Trans: Ngnballz
Edit: Bé Ana
===========
Hôm nay lớp của chúng tôi được nghỉ sớm. Có vẻ như mọi người chẳng thể tập trung trong giờ học được. Cứ mỗi hai tháng thì một sự kiện đặc biệt sẽ được tổ chức để học viên lấy lại năng lượng. Và chính là ngày hôm nay đây.
Tôi gọi Epona đang có vẻ đang phân vân chưa biết làm gì.
“Cậu đã quyết định hôm nay sẽ mua gì chưa?” Tôi hỏi
“Mình chịu thôi. Mình chẳng biết gì về các nhãn hiệu hay mấy thứ như vậy cả. Nhưng mình cũng mong được đi mua sắm lắm. Bổng lộc của anh hùng cũng nhiều lắm.
Epona khoe ra một túi tiền bằng da.
“Có vẻ Hội chợ Học viện sẽ rất vui đấy. Thể nào cũng sẽ có thứ hợp ý cậu thôi.” Tôi cam đoan như vậy.
Hội chợ Học viện là một sự kiện nhằm mục đích giúp các học viên thư giãn.
Trường của chúng tôi nằm ngay ở phía bắc của Vương đô, cũng là nơi duy nhất học sinh có thể đến để giải trí bên ngoài học viện. Vấn đề giá cả ở đó rất đắt đỏ. Kinh đô là nhà của nhưng kẻ được chọn và các cửa hiệu chỉ chuyên phục vụ loại khách hàng giàu có nhất.
Đó không phải là vấn đề với giới quý tộc thượng lưu, nhưng những quý tộc thấp kém hơn thực sự không thể hưởng thụ được tại Vương đô.
Hội chợ Học viện được tổ chức để giải quyết vấn đề đó. Nhà trường liên hệ với các công ty nổi tiếng trên cả vương quốc và mời họ mở các gian hàng ở học viện trong 3 ngày. Các mặt hàng được bán với giá tương đương các cửa hàng bình thường, nên kể cả các học sinh không giàu có lắm cũng có thể tận hưởng mà không phải lo lắng chuyện tiền nong. Nhiều công ty tham gia còn cung cấp các sản phẩm giới hạn hoặc ra mắt sản phẩm mới.
Nhiều bạn học của tôi khó mà giấu nổi sự háo hức, vì không chỉ nhiều nhãn hàng nổi tiếng khắp Vương quốc Alvan mà cả một số thương đoàn quốc tế cũng tham gia.
“Tarte với Dia, hai em có muốn thứ gì không?” Tôi hỏi
“Em vẫn chưa nghĩ ra, nên chắc em sẽ đi dạo quanh xem có thứ gì bắt mắt không đã.” Tarte trả lời
“Hừm, em cũng chưa muốn gì đâu nên em về phòng trước đây.” Dia đáp
Thế này có vẻ không giống Dia lắm. Em ấy vẫn luôn là kiểu người tò mò. Tôi cứ nghĩ em ấy sẽ vồ lấy nhưng cơ hội thế này kia đấy.
Nghĩ kỹ lại thì tôi cũng để ý em ấy đã bồn chồn suốt mấy ngày nay rồi. Có gì đó không đúng lắm. Sáng nay tôi còn thấy em ấy ngồi đếm tiền nữa. Chắc là muốn mua thứ gì đó mà không muốn cho chúng tôi biết thôi.
Mình cũng tò mò xem Dia muốn giấu thứ gì, nhưng cứ tạm để vậy đi.
“Mọi người có vẻ đang chuyện trò vui vẻ nhỉ. Không phiền nếu tôi tham gia chứ?” một cậu trai tóc vàng tiến tới chỗ chúng tôi.
“Này, Naoise. Bọn tôi đang bàn xem sẽ mua gì ở Hội chợ. Tôi chắc cậu chẳng quan tâm gì đến sự kiện này đâu nhỉ.” Tôi nhận xét.
Cậu ta là con trai của một trong tứ đại Công tước. Kể cả ở vương đô thì cậu ta cũng chẳng lo hết tiền. Tôi còn biết cậu ta thường mời mọi người tới vương đô để lôi kéo họ vào cái hội nhóm nhỏ nhỏ của mình.
“Cậu nói gì thế? Tôi rất thích Hội chợ Học viện đấy. Nhiều thứ có tiền thôi cũng chưa mua được đâu. Ví dụ như tâm điểm lần này, công ty Natural You. Có tin đồn rằng hôm nay họ sẽ ra mắt sản phẩm mới tại hội chợ đấy. Với tư cách là một fan thì tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này được.” Naoise giải thích
“…Cậu hứng thú với Natural You hả?” Tôi hỏi, có phần bất ngờ
“Phụ nữ không phải những người duy nhất dùng mỹ phẩm đâu. Dầu dưỡng ẩm của họ giúp ích cho tôi nhiều lắm đấy.”
Đúng là đàn ông dùng dầu dưỡng ẩm cũng rất tốt, nhưng không ngờ là cậu ta sẽ nói thế đấy.
Như Naoise đã nói, hãng mỹ phẩm tôi thành lập với thân phận Illig Balor, Natural You, cũng có một gian hàng ở sự kiện này. Tôi đã định sẽ đến đó để lấy báo cáo về việc điều tra bổ sung tôi đã nhờ Maha.
“Ah, chuẩn bị bắt đầu rồi kìa.” Tarte nói. Tiếng thông báo hội chợ bắt đầu vang vọng khắp học viện.
Mọi người ùa ra quảng trường nhanh nhất có thể.
Hội chợ Học viện chỉ mở cửa cho học sinh vào ngày đầu tiên. Nhưng ngày tiếp theo, nó sẽ mở cửa cho cả công chúng. Vì vậy các học sinh đang khẩn trương để mua đồ trong ngày hôm nay. Một khi sự kiện mở cửa cho khách bên ngoài thì tìm được món hàng mình muốn sẽ khó khăn hơn.
“Chúng ta cũng đi thôi, không thì hàng tốt sẽ biến mất hết đấy.”
“Vâng! Ừm, chị có chắc mình không muốn đi không, Tiểu thư Dia?” Tarte vẫn cố rủ.
