Sau khi đã chuẩn bị xong để đi ra ngoài thành phố, chúng tôi đi đến Hội.
Nói chung, việc đi đến Hội để báo cáo trước khi đi ra ngoài là chuyện ai cũng làm. Dĩ nhiên, việc này có lí do riêng của nó.
Đó là để Hội xác định được Thám Hiểm Giả đang ở đâu và làm gì. Ngoài ra, nếu một Thám Hiểm Giả không quay về đúng thời gian dự đoán, họ sẽ coi như có chuyện xấu đã xảy ra với người đó và hành động theo quy trình.
Chúng tôi đã hội họp lại với Zelphy-san, nhưng thay vì bộ đồ dễ di chuyển mọi khi thì hôm nay chị ấy đang mặc một bộ giáp da.
Chị ấy cũng đang mang một bộ kiếm và khiên chị ấy quen sử dụng, nếu chỉ nhìn sơ thì chị ấy nhìn rất giống một Hiệp sĩ.
“Rất đúng giờ, thậm chí có hơi sớm… mà thôi, sao cũng được”
Zelphy-san khen ngợi chúng tôi và cùng chúng tôi đi đến tầng hai của Hội. Chúng tôi khai một tờ đơn trắng rồi đem nó đến quầy tiếp tân.
Quầy chúng tôi đi đến là của Hawkins-san.
“…Đã xác nhận. Xin hãy nhớ quay về đúng thời gian. Nếu có thay đổi kế hoạch… mà, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu quá trễ, Hội sẽ gửi một nhóm ra để tìm mọi người”
Hawkins nhìn có vẻ lo lắng, nhưng chúng tôi đang đi cùng với Zelphy-san. Mặc dù lơ là vì quá an tâm là chuyện không được phép xảy ra, nhưng mà nói cho cùng chúng tôi vẫn có một người Cố Vấn đi cùng.
Có lẽ chúng tôi sẽ không gặp tình trạng gì quá nghiêm trọng.
“Hôm nay, tôi chỉ định sẽ để hai đứa nó hiểu sơ về chiến đấu thôi. Đằng nào đưa được hai cô cậu về còn sống cũng là một phần của hợp đồng”
“Thám Hiểm Giả luôn phải tuân theo hợp đồng, đúng không?”
Nghe tôi nói thế, chị ấy gật đầu.
Thám Hiểm Giả cũng thế, nhưng lính đánh thuê lại càng cần phải thế hơn. Bởi vì, nếu có một bên phá vỡ hợp đồng sẽ tạo nên vấn đề về sự tin tưởng rất nghiêm trọng.
Vì thế, Zelphy-san đã dạy chúng tôi phải kiểm tra chi tiết của nhiệm vụ thật kĩ càng.
“Đây là căn bản của làm người đó. Đừng có thất hứa nghe chưa hai đứa”
Nghe chị ấy nói thế, Hawkin-san thở dài.
“Mà, lí do chúng tôi có vấn đề chính là vì nhiều người không thể giữ lời nổi. Nói chung thì, cứ cố hết sức. Làm Thám Hiểm Giả, dám vỗ ngực gọi bản thân là người trong nghề, dĩ nhiên là phải đi săn quái vật, đúng không?”
“Chúng tôi đi đâu”
Nói xong, chúng tôi rời khỏi Hội
-
-
-
Ở ngoài Dalien.
Chúng tôi đi ra khỏi bức tường cao bốn mét bao quanh thành phố, đi ra đường mòn lớn.
Để ý hết sức tránh những xe ngựa và thương nhân đi ra đi vào liên tục, đôi khi chúng tôi còn chào hỏi những người đi ngang qua.
“Hai cô cậu đều có đủ thuốc đúng không?”
“Vâng”
Vừa gật đầu xong, Zelphy-san lên tiếng hỏi một người đi đường có vẻ hơi dơ dáy.
“Có chuyện gì thế? Nhìn anh như mới tắm bùn xong ấy”
Khi được hỏi, người đi đường giải thích.
