Sau khi đăng kí ở Hội Thám Hiểm Giả xong, Novem và tôi chọn một nhà trọ giá cả phải chăng để ở.
Dọn đồ xong hết vào phòng, chúng tôi bắt đầu xem qua tờ điều khoản mà Hawkins đưa cho chúng tôi.
Nội dung khá là đơn giản.
【Đừng gây rắc rối cho người khác】
Nó cũng nói không ít về cách cư xử và luật lệ của Hội nữa.
“…Cứ như nó được viết cho con nít đọc vậy”
Tôi nói lên ý kiến trực tiếp của bản thân, và Novem cũng đồng ý.
“Vâng ạ. Nhưng những thứ thế này cũng rất quan trọng nữa”
Từ trong viên Đá Quý, giọng của Đệ Nhị vang lên, nói rõ sự đồng tình của ông ấy.
『Đúng thế! Đúng thế! Có nhiều người thậm chí còn không tuân theo được vài luật lệ đơn giản nữa là!』
(Có vẻ những lời đó là ý kiến thực sự của ông ấy về chuyện này, hay nói đúng hơn, dường như trong cuộc đời Đệ Nhị có rất nhiều thứ ông ấy không hài lòng)
Tôi xem nó từ đầu đến cuối, trước khi đóng nó lại rồi bỏ qua một bên. Novem cũng đã đọc xong rồi.
Ngay lúc này, tôi quyết định nhắc đến một vấn đề tôi đã thắc mắc được một thời gian.
“Novem, về số tiền…”
Trước khi tôi kịp dứt lời, Đệ Nhị lên tiếng ngắt lời tôi từ trong viên Đá Quý.
『Lyle, ngừng lại! Đừng hỏi về chuyện đó! Không, ta không muốn nghe về chuyện đó!』
Nhưng Đệ Nhất thì có vẻ tò mò, nên ông ấy gặn hỏi thêm.
『Tại sao? Nếu tò mò thì cứ hỏi thôi. Hơn nữa, hiện tại Nhà Forxuz đã là một nhà Nam Tước rồi không phải sao? Chắc hẳn tiền họ có cũng không ít đúng không? Nghĩa là chúng ta đã trở được một chút nợ cho họ rồi đúng không?』
Nghe Đệ Nhất nói một cách thỏa mãn như thế, Đệ Nhị hét lên.
Cùng lúc Mana của tôi bị rút một khoảng.
『Đồ ngốc! Dù có là một Nhà Nam Tước đi nữa, Novem-chan chỉ là con gái thứ mà thôi! Chuẩn bị một số tiền nhiều như thế là cực kì khó khăn, dù là một đứa con của Nhà Nam Tước cũng vậy. Nghĩ kĩ lại đi!』
(…Ể? Thật sao?)
Tôi không hề để ý chuyện đó. 10 xu Vàng đối với tôi vẫn không phải là một số tiền quá lớn.
Novem làm một vẻ mặt hơi phiền muộn.
Nhưng rồi cô ấy mỉm cười mà nói.
“Không sao đâu, Lyle-sama. Đúng là số tiền đó khá lớn, nhưng chúng ta vẫn còn đủ để sử dụng mà”
Đúng như tôi nghĩ, 10 xu Vàng là rất nhiều.
Vì tôi thậm chí còn không có quá nhiều xu Vàng trên người, nên tôi có hơi ghen tị một chút.
“Tôi ngạc nhiên là em mang nhiều tiền như thế trên người. Là do cha mẹ cho em sao?”
“K-không, ưm… chuyện đó…”
“Không phải? Vậy ở đâu?”
Lúc đó, Đệ Nhị bắt đầu la hét cực kì lớn. Nhưng chỉ mình tôi nghe được ông ấy.
『Đừng hỏi thêm nữa, ta đã nói con rồi mà!!』
Novem cúi đầu xuống. Nhận ra mình vừa hỏi chuyện lẽ ra không nên hỏi đến, tôi bắt đầu có cảm giác hoảng loạn.
“K-không, chỉ là… tôi có hơi tò mò thôi, nên…”
Tôi cố gắng bỏ qua vấn đề này, nhưng trước khi kịp làm thế, Novem đã mở miệng trả lời.
