Sekai Saikou no Ansatsusha, Isekai Kizoku ni Tensei Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Chương 20: Sát thủ quyết định giúp đỡ

Trans: Ngnballz

Edit: Bé Ana

============

Lần theo hướng đi của đám quái vật mới được sinh ra, tôi dần áp sát mục tiêu. Tôi triệt tiêu mùi của mình bằng máu của đám Orc và Goblin vừa xử và cố gắng tránh tầm nhìn của bọn chúng hết mức có thể mà không để mất dấu mục tiêu.

Cách tiếp cận của tôi vừa mạo hiểm mà cũng thận trọng. Nếu giờ mà bị phát hiện thì sẽ thành một tình huống tệ nhất có thể xảy ra. Chỉ cần lọt vào tầm nhìn của một con thôi thì cả biển quái vật vô tận này chắc chắn sẽ nhấn chìm tôi.

Một ý nghĩ đáng sợ.

Sau khi chạy khoảng ba cây số, cuối cùng tôi cũng thấy nó.

Con quỷ nhìn giống một con Orc nhưng có vài điểm khác. Nó khoác chiến bào làm từ da ma thú, với cơ thể chi chít những vết sẹo có từ trước. Mái tóc bạc và bộ râu dài khiến nó trông như một lão tướng dạn dày trận mạc.

Kinh dị nhất là bộ hàm đang treo lủng lẳng của nó. Orc và Goblin đang chui ra từ lỗ miệng ngoác rộng đó. Tóm lại, một cảnh tượng quái dị.

“Trông tởm phát khiếp.”

Đây chắc chắn là cách con quỷ sinh ra lũ quái vật mới.

Tôi rút pháo hiệu ra khỏi túi. Đây là một vật phẩm đặc biệt được giao cho những người có nhiệm vụ tìm chỉ huy của quân địch.

Tôi khai hỏa. Phần pháo sáng phóng vọt lên và phát nổ thành ánh sáng đỏ. Giống như pháo hoa vậy.

Đứng cách cả cây số vẫn có thể thấy được. Epona sẽ đến đây sớm thôi.

Vấn đề là…

“Chắc chắn là sẽ như thế này nhỉ.”

Tất cả Orc và Goblin trong khu vực xung quanh sẽ chuyển mục tiêu vào tôi.

Pháo hiệu sẽ dẫn anh hùng đến đây, nhưng nó cũng báo luôn vị trí của tôi cho kẻ địch. Tôi sẽ an toàn nếu bắn pháo hiệu từ khoảng cách xa hơn, nhưng như thế cũng đồng nghĩa là tín hiệu sẽ ít chính xác hơn

Tệ hơn nữa là tôi không thể bỏ chạy. Nếu con quỷ Orc già này di chuyển ra chỗ khác thì mọi cố gắng nãy giờ sẽ thành công cốc hết. Không còn lựa chọn nào khác ngoài ở lại và theo dấu nó.

Đám Goblin nhanh nhẹn áp sát tôi bằng cách truyền cành như khỉ. Khi con đầu tiên lao vào, tôi đón đầu nó với một chiếc dao phi vào trán, xuyên qua thêm hai đứa nữa khiến chúng rụng khỏi không trung.

Cũng may là khu rừng xung quanh có thể hạn chế chuyển động của đám Orc to lớn. Như thế thì tôi sẽ có đủ thời gian để niệm một câu chú.

“[Bão lửa]!”

Ngọn lửa từ phép của tôi xuyên thẳng qua lớp da dày của bọn Orc. Tôi ép toàn bộ ngọn lửa trong cơn lốc để tăng độ chính xác và tạo ra một hỏa ngục không lối thoát.

Hai con Orc nữa biến thành một mớ tro nghi ngút khói.

Không may…

“Cứ như dã tràng xe cát ấy nhỉ.”

Vẫn còn đến hàng trăm quái vật. Chỉ giết vài con một lần thì chẳng ý nghĩa gì cả.

Tôi nhắm mắt rồi rút ra một quả lựu đạn choáng và ném xuống chân mình.

Mọi thứ trở nên trắng xóa. Tôi tận dũng khoảnh khắc đó để rút lui và ẩn nấp.

Mặc lũ Orc và Goblin cố sục sạo tìm, nhưng có vẻ chúng không giỏi lùng kiếm những kẻ địch biết ẩn thân.

…Được rồi, mình sẽ trốn ơ đây trong lúc chờ vị Anh hùng vĩ đại đến.

