Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1314

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Không biết con lớn lên sẽ giống ai đây, Đệ Thập Ngũ - Lưỡi đao tàn khốc

…Trên tường thành bao quanh Beim, các binh lính của nó đang bắn tên xuống dưới.

Nhưng đối mặt đội quân Bahnseim bao vây họ từ mọi phía trừ bến cảng, dù họ có cung tên, súng đạn đầy đủ đi nữa cũng không gây được sát thương gì ra hồn.

Nhưng về mặt Ma Pháp thì có thể cảm giác được Beim mới là phía đang có lợi thế hơn. Các pháp sư trình độ cao thuộc Guild Thám Hiểm Giả liên tục sử dụng Ma Pháp đầy tự hào mình xuống bắn xuống dưới. Và Bahnseim chỉ có thể đứng chống đỡ, đôi khi mới bắn ngược Ma Pháp lại trả đũa.

Nếu như có thể tiếp tục như thế, liệu Bahnseim có thể nào bị Ma Pháp đánh tan xác không? Sĩ khí của Beim hơi dần khôi phục.

Đội trưởng các đội Thám Hiểm Giả lớn đang thống lĩnh ở nơi mà phía Bahnseim tấn công dữ dội nhất.

.

“Hãy cho những con chó săn Bahnseim đó biết mặt! Lũ quái vật chúng ta mỗi ngày đối mặt còn đáng sợ hơn bọn chúng gấp nhiều lần!”

.

Lời nói đó không sai lầm. Nhưng mà nó lại quên đi mất cái gì mới là đáng để họ sợ hãi nhất.

Trong khi đồng bạn của ông ta liên tục tấn công bằng Ma Pháp hoặc là cung tên xuống dưới, Bahnseim tiếp tục phòng vệ. Sử dụng khiên Ma Pháp, họ đang cố gắng hết sức mới tạm chống cự lại được… hoặc ít ra nhìn có vẻ thế…

-

-

-

…Trụ sở lực lượng xâm lược Beim của Bahnseim.

Trong đó, các tướng lĩnh đã tập hợp lại, vừa nghe âm thanh nổ tung vừa cảm giác được cơn chấn động bên ngoài mà tiếp tục cuộc họp của họ.

Không có bất kì ai có vẻ gì là sợ hãi cuộc công kích dữ dội của Beim. Thậm chí, họ đang tỏ ra hết sức thanh thản.

Tổng tư lệnh lên tiếng trước.

.

“Có vẻ như đám người ở Beim cũng có chút tài cán, nhưng ta chắc chắn chúng ta có thể tiếp tục theo đường bình thường được. Chỉ cần ở đây chờ đủ lâu thì kẻ địch cũng sẽ tự kiệt sức mà chết thôi”

.

Một trong những tướng lĩnh đáp lại.

.

“Tàu đã được chuẩn bị để tấn công từ hướng biển. Bọn họ vừa cướp bóc một ngôi làng ở ven biển nên sẽ mất một thời gian ngắn để làm quen được”

.

Tổng tư lệnh gật đầu.

.

“Cứ để họ huấn luyện cho đàng hoàng một chút đi. Tốt hơn là vội vã rồi vấp té. Chúng ta có lợi thế về binh lực, chỉ cần phải ở đây đặt áp lực cho kẻ địch là được. Dù làm gì cũng không thấy chúng ta suy chuyển chút nào, ta tự hỏi tốn bao lâu thì tinh thần của Beim sẽ sụp đổ hoàn toàn…”

.

Một trưởng đoàn hiệp sĩ báo cáo tình huống xung quanh.

.

“Beim dường như đã thu một số lượng không nhỏ dân di cư từ các thị trấn và làng ở khu vực lân cận. Tôi cho rằng họ vẫn còn đủ lương thực, nhưng mà phải chống đỡ nhiều miệng ăn như thế thì là không thể nào kéo dài… hơn nữa họ còn chưa trải qua chiến tranh quy mô như thế này bao giờ cả. Có lẽ bọn họ còn mỏng manh hơn chúng ta tưởng nữa”

.

Beim đã từng sử dụng lính đánh thuê để can thiệp các cuộc chiến tranh mà trở nên trù phú, nhưng bản thân nó thì chưa bao giờ rơi vào tình trạng phải tự mình trải nghiệm lấy chiến tranh cả. Không có bất kì thống lĩnh nào bên đó từng trải qua những cuộc chiến tranh quy mô đến mức này, và bên Bahnseim biết rõ Beim cũng chưa có được biện pháp chống cự hiệu quả nào.

Không, phải nói là họ có thể cảm giác được chuyện đó trong xương mình.

.

“Chúng lẽ ra phải tìm một tướng quân già đã giải ngũ nào đó, đầu tư tiền bạc để có được kiến thức và tầm nhìn của ông ta. Ta không hiểu được tại sao Beim chuyện đơn giản như thế cũng không làm được nữa”

.

Người đáp lại câu hỏi của tổng tư lệnh là một tướng lĩnh trẻ.

.

“Có lẽ do bọn họ coi thường chiến tranh đi? Dù rằng bọn họ quanh năm suốt tháng đều nhúng tay vào chiến tranh, nhưng đa số cũng chỉ là những cuộc chiến nhỏ lẻ. Theo những gì tôi nghe được từ các ngôi làng bị cướp bóc, bọn họ quá tin tưởng vào khả năng của Thám Hiểm Giả. Thực sự cho rằng một người địch được một ngàn sao?”

