Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 606

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13679

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19983

Đệ Nhất là một người thô bạo - Bảy vị tổ tiên

Ngủ gật ở ngoài hành lang lúc đang ngồi trên ghế, lúc tỉnh dậy thì tôi thấy bản thân đang ở trong một căn phòng lạ lẫm cùng với tổ tiên của tôi.

Tại sao tôi lại gặp tình trạng hiện tại? Nghĩ sao tôi cũng không hiểu được.

“Khoan đã…”

Ở giữa căn phòng là một chiếc bàn tròn, lớn, xung quanh là ghế cho từng người ngồi. Những chiếc ghế đều rất lớn, lưng ghế cao còn hơn cả tôi nữa.

Chúng cực kì thích hợp với không khí cao cấp của căn phòng, nhưng mà vì lí do gì đó, có nhiều phần tôi thấy dường như không giống như là có thật. Xung quanh căn phòng có nhiều quả cầu màu xanh dương gắn ở khắp nơi.

Ở ngay giữa bàn là một quả cầu phát sáng màu xanh nhợt nhạt.

『Là tại vì ngươi nuôi dạy nó không đúng phải không!?』

『Không phải là tại tôi! Ngay từ đầu mà nói, Nhà Walt là một nhà nam quyền, thậm chí, Lyle vốn đã được xác định là người thừa kế từ lâu rồi! Chắc chắn không phải là lỗi tôi! Nếu tôi mà có mặt ở đó lúc chuyện xảy ra, tôi chắc chắn đã đập thằng con trai của mình vài lần cho hả giận rồi!』

Người đàn ông man di và ông nội tôi đang nắm cổ áo nhau như muốn đánh lộn.

Mới nhìn thì thấy người đàn ông man di đang thắng thế, nhưng phản ứng của mọi người còn lại lại khá là lạnh nhạt. Họ quyết định lờ đi hai người họ và quay lại tiếp tục nói chuyện với tôi.

Nhìn người đàn ông mặc đồ như thợ săn lúc nãy, tôi định lên tiếng hỏi.

『Cứ kệ hai kẻ ồn ào đó và tiếp tục. Nói chung là, Lyle vốn được xác định là người thừa kế đời thứ chín, nhưng sau khi thua em gái mình, mất đi quyền thừa kế, cậu nhóc bị đuổi khỏi nhà. Câu chuyện đến đây đã có không ít vấn đề rồi, nhưng tạm thời cứ bỏ qua đi đã』

Ông ấy định nói tiếp, nhưng ngay lúc đó, người đàn ông man di… người quý tộc lãnh chúa một vùng, cũng là người thành lập Nhà Walt, người đã lãnh đạo cuộc khai hoang đất đai lúc bấy giờ, 【Đệ Nhất, Basil Walt】lại chen vào nói.

『Bỏ qua cái con khỉ! Kẻ đánh thua một đứa con gái nhỏ tuổi hơn mình lại là người thừa kế tiếp theo hả? Đừng có giỡn!』

『Cái đồ man rợ kia! Ông đang nói gì với cháu trai tôi đó hả!?』

Ông nội tôi đấm ông ta văng lên trời, nhưng mọi người còn lại vẫn lạnh lẽo như cũ.

Trong thời gian lạnh lẽo đó, người thợ săn…【Đệ Nhị, Crassel Walt】hoàn toàn mặc kệ hai người họ.

『Vấn đề nằm ở chỗ khác. Cả hai người, ngồi xuống đi… Bây giờ thì, bình thường chúng ta sẽ khó mà chấp nhận một người phụ nữ làm gia chủ, dù cô ta có giỏi giang cỡ nào, và tôi cũng không có ý định thay đổi ý kiến đó』

Ý kiến của Đệ Nhị được Đệ Tam đồng ý…【Đệ Tam, Sleigh Walt】

Ông ấy mặc một bộ đồ quý tộc cấp thấp, hơn nữa còn có vẻ hơi phù phiếm.

『Đúng thế, cứ xem đi, tôi đã trở thành gia chủ, hơn nữa con trai của tôi【Max】cũng là gia chủ, mặc dù trước kia tôi cũng có con gái nữa』

Đệ Tam, Sleigh là người đầu tiên của Nhà Walt chết trận. Nhưng mà hình ảnh được truyền theo năm tháng của ông ấy là một thống lĩnh cương trực, sẵn sàng đứng lại chặn quân địch lúc Đức Vua ra lệnh lui quân.

Theo lời kể lại, một mình ông ấy đã chống lại một đội quân đến hàng vạn quân địch.

