Trans: Ngnballz
Edit: Ana_chan
=============
Tôi lẻn khỏi phòng lúc nửa đêm để kiểm tra tình trạng cái bẫy đã giăng.
Từ khi nhận được tin từ cha rằng có sát thủ nhắm vào Epona, tôi đã cố ở gần cô ấy nhiều nhất có thể để giám sát xung quanh. Nhờ vậy, tôi đã vài lần cảm nhận được sự hiện của tay sát thủ.
Tuy nhiên hắn cũng cẩn trọng và còn có thực lực. Hắn không để cho tôi có cơ hội tóm được.
Do đó tôi thay đổi chiến thuật. Nếu không thể tóm được tên sát thủ, tôi sẽ dụ hắn ra. Kế hoạch là dàn dựng một tình huống thúc giục hắn phải hành động.
Để tạo ra tình huống đó, tôi đã vờ như mình là vệ sĩ bí mật của Epona. Tuy nhiên, tôi lại cố ý tỏ ra sơ hở, vừa đủ để một kẻ có thực lực nhận ra.
Con người kì lạ ở chỗ họ khó tin lời kẻ khác, nhưng mù quáng chấp nhận bất cứ điều gì mình tự tìm ra. Kế hoạch hiện tại của tôi lợi dụng hiện tượng tâm lý đó. Tôi muốn kẻ ám sát đề phòng tôi với tư cách vệ sĩ của Anh hùng. Nếu vậy, hắn chắc chắn sẽ động thủ nếu tôi không ở gần Epona.
Tôi đảm bảo tên sát thủ biết mình vắng mặt hôm nay bằng cách để Naoise trông chừng Epona thay. Việc để Epona hoàn toàn không có bảo vệ sẽ làm dấy lên nghi ngờ liệu tôi có thực là người bảo vệ không.
Naoise, mặc dù là một kiếm sĩ điêu luyện, lại không hề biết gì về các phương thức ám sát và bảo vệ yếu nhân. Naoise chắc chắn sẽ để lộ sơ hở cho kẻ ám sát, và tôi tin hắn đủ năng lực tận dụng cơ hội đó.
Với sự vắng mặt của tôi, tên sát thủ chẳng có lý do gì để không động thủ, miễn là là hắn qua mặt được Naoise.
Tôi lẻn vào phòng Epona từ lối mái nhà. Chỉ có một số vị trí nhất định thuận lợi cho việc ra tay một cách bí mất, và đây là nơi tôi sẽ chọn. Nếu kẻ địch nhắm vào mạng sống của Epona, hắn chắc chắn đang nấp ở một chỗ tương tự.
…Tóm được rồi. Hắn đang ở gần. Lúc đó ý định của tôi không phải là ngăn chặn mà là đánh dấu mục tiêu.
Hẳn hắn đột nhập căn hộ rồi rút lui ngay sau đó vì nhận thấy không thể hoàn thành nhiệm vụ với trang bị mang theo. Cơ mà Epona trông bất lực quá.
Epona đang ngủ say dù cho có cả một sát thủ chỉ cách đó có vài bước. Cô ta còn không mảy may nhận ra sự hiện diện của tôi. Dù vậy một đòn [Pháo Kích] ở tầm này cũng chẳng gây nổi một vết trầy. Ngay cả [Pháo vực] cũng không đủ sức kết liễu anh hùng.
Được rồi, đi thôi. Mình đặt bẫy thành công rồi.
…Ngày mai tôi có thể chỉ điểm được tên sát thủ.
***
Sáng hôm sau, tôi đến học viện như bình thường. Tôi dùng cặp mắt của Tuatha Dé để quan sát bất cứ ai gặp trên đường đến lớp để tìm dấu hiệu đã gài vào tên sát thủ hôm qua.
Có khả năng cao kẻ ám sát là giáo viên ở trường.
An ninh của trường rất nghiêm ngặt. Việc xâm nhập từ ngoài vào là rất khó. Tuy nhiên điều đó cũng không có gì phải bất ngờ. Mọi gia đình quý tộc ở Alvan đều gửi gắm ít nhất một đứa con trong học viện.
“Chủ nhân Lugh, hôm nay anh cứ không ngừng ngó quanh ấy. Có vấn đề gì ạ?” Tarte hỏi
“Chà, em nhận ra sao?”
