Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy ánh sáng đang từ bên ngoài lều rọi vào trong.
Những gì tôi nghe được từ bên ngoài là giọng đồng minh của chúng tôi còn đang đối mặt với đội quân tử sĩ của Bahnseim. Suốt cả đêm… Nghĩ về việc họ đã chiến đấu không ngừng suốt thời gian đó, thực sự phải nghi ngờ liệu họ có bị điên rồi hay không.
Không, có lẽ vốn từ đầu đầu óc của họ cũng không còn khái niệm ‘tỉnh táo’ nữa rồi. Nếu như đây là việc xảy ra khi bị Celes hớp hồn, tôi thực sự không còn từ nào khác để tả nó trừ điên cuồng.
Đẩy người ngồi thẳng dậy, tôi lấy cả hai tay che mặt mình.
.
“…Monica”
“Có chuyện gì nào!”
.
Đi vào trong lều, Monica đang mang theo một chậu nước nóng, cùng với toàn bộ công cụ cần để chuẩn bị cho tôi mặc đồ đàng hoàng. Mặt cô ta đang đỏ rực, và tôi muốn cho rằng việc thấy được cô ta hơi quá hăng hái là ảo giác.
.
“Để tôi chuẩn bị. Cho mọi người tập trung lại đi… tôi chuẩn bị ra trận”
.
Monica ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị. Để chậu nước trên một hộp gỗ gần đó, cô ta lấy ra bộ áo giáp cô ta đã đánh bóng ngày hôm qua vào lúc nào đó tôi không biết.
Khi rời giường, tôi cũng thuận miệng yêu cầu báo cáo tình hình bên ngoài.
.
“Chúng ta như thế nào rồi?”
.
Monica vừa chuẩn bị vừa báo cáo cho tôi. Vì không có thời gian, nên cô ta đang tiếp tục giải thích mà không ngừng tay
.
“Hiện tại, vẫn chưa thay đổi tình huống về việc ai có lợi thế hơn. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi cho rằng rất có thể tình hình sẽ bị đảo ngược. Thương vong đã vượt quá số lượng chúng ta dự đoán. Nếu cứ đà này, kế hoạch sẽ bị làm chậm trễ”
.
Vậy nó đã là tình huống mà chúng tôi không thể ngồi không mà mong chiến thắng được nữa. Vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài ra trận, và tôi đã lấy được sức mạnh để làm điều đó từ Đệ Ngũ.
Có lẽ nào thay vì nhận được sức mạnh này, tôi thà nhận được lời khuyên của ông ấy hơn là bằng chứng cho thấy tôi đã bắt đầu yếu lòng rồi không?
Lắc đầu nhẹ, tôi thở dài.
.
“Có vấn đề gì sao? Cậu có gì bất mãn với Monica này? Đúng là một tên Gà xoa hoa mà. Cứ nói đi. Tôi sẽ ngay lập tức sửa đổi liền, nên nói đi!”
.
Thấy cô ta khóc lóc như thế, tôi hỏi mỉm cười.
.
“Không có gì đâu. Cứ tiếp tục như thế đi. Cô là tốt nhất rồi”
.
Nghe vậy, Monica câm lặng nhìn tôi.
.
“…Xin… xin hãy nói một lần nữa! Đ-đó là một đòn tấn công bất ngờ, nên tôi không kịp bật chức năng ghi hình ghi âm kịp thời, nên nếu được, lần nữa với nụ cười đó. Không, tôi đã có lưu trữ được cảnh đó, nhưng cần phải sử dụng chất lượng ghi hình cao nhất nữa!”
.
Cô ta lần nữa lại nói những lời không ai hiểu được, nên tôi đưa tay lên xoa cằm suy ngẫm. Cuối cùng, tôi quyết định không thỏa mãn yêu cầu đó của cô ta.
.
“Xin lỗi. Tôi có cảm giác không nói sẽ thú vị hơn, nên tôi sẽ không nói”
.
Monica cắn tạp dề của mình đầy tiếc nuối.
.
“Vậy ra cậu định đùa bỡn với tôi như thế sao! Thật đáng tiếc! Dù bất mãn như thế, nhưng cũng đừng coi thường Monica này, thậm chí có thể tận hưởng được cách đối xử này của cậu nữa! Làm đi, đùa bỡn với tình cảm của tôi nữa đi!”
.
