Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6930

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 116

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 10

Đệ Nhất là một người thô bạo - Hôn thê trước đây, Novem

Tôi đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi đối diện tôi trong chiếc xe ngựa.

Ngay lúc tôi nhìn cô ấy, tôi cũng thấy được cô ấy đang nhìn lại tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, rồi cả hai nhanh chóng quay mặt đi.

“Hahaha, à, đúng là tuổi trẻ trong sáng”

Người thương nhân trung niên thấy thế thì cười lớn.

Cô gái này là【Novem Forxuz】.

Tóc cô ấy cột thành đuôi ngựa sang một bên, rất hợp với mái tóc dài màu hạt dẻ của cô ấy. Chắc chắn bên trong chiếc túi da hình chữ nhật đó của cô ấy có chứa không ít đồ phục vụ cho việc đi du hành.

Có thể là vì cô ấy chọn một bộ đồ để dễ di chuyển hơn, nên tôi mới không thấy cô ấy đang mặc váy đầm như bình thường.

Cô ấy đang mang một đôi bốt đế dày, nên nhìn cô ấy cứ như một người chị so với cô ấy lúc bình thường. Lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm e dè của cô ấy lại có vẻ căng thẳng.

Tôi thì thầm với cô ấy, đủ để người thương nhân không nghe ra được gì.

“Làm sao em lại biết? Hơn nữa còn đi theo tôi như thế; em có bị gì không?”

“…Em làm phiền anh sao?”

Cô gái đang mang vẻ mặt phiền muộn này xuất thân từ một Nhà Nam Tước.

Dĩ nhiên, vì tôi xuất thân từ một Nhà Bá Tước, nên lẽ ra hôn nhân này không môn đăng hộ đối cho lắm. Chỉ là Nhà Forxuz là một gia đình đã phục vụ Nhà Walt qua suốt các đời gia chủ rồi.

Hôn nhân với cô gái mang danh hiệu như thế, khi được đề nghi với cha mẹ tôi, đã được họ chấp nhận năm tôi 13 tuổi chỉ vì họ thấy khó xử nếu từ chối.

Thường thì, một Nhà có địa vị cao hơn mới là bên ngỏ lời như thế này, hoặc ít ra họ sẽ theo dõi Nhà có địa vị thấp hơn trước.

“Sai. Tôi bị đuổi khỏi nhà đó em biết không. Đi theo tôi là chuyện chỉ có những kẻ ngốc mới làm”

Đi theo một người đã mất mọi thứ sẽ không có lợi gì cho cô ấy, hay cho Nhà Forxuz cả.

Với một người quý tộc thực sự, lợi ích của gia đình mình chính là ưu tiên hàng đầu. Dĩ nhiên cũng có những người không nghĩ như thế, nhưng số đó là số ít.

Tôi chắc chắn Novem không thuộc vào số ít đó.

Vì chúng tôi ngang tuổi nhau, nên lúc trước chúng tôi thường xuyên gặp nhau.

Tôi cũng có nhớ đến những lúc chúng tôi chơi đùa cùng nhau nữa.

Nhưng kể từ lúc cha mẹ bắt đầu lờ tôi đi, tôi không nhớ chúng tôi có bao giờ nói chuyện với nhau cả. Vì mục đích được cha mẹ chấp nhận và khen ngợi, tôi cực khổ cố hết sức chỉ tập trung vào học hành và rèn luyện bản thân.

“Ừ, chính xác là làm phiền đó. Tôi cứ tưởng từ giờ trở đi mình sẽ được sống cuộc sống một mình thoải mái rồi chứ”

Nếu tôi nói những lời khắc nghiệt như thế với cô ấy, có thể cô ấy sẽ quay về. Nghĩ thế, tôi quyết định nói ngược với suy nghĩ của bản thân.

Novem không hề là một cô gái mơ mộng, và dù có lấy tiêu chuẩn cưới vợ của Nhà Walt ra so sánh thì cô ấy vẫn phù hợp không thiếu một điểm.

“…Em hết sức xin lỗi. Nhưng em đã quyết định sẽ làm vợ Lyle-sama rồi”

Thấy nụ cười như thế của cô ấy, tôi quyết định phải mạnh tay hơn.