.

Các Thám Hiểm Giả chuyên trị quái vật… người dân của Beim quá mức sai lầm về khả năng thực sự của họ. Các thương nhân ở ngoài Beim mua bán cũng như thế.

Một trong các tướng lĩnh cười phá lên.

.

“Lấy một địch ngàn sao? Đúng là khi còn tí tẹo ta cũng từng tin tưởng chuyện đó. Nhưng mà thực tại không ngọt ngào như thế. Ở đây không hề có tên vô năng nào lại thực sự đặt hết gánh nặng lên một người thực sự có trình độ như thế cả, đúng không tổng tư lệnh?”

.

Dựa dẫm một người xuất sắc duy nhất chống được một ngàn, nói ngược lại thì, chỉ cần một người đó mất đi, tổng thể của bọn họ cũng sẽ sụp đổ ngay chớp mắt.

Nếu như Thám Hiểm Giả là những Anh Hùng xuất sắc của Beim, vậy họ cũng chỉ cần phải chờ tinh thần các Thám Hiểm Giả đó sụp đổ là được. Tổng tư lệnh mỉm cười nhẹ.

.

“Đúng thế. Giờ thì, liệu tinh thần của Beim sụp đổ trước, hay là kế hoạch chúng ta đặt ra sẽ thành công trước? Hãy đặt cược đi các quý ông”

.

Các tướng lĩnh của Bahnseim cười phá lên…

-

-

-

Nửa đêm.

Hơi lui lại về sau, tôi nắm lấy viên Đá Quý mà nằm ngủ. Tôi đã ăn no, lau sạch người, khi nằm lên giường tôi cũng ngay lập tức nhắm mắt lại. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Và May cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Tôi cảm giác được tâm trí mình đi vào trong viên Đá Quý, và khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã ở trong phòng bàn tròn của viên Đá Quý.

Người đang chờ đợi tôi ở đó là Đệ Ngũ, đang ngồi trên bàn. Ông ấy làm một vẻ mặt nghiêm túc.

.

『 Vậy là con cũng đã tới. Đi theo ta. Ta sẽ dạy cho con Skill của mình, giao cho con món vũ khí phù họp nhất cho tình huống hiện tại. Hãy cầm lấy thanh Roi kiếm của ta. Kết thúc cuộc chiến đáng ghét này ngay lập tức đi 』

.

Skill Map của Đệ Ngũ… là một Skill để nắm giữ địa hình xung quanh. Tôi đã suy nghĩ không ít về việc tại sao ông ấy lại muốn một Skill như thế.

Đệ Nhất là cường hóa. Đệ Nhị là giao cho người khác khả năng sử dụng Skill của mình. Đệ Tam là ảnh hưởng tâm trí. Đệ Tứ tăng tốc độ… và Đệ Ngũ lại có được khả năng hiểu rõ môi trường xung quanh mình.

Tôi cho rằng lí do ông ấy cần nó là vì tình huống thời đại đó. Lúc mà còn không ít những tên cướp trốn vào lãnh thổ của Gia tộc Walt mà hoành hành. Thay vì Skill của Đệ Lục để tìm ra vị trí kẻ địch, của Đệ Ngũ cần kiến thức về địa hinh của ông ấy để có thể sắp đặt những điểm phòng thủ, cũng như dự đoán trước hướng xâm lược của kẻ địch.

Khi ông ấy nhảy từ trên bàn xuống, đi về phía phòng mình, Đệ Tam và Đệ Thất ngồi trên ghế tiễn ông ấy đi. Khi Đệ Ngũ liếc hai người họ, họ cũng gật đầu.

Nhưng ngồi trên ghế của Đệ Ngũ, Milleia-san vẫn không có vẻ thõa mãn. Không, tôi chắc chắn chị ấy hiểu được. Rằng nhất quyết phải tiễn ông ấy đi một cách hoành tráng không còn quan trọng trong tình huống hiện tại của chúng tôi nữa. Chị ấy đứng lên.

Đệ Ngũ nhìn chị ấy.

.

『 Milleia…đừng cản ta nữa 』

『 Con sẽ không cản phụ thân. Nhưng mà phụ thân sẽ không cô đơn sao? 』

.

Nghe thế, Đệ Ngũ nhún vai.

.

『 Ta không có một mình. Đã có người ở trong phòng chờ ta rồi 』

.

Milleia-san lắc đầu, rồi lẩm bẩm gì đó như là ‘thật tình, phụ thân vẫn cứ thế’. Khi tôi và Milleia-san đi vào trong phòng Đệ Ngũ, tôi nghe được giọng của Đệ Thất

.

『 …Dì 』

Đáp lại ánh mắt lo lắng của ông ấy, Milleia-san mỉm cười mà vẫy tay

.

『 Không cần phải lo. Tôi không cản trở ông ấy nữa đâu. Với lại Brod-kun… phần đó của cậu vẫn không thay đổi chút nào. Đúng là làm tôi hoài niệm mà 』

.

Hoài niệm điều gì? Đó là chuyện chỉ có Milleia-san và Đệ Thất hiểu được. Tôi đi xuyên cánh cửa, bước vào kí ức của ông ấy.

-

-

-

Bầu trời đầy những đám mây xám xịt, một chiến trường có thể đổ mưa bất kì lúc nào.

