Hình ảnh tôi ở trong gương đang để mái tóc xanh của mình không chải.
Hình ảnh tôi ở trong gương mang một vẻ mặt cực kì mệt mỏi. Có nhiều chỗ được băng lại dính đầy máu, nhưng những vết thương đó đã khép miệng rồi.
Có lẽ những vết bỏng được đắp một loại thảo dược nào đó, vì chúng cũng đã mờ đi.
“Người thấy sao rồi, thiếu chủ?”
Nghe giọng nói vang lên sau lưng, tôi quay lại cảm ơn ông lão.
“Cảm ơn, đã đỡ nhiều lắm rồi”
Ông lão này là người sống trong một căn chòi ở một góc vườn, là người làm vườn. Dường như ông lão cũng có gia đình, nhưng sau khi vợ ông mất, ông bắt đầu sống một mình trong căn chòi này
Căn chòi này vẫn nằm trên khuôn viên của dinh thự, ở một góc cách khá xa khu nhà chính, dường như nó là một căn nhà kho được tu sửa sơ lại để ở.
“Vậy là tốt rồi, lúc đó người đang ở tình trạng khá là nguy cấp đó. Nếu tôi là bác sĩ của dinh thự thì tôi đã có thể chữa trị cho người nhiều hơn, tiếc là…”
Ông lão đang tỏ vẻ hối tiếc này, dù nhìn ông ấy như thế nhưng ông trước đây đã là một người lính. Vì thế có lẽ ông ít nhiều cũng có kinh nghiệm sơ cứu vết thương, nên tôi được chữa trị khá là chu đáo.
Nhưng mà, quan trọng hơn việc ông lão thông thạo sơ cứu vết thương, vấn đề tôi quan tâm nhất là…
“…vậy là tôi đã hoàn toàn bị cha mẹ bỏ rơi rồi. Hahaha, đúng là không thể làm gì ngoài cười sự trớ trêu này”
Ông lão,【 Zell】, từ từ ngả người xuống chiếc ghế còn lại trong phòng, lặng lẽ nghe tiếng cười vô hồn của tôi. Ông ấy hiện nay đã quá 70 tuổi, sống qua ngày bằng việc chăm sóc một khu vực nhỏ trong khu vườn rộng lớn này.
Có không ít người làm vườn phục vụ cho nhà tôi, nhưng chỉ có mỗi Zell là sống ở một căn chòi tách biệt mọi người. Tôi có nghe cha mẹ tôi từng bàn bạc về việc không biết phải khiến ông lão này, người đã từng phục vụ cho đời gia chủ trước – ông nội tôi – rời khỏi chỗ này như thế nào.
Ông ấy đã mang cơ thể đầy vết thương của tôi đến đây, hơn nữa còn chăm sóc tôi suốt ba ngày trời trong lúc tôi ngủ li bì.
Tôi ngồi thẳng dậy trên giường, và cảm ơn ông lần nữa.
“Cảm ơn ông rất nhiều, Zell. Mặc dù tôi hiện tại không có gì để trả ơn cho ông”
Thấy tôi đùa cợt như thế, Zell chỉ thở dài.
“Tôi mừng là thiếu chủ ổn rồi. Nhưng mà dạo gần đây trong Nhà thực sự có nhiều chuyện khó hiểu xảy ra thật”
Lí do Zell thở dài là vì ông ta thấy tình hình trong dinh thự đã thay đổi nhiều thế nào chỉ trong vòng 5 năm qua.
Tôi cũng đã từng để ý thấy mọi chuyện khó hiểu, chỉ là, có nhiều thứ nếu trực tiếp bị cuốn vào trong nó sẽ khó mà nhận ra rõ ràng.
“Ngoài sự việc với thiếu chủ lần này ra, còn việc đưa tiểu thư lên làm người thừa kế nữa… Nếu gia chủ đời trước mà biết việc này, tôi tự hỏi ngài ấy sẽ nổi giận đến mức nào”
Ông nội của tôi,【Brod Walt】, là một nhà quý tộc rất nghiêm khắc. Ông ấy được phong đến chức Bá Tước, là một nhà quý tộc được cai trị một vùng đất.
Nghĩa là ông ấy cũng có một quân đội riêng.