***

Tôi lẻn từ chỗ nấp này đến chỗ nấp khác nhưng vẫn để mắt tới con quỷ. Tôi khó mà bị phát hiện được.

Nhưng có điều một khó hiểu. Con quỷ rõ ràng có trí thông minh. Chắc nó phải hiểu rằng pháo sáng của tôi là tín hiệu cho Anh hùng. Lạ thay, có vẻ nó còn chẳng hề nao núng. Tôi phải để mắt tới nó. Rõ ràng sinh vật này đang mưu tính gì đó.

Trong lúc quan sát, tôi nhận ra quái vật đang trở về từ tiền tuyến.

Tôi nhìn kỹ và nhận ra đám Orc đi đầu đang vác theo thứ gì đó. Có vẻ là một cái bao lớn, và bất kể thứ gì trong đó thì nó cũng đang cựa quậy.

Theo lệnh con quỷ, đám quái vật mở cái bao ra, để lộ một nhóm học sinh bị làm tê liệt bởi loại độc nào đó.

“Vậy ra đó là âm mưu của chúng.”

Bọn Orc có thể nhân giống bằng cách bắt cóc phụ nữ và thụ thai họ. Con quỷ lợi dụng bản năng đó để khiến chúng bắt các học sinh…làm khiên thịt.

Đây là cách con quỷ định khai thác điểm yếu của Epona. Đó là một chiến thuật lợi dụng nỗi sợ làm hại đồng đội của Epona.

Ngay cả khi đã bị phát hiện, con quỷ cũng không hề rút lui vì nó muốn đối đầu với Anh hùng.

…Tệ rồi đây. Mình có cứu được các học sinh trước khi Epona đến không?

“Nếu chỉ có một hai người thì mình còn lo được. Nhưng tận hai mươi ba thì…”

Bất khả thi. Giết đám Orc vây quanh con tin thì dễ, nhưng tôi không thể ôm hết hơn hai mươi người được.

Một vụ nổ bất chợt thu hút sự chú ý của tôi.

“Cuối cùng tao cũng thấy mày—kẻ thù của tao. Tao sẽ giết mày và hoàn thành nghĩa vụ. Tao sẽ thành Anh hùng chân chính. Tao sẽ bảo vệ Vương quốc Alvan như đã hứa với chị Mireille.

Epona chỉ để lại sự hủy diệt sau bước chân. Mọi thứ xung quanh đều bị san phẳng. Mặt đất lún sau dưới mỗi bước chân của cô ấy. Sức mạnh này vẫn thật khó tin như mọi khi.

Bầy Orc cười phá lên, và con Orc trông như một lão tướng— con quỷ— bước lên phía trước.

“Anh hùng chỉ là một đứa con nít, non nớt và kém cỏi.”

“Mày không sai, nhưng thế cũng không ngăn tao hoàn thành thứ tao đến để làm đâu.”

“Oh-ho-ho, các ngươi quả là can đảm. Ta sẽ cho ngươi biết tên vì đã đến được tận đây, nhưng một phàm nhân thì không hiểu được đâu. Ta đoán là mình phải dịch tạm cho ngươi vậy. Ta là Orc Tướng quân, hùng mạnh nhất trong các Orc.”

Một cái tên phụ hợp với thứ cầm đầu Orc và Goblin.

“Tao là Epona, Anh hùng.”

“Oh-ho-hô. Epona. Ta sẽ ghi nhớ. Cùng vui vẻ một chút nào, Anh hùng. Hi vọng phe của ta có thể dành chút lợi thế trước khi mọi người thức dậy nhỉ.

Tướng quân Orc nói vẻ thờ ơ, nhưng những lời đó rõ ràng phải có ý nghĩa gì đó.

Hắn định chơi trò gì đây? Trong lúc tôi tìm lời giải, trận chiến đã bắt đầu.

Một bầy Orc lực lưỡng lao vào Epona.

Nhưng ngay cả những sinh vật khổng lồ đó cũng không là gì với Anh hùng. Epona vung tay một cách khó chịu như thể đang đuổi ruồi vậy. Chỉ động tác đó đã làm nội tạng của mấy con Orc bay tung tóe. Rồi cô ấy dùng một luồng ma lực thô thổi bay mọi thứ xung quanh.

Sức mạnh của cô ấy là áp đảo. Nhưng vì lý do nào đó, Tướng Orc bật cười và triệu hồi thêm quái vật.

Chuyển động của Epona trở nên vụng về. Đám Orc dùng các học sinh bị bắt làm khiên. Chúng buộc các học sinh ngay trước cái bụng kinh tởm của mình.

