Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi hít thật sâu để lấy luồng khí trong lành vào tim và rửa sạch đi thứ ham muốn trần tục này.
Sau phần thi ngày hôm qua, tôi hiện giờ đã hoàn thành các điều kiện nhập học của trường.
Có vẻ như tiêu chí của trường này là [Kiểm tra năng lực có triển vọng của các thí sinh trong mỗi lĩnh vực]. Một hệ thống đánh giá rất khách quan. Thú vị thật đấy. Mặc dù đã đứng hạng nhất trong tất cả những phần thi, nhưng ham muốn chiến đấu toả ra từ trong cơ thể này vẫn đang bao trùm lấy tôi.
Mặc dù hiện tại tôi đang là con người, nhưng về bản chất thì tôi vẫn là một con quỷ. Dù cho phần lớn sức mạnh đã bị áp chế, thế nhưng bản năng của một con quỷ như tôi vẫn còn đó.
Cảm quan chậm chạp về thời gian và lòng tham vô đáy vẫn hiện diện. Mặc dù Rena nói rằng là cô ấy sẽ xoa dịu tôi, nhưng điều đó lại chỉ càng khiến tôi thêm phấn khích thôi.
Tộc Quỷ thường dành ra rất nhiều thời gian trong những cuộc ân ái. Bởi vì tôi có được cuộc sống trường sinh, nên cảm quan về thời gian của tôi là rất mơ hồ tới mức mà nếu tôi vô tình đắm chìm trong chuyện đó, thì nó rất có thể sẽ phải kéo dài từ vài ngày cho tới vài năm. Lúc mà tôi không chú ý nhất, thì tận 10 năm đã trôi qua mất rồi.
Không tốt chút nào. Đầu tiên, tôi cần phải tìm cách xử lí chuyện đó và cố gắng [nhận thức] nó chính là điều mà tôi phải làm trong cuộc sống của một con người. Tôi phải trở thành một con người kiểu mẫu.
…Nghĩ đến chuyện này khiến tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Rất có thể là chuyện này cũng có liên quan tới những cuộc phá hoại mà tôi gây ra gần đây. Nhưng thường thì tôi vẫn điềm tĩnh hơn cơ.
Trước đó, tôi đã dành rất nhiều thời gian với Lumiel trước khi quyết định đi tới thăm tổ chức huấn luyện Anh Hùng này theo ý thích. Tôi không rõ là mình sẽ dành ra bao nhiêu ngày hay bao nhiêu năm ở đây. Tối qua với Rena đã khá là dữ dội rồi. Đây là một vấn để của Tộc Quỷ khi chúng có quá nhiều thời gian và sự hưng phấn.
[Này, cậu, cậu đằng đó.]
Giờ nghĩ lại, không biết bây giờ Lumiel đang làm gì nhỉ? Tôi đã để cô ấy tạm thời tiếp quản ngai vàng vì sẽ có vài người đến thăm theo nghi thức, nhưng cô ấy vẫn sẽ khá nhàm chán đấy. Tôi hi vọng là cô ấy sẽ không bực bội tới mức phá tan nơi đó…
[Này cậu kia.]
Một khi Lumiel tức giận, thì cô ấy sẽ hoàn toàn mất kiểm soát. Mình có thể kiềm chế cô ấy bằng vũ lực, nhưng nếu như mình làm vậy thì cô ấy sẽ khóc. Dù việc được nhìn thấy một đứa trẻ khóc là khá kích thích, nhưng tôi vẫn chẳng muốn thấy gương mặt rơi lệ một cách ngây thơ và trong sáng của Lumiel chút nào.
Tôi nên mua cho cô ấy chút quà lưu niệm, đồ ăn hay đá quý gì đó. Đau đầu thật đấy.
[Alo-Alo! Cậu có nghe thấy tôi không thế!?]
[Uwaa!?]
Tôi giật bắn người với một tiếng kêu không nên có ở loài quỷ. Có cảm giác như là trái tim của tôi sắp nhảy ra từ miệng vậy!?