Như thường lệ, những phần đáng tiếc của cô ta không bị phần hữu dụng của cô ta che lấp được. Vẫn là Monica của mọi khi.
-
-
-
Sáng sớm thức dậy tôi liền mặc đầy đủ giáp trụ của mình, bước ra chiến trường. Hôm nay, May nói cô ấy muốn tôi cưỡi dạng Kì Lân của cô ấy, nên tôi gắn dây cương, rồi cưỡi lên lưng cô ấy.
Xung quanh tôi, Maksim-san, Aria, Miranda, Gracia, Elza, Marina-san… và làm vai trò hậu cần, Novem, Eva, Clara và Baldoir đang được đóng ở phía sau. Sau cuộc tấn công, nhóm của Novem sẽ dùng Ma Pháp phản kháng lại, cũng như cung cấp hỗ trợ tầm xa.
Đứng trước cánh cổng thành được xây dựng vội vã, chúng tôi đang chờ thời điểm chuẩn bị đầy đủ toàn bộ để tấn công. Maksim-san cưỡi ngựa đến bên cạnh tôi.
.
“Lyle-dono, hôm nay tôi đến có một yêu cầu cá nhân”
“Anh không thể nói nó được ở cuộc họp trước đó sao?”
.
Khuôn mặt Maksim-sam đang rất nghiêm túc. Và rồi anh ấy nói thẳng.
.
“Trước kia, tôi đã từng có một đối thủ là bạn tranh đấu trình độ với tôi. Tôi đã chiến đấu với anh ta vô số lần, và thua nhiều lần hơn thắng. Anh ta luôn luôn mặc áo giáp đen trên người, và Thương pháp của anh ta khi cưỡi ngựa cũng cực kì đáng gờm. Là cái gọi là sự hợp nhất giữa người và ngựa. Có một kẻ đã giết người bạn đó của tôi, và đã cướp đi bộ áo giáp đó cho bản thân”
.
Tôi nhìn về trước.
.
“Tôi đã có nghe. Breid Vamper… một người quen cũ của tôi. Có hơi, không… có một sự thèm khát địa vị cực kì mạnh mẽ”
.
Maksim-san chỉnh lại băng bảo vệ trán của mình.
.
“Cậu có thể giao hắn lại cho tôi không? Dĩ nhiên, chờ sau khi cậu xác nhận điều đó là việc tôi có thể làm cũng được. Nếu như không thể thì tôi cũng chỉ có cách bỏ cuộc mà thôi”
.
Các hiệp sĩ ngay trước cổng thành sử dụng Ma Pháp thổi bay những binh lính bên địch đi. Cơn chấn động làm rung chuyển đến tận nơi này, tôi có thể thấy được một đám mây bụi mù bốc lên ở bên phía kia.
Tiếng súng và tên bắn vang lên không ngừng giữa những lá cờ tung bay một cách tàn bạo.
.
“Tùy tình huống đi”
“Vậy là quá đủ!”
.
Khi cổng thành mở ra, chúng tôi giương vũ khí lên để tấn công. Nắm chặt viên Đá Quý, tôi tưởng tượng ra hình dáng của thanh Roi kiếm. Những lớp trang trí bạc xung quanh nó tan chảy ra, phồng lớn lên biến thành hình dáng của một thanh kiếm trong tay tôi. Một thanh kiếm cực kì đáng ngại, nhưng đã mất một phần sự u ám của mình. Những lằn đen mỏng chạy dọc khắp thân kiếm, mọc ra những đầu gai khiến tôi có cảm giác chạm nhẹ vào đó cũng có thể bị đứt tay.
.
“Lyle-dono, thanh kiếm đó là…?”
“…Một vũ khí phù hợp cho tình huống hiện tại. Chúng ta đi thôi. Tiến công!”
.
Khi tôi giương cao thanh kiếm màu bạc lên, May lao đi. Chúng tôi vượt qua cổng thành mở rộng nhanh hơn bất kì ai, thấy được những binh lính dù có bị thương kinh khủng khắp người cũng không ngừng lao khỏi bụi khói mà tấn công. Họ giương cao đầu Giáo của mình, nhảy về phía tôi.
.
“Cản đường quá”
.
Tôi vung thanh Roi kiếm lên để nó không đánh dính cổ của May, rồi lưỡi kiếm chỉ còn được nối với nhau bằng từng đường chỉ màu lam mỏng, tự động tách ra chém vào các kẻ địch xung quanh.