Không, cuộc chiến đã kết thúc rồi. Xung quanh đầy xác những người đã ngã xuống, xác những người tôi cho là thuộc về Gia tộc Walt thì được xử lí rất cẩn thận. Ngược lại, những kẻ địch mặc áo giáp đầy đủ - tự xưng là ‘cướp’ – để tránh khả năng có ai còn giả chết, các binh lính Gia tộc Walt đi đến từng nơi một lấy Giáo đâm xuyên từng người.

Nhưng có quá nhiều những cái xác tả tơi khắp nơi, thật khiến tôi tò mò không biết họ bị giết như thế nào. Đệ Ngũ nhìn Fredricks, đang ngồi trên ghế nhìn về phía những kẻ cướp này.

Những tên còn sống sót bị lột sạch không còn gì trên người rồi bị bắt trói lại. Họ đều bị giải đến trước mặt Fredricks, đều cúi mặt xuống không ngẩng lên.

.

“…Đệ Ngũ, những kẻ này là cướp sao?”

.

Đệ Ngũ cười nhẹ.

.

『 Tự xưng là cướp. Thực tế, đây là một trong những chư hầu của Gia tộc Walt, cùng một đám người bọn họ cho vào từ lãnh thổ lân cận. Bọn họ lợi dụng các chư hầu này làm ván cầu để cướp bóc tàn phá lãnh thổ của ta. Và chỉ tự xưng là cướp khi cần làm việc xấu. Ừ, Lãnh Chúa cũng chỉ khác ăn cướp một đường nhỏ, đã từng có người nói như thế. Con có thể thấy được lí do. Trong cuộc chiến, những tên từ Bahnseim kia cũng đã cướp bóc hết mình không phải sao? Đó là chuyện con ở đâu cũng thấy được. Không có gì hiếm cả 』

.

Khi tôi làm một vẻ mặt nhăn nhó, Đệ Ngũ và Milleia-san bật cười. Dường như không phải họ đang chế nhạo tôi, mà họ đang thực sự vui vẻ. Đệ Ngũ gật đầu

.

『 Chính là như thế. Cảm giác đó rất quan trọng. Mặc dù chính ta cũng đã quên nó đi rồi 』

『 Phụ thân 』

.

Khung cảnh xung quanh từ từ chuyển động bình thường lại. Một trong những tên cướp ở đây là một kẻ hay đi cùng thằng bé quý tộc từng cười nhạo Fredricks. Hiện tại hắn đã lớn lên thành một chàng trai trẻ, nhưng bây giờ bị đè xuống như một tên cướp trước mặt Fredricks, bị các binh lính xung quanh đá lăn tới.

.

『 L-lũ khốn! Đừng cho là các người sẽ được nhẹ nhõm khi làm như thế với ta. Chúng ta có lẽ thua ở đây, nhưng khi ta về nhà… 』

.

Tôi hơi nghiêng đầu.

.

“Về nhà? Hắn ta làm như thế này mà còn muốn về?”

.

Khi thấy tôi không tin được, Milleia-san giải thích.

.

『 Thời điểm này, các Lãnh Chúa xung quanh còn đang thông đồng với nhau. Mặc dù đến lúc chị em chúng chị lớn lên thì đã không còn nữa. Dựa trên tình huống lúc này, chúng ta đã phải mang hắn đến Centralle, dùng hắn làm một nhân chứng cho sự tùy hứng của đức Vua. Hoặc nói đúng hơn là dùng làm bằng chứng 』

“Không còn nữa? Lí do việc đó không tiếp tục là…”

.

Đệ Ngũ đáp lại với một giọng vô cảm.

.

『 Bởi vì ta đã tự tay phá vỡ cái luật đó. Một quy tắc chỉ vùng hẻo lánh có. Có lẽ ở nơi khác con cũng thấy được, nhưng nói ngắn gọn thì, đó là hòa giải. Ta cũng sẽ bổ sung là hòa giải giữa Lãnh Chúa với nhau. Mấy kẻ này coi việc này như một loại thú vui vậy 』

.

Tôi bắt đầu có cảm giác khó chịu với chàng trai trẻ đang bị bắt trói trong kí ức của Đệ Ngũ này. Milleia-san cảm giác được cảm xúc của tôi rồi gật đầu.

.

『 …Theo quy tắc của Gia tộc Walt, tất cả kẻ cướp đều sẽ bị tử hình. Chém đầu. Xác sẽ bị treo lên để làm gương 』

.

Một người lính mang theo một cây rìu lớn bước ra trước mặt những kẻ cướp này. Tên trẻ tuổi kia hô lên như chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

.

『 N-ngừng lại! Đừng hòng ta sợ hãi lời đe dọa khống của các ngươi! Nếu như làm thế, thực sự sẽ có một cuộc chiến tranh nổ ra với Gia tộc Walt! 』

.

Các quý tộc chư hầu xung quanh đi cướp bóc cùng kẻ đó cũng như thế. Vẻ mặt của họ biến từ kiên cường thành vội vã.

.

『 Xin hãy ngừng lại! Nếu như làm như thế, thực sự sẽ không còn quay đầu được nữa… c-c-chúng tôi thề sẽ không làm những điều như vậy nữa từ nay trở đi! 』

.

Đúng là một cảnh khó nhìn. Tôi thậm chí còn không cười nổi. Nhưng Đệ Ngũ thì lại đang cười nhạt.

.