“Ai biết chứ. Mới rời khỏi đường cái làm chuyện riêng một chút đã bị Slime tấn công rồi. Cũng kịp lấy áo chùng chặn nó lại, nhưng mà có hơi bị cháy xém như cô thấy đây”
Slime là một loại quái vật bao gồm một phần Lõi được bao bọc bởi chất lỏng và một lớp màng trong suốt ngoài cùng. Chúng thường hay bất ngờ tấn công sinh vật sống rồi tiêu hóa bằng cách hút chúng vào trong cơ thể.(TN: giống tế bào ấy )
Nhưng nó không thông minh cho lắm, nên nếu đến gần thì nó sẽ tấn công, còn nếu để nó yên thì nó sẽ không làm gì cả.
Chúng thường xuất hiện theo số lượng lớn, là một loại quái vật gây phiền phức cho thương nhân và ngựa kéo xe các kiểu.
“Ra vậy. Đây, dùng đỡ đi”
Khi người đi đường cho thấy áo bị cháy xém và cánh tay hơi đỏ của anh ta, Zelphy-san ném cho anh ta một ít thuốc bôi. Là một loại rẻ, nhưng tôi tự hỏi cứ cho không như thế có ổn không.
“Cảm ơn nhiều. Nếu đi từ hướng này thì cứ tiếp tục khoảng hai cây số, bọn nó tập trung trong một bụi cỏ ở bên tay phải. Chắc là trong khu vực đó có không ít đâu?”
Sau khi nhận được thông tin đó, Zelphy-san vẫy tay từ biệt người đi đường.
“Vừa rồi là sao?”
“Những người thường xuyên đi du hành hiểu tình cảnh của chúng ta. Nên anh ta trả tiền thuốc bằng thông tin. Dĩ nhiên cũng có người nói dối nữa, nhưng vì đây là một con đường bản thân họ thường dùng, nên họ sẽ cho một Thám Hiểm Giả đang đi săn quái vật khá nhiều thông tin”
Nếu vậy sao anh ta không nói miễn phí cho rồi? Tôi chỉ nghĩ thế trong lòng, nhưng Zelphy-san mỉm cười thật tươi.
“Lyle, nhớ cho rõ. Con người khi được thưởng thì sẽ làm việc hăng hái hơn. Tương tự với cho thông tin nhiều hay ít”
“Vậy…sao? Không phải đây là tốt cho bản thân họ sao?”
Theo tôi thấy, tôi không hiểu được tại sao họ lại keo kiệt với thông tin dù cho thông tin có lợi cho họ.
“Dĩ nhiên, cũng có nhiều người nghĩ như cậu vậy. Nhưng mà chuyện này, cũng như mọi thứ khác, không phải ai cũng thế. Cậu còn phải học nhiều về thế giới lắm”
Vừa nói, chúng tôi vừa hướng đến chỗ được chỉ.
Tôi có mang thanh Đoản kiếm sơ cua theo nữa, nên tôi không lo về trang bị của bản thân. Hơn nữa hôm nay đối thủ chỉ là Slime.
Chúng là loại quái vật đến cả thường dân cũng tiêu diệt được nếu biết cách.
“Ô? Rất đúng lúc. Hai đứa, có thấy ba Thám Hiểm Giả ở kia không? Cứ vừa đi vừa nhìn họ”
Nghe thế, tôi quay qua nhìn thấy một tổ đội ba người mang dao và quần áo… thường dân.
Dù đối thủ của họ có đang là Slime đi nữa, việc họ hành động không tương xứng gì với nhau nói lên việc họ không biết phối hợp là gì.
“Họ là lính mới sao?”
Nghe Novem hỏi thế, Zelphy-san sửa lời lại một chút.
“Đúng là lính mới. Trang bị của họ rõ ràng là không đủ. Nhưng mà gặp rắc rối với Slime không có gì lạ. Dù rằng ai cũng bảo là chỉ cần có vũ khí là giết được chúng không vấn đề đi nữa…”
Đến lúc này, Đệ Nhất cũng lên tiếng góp ý vào cuộc nói chuyện.