“Đúng vậy, chị ổn mà. Đừng lo chochị.” Dia đáp
“Đi nào Tarte. Dia, bọn anh sẽ mua quà cho em nhé.” Tôi nói
Dia có vẻ không muốn chúng tôi ở cạnh để đi bí mật đi mua sắm. Chắc lần này cứ để em ấy làm gì tùy thích cũng chẳng sao đâu.
Tarte và tôi hòa vào một biển thiếu niên
***
Dù chì vừa bắt đầu, Hội chợ Học viện đã tấp nập người mua kẻ bán.
“Chỗ này nhiều người quá đi” Tarte nhận xét
“Thì hầu như cả trường đều tham gia mà” Tôi đáp
Có khoảng 200 học sinh ở trường chúng tôi, nhưng số lượng cán bộ nội trú còn đông hơn nữa. Vì Học viện cũng đóng cả vai trò của một thành trì, nên sẽ có thêm cả nhân sự liên quan nữa.
Tarte mở một tấm bản đồ vị trí của từng gian hàng. Mỗi học sinh đều được phát một tấm trước khi sự kiện bắt đầu. Tấm bản đồ còn có ghi chú về các công ty tham dự.
“Có nhiều cửa hàng nổi tiếng quá đi. Em không biết bắt đầu từ đầu luôn nữa. Mà tại sao các cửa hàng nổi tiếng như vậy lại phải cất công đến tận đây vậy ạ?” Tarte thắc mắc
“Em hỏi hay đấy. Thực ra họ chẳng thu lời được ở đây đâu. Học viện chỉ cho phép họ dựng gian hàng với điều kiện giá bán phải giữ nguyên như ở các cửa hàng chính mà… Thứ các thương nghiệp này muốn nhắm đến là biến chúng ta thành các khách hàng trung thành và để quảng cáo cơ. Hầu hết học sinh ở đây đều thuộc các gia đình quý tộc. Quảng cáo cho học viên là một cách tốt để kiếm thêm khách hàng lâu dài đấy.” Tôi giải thích
Tính riêng chi phí vận chuyển thì các công ty đều lỗ rồi. Nhưng trong mắt những doanh nhân khôn ngoan thì khoản tiền đó được coi như là chi phí quảng cáo.
Dĩ nhiên là nhiều công ty cũng kì vọng vào cả các khách hàng trong các ngày tiếp theo nữa. Khó mà xin được quyền buôn bán trong vương đô, nên mọi cơ hội tiếp cận các khách hàng thành thị đều quý giá.
“Em không hề nghĩ đến việc đó luôn. Việc kinh doanh phức tạp thật đấy.” Tarte nói
“Đúng vậy. Thế giới đó phức tạp lắm.” Tôi đáp
“Ohhh, nghe có vẻ quá khó với em rồi.”
Để trở thành một thương nhân hàng đầu, bạn cần nhiều thứ hơn là đạo đức nghề nghiệp. Sự nhạy bén trong kinh doanh cũng cần thiết. Không có nó thì coi như đã thất bại từ trước khi bắt đầu. Một con mắt thấy được cơ hội kinh doanh sẽ vô cùng giá trị.
“Um, cậu có chắc là để mình đi cùng hai người không?” Epona hỏi.
“Đương nhiên. Có gì đâu chứ. Cậu là bạn cùng lớp, hơn nữa đi cùng nhau sẽ vui hơn chứ.” Tôi trấn an
“Đúng vậy! Đây là lần đầu tiên mình đi mua sắm với người khác như vậy đấy” Tarte nói thêm
Ba chúng tôi cùng nhau dạo quanh khu chợ và xem qua các gian hàng. Có khá nhiều mặt hàng thú vị, nhưng khi có nhiều công ty nổi tiếng như vậy tập trung lại thì thế này là đúng rồi.
Nếu chú ý, bạn có thể thấy nhân viên các cửa hàng đang dòm ngó đối thủ. Đó một phần cũng là lợi ích của Học chợ Học viện—các nhãn hàng có thể “học hỏi” lẫn nhau.
Tarte, Epona và tôi cùng đi xem từng gian hàng, mua sắm những thứ mình thích trong lúc ngấu nghiến chén món đồ ngọt bọc bột dẻo hấp. Kể cả việc dạo quanh không thôi cũng đã rất vui rồi.
Mắt Taret bỗng sáng lên khi chúng tôi đi qua một gian hàng.
“Wow. Loại vải này đẹp quá, màu phớt hồng như vậy nữa. Em thắc mắc không biết họ dùng cách nhuộm gì để ra màu đó nhỉ? Có cả loại xanh lam nữa này!” em ấy thốt lên
“Đây là màu chị Mireille…” Epona thì thầm
Tarte đã dừng chân trước một cửa hàng quần áo. Ở đó còn bán cả vải dệt.
“Đúng vậy, hiếm khi mới được thấy màu vải tươi sáng thế này đấy.”
Các tấm vải được nhuộm hồng và xanh da trời. Chính những màu vải rực rỡ là sản phẩm chủ đạo của cửa hàng đó. Chất liệu của họ cũng cao cấp, nhưng màu sắc sinh động của dòng vải đó mới là thứ hút khách hơn.
Tôi nhớ rằng màu nhuộm hồng và xanh là sản phẩm đặc biệt chỉ sản xuất tại một vùng nghèo đói ở Alvan. Sau khi công ty này để ý đến loại thuốc nhuộm ấy, họ đã đàm phán một hợp đồng độc quyền buôn bán thứ phẩm màu này.
“Loại vải này đáng yêu quá, lại còn rẻ nữa chứ! Em biết Phu nhân Esri sẽ vui nếu nhận được một chút làm quà đấy” Tarte bình luận
Mẹ tôi rất thích may y phục mới. Tarte đã đúng khi nghĩ rằng bà sẽ muốn một chất liệu cao cấp như vậy.