Nhà Walt là một gia đình đóng vai trò cố vấn cho gia đình hoàng gia. Ở thời của ông nội, ông ấy được triệu hồi đến thủ đô không ít lần để tiếp chuyện với đức Vua. Phụ thân đã khoe khoang với tôi không biết bao nhiêu lần về chuyện đó.
Nhưng mà ông cũng là một người cực kì cứng nhắc.
Ông nội là một chiến binh rất giỏi, đóng góp không ít không sức cho việc xử lí sự vụ trong lãnh thổ.
Đức Vua đời sau đó cũng xem ông nội như một nhà quý tộc mẫu mực của Bahnseim. Chỉ là ông có hơi mềm lòng với cháu nội của ông.
Cháu đích tôn của ông, là tôi, được ông nuông chiều cực kì.
“Tôi chỉ nhớ rằng ông rất hiền từ mà thôi, chỉ là. Bây giờ sau khi mất quyền thừa kế gia đình rồi, tôi không biết mình phải đối mặt với ông như thế nào nữa”
Tôi đã không thể đạt được kì vọng của ông nội. Nghĩ đến đó, tôi bắt đầu cảm thấy sự cố gắng suốt bấy lâu nay của mình thực sự vô ích đến dường nào.
Tôi thực sự đã mất hết mọi thứ rồi.
“Thiếu chủ… đừng quá tuyệt vọng như thế. Người vẫn còn trẻ. Hãy tiếp tục cuộc sống của mình tiến về phía trước”
“Tôi rất cảm kích, nhưng mà tôi không còn mục tiêu nào cả. Trước giờ, tôi chỉ nhắm đến mục tiêu duy nhất là trở thành một lãnh chúa tốt. Bây giờ thì mục tiêu đó cũng không còn nữa, nên tôi cũng không biết phải đi đâu nữa rồi. Thực sự tôi đáng chán quá không phải sao?”
Thấy tôi cười nhạo bản thân như thế, Zell đứng dậy, đi đến nhà bếp để chuẩn bị thức uống. Tôi lấy hai tay che mặt mình lại, bắt đầu suy nghĩ mình nên bắt đầu làm gì từ đây trở đi.
“Mình không thể ở lại đây được. Phải tìm một chỗ nào đó để đi thôi”
-
-
-
Ngày thứ năm kể từ lúc tôi được Zell mang về chăm sóc, tôi đã có thể gỡ hết băng gạc ra.
Không biết ông ấy có sử dụng loại thuốc mắc tiền nào không, nhưng tôi hồi phục rất nhanh.
Chỉ là để ông ấy chăm sóc cho tôi nhiều như thế khiến tôi khó xử. Bởi vì tôi đã bị đuổi khỏi dinh thự này rồi.
Tôi có thể sẽ mang rắc rối đến người đã chăm sóc cho tôi.
Giữa buổi ăn chiều của chúng tôi, lúc Zell đang nói chuyện với tôi, tôi đã nhắc đến chuyện này. Ông ấy đang kể lại cảnh ông nội tôi tung hoành trên chiến trường như thế nào, cũng như những gì ông nội đã làm ở thủ đô hoàng gia.
Tôi nghĩ đến câu chuyện Zell đã kể cho tôi vào một bữa ăn ở ngày thứ ba.
“Zell, tôi nghĩ mình sẽ thử làm một Thám Hiểm Giả”
“Thám Hiểm Giả sao? Đúng là không ít những quý tộc không thể thừa kế gia đình mình quyết định chọn làm Thám Hiểm Giả, nhưng mà thiếu chủ vừa có kiến thức vừa có pháp thuật. Với những kĩ năng như thế, người có thể dễ dàng có được một vị trí trong chính phủ mà”
Tôi lắc đầu.
Tôi rất có thể sẽ mang rắc rối đến cho những người nhận tôi vào làm. Nhà Walt là một Nhà không hề nhỏ, và nó cũng có sức ảnh hưởng tương ứng với địa vị đó.
Nếu chỉ là đe dọa những người thuê tôi thì, Celes sẽ dễ dàng làm vậy không ngại ngần gì.