Thanh kiếm uốn lượn như thể có ý chí của riêng mình, như thể nó là một sinh vật còn sống. Khi tôi nắm chặt chuôi kiếm, tôi có thể gần như nghe được một giọng nói.
.
『 Tiếp. Tiếp nữa! Để ta chém nữa! Để ta giết nữa! 』
.
Sau đó tôi thử đâm thẳng nó ra, mũi kiếm thanh thành một đường thẳng về trước mặt tôi, đâm xuyên ba tên hiệp sĩ. Ngay lập tức vung qua một bên, lưỡi kiếm quay ngang, kéo theo những hiệp sĩ bị nó đâm chết, chém rơi đầu binh lính của họ.
Thanh kiếm có thể một nhát chém giết chết nhiều hơn một người này quả thật là vũ khí phù họp nhất cho tình huống hiện tại.
.
“May… cô có thể đi đến chỗ để không cuốn dính đồng mình không?”
“Cứ để đó cho ta!”
.
May chạy như bay, xả ra từng luồng sét một. Những tia sét đó cũng chạy dọc lưỡi kiếm, khi tôi vung kiếm lên những kẻ bị May lao trúng đều bị chém chết, càng nhiều kẻ khác hơn chỉ bị chém dính nhẹ cũng ngã xuống không cử động được.
Khi May lao lên trời, tôi nhảy xuống dưới, cố gắng vung thanh kiếm kéo dài tầm xa nhất của nó.
Mỗi lần nó mọc lớn lên, những lưỡi kiếm kim loại đang tung bay lại tăng lên, khi vung lên nó lại gào thét rằng không có bất kì ai có thể trốn được. Nó chém chết kẻ địch không màng giáp trụ, da thịt hay xương cốt.
Từng vòi máu tung bay trên không tạo thành một khung cảnh không thể tồn tại, dù là trên chiến trường. Chỉ một nhát chém đó đã chết bao nhiêu người? Tôi đã giết bao nhiêu người?
Những suy nghĩ đó hiện ra trong đầu, nhưng cơ thể tôi vẫn tiếp tục vung thanh Roi kiếm chém hết nhát này đến nhát khác. Cảm giác như có gì đó đang nhập vào người tôi vậy.
Một kẻ may mắn còn sống chỉ bị chém đứt một tay, vừa lấy Giáo của mình chống làm nạng vừa cười phá lên điên cuồng. Sau lưng hắn, nhóm binh tiếp theo đã chuẩn bị Giáo của mình mà lao tới.
.
“Bọn chúng cứ tới mãi không ngừng”
.
Từng tia sét lao từ trên trời xuống. Những tia sét đó có vẻ lả do may xả ra. Nhưng mà dù thế, các binh lính vẫn giương cung lên nhắm cô ấy, những binh lính khác cầm Giáo và Kiếm thì lao đến chỗ tôi. Đạp lên xác đồng minh của mình, không có chút gì sợ hãi.
.
“…Xin lỗi, nhưng ta không có ý định xin lỗi. Cứ việc ghét ta tùy thích”
.
Khi tôi vung thanh kiếm lên, lại một nhóm lớn binh lính ngã xuống. Tôi vung nó lên xoay vòng quanh mình, khi tôi sử dụng sợi chỉ màu lam rút gọn thanh kiếm lại, những binh lính không còn di chuyển được nữa cũng vừa ngã xuống mặt đất.
Ngay lúc đó, các hiệp sĩ mặc giáp đạp lên các binh lính còn sống mà lao đến.
.
“Vướng víu quá. Tránh ra!”
.
Giáp trụ đầy mình. Cây Đại chùy trên tay hắn có lẽ là vũ khí đầy tự hào của kẻ đó. Thủ thế với nó, hắn vung nó lên tấn công tôi.
Trong viên Đá Quý, tôi nghe giọng Đệ Thất.
.
『 Sử dụng một vũ khí lớn như thế, nhưng có thể chỉ sử dụng nửa thân dưới của mình để điều khiển được ngựa. Kẻ này đã là một hiệp sĩ đã được rèn luyện không ít đây 』
.
Tôi chắc chắn hắn là một hiệp sĩ có trình độ, nhưng…
.
“Ngươi mới là kẻ vướng víu”
.
Thanh kiếm tôi vung chém xuống lần nữa kéo dài ra, những mảnh kiếm trườn đi như rắn cắt đôi kẻ địch, bao gồm cả ngựa của hắn. Và rồi, các hiệp sĩ từ bốn phía lao đến đồng loạt dùng Thương tấn công tôi.