“Anh sẽ chuẩn bị quà gửi về, nên em không cần lo đầu. Em cứ tập trung vào thứ mình muốn mua đi” Tôi nhắc
“Nhưng người cũng đã làm quá nhiều thứ cho em rồi mà” Tarte phản đối
“Thực ra anh cũng muốn mua gì đó cho bà. Nên được thôi, em có thể chọn quà, và anh sẽ trả tiền. Coi như đó là quà của cả hai chúng ta đi.” Tôi nói
“V-vâng. Cảm ơn anh…”
“Đừng để ý nữa. Bây giờ thì em còn hiểu sở thích của mẹ anh hơn cả anh mà. Đâu còn lựa chọn nào khác ngoài nhờ em đâu. Ít nhất hãy để anh trả cho nhé” Tôi nói
“Vâng, em hiểu rồi”
Tarte bắt đầu xem xét kỹ từng loại vải với vẻ mặt nghiêm trọng. Em ấy làm quá lên mất rồi.
Thế này thì sẽ phải mất một lúc đây…
Tôi nhìn sang Epona. Lạ thay, cô ta đang nhìn chằm chằm vào một số món đồ với vẻ thèm muốn.
Nếu chịu nói với tôi giới tính thật thì tôi đã có thể mua một món quà cho cô ta rồi, nhưng hiện giờ tôi vẫn phải đối xử với cô ta như con trai. Tặng quần áo nữ cho một học sinh nam sẽ chỉ làm tôi trông như một thằng biến thái thôi.
“Em chọn được rồi, thưa Chủ nhân. Em sẽ lấy loại vải hồng nhạt lạ mắt này”
Giọng của Tarte kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Trong tay em ấy là một cuộn vải hồng. Màu này làm tôi nhớ đến sắc hoa anh đào tại quê nhà ở tiền kiếp. Có lẽ Tarte thấy sắc hồng này lạ mắt vì em ấy chưa từng được thấy hoa anh đào.
“Cảm giác có vẻ dễ chịu, hơn nữa anh nghĩ mẹ anh cũng sẽ thích màu này. Anh chắc rằng màu này cũng hợp với em lắm đấy, Tarte à.” Tôi nhận xét
“Việc đấy không liên quan đâu ạ!” em ấy đáp
“Anh cho là có đấy. Đằng nào thì em cũng là người mặc mấy bộ đồ mẹ anh may mà.” Tôi nhắc
“C-cũng đúng ạ”
Mẹ tôi thích coi Tarte như búp bê thời trang của riêng bà vậy.
“Epona”
Tôi gọi Anh hùng, nhưng cô ta không trả lời. Mắt cô ta dán chặt vào một chiếc váy xanh da trời. Với một thiếu nữ mộng mơ như vầy cũng thật kì lạ.
“Epona!”
“H-hơ?”
“Bọn mình đang định đi xem cửa hàng khác này, nhưng nếu cậu muốn mua gì ở đây thì chúng ta có thể chia ra.”
“Được, cứ vậy đi. Mình xin lỗi”
“Không sao mà”
Epona đã được nuôi dạy như con trai. Có lẽ đó là lý do cô ấy thấy váy áo thu hút đến thế. Nếu đúng như vậy thì tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu Tarte và tôi không ở quanh. Anh hùng sẽ chẳng thể mua đồ của nữ được nếu vẫn còn những người nghị cô ta là nam ở quanh.
***
Sau ba tiếng thì tôi và Tarte cũng đã đi xong một vòng quanh Hội chợ Học viện.
“Cuồi cùng thì ta cũng mua nhiều đồ thật đấy.”
“Có lẽ là em có hơi quá tay. Nhưng cảm giác thỏa mãn lắm ạ” Tarte đáp, tay xách túi đồ và trông khá hài lòng với bản thân. Tarte cũng tương đối dư dả. Gia đình tôi vẫn trả lương của người hầu cho em ấy kể từ khi em ấy đến Tuatha Dé và em ấy cũng chẳng tốn nhiều tiền phí sinh hoạt lắm.
“Xin lỗi, Tarte, nhưng em có phiền nếu về mà không có anh không?” Tôi hỏi
“Anh sẽ đi gặp Maha phải không ạ?”
“Không, anh chỉ đi lấy kết quả điều tra thôi. Maha bận lắm, nên anh nghĩ em ấy không đến tận đây đâu.”
Một chuyến đi và về từ Milteu phải tốn mấy ngày. Với tư cách đại diện ủy quyền của thương hiệu Natural You, Maha rất bận rộn và thời gian của em ấy rất quý giá.
“Không, chắc chắn cô ấy sẽ ở đây. Maha chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội để gặp anh đâu, chủ nhân ạ!” Tarte khẳng định
Nếu em ấy nói đúng cũng chẳng sao.
“Nếu em ấy ở đây, em có muốn đi cùng không?” Tôi hỏi
“Không, em sẽ quay về. Maha chắc chắn chỉ muốn có hai người thôi. Em có thể ở bên anh mọi lúc, nhưng cô ấy thì không như vậy. Em sẽ thấy tệ lắm nếu không để cô ấy có thời gian riêng với anh.”
“Em ấy muốn thế sao?”
“Cô ấy muốn thế đấy ạ.”
Tarte và Maha rất thân, nên tôi nghĩ Maha cũng sẽ muốn gặp em ấy, nhưng nếu Tarte đã nói, thì có lẽ không phải vậy thật.
***
Tarte và tôi tách nhau ra, và tôi hướng về gian hàng của Natural You.
Mặc dù mới là ngày đầu tiên của sự kiện, một hàng dài đã đang dồn về phía quầy hàng của công ti tôi. Hội chợ còn chưa mở cho công chúng mà đã đông khách thế này rồi. Tôi chẳng tưởng tượng nổi khung cảnh ngày mai ngày mai nữa. Đây là một minh chứng tốt cho sự nổi tiếng của Natural You.
Được rồi, phải làm sao đây? Kế hoạch của tôi là chui vào phía sau gian hàng với lý do thử nghiệm sản phẩm. Nhưng cái hàng dài đằng đẵng này sẽ làm mọi thứ khó khăn hơn nhiều đây.
Tôi vừa nhận ra một khí tức quen thuộc sau lưng mình thì ai đó đã choàng tay qua người tôi.
“Này, anh đẹp trai ơi, anh có muốn hẹn hò với em một buổi không?” một thiếu nữ mời gọi với một ánh mắt đa tình
Hôm nay mái tóc lam óng mượt của em ấy được giấu dưới một chiếc mũ, và cô nàng đã trang điểm để cải trang. Thay cho trang phục hằng ngày thì em ấy đang diện một bộ dễ thương và điệu đà hơn.