“Tôi đã mất hết mọi thứ. Nên tôi nghĩ mình sẽ tự hai tay xây dựng mọi thứ lại”
“…Vậy…sao. Nếu đó là con đường thiếu chủ đã chọn thì, cứ như vậy đi”
“Theo lời ông kể thì, những Thám Hiểm Giả nổi tiếng không hề gặp vấn đề về tiền đúng không? Tôi chắc chắn sẽ trả lại món nợ ngày hôm nay. Lúc đó, tôi sẽ quay về với thân phận một Thám Hiểm Giả tuyệt vời”
“Hahaha, ông lão này sẽ chờ đến ngày đó, thưa thiếu chủ”
Zell cười lớn.
Tôi tự hỏi có phải ông ấy đang đùa theo tôi hay không. Dĩ nhiên, sâu trong lòng, tôi hiểu rằng việc làm một Thám Hiểm Giả lại dễ dàng như thế được.
Dù tôi nhìn như thế này, nhưng tôi vẫn được hưởng một nền giáo dục để trở thành một người thống trị.
Là một lãnh chúa, tôi hiểu rất rõ Thám Hiểm Giả là loại tồn tại như thế nào. Họ thách thức sự mơ hồ, từ các mê cung, hầm ngục quay về với vô số kho báu vĩ đại.
Nếu hỏi ra, những đứa trẻ sẽ gọi họ là tấm gương mẫu mực để noi theo, nhưng thực sự mà nói, họ không khác gì một đám du côn.
Gọi là lính đánh thuê cũng không quá sai. Những tên lính đánh thuê sẵn sàng tấn công làng mạc để cướp đi kho lương thực của họ.
Trừ bỏ việc họ xử lí quái vật ra, Thám Hiểm Giả không là gì ngoài một đám phiền phức.
Dĩ nhiên, không phải ai trong số họ cũng là kẻ xấu.
Những Thám Hiểm Giả nổi tiếng có thể làm việc cho chính quyền với những điều kiện tốt. Những người lãnh đạo các nhóm lính đánh thuê có thể được thuê với giá đắt rẻ khác nhau tùy vào trình độ bản thân họ.
“Có điều, làm Thám Hiểm Giả sao? Nghe có vẻ như thành phố tự do【 Beim】là một nơi tốt để bắt đầu”
Nghe Zell nói thế tôi thật thà hỏi lại.
“Beim? Nếu tôi nhớ không nhầm thì nó là một thành phố không có lãnh chúa được điều hành bởi một hệ thống các thương gia đúng không? Là một địa điểm trung gian giữa nhiều lãnh địa khác nhau”
“Chính xác là vì lí do đó. Nó không thuộc quyền quản lí của quốc gia nào, nên nó là một nơi rất tốt để các Thám Hiểm Giả phát triển. Dĩ nhiên, điều đó cũng đúng với các tội phạm nữa”
Có không ít Thám Hiểm Giả biến thành tội phạm. Nếu chuyện đó xảy ra, họ sẽ bị Hội Thám Hiểm Giả trục xuất, và trở thành người bị truy nã.
Nhưng ngay khi họ trốn được đến điểm trung gian là Beim, không còn đất nước nào có thể công khai săn lùng họ nữa. Tôi đã từng nghe không ít chuyện về nơi đó, nhưng tôi có hơi do dự về việc nhắm mục tiêu cắm dùi ở nơi như thế.
Có vẻ Zell cũng hiểu cảm giác của tôi.
“Tôi không nghĩ người cần phải quá để ý về chuyện đó. Miễn sao thiếu chủ không vãn lai đến các khu vực loại người như thế tụ tập thì người sẽ rất ít khi nào liên quan đến việc của chúng”
“V-vậy sao. Chỉ là tôi nghĩ thủ đô hoàng gia cũng là một nơi tương đối tốt để bắt đầu…”
Trong phạm vi lãnh thổ của Nhà Walt cũng có một Hội Thám Hiểm Giả. Nhưng mà Phụ thân, lãnh chúa của nơi này có thể can thiệp vào sự vụ của nơi đó, nên tôi muốn tránh nó bằng mọi giá.
Nếu vẫn muốn ở trong quốc gia này, tôi sẽ phải chọn một nơi không có sự ảnh hưởng của Phụ thân. Suy nghĩ một chút thì thủ đô là một lựa chọn hiển nhiên.