Tôi cũng bị bất ngờ. Như Tarte nói, tôi đang để ý xung quanh. Nhưng tôi cũng nghĩ mình chưa làm gì để lộ động cơ. Tôi đã tận dụng tối đa phạm vi quan sát mà không nhìn trực tiếp vào thứ gì. Đối với người ngoài, tôi cũng chỉ như mọi ngày.
“Chỉ là cảm giác thôi ạ. Em thấy tâm trạng anh có vẻ khác mọi ngày.” Tarte đáp
“Anh hiểu rồi. Em thông minh đấy.”
Tôi xoa đầu Tarte, mắt em ấy lim dim sung sướng.
Là một sát thủ, không có gì quan trọng hơn việc cảnh giác xung quanh mình. Thất bại trong việc nhận ra một dấu hiệu nhỏ có thể đồng nghĩa với cái chết.
“Kìa, sao mỗi mình Tarte được khen thế? Chắc em phải cố gắng hơn rồi” Dia càu nhàu
“Hôm qua anh vừa khen phép thuật kia của em rồi còn gì?” Tôi nhắc
“Hai chuyện khác nhau mà.” Dia phụng phịu. Lúc ganh đua em ấy đáng yêu quá.
May thay, tên sát thủ không trong lớp tôi. Nhờ vậy tôi nhẹ nhõm hơn chút. Tôi không muốn giết một bạn học đã thân thiết.
Sau giờ học, tôi viện cớ để đến văn phòng Giáo sư Dune. Cũng không có trên người thầy ấy.
Vào bữa trưa, Dia, Tarte và tôi đến sảnh ăn thay vì sân vườn như thường ngày. Tôi sẽ có cơ hội tốt hơn nhiều để quan sát đám học sinh. Tarte và Dia không biết động cơ của tôi và chỉ đơn thuần thưởng thức đồ ăn.
“Món này ngon quá...em cũng phải bất ngờ đấy.” Tarte nói
“Nhưng mà nó cũng đắt quá.” Dia nói thêm.
“Đó là bởi họ dùng nguyên liệu tốt đấy.” Tôi bình phẩm
Bữa ăn của chúng tôi thật sự rất ngon. Tài nấu nướng của Tarte làm tôi chẳng còn nhu cầu đến nhà ăn, nhưng có lẽ việc lâu lâu đi nếm đồ ăn xa xỉ của học viện cũng không tệ đến thế. Không thể phủ nhận chất lượng của món ăn. Nhưng Dia nói cũng đúng. Phải bỏ tiền cho bữa trưa chứ không miễn phí như bữa sáng và tối. Giá của nó đúng là khá cao với một con trai Nam tước tầm thường.
“Còn hơn cả nguyên liệu tốt đấy ạ. Cách chế biến cũng rất xuất sắc nữa. Thịt gà trong món hầm thật tuyệt hảo—hương vị của nó đã lan tỏa trong nước hầm, nhưng phần thịt vẫn ngon và mọng nước. Cứ như là ma thuật vậy.” Tarte nghiên cứu một cách chăm chú.
Em ấy thích thú với món ăn đến mức trông như em ấy chuẩn bị xông thẳng vào nhà bếp để tra hỏi công thức vậy. Tham vọng thật sự là một trong những đặc điểm tốt nhất của Tarte.
Vừa khen Tarte, tôi vừa nhìn quanh sảnh ăn.
Ngươi đây rồi.
Cái bẫy tôi đã bày sẵn là một loại bột đặc biệt. Ở tất cả các lối khả dĩ vào phòng Epona, tôi đã rắc một ít bột.
Thứ bột đó là một hợp chất xám-trắng gần như chẳng thể thấy được. Một người sẽ không thể nhận ra mình bị dính. Nước cũng không thể rửa trôi. Qua cặp mắt nhà Tuatha Dé của tôi thì thứ bột đó phát ra một ánh xanh sáng.
“Là hắn ta à.”
Sát thủ là con trai một Hầu tước, người chỉ vừa suýt soát vào được Lớp A.
Tôi không thể phủ nhận mình tôn trọng đối thủ.
Tôi biết hắn có năng lực. Với khả năng của mình, chắc chắn hắn có thể vào được Lớp S. Tuy nhiên, hắn cố ý vào lớp thấp hơn và ẩn mình một cách chuyên nghiệp. Hắn ta cũng đủ sáng suốt khi làm bài vừa đủ đỗ Lớp A với phòng riêng, dễ giữ khoảng cách với người khác.