『Hồi trước ta cầm đại mấy cành cây xung quanh giết chúng đó biết không. Nếu ta mang Ma Thạch từ trong Lõi và da của bọn chúng đến Hội thì ông già ở hội cho ta kẹo. Hồi ta còn nhỏ thì đó là cách ta kiếm đồ ăn vặt đó biết không? Cơ mà, một đứa yếu ớt như ngươi chắc không làm được rồi』
Có vẻ ông ấy đang muốn gây sự với tôi, nhưng mà tôi chỉ có thể nghĩ là…
(Đệ Nhất ơi, ngài có biết ngài bị dụ rồi không)
Tôi thấy ông ấy có vẻ hơi tội nghiệp. Vì hồi đó ông ấy nhỏ quá không biết gì nên bị họ lợi dụng như thế.
(Mà khoan đã, từ nhỏ đã giết quái vật rồi; ông man di đến mức nào vậy?)
Nhưng mà không thèm cản bản thân lại, Đệ Nhị vừa cười lớn vừa nói rõ sự thật.
Tôi đã cố tình lờ chuyện đó đi rồi mà, xem ra lòng tốt của tôi lần này là vô dụng.
『Gyahahahaha! Ông nói là đổi kẹo lấy nguyên liệu từ quái vật hả? Rốt cuộc họ lợi dụng ông bao nhiêu vậy!? A, cười muốn đau bụng luôn rồi ~』
『C-cái gì!?』
『Đến thời của tôi thì giá tiền cũng vẫn là vài xu Đồng rồi. Lẽ ra ông mua được mấy túi kẹo luôn với số tiền đó』
Đệ Nhị có vẻ hết sức vui vẻ dè bỉu Đệ Nhất.
(Rốt cuộc giữa họ có chuyện gì xảy ra?)
Trong số các tổ tiên của nhà Walt thì Đệ Nhị là một người không có gì nổi bật. Nhưng mà rõ ràng giữa họ có chuyện gì đó rất sâu đậm.
Dĩ nhiên, tôi cũng có thể đoán được phần nào.
『Lão hồ ly khốn khiếp đó! Ta sẽ đập ổng một trận!』
『Tôi khá chắc chắn ổng chết lâu rồi』
Đệ Tam chen vào một câu, và cuộc nói chuyện kết thúc. Chỉ là cuộc nói chuyện của tôi thì chưa.
“…Này, Lyle, cậu có nghe gì không vậy?”
“Lyle-sama?”
“A, không… tôi xin lỗi”
Tôi hơi quá tập trung vào cuộc nói chuyện của các vị tổ tiên, nên tôi quên mất Zelphy-san. Làm một vẻ mặt mệt mỏi, chị ấy thở dài.
“Hà, vậy để tôi nói lại. Dù đối thủ có yếu cỡ nào đi nữa, nếu bị đánh dính thì vẫn sẽ đau. Hơn nữa, sử dụng vũ khí tầm ngắn như dao lại càng dễ dính hơn. Vì thế ba người họ mới đang còng lưng vì sợ ở đó. Nếu họ bao vây từng con để tấn công thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng mà họ đang bối rối đến mức còn không nhận ra điều đó; là một vấn đề khác của họ”
Novem nhìn qua ba người họ rồi hỏi.
“Chị không muốn báo cho họ biết chuyện đó sao?”
“Tại sao? Tôi là Cố Vấn của hai cô cậu thôi. Tôi đã nhận tiền, trách nhiệm và nghĩa vụ cho việc đó. Mấy người kia thì không liên quan gì đến tôi cả. Cô có muốn đi đến nói cho họ biết không, Novem? Dĩ nhiên nếu cô đi thì tôi không cản. Chỉ là…”
“Chỉ là?”
Tôi tò mò không biết chị ấy định nói gì.
“Ba người họ nên lấy cơ hội này mà học. Học về sự đau đớn. Không như hai cô cậu, họ không nhận ra là họ cần có người chỉ dẫn, và bởi vì họ còn chưa đủ tiền để mua được cả trang bị tối thiểu cần thiết, nên càng phải như thế hơn”
“…Đúng thế”
Novem có vẻ thỏa mãn với câu trả lời đó.