“Những nhà quý tộc địa vị cao ở thủ đô cũng có không ít có liên quan đến Nhà chúng ta. Không phải là lựa chọn tồi, nhưng không phải là lựa chọn tốt nhất cho thiếu chủ”
“Đúng là thế. Nhưng mà tôi không có nhiều tiền để đi được đến Beim. Hơn nữa, tôi muốn xem thử khả năng hiện tại của bản thân sẽ đi được đến đâu”
Beim là thành phố của thương nhân. Ngoài ra còn có vô số Thám Hiểm Giả ở đó tìm kiếm việc làm. Nói ngắn gọn thì, nếu không đủ giỏi, sẽ không thể sống.
“Đúng là thế. Vậy có lẽ dừng chân ở thủ đô là lựa chọn tốt nhất. Chỉ là tôi không khuyến khích ở lại đó quá lâu”
“Ngoài thủ đô hoàng gia ra còn nơi nào khác nữa?”
Vì có cơ hội nên tôi hỏi tới. Là một người đã đi cùng ông nội đến nhiều chiến trường như thế, tôi nghĩ chắc chắn Zell biết không ít chuyện về các vùng đất.
Tôi chưa nói chuyện với ông bao giờ, nhưng giờ khi đã có cơ hội thì tôi thấy được ông ấy là một người biết không ít những câu chuyện thú vị.
“Nếu vậy thì thành phố【Dalien】ở gần thủ đô thì sao? Nơi đó không quá khó sống”
“Dalien? Tôi trước giờ chỉ mới nghe tên nó mà thôi”
“Với tư cách lãnh thổ thì, họ phát triển không nhiều bằng chúng ta. Vì lí do đó, tôi nghĩ ở đó sẽ dễ tìm công việc hơn”
“Công việc? Ý ông là tiêu diệt quái vật?”
Nghe tôi nói thế, ánh mắt ông ấy lóe lên, có vẻ như hơi bất ngờ.
“Hờ, có vẻ như thiếu chủ không biết quá nhiều về cách hoạt động của xã hội. Đành vậy, tôi sẽ giải thích cho người nghe”
Zell bắt đầu giải thích chính xác Thám Hiểm Giả là tồn tại như thế nào. Theo như tôi tưởng tượng ra, họ đa số là đi thám hiểm mê cung, đôi khi sẽ làm lính đánh thuê trên các chiến trường.
Nhưng theo lời ông ấy thì…
“Thám Hiểm Giả là những người có thể và sẽ làm được bất kì việc gì. Mới đầu, đúng là họ sẽ đi tiêu diệt quái vật, và thám hiểm mê cung, nhưng mà ngoài ra cũng có không ít việc vặt vãnh nữa. Rất nhiều người mới sẽ đi nhận những việc nhỏ lặt vặt để kiếm tiền, để dành đủ để mua được trang bị cần thiết”
“V-vậy sao? Nhưng cũng có những người sẽ chỉ chuyên chú làm việc vặt đúng không?”
“Những việc như thế là do Hội quản lí, nhận nhiệm vụ, trả tiền nhiệm vụ mỗi ngày. Không khác một trung tâm việc làm là mấy. Bằng cách đó, các Hội chăm sóc cho nhân dân xung quanh. Dĩ nhiên, cũng có thể gọi việc đó là kiếm tiền bằng cách lao động chân tay”
Zell kể cho tôi nghe về một mặt của Thám Hiểm Giả mà tôi không muốn biết đến. Đúng là, không có gì chắc chắn là mọi chuyện sẽ ổn thỏa hết.
“Nhưng mà qua việc làm những việc vặt đó, Thám Hiểm Giả mới có thể chuẩn bị được trang bị cho bản thân. Chuyện đó không hẳn là việc xấu, bởi vì nếu làm không tốt thì Thám Hiểm Giả mới là người bị thiệt chứ không phải Hội”
“Thực sự là thế sao? Tôi không quá hiểu biết về chuyện đó”
Với tôi, một người được dạy dỗ và nuôi lớn với mục đích duy nhất là thống trị, rõ ràng đó là một thế giới tôi không thể tưởng tượng ra được. Vì lí do nào đó, Zell có vẻ hơi vui.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì. Chỉ là tôi đã phục vụ gia đình này từ thời gia chủ đời trước rồi, nhưng tôi không ngờ mình lại một ngày có cơ hội nói chuyện với thiếu chủ như thế này. Bởi vì gia chủ đời này lúc được sinh ra đã là một Bá Tước rồi”
Trong thời của ông nội tôi, Nhà Walt cuối cùng đã lên được tới mức Bá Tước.