Dù khác biệt như thế nhưng tôi không thể nào lại không nhận ra cô gái này. Em ấy không chỉ là bạn mà còn là gia đình của tôi.
“Nghe được đấy. Có một quán cà phê gần đây. Muốn đến đó và kiếm vài món ngọt không em?” Tôi gợi ý
“Nghe có vẻ đáng yêu đấy. Ta đi chứ?”
“Được rồi”
Nàng thiếu nữ—Maha—cười rạng rỡ
Tarte đã đoán đúng. Có vẻ Maha đã phải vất vả để đến đây và dành thời gian với tôi.
Đúng là ngạc nhiên khi thấy em ấy cải trang, nhưng nó cũng có lý do cả. Là bộ mặt của Natural You, Maha đã gần như trở thành người nổi tiếng. Em ấy có quen biết nhiều quý tộc. Nếu như có người nhận ra thì có lẽ sẽ gây ồn ào mất.
***
Chúng tôi cùng nhau bước vào quán. May thay, chúng tôi đến vào giờ không quá đông.
Nơi này nổi tiếng với trà thảo mộc cao cấp và các món tráng miệng độc đáo. Thực ra tôi cũng có hứng thú với công ty điều hành cửa hàng này vì nghe đồn họ khá có tiếng ở một thành phố phía tây. Quán café sử dụng cơ sở của Học viện nên cũng có các phòng kín để bàn chuyện riêng tư.
“…Maha, chúng ta thực sự gọi món này à?” Tôi hỏi
“Vâng, mình đang giả làm một cặp, để khỏi gây nghi ngời ấy mà. Bọn mình phải gọi món gì cho đúng điệu chứ.” Maha tươi cười đáp.
Chúng tôi cùng gọi loại trà thảo mộc đặc trưng của quán, kèm một phần parfait siêu lớn. Tên nó là Parfait Cẩu Lương Siêu Ngọt, nên cũng cần kha khá can đảm chỉ để gọi món.
Món trà của chúng tôi lên trước.
“Loại này thơm đấy.” Maha nhận xét.
“Đúng vậy, rất dễ chịu. Anh có thể hiểu vì sao quán này nổi như vậy rồi.” Tôi thêm
“…Nhưng trà của Natural You tốt hơn. Nếu quán này đắt khách thì của chúng ta có thể làm tốt hơn nữa. Có lẽ bọn mình không nên chỉ bán lá trà, mà cũng nên mở thêm quán café nhỉ?” Maha đề xuất
Loại trà Maha đang nhắc đến được chế biến từ lá trà nhập khẩu qua tuyến giao thương chính tay Maha mở. Tôi đã hoàn thiện cách pha chế sử dụng kỹ thuật từ tiền kiếp. Phương pháp của tôi cho ra nhiều hương và vị thanh ngọt hơn cách pha truyền thống.
Natural You đã tìm kiếm lá trà cao cấp để đáp ứng nhu cầu của các khách hàng chính là giới phụ nữ thương lưu. Tôi có kỳ vọng lớn về một sản phẩm ăn khách nếu chúng tôi mở rộng sang ngành đồ uống.
“Mở một quán café cũng thú vị đấy. Nhưng chúng ta sẽ cần trợ giúp. Điều hành bất cứ hàng quán nào cũng cần mô hình kinh doanh khác hoàn toàn cái của chúng ta hiện tại. Có thể chúng ta sẽ phải mò mẫm ít lâu mới nắm được cách. Anh không chắc chúng ta có thể tin tưởng giao việc này cho ai cả.” Tôi diễn giải
“Có đấy, anh yêu quý ạ. Vì anh phải trở về Tuatha Dé, em đã huấn luyện đám trẻ có tiềm năng. Chúng là lựa chọn hoàn hảo cho quán café” Maha giải thích
“Ồ, em nghĩ đám trẻ đó đủ năng lực không?” Tôi hỏi
“Vâng…em nợ anh lời cảm ơn, anh yêu quý ạ. Anh đã dặn em không cần phải gạt bỏ cảm xúc cá nhân khỏi việc kinh doanh và khuyến khích em theo đuổi tiếng gọi trái tim. Lời của anh đã khiến em mạnh dạn đem chúng về về. Có thể em có lý do cá nhân, nhưng em chắc chắn cả công ty cũng sẽ được lợi.”
Đám trẻ Maha nhắc đến là những trẻ mồ côi từng làm việc với em ấy từ hồi còn phải mưu sinh trên đường phố. Họ đã bị đem đi và chia cắt bởi nhiều cô nhi viện khác nhau để thu tiền trợ cấp từ triều đình, nhưng Maha đã tìm cách giúp họ đoàn tụ. Em ấy tự tin rằng chúng sẽ sinh lời lớn cho công ty của tôi.
Sau khi nhận đám trẻ, Maha đã huấn luyện họ bằng cách để chúng thực tập ở nhiều cửa hàng của Công ty Balor.
Tôi đã ngần ngại trước kế hoạch của em ấy, nhưng tất cả các chi nhánh đã nhận bạn cũ của Maha đều đánh giá cao chúng. Nhiều cửa hàng thậm chí còn chần chừ chia tay đám trẻ vì năng lực của chúng. Nhiều chi nhánh thậm chí còn nói sẽ trả thêm tiền để giữ đám trẻ lại.
Giống như Maha, các cô nhi đó đã học cách dùng đầu óc để sống sót và mưu sinh bất chấp trở ngại của trẻ mồ côi. Chúng rất kiên trì, học hỏi nhanh và luôn đầy những ý tưởng.
Bạn của Maha đều trở thành một kho châu báu của Natural You với đầy các nhân viên tài năng. Các doanh nghiệp hiếm khi kiếm được nguồn lao động đông đảo mà có trình đồ như vậy. Maha đã làm được một việc tuyệt vời khi đạt được cả tư lợi là việc cứu giúp bạn bè và giúp Natural You thành công.
“Anh nói vậy vì anh tin tưởng em, Maha ạ. Chẳng có lý do mà phải cảm ơn anh cả.”