[I-iya, tôi không nghĩ là cậu lại bất ngờ tới vậy đấy…]
Cô gái vừa gọi tôi là một elf.
Cô ấy có một mái tóc dài mang màu xanh lục, và đôi tai của cô ấy mang hình dáng hoàn mỹ tới mức như thể nó là hình mẫu lý tưởng mà một elf nên có.
Đôi mắt của cô ấy mang màu xanh lá nhạt. Mắt của tôi hiện tại cũng đang mang màu ngọc lục bảo, vậy nên có thể nói là chúng trông cũng tương tự với tôi.
Cô ấy có vẻ như là nằm ở độ tuổi từ 16 đến 17. Cao gần bằng tôi và mang một đôi ủng cao.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh dương với nếp gấp cực kỳ ngắn cùng với một chiếc áo hở vai vô cùng táo bạo, theo đó là một cặp đùi mịn màng và săn chắc căng ra từ chiếc váy như thể một thứ đồ gốm thu hút mọi ánh nhìn.
Được rồi, tôi thừa nhận. Nếu nơi đây không có ai, thì tôi đã nhào vào cô ấy rồi. Tôi vốn là một con quỷ đầy ham muốn mà…
Trong khi đang cố gắng kìm nén và hỏi câu [Gì thế?], cô gái elf đó bỗng mỉm cười như thể một bông hoa.
[Iyaa~ Bởi vì vô tình nhìn thấy một anh chàng đẹp mã cùng với biểu cảm u buồn đang đứng trước một quán trọ tồi tàn vào sáng sớm. Nên tôi đã vô thức gọi tên cậu ấy mà.]
[Waa]
Đôi với một elf, thì cô ấy khá là thân thiện. Hình tượng elf trong tôi vốn là một đám ngạo mạn luôn luôn chỉ biết khinh thường người khác như cô tiếp tân ngày hôm qua cơ.
Cơ mà, tôi lại không thể nhìn thấy điều đó từ cô nàng này.
[Này cậu. Cậu từ đâu tới thế? Cậu không phải là người ở đây, phải không?]
Cô gái elf này tiếp cận tôi với gương mặt tò mò. Chờ chút, nó có hơi gần quá rồi. Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra và trả lời.
[Ừ thì, tôi đoán là tôi đến từ phía Tây.]
Tôi không nói dối. Việc tôi đến từ phía Tây là sự thật. Nơi đó là Vương Quốc Quỷ Tenebrae, nằm tại phía Tây của Đế Quốc.
[Phía Tây? U~n, vậy chắc nơi đó là Thành Phố Pháo Đài Grandem sao?]
[Aa, tôi đoán là vậy.]
Granden là một trọng điểm chiến lược phía Tây của Đế Quốc. Khi mà tộc Quỷ xâm lược Đế Quốc vào không lâu về trước, thì nơi đó đã từng được tộc Quỷ sử dụng làm căn cứ sau khi tiêu diệt toàn bộ con người ở bên trong nó.
Cơ mà khi đó tôi cũng chỉ để mắt đến Thánh Quốc Lestaflora, một vùng đất nhỏ được dựng ở bên trên Tenebrae hơn là Đế Quốc, khi đó tôi cũng chỉ vừa mới được lên ngôi. [Humu humu? Cậu có đúng là tới từ Granden không thế? Người ở đó hầu hết đều có tóc vàng mà. Tôi nghĩ một chàng trai có tóc xanh như cậu là rất hiếm đấy.]
Đừng đào sâu quá. Tôi cũng không muốn dính dáng quá nhiều tới nơi đó làm gì. Hiện giờ tôi cũng không biết là ở Granden đang ra sao nữa. Đã được cả trăm năm kể từ lần cuối tôi ghé qua thành phố đó rồi.
[Cậu tên gì thế? Cậu tên gì thế? Nói tôi biết đi!]
[….Theodore.]
[Theo-kun. Hoho. Cậu đẹp trai thật đấy, nhưng cái tên lại khá phổ thông. Ah, không phải là tôi không thích nó đâu nha~?]
[Hơn cả tôi chăng.]