“Tôi không hề muốn chuyện đó. Tôi sẽ trở thành một Thám Hiểm Giả, sống một cuộc sống thích gì làm nấy, xung quanh là vô số phụ nữ sẵn sàng phục vụ mình. Bị gia đình đuổi đi thế này tôi lại càng thấy vui nữa là đằng khác” (TN: anh main sẽ hối hận vì lời này)

Những lời của một kẻ tệ hại nhất xã hội. Như thế này, Novem chắc chắn sẽ thấy chán ghét tôi.

Nghĩ đến đó, tôi nhìn xuống đất. Tôi không muốn thấy mặt Novem ghét bỏ tôi, nhưng vì đã quyết định không nói gì nữa, tôi nhìn lên lần nữa.

“Đừng lo, đây là chuyện cho bản thân em tự quyết định mà. Dù chúng ta không thể cưới nhau được, xin anh vẫn cho phép em ở bên cạnh”

Tôi lấy hai tay che mặt mình lại.

“Còn Nhà Forxuz thì sao? Em sẽ làm cha mẹ em buồn đso”

Nghe tôi nói đến gia đình của cô ấy, Novem tuyên bố đầy tự tin.

“Anh cũng không cần phải lo về việc đó nữa. Em chỉ là con thứ trong nhà, Anh Cả mới là người sẽ thừa kế gia đình. Hơn nữa em còn một người chị và em gái nữa, nên cha mẹ đã tiễn em đi, nói rằng nếu chỉ mình em không bị ràng buộc nữa thì cũng không có vấn đề gì cả”

(Hai người nghĩ sao vậy hả, hai Cô Chú Forxuz!?)

Tôi bắt đầu thấy đau đầu.

Dù địa vị cô ấy trong gia đình không cao, nhưng Novem vẫn hết sức ưa nhìn. Ngoài chuyện đó ra, cô ấy còn là một người được rèn luyện nghiêm khắc, và cực kì quý phái nữa. Dù cô ấy đang không nói gì, nhưng tôi chắc chắn có không ít người đã ngỏ lời hỏi cưới cô ấy.

Có thể cô ấy đã được gả vào một nhà Tử Tước.

Với một tương lai sáng lạn đầy hạnh phúc như thế, nếu cô ấy để phí nó chỉ vì tôi thì không được.

Chỉ vì tôi đã quen cô ấy từ nhỏ, nên tôi muốn cô ấy được hạnh phúc. Nhưng mà ý chí của cô ấy lại cứng nhắc như thế này.

(Nghĩ lại thì, từ nhỏ cô ấy đã cứng đầu như thế này rồi)

“…Em muốn làm gì thì làm đi”

Thấy tôi quay mặt đi, Novem đưa hai tay lên môi, và mỉm cười.

“Em chắc chắn sẽ làm vậy”

Dường như ông ấy nghe được lời của chúng tôi, người thương nhân lên tiếng.

“Đúng là còn trẻ thật là tốt, chỉ riêng đó đã là một gia tài lớn rồi”

Có vẻ ông ấy nghe rất rõ mọi thứ.

Mặt tôi đỏ rực lên vì ngượng. Ngay lúc đó, đột nhiên tôi nghe một giọng nói.

『Này này, nhóc con được yêu mến quá nhỉ』

Nghe một giọng nói đầy châm chọc đó, tôi quay ra sau lưng.

Trên xe ngựa, chỉ có tôi và Novem, người thương nhân đang cầm dây cương ở đằng trước. Xung quanh chúng tôi cũng có nhiều người du hành và thương nhân khác, nhưng không đủ gần để có thể nghe được giọng của họ.

“Novem, em có nghe gì không? Một giọng ai đó đang giễu cợt chăng?”

Nghe tôi hỏi thế, cô ấy lắc đầu.

“E-em xin lỗi… em không nghe gì cả”

Vừa xin lỗi cô ấy vừa cúi đầu, tôi bảo cô ấy đừng để ý và tiếp tục nhìn lại xung quanh.

Giọng nói nghe rõ ràng là của nam, là một giọng cực kì nghiêm nghị nữa. Nhưng xung quanh tôi thấy những người nam không có ai là đủ gần để giọng rõ ràng như thế cả.