“Cha mẹ đúng là đã có chuẩn bị một số tiền cho em đi du hành. Nhưng mà, đây… là do tự ý em muốn, nên em không thể nhận số tiền đó được, và.. vì thế, nên…”
Cô ấy có vẻ cực khổ lắm mới nói được, và những lời sau đó đúng là cực kì khó tin.
“Quần áo và của hồi môn được chuẩn bị cho đám cưới của em và Lyle-sama, em đã bán chúng đi. Em hết sức xin lỗi”
Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ấy, tôi nhận ra mình mắc lỗi nặng đến đâu. Hơn nữa, các vị tổ tiên trong viên Đá Quý cũng bắt đầu nói chuyện với nhau.
『Ể? Của hồi môn… ể?』
Đệ Nhất bàng hoàng.
『Bởi vậy nên ta mới cản con lại! Đừng nói nữa… cảm giác tội lỗi này…』
Đệ Tam cũng lên tiếng.
『Vào thời của ta, số của hồi môn chuẩn bị khi con gái được gả cưới cho Nhà khác là một khoảng khá lớn… hiện giờ thì sao rồi?』
Đệ Thất trả lời.
『Vẫn là một khoảng tiền lớn như thế. Là một số tiền đem từ nhà mình qua nhà chồng, gia đình nhà rể không được phép sử dụng số tiền đó tùy ý nữa. Khoan đã, bình thường người được gả cưới sẽ cố gắng hết sức mình, nên… nếu tính đến địa vị hiện tại của Nhà Walt thì, có thể họ đã yêu cầu nhà Forxuz một khoảng cực kì quá đáng』
Nghe thế, Đệ Nhất và Đệ Nhị gào thét.
『KHOOOOOOOONG!!!!!』
『Vì thế tôi mới bảo đừng có hỏi! Một cô gái lại có nhiều tiền như thế trên người, chắc chắn phải có lí do nào đó!!』
『Đại tỷ cho tôi xin lỗi, tôi xin lỗi vì đến giờ hậu duệ của mình vẫn còn làm phiền đại tỷ…』
『Làm sao đây!? Hậu duệ của tôi vẫn còn làm phiền Nhà Forxuz đến thế! Rốt cuộc bao giờ chúng ta mới trả hết được món nợ này chứ!?』
Đệ Nhất liên tục gào thét, còn Đệ Nhị thì từ đầu đã đoán được phần nào.
Đệ Tam đang nhớ lại khoảng thời gian ông ấy được Nhà Forxuz chăm sóc, và bắt đầu xin lỗi.
Nghe giọng của ông ấy thì, Đệ Tứ đang vừa nói vừa khóc.
(Chuyện này đang rút rất nhiều Mana của tôi đó… mà khoan đã, tổ tiên của tôi trước kia cũng làm phiền họ nhiều đến thế này sao?)
Hỗ trợ Nhà Walt đến mức này, không phải họ quá mức nhân từ rồi sao?
Hơn nữa, Novem hiện tại vẫn đang phục vụ cho tôi.
(Ngoài ra… cảm giác tội lỗi này không phải cứ cười là bỏ qua được)
Gả cưới vào một nhà khác, dù không phải là nhà quý tộc thì gia đình của người phụ nữ sẽ phải chuẩn bị một phần của hồi môn. Nói đúng hơn, “một gia đình tốt”, sẽ phải chuẩn bị.
Nhưng mà theo một cô gái mà nói, hôn nhân chính là sự kiện quan trọng nhất trong đời. Những vật dụng và quần áo được chuẩn bị chắc chắn đều là hàng hóa chất lượng cao nhất.
Với cô ấy, có lẽ chúng chính là kho báu của cô ấy. Nhưng cô ấy lại bán chúng đi, sử dụng tiền đó vì tôi.
(Ể? Khoan đã… nếu cô ấy chuẩn bị được nhiều tiền như thế chỉ trong vài ngày kể từ lúc mình bị đuổi khỏi nhà thì…)
Nếu như thế, không lẽ nào cô ấy lại bày hết vật dụng của mình ra mà bán ở ngoài chợ được đúng không?
Nghĩ đến đó, mặt tôi tái nhợt, nhưng Novem cố an ủi tôi.