Người tôi đang thấy ở đây không có vẻ gì giống vậy cả.

『Này, không phải ông chết trước khi kịp thành chủ của bất kì cái gì sao hả!? Ông có biết vì thế mà tôi gặp nhiều phiền phức đến mức nào không!?』

Người này cũng đang mặc một bộ đồ quý tộc. Nhưng cũng như Đệ Nhị, ông ấy có vẻ là một người thông thái.

【Đệ Tứ, Max Walt】là gia chủ trong thời Nhà Walt lên được chức Nam Tước.

Và rồi Đệ Ngũ chỉ thở dài.

【Đệ Ngũ, Fredricks Walt】, theo lời kể thì ông là người đam mê nữ sắc nhất trong Nhà Walt. Dù đã có vợ, nhưng ông vẫn có thêm bốn người thiếp nữa.

Chỉ là, không như tôi tưởng tượng, ông ấy không có vẻ gì là một người sở khanh vô sự cả.

『Thôi, bỏ qua đi. Ai mà chẳng có lúc cực khổ chứ. Tôi cũng thế thôi』

Đệ Lục, một người có mái tóc đỏ và nhìn hơi nổi loạn một chút, gật đầu đồng ý. 【Đệ Lục, Fiennes Walt】là người đã sử dụng các biện pháp bất chính để đưa Nhà Walt lên cấp Bá Tước.

Phụ thân lúc trước luôn giữ một tấm hình của ông ở gần, để mỗi khi Nhà Walt có vấn đề gì thì ông lại lôi tấm hình ra than thở với nó.

『Đúng vậy. Chỉ là, lí do đứa con gái được hưởng quyền thừa kế lại là một trận đấu kiếm… Brod, con có dạy dỗ thằng con đó ra hồn không vậy?』

【Đệ Thất, Brod Walt】là ông nội của tôi.

『Con trai của con dù là theo tiêu chuẩn của con cũng rõ ràng là rất xuất sắc. Hơn nữa, theo như con nhớ thì, Lyle lẽ ra đã là người thừa kế rồi, còn Celes chỉ được rèn luyện thành một nữ quý tộc mà thôi…』

Ngay trước mắt mình, tôi đang thấy tổ tiên của tôi, đang cãi nhau. Thực sự tôi không hiểu đầu đuôi ra sao cả.

Sau khi nghe tôi nói chuyện xong, Đệ Nhị kết luận.

『Ngắn gọn mà nói… làm gì có chuyện như thế được, đúng không?』

Cách nói dễ chịu của ông khiến mọi người xung quanh đều đồng ý.

『Ừ』

『Chắc chắn』

『Cái đứa con trai ngu ngốc này… Nó chuẩn bị bị đập đi là vừa』

Cuối cùng, câu chuyện quay lại về tôi. Lần này, người có khí chất giống với Đệ Nhị là Đệ Tứ lên tiếng hỏi tôi.

『Chỉ là tôi thắc mắc một chút. Bởi vì, dù nói là Lyle thua con bé, tôi vẫn không hiểu rõ lắm con bé giỏi đến mức nào. Cô bé Celes đó là một người kiều diễm có một không hai thật sao?』

Bị hỏi về Celes như thế, tôi nhìn xuống đất. Tôi thực sự không muốn nhớ đến con bé chút nào, nhưng xem ra tôi phải giải thích một chút rồi.

(Nếu đằng nào cũng phải nói thì, thà nói sớm còn hơn đi)

Nghĩ xong, tôi bắt đầu kể về Celes.

Đứa em gái nhỏ hơn tôi hai tuổi, là một cô gái có thể làm được mọi thứ. Những gì tôi tốn hàng trăm giờ để có được, con bé chỉ cần vài giờ…

Quan trọng hơn hết là…

“Em gái của tôi là người hoàn hảo. Không chỉ nói việc học, nói đúng hơn là, kiểu như cảm giác con bé là tuyệt vời không tì vết vậy”

『Cảm giác? Còn nữa, hoàn hảo là cái quái gì hả? Để một người phụ nữ lên làm gia chủ sẽ khiến chúng ta bị cực kì bất lợi về mặt chính trị không phải sao? Con bé phải tuyệt vời đến mức nào mới bù được điểm đó chứ』

Vị Đệ Nhất man rợ, đang ngồi bắt chéo hai chân lên bàn, chen vào giữa câu chuyện của tôi.