“Nghe anh nói vậy làm em muốn cố gắng làm việc hơn nữa đấy. Natural You vẫn còn đất để phát triển mà.” Em ấy đáp
Maha thực sự rất đáng tin cậy. Có em ấy bên cạnh, tôi chẳng cần lo lắng về việc kinh doanh, và có thể sống trọn vẹn thân phận Lugh Tuatha Dé.
Món parfait cuối cùng cũng được đem lên. Đó là một phần parfait cỡ đại dành cho một cặp đôi ăn chung. Món Parfait Cẩu Lương Siêu Ngọt thực sự là một thứ quái dị với cái tên đáng đáng sợ.
“…Thế này là quá nhiều cho hai người rồi.” Tôi nhận xét
“Đừng lo anh ơi. Em mê đồ ngọt lắm” Maha đáp
Núi đồ tráng miệng đó được dựng bên trong cốc vại lớn thay vì ly tráng miệng bình thường. Chiếc vại tráng miệng được thổi bằng thủy tinh quý trong vắt.
Bánh bông lan, thạch dâu, bánh bông lan, kem dâu, bánh bông lan, mứt dâu. Món parfait được làm từ nhiều lớp bánh bông lan xen kẽ các món ngọt khác nhau, và trên cùng là một phần kem tươi đánh bông lớn cùng với dâu tây cắt lát. Còn có cả những viên kẹo trái tim màu đỏ trộn lẫn trong đó.
…Nhìn thôi cũng đủ làm mình ợ nóng rồi
Hai chiếc thìa cũng được cắm trong cốc. Mỗi chiếc đều dài một cách lố bịch.
“Dùng đồ dài thế này sẽ khó ăn chết mất. Họ nghĩ cái gì khi chọn thứ này thế?” Tôi nói
“Lý do thìa trông như vậy là để anh làm việc này nè.”
Với một nụ cười trên môi, Maha xúc một thìa đầy kem và đưa thìa của em ấy lên trước miệng tôi.
“Anh hiểu rồi. Dài như vậy là để đút cho nhau. Món parfait này đúng là để dành cho các cặp đôi mà.”
“Đúng vậy đấy. Anh ăn lẹ giúp em được không? Em cũng muốn ăn nữa đấy.” Maha đung đưa chiếc thìa của em ấy trước mặt tôi
“Nhưng mà thế này cũng khá xấu hổ đấy.” Tôi thừa nhận
“…Anh phũ thế. Anh có biết em phải thức trắng bao đêm để sắp xếp được chuyến đi này không, và anh còn chẳng chiều nổi em mỗi chuyện này.” Maha phụng phịu
Cô nàng bắt đầu giả khóc một cách trắng trợn. Bỏ qua màn nước mắt cá sấu, tôi biết em ấy đã phải rất cố gắng để đến gặp tôi.
Ơn trời đây là phòng riêng. Nếu đây là chỗ ngồi ngoài trời thì tôi sẽ xấu hổ chết mất.
Tôi ngậm lấy thìa của Maha. Phần kem tươi rất dịu nhẹ. Độ xốp và ngọt vừa phải nhưng vẫn mang lại một hương vị mạnh mẽ.
Sau khi nếm thử món parfait ngon thế nào thì tôi đột nhiên nghĩ ăn hết đống này cũng không phải chuyện bất khả thi.
“Đến lượt anh đấy, anh trai yêu quý ạ”
“Anh cũng phải đút cho em á?”
“…Em đã cực khổ như vậy để kiếm hết những thông tin anh yêu cầu rồi. Chả lẽ thế cũng không đủ để anh thương tình làm cho việc nhỏ nhen ấy sao?”
Maha lướt ngón tay của mình trên môi. Một cử chỉ khá khêu gợi.
Tôi gượng cười, xúc đầy một thìa đồ ngọt và đưa lên môi Maha. Cô nàng ngậm lấy vởi vẻ hạnh phúc, thưởng thức hương vị trong miệng.
…Thế này xấu hổ hơn cả mình tưởng tượng nữa.
“Ngon quá. Em khá tự tin vào trà của chúng ta, nhưng ta sẽ không thể thành công nổi nếu không nghiên cứu kỹ lưỡng về các món tráng miệng.” Maha nói.
“Anh thấy ấn tượng vì em vẫn nghĩ được chuyện công việc trong tình cảnh này đấy. Anh xấu hổ chết mất thôi” Tôi đáp
“Việc này cũng có dễ dàng hơn đối với em đâu. Đó chính là lý do em cố giấu giấu sự xấu hổ đấy chứ. Được rồi, tiếp theo đến lớp mứt dâu và bánh. Tiếp tục đi anh. Khám phá các hương vị mới trong lúc ăn rất thú vị đấy. Mặc dù nhiều nhưng hương vị thay đổi theo từng lớp thế này làm ta có thể ăn mãi thôi. Thông tin này thật quý giá.” Maha phân tích
Sau khi tôi đút cho Maha, lại đến lượt em ấy đút cho tôi.
Nó vẫn xấu hổ quá, nhưng mình phải gắng vượt qua thôi.
Chúng tôi tiếp tục đút cho nhau
***
Tốn mất đến nửa giờ, nhưng bằng cách nào đó chúng tôi cũng chén hết phần lớn núi parfait rồi.
Mình oải quá. Cả thể chất lẫn tinh thần.
“Nhiều đồ ăn quá” Tôi kiệt sức nói.
“Yeah. Chúng ta chỉ ăn được gần hết… Món này chắc bán được đấy, nhưng em nghĩ mình sẽ phục vụ phần nhỏ hơn ở quán của mình” Maha nhận xét
Maha trông khá khó chịu. Em ấy thường không phải kiểu ăn nhiều.
“…Được, em nhận phần thưởng rồi. Chuyển sang chuyện công việc thôi.”
“Phải, thế thì tốt quá. Anh sẵn sàng rồi”
Tôi dùng một phép thuật để thăm dò xung quanh và đảm bảo không có kẻ nghe lén. Cùng lúc đó tôi lập một lồng gió cách âm căn phòng. Giờ chúng tôi có thể bàn việc mật mà không cần mạo hiểm.