“Xin anh đừng lo. Mặc dù đó vẫn là vật của cha mẹ em, nhưng em đã xin phép họ đàng hoàng. Hơn nữa, để Lyle-sama trở thành một Thám Hiểm Giả ưu tú, đây là một khoảng tiền đáng sử dụng. Em mừng vì mình có thể sử dụng nó như thế”
Sau khi được mua, vật dụng như nội thất đều được tính là đã qua sử dụng. Hơn nữa, nếu bán vội vàng như thế, chắc chắn thương nhân đã ép giá xuống không ít. Dĩ nhiên, bên thương nhân cũng cảm thấy phiền muộn vì cô ấy bất ngờ bán đồ cho họ như thế.
Nếu so với giá tiền cô ấy mua chúng trước kia, chắc chắn tiền bán phải thấp hơn rất nhiều.
Có thể là vì họ không còn hứng la hét nữa, nhưng viên Đá Quý cực kì im lặng. Không, cũng có thể Mana của tôi sắp chịu hết nổi rồi.
Nói thật thì, tôi cũng cảm giác hết sức mệt mỏi nữa.
“…Tại sao?”
“Vâng?”
“Tại sao em lại làm nhiều đến thế? Đó là những món đồ quý giá em đã bỏ công sức ra thu thập mà không phải sao? Dù không phải là tôi, chắc chắn em vẫn có thể tìm được một đối tượng kết hôn sớm mà thôi. Dù vậy... tại sao em lại phải bán chúng đi chỉ để đi cùng tôi cơ chứ!?”
“Lyle-sama…”
Tôi lỡ trút giận lên cô ấy rồi.
Mất đi danh phận là thiếu chủ tương lai, tôi đã là một người hoàn toàn bị gia đình mình bỏ rơi.
Tôi không hiểu gì về thế giới, và làm phiền Novem đến mức các tổ tiên bực mình với tôi.
Tính đến những gì tôi đã làm được qua bao nhiêu năm qua, tôi hiện tại không có gì cả. Không có địa vị, không có tiền. Tôi không thể hiểu được tại sao Novem lại dính dáng đến một người như thế.
Khi cha mẹ bắt đầu đối xử lạnh nhạt với tôi lúc tôi lên 10, tôi đã từ từ chứng kiến những người xung quanh tạo khoảng cách với mình. Dù là lúc đó đi nữa, tôi vẫn có thể cảm giác Novem đang ở bên cạnh ủng hộ mình.
Cô ấy cược vào cơ hội nhỏ nhoi là tôi sẽ trở thành người thừa kế gia đình, cược vào tôi…
Nhưng mà bây giờ, tôi hoàn toàn không có gì cả. Tôi không thể hiểu được rốt cuộc tại sao cô ấy lại vẫn còn đi theo tôi.
“Phục vụ cho tôi không có ý nghĩa gì cả! Thua em gái mình… thua Celes, tôi đã thua, và gia đình đã đuổi tôi đi! Tôi là một người yếu ớt và ngu ngốc! Tôi… không có chút giá trị gì cả!”
“…”
Novem nhìn tôi một cách trìu mến. Thấy ánh mắt tím nhạt của cô ấy, tôi đưa mắt tránh đi. Tôi đang sợ nhìn thấy cô ấy thất vọng về tôi.
Từ trước kia, tôi đã cố gắng hết sức, như bị nỗi sợ nào đó hối thúc. Tôi cố hết sức để không bị bỏ rơi.
Nhưng mà công sức đó của tôi không được đền bù. Nhưng rồi mỗi lần như thế, tôi lại tiếp tục cố gắng nhiều hơn trước.
…Mặc dù tôi biết công sức sẽ không được hồi báo.
Tôi chỉ luôn một mình cố hết sức.
Và rồi, Novem lên tiếng.
“…Đó là vì em lúc nào cũng quan sát anh”
“Ể?”
“Từ lúc chúng ta còn nhỏ, Lyle-sama đã có thể làm được mọi thứ, và còn cực kì hiền hậu nữa… Anh có nhớ không? Ngày xưa ấy, em luôn ở một mình, dù có được gọi đến dinh thự của Bá Tước-sama đi nữa, em cũng không thể tiếp cận những đứa trẻ khác được”
Kí ức thời còn nhỏ của tôi đều là những kí ức rất đẹp. Nhưng vì tôi cảm giác đau khổ từ lúc 10 tuổi trở đi, nên tôi cũng dần quên chúng đi rồi.
