Trans: Ngnballz
Edit: Bé Ana
=============
Hôm nay chúng tôi có bài kiểm tra viết ở lớp. Sau khi hoàn thành bài kiểm tra thì tôi chìm vào suy nghĩ.
Đã được vài ngày từ khi tôi ám sát được tên sát thủ.
…Tôi không moi được quá nhiều thông tin từ hắn. Sau khi tra khảo thì biết được chủ mưu là một thành viên phe quý tộc. Tôi đã báo cáo điều này cho cả Cha và hiệu trưởng.
Thật nhẽ nhõm khi kẻ muốn thủ tiêu anh hùng không thuộc hoàng tộc. Nhà Tuatha Dé thuộc phe hoàng tộc, và chúng tôi không thể để xảy ra nội chiến. Mặc dù nhìn tổng thể thì chính vì những thành phần như vậy đã tạo thành cuộc nội chiến.
Tôi cũng biết được lý do chúng nhắm vào Epona. Theo một nghĩa nào đó cũng là một lí chính đáng.
Dù sao thì cũng đến lúc rồi.
Tôi sẽ phẫu thuật cho Tarte vào tối nay. Tôi đã luyện tập đầy đủ, và tiện thể chúng tôi còn có vài ngày nghỉ vào hôm sau.
Tarte sẽ phải bịt mắt trong vài ngày, nên thực hiện phẫu thuật vào đêm trước đợt nghỉ là thuận tiện nhất.
“Đã hết giờ làm bài. Bây giờ tôi sẽ thu tờ đáp án của các em.”
Giáo sư Dune thu bài của chúng tôi. Không lâu sau, tiếng chuông hết tiết vang lên.
Dia và Tarte chạy ngay lại chỗ tôi, theo sau là một người nữa gần đây cũng hay theo chúng tôi.
“Lugh, lần này mình làm bài tốt lắm đấy. Tất cả là nhờ chúng ta đã học nhóm.” Epona nói
Khi mới vào lớp, nếu về khoản học tập thì cô ấy bị tụt lại rất xa, nên tôi đã có kha khá cơ hội để dạy kèm. Bọn tôi gặp nhau để tự học khá thường xuyên, nhưng việc sắp xếp lại lịch mỗi lần muốn học quá tốn thời gian, nên chúng tôi đã đặt ra một giờ cố định để học nhóm.
Cả Naoise cà Finn cũng đã tham gia học nhóm.
“Cậu đã nắm chắc kiến thức cơ bản rồi đó. Nếu cứ đà này thì chỉ một năm nữa thôi cậu sẽ chẳng cần bọn này kèm nữa đâu.” Tôi khen
“Mình sẽ cố gắng. Mình nhất định không thể để bản thân tụt lại được.” Epona tuyên bố
“Phải thế chứ.” Tôi nói
Việc này bắt đầu đáng sợ rồi đấy. Cô ta có thể tiến nhanh đến mức nào cơ chứ.
Epona làm mặt như muốn nói gì đó nên tôi thúc giục cô ta nói ra.
“Sao cậu lại làm tới mức này vì mình?” cô ta hỏi. “Có phải vì mình là Anh hùng không?” ánh mắt của cô ấy dán chặt xuống đất.
Epona không nghèo các mối quan hệ xã hội. Dù có dựa dẫm vào tôi nhưng cô ấy vẫn thiếu tự tin nên sinh ra cảm giác không xuống đáng. Từ đó lại càng cảm thấy mất lòng tin.
“Nếu bảo là không liên quan thì sẽ là nói dối. Nhưng xin thề rằng đấy không phải lý do duy nhất. Mình giúp cậu vì mình thích dành thời gian với cậu. Mình không giỏi nói dối lắm, nhưng nếu phải ở gần mấy tên khó ưa thì tâm trạng mình sẽ tệ lắm.”
“Được thế thì may quá. Mình đã lo rằng câu không thích chơi với mình… Nhất định ngày nào đó mình sẽ trả ơn cậu!” Epona hứa như vậy.
Tôi đã nhiều lần dối trá như vậy, nhưng sự lừa dối đó là cần thiết. Mọi thứ tôi làm là để tìm ra điểm yếu của Epona. Tôi đang cố hướng về tương lai mà không cần phải đoạt mạng cô ta.
“Chúng ta phải tới thư viện ngay thôi, không thì họ hủy chỗ chúng ta đã đặt mất.” Tarte nói, chắc là đang lo chuyện thời gian.
“À em nói đúng. Thư viện chẳng biết nhân nhượng là gì cả. Đến muộn một giây thôi là họ nhường ghế cho người khác mất rồi.” Dia xác nhận
“Đúng đấy,” Tôi đáp. “Nhưng nếu không học ở thư viện được, mọi người luôn có thể về căn hộ bọn mình mà. Ở đấy rộng rãi lắm.”