Thời đại trước thời của ông nội bị nói xấu vì bỏ ra rất nhiều tiền để mua đất đai, theo như tôi nghe kể lại. Đến tận bây giờ, Phụ thân vẫn hết sức nuối tiếc việc đó.
Ông nội của Phụ thân – ông cố của tôi – theo lời kể lại là một người sẵn sàng sử dụng không ít các biện pháp bất chính.
Từ một khởi đầu như thế, Phụ thân được nuôi lớn với thân phận người đứng đầu của một nhà Bá Tước. Ông nội thì vốn là một Tử Tước, nhưng ông vẫn có một quân đội riêng, và có kinh nghiệm chiến đấu.
Tôi đoán Phụ thân chưa từng nói chuyện gì với Zell bao giờ.
“…Nhân tiện, thiếu chủ, trong lúc ở nhà tôi người có trải qua chuyện gì kì lạ không?”
“Chuyện kì lạ sao? Không… A!”
Tôi đã định nói “không có gì” trả lời ông ấy. So với việc bị đuổi khỏi nhà của chính bản thân mình thì, tôi nghĩ mọi chuyện còn lại không có ý nghĩa gì lắm.
Nhưng mà, tôi nhớ lại.
“Một vực thẳm của cái chết chăng? Tôi nghĩ là mình có nghe giọng của ông nội. Giọng ông rất thân thuộc… nhưng ngoài ông ra còn những người khác nữa thì phải. Cũng có thể là vì tôi tưởng tượng ra thôi”
Lờ chuyện đó đi như nó là một giấc mơ, tôi tiếp tục ăn.
Hai mắt mở to ra, Zell tiếp tục nhìn thẳng vào tôi.
-
-
-
Sáng hôm sau.
Tôi mặc bộ đồ tôi mượn của Zell, trùm trên đó là một chiếc áo choàng..
“Đó là quần áo của con trai tôi để lại, nhưng xem ra vẫn rất vừa với thiếu chủ”
“Thực sự tôi hết sức xin lỗi vì chuyện này. Chắc chắn sẽ có một ngày tôi trả hết ân tình hôm nay”
Tôi nói lời xin lỗi, nhưng Zell chỉ lắc đầu.
“Không, người đã làm rất nhiều rồi. Ngoài ra, thiếu chủ, xin người hãy nhận lấy”
Nói xong, ông ấy đưa cho tôi một túi da. Trong chiếc túi nhỏ đủ để chứa trong lòng bàn tay của mình, tôi thấy một vài đồng tiền.
“Không thể được, lấy tiền của ông nữa thì…”
Đối với tôi thì số tiền này khá nhỏ, nhưng có lẽ với Zell thì khác. Tôi biết rằng ý niệm tiền bạc của chúng tôi khác nhau, nên tôi từ chối không muốn nhận nó. Thế nhưng, Zell vẫn đẩy nó cho tôi.
“Chắc chắn thiếu chủ sẽ thấy nó là cần thiết. Nếu không người định làm gì mà không có một xu trên người? Hơn nữa, nếu người có ý định một lúc nào đó quay trở về thì, hãy xem nó như một lần đầu tư đi”
Bị nói đến mức đó, tôi chỉ có thể cảm ơn và chấp nhận số tiền.
“X-xin lỗi. Thực sự, cảm ơn ông về mọi thứ”
“Không sao cả. Như thế này, tôi cuối cùng đã hoàn thành lời hứa của mình với gia chủ đời trước rồi”
“Lời hứa sao?”
Thấy tôi nghiêng đầu thắc mắc, Zell lấy một hộp gỗ nhỏ đưa cho tôi, và mở nó ra. Bên trong đó là một viên Ngọc nhỏ màu xanh dương.