Hơn nữa, tôi có cảm giác giọng nói gần hơn như thế rất nhiều.

(Là ảo giác sao? Hay là mình còn mệt? …Nghĩ lại thì, dạo này mình đúng là thấy mệt mỏi khó lấy lại sức hơn trước. Hay là tại vết thương chưa lành hẳn?)

Nhìn lên trời, tôi có cảm giác giọng nói vừa rồi nghe rất quen. Nhìn lên trần xe ngựa bằng vải mà người thương nhân đã giăng lên, tôi nhắm mắt lại.

Nếu tôi là người duy nhất nghe được giọng nói đó, vậy chắc hẳn tôi bị áp lực tinh thần quá nhiều rồi.

“Anh có sao không, Lyle-sama?”

Vì Novem có vẻ lo lắng, nên tôi mở miệng ra. Vừa định nói với cô ấy rằng tôi vẫn ổn, đột nhiên tôi lại nghe một giọng nói khác rất gần chỗ tôi.

Tôi thì nghe rất rõ ràng, nhưng Novem có vẻ không thể nghe được nó.

『Mới có tí tuổi đầu mà đã được một người như thế rồi… thật là làm người ta thấy ghen tị mà』

『Phụ thân đúng là đã trải qua nhiều chuyện rồi』

Đang ngồi, một bất ngờ đứng bật dậy và nhìn xung quanh. Novem có vẻ đang bị sốc.

“Có chuyện gì sao, Lyle-sama?”

Nhưng xung quanh vẫn như cũ, không có gì thay đổi.

“…Không có gì”

Dứt lời, tôi tự nhủ với bản thân.

(Hmm? Mình mệt mỏi đến mức đó sao? …Thôi chắc mình cứ ngủ một chút)

-

-

-

Sau khi đến thị trấn nghỉ ngơi, chúng tôi đàm phán một chút với người thương nhân, và rồi ông ấy cũng đồng ý cho chúng tôi đi cùng ngày hôm sau nữa.

Có thể là do đúng mùa, vì thị trấn cực kì đông người.

Sau khi xác nhận giờ xuất phát của người thương nhân, tôi và Novem đi để tìm một nơi nghỉ ngơi.

Thế rồi, có một vấn đề.

“Chỉ còn một phòng thôi sao? Không có cách nào có hai phòng?”

Sau khi chủ quán trọ kiểm tra xong, ông ấy xác nhận ngay lập tức rằng không có hai phòng cho hai người.

“Hiện tại có quá nhiều người ở đây, nên chúng tôi không thể để một người thuê hẳn một phòng riêng được. Tôi rất xin lỗi, nhưng nếu hai người có biết nhau thì, có thể cả hai ở một phòng được không?”

Tôi quay qua nhìn Novem.

Cô ấy đã chọn sẽ đi theo tôi, nhưng mà tôi muốn tránh việc ở cùng một phòng với cô ấy.

Vì tôi được dạy dỗ như thế, nên tôi không biết phải làm sao.

Nhưng mà Novem chỉ nói với ông ấy là không sao hết, rồi trả tiền phòng. Cô ấy đưa cho ông ta một vài xu Đồng trả tiền cho chìa khóa.

“N-này…”

Chưa kịp lên tiếng hỏi cô ấy xem như thế có được không, người chủ quán trọ lại lên tiếng.

“Phòng của hai người ở trên tầng hai, phòng ngoài cùng. Số phòng có gắn trên mảnh giấy trên chìa khóa. À đúng rồi, bữa sáng và nước nóng là miễn phí, nhưng chúng tôi không bán bữa tối, nên trước khi cất hành lí cứ nên đi ăn ở đâu đó trước đi”

Tôi không hiểu lắm ông ta nói “trước khi cất hành lí” là sao.

(Nếu có chìa khóa rồi, không phải chứ cất ngay tốt hơn sao? Mình thì không sao nhưng Novem lại đang mang theo một túi hành lí)

Cô ấy đang mang theo hành lí khá nặng, nhưng cũng cám ơn người chủ quán.

“Cảm ơn ông. Vậy còn chìa khóa thì sao?”