“Nhắc mới nhớ, em nói đúng. Nhưng mà lúc em một mình như thế, em vẫn luôn cẩn thận với mọi người xung quanh đúng không, để thu hút được sự chú ý của mọi người, em thường xuyên phá phách bọn con trai, đúng không?”
Vì cố gắng thu hút sự chú ý bằng việc quậy phá, nên cô ấy càng bị tách biệt hơn. Vì là người thừa kế của nhà Công Tước, nên tôi nhớ mình đã từng phải hòa giải những lúc cô ấy làm thế.
Là một kí ức thời trẻ của tôi.
(Lúc đó có lẽ là thời điểm mình vui vẻ nhất)
“Anh luôn cố gắng hết sức, dù bị gia đình đối xử lạnh nhạt đến mức nào, anh cũng không hề bỏ cuộc… Thấy như thế, nên em cũng đã quyết tâm cố gắng hết sức”
Từ lúc 10 tuổi trở đi, tôi hoàn toàn bị tách biệt khỏi xung quanh. Đa phần tôi chỉ sống một cách cô độc.
Tôi có nhớ là đã nhìn thấy Novem ở quanh mình, nhưng với những lời đồn đại quanh tôi như thế, tôi không chủ động gọi cô ấy bao giờ.
“Lúc đó là năm em lên 13 tuổi. Em được cha mẹ gọi đến, và thông báo rằng hôn nhân của em với Lyle-sama đã được xác định. Tôi đã rất hạnh phúc. Hạnh phúc rằng cuối cùng mình có thể ở bên anh để hỗ trợ anh”
“…Nhưng mọi thứ đều vô nghĩa rồi. Toàn bộ công sức của tôi đều vô nghĩa trước mặt cô gái đó”
Vì bị mất nhiều Mana trong một thời gian ngắn, tầm nhìn tôi bắt đầu mờ đi.
Tôi nổi đóa lên thế này là vì khả năng điều khiển bản thân đang dần tệ hơn… thì phải.
Nước mắt tôi cũng bắt đầu chảy rồi.
“Không có ai… không ai chịu nhìn lấy tôi cả”
“Em lúc nào cũng nhìn. Lyle-sama, anh đã cố gắng hết sức mình rồi”
“Nhưng tôi đã bị đuổi đi rồi… tôi mất đi mọi thứ rồi…”
Tôi tiếp tục than thở một cách hời hợt như muốn trốn tránh, nhưng Novem nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
“Có em ở đây. Em vẫn ở bên anh”
“Cha mẹ không cần tôi nữa. Họ không thèm nhìn tôi lấy một lần… tôi chỉ muốn được họ khen ngợi thôi mà, vậy mà…”
Nước mắt tôi chảy xuống lã chã. Những cảm xúc tôi chôn dấu thật sâu trong lòng đang bắt đầu trào hết ra, làm tinh thần tôi khá hơn phần nào.
“Em vẫn luôn theo dõi anh. Anh đã rất tuyệt vời, Lyle-sama. Dù như thế nào, dù là lúc nào đi nữa, anh vẫn không bỏ cuộc, thậm chí lúc anh sợ hãi, anh vẫn giữ vững bản thân. Anh là một người tuyệt vời mà”
Là…
Tôi đã sợ
Sợ vì có người em gái kia tồn tại.
Tồn tại hoàn hảo mang tên Celes kia cực kì đáng sợ. Nhưng mà tôi không thể bỏ cuộc. Dù tôi biết mình sẽ thua, tôi vẫn thách thức con bé.
Và rồi, tôi đã mất hết mọi thứ.
Bây giờ thì, tôi bắt đầu không quan tâm những chuyện đó nữa rồi. Tôi đã tưởng rằng mọi chuyện của tôi không một thì hai, thế nào cũng sẽ ổn hết, nhưng mà xã hội không đơn giản như vậy được.
Một người như tôi hiện tại, tôi không tưởng tượng được nếu không có Novem ở đây thì tôi sẽ ở đâu rồi.
