Trans: Bé Ana
=============
Tôi chuẩn bị mất một chút thời gian nhưng cũng đã đến điểm tập trung và thấy những người khác đều đã ở đó.
Epona mạnh tới mức không cần trang bị nhưng những người khác đều đã mặc phục trang chiến đấu.
Naoise trang bị một thanh ma kiếm trong khi đó tôi, Tarte và Dia trông có vẻ chẳng khác biệt gì nhưng chúng tôi đang mặc đồ lót loại đặc biệt bên trong.
Loại đồ lót này được may từ mô quái vật được trích xuất bằng bí mật y học của nhà Tuatha Dé. Loại vải này có khả năng chống các đòn tấn công dạng chém, chịu va đập tốt và tính chịu nhiệt cao. Cũng dễ tạo hình. Sát thủ của Tuatha Dé thường mặc loại trang phục thần kì này trước khi bước vào một trận chiến khó khăn.
“Cái này bó chặt vào ngực em thật khó chịu.”
“... Cố hết sức chịu đựng cái chỗ đó đi.”
Rõ ràng là đồ lót không được thiết kê cho phù hợp với kích cỡ ngực như Tarte. Mặc dù cũng có độ đàn hồi nhưng không phải là không có giới hạn. Tôi thấy tội cho Tarte nhưng cũng chẳng thế làm gì được.
“Cái gì? Cái thứ kh-- ý em là, đ-đúng vậy... Lugh này, em nghĩ em cũng chẳng thoải mái lắm.” Dia lên tiếng.
“T-thế à?”
Dia rõ ràng là nói xạo. Ngực của em ấy vừa vặn thế mà.
Không lâu sau đó thì cũng tới lúc chúng tôi khởi hành. Tất cả đều leo lên toa xe và khởi hành đến đích.
Đám Orc dường như không phải là vấn đề quá lớn. Tôi chí hy vọng thông tin của quân đội là chính xác.
***
Chúng tôi đã đến khe núi sẽ là địa điểm để phục kích lũ Orc. Một vài binh lính cũng đã tập trung ở đó rồi.
Nhưng người không phải là pháp sư thì không thế chiến đấu với lũ quái vật. Tuy nhiên họ vẫn có thể đảm nhận các vai trò như trinh sát, do thám hay bảo vệ. Các nhiệm vụ khác như dựng trại, hỗ trợ sơ tán dân làng mua sắm vật tư và gửi thông tin cũng được giao cho họ.
Sự hiện diện của họ giúp các pháp sư tập trung vào trận chiến.
Một trinh sát quay lại và báo cáo với Rachel. Cô ấy gật đầu và sau đó có vẻ như đang tính cách tốt nhất để truyền đạt lại thông tin mới này cho chúng tôi. Sau khi cân nhắc một chút thì cô ấy chạy tới chỗ này.
“Bọn Orc sẽ đến trong 4 tiếng nữa. Bọn tôi không biết thế nào nhưng số lượng của chúng đã tăng lên. Số lượng ước tính đã tăng lên khoảng 150 con.” Cô ấy nói với một giọng bình tĩnh. Tăng một nửa không phải là một tin tốt. Theo quy trình thông thường thì sẽ hủy hành động lần này của chúng tôi và rút lui.
Tôi đợi Rachel nói thêm gì khác nhưng cô ấy vẫn im lặng. Sau đó Tarte phá vỡ sự im lặng này bằng cách ngập ngừng giơ tay lên.
“Ừm, có kế hoạch gì cho chuyện này không ạ?”
“Kế hoạch rất đơn giản. Chúng ta sẽ dùng khe núi này và giết sạch lũ Orc. Cụ thể hơn là những người cận chiến tốt sẽ chủ động đánh ở tiền tuyến còn những người có kỹ năng vận dụng ma lực sẽ bắn phép thuật từ tuyến sau.” Rachel đáp như vậy.
Không phải là nghe như chẳng có kế hoạch gì sao. Giống như là việc lập ra một chiến thuật phức tạp khi bọn tôi chưa được tổ chức huấn luyện chiến đấu có tổ chức thực sự là điều không thể.
“Cô Rachel này, em có vài điều muốn nói. Hẻm núi là nơi thích hợp để giao tranh với lũ Orc nhưng đường dẫn vào lại quá rộng. Đánh nhau với một đôi quân lên đến 150 con chẳng khác nào tự sát.