“Hai người đã trả tiền rồi, nên ta sẽ không giả bộ như không biết gì đâu. Cứ để lại cho ta giữ, rồi cầm mảnh giấy này đi cùng. Một lát quay lại cứ đưa nó cho người đứng quầy, họ sẽ đưa lại chìa khóa.

Tôi vẫn đang thắc mắc cuộc nói chuyện này là sao, nhưng Novem đã kéo tôi ra ngoài rồi.

Chúng tôi rời khỏi nhà trọ, rồi đi ăn ở một nơi mà tôi không biết nên gọi là quầy bar hay là quán ăn.

Có không ít người đang đi lại trên phố, đúng là một thành phố bận rộn…

『…Chờ tí đã, hình như đứa nhóc này hơi quá ngây thơ phải không vậy? Nó hoàn toàn không biết gì về xã hội cả』

『Bởi vì nó là một Bá Tước! Bởi vì Lyle sẽ trở thành Bá Tước trong tương lai!』

『Đúng là, nó từ lúc vừa sinh ra đã là con nhà giàu rồi. Là một công tử bột chính hiệu không sai vào đâu được』

Giữa sự ồn ào trên phố, tôi lại lần nữa nghe được những giọng nói rất rõ ràng. Chắc chắn là giọng rất gần đây, thậm chí còn nói tên tôi nữa.

“Anh có ổn không, Lyle-sama? Nhìn mặt anh hơi xanh xao một chút”

“T-tôi ổn!”

Giọng mất bình tĩnh của tôi có hơi lớn một chút. Có vẻ Novem vẫn không nghe được gì cả. Những giọng nói kia lại lên tiếng.

『Lại còn như thế này nữa… Cầm dùm túi của cô bé nhanh lên coi. Nhóc con rõ đang không cầm gì trên tay hết. Đúng là không biết lịch sự gì hết』

『Bá Tước sao? Coi bộ con trai của mấy thứ như thế cuối cùng sẽ như thế này. Là một kẻ đã quen được phục vụ rồi』

『…Ông mới nói gì hả?』

Lần nữa tôi lại nghe được. Giọng nói vang lên cực kì gần tôi. Hơn nữa, mỗi giọng lại khác nhau. Rõ ràng có nhiều hơn một người.

“Lyle-sama?”

Để không làm Novem đang có vẻ lo lắng phiền muộn hơn nữa, tôi quyết định mặc kệ họ. Nhưng đúng là để một cô gái mang nặng như thế trong khi tôi không cầm gì cả là không đúng.

“Ư-ừm… Novem, cái đó có nặng không? Để tôi xách cho”

Nói xong, tôi cầm lấy túi của cô ấy. Mặc dù cô ấy nhất quyết bảo rằng cứ để cô ấy cầm nó, nhưng tôi thiếu điều là giật nó ra khỏi tay cô ấy lúc chúng tôi bước vào quán ăn.

Thế rồi những giọng nói kia lại vang lên.

『Lẽ ra phải nắm tay cô bé dẫn cô bé đi chứ hả』

Khi đi tới bên trong, tôi nghe câu bình phẩm đó. Hình ảnh tôi đưa tay ra cho cô ấy nắm lướt qua trong đầu trong một thoáng.

(Không, khoan đã, chúng ta đã ở trong cửa hàng rồi… bây giờ mà nắm tay cô ấy cũng không có ý nghĩa gì cả)

Trong lúc đang mơ màng thì tôi bất giác đưa tay ra cho cô ấy nắm rồi, nên tôi hơi mắc cỡ không biết phải làm gì.

Cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, Novem nắm lấy tay tôi.

“Lyle-sama, bàn đó có vẻ còn trống, liệu anh có thể dẫn em đến đó được không?”

“A, ee,… ư-ừm”

Dẫn cô ấy đi một khoảng ngắn như thế, Novem vẫn nói lời cảm ơn.

“Rất cảm ơn anh, Lyle-sama. Ưm… a, phục vụ”

Dứt lời, Novem ngay lập tức không ngại ngùng gì gọi phục vụ đến. Cô ấy hỏi trên thực đơn có món gì được đề cử, và gọi hai phần.