『 Quá tệ đúng không? Đây chính là tình hình lúc đó. Cho rằng quy tắc của khu vực là tuyệt đối, bọn chúng cho rằng làm như thế không có chút rủi ro nào cả. Có nhiều lí do và yếu tốt khác nhau cho điều này, nhưng mà phần lớn là vì hiện tại không có bất kì nguy cơ nào từ các quốc gia xung quanh. Nếu như có thì cũng chỉ ở mức mâu thuẫn nhẹ. Đệ Tam đã đe dọa tên nửa vời tham chiến tranh kia quá mức, khiến cho chiều hướng phát triển sau đó của quốc gia thay đổi hoàn toàn. Những kẻ này cơ bản mà nói là quá buồn chán. Lẽ ra bọn hắn cứ im lặng mà phát triển lãnh thổ của mình phải tốt hơn không 』

.

Fredricks đứng dậy, rút thanh kiếm bên hông mình ra. Có một thứ nhìn giống nút bấm ở phần chuôi kiếm. Từng lằn đen một xuất hiện trên lưỡi kiếm, và rồi thanh kiếm kì lạ đó… thanh Roi kiếm hiện ra hình dáng thực sự của mình

.

『 Ta không nghe được các người nói gì cả. Những kẻ ở đây đều là cướp. Ta không thấy bất kì ai khác cả. Đầu các người sẽ lăn xuống ngay tại đây. Ngoài ra. Ta sẽ tiêu diệt một Nhà chư hầu của mình. Nếu như có gì than phiền, ta chắc chắn con trai của kẻ nào đó sẽ chạy đến Centralle mà than khóc. Rằng cha hắn đùa giả làm cướp mà bị Lãnh Chúa của mình chém đầu! 』

.

Fredricks vung thanh kiếm lên. Quét ngang qua một bên, lưỡi kiếm trường như một sinh vật sống, chém rơi đầu từng tên hiệp sĩ và binh lính còn sống của nhà chư hầu. Từng cái đầu một rơi xuống đất… thanh kiếm bị nhuộm đỏ từ số máu dính trên đó rũ xuống như một cây roi, rồi rút trở về chỗ Đệ Ngũ dưới dạng kiếm.

Cổ những tên cướp bị trói xung quanh phun ra máu rồi đồng loạt ngã xuống. Thấy cảnh đó, tên trẻ tuổi kia gào lnee.

.

『 N-ngừng lạiiiii!! Ngươi sẽ không lấy được tiền chuộc nếu làm như thế này! Nhưng nếu là ta, có lẽ sẽ đủ đổi lấy vài trăm xu Vàng từ… 』

.

Tên trẻ tuổi đó gào thét, dù vẫn đang bị trói nhưng vùng vẫy hết sức cố bỏ trốn. Các binh lính còn lại của hắn cũng nhìn cảnh đáng thương hại đó. Fredricks giơ thanh kiếm nhuộm đỏ bằng máu của mình lên, đạp lên lưng hắn để giữ hắn yên dưới đất. Thanh Roi kiếm kề lên cổ kẻ địch của ông.

.

『 Ta không cần thứ đó. Ngươi cho rằng tốn bao nhiêu tiền mới xây dựng được một ngôi làng chứ hả? 』

『 V-vậy ta sẽ xây dựng lại ngôi làng này! Ta sẽ biến nó lại như cũ! Chỉ là một ngôi làng nhỏ mà thôi. Cũng không có gì đặc biệt, nhưng Gia tộc của ta sẽ bỏ tiền ra xây dựng lại nó! Chỉ là một ngôi làng nhỏ bé có gì đáng giận như thế chứ! H-hay là ngươi còn giận vì chuyện trước kia? Vậy ta xin lỗi. Ta sẽ đưa một lời xin lỗi chính thức! Hãy rút kiếm lại đi! 』

.

Một ngôi làng nhỏ duy nhất… dù có thu thuế mỗi năm cũng không đến được 100 xu Vàng. Dù có để yên thì nó cũng sẽ tăng dân số lên, rồi cày cuốc để tự nuôi sống bản thân. Với tên trẻ tuổi này, nó chỉ là một ngôi làng nhỏ không hơn không kém. Hắn có một cách suy nghĩ khác hẳn so với người được nuôi lớn trong Gia tộc Walt.

Fredricks đáp lại.

.

『 Vậy sao. Vậy ra ngươi định khiến ngôi làng này trở lại như cũ 』

『 V-vậy ngươi chấp nhận sao? Vậy thì… 』

『 Như thế này nghe sao hả. Không có chút thay đổi nào, trả lại mọi thứ như cũ. Trả lại những căn nhà, những công cụ ngươi đã đốt cháy, trả lại toàn bộ dân làng còn sống cho ta. Nếu như làm được, ta không cần tiền chuộc. Ta cũng không quan tâm quá khứ gì cả. Ngươi sẽ được thả về ngôi nhà yên ấm của ngươi ngay lập tức. Làm ngay cho ta! 』

.

Tên trẻ tuổi kia câm lặng há hốc mồm ta

.

『 Đ-đừng đùa với ta! Làm sao ta lại có thể… 』

.

Rồi đầu hắn bay đi. Khuôn mặt của Fredricks còn trẻ đã thề báo thù nhìn cực kì thâm trầm. Fredricks bước đi khỏi cái xác tên trẻ tuổi đó rồi lau đi vết máu trên kiếm. Sau đó ra lệnh không chút quan tâm

.