Xung quanh viên Ngọc có nhiều vòng trang trí chạm khắc bằng bạc, và nhìn sơ cũng thấy số tiền bỏ ra để chế tạo nó là không hề ít.
“Không, tôi không thể nào nhận một món như thế này…”
“Đây là của gia chủ đời trước, không… là một viên Ngọc được truyền từ đời này sang đời khác của Nhà Walt. Nó được chế tạo sử dụng kim loại cực kì quý hiếm, và do một thợ rèn cực kì nổi tiếng rèn ra. Những lớp trang trí cuối cùng này là do một thợ điêu khắc nổi tiếng làm”
Tôi nhìn viên Ngọc lớn khoảng 2cm. Nó lúc này đang treo lủng lẳng thành một mặt dây chuyền.
“Của ông nội sao? Tôi có nhớ rằng ông nội từng sở hữu thứ như thế, nhưng không phải Phụ thân mới là người nhận được nó sao?”
“Gia chủ đời trước đã cố thêm những lớp trang trí này để khiến nó phù hợp hơn với một Bá Tước, chỉ là ngài ấy qua đời vào thời điểm rất không may… Khi đến lúc gắn viên Ngọc vào mặt dây chuyền thì tôi đã tự mình đến xác nhận, và rồi từ đó đem về. Nhưng mà sau đó tôi đã không thể xin tiếp chuyện được với Maizel-sama dù chỉ một lần”
Phụ thân lúc nào cũng bận rộn.
Vì thế, trừ phi là chuyện cực kì khẩn cấp, dù là những người phục vụ trong Nhà cũng không thể cứ muốn là gặp ông được. Vì Zell là một cái gai trong mắt ông ấy nên chuyện đó càng khó hơn.
Tôi lấy sợi dây chuyền và viên Ngọc gắn trên mặt dây ra khỏi chiếc hộp.
Viên Ngọc… một món đồ mà qua năm tháng không ai còn nhớ cách chế tạo nó nữa, một món đồ có khả năng giữ lại kí ức của Skill của một người. Chi tiết cách hoạt động của nó đã bị mất đi khi thế giới bắt đầu ưa chuộng những món Công Cụ Ma Pháp đơn giản hơn, và rồi bị quên lãng.
Số lượng Skill một người có luôn là một. Suốt cuộc đời họ có thể rèn luyện, phát triển Skill đó, nhưng không ai có thể tăng số lượng skill của bản thân lên được.
Viên Ngọc có khả năng giữ lại kí ức của một skill như thế, cho người khác khả năng sử dụng nó.
“Hiện tại tôi nghĩ mình sẽ không còn cơ hội để giao nó cho gia chủ đời này, Maizel-sama nữa. Có thể đây chỉ là quyết định ích kỉ của bản thân tôi, nhưng xin thiếu chủ hãy nhận lấy nó… Lyle-sama. Như thế, tôi sẽ có thể trả được món nợ của mình với ngài Bá Tước quá cố”
Tôi đeo nó lên cổ, rồi nắm chặt viên Ngọc.
“…Tôi thực sự hết sức cảm kích, Zell. Chắc chắn ngày nào đó tôi sẽ trở lại trả hết ân tình này cho ông”
“Tôi sẽ chờ đến lúc đó, Lyle-sama”
Nói xong, tôi rời khỏi căn chòi của Zell.
-
-
-
Suốt sáu ngày qua, Zell cảm thấy căn phòng mà ông trước đây luôn cho là nhỏ lại đột nhiên mở rộng ra.
Trước kia, căn nhà nơi ông và gia đình ông sống cũng là nơi mà gia chủ đời trước Brod thường xuyên đến để cùng ông uống vài ly rượu.
Nhìn lên bức hình của vợ ông trước kia được vẽ trong thị trấn, ông ấy thì thầm.
“Mình ơi. Như thế này, tôi thấy vai mình đột nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều”
Ông ấy nằm lên giường, kéo tấm chăn đắp lên người rồi nhắm mắt lại.
“Không ngờ thiếu chủ lại có cùng sở thích với Brod-sama… ngài ấy trước kia cũng rất thích món thịt hầm này”
Zell đang nhớ lại thời điểm mà nhà ông ấy lúc nào cũng nhộn nhịp.