Tôi đẩy cô elf này vào phần tường của toà nhà, trong khi giữ lấy cổ tay của cô ấy và nhẹ nhàng nâng cằm của cô ấy lên.
[Tôi muốn được biết thêm về cậu. Tên cậu là gì?]
Rena từng nói với tôi rằng là một elf kiêu hãnh sẽ cảm thấy tức giận và không thoải mái khi bị đẩy vào mấy tình huống như thế này. Vậy nên việc này chắc sẽ khiến cho cô ấy mất đi hứng thú với tôi càng sớm càng tốt.
[Liz. Không cần kính ngữ đâu.]
Liz, một mặt khác, thì lại nhìn tôi với vẻ mặt hứng thú và tiếp lời. Cô nàng này cứng đấy.
[Jaa, Liz. Cậu có muốn vui vẻ với tôi chút không? May mắn thay, là ở đây lại có một nhà trọ này. Những chiếc giường ở đây cũng khá ồn ào nữa, nên là nó sẽ tuyệt lắm đấy.]
Một lời mời thô thiển. Nó làm tôi có hơi chút tội lỗi.
[Vậy à. Chuyện đó ổn sao? Vậy Theo muốn làm gì với tui thế? Hm? Vui vẻ là gì thế?]
…Cái thứ elf gì đây chứ?
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn rồi. Tại sao cô gái này lại không cảm thấy sợ hãi với thứ ham muốn được tôi phơi bày trần trụi như thế này chứ?
[Tôi muốn cậu nói cho tôi biết. Vui vẻ ư, hay là.]
Liz tách khỏi bức tường, rồi dùng cả hai tay để ấn tôi vào nó.
Gương mặt đáng yêu đó tiến sát lại gần.
[Đó là một chuyện cậu không thể nói sao~]
Tôi đã đổ chút mồ hôi. Gì vậy, chuyện này xảy ra như thế nào thế? Tại sao vị trí của bọn tôi lại bị đảo ngược rồi?
[Này~cậu nói được mà phải không? Chị đây sẽ không giận đâu.]
[À-à không, chỉ là…]
[Chỉ là? Hm?]
Tim của tôi bắt đầu đập nhanh hơn trong khi mặt của cô ấy ngày càng tiến lại gần. Tôi nên làm gì đây? Một thằng con trai mới lớn sẽ làm gì trong tình huống như thế này chứ?
[Theo-kun là kiểu người chủ động, nhưng lại trở nên căng thẳng khi bị ép sao? Đáng yêu ghê~]
Liz nâng cằm của tôi lên bằng bàn tay của cô ấy, như thể là cô ấy đang muốn trả đũa vậy.
Đôi mắt ngọc lục bảo đó cũng toả sáng rực rỡ.
[Nee, tộc Elves gần đây cũng đã bắt đầu ăn thịt rồi đó. Tôi không thể nào chịu đựng khi được một đứa trẻ như cậu mời gọi đâu. Đi nào, chúng ta vào trong thôi chứ nhỉ? Tôi sẽ đi với cậu. Fufufu, chúng ta có nên gây ra chút tiếng ồn ở trên giường không?]
Tâm trí của tôi đã hoàn toàn đông cứng.
Tôi đã trở nên cực kỳ phấn khích ngay khi cô ấy vừa nói câu đó. Aah, nếu là bình thường thì tôi đã chấp nhận ngay lắp tự lự rồi, nhưng giờ thì tôi lại không thể…Chết tiệt.
[Đ-đùa thôi mà, Liz.]
[Hm? Nhưng tôi đang nghiêm túc đó?]
[Nếu tôi thật sự nhào vào cậu mà không phải đùa thì sao?]
[Cứ tới đi? Tôi cũng không phiền nếu làm lộ thiên đâu? Tới đi, tới đi nào ~]
Tôi chả còn biết là cô ấy đang nghiêm túc hay đùa nữa. Trong khi tôi đang vắt não suy nghĩ về chuyện nên làm.
Thì bỗng nhiên cánh cửa của quán trọ mở toang ra với một tiếng “Bang!”
