland?”
“Vâng, nó… rất tuyệt vời. Tiểu thư Gina”
.
Nghe thế, Vera cắn một miếng bánh mì, rồi lên tiếng.
.
“Cứ việc nói chuyện bình thường đi. Hai người đâu có dùng kính ngữ với nhau đúng không?”
.
Cười khổ, đổ mồ hôi lạnh, Roland có vẻ đang cảnh giác Fidel, nhưng mà Fidel thì không thèm để ý Roland.
.
“Vera! Cha của con không hề có ý định công nhận kẻ như thế! Dù rằng hắn đã cứu mạng con, được các thủy thủ công nhận, là một Thám Hiểm Giả trình độ cao đã được chứng nhận, cũng như là một cựu quý tộc cao giai đi nữa… chết tiệtttttt, tại sao hắn hoàn hảo như thế!!”
.
Có vẻ như Fidel đang đấu tranh nội tâm với phần không phải làm cha trong thâm tâm.
Suy cho cùng, Lyle vẫn là một tài nguyên xuất sắc. Dù cậu ta nổi tiếng là sở khanh, nhưng không có bất kì tin đồn nào về việc cậu ta đối xử tệ bạc với họ. Gả con gái của ông ta cho cậu ta, tạo một mối quan hệ công việc không hề là ý xấu, theo như đầu óc thương nhân của ông ta phân tích.
Nhưng mà Fidel với tư cách một người cha lại cực kì phản đối.
Vera tiếp tục ăn bữa sáng, hỏi chuyện Gina.
.
“Sao vậy? Hai người ngày nào cũng ăn sáng với nhau sao?”
.
Gina hơi né ánh mắt của cô ấy một cách ngượng ngùng.
.
“Ưm… vâng ạ. Em đang cố khiến cha công nhận mối quan hệ của chúng em”
.
Trong đầu, Vera.
(Chị thấy em dường như đang tạo kết quả trái ngược lại đó. Mà, dù ông ấy có ghét việc này đi nữa, nếu như cứ tiếp tục tham gia vào các dịp gia đình như thế thì sớm muộn gì cha cũng sẽ phải thỏa hiệp thôi)
Vera và Gina thường xuyên được những lời cầu hôn. Bởi vì họ là con gái của một thương nhân lớn của Beim này.
Nhưng Fidel lại không hề để những kẻ như thế tiếp cận con gái mình.
Cô ấy thấy như thế là lo lắng thái quá, nhưng mà Vera cũng nhận ra rằng điều đó là để tăng giá trị của bản thân và em gái cô, cũng như làm người xung quanh bực bội.
(Người cha làm thương nhân, và người cha làm cha sao… Làm phụ huynh đúng là khó nhỉ)
Coi việc đó như là vấn đề của người khác, Vera nhìn Fidel.
.
“Chết tiệttttt! Ai thế hả!? Ai là kẻ đã nói là các thủy thủ sẽ không để ai động đến Vera chứ!? Được các thủy thủ chấp thuận như thế, chắc chắn phải là Skill rồi!”
.
Vera thở dài.
.
“Con đã nói là không phải rồi mà đúng không? Cha ăn bữa sáng cho nhanh đi. Hôm nay cha còn bận rộn mà? Con cũng bận nữa”
“X-xin lỗi. Hôm nay con có kế hoạch gì rồi sao?”
.
Sau khi Fidel đã bình tĩnh đủ, Vera đáp lại.
.
“Vâng, Lyle hôm nay ghé qua ạ”
.
Nghe thế, Fidel lần nữa nổi trận lôi đình…