Cô ấy cũng chỉ một vài món để hỏi ý kiến của tôi, và tôi chỉ đơn giản là gật đầu mà không biết mình được phục vụ món gì. Thế rồi, tôi lại nghe những giọng nói nữa.

『Này, đứa nhóc này có hơi bị thịt quá không vậy?』

『Đó là bởi vì nó không biết gì về xã hội. Mà, đúng là cũng có không ít chỗ cần chỉnh sửa nữa』

『Hiện tại thì cô bé đang tỏ ra hiểu chuyện nên không sao, nhưng mà một cô gái nào khác chắc chắn đã đá đít nó rồi đúng không?』

Trong khi nghe họ đánh giá tôi ngày càng thấp, tôi tự nhủ thầm.

(Cái quái gì đang xảy ra vậy!?)

-

-

-

Buổi tối.

Sau khi về nhà trọ, tôi nhận lấy số nước nóng ông chủ nhà trọ đã chuẩn bị cho chúng tôi.

Theo lời ông ấy, tôi sẽ phải dùng nước nóng trong một xô này để kì cọ tắm rửa.

“Không có bồn tắm sao?”

Novem trả lời câu hỏi của tôi.

“Ở trong thị trấn nghỉ này cũng có một vài chỗ phục vụ bồn tắm tùy giá, nhưng thường thì ai cũng sẽ dùng bước nóng lau sơ người mà thôi. Thậm chí một vài nhà trọ dù có bồn tắm, cũng chỉ có bồn tắm công cộng cho khách tùy ý sử dụng mà thôi”

“Thật sao? Tôi thì lại nghe rằng có một vài thị trấn có phòng tắm riêng trong mỗi phòng…”

Vừa nhúng khăn tắm vào xô nước và vắt, Novem làm một vẻ mặt phiền muộn. Cô ấy bảo tôi cởi đồ ra rồi bắt đầu lau người cho tôi.

“Những nhà trọ có bồn tắm riêng cực kì đắt đỏ. Đủ để mỗi đêm họ tính tiền đến vài xu Bạc mỗi đêm”

“Tôi vẫn có một ít Bạc mà. Novem, em có chắc không tắm trong bồn vẫn ổn không?”

Vừa nói xong, cô ấy cảnh cáo tôi.

“Như thế là không được Lyle-sama! Từ nay trở đi, tiền sẽ trở nên cực kì khó kiếm. Nếu anh không tiết kiệm những lúc tiết kiệm được thì tiền hết lúc nào không biết đó”

“T-thật sao?”

Vừa la rầy tôi, cô ấy cũng lau lưng cho tôi vừa xong, rồi bắt đầu tới tóc tôi. Nâng chậu nước lên đầu tôi, Novem nhẹ nhàng đổ nước lên đầu tôi.

Tôi nghe một giọng như sắp chịu hết nổi.

『Này, công tử bột, sau khi tắm xong, ra khỏi phòng ngay lập tức』

“Ể?”

“Có chuyện gì sao, Lyle-sama?”

Tôi chợt nghe giọng đe dọa không rõ từ đâu, nên tôi ngay lập tức nhìn xung quanh. Vì tóc tôi đang ướt, nên nước văng khắp nơi.

『Thật là tệ, tên nhóc này… không để ý gì hết』

『Tôi thì nghĩ cũng không có vấn đề gì quá』

Tôi tiếp tục xác nhận với Novem đang lo lắng rằng không có gì cả trong lúc cô ấy gội đầu cho tôi, rồi sau đó mặc đồ lại.

Tôi hơi muốn thay đồ, nhưng ngoài đồ lót tôi không có đồ khác để thay.

“Vậy bây giờ tới lượt em tắm, được không? Ưm…”

Cô ấy có vẻ như muốn nói gì đó.

“Ư-ừm. Tôi sẽ ra ngoài. Có gì cần thì tôi ở ngay ngoài cửa (Tại sao mình lại phải ra ngoài chứ?)”

“Em hết sức xin lỗi”

Nói xong, tôi rời khỏi phòng, rồi ngồi trên một chiếc ghế trong hành lang. Ngồi một mình trên lớp sàn gỗ kẽo kẹt, tôi không nghe ai khác nói gì cả.