“Đầu tiên, bàn qua về những thông tin em tìm được về Epona Rhiannon nhé. Quả là không dễ, nhưng em đã kiếm được thông tin thú vị từ Đơn vị Hiệp sĩ Hoàng gia…Cô ta bị kẹt giữa lời hứa và sự đau thương. Đó có lẽ là điểm yếu lớn nhất của cô ta.”
Maha đưa tôi một tập tài liệu, và tôi nhân chóng đọc lướt quá. Trong đó là nhiều giả thuyết về Anh hùng, kèm theo bằng chứng.
Từ cái cách Epona hành xử trong buổi đấu tập, tôi đã tưởng cô ấy là một kẻ cuồng chiến, nhưng tôi đã nhầm. Có vẻ mọi thứ phức tạp hơn thế. Một nỗi ám ảnh đã ăn sâu vào tâm trí cô ta.
“Anh thực sự ấn tượng trước lượng thông tin em thu thập được đấy.” Tôi khen ngợi.
“Anh đã dặn em là phải tỉ mỉ mà” Maha đáp
Em ấy nói nghe thì dễ, nhưng bản báo cáo này không hề tầm thường. Thông tin chi tiết trong đó có thể hủy hoại Epona nếu nó bị lộ.
“Nhưng thông tin này sẽ là chìa khóa để chạm đến trái tim cô ta” Maha tuyên bố
“Qua bản báo cáo của em và nhưng gì anh đã biết về tính cách của Epona, anh chắc cô ta đang ở đó” Tôi nói
“Em đồng ý. Anh nên đi đi, anh yêu quý.”
Maha đưa nốt cho tôi đống tài liệu về sự kiện ám ảnh Epona và con người ở tâm điểm của nó. Thông tin này sẽ là vũ khí tối thượng trong cuộc chiến để khiến Epona mở lòng với tôi.
Đọc qua thông tin của Maha cũng làm tôi nhận ra một lầm tưởng của bản thân. Ở gian hàng quần áo, Epona không nhìn chằm chằm vào chiếc váy vì chưa từng được diện đồ. Cô ta đang hồi tưởng quá khứ
Đó là khi tôi nhớ ra thứ màu nhuộm sặc sỡ đó là sản phẩm của một lãnh địa nông thôn trong Vương quốc Alvan. Vùng đó chính là…
“Em không phiền nếu anh đi chứ?” Tôi hỏi
“Không đâu. Anh đã thưởng em một buổi hẹn tuyệt vời rồi. Em thỏa mản r…Không, đó là nói dối đấy. Em muốn ở bên anh thêm nữa. Nhưng Tarte và em sống là vì anh, anh yêu quý ạ. Nên anh cứ đi đi.” Maha giục
“…Xin lỗi. Không, cảm ơn em.”
“Không có gì. Em mừng vì hôm này đã đến được đây. Vậy ra đây là nơi anh và Tarte đang sống. Có nhiều học viên quá và ai nấy trông cũng thật rạng rỡ.”
“Em có ước mình cũng được như vậy không?” Tôi hỏi
Bất cứ pháp sư nào đủ 14 tuổi ở Alvan cũng có thể đăng ký theo học Học viện. Maha cũng đủ tư cách như bất cứ ai.
“Vâng. Em ghen ti với Tarte đấy. Làm một học sinh có vẻ thú vị, nhưng hơn thế nữa, em rất rất ghen tị vì cô ấy được dành tất cả thời gian bên anh. Mong ước đến Học viện của em chỉ bị kiềm chế bởi niềm hạnh phúc khi có ích ở Milteu thôi. Em đã muốn đến, và em cũng ghen tị, nhưng mọi việc cứ như bây giờ vẫn là tốt nhất. Em không hối tiếc gì cả.”
Maha mỉm cười. Nụ cười của em ấy luôn tuyệt đẹp.
“…Cảm ơn em. Anh phải làm gì đó cho em vào lần tới ta gặp nhau mới được.”
“Vâng, vì em đã biết anh có thể chiều em thế này, lần sau, em phải yêu cầu thứ gì táo bạo hơn mới được. Nhưng giờ chuyện đó không quan trọng. Anh thực sự không có thời gian đâu. Anh phải đi thôi.”
“Hẹn em lần tới.”
“Tạm biệt, anh yêu quý”
Bỏ lại Maha và quán café đằng sau, tôi cất bước đi tìm Epona.
***
Việc điều tra của Maha đã hé lộ một sự kiện bước ngoặt trong cuộc đời Epona. Rõ ràng, một người quan trọng đối với cô ta đang yên nghỉ trong thành phố bao quanh Học viện.
Sau khi biết chuyện đó, tôi mua một thứ và hướng về phía nghĩa trang.
Khu nghĩa trang này dành cho các hiệp sĩ phục vụ tại vương đô. Nó nằm trong cùng một thành phố. Một nhóm quý tộc đã phản đối việc xây dựng nghĩa trang trong vương đô, nên thay vào đó nó được dựng tại đây.
Nhiều thứ lễ vật khác nhau tô điểm các ngôi mộ.
Epona đang quỳ trước một đài tưởng niệm tập thể. Cô ta đã mua chiếc váy xanh lam khi nãy và đang đặt nó trước mặt.
Tôi bước đến bên cạnh cô ta, đặt một bó hoa trước đài tưởng niệm, và chắp tay lại.
Epona nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt. Giở vờ không chú ý, tôi quỳ xuống thì thầm một lời cầu nguyện, rồi đứng thẳng dậy.
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy, Epona.” Tôi nói sau khi xong việc
“Phải, tình cờ thật. Có người quen của cậu đang an nghỉ ở đây à?” Epona hỏi
“Ừ, một người phụ nữ được yêu mến trong Đơn vị Hoàng gia. Chị ấy rất thích những bông hoa như thế này, và sau khi thấy chúng ở Hội chợ, mình đã muốn mua cho chị ấy một bó.”