“Anh không phải là một người vô dụng Lyle-sama. Em có thể tự tin nói như thế. Vì vậy, hãy cùng nhau cố gắng nào”
“…Ừm”
Đêm hôm đó, tôi ngủ thiếp đi mà vẫn bám chặt Novem…
-
-
-
『Không có ai chịu nhìn lấy tôi cả ~』
『Tôi mất hết mọi thứ rồi ~』
『Nhưng mà Novem-chan vẫn còn ở bên cạnh ~』
『Đây là lúc con phải đứng dậy mà phản kháng chứ! Đừng có tỏ ra yếu đuối như thế!』
Đệ Nhất, Đệ Tứ và Đệ Tam đang reo ca chọc tôi, còn Đệ Nhị thì đang la thẳng vào mặt tôi.
Ngày thứ hai ở Dalien, chúng tôi đi tham dự lớp dành cho lính mới ở Hội, mua những gì cần thiếp, và ngủ để chuẩn bị cho hôm sau đó.
Nhưng mà tôi được báo là có một cuộc họp khẩn, nên tôi bị cưỡng ép kéo vào phòng họp.
Trong căn phòng hình tròn được bao vây bởi 8 cánh cửa, bốn người họ đang nhảy múa trên bàn để chọc ghẹo tôi.
“V-vậy ra mọi người thấy mọi thứ…”
Thật đáng xấu hổ, hết sức đáng xấu hổ.
Đáng xấu hổ đến mức sáng hôm sau đó tôi còn không dám nhìn thẳng mặt Novem nữa. Nhưng lúc buổi tối thì mấy vị tổ tiên lại lôi chuyện đó ra chọc tôi.
『Bọn ta mới là người phải đáng xấu hổ đây!』
Đệ Nhất nãy giờ reo hò cực kì vui vẻ, nhưng ngay sau khi ông ấy hét lên như thế thì mặt ông nghiêm nghị hẳn lên.
“Con cũng xấu hổ thật mà! Nhưng mà Mana thì cạn kiệt nên con đứng không vững, hơn nữa tinh thần không phấn chấn cho mấy, nên ngay lúc đó, con không làm gì khác được mà!”
Tôi cố hết sức bào chữa cho bản thân, nhưng mà mọi người nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo.
Đệ Thất thì…
『M-mà… thằng bé bị đuổi khỏi nhà ngay độ tuổi 15 nhạy cảm, nên cơ bản Lyle vẫn còn là một đứa trẻ thôi, đúng không…? V-vậy con cô đơn thôi đúng không, Lyle?』
“Ngưng lại! Con không cần ông thương hại đâu! Đừng làm con mắc cỡ không cần thiết!”
Đưa hai tay lên che mặt lại, tôi có thể cảm giác mặt mình nóng hổi.
Chắc chắc mặt tôi đang đỏ như gấc.
Ngồi im lặng như thế một lúc có vẻ Đệ Ngũ đã bực mình, nên ông ấy lớn giọng.
『Đến lúc vào chủ đề chính rồi. Mấy người chọc thằng bé đủ rồi không phải sao?』
Đệ Tứ leo xuống bàn và quay về chỗ ngồi của mình.
『Đúng thế. Hôm nay chúng ta có được thêm một việc để sau này chọc ghẹo thằng bé rồi, nên kết thúc việc này tạm thời đi』
Đệ Nhất nói như đã thỏa mãn, nhưng mà tôi không thể làm gì được dù bị mọi người thấy mặt đáng xấu hổ của bản thân được.
(Chắc chắn chuyện này sẽ còn bị đem ra làm trò cười nữa cho mà xem. Mấy người này…)
“Vậy, lần này là họp khẩn cấp gì vậy?”
Tôi muốn cho qua chuyện này nhanh hết mức, nên tôi đi thẳng vào vấn đề.
Và rồi, Đệ Tứ thể hiện vai trò người chủ trì của mình và lên tiếng.
『Lyle… sao con không cưới Novem-chan luôn đi?』
“Vâng, là cưới ạ. Hiểu rồi…………… Ể? Cưới!?”
Tôi nhìn mọi người từ Đệ Ngũ trở đi.
Nhìn chung mà nói, Đệ Ngũ trở đi không có quá nhiều cảm tình với Novem.
Nên ý kiến của họ về vấn đề này có lẽ…
『Cưới con bé đi. Hơn nữa, ta thấy trừ con bé ra thì con khó mà kiếm được ai khác thích hợp đâu. Con có biết về Châm Ngôn Nhà Walt đúng không?』
Châm Ngôn Nhà Walt là một chuỗi các điều kiện tiên quyết để chọn phụ nữ thích hợp gả cưới vào Nhà Walt.