Nhưng cô ấy vẫn quay đầu lại nhìn ba người họ nhiều lần. Họ có hơi bị thương, nhưng vẫn tiêu diệt được con Slime không vấn đề.
Vừa la lối vì đau, họ vừa thu thập nguyên liệu từ con Slime.
Tôi cũng nhìn họ.
“Cậu nghĩ chúng ta có lạnh lùng quá không?”
“Không, hẳn… cũng có một tí”
Nghe tôi trả lời thật lòng như thế, Zelphy-san mỉm cười. ‘Đúng là thật thà mà’, cô ấy thì thầm, rồi giải thích.
“Nếu một Thám Hiểm Giả có chiến đấu với quái vật rồi chết, thì đó cũng là trách nhiệm của bản thân họ. Nếu họ tự đề cao bản thân quá mức mà chiến đấu với một con quá sức mình thì điều đó lại càng đúng hơn. Những kẻ ngốc như thế có cứu bao nhiêu lần cũng không đủ. Dù có cấm không cho họ chiến đấu với quái vật nữa họ vẫn sẽ là những kẻ ngốc”
Cô ấy nói những kẻ ngốc như thế mới là đáng sợ.
“Hơn nữa, nếu cứ tử tế với bọn đó mãi, có nhiều người sẽ tự mãn. Đặc biệt là những Thám Hiểm Giả cấp thấp, chuyện đó không hề hiếm thấy”
(Kiểu như là họ sẽ la lối đừng có chõ mũi vào chuyện người khác sao?)
“Ý chị là dù không phải ai cũng như thế, nhưng chúng ta cũng không thể cứu hết mọi người được, đúng không?”
Novem nói lên những gì cô ấy hiểu, Zelphy-san thì nói lại rằng cô ấy chỉ đúng một nửa.
“Cứu họ thì dễ. Vấn đề là có đủ sức mà lo mãi cho những người hai cô cậu đã cứu không? Vừa rồi dù chúng ta có cứu họ đi nữa, họ cũng sẽ lặp lại chuyện y chang vậy. Tệ hơn nữa mà nói, có khi họ còn tự lừa dối bản thân rằng sẽ có người ở gần đó cứu họ nếu có chuyện gì nguy hiểm xảy ra… vì thế, những lúc khó mà chết được như thế này, cứ cho họ biết đau đớn là gì đi”
Nghe thế, Đệ Nhị cũng đồng ý.
『Thay vì cho họ bánh mì, thì chỉ họ cách trồng lúa mì. Đúng là, có nhiều kẻ cứ được cho bánh mì mãi thì sẽ thối nát chứ không làm gì nên hồn cả』
“Mà, đơn giản hơn mà nói, hai cô cậu là dân nghiệp dư. Hai cô cậu chưa đến mức đủ sức đi cứu người khác mà vẫn chỉ là bên đã được cứu mà thôi… không, là vẫn đang được cứu. Nếu muốn cứu người khác, vậy cố gắng hết sức thành cao cấp càng nhanh càng tốt đi”
Nói xong, Zelphy-san không nói gì nữa, chỉ tiếp tục hướng đến mục tiêu của chúng tôi.
-
-
-
Khi đến chỗ người đi đường chỉ, đúng là có Slime ở đó.
Theo những gì tôi thấy được, có năm con ở đó.
Cơ thể đặc như bùn màu xanh lục sóng sánh của chúng lắc qua lắc lại mỗi khi chúng bò trên mặt đất. Trong cơ thể chúng, có thể lờ mờ thấy những viên gì đó màu đỏ rực nhìn như Lõi.
“Hừm, anh ta gọi là bụi cỏ, nhưng mà cái này gần là một khu rừng nhỏ rồi. Đuổi theo bọn chúng quá sâu là không tốt, nên… a, có đây”
Vừa dứt lời, Zelphy-san nhặt một viên đá trên mặt đất lên.
Sau khi tung nó trên không vài lần, chị ấy ném nó thẳng vào một con Slime.
Con Slime bị ném dính ngay lập tức lảo đảo.