“…Con bé có thể thu hút bất kì ai. Cha mẹ tôi lúc đầu thì vẫn rất quan tâm đến tôi. Nhưng khoảng lúc tôi lên 10, không khí ở trong nhà bắt đầu trở nên kì lạ… dần dần, mọi chuyện và mọi người ở trong dinh thự bắt đầu tập trung hết xung quanh Celes”

Nghe nói thế, Đệ Nhất có vẻ trầm ngâm.

Đệ Tứ lên tiếng, đẩy cho cuộc nói chuyện tiếp tục.

『Nghĩa là cô bé có tài năng hơn cả Lyle, và những người xung quanh ai cũng chấp nhận chuyện đó? Nghe vậy đúng không, Đệ Thất-kun?』

Ông nội tôi nghiêng đầu qua một bên.

『Không, mặc dù tôi có thấy con bé là cháu gái tôi rất dễ thương, nhưng mà vĩ đại đến cỡ đó thì… không, không thể nào』

Ông nội phủ nhận chuyện đó. Tôi cũng thấy như thế. Lúc ông nội còn sống, trong dinh thự khá là bình thường.

Tôi lúc đó cũng không có hiềm khích gì với em gái tôi cả.

『Vậy nghĩa là lúc con bé khoảng 7-8 tuổi gì đó, không khí xung quanh thay đổi. Có thể là con bé xuất hiện một skill. Lúc đó cũng là lúc skill xuất hiện sớm nhất được mà』

Đệ Tam phản đối ý kiến đó.

『Cũng không đúng lắm. Dù skill xuất hiện đi nữa, không ít người không hề để ý đến nó. Dù có nhận ra đi nữa, nhiều người đến mười mới bắt đầu sử dụng nó đàng hoàng được. Nếu thế thì khoảng thời gian đó có hơi quá nhanh đi? Cứ xem, Lyle cũng có một skill, nhưng thằng bé chẳng biết gì về nó cả』

【Skill】… Với những người sống ở thế giới này, skill là một sự ban phước từ các vị thần, không như Pháp Thuật.

Một luật cơ bản là mỗi người chỉ có một Skill, và một người sẽ sống cả đời rèn luyện, học cách sử dụng skill đó.

Dĩ nhiên, trong quá khứ, có một loại công nghệ có thể tái tạo được skill của người khác. Ví dụ như viên Ngọc của tôi, chắc hẳn đã từng ghi lại skill của các gia chủ mỗi đời…

(Khoan đã. Mình bắt đầu nghe những giọng nói lúc được chăm sóc ở nhà Zell đúng không? Rồi sau đó mình mới nghe giọng nói rõ ràng hơn… lúc mình nhận được viên Ngọc)

Nhận ra điều đó, tôi ngẩng đầu lên. Cứ như muốn ám chỉ là sao tôi chậm hiểu quá vậy, Đệ Tam lên tiếng. Ông ấy cũng nói cho tôi biết về Skill của bản thân mình.

『Mặc dù nó chưa thành hình, nhưng viên Ngọc chắc chắn đã nhận ra và cố lưu trữ nó lại. Bởi vì thế nên chúng ta, những skill được lưu trữ lại trong viên Ngọc mới nhận ra việc đó』

Tôi thử hỏi Đệ Tam có vẻ thông thái hơn tôi tưởng về Skill tôi nhận được.

“Ưm, vậy, rốt cuộc thì Skill của tôi là gì?”

『Ta không biết nhiều đến thế. Nhưng những viên ngọc xanh dương đều là lưu trữ Skill hệ【Hỗ Trợ】, nên chắc là một cái như thế』

Skill thường được chia làm ba loại.

Một là loại tập trung vào cận chiến,【Tiên Phong】. Những Skill hệ này thường sẽ được lưu trữ trong Ngọc màu đỏ.

Ngọc vàng thì có Skill hệ【Bọc Hậu】.

Xanh dương là Hỗ Trợ.

Đó là ba cách phân chia Skill cơ bản, trong quá khứ, người ta nói rằng sử dụng Ngọc có thể điều khiển phần nào hướng phát triển Skill của bản thân.

Lí do người Nhà Walt luôn có skill hệ Hỗ Trợ là vì họ sử dụng Ngọc xanh dương.

“…Vậy ra tôi là Hỗ Trợ sao?”

『Nghe có vẻ nhóc không thỏa mãn. Nhưng mà trong thời của ta, Hỗ Trợ là thứ mọi người đều khao khát』

Đệ Tam nhìn vào bản mặt nhăn nhó của tôi mà nói.

Thời hiện tại thì những skill Tiên Phong có sức mạnh cao được ưa chuộng hơn.