Một hầu gái xinh đẹp tóc bạch kim xuất hiện và nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
Rena đấy. Thêm nữa, lần này cô ấy không ẩn thân. Cô hầu gái với vẻ đẹp trông trái ngược hoàn toàn với quán trò tồi tàn yên lặng nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Việc bị nhìn thấy trong cảnh một elf đang đẩy tôi về phía tường thật đáng hổ thẹn.
[O~oops, tôi bị thấy mất rồi.]
Liz tuyệt nhiên thả tay ra. Tôi cũng cách ly bản thân để tìm lối thoát thân.
[Cậu không cần phải đi xa đến vậy đâu mà~ Tôi nghiêm túc đó, sao cậu lại phải chạu chứ? Tôi thích cậu bởi vì cậu rất dễ thương mà, Uhu.]
[L-liz…Xin lỗi nha. Tôi phải đi gấp rồi.]
[Tôi biết chứ. Là kỳ thi đầu vào phải không?]
Tôi nhìn cô ấy với vẻ bất ngờ. Liz nói câu đó với nụ cười không biến mất trên gương mặt.
[Tôi có vô tình nhìn thấy Theo-kun ở gần trường ngày hôm qua. Có lẽ là bởi vì vậy đó. Không phải sao?]
[À~ừm. Đúng vậy. Tôi cần đi thực hiện bài kiểm tra.]
[Nhưng việc nhận cả 3 phần là khá kỳ lạ đấy. Thường thì người ta chỉ nhận kiểm tra 1 phần thôi mà?]
[Vẫn có những ngoại lệ mà.]
[Hmm. Mà, thôi kệ. Thật ra thì, hôm nay tôi cũng có phần thi đó.]
Liz hất mái tóc xanh dài lưa thưa đó và nhìn vào tôi thêm lần nữa.
[Vậy thì tôi sẽ đi trước và đợi cậu nhé. Hãy cùng cố gắng hết sức trong phần kiểm tra được chứ?]
[Ah, ừ-ừm. Tôi hi vọng là cả hai sẽ làm được.]
Cô ấy cười và nhanh chóng đi tới trường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và nhìn về phía Rena. Nhưng Rena lại đưa ngón trỏ lên môi. Ý cô ấy là tôi không nên nói chuyện với cô ấy sao?
『Tộc Elves có đôi tai rất thính, vậy nên cô ta rất có thể sẽ nghe được cuộc trò chuyện này.』
Giọng nói của Rena vang lên trong đầu tôi như thường lệ.
Hẳn rồi. Trong tất cả các chủng tộc, thì đôi tai của tộc Elves là tốt nhất. Do vậy, tôi nghĩ là chuyện này cũng ổn thôi vì cũng đã đến giờ mọi người ra đường nhiều rồi.
Rồi Rena bỗng nhiên biến mất.
『Giờ, chúng ta hãy cùng tới trường thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian cho đến bài kiểm tra nữa.』
Phải rồi. Rena nói.
『Lucifer-sama sẽ yếu mềm khi bị phụ nữ đè ép. Em biết chuyện đó rất rõ.』
[Uuh…]
『Đó là bởi vì sức mạnh của ngài quá lớn. Vậy nên ngài không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện bị đè ép. Em biết rõ điều đó nhưng mà…』
Rena dừng một lúc và nói tiếp.
『Nếu như ngài định tiếp tục hành xử giống như một con người, thì ngài nên để tâm nhiều hơn đến những kiểu phụ nữ như thế. Em không biết là hiện giờ ngài đang nghĩ gì…Nhưng làm ơn hãy luôn nhớ là em vẫn luôn theo dõi ngài đấy.』
Cảm ơn em Rena. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài ngoan ngoãn cảm ơn cô ấy.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc nào cũng bị vợ nhìn thì bảo sao phải kiềm chế =)) Không có thì chắc anh phang cả cái trường mất.
Tôi không hiểu đoạn này lắm. Phải tôi, tôi who’s ur daddy cho mấy phát :)