“Bọn hèn!” Epona thét

“Đây là chiến thuật đấy. Ngươi biết đấy, quái vật không thể đánh sòng phẳng với Anh hùng mà.” Tướng Orc nói giọng khàn khàn với vẻ thích thú.

Epona tiếp tục chiến đấu trong khi cố gắng không làm các bạn học bị thương.

Mặc dù Epona là một chiến binh non nớt – do cả sự thiếu kinh nghiệm và cả sức mạnh lố bịch của mình – sức phòng thủ cao của cô ấy đã tự bù đắp lại.

“Hmm, ta nghĩ ngươi có thể hiểu chuyện dù ta không cần mở miệng, nhưng…có vẻ người chưa hiểu nhỉ. Ngừng chiến đấu đi, bằng không thì…”

Tướng Orc ra hiệu, một con Orc ngoạm bay đầu một học sinh nam.

Epona nghiến răng và lườm con quỷ, nhưng cô ấy vẫn không dừng chiến đấu.

“Hmm, Anh hùng còn chẳng thèm đổ lệ.”

“Nếu tao thua, đằng nào mày cũng giết họ thôi.”

Tôi đã chắc rằng một Epona nhút nhát và dịu dàng sẽ đầu hàng ngay khi thấy thứ khủng khiếp như vậy, nhưng cô ấy đã nắm bắt tình huống thực tế khá tỉnh táo. Cô ấy đã đúng khi cho rằng các học sinh sẽ tiêu đời ngay khi cô ấy bỏ cuộc. Thà không để tâm tới các con tin thì hơn.

Cô ấy trông không hề giống người đã bị dày vò vì tội lỗi sau khi làm Tarte bị thương. Epona không hề ngại việc đồng đội bị thương. Cô ấy chỉ ghê tởm khi bản thân trực tiếp ra tay.

“Gah-ha-ha-ha-ha-ha-ha, phải, phải, phải! Suy cho cùng thì ngươi cũng không hẳn là ngu ngốc nhỉ. Nhưng sao chuyển động của người lại trở nên vụng về vậy?” Tướng Orc châm chọc

Đám Orc với con tin buộc trên người tiến lên.

Epona lúng túng chiến đấu trong khi cô ấy cố né những người bị bắt.

Nỗi sợ của Epona chỉ đến từ việc người khác bị giết bởi chính tay cô ấy

Cô ấy để lộ hết suy nghĩ qua biểu cảm của mình. Epona đang mong lũ quái giết hết các con tin để cô ấy có thể tung hết sức.

Trận chiến càng kéo dài, biểu hiện của Epona càng kì lạ. Mỗi bước chân dần mất đi sự uyển chuyển. Mắt cô ấy lóe lên, và một điệu nhếch mép bắt đầu lan ra trên mặt cô ấy. Tôi thấy ma lực của cô ấy gia tăng, và cơ bắp dần nổi cộm lên.

Cô ấy bắt đầu say máu rồi.

“MÀY LÀM TAO BỰC QUÁ… ĐẤY!”

Epona vung nắm đấm mạnh hết sức, đấm xuyên cả một con Orc và con tin.

“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG! M – MÌNH LẠI LÀM THẾ RỒI!”

Sau tiếng thét của Epona, lũ Orc lao vào cô ấy, đẩy các con tin lên trước một cách trơ trẽn. Theo bản năng, cô ấy phản công, giết chết thêm các học sinh nữa.

Mặt Epona tái mét, và cô ấy bắt đầu run rẩy.

…Có vẻ một kỹ năng đã khiến cô ấy mất lý trí khi chiến đấu, rồi cú sốc khi giết người lại khiến cô ấy tỉnh ra.

Epona nôn mửa trước khi ngã quỵ xuống đất. Rõ ràng cô ấy không thể chiến đấu nữa.

“Mình không thể đứng ngoài được nữa rồi” Tôi nói

Một mình giải cứu con tin với tôi là bất khả thi. Nhưng với Epona ở đây thì có thể. Nãy giờ tôi đâu chỉ ngồi yên. Tôi đã chuẩn bị một kế hoạch, và chờ đợi thời cơ để lao vào cứu những người bị bắt.

Đã đến lúc tham chiến cùng Epona. Tôi đã bội ước một lần rồi, và cũng không định lặp lại việc đó lần nào nữa đâu. Sau cùng, tôi vẫn còn nợ cô ấy một lời xin lỗi mà.