“Là tưởng tượng thật sao? Hơn nữa, hôm nay lại…”

Đang ngồi đó, đột nhiên mí mắt tôi cảm giác nặng nề. Cứ thế, tôi nhắm mắt lại. Có lẽ bởi vì cơ thể tôi được tắm rửa sạch sẽ rồi, nên tôi cảm giác nhẹ nhõm.

-

-

-

『Tên khốn này, dậy đi』

Nghe một giọng giận giữ, khi mở mắt ra, đột nhiên tôi thấy mình đang ở một nơi khác.

“Ể, h-hở?”

Hơn nữa, xung quanh tôi có không ít người. Trước mặt tôi là một chiếc bàn tròn, rộng, xung quanh có bảy người đang ngồi.

Ai cũng có nét khác nhau, nhưng khuôn mặt họ tôi lại có cảm giác rất quen thuộc. Mình gặp họ ở đâu rồi sao? Nghĩ đến đó, tôi để ý thấy một người đàn ông đang khoác một lớp da thú bên ngoài như áo khác.

Hai bắp tay ông ấy căng cứng như hai khúc gỗ, tóc thì bù xù. Những người còn lại thì có vẻ tử tế hơn. Nhìn sơ thì ai cũng chỉ vào khoảng gần hoặc hơn ba mươi một chút.

Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông nhìn như thuộc tộc man di đang đứng đối diện mình.

“Hmm? Có khi nào giọng nói đó là…”

『Đúng vậy, là bọn ta』

Trong số họ, có một người thì tôi nhớ rất rõ. Không như tôi nhớ, ông ấy rất trẻ, nhưng khí chất thì không lẫn vào đâu được.

『Lyle!』

“Ể? Ô-ông nội!”

Người đó, là ông nội tôi lúc còn trẻ. Xương sống của ông chưa bị còng xuống, nhìn ông cứng cáp hơn tôi nhớ rất nhiều.

『Cháu đã lớn thế này rồi… Ông nội thật mừng cho cháu, Lyle』

Ông nội vẫn có vẻ là một người ông nuông chiều cháu mình. Những người còn lại thì có vẻ chán ghét, không quan tâm, hoặc thậm chí là bực mình chịu hết nổi.

Theo ánh mắt của họ, có vẻ ai cũng có đánh giá riêng về tôi.

Ông nội tôi lên tiếng.

『Mấy người có gì muốn than phiền về cháu nội tôi sao hả!?』

Người trả lời đầu tiên là người đàn ông tộc man di.

『Dĩ nhiên là có! Cái tên nhóc ẻo lả này là sao thế hả!? Chắc chắn dòng máu của ta không đời nào lại sinh ra được một đứa yếu đuối thế này được!』

“D-dòng máu!?”

Tôi không hiểu tình hình cho lắm. Nhưng mà ông nội lại có mặt ở đây, vậy đây là mơ sao? Vừa nghĩ đến đó, một người khác lên tiếng.

『Không, như thế này không phải cũng được sao? Mà chờ đã, quan trọng hơn thế, có một chuyện tôi muốn hỏi. Ưm, Lyle đúng không? Ta là ông cố của con』

“…Ể?”

Người đàn ông tóc đỏ, có vẻ hơi hoang dã này nhìn rất gọn gàng. Nhưng mà quần áo của ông có hơi sờn một chút.

Tôi nhớ lại những bức chân dung treo trong nhà. Những bức chân dung vẽ các đời gia chủ trước đó được treo ở nhiều nơi trong dinh thự. Nhiều người có vẻ hơi khác với những bức chân dung đó, nhưng đa số lại nhìn rất giống họ.

Người đàn ông hoang dã bực mình lên tiếng lần nữa.

『Sao chậm hiểu quá vậy hả! Nghe~ cho ~ rõ~ đây. Bọn ta là tổ tiên của ngươi đó』

Bên cạnh ông ấy, một người mặc đồ hơi giống thợ săn lầm bầm.

『Có thể cháu không muốn chấp nhận, nhưng đây chính là nhà quý tộc của một lãnh thổ, là người đã thành lập Nhà Walt. À, nhưng cháu không cần phải kính trọng ông ta hay gì cả』

“…Hở?”

Tôi cá là hiện tại mặt tôi nhìn cực kì thảm hại.