Khi tôi giương thanh kiếm lên chờ nó rút trở về…
Đầu của hai hiệp sĩ khác lại rơi xuống. Trên đường về nó đã chém đầu họ.
.
“…Nó đúng là rất đáng tin cậy trên chiến trường. Nhưng giống như vũ khí của Đệ Nhất vậy, thực sự hao Mana quá”
.
Nó tiêu hao rất nhiều. Nhưng mà thông qua chém giết kẻ địch nó lại bổ sung tiêu hao ngược lại cho tôi. Khả năng này…
.
“Là Milleia-san. Chị ấy đúng là vẫn xấu tính như mọi khi”
.
…Cực kì đáng tin cậy, nhưng vì lí do nào đó, khuôn mặt đang ra vẻ của Milleia-san lại hiện ra trong đầu tôi. Chợt, đi cùng hiệp sĩ của mình, một người mặc giáp trụ màu đen xuất hiện trước mặt tôi.
.
“Lyle! Mày còn dám nhảy nhót trước mặt tao!”
.
Khi tôi cảm giác như binh lính đã ngừng lao về phía tôi, Breid lại xuất hiện. Tôi biết là hắn rất thù ghét tôi, nhưng mà như thế này có hơi quá thiếu cẩn trọng đi.
Đệ Tam trong viên Đá Quý bật cười.
.
『 Là tên nhóc từ lúc tiêu diệt Điếu Sư đúng không? Hắn đúng là phát triển theo hướng xấu mà 』
.
Đệ Thất hỏi lại.
.
『 Theo cách ông nói, tôi cho là hắn không hề có bất kì đường nào khác ngoài xuống đúng không? 』
.
Đệ Tam thở dài.
.
『 Không hẳn, vẫn còn một cơ hội rất nhỏ. Hắn đã có cơ hội để từ đó tấn thăng lên, trở thành một người tử tế. Nhưng mà bây giờ hắn đã đến trước mặt Lyle, đã hết rồi. Chúng ta chỉ còn có thể đánh bại hắn ở đây mà thôi 』
.
‘Đánh bại’ của Đệ Tam có nghĩa là giết
.
“…Mặc áo giáp nhìn có vẻ ngầu quá nhỉ. Cảm giác ‘cao thượng’ như thế thấy sao hả?”
.
Tôi chỉ định chọc giận hắn một chút, nhưng lại rất có hiệu quả. Hắn liền giơ cao tay trái lên, vung về phía tôi. Các hiệp sĩ xung quanh liền bắt đầu lao đến. Tôi có thể cảm giác được những hiệp sĩ đó vừa sử dụng Skill.
.
“Ngu ngốc! Đối mặt số lượng như thế này, một mình lao vào kẻ địch là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm! Tao sẽ giết mày ngay tại đây, lấy đầu mày làm gương cho kẻ địch…”
.
Thấy hắn quá tự tin vào chiến thắng của bản thân như thế, tôi chợt mỉm cười. Bởi vì làm thế sẽ khiến hắn tức giận hơn nữa.
.
“Ta ở đây là vì ta tin tưởng mình có thể thắng. Và đến tận bây giờ, cảm giác đó cũng chưa hề thay đổi”
.
Tôi vung thanh Roi kiếm lên hút Mana từ những cái xác xung quanh mình. Milleia-san đã nói rằng viên Đá Quý đang tăng sức mạnh lên, và có vẻ như nó bắt đầu ảnh hưởng rõ rệt nhất đến vũ khí của các tổ tiên.
Mũi thanh kiếm đáng ngại này đã hoàn toàn biến thành hình dáng đầu một con rắn. Và cơ thể con rắn bạc u ám đó nhìn giống như nó mọc ra từ phía chuôi kiếm…
.
“Ăn hết bọn chúng”
.
Chỉ bằng một lời của tôi, nó liền lao ra tấn công. Thanh kiếm bạc to lớn đó bắt chước theo hành động của một con rắn, quấn quanh rồi giết chết toàn bộ binh lính và hiệp sĩ dám đến gần. Máu dính trên thân kiếm bạc từ từ ngấm vào trong, tăng lượng Mana nó hút đi.
Khi không còn đồng minh nào xung quanh, Breid rõ ràng cực kì bối rối. Tôi đã nhắm đến tất cả mọi người trừ hắn, và thanh Roi kiếm cũng làm theo lệnh của tôi.