『 Giết sạch cho ta. Treo xác bọn chúng lên làm gương. Cắm bọn chúng lên cọc gỗ để làm sao người nhà hắn nhận ra. Nếu như việc đó khiến chúng xâm lược, chúng ta cũng sẽ đáp trả đầy đủ 』

.

Ông ta cực kì thờ ơ. Tiếp tục kiểm tra lại cơ quan trên thanh kiếm của mình thay vì để ý kẻ ông ấy vừa giết, rằng ông ấy đang thực sự lo lắng sợ thanh kiếm bị hư hỏng hơn cái gì khác. Các binh lính cầm rìu đi về phía những hiệp sĩ và binh lính kẻ địch tự xưng là ‘cướp’, và tôi nghe được tiếng gào thét.

Milleia-san nói một cách hơi mệt mỏi

.

『 Lúc đó, phụ thân thực sự rất tàn nhẫn 』

.

Đệ Ngũ, lầm bầm

.

『… Ta không thể nghĩ ra cách nào khác lúc đó. Không, phải nói là ta không muốn nghĩ ra 』

.

Trong cảnh đó, một nhóm người đi đến chỗ Fredricks. Là các dân làng.

.

『…Fredricks-sama 』

.

Trong tay họ nắm chặt những vũ khí của những kẻ ‘cướp’ kia. Người già, phụ nữ, trẻ em… ánh mắt đầy thù hận, họ cầu xin Fredricks.

.

『 Xin hãy để chúng tôi giết chúng 』

.

Nghe thế, Fredricks ra lệnh các binh lính cầm rìu đang làm việc của mình.

.

『 Các anh có thể ngừng lại. Để việc còn lại cho những người này đi. Chúng ta sẽ treo toàn bộ xác bọn chúng lên. Hãy nghĩ kĩ những gì tiếp đến sau khi các người giết chúng 』

.

Các dân làng gật đầu, rồi cầm vũ khí trên tay tiếp cận các binh lính. Tôi nghe được tiếng họ gào lên đầy phẫn nộ và nghẹn ngào. Là những âm thanh chỉ nghe mà đã khiến tôi muốn nhắm chặt mắt lại.

.

『… Thực sự, ta lẽ ra không nên làm chuyện như thế. Ta rất hối hận lúc này. Nhưng mà ta ở thời điểm này đã thề báo thù lại cho rằng đây chính là quyền lợi tuyệt đối chính xác 』

.

Tôi hỏi Đệ Ngũ.

.

“Không phải vậy sao?”

『 Ai mà biết được? Cũng không có cách nào để biết đúng không. Họ đã cảm ơn ta vì chuyện đó. Ta cũng thấy không ít các dân làng sau đó hối hận. Ta không thể nói được cho con biết như thế nào mới là đúng. Nhưng ta có thể nói cho con biết 1 chuyện: Lyle, đừng trở nên giống ta. Con có lòng thù hận. Nhưng mà đừng báo thù như ta đã báo thù. Đối với ta, sự nuối tiếc lúc đó là cảm giác dữ dội nhất còn lại. Sự thỏa mãn chỉ tồn tại trông 1 chốc lát mà thôi 』

.

Chợt, khung cảnh thay đổi. Đây là dinh thự Gia tộc Walt.

Bị những người xung quanh thúc đẩy, Fredricks đang hướng đến một căn phòng

.

『 Fredricks-sama, nhanh lên! 』

『 Là một đứa con trai khỏe mạnh! 』

『 Nhanh lên nào! 』

『 Đừng lề mề như thế! 』

『 T-ta biết rồi. Ta đang đi đây 』

.

Họ là những người phụ nữ bụng đang căng lớn. Đều là những vợ bé của Đệ Ngũ, xung quanh họ là những người hầu

.

『 Đừng chạy mà! Tôi xin mọi người, đừng chạy như thế! Fredricks-sama, xin ngài hãy nói gì đó với mọi người đi! Nếu như lỡ họ bị té rồi bị thương thì sao!? Phu nhân và thiếu chủ không chạy đi đâu hết mà! 』

.

Khi tôi nghe một giọng của ai đó gần như giống hệt Baldoir, Fredricks đã bị vợ bé của mình đẩy vào trong phòng.

Trong đó là một đứa bé chỉ vừa mới sinh ra. Cậu bé đang khóc một cách đầy hăng hái, còn người phụ nữ là vợ cả của ông ấy đang mỉm cười ôm đứa bé đó.

.

『 Mình ơi, là một bé trai khỏe mạnh 』

.

Có lẽ vui mừng vì đã sinh ra con an toàn, người phụ nữ bắt đầu bật khóc. Nhìn đứa bé, Fredricks dương như đang cố gắng che giấu sự vui mừng của bản thân.

.

『 V-vậy sao. Cô đã làm hết mình rồi. T-tốt lắm…! 』

.

Ông ấy vươn tay ra, nhưng ngay khi sắp chạm vào đứa bé, Fredricks chợt rút tay lại, nhìn thẳng vào lnogf bàn tay mình. Đệ Ngũ nói cho tôi biết suy nghĩ của mình lúc đó.

.