“Trùng hợp thật đấy. Mình cũng gặp chuyện tương tự với chiếc váy lam này. Chị ấy có một bộ y hệt như vậy và đã muốn ngày nào đó mình sẽ mặc nó. Á, chờ đã, đó không phải là ý mình đâu. Mình không có muốn mặc đồ nữ hay gì đâu nhé. “
Một trong những người nằm dưới đài tưởng niệm này từng rất quan trọng đối với Epona. Cô ấy được sinh ra tại một vùng nông thôn Alvan, nơi sản xuất loại màu nhuộm sặc sỡ đó. Đó là lý do Epona đã phản ứng khác thường khi phát hiện chiếc váy.
“Ha-ha, nghe có vẻ là một người kì quặc. Người quen của mình cũng thích những màu tươi sáng. Chị ấy đặc biệt thích loài hoa tên flaura. Chị ấy luôn nói rằng chúng có màu giống với quê nhà.”
“Màu giống với quê nhà…flaura…Người quen của cậu không phải Mireille chứ?”
“Đúng rồi. Cậu cũng biết chị ấy sao?” Tôi hỏi, giả bộ bất ngờ.
Dĩ nhiên đều là dối trá. Tôi chỉ biết Mireille qua những tài liệu Maha thu thập được. Tất cả đều chỉ là sự lừa gạt để lấy lòng tin của Epona.
“Thực ra mình cũng đến đây để thăm mộ chị ấy. Woa, không ngờ cậu là bạn của chị ấy đấy. Thế giới thật nhỏ bé nhỉ…Vậy nên có điều mình cần nói với cậu. Nếu cậu là bạn của Mireille, mình phải xin lỗi cậu. Mình chính là người giết chết chị ấy.” Epona cúi đầu trước tôi với đôi mắt ngấn lệ.
“Cậu giết chị ấy? Nói tôi xem ý của cậu là gì? Tôi nghe nói chị ấy hi sinh khi chiến đấu với quái vật cơ mà.”
Tôi trưng ra một vẻ ngoài giận dữ và nghi ngờ.
“Không phải vậy đâu…Trước khi trở thành Anh hùng, mình là một đứa yếu ớt chẳng có nổi một tí ma lực. Mọi người đều gọi mình là nỗi thất bại. Nhưng một ngày, khi một bầy quái vật tấn công lãnh địa, sức mạnh bỗng dâng lên trong người mình. Trước khi kịp nhận ra, mình đã giết sạch chúng rồi. Sau đó, Đơn vị Hiệp sĩ Hoàng gia đã tới. Mireille là người đầu tiên bước khỏi xe ngựa. Chị ấy nói rằng mình là Anh hùng và đưa mình đến Vương đô.”
Phần đó cũng đã có trong báo cáo của Maha.
“Ở vương đô, mình được chính thức công nhận la Anh hùng. Chị Mireille đảm nhận việc huấn luyện mình. Chị ấy rất tốt bụng và xinh đẹp. Trước khi thành Anh hùng, mình không được dạy dỗ nhiều lắm, nên mình đã học được rất nhiều từ chị ấy. Chị ấy đã trân trọng và khen ngợi mình. Qua thời gian, mình bắt đầu coi Mireille như chị gái .
Tay Epona nắm chặt lại khi cô ta tiếp tục.
“Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. Mình trở nên mạnh hơn và giỏi hơn mỗi ngày. Mireille sẽ khen mình mỗi khi mình hạ được quái vật. Mình chưa từng có ích cho ai bao giờ, nhưng giờ mình đang giúp đỡ tất cả mọi người. Thật yên tâm khi biết có nhiều người cần đến mình.”
Mặt Epona trông càng tuyệt vọng hơn khi cô ta tiếp tục. Vẻ buồn đau và ân hận hiện rõ lên khuôn mặt.
“Mình đã để bản thân chìm đắm trước sự thành công và khen ngợi đó…Và đó là khi chuyện xảy ra. Đó là cuộc tấn công lớn chưa từng thấy, và chúng không chỉ có sức mạnh mà còn rất mạnh mẽ. Đơn vị Hoàng gia và mình đã chiến đấu hết sức có thể. Trong lúc chiến đấu, mình nhận ra cơ thể cứ dần nóng lên. Cuối cùng, một cảm giác lạ trào dâng lên trong mình. Tầm nhìn của mình chuyển thành màu đỏ và mình đã đánh mất bản thân. Tung hoành bằng sức mạnh đó sung sướng tới mức chẳng thể ngừng lại được. Mình điên cuồng tàn sát và trước khi kịp nhận ra thì lũ quái vật đã chết cả rồi.”
Trận chiến đó là chiến công được ca tụng nhiều nhất của Epona. Đàn quái vật đó đủ mạnh để quét sạch cả Đơn vị Hoàng gia, nhưng theo báo cáo thì cô ta đã đẩy lùi chúng với “thương vong tổi thiểu”.
“Chỉ đến khi tỉnh lại mình mới nhận ra việc đã làm. Mình không chỉ tiêu diệt đám quái vật mà còn tấn công cả các hiệp sĩ. Tất cả mọi người đã bị mình hại—kể cả chị Mireille. Sau một hồi tìm kiếm, mình thấy chị ấy đã lạnh và bê bết máu. Nhìn chị ấy như vậy làm mình như muốn đập nát mọi thứ. Ngay lúc đó, mình nhận ra. Chị ấy vẫn còn thở, mình đã cố cứu chị ấy, nhưng mọi thứ đã quá muộn…”
Lời của Epona vừa là than thở, vừa là thú nhận.
Anh hùng phải chịu nỗi bất hạnh là một thường nhân nhưng được ban cho sức mạnh quá to lớn. Cô ta không hề nhận ra mình đang đeo một trái bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
“Cậu nghĩ điều cuối cùng chị Mireille nói với mình là gì, Lugh? Cậu có nghĩ là chị ấy không muốn chết? Là chị ấy hận mình?” Epona hỏi
“Mình không nghĩ là bất cứ cái nào trong số đó. Chị Mireille mình biết sẽ không nói những lời như vậy.” Tôi đáp
“Ha-ha-ha, cậu đúng rồi đấy. Chị Mireille cảm ơn mình vì đã đánh bại lũ quái vật và mình đã cứu rất nhiều người. Lời cuối cùng của chị ấy là ‘Bảo vệ Vương quốc Alvan thay chị.’”
Một giọt lệ lớn lăn trên má Epona.