Nhưng…

『Thời tôi thì là Tiên Phong và Hỗ Trợ. Ai mà được hệ Bọc Hậu là xui xẻo』

Nghe ông nội tôi nói thế, Đệ Nhị làm một vẻ mặt thắc mắc.

『Thời của ta thì Hỗ Trợ là xui xẻo. Vậy là tùy thời đại mà thay đổi sao?』

Đệ Tứ đưa cuộc nói chuyện ngày càng lạc đề quay lại chỗ cũ.

『Nói chung là, phụ thân nói rằng có Skill xuất hiện với cô bé Celes đó khiến họ hoàn toàn thay đổi cách suy nghĩ của bản thân là rất thấp. Vậy nghĩa là Lyle đơn giản không có đủ điều kiện để trở thành người thừa kế mà thôi』

Dù có bị nói như thế tôi cũng không thể nói được gì. Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng chưa có lần nào công sức của tôi làm cho ai nói rằng tôi xứng đáng làm người thừa kế cả.

Ở Nhà Walt, lúc này đã là cấp Bá Tước, nếu bị tuyên bố là không đủ điều kiện để thừa kế chức gia chủ thì không còn gì khác thay đổi được quyết định đó nữa.

Nhưng…

『Nhưng mà mọi chuyện đơn giản là quá kì lạ. Theo cái cách họ đối xử đứa nhóc này trước kia, rõ ràng nó không quá tệ. Ngay cả bây giờ, nó vẫn có một người hầu đáng tin cậy như thế, hơn nữa dù Lyle có thực sự hơi vô dụng một chút, thì chọn một đứa con trai làm người thừa kế là chuyện hết sức bình thường. Dù cô gái tên Celes đó có kì tài ngút trời đi nữa, cái lợi đi kèm với việc đưa nó lên làm người thừa kế không bằng cái hại』

Đệ Ngũ nói một cách hiển nhiên về việc chọn gia chủ là nữ giới. Nhưng mà trên thực tế có không ít Nhà có gia chủ như thế rồi.

Nhưng, lí do chính cho việc đó đa phần chỉ là bề ngoài, là truyền thống của Nhà đó. Trong những Nhà đi theo hệ Nữ Quyền, không hiếm thấy việc họ bàn bạc về việc đưa một người nam lên thừa kế, chỉ là ngược lại thì gần như chưa bao giờ nghe tới.

Bởi vì, nếu cần thiết, gia chủ sẽ là người phải trực tiếp đứng ra lãnh đạo chiến đấu.

Gần như không có Nhà nào sẽ chấp nhận đưa một cô gái ra chiến trường nếu chuyện đó xảy ra. Không phải là không có hoàn toàn, nhưng thực sự họ chỉ là thiểu số.

『Brod, vậy còn những chư hầu thì sao? Có đám nào tập trung quanh con bé muốn lợi dụng nó để chiếm quyền điều khiển Nhà Walt không?』

Nghe Đệ Lục hỏi thế, ông nội bắt đầu suy nghĩ.

『Không phải là không có, nhưng địa vị của những chư hầu của chúng ta quá thấp kém. Không thể nào chúng dám tính đến việc chiếm được quyền điều khiển bằng cách gả cưới vào đâu. Nhà chư hầu có địa vị gần với chúng ta nhất là Nhà Forxuz, nhưng từ lâu lắm rồi họ không có vẻ gì là có ý muốn làm thế cả』

(TN: “Gả cưới vào”: nguyên gốc là marrying in, nghĩa là kết hôn với con gái cả của một nhà quý tộc để nâng địa vị bản thân và gia tộc lên, chiếm quyền điều khiển gia tộc đó, nhưng mà vì nhiều lí do khác nhau trong cách hoạt động của hệ thống quý tộc nên chuyện này rất ít khi thành sự thật được)

Ngay lúc đó, Đệ Nhị giật mình.

『Ể? Nhà Forxuz bây giờ là chư hầu của chúng ta? Ể! Eeeeeee!?』

Đệ Nhất, từ nãy đến giờ vẫn trầm ngâm, cũng đứng dậy với vẻ mặt thắc mắc.

『Nhà Forxuz, ý ngươi là Nhà Forxuz ĐÓ!? Nhà Forxuz ờ lãnh thổ bên cạnh chúng ta!? Không phải đó là Nhà của ông già đó sao!?』

Ông già? Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Từ lâu lắm rồi, Nhà Forxuz đã là một nhà dưới trướng Nhà Walt. Họ gần giống như là một nhà chư hầu của chúng tôi vậy. Chính thức thì họ là một nhà Nam Tước, nhưng đất đai của họ là do Nhà Walt cung cấp cho.