“KHÔNG”
Tarte và Dia đồng thanh gạt phăng đề xuất của tôi.
Căn hộ của bọn mình có vấn đề gì đâu?
Tarte luôn dọn dẹp sạch sẽ. Mà chẳng có thứ mờ ám gì để Epona có thể tìm được cả. Do tính chất công việc nên tôi phải sở hữu vài thứ mà Anh hùng không nên thấy, nhưng chúng đều đã được giấu kỹ.”
“Ha-ha-ha, cậu như cá nằm trong rọ vậy Lugh ạ. Nhưng sống dưới bàn tay của Dia và Tarte nghe cũng sướng đấy. Cậu nghĩ sao về việc cho tôi mượn một nàng nhỉ?” Naoise
“Mơ đi nhé. Cả hai em ấy đều có chủ rồi.” Tôi bật lại.
Sau khi tuyên bố như vậy thì mặt của Tarte và Dia đều đỏ bừng lên, còn Epona thì lẩm bẩm “Thích thế” với vẻ mặt của một đứa trẻ vòi đồ chơi mới.
“Dù sao thì cũng phải đi thôi. Nếu không đi ngay thì sẽ muộn thật đấy.” Tôi giục. Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi đứng dậy đi rồi rời đi.
***
Bây giờ đã là đêm ngày nghỉ đầu tiên của chúng tôi. Tôi đang đứng đối diện một Tarte đang đeo mốt một bên bịt mắt.
Đêm qua, tôi đã thực hiện cấy ghép một con mắt Tuatha Dé an toàn. Chỉ một lúc nữa, chúng tôi sẽ biết được thành quả nỗ lực của tôi.
“Em lo quá. Hi vọng là Tarte có thể nhìn được bằng con mắt ấy.” Dia thừa nhận
“Em ấy có biểu hiện khá tốt sau phẫu thuật, nhưng đúng là vẫn có một khả năng rất nhỏ là sẽ thất bại. Cả anh cũng thấy lo ấy chứ.” Tôi đáp
Tên sát thủ kia đã trở thành chuột bạch tốt. Tôi chỉ đồng ý phẫu thuật cho Tarte sau khi đã hoàn toàn tự tin.
“Ah, Chủ nhân Lugh, Tiểu thư Dia, đến lúc rồi nhỉ.” Tarte đặt tay lên miếng băng che mắt phải.
“Bây giờ anh sẽ tháo bang, nhưng anh phải nói trước điều này. Đừng lo về cảm xúc của anh. Anh biết em sẽ muốn nói dối là mình có thể nhìn được kể cả có không nhìn thấy đi nữa.” Tôi nói
“…Anh nói đúng…” Tarte nói.
Đó đơn giản là bản tính của em ấy rồi.
“Ít nhất hãy hữa với anh là em sẽ không làm vậy đi. Nếu thấy có gì không ổn, em phải nói cho anh ngay nhé. Nếu có sai sót gì thì anh cũng có thể làm gì đó nếu em nói sớm. Đừng quan tâm về viêc anh thấy thế nào. Có gì lạ phải nói anh ngay, rõ chưa?”
“Vâng, em thề” Tarte trả lời.
Con mắt trái lấp lành không bị che lại của Tarte nhìn tôi. Tôi có thể thấy hình phản chiếu của mình trong đó. Tôi nhẹ nhàng gỡ lớp băng gạc trên mắt phải ra.
Cuộc tiểu phẫu khiến con ngươi của em ấy chuyển màu tối hơn. Khi người nhà Tuatha Dé trải qua phẫu thuật, mắt họ chuyển hẳn sang màu xám. Nhưng trường hợp của Tarte thì chỉ bị tôi màu đi một chút.
Mắt phải của em ấy vẫn chưa tập trung được vì bị che qua lâu.
“Mọi thứ nhìn mờ quá, chủ nhân ơi.”
“Đấy là do em đã che mắt cả ngày thôi. Nhìn vào đây nào.”
Dùng ma lực, tôi thắp một điểm sáng. Khi Tarte nhìn vào đóthì mắt bắt đầu điều tiết trở lại.
“Em có thể nhìn rõ rồi” Em ấy nói sau vài phút.
“Được rồi, tiếp tục nào. Lại đây đi”
Tôi nắm tay Tarte và dẫn em ấy ra cửa sổ. Sau khi mở nó, tôi chỉ vào một ngọn núi ở phía xa.
“Đầu tiên, nhìn về phía ngọn núi kia bằng mắt trái của em đi.” Tôi hướng dẫn
“Em nhìn rõ nó rồi” Tarte đáp
“Tốt, giờ thì nhìn vào cái cây to ở đỉnh đi. Em thấy bao nhiêu cành vươn ra từ thân? Em có thể cho anh biết em thấy những con vật gì trên cành không?”