Ông ấy cũng nhớ lại cảnh mình trao lại viên Ngọc của Brod, viên Ngọc được truyền suốt nhiều thế hệ của Nhà Walt. Brod trước kia còn lớn tuổi hơn cả ông, vì thế ông ấy cuối cùng vẫn mất vì tuổi già, nằm liệt giường mà chết.
Nhìn thấy cảnh con người đầy tôn nghiêm, người đã là tấm gương cho ông ấy yếu ớt như thế, khiến Zell không thể không chảy nước mắt.
“Ngài ấy vốn đã biết mình không thể sống được đến lúc viên Ngọc được trang trí xong, tại sao ngài ấy lại để nó lại cho mình… nhưng mà, cuối cùng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, Brod-sama”
Kí ức của thời ông ấy còn trẻ, sát cánh bên cạnh người đàn ông kia trên chiến trường sống dậy trong lòng ông.
“Nhưng mà thực sự may mắn là mình đã trao lại nó được cho Lyle-sama lúc cuối cùng… Mình ơi, tôi sắp đến với mình rồi”
Sau khi thở ra một hơi dài, ông lão mỉm cười một cách yên bình.
-
-
-
Sau khi rời khỏi dinh thự đi đến thị trấn được xây quanh đó, tôi đang nói chuyện với một người thương nhân bên cạnh bức tường được xây bao quanh thị trấn.
Lúc này là đã quá giờ trưa, nên nếu tôi có thể đi cùng với một chiếc xe ngựa chở hàng, tôi sẽ có thể đến một thị trấn gần đây kịp để nghỉ ngơi.
“Đến một thị trấn để nghỉ tối sao? Được thôi, nhưng mà chúng ta sẽ đến nơi lúc tối, nên không rõ là có chỗ nghỉ ngơi hay không đó. Ta có quan hệ để có chỗ nghỉ, nhưng mà thời điểm này trong năm sẽ rất đông đúc”
Người thương nhân lên tiếng tỏ vẻ không đồng ý, nhưng với tôi, nơi đây là một nơi tôi muốn tránh xa càng nhanh càng tốt.
“Chuyện đó không sao cả. Vậy tôi có thể đi cùng ông không?”
“Đằng nào ta cũng không quan tâm, nhưng cậu có chiến đấu được không? Nếu không thì ta sẽ tính tiền cậu sử dụng xe ngựa của ta”
Nghe người thương nhân hỏi, tôi tạo ra một ngọn lửa trong lòng bàn tay của mình.
Tôi đã mất thanh đoản kiếm, nhưng tôi vẫn có thể sử dụng Ma Pháp. Ít ra như thế, tôi đã chứng minh mình ít nhất đủ mạnh để bảo vệ bản thân.
“Thật bất ngờ. Là một Pháp sư sao, vậy cậu là quý tộc? Không, nhìn quần áo của cậu… Thôi kệ đi, đằng nào ta cũng không cần biết. Vậy là được. Nếu cậu coi chiếc xe ngựa của ta làm ưu tiên và bảo vệ nó tốt thì ta sẽ không tính tiền. Không, hơn cả thế, nếu làm tốt, có khi ta sẽ trả tiền cậu nữa”
Người đàn ông trung niên đưa bàn tay ra, coi như đã chấp nhận tôi đi cùng.
“Cảm ơn nhiều. Chỉ là tôi muốn biết về chuyện sau khi đến thị trấn nghỉ ngơi kia…”
Thế rồi, một giọng nói vang lên can thiệp vào cuộc nói chuyện của tôi và người thương nhân.
Khi quay lại, tôi thấy một người hết sức thân thuộc đang đứng đó.
“Ư-um, xin hãy đưa tôi đi cùng nữa!”
Một cô gái có đặc điểm nhận dạng là mái tóc đuôi ngựa cột sang một bên.
“…Novem”
Cô gái đang cúi đầu một cách xấu hổ đó là【Novem Forxuz】.
Con gái của một nhà Nam Tước.
Ngoài ra, mặc dù chỉ là trước kia, nhưng cô ấy đã từng là hôn thê của tôi.