Rồi chuyển hướng đi đến chỗ chúng tôi.
“Không ngờ không có mắt hay tai mà vẫn biết cần phải đi đến hướng nào”
Tôi rút Đoản kiếm của mình ra, Zelphy-san thì thủ thế với bộ kiếm và khiên của chị ấy, Novem cầm Trượng Phép của mình để trước mặt.
“Hai đứa có vẻ hồi hộp quá nhỉ. Nhìn cứng đờ luôn rồi kìa? Tôi sẽ làm mẫu thử một lần, nên nhìn cho kĩ đây”
Nói chung, Zelphy-san tiến tới đối diện con Slime đang tiến tới chỗ chị ấy… không, là đã đang tiến tới chỗ chị ấy.
Từ chỗ chị ấy ném viên đá, chị ấy chỉ bước qua một bước, thế nhưng con Slime ngay lập tức nhảy đến chỗ chị ấy đang đứng trước đó.
Chỉ có thế, nhưng Zelphy-san đưa kiếm ra cắt nó làm đôi khi nó lao đến, cực kì nhẹ nhàng.
“Nếu đến gần nó, dù nó không nhận ra được tiếng bước chân hay là dao động gì đó, nhưng mà vẫn nhận ra được là đang đến gần, nên nhớ phải dùng một đòn duy nhất tiêu diệt nó.
Thanh kiếm đâm vào cơ thể con Slime, khiến chất lỏng trong người nó bắt đầu trào ra ngoài.
Sau một lúc, con quái vật ngừng di chuyển, rồi chị ấy gọi Novem đến.
“Novem, lại đây”
“V-vâng!”
“Bình tĩnh đi. Lấy cái chai ra”
Novem đưa một cái thùng gỗ nhỏ được bán ở tầng 1 của Hội.
Zelphy-san bỏ phần chất lỏng đặc mờ ra, rồi dùng con dao chị ấy đem theo cắt rời lớp da.
Từ trong đó, Lõi cùng với những viên Ma Thạch khác rơi ra, và chị ấy bỏ chúng vào một chiếc túi riêng.
Còn lớp da và những thứ dinh dính khác chị ấy đổ nó vào trong thùng gỗ.
“Cơ bản là thế. Thường lúc thu thập nguyên liệu phải cẩn thận xung quanh. Không thì những người trong tổ đội sẽ canh chừng dùm, đúng không?”
Chị ấy nhìn tôi, nên tôi vội vàng xin lỗi. Nhưng chị ấy chỉ mỉm cười bảo rằng không nên để ý quá.
“Lần sau cẩn thận là được. Hai đứa thấy mình phải thu thập cái gì rồi đúng không? Lát nữa sẽ đến lượt hai đứa, nhưng nhớ là không được dùng găng tay dùng thu thập nguyên liệu dùng làm chuyện gì khác”
Nghe chị ấy cảnh cáo như thế, chúng tôi bắt chước Zelphy-san nhặt vài viên đá.
“Novem nên dùng một con dao hoặc Đoản kiếm Lyle mang theo. Nếu dùng sức mà đập có thể chúng sẽ phát nổ khắp nơi, lúc đó phiền lắm”
“Vâng ạ. Lyle-sama, cho em mượn một thanh Đoản kiếm được không?”
Novem vừa dứt lời, đột nhiên Zelphy-san lên giọng.
“Hai đứa, lui về sau!”
Chị ấy bất ngờ la lên như thế, nhưng tôi cũng nghe một giọng từ viên Đá Quý nữa.
Là Đệ Nhất.
『Lui về sau lưng cô gái Thám Hiểm Giả nhanh! Không, phải nhớ bảo vệ Novem-chan nữa! Là Yêu Tinh Lùn!』
Yêu Tinh Lùn.
Một loại quái vật có mặt to và da xanh lá. Bọn chúng chỉ cao bằng khoảng hai phần ba một người trưởng thành, nhưng không như ngoại hình ốm yếu mảnh khảnh của chúng, bọn chúng khá là mạnh.
Tính theo quái vật mà nói thì chúng là một loại yếu, nhưng chúng được xếp thành một chủng loại phiền phức.