“Em không biết. Em còn chẳng nhìn rõ cái cây.”
Thường thì phải dùng ống nhòm mới thấy được thứ ở xa như vậy.
“Được rồi. Hãy thử làm tương tự với mắt phải của em xem.”
“Wow, có một cái cây to hơn hẳn nè. Em còn có thế đếm được số cành cây nữa. Dù hơi mờ, nhưng thật không thể tin được là em có thể nhìn xa đến thế đấy. Có mười sau cành. Mười sáu ạ! Nhưng những con vật trên cành mờ quá, em không rõ chúng là loài gì.”
“Thử dồn thêm ma lực vào mắt em qua thuật cường hóa cơ thể đi. Cẩn thận đừng làm nhanh quá nhé. Từ từ bình tĩnh thôi.”
“Ah, em thấy rõ hơn rồi. Có một con sóc, ba con chim em chưa thấy bao giờ, và hmm…có cả một con xén tóc nữa.”
Tarte có thể nhìn thấy một con côn trùng bám trên cành cách xa hàng cây số. Đó chính là sức mạnh của đôi mắt nhà Tuatha Dé.
“Thế là quá đủ rồi. Em còn thấy gì khác không.”
“Sau khi cường hóa mắt bằng ma lực, giờ em còn thấy cả những đốm sáng quanh anh, Tiểu thư Dia và cả em nữa.” Tarte trả lời
“Thứ em đang thấy là ma lực đấy. Thử cường hóa mắt em thêm chút nữa đi. Như vậy em có thể thấy được cả dòng chảy ma lực của thế giới nữa.”
“Ah, thật tráng lệ. Đây hẳn là dòng ma lực trong không khí—năng lượng của thế giới này. Ôiii, đẹp quá. Ai mà biết được thế giới có thể lộng lẫy đến thế này chứ. Thì ra đây là thế giới trong mắt chủ nhân của em!”
Tarte nhìn quanh với vẻ mặt ngây ngất, chiếc váy của em ấy xòe rộng một cách duyên dáng.
“Không có vấn đề gì với thị lực tầm xa và khả năng cảm thụ ma lực của em cả. Giờ mới là bài kiểm tra thực sự này. Anh sẽ kiểm tra khả năng theo dõi chuyển động của em. Tarte, đứng sát vào tường nhất có thể cho anh.” Tôi ra lệnh
“Thế này ạ?”
“Tốt. Anh sẽ ném quả bóng này, và anh muốn em bắt nó. Nhớ đổ nhiều ma lực vào mắt hơn nữa nhé. Khiến con mắt ấy mạnh lên nhiều lần đi.
Tôi rút ra một công cụ ám sát. Nó trông như một quả cầu tầm thường, màu trắng và nhỏ cỡ nắm tay. Sau khi ngoáy vài chữ lên quả cầu, tôi giờ nó lên cao.
Tôi cường hóa bản thân bằng ma lực. Tarte có thế thấy được điều đó, nên em ấy cứng làm tương tự và đổ thêm nhiều ma lực vào mắt.
Sau khi xác nhận mức cường hóa của em ấy, tôi giơ quả cầu lên và ném. Bằng cơ thể được cường hóa, tôi ném quả bóng đi với tốc độ 240 km/h.
Dĩ nhiên, Tarte bắt ngay được nó.
Bắt một vật di chuyển với tốc độ kinh khủng đó đúng là một kỳ tích, nhưng Tarte đã có thể làm được điều đó từ trước khi phẫu thuật rồi. Thứ tôi muốn xác nhận là việc khác.
“Wow, chúng ta sẽ ăn mừng ạ?! Em vui quá.”
“Tốt, em qua rồi. Giờ em đã có thứ anh hằng luôn muốn trao cho em: một con mắt có thể xử lý tốc độ cao.”
“Huh? Lugh, Tarte, hai người nói ‘ăn mừng’ là sao? Đã ai nói gì về việc đấy đâu!” Dia nói, đảo mắt liên hồi giữa chúng tôi.
“Anh đã viết một thông điệp lên quả bóng đó” Tôi giải thích.
“Với em, những con chữ hiện lên rõ mồn một, mặc dù chúng đang quay”
“Đôi mắt của Tuatha Dé tuyệt quá. Không bao giờ em có thể nhìn thấy thứ như vậy được.” Dia thừa nhận
Không có gì bất ngờ khi Dia không thể đọc được dòng chữ đó. Không những di chuyển ở vận tốc 240 km/h, dòng chữ đó còn quay hơn 100 vòng mỗi giây. Đọc được thông điệp trên đó là điều bất khả thi với đôi mắt bình thường.”