Theo lời đồn là do Đệ Nhất lập ra, chuỗi Châm Ngôn này được tuân thủ cực kì nghiêm ngặt qua các đời Nhà Walt.
“C-con biết về nó… và Novem hiển nhiên đã thỏa mãn toàn bộ điều kiện, nhưng…”
Châm Ngôn Nhà Walt. Theo thứ tự là…
【Một người phụ nữ được chọn làm phu nhân, trước tiên hết thảy, phải có ngoại hình hơn người】
【Thứ hai, phải khỏe mạnh】
【Thứ ba, phải có cơ thể cứng cáp】
【Thứ tư, phải có một cái đầu tốt trên vai】
【Thứ năm, da phải đẹp】
Năm điều kiện như thế. Vì chúng tôi sau đó đã trở thành một nhà Nam Tước, nên có thêm một khoản nữa về Ma Pháp.
【Thứ sáu, phải giỏi sử dụng Ma Pháp】
Theo lời kể lại thì Đệ Ngũ là người thêm điều đó vào.
Đệ Nhị tiếp tục ủng hộ hết mình ý kiến tôi lấy cô ấy làm vợ
『Con hiện tại đã bị đuổi khỏi nhà Walt, nhưng nhìn sao cũng thấy rõ, gia chủ đời sau chắc chắn phải là Lyle đúng không? Cứ xem như gia đình chúng ta vẫn còn tiếp tục sinh trưởng, và ta lúc trước cũng gặp nhiều vấn đề tương tự, nhưng nếu con mà để Novem vuột mất, gần như chắc chắn là con sẽ không tìm được bất kì ai khác. Ngoài ra, nếu như con mà quyết định sẽ không lấy vợ luôn thì ta sẽ tự mình làm ma ám con đến chết』
Đệ Lục lên tiếng chen vào giữa.
『Tạm thời bỏ qua việc ám gì gì đó đi, nhưng mà không có ai phản đối hôn nhân này của thằng bé đúng không? Lyle, cưới con bé càng nhanh càng tốt đi』
“K-không, không phải là con không thích Novem. Nhưng mà mọi người bất ngờ nói con như thế, con cũng không xứng với cô ấy cho lắm…”
Nghe thế, Đệ Tam lên tiếng.
『Vậy thì cứ việc cố gắng thêm đi. Nếu đã học hành đàng hoàng thì ít nhiều gì con cũng sẽ ổn thôi. Mà, ta lúc trước kiếm được vợ không gặp vấn đề gì nên ta không rõ, nhưng nghe đâu chuyện đó cực khổ lắm đó biết không?』
Nghe thế Đệ Nhị nổi sùng lên.
『Còn không phải là nhờ bố kiếm con bé cho mày sao hả! Để cho mày không phải cực khổ như bố kiếm vợ mày có biết bố mày cực khổ cỡ nào không hả!?』
Trong lúc cả căn phòng đang sôi động như thế, Đệ Nhất đột nhiên hỏi một câu cực kì nặng nề.
『Này… Châm Ngôn là gì?』
Cứ như ông ấy không hiểu mọi người đang nói gì nên cứ đứng ngó trân trân.
“Ể?”
『…Này…』
『Hự』
『Cái quái gì』
『Tôi đã sợ ông ta sẽ nói gì đó giống thế rồi』
『Tại sao Đệ Nhất không biết?』
『Khoan đã. Không phải những tiêu chuẩn đó là do Đệ Nhất đặt ra sao?』
Mọi người đều sốc như nhau. Không, chỉ có Đệ Nhị là đang run rẩy vì giận, nhìn như ông ấy sắp bùng nổ tới nơi.
Đệ Nhất hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
『Novem-chan là một đứa trẻ ngoan, nên nếu ngươi cưới được con bé thì tốt. Nhưng mà cái Châm Ngôn gì gì này là sao? Có tiêu chuẩn chọn vợ nào đó à? Ai là tên ngốc đặt ra mấy cái luật phiền phức kiểu đó?』
Đệ Nhị đứng dậy, chỉ thẳng ngón tay một cách giận dữ.
『Là ông đó, đồ óc chó!!』
『Ể? Có sao』
Có vẻ là Đệ Nhất không hề nhớ ra mình có đặt luật như thế bao giờ.