Lối vào khe núi đủ rộng để từ 5 đến 6 con Orc có thể cùng vào một lúc. Xử lí nhiều đến mức độ đó là bất khả thi với đội tiên phong của chúng tôi. Và dẫn đến kết cục là dàn sau cũng bị bao vây, như vậy thì họ sẽ chẳng thế dùng ma pháp được. Đằng nào thì bọn tôi cũng quá ít người.
“Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào tốt hơn.” Rachel phản đối.
“Nếu nhìn vào bản đồ thì như thế, nhưng sao chúng ta không thay đổi địa hình này? Em và Dia có thể dùng ma pháp Thổ hệ để thu hẹp con đường. Ta có thể làm một bức tường đấy dốc nhẹ để không quá hai con Orc có thể đi qua cũng lúc.” Tôi để xuất.
Tôi vẽ một bức hình đơn giản trên giấy. Như đã giải thích, chúng tôi sẽ thay đổi địa hình bằng cách tạo một tường dốc nối với các vách núi. Như vậy sẽ tạo ra một điểm hẹp nhằm giảm số lượng Orc có thể đi qua. Và còn giúp ngăn chặn đường đạn của đối phương. Các pháp sư tuyến sau sẽ an toàn khi ném ma pháp qua các bức tường của chúng tôi.
Thực ra thì tôi muốn đóng hoàn toàn khe núi lại nhưng như thế thì lũ Orc sẽ tìm một con đường khác, vì vậy khe hở vẫn phải được giữ đủ rộng để bọn chúng vẫn muốn đi qua.
“Một kế hoạch thật thú vị. Nhưng liệu em có đủ ma lực để tạo ra một bức tường đất với kích cỡ như thế không?” Rachel hỏi.
“Với em và Dia thì không thành vấn đề. Cô đã nói chúng ta còn tới 4 tiếng cho tới khi địch tới phải không? Bọn em sẽ xây tường và vẫn còn đủ thời gian để hồi phục lại lượng ma lực đã mất.
“Em hoàn toàn đồng ý,” Dia nói thêm.
Rachel nhìn qua chỗ Thầy Dune.
“Ta cho phép. Lugh, Claudia, cứ thử xem.”
“Tuân lệnh.”
“Lugh nè, hãy cố hết sức nhé.”
Tôi và Dia gật đầu với nhau và ngay lập tức bắt tay vào việc.
Cả pháp sư và những người không phải pháp sư cũng đều kinh ngạc.
“Thật kinh ngác. Tôi luôn ngạc nhiên trước vẻ đẹp từ phép thuật của Lugh và Dia,” Naoise thốt lên.
“Đúng vậy, Chủ nhân Lugh và Tiểu thư Dia là thiên tài ma pháp đấy.” Tarte đáp lại.
“Whoa, thật phi thường. Tôi không thể tin được hai em đó là học viên. Ước gì có thể thuê hai em này vào đội của tôi ngay bây giờ,” Rachel nói.
Dù chúng tôi không sử dụng bất kì phép nào của riêng mình nhưng việc thi triển gần như hoàn hảo dù quy mô khổng lồ như vậy và nguồn ma lực gần như vô tận hẳn đã làm cho chúng tôi trông không giống con người nữa.
Nhưng để sau đi, đầu óc của Rachel và giáo sư có còn bình thường không vậy? Nếu tôi không nói gì thì trận chiến có thể đã trở nên rất kinh khủng. Tất cả mọi người ngoại trừ Epona sẽ chết.
Một lần nữa, tôi tự hỏi có phải bọn họ làm thế này như một cách để đánh giá sức mạnh của anh hùng không.
***
Sau khi xây xong thì chúng tôi để việc canh giờ cho quân đợi và nghỉ trong lều. Để Dia hồi phục ma lực nhanh hơn thì tôi đã cho em ấy ngủ bằng một loại thuốc bí mật của nhà Tuatha Dé có tác dụng giãn cơ và tăng tốc độ hồi phục năng lượng.
“Em lo lắng quá chủ nhân à.” Tarte nói mà hai bàn tay cứ run rẩy.
“Em có sợ không?” tôi hỏi.
“Không. Nếu là ở với anh thì em sẽ không bao giờ sợ.”
“Thật vậy không? Anh có một lời khuyên cho em này. Đừng bao giờ do dự. Hãy hành động một cách chắc chắn.”
“Vâng!”