“…Mình sợ lắm. Mình càng chú tâm vào chiến đấu thì càng mất kiểm soát. Nếu mình bị cuốn vào một trận chiến như vậy nữa, mình sẽ lại giết người mất. Mình không muốn chiến đấu… Nhưng cũng không thể trốn chạy được. Mình vẫn còn nợ chị Mireille. ‘Bảo vệ Vương quốc Alvan thay chị.’ Mình không thể phản bội lời đó được!!”
Đó chính là điểm yếu của Epona. Cô ta bị mắc kẹt giữa một lời hứa và một biến cố đau thương.
Epona sợ hãi chiến trận, nhưng không phải vì sợ cái chết của bản thân. Mà là nỗi sợ sẽ thêm lần nữa hại chết người mình yêu quý. Cô ấy yêu Mireiile như một người chị.
Không may, Epona thấy có trách nhiệm phải thực hiện lời trăn trối của Mireille. Đó vừa là lời bào chữa, vừa là lời nguyền. Epona không có lựa chọn nào ngoài chiến đấu.
Mireille có lẽ đã nhờ Epona dù biết rõ dù biết rõ hậu quả. Cô ấy biết rằng nếu mình không làm vậy, Anh hùng sẽ không bao giờ đặt chân lên chiến trường nữa. Để ngăn việc đó, Mireille đã dùng chút sức lực cuối cùng để giữ Epona tiếp tục chiến đấu.
Người phụ nữ đó đã là một hiệp sĩ chân chính. Cho đến hơi thở cuối cùng, cô đã đấu tranh cho an nguy của vương quốc.
Tôi kính trọng ý thức trách nhiệm không thể lung lay của cô.
“Cậu có khinh miệt mình, kẻ giết chết chị Mireille không? Cậu ghê sợ mình chứ? Ở bên mình quá lâu, có thể cậu cũng phải mất mang đấy.”
“Không, mình không khinh miệt cậu được. Dù sợ hãi, cậu vẫn cố gắng giữ lời hữa với chị Mireille… Giờ thì mình hiểu vì sao cậu đã vui đến thế khi cậu nghĩ mình sẽ không bị thương khi đấu tập. Đó là vì cậu không muốn ai phải chịu chung số phận với Mireille nữa.:
Epona muốn một bạn tập. Cô ấy đã tìm kiếm một người đủ mạnh để sống sót trong khi giúp cô ấy học cách kiểm soát sức mạnh to lớn của bản thân.
Và cô ấy đã tìm thấy tôi.
“Đúng vậy. Mình rất, rất biết ơn cậu. Mình muốn trở nên đủ mạnh để có thể tự điều khiển bản thân lúc chiến đâu. Thật không thể chịu nổi cái ý nghĩ mình sẽ giết thêm một người mình yêu quý nữa thật. Mình không biết phải làm gì nếu chuyện đó lại xảy ra nữa… Nhưng có lẽ cậu cũng chẳng muốn giúp mình nữa nhỉ. Rốt cuộc thì mình cũng là người đã giết bạn của cậu mà.”
Đó là sự thật từ trái tim Epona. Thiếu đi chía khóa là Mireille, tôi sẽ chẳng bao giờ mở được nó.
“Mình sẽ giúp đỡ bạn của chị Mireille. Chị Mireille đã cảm ơn cậu mà, phải không? Chị ấy nhờ cậu bảo vệ Alvan. Mình không có quyền kết tội cậu. Để hoàn thành di nguyện của chị ấy… Để giúp cậu đủ mạnh để bảo vệ vương quốc này, mình sẽ cho cậu mượn sức mạnh. Không cần phải lo. Mình đủ mạnh để chịu được vài hiệp với cậu đấy. Cứ luyện tập với mình chừng nào cậu vẫn còn muốn. Nếu cậu lại trở nên khát máu trên chiến trường thì mình sẽ là người ngăn cậu lại.” Tôi tuyên bố như vậy.
“Mình có thể giao việc đó cho cậu không?”
“Có đấy. Cậu biết mình có thể làm được gì mà.”
“Đúng thật. Ừm, có một điều mình đã luôn muốn mà không thể nói thành lời… Xin hãy làm bạn với mình. Mình đã không dám nói điều đó với chị Mireille. Nếu cậu vẫn ổn với kẻ như mình, và mình không làm cậu ghê sợ, thì xin hãy làm bạn với mình…Mình cô đơn lắm.”
Sức mạnh khổng lồ đi kèm với sự cô độc khủng khiếp. Đó là điều tôi sẽ không bao giờ có thể nghĩ tới.
“Nghe được đấy. Chúng ta là bạn rồi” Tôi đồng ý
Tôi đưa tay phải ra để bắt tay. Epona nắm chặt lấy nó và vừa mỉm cười trong khi lau nước mắt.
“Ah-ha-ha, mình ngại quá, nhưng cũng hạnh phúc lắm. Cảm ơn cậu, Lugh”
“Đương nhiên rồi, Epona”
Và như vậy, tôi trở thành bạn của Anh hùng.
Đó là một mối quan hệ dựa trên nhiều toan tính. Nhưng dù gì tôi cũng muốn trở thành một đồng minh đúng nghĩa. Đó là cách tôi sẽ chuộc tội vì đã lừa gạt Epona và dùng tên của Mireille. Tôi sẽ bù đắp cho sự dối trá của mình bằng cách cứu lấy Anh hùng.
…Lúc trước rất khó để tiếp cận Anh hùng. Nhưng sau khi nghe cô ấy giãi bày, tôi thực sự không muốn ra tay với cô ấy.
Tôi đã không còn ám sát người khác như thứ công cụ vô cảm nữa. Tôi đã thề là sẽ sống vì bản thân. Vì lẽ đó, tôi cần tìm cách tốt nhất để cứu thế giới mà không cần phải giết Epona.
Tôi sẽ dùng mọi phương pháp có thể để ngăn chặn viễn cảnh tôi bị buộc phải lựa chọn giữa Epona và thế giới.
==========
Ana: Chap này dài thật sự, làm mệt quá.
Tiện thể thông báo luôn là trans bận việc riêng nên tui sẽ ráng solo cho tới khi trans comeback (mà biết có về không đây)
Ngày mai nhả chương tiếp theo luôn
From Ana with love