『… Ta không muốn chạm vào nó với bàn tay dính máu của mình. Ta cho rằng như thế cũng sẽ khiến nó bị vấy bẩn như ta. Ngay lúc đó, ta cảm giác được sự hối hận cực độ. Dĩ nhiên, những người ta đã giết cũng đều có gia đình của riêng họ. Theo quan điểm của những gia đình đó, ta có lẽ là một mục tiêu họ cần báo thù. Ta tự hỏi tại sao… khi nghĩ như thế, ta đã suýt nữa tan vỡ. Một chuyện hiển nhiên như thế. Ta đã có đủ lí do để làm mọi thứ ta làm, nhưng ta tự hỏi tại sao 』

.

Fredricks đang khóc

.

『 Mình ơi? 』

『 …Tốt rồi. Hãy nghỉ ngơi thôi. Ta sẽ gửi một lá thư đến cho Gia tộc cô. Ta sẽ đi gửi lời cảm ơn với họ. Ta… phải đi rồi 』

.

Lau nước mắt của mình, Fredricks rời khỏi căn phòng.

-

-

-

Trong viên Đá Quý, phòng kí ức của Đệ Ngũ

Cái tôi đang thấy là lí do mà Đệ Ngũ không thể thật thà được với con cái của mình. Căn phòng kí ức đang mang hình dáng để lại kí ức mãnh liệt nhất với ông… nó đang cho thấy căn chuồng ông ấy sử dụng để nuôi thú vật.

Đệ Ngũ quay qua nhìn tôi

.

『 Giờ thì, đó là mọi thứ ta có thể dạy được cho con. Mặc dù hơi trễ - và ta có cảm giác không cần cho con thấy cũng không sao – nhưng mà ta nghĩ con đã ổn rồi 』

“Đệ Ngũ”

.

Ngay lúc đó, từ căn phòng Kì Lân ở nơi sâu nhất trong chuồng nuôi, một con Kì lân đã trưởng thành bước ra. Nhanh chân bước đến chỗ Đệ Ngũ, cô ấy cọ mũi làm nũng với ông ấy.

.

“Fredricks!”

『 Là May sao. Ta xem ra đã khiến ngươi phiền toái không ít rồi 』

“Dĩ nhiên không phải. Tôi đã rất hạnh phúc. Bởi vì tôi lần nữa được gặp lại Fredricks”

.

Milleia-san nhìn Đệ Ngũ với một vẻ mặt phức tạp. Đệ Ngũ nhìn tôi rồi mỉm cười.

.

『 Skill cuối cùng của ta là 【 Map Model 】. Nói đơn giản thì, con có thể di chuyển bản đồ từ lấy con làm trung tâm đến bất kì điểm vào con muốn. Mặc dù có tầm giới hạn, nhưng vẫn cực kì hữu hiệu. Con có thể tìm thấy những người đang ẩn núp. Và có thể xem xét mà tìm được những điểm tốt để chính con núp đi nữa 』

.

Phải chiến đấu với cướp và lính đánh thuê, bị những kẻ xung quanh tấn công, tôi cá đây chính là Skill mà Đệ Ngũ mong muốn nhất

Nhưng rồi ông ấy thở nhẹ ra.

.

『 Mà, thực tế cái ta muốn trao lại cho con nhất chính là cái này. Xem đi 』

.

Nói xong, ông ấy giao cho tôi một thanh Roi kiếm. Nhưng mà không như những vũ khí khác, nó cảm giác như thanh kiếm này là một con thú thực sự, còn sống… và tôi cũng cảm giác nó đang đói bụng,

.

『 Có lẽ là vì ta. Nó đã trở nên cực kì đáng sợ. Không giống với thanh Đại kiếm của Đệ Nhất. Thanh Kích của Fiennes cũng rất biết vâng lời. Cung của Đệ Nhị rất đáng tin cậy làm được việc của mình. Dao găm của cha ta… ừm, nó rất hợp với ông ấy. Nhưng mà tên này thì được chuyên dụng để chém giết. Nó không phải là mạnh mẽ theo kiểu của Đệ Nhất. Nhưng ta chắc chắn nó hữu hiệu nhất trong chiến đấu thành từng nhóm 』

.

Ánh mắt ông ấy nhìn thanh kiếm có phần phức tạp. Không có bất kì bộ phận cơ quan nào trên thanh Roi kiếm màu bạc này. Chỉ có những lằn đen chạy dọc lưỡi kiếm kim loại, và khi tôi nắm lấy nó, thanh kiếm hơi phát ra ánh sáng xanh lam nhẹ. Những lằn màu xanh lam chảy dọc thân nó như mạch máu, cho tôi biết rằng nó đang đói.

Vì lí do nào đó, thanh vũ khí hình dáng đáng ngờ này giống với thanh quỷ kiếm từ một câu truyện cổ tích nào đó.

.

『…Lyle, con sẽ phải học cách nắm giữ nó. Ta chắc chắn sẽ đến lúc nó trở nên hữu dụng. Nhưng đừng trở nên quá ám ảnh với việc giết chóc 』

.

May đáp lại lời Đệ Ngũ

.

“Không sao đâu. Lyle còn có tôi và mọi người khác nữa mà 』

.

Milleia-san cũng mỉm cười.

.

『 Ừm. Lyle hiện tại không chỉ có một mình. Nhưng phụ thân trước kia lại không để bất kì ai tiếp cận cả 』

.

Đệ Ngũ gãi đầu rồi cúi đầu nhìn xuống.

.

『…Dù biết là ta làm sai, nhưng ta không còn đường quay lại nữa rồi. Và trong lúc ta không thể làm được chuyện mình lẽ ra phải làm, ta đã xây nên căn chuồng nuôi này từ lúc nào không biết. Ta chắc là lúc đó mình rất mệt mỏi. Ta cũng hiểu ta gây ra rắc rối nhiều đến mức nào. Milleia, cả với con nữa 』

.