.
“C-cái gì. Mày đã làm gì!? Đồ hèn hạ! Lũ các người, lũ hơm hĩnh các người núp sau những thứ vũ khí mạnh mẽ đó! Đạp lên những người xuất thân thấp kém như tao mà leo lên! Tao cuối cùng đã đến được… cuối cùng cũng đến được đây rồi vậy mà!!”
.
Khi các binh lính đồng minh hắn lần nữa lao đến tấn công tôi, Breid cố gắng trốn đi ra sau lưng họ. Tôi thoáng nghĩ rằng hắn đang không bị Celes hớp hồn, nhưng có vẻ như không phải vậy. Đệ Thất thở dài.
.
『 Thật tình. Lấy xuất thân của mình làm cớ và đây chính là kết cục. Còn không đáng làm cặn bã dưới chân Lyle nữa 』
.
Tôi biến thanh kiếm trở về hình dạng ban đầu của mình. Thấy thế, Breid có lẽ cho rằng tôi đã mệt, nên ngừng rút lui.
.
“Đ-đúng rồi! Mày làm sao có thể tiếp tục được với những đòn tấn công như thế chứ! Tao thắng rồi. Tỏ ra tinh tướng như mày, cuối cùng vẫn là tao thắng!”
.
Các binh lính đang ngày càng đến gần. Nhưng tôi không động lưỡi kiếm nữa.
.
“Sai rồi. Ta không cần làm gì nữa. Thực sự ngươi cho rằng ta đến trung tâm đội quân hoành hành là vì giết hết tất cả sao? Chỉ cần ở đây hỗn loạn, thì phía tiền tuyến đang đánh nhau cũng sẽ bị ảnh hưởng. Và người sẽ đánh với ngươi cũng không phải là ta”
.
Sét tiếp tục rơi xuống quanh tôi. May từ trên trời suốt thời gian qua vẫn tấn công không ngừng, hơn nữa từ phía sau lưng tôi còn có lửa và băng bốc lên nuốt chửng các binh lính và hiệp sĩ.
Cưỡi trên ngựa, một hiệp sĩ duy nhất vượt qua mặt tôi. Bão cát bốc lên theo sau anh ta khi anh ta tiến công, người hiệp sĩ đó đạp lên binh lính kẻ địch, bọc lấy ngựa của mình bằng một lớp giáp bằng cát.
Tôi có thể thấy được đồng minh đang dần tiến tới nhờ Skill của Đệ Ngũ và Đệ Lục. Một đợt tấn công bị giảm nhiệt so với trước đó không còn ý nghĩa gì với chúng tôi hiện tại nữa.
Maksim-san lao đến tấn công Breid nhảy lên đâm xuống đánh Breid ngã xuống khỏi ngựa của mình.
.
“…Đứng lên. Đối thủ của ngươi là ta”
.
Breid ngã xuống đất. Khi hắn dùng kiếm của mình đỡ bản thân đứng dậy, mái tóc đen của hắn đã bù xù hẳn lên. Mũ giáp của hắn cũng rớt xuống, nhìn Maksim-san, hắn gào lên với những người xung quanh.
.
“C-các ngươi làm gì vậy hả! Giết hắn!”
.
Hắn cố gắng cầu giúp đỡ từ xung quanh, nhưng dù bị kẻ địch tấn công thì Maksim-san vẫn không chút chần chờ. Bởi vì những thanh Kiếm và Giáo kia không đủ sức xuyên qua lớp giáp bằng cát của anh ta.
Từ sau lưng anh ta mọc ra từng cánh tay bằng cát, chém chết kẻ địch bằng vũ khí cát của mình.
.
“Ta biết mình nhìn giống một chiến binh. Nhưng ta cũng rất giỏi Ma Pháp nữa”
.
Mặc dù tôi có cảm giác cách anh ta sử dụng Ma Pháp có phần sai lầm, nhưng nếu bản thân anh ta không có vấn đề gì thì cứ nói anh ta giỏi Ma Pháp cũng được.
-
-
-
…Breid ngước nhìn hiệp sĩ trước mặt mình.
.
“Nào, thủ thế đi”
.
Maksim là một hiệp sĩ có tiếng ở Bahnseim. Chỉ đón một đòn tấn công duy nhất của anh ta thì Breid đã biết ngay là mình không thể nào thắng được. Hắn ít nhất đủ trình độ để hiểu điều đó.