“Bọn mình có thể đến vương đô. Ở đó đắt đỏ thật đấy, nhưng lâu lâu đi một lần cũng không sao.” Tôi nói
Vương đô cách Học viện khoảng hai tiếng đi xe ngựa. Giá cả ở đó rất đắt, nhưng kinh thành đầy ắp hàng hóa chất lượng cao nhất, và không có nơi nào phù hợp hơn để hưởng thụ sự xa hoa.
“Anh nói đúng. Bọn mình sẽ ăn mừng vì cuộc phẫu thuật thành công của Tarte mà. Phải chơi tới bến chứ!” Dia tuyên bố
“Em sẽ trông chờ vào chuyến đi này để nghiên cứu thật nhiều món ăn mới.” Tarte nói thêm
Sẽ tốt hơn nếu Tarte có thể quên đi công việc và nghỉ xả hơi một lần, nhưng tôi cũng thích mặt nghiêm túc này của em ấy.
“Chủ nhân Lugh, mắt phải của em đã phẫu thuật thành công rồi nên anh sẽ làm cả mắt trái của em nữa phải không?” Tarte hỏi
“Ừ, nhưng để cẩn thận, chúng ta sẽ đợi vài ngày nữa. Đằng nào ngày mai chúng ta cũng phải quay lại trường rồi. Chúng ta sẽ làm ngay trước đợt nghỉ tiếp theo. Trong lúc đó, anh muốn em đeo thứ này.” Tôi đưa cho Tarte món đồ dành riêng cho lúc này.
“Nó nhỏ và trong suốt nè. Là gì vậy ạ?” em ấy thắc mắt
“Là một mắt kính áp tròng. Nếu em đeo nó ở mắt trái thì hai mắt em sẽ vẫn có màu giống nhau. Mọi người sẽ để ý nêu một bên mắt lại của em lại đột nhiên đổi màu.” Tôi giải thích.
“À đúng nhỉ. Em sẽ đeo nó.” Tarte đồng ý
“Buổi tập ngày mai sẽ nặng đấy, nhưng cố hết sức để vượt qua nhé. Một khi đã quen với đôi mắt mới, em sẽ mạnh hơn bội phần cho xem.” Tôi tuyên bố
“Vậy thì em có thể hỗ trợ anh tốt hơn bao giờ hết rồi!” Tarte hăng hái đưa ra kết luận
“Thế thì em có thể dùng được ma thuật gió chị làm cho em rồi nhỉ…chị cũng muốn có vũ khí bí mật cơ. Thế này thì hai người cho chị hít khói mất.” Dia nói.
Tôi mới chỉ vừa tháo băng cho Tarte, nên hôm nay tôi sẽ cho em ấy tập nhẹ. Nhưng kể từ mai, tôi sẽ cho em ấy tập luyện thực chiến để ép cơ thể em ấy thích nghi với đôi mắt nhà Tuatha Dé. Nhưng lượng thông tin mới đến từ thị giác sẽ tạo thành gánh năng cho bộ não của em ấy. Cần phải có thời gian và tập luyện để thích nghi.
“Đừng quan tâm đến việc tiết kiệm khi đến vương đô nhé. Anh đã chuẩn bị một khoản đặc biệt cho chuyến này rồi.” Tôi nói
“Ooooh, thế thì phải mua loại rượu thật ngon mới được.” Dia hăng hái gợi ý
“Em sẽ đặt thịt từ loại bò thịt đặc sản. Em đã nghe đồn về loại gia súc đó, chí ít thì em cũng muốn được nếm thử món đó một lần trong đời. Nghe nói thịt từ loại bò đó mềm và ngon hơn hẳn loại bò ngoài đồng.” Tarte nói thêm.
Cả hai đều biết sẽ thật không phải nếu tiết kiệm khi tôi đã bảo không cần. Có vẻ chúng tôi sẽ có một ngày vui vẻ rồi đây.
Tôi phải đảm bảo rằng chúng tôi không bị bám đuôi. Việc con trai một Nam tước thấp kém hưởng thụ cao lương mỹ vị ở kinh đỗ có thể làm dấy lên nhưng tin đồn không hay. Tôi sẽ dẫn các cô gái đến một quán cao cấp có phòng riêng cho khách hàng.
“Cùng thay đồ trước đã. Chúng ta sẽ đến chỗ sang trọng, nên cũng phải diện đồ cho chuẩn đấy.” Tôi nói
“Em sẽ mặc bộ đầm anh mua cho em ở Milteu, thưa chủ nhân.” Tarte đáp
“Phải rồi, em cũng có một chiếc váy sẽ khiến anh phải say đắm đấy Lugh à” Dia đáp
Mình mong được thấy váy của hai em ấy quá. Có lẽ mình cũng nên đi thay đồ thôi.
==========
Ana: Mệt quá trời