Đệ Tứ cũng tỏ vẻ bối rối.

Nhưng Đệ Ngũ thì…

『Thì sao? Bởi vì, chúng ta ngày càng lên cấp bậc cao hơn, chiếm được nhiều đất đai của khu vực lân cận hơn. Nhà Forxuz lúc đó vì không muốn dời đi, nên chúng ta đã hết sức hào phóng ban cho họ đất đai, vì thế chuyện họ trở thành một nhà chư hầu cũng là chuyện hết sức bình thường đúng không?』

Ngay lúc đó, Đệ Nhị lớn tiếng phản đối.

『Đừng có đùa! Các người có biết chúng ta nợ họ nhiều đến mức nào không!? Toàn bộ các người, nếu không có Nhà Forxuz ở bên cạnh chúng ta thì ở đây đã không có bất kì ai rồi!』

Đệ Nhị nhấn mạnh việc họ đã chăm sóc chúng ta nhiều đến mức nào, và Đệ Tứ hỏi Đệ Ngũ với một vẻ mặt ngạc nhiên.

『Như thế này là sao? Không phải ta đã bảo con rồi sao? Họ đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nên con phải giữ mối quan hệ với họ thật tốt, không phải sao?』

Nghe thế, Đệ Ngũ trả lời một cách lơ đãng.

『Ừ ừ, chính vì thế nên tôi mới bỏ công sức ra điền và chuẩn bị toàn bộ giấy tờ cần thiết cho Nhà Forxuz leo được bậc thang quý tộc. Rõ ràng ta đã làm thế đúng không?』

Thấy Đệ Ngũ nhìn qua như nhờ mình xác định, Đệ Lục gật đầu.

『Ừm, đúng vậy. Cha có làm thế』

Vừa nghe cuộc nói chuyện này, tôi vừa nghĩ.

(Càng ngày càng rắc rối hơn. Cơ mà, sao đột nhiên giọng của họ có vẻ ngày càng xa vời hơn vậy…)

Ngay lúc đó, tôi nghe giọng một người đang không có mặt ở đó.

“Lyle-sama?”

-

-

-

“Lyle-sama, em đã xong rồi”

“Ể… ừm”

Lúc mở mắt ra lại, tôi vẫn đang ngồi trên chiếc ghế cũ kĩ nhìn như sắp gãy đến nơi. Xem ra tôi đã rất mệt, vì tôi ngủ khá là say sưa.

Novem đứng trước mặt tôi, lúc này đã lau sạch người và gội đầu xong.

“Có vẻ anh mệt lắm rồi. Em đã giặt xong đồ lót của anh trong nước nóng và treo lên phơi rồi. Đến mai hẳn là sẽ khô hết”

“A, xin lỗi vì đã phiền em”

Lúc đứng dậy, bước chân của tôi có hơi loạng choạng một chút. Novem đỡ lấy người tôi, rồi chúng tôi cùng nhau đi vào phòng.

(Vừa rồi là mơ sao?)

Vừa nghĩ xong, đột nhiên giọng của Đệ Nhất vang lên.

『Khoan đã… cô bé đó họ là gì? Ta hơi thấy tò mò. Cảm giác của cô bé có vẻ rất quen…』

Sau đó tôi nghe giọng ông nội.

『Con bé lớn hơn trước nhiều, nhưng đó là con gái thứ hai của Nhà Forxuz. Tôi chỉ không ngờ con bé lại trở thành hôn thê của Lyle như thế, nói sao thì, địa vị xã hội của chúng khác nhau đến thế cơ mà』

『Cái gìiiiiiiiiiiii!!!』

Đệ Nhất gầm lên một tiếng lớn. Tôi có cảm giác lùng bùng lỗ tai, nhưng Novem thì không có vẻ gì là nghe thấy nó cả.

“…Vậy không phải là mơ”

Nghe tôi lầm bầm, Novem nghiêng đầu một bên.

“Có chuyện gì sao, Lyle-sama?”

Quan trọng hơn, cảm giác hiện tại thực sự rất khó chịu. Tôi còn cảm thấy mệt mỏi hơn lúc nãy nữa, đi vài bước cũng khó. Tôi chưa bao giờ thấy mệt mỏi như thế này bao giờ cả. Sau khi Novem đưa tôi đến giường, tôi nằm gục ra tại chỗ, ngay lập tức ngủ thiếp đi. Những lời cuối cùng tôi nghe là giọng nói dịu dàng của Novem.

Khi tôi nằm xuống, cô ấy đã kéo mền che tôi lại.

“Chúc anh ngủ ngon, Lyle-sama”