Lí do là vì một mình thì chúng rất yếu, nhưng trong một nhóm… một quân đoàn thì… hơn nữa, chúng có vũ khí.
Có một nhà trí giả đã từng nói, nếu bọn chúng chỉ cần thông minh hơn một chút thì thế giới này đã bị Yêu Tinh Lùn thống trị rồi.
Từ trong bụi cỏ…
Một con Yêu Tinh Lùn cầm cung nhảy ra, cùng một con khác cầm một cây búa tạm bợ, bao gồm một cục đá gắn trên một đầu của một cây gỗ.
Trước khi con đứng sau kịp bắn tên, Zelphy-san nhanh chóng bước lên chặn nó lại. Chị ấy la lớn bảo chúng tôi lui về.
Đệ Nhất cũng có ý kiến giống chị ấy.
“Hai đứa mau lui về chờ lệnh! Tôi sẽ diệt bọn ruồi bọ này”
『Ngươi không thắng nổi đâu. Cứ im lặng nghe lời của cô gái đó đi. Bọn này không quá mạnh, nhưng lấy số lượng bù chất lượng』
Đúng như lời Đệ Nhất.
Từ trong bụi cỏ, thêm bảy con Yêu Tinh Lùn khác nhảy ra.
Nhưng…
『Ông đang nói gì thế hả? Cho họ thấy con là thế nào đi Lyle』
Nghe Đệ Thất lên tiếng, tôi đưa mũi kiếm của mình chĩa đến tiểu đội Yêu Tinh Lùn. Zelphy-san cũng đang ở đó, nên tôi lên tiếng.
“Zelphy-san, đứng yên một giây thôi”
“Cậu đang nói…”
Trong lúc Zelphy-san đang xử lí bọn chúng, tôi chuẩn bị Ma Pháp.
Hiện tại, viên Đá Quý đang hút Mana của tôi.
Tính tổng lượng Mana của tôi, và số lượng kẻ thù ở đây, tôi chỉ đủ sức dùng một phép mà thôi. Đúng là, họ bảo Mana của tôi không dùng trong thực chiến được đúng là không quá sai.
『Này, đồ ngốc! Ngươi không thể…』
Đệ Nhất la lớn, nhưng tôi tiếp tục niệm phép.
(Nếu muốn đánh bại cả đám này cùng lúc thì…)
“Sét Giật”
Ma Pháp hệ Sét đánh xuống chỗ bọn Yêu Tinh Lùn đang chạy đến chỗ Zelphy-san.
Thời gian niệm phép, tầm bắn và sức mạnh.
Tính hết tất cả, đúng là không thể sử dụng một cách thiết thực được.
Bọn Yêu Tinh Lùn bị sét đánh chết, tia lửa điện còn hơi cháy sém trên không khí. Tôi có tính toán chi tiết khoảng cách, nên Zelphy-san không bị cuốn vào đó.
Chỉ là.
“Tôi hụt mất một con rồi”
Sau khi nhìn tôi một lát, một trong những con Yêu Tinh Lùn trước mặt Zelphy-san bỏ chạy.
Có vẻ là Ma Pháp vẫn dính, nhưng chỉ dính sơ. Cánh tay của nó bị đốt cháy đen.
Nhận ra tôi nguy hiểm, con Yêu Tinh Lùn tuyệt vọng bỏ chạy.
Zelphy-san đang hơi bị sốc, nhưng khi thấy nó di chuyển, chị ấy ngay lập tức phản ứng.
Bằng một nhát duy nhất, chị ấy kết liễu nó.
Đúng như tôi nghĩ, chị ấy mạnh đúng chuẩn một Cố Vấn của Hội.
“…Này này, đó là hệ Lôi đúng không? Cậu là Pháp sư à?”
“Tôi có nói điều đó rồi mà không phải sao?”