Milleia-san nắm chặt gấu váy của mình, rồi hơi nâng nhẹ lên cúi người chào ông ấy theo lễ tiết.

.

『 Chỉ nghe được lời xin lỗi đó của phụ thân là đã khiến con mừng rỡ vì mình đã trở thành người dẫn đường rồi. Và Lyle 』

.

Khi tôi quay qua nhìn Milleia-san, chị ấy mỉm cười và đưa bàn tay mình ra. Khi tôi cũng làm vậy, chị ấy mở lòng bàn tay cho tôi thấy một viên Đá Quý màu lam.

Septem-san

LYLE

Và bây giờ là Milleia-san…

.

“Đây là thứ ba…”

.

Khi tôi ngẩng mặt lên, Milleia-san mỉm cười rồi ôm chầm lấy tôi. Vòng tay qua sau lưng tôi, chị ấy thì thầm.

.

『 Kế hoạch của chúng ta đã bị đảo loạn cả lên. LYLE-kun khiến chúng ta bị loạn không ít. Nhưng có lẽ như thế mới là tốt nhất. Với tư cách là người dẫn đường cho viên Đá Quý này, chị công nhận em, Lyle. Nên em hãy nhận lấy Skill cuối cùng của mình 』

.

Khi viên Đá Quý đó được hấp thu vào trong người tôi, những nội dung về nó chảy vào trong đầu tôi. Nhưng nó rất mơ hồ, và tôi không hiểu rõ ràng được nó. Tất cả những gì tôi biết là Skill tầng 3 của tôi cực kì độc đáo. Chỉ một lần duy nhất… nếu tôi sử dụng nó, đây là Skill phải trả giá bằng việc viên Đá Quý mất đi toàn bộ sức mạnh của mình.

.

“Milleia-san, có khi nào…”

.

Milleia-san hôn trán tôi. Khi khuôn mặt chị ấy đến gần, tôi có thể nhìn mà thấy được chị ấy đang cố nén nước mắt.

.

『 Lyle, chị để lại Miranda và Shannon cho em. Miranda có rất nhiều điểm yếu ớt hơn em tưởng. Và ngược lại, Shannon cũng có nhiều điểm rất mạnh mẽ. Để hai cô bé không đi sai con đường… để họ không trở thành giống như chị, em phải nắm chặt tay mà dẫn họ đi. Nhiều lúc phải nuông nhiều hai cô bé đó một chút nữa 』

.

Đệ Ngũ đang gãi gãi khuôn mặt mình. Ông ấy đang nói chuyện với May.

.

『 Xin lỗi. Ta chỉ đi đến đây thôi. Ta có rất nhiều thứ để nói, nhưng… ta chỉ có một yêu cầu duy nhất 』

.

May nhìn Đệ Ngũ

.

“Là chuyện gì?”

『 Ta để Lyle lại cho ngươi. Nó là một hậu duệ quá tốt so với những gì ta xứng đáng. Mới đầu, nó rất không đáng tin, nhưng hiện tại nó đã mạnh mẽ hơn cả ta rồi. Nó chính niềm tự hào của ta… của chúng ta 』

.

Tôi nắm chặt chuôi thanh Roi kiếm. Nước mắt tôi không dừng được.

.

“Hãy nói như thế sớm hơn đi chứ. Bởi vì ông chọn ngay lúc này mà nói nên con mới khóc. Lẽ ra con định sẽ tiễn ông đi với một nụ cười vậy mà…”

.

Milleia-san lấy ngón tay quệt nước của cho tôi.

.

『 Đôi lúc em cũng phải khóc nữa. Cho người khác thấy điểm yếu của mình không sao cả. Không phải với những người xung quanh, mà với Miranda, Shannon… và Novem và những cô gái khác nữa. Họ sẽ vui sướng bất ngờ đó. Và đây là một món quà từ chị cho em 』

.

Nói xong, Milleia-san chạm nhẹ vào thanh Roi kiếm. Tôi có cảm giác chị ấy vừa bỏ thêm gì đó vào đó, nhưng tôi chỉ nhìn nụ cười của chị ấy. Tôi hơi nhủ thầm chị ấy có nhiều nét giống Miranda, nhưng cùng lúc cũng có nhiều nét của Shannon. Không, phải nói là hai người họ có những nét giống chị ấy mới đúng.

Tôi mỉm cười đáp lại chị ấy.

.

“Em sẽ nhớ kĩ. Đó là một ý kiến quý giá từ nữ giới mà”

『 Tốt. Em còn có thể đùa được như thế này thì em sẽ ổn thôi. Viên Đá Quý có rất nhiều sức mạnh. Em phải học cách để hoàn toàn nắm giữ nó. Chị chắc chắn em đủ sức làm vậy 』

.

Những lời của Milleia-san về viên Đá Quý giống như đang cảnh cáo tôi vậy. Tôi gật đầu rồi giữ chặt lời nói chị ấy trong lòng mình.

May nhìn Đệ Ngũ

.

“…Fredricks, tôi hứa. Tôi sẽ trông chừng Lyle cho. Thay cho phần của ông nữa. Và tôi cũng không có ghét Lyle”

.