Tarte nắm chặt ngọn giáo của mình. Do đã sự đoán sẽ có một trận chiến khốc liệt nên em ấy đang gia cố các khớp nối của vũ khí.
“Ngoài ra, ừm, anh có thế truyền cho em một ít không? Em lại cạn kiệt nữa rồi.”
“Em vẫn chưa thế kiểm soát con mắt của mình nhỉ?” tôi hỏi.
“Vâng. Em liên tục bị mất ma lực. Vậy nên hãy cho em một ít của chủ nhân đi.”
Tôi liếc qua chỗ Dia. Có vẻ em ấy vẫn đang ngủ say, có nghĩa là chụng tôi không phải đi ra chỗ khác.
Cặp mắt của Tuatha Dé có một nhược điểm. Nó sẽ hút ma lực để tăng cường tầm nhìn, nghĩa là cần phải luyện tập để tránh việc ma lực bị hút đi trong vô thức. Nếu không cẩn thận thì có thể bị cạn kiệt ma lực.
Vì thế nên tôi phải dùng một ma pháp để hồi lại ma lực của Tarte.
Tôi và Tarte môi chạm môi, coi môi là điểm khởi đầu, tôi truyền ma lực vào cơ thể em ấy. Tiếp xúc với niêm mạc là cách truyền ma lực dễ dàng nhất.
Khi môi tôi chạm vào Tarte thì em ấy lại dựa vào cánh tay tôi. Em ấy nhắm mắt lại và ấn mạnh vào người tôi. Khi ma lực bắt đầu lưu chuyển vào cơ thể thì Tarte rùng mình và hơi thở trở nên dồn dập.
Đây mà một ma pháp tôi sáng tạo ra. Kết nối bước sóng ma lực là một kĩ thuật cực kì phức tạp. Tôi không nghĩ có nhiều người có thể làm được như vậy.
...Tôi không thực sự muốn sử dụng cách này, nhưng kể từ khi cứu Tarte khỏi bị cạn kiệt ma lực một lần thì em ấy đã quen quấy rầy tôi bằng cách này rồi.
Thành thật mà nói thì tôi nghi ngờ Tarte đã có thể kiếm soát mắt của em ấy được một thời gian rồi và em ấy chỉ đang sử dụng nó như một cái cớ thôi. Nhưng những lúc em ấy hỏi xin đều thật dễ thương nên tôi đành cho phép vậy. Hơn nữa, ôm em ấy thật chặt và áp môi vào nhau thật thú vị.
“Đã đủ chưa?” tôi hỏi và tách ra.
Sau khi dùng ma pháp thì dường như Tarte lại trở nên quyến rũ hơn hẳn vẻ thường ngày của em ấy.
“Vâng, giờ em đã đầy ắp ma lực của anh, và ngay bây giờ em thấy rất tự tin!” Tarte đưa tay lên môi với một vẻ ngất ngây.
...Tôi đã giữ bí mật về phương pháp khôi phục này với Dia. Nếu nói cho em ấy thì chẳng khác nào tự chuốc rắc rối vào thân.
Trại đột nhiên trở nên ồn ào. Kẻ địch đã đến.
“Có vẻ như đến giờ rồi. Dia, dậy đi.”
“Mmmm, chào buổi sáng Lugh.”
“Anh kêu em nghỉ ngơi, nhưng ngủ ngon lành như thế trong hoàn cảnh này thì em cũng lớn gan lắm đấy.”
“Em cũng nghĩ vậy. Nhưng nhờ giấc ngủ đó mà em đã hồi phục được rất nhiều ma lực.”
Dia cư xử không khác gì bình thường. Có vẻ như em ấy không thấy những gì tôi và Tarte vừa làm.
“Vậy thì đi thôi. Dia này, em vẫn còn giữ thứ anh đưa cho em phải không?”
“Đương nhiên rồi.”
Dia lấy ra năm viên đá Fahr được nạp đầy ra khỏi túi.
Đây là biện pháp cuối cùng cho trường hợp em ấy cạn ma lực. Đá Fahr là thứ tôi rất muốn giữ bí mật, nhưng mạng sống của Dia còn giá trị hơn.
“Tarte, em sẵn sàng chưa?”
“Vâng, em sẽ không để chúng đánh bại mình đâu.”
Những người lính đến đón chúng tôi. Đã đến lúc phải chiến đấu rồi.
==========
Ana: Nhức đầu chết mất thôi