“Không, ừ, đúng là có. Nhưng mà Ma Pháp đến mức đó thì nằm ngoài tưởng tượng của tôi. Tôi thế này chứ vẫn dùng được một vài phép, nhưng nếu hỏi dùng được một phép mức đó không thì tôi sẽ ngay lập tức nói ‘không’”
Sau khi xác định xung quanh an toàn, Zelphy-san đến hỏi tôi về chuyện đó. Có vẻ chị ấy ngạc nhiên về Ma Pháp của tôi.
“Rất tuyệt vời, Lyle-sama”
Novem cũng ngừng cảnh giác rồi đến gần tôi.
Âm thanh giật giật, cùng với cảnh tượng một bọn Yêu Tinh Lùn vừa nằm cháy đen dưới mặt đất vừa phóng điện không hề dễ nhìn chút nào.
(Nghĩ lại thì, đó là lần đầu mình chiến đấu với quái vật)
Mùi không dễ chịu tí nào.
Tôi nhăn mặt lại.
Mặc dù cảnh trước mặt cũng có ảnh hưởng, nhưng lí do chính là vì có một đám người đang hút cạn Mana của tôi trong lúc chúng tôi đang nói chuyện.
『Ngươi không thắng nổi! Đúng không? …Hừ. Fha. FHAHAHAHAHA! Thấy chưa hả!? Đó chính là khả năng của Lyle đó! Đừng có coi thường thiên tài trẻ tuổi của Nhà Walt!』
(Ông nội ơi, mắc cỡ lắm, làm ơn đừng nói nữa mà)
『Mấy ông coi thường Lyle quá mức. Nói sao thì thằng bé vẫn là một pháp sư có trong người dòng máu hoàng gia cơ mà』
Đệ Thất nhái lại giọng Đệ Nhất, còn Đệ Lục thì nói cứ như ông ấy bực lắm rồi.
『K-không… nhưng không phải Pháp Sư yếu hơn thế này sao? Tôi nhớ là hồi trước không tiện lợi như thế này được』
Đệ Nhị cũng hơi bị sốc, nhưng Đệ Tam thì tỏ vẻ khâm phục thật sự.
『Đúng là đáng kinh ngạc thật. Dĩ nhiên không đến mức dùng trong thực tiễn được, nhưng chỉ cần đạt đủ điều kiện thì sẽ sử dụng được một vài Ma Pháp đơn giản. Ta bắt đầu thấy con khá hơn rồi đó Lyle』
Đệ Tứ cũng ngạc nhiên một cách vui mừng, gần như hạnh phúc đến nhảy cẫng lên vì gia đình của ông đã sinh ra được một pháp sư.
『Đây chính là kết quả của việc tôi cố gắng hết sức lấy được một người vợ thuộc nhà Hầu Tước! Bây giờ Nhà Walt đúng thực sự là một nhà quý tộc rồi』
Đệ Ngũ có vẻ hơi bực mọi người còn lại.
『Có nhiêu đó có đáng mừng vậy không? Mà, nhiêu đó tuổi mà đã làm được vậy thì cũng tốt rồi. Có vẻ ta cần phải đánh giá con lại』
『…』
Đệ Nhất câm lặng luôn.
Ông ấy im lặng… nhưng chỉ sau khi vừa thấy Ma Pháp của tôi mà thôi.
“L-lyle-sama!”
“Khoan đã! Có chuyện gì vậy!?”
Tôi khụy gối ngay lập tức tại chỗ, bên tai vang lên giọng của Novem và Zelphy-san. Tôi đang bị hụt hơi, chỉ có thể gào thét trong đầu.
(Mọi người làm ơn nghĩ cho tôi dùm tí đi! Tôi vừa xài Ma Pháp đó, mệt mỏi lắm đó biết không! Làm ơn, câm miệng dùm tôi đi!)
Nếu là Ma Pháp đơn giản, ba lần.
Ma Pháp phức tạp hơn một chút thì giới hạn của tôi là một lần.
Hiện tại đó là giới hạn Ma Pháp của tôi. Nếu tôi chỉ nâng sức phá hoại của Ma Pháp đó lên một chút nữa thôi, tôi biết mình sẽ không thể sử dụng nó được.
(Là tôi, hay là tại viên Đá Quý này đang kiềm hãm tôi lại hơi nhiều vậy?)