Khi nhìn xung quanh, hắn thấy đồng minh của mình đang chống cự những kẻ địch khác, còn rất ít để cứu giúp hắn. Và số ít đó cũng đang bị Maksim chém chết ngay tại chỗ nữa.
.
“C-chưa xong đâu. Đối mặt nhiều binh lính sẵn sàng chịu chết thế này, dù các người có vùng vẫy như thế nào…”
.
Ngay sau đó ở phía tiền tuyến có chấn động. Một con Golem cỡ lớn đã xuất hiện. Mang đầu của một con sư tử, mặc áo giáp mọc ra vô số cánh tay từ phía sau lưng. Mỗi cánh tay cầm một cây vũ khí riêng, đang giày xéo kẻ địch quanh mình.
.
“C-cái đó…”
.
Thấy Breid há hốc mồm ra, Maksim gương cây Thương của mình ra. Breid lăn qua một bên né nó đi, trong khi các binh lính và hiệp sĩ tiếp tục lao đến chỗ Breid chịu chết.
Maksim nhìn mặt Breid.
.
“Vốn dĩ, chúng ta muốn tránh một trận chiến như thế này. Ta rất muốn than phiền vì phải cho thấy át chủ bài của mình sớm như thế, nhưng quan trọng hơn, chúng ta đang chiến tranh. Trong chiến tranh lẽ ra không phải là đánh bại một đội quân lớn với một lực lượng nhỏ.
.
Breid ngồi bệt ra đất, lấy hai tay cố đẩy bản thân lui về sau.
.
“Đ-đừng có đùa… ý ngươi là các ngươi nương tay với chúng ta!?”
“Không, sai rồi. Ta đang nói ngươi không phải là kẻ địch chúng ta tập hợp lực lượng lại để đối phó. Hãy tự hào đi. Ngươi đã kích thích được sự nghiêm túc của tổ đội Lyle”
.
Nghe thế, Breid đậm mạnh xuống sàn. Hết lần này đến lần khác.
.
“Cứ như thế, các người… cứ như thế, các người lại coi thường kẻ thấp kém hơn bản thân! Tài năng, phả hệ… những kẻ có những thứ đó đặc biệt lắm sao hả!? Vậy thì kẻ duy nhất đối mặt được với các ngươi chính là kẻ không có bất kì thứ gì như ta!”
.
Breid lấy ra lọ thuốc đã nhận được từ Celes, kề lên môi uống. Nốc cạn nó xuống, hắn nhìn Maksim với một vẻ mặt mỉa mai. Maksim vẫn không để lộ sơ hở nào cho hắn bắt lấy.
.
“S-sự thong thả đó sẽ chính là lí do ngươi chết. Loại 【 Thuốc Quỷ 】 này chính là sản phẩm hoàn thiện của các nhà nghiên cứu từ Zayin bỏ trốn đi! Trả giá cho tội lỗi làm ta nổi giận, ngươi s…ẽ…!”
.
Khi làn da của Breid biến thành một màu tím đẫm, mạch máu của hắn cũng nổi căng lên thấy rõ, khiến hắn bắt đầu phun ra máu. Máu của hắn từ đỏ đã biến thành tím, rồi biến hẳn thành xanh lá, cơ thể hắn cũng từ từ trở nên to lớn hơn, quần áo và giáp trụ hắn mặc trên người bị rách ra.
Maksim nhìn hắn rồi chỉ nói một câu.
.
“Vậy ra đó là át chủ bài của ngươi? Nhưng lại là một hình dáng đáng thương hại như thế”
.
Chỉ thấy một chút cảm xúc từ bên trong áo giáp cát của Maksim, Breid không thấy được cơ thể bản thân đã biến thành như thế nào. Nhìn hai tay mình, hắn thấy được chúng căng phồng lên đáng sợ. Bàn tay đó biến hẳn thành một màu tím bệnh hoạn, từng gân máu dày cộm co giật mãnh liệt.
Hắn tiếp tục nhìn xuống người mình, thấy nó càng lớn lên nữa. Nhưng hình dạng đó…
.
“Cái gì thế này… chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy, Celes-samaaaaa!!”
.
Cái đầu của một con sâu sừng màu tím, cứ như bị dán lên nửa trên cơ thể của một con người. Đứng ở đó là của một con quái vật hình dáng dị hợm không ai nghĩ là thành công được…