Đệ Ngũ mỉm cười. Rồi bắt đầu bước đi, không phải là về phía bên trong chuồng nuôi, mà là ra ngoài. Milleia-san đi bên cạnh ông ấy.

.

『 Phụ thân, con sẽ theo người. Và, một lời cầu khẩn cuối cùng từ con gái của người 』

『 L-là gì? 』

.

Ông ấy hơi có vẻ chột dạ một chút, nhưng Milleia-san chỉ vươn tay ra.

.

『 Phụ thân có thể nắm tay con được không? 』

.

Đệ Ngũ hơi nghiêng đầu mà vươn tay ra. Milleia-san nắm lấy nó, rồi kéo tay ông ấy đi. Họ càng đi đến cửa chuồng nuôi, dáng người của Milleia-san càng trẻ lại hơn, và với một giọng trẻ trung…

.

『 Được làm như thế này đã luôn là nguyện vọng của con 』

.

Đệ Ngũ hơi lúng túng, và cũng hạnh phúc

.

『 Ước gì ta đã có thể thỏa mãn nguyện vọng đó lúc chúng ta còn sống. Ta xin lỗi… tất cả mọi người 』

.

Ánh mắt của Đệ Ngũ hướng từ Milleia-san còn trẻ về phía trước. Như thế khiến tôi hơi tò mò, nên tôi muốn thử nhìn ra ngoài và bước tới một chút.

Khi tôi và May đi về phía cổng chuồng, bên ngoài chúng tôi thấy năm người phụ nữ… với rất nhiều đứa trẻ ở xung quanh. Những con thú kia cũng đang chờ Đệ Ngũ. Toàn bộ họ đều đang mỉm cười

.

“Đệ Ngũ!”

“Fredricks!”

.

Đệ Ngũ vẫy tay đáp lại mà không quay đầu.

.

『 Ngu ngốc. Bây giờ làm sao mà ta quay lại được chứ. Nhìn người như ta khóc có gì vui. Hãy cố lên… cả hai người 』

-

-

-

Phòng họp bàn tròn

Bàn tay tôi vươn ra, tôi nhìn về phía trên bàn tròn… ở nơi mà Đệ Ngũ từng ngồi, cũng như là nơi hiện tại thanh Roi kiếm đang lo lửng.

May không có ở đây. Có lẽ ý thức cô ấy đã từ viên Đá Quý trở về cơ thể mình rồi. Và thanh kiếm đang lơ lửng ở đó hơi khác so với khi Đệ Ngũ giao cho cho tôi. Mặc dù vẫn còn nét tà dị nhất định, nhưng mà hình dáng của nó lại khác một chút.

Người đang chờ tôi trở về là Đệ Thất.

Ngồi trên ghế của mình, ông ấy đang ngước lên trần nhà.

.

『 Từ rất lâu trước kia. Người phụ nữ mà ta đem lòng yêu đầu tiên là dì ta… Milleia-san. Có lẽ vì vậy. Là lí do tại sao ta vốn chọn súng 』

“Đệ Thất, con…”

.

Đệ Thất đứng dậy, đi về phía phòng mình.

.

『 Lyle, con đã được Đệ Ngũ công nhận, và được Dì công nhận. Còn ta… tự hỏi đến cùng ta có được công nhận hay… là không 』

.

Sau khi ông ấy rời đi, tôi là người duy nhất còn lại trong phòng bàn tròn

.

“…Đệ Ngũ, Milleia-san, cảm ơn”

.

Nói xong, tôi lấy tay áo mình chùi nước mắt. Mỗi lần số lượng vũ khí trong căn phòng tăng lên, số lượng tổ tiên lại giả xuống. Mỗi lần tôi trở nên mạnh mẽ hơn, tôi lại cảm thấy cô đơn hơn.

Mới đầu, Đệ Ngũ cho tôi cảm giác lạnh lùng, nhưng sau đó tôi mới biết được ông ấy là người như thế nào. Ông ấy rất vụng về. Khác hẳn với hình tượng ông ấy truyền lại sau này. Và ông ấy đã cố gắng rất nhiều.

Còn Milleia-san thì… thế này thế nọ, nhưng với tôi vốn không có ý ức về mẹ của bản thân, chị ấy đã là một người rất giống mẹ. Ầm ĩ, thường hay đùa cợt với Đệ Thất, nhiều lúc làm các tổ tiên giật mình.

Sau khi họ biến mất rồi, sự cô đơn lại bắt đầu dâng lên trong đầu tôi.

.

“Thật tình… tại sao chứ. Trước kia thấy họ ồn ào như thế mà, tại sao mình không ngừng khóc được…”

.

Mới đầu thực sự rất tệ. Họ nhiều lúc chửi mắng tôi. Có nhiều lúc họ cười nhạo tôi. Nhưng mà khi mọi người không còn ở đây, tôi lại thấy cô đơn. Tôi đưa mắt nhìn những vũ khí bạc đang lơ lửng trước mặt, ngừng lại trên thanh Roi kiếm. Khi tôi vươn tay ra, bàn tay chạm lấy chuôi kiếm.

Và nắm chặt nó lại, tôi cảm giác được nó không còn đói khát như trước nữa. Có lẽ đó là nhờ Milleia-san.

.

“Hãy cho ta mượn sức mạnh. Ngay lúc này, ta cần sức mạnh của ngươi”

.

Cảm giác có mạch đập đáp lại từ thanh kiếm, tôi đưa ý thức của mình trở nên thế giới hiện thực.