Tôi đã chủ ý vào Lớp S và kết thân với Epona nhiều nhất có thể để tìm ra điểm yếu của cô ta, nhưng giữ khoảng cách và ẩn mình vẫn là cách tiếp cận đơn giản hơn đối với một kẻ giết thuê.
Tuy nhiên, việc hắn đớp mồi quá dễ dàng thể hiện sự thiếu kiềm chế.
“Ôi không, có vẻ Chủ nhân Lugh cũng đang thưởng thức đồ ở sảnh ăn kìa. Nhưng em không thể thua được! Em sẽ nấu món còn ngon hơn thế này cơ!”
Tarte hiểu nhầm biểu cảm đắc ý của tôi là vì tôi đang thương thức bữa ăn.
“Lugh này, em nghĩ chúng ta có thể trông chờ vào một bữa tối đặc biệt rồi đấy.” Dia chọc
“Thật, nhìn ánh mắt của em ấy kìa.” Tôi đáp
Tôi và Dia cùng mỉm cười với Tarte.
Vì Tarte đã mất công như vậy, tôi quyết định sẽ giải quyết công chuyện của mình sau đó.
***
Khi giờ học kết thức, tôi đến gặp Hiệu trưởng và một vài người khác. Học viện sẽ mất đi một học sinh, nên có một số thứ cần chuẩn bị.
Sau khi thảo luận hồi lâu chúng tôi quyết định dùng câu chuyện che đậy đó là mục tiêu bỏ trốn khỏi trường do không chịu được cuộc sống quá bức bối trong đó. Bằng chứng cho cuộc đào tẩu của chàng học sinh đã được dựng nên, bao gồm một phần hàng rào bị cắt.
Hiệu trưởng sẽ yêu cầu lính gác đưa ra lời khai chứng nhận việc tên sát thủ bỏ chạy. Vài mảnh đồng phục được mắc vào hàng rào sao cho giống với việc chúng bị rách khi hắn chạy khỏi trường. Anh hùng là tối quan trọng, nên Học viện không màng đến thiệt hại nào khác.
Đêm muộn hôm đó, tôi cải trang và lẻn vào ký túc xá Lớp A. Chẳng cần mưu mẹo gì cả. Tôi chỉ đơn giản là bước qua cửa chính khi mọi người đang say ngủ và đi thẳng đến phòng của tay sát thủ. Lúc đó đã đủ khuya, mọi người đều yên giác trong phòng còn mọi ngọn đèn đều đã tắt.
Yên lặng như một bóng ma, tôi dùng chìa khóa Hiệu trưởng giao cho để mở cửa phòng của tay sát thủ.
Tôi kiểm tra xem hắn đã ngủ chưa, rồi phi một con dao. Tôi dùng Ma nhãn đánh giá lượng ma lực của mục tiêu để điều chỉnh đòn tấn công cho phù hợp.
Con dao xuyên qua chiếc chăn, đâm sâu vào cơ thể hắn ta. Máu loang ra từ vết thương, nhưng hắn còn chẳng kêu được tiếng nào.
Đó là vì lưỡi con dao được tẩm chất độc thần kinh phát tác tức thì. Nó khiến một người không thể nhấc nổi một ngón tay. Ngoài việc không để nạn nhân hét lên, nó còn tránh được việc mục tiêu tự sát.
Sự hoang mang hiện rõ trên mặt tay sát thủ khi hắn nhìn thấy tôi. Có vẻ cậu ta không ngờ được vệ sĩ của Epona sẽ ra tay trực tiếp như vậy.
Hắn không đủ giỏi. Hắn thiếu sự tỉnh táo cần thiết cho công việc.
“Xin lỗi về việc này nhé. Ta không thể để ngươi xen vào công việc của mình được. Bây giờ thì vô nghĩa rồi, nhưng ta vẫn sẽ cho ngươi một lời khuyên. Một sát thủ luôn phải hành động như đang bị săn lùng…Nhưng công bằng mà nói thì ta cũng phạm lỗi đó trước đây rồi.”
Tôi đánh bất tỉnh, cầm máu, và tống hắn cùng chiếc chăn thấm đẫm máu vào bao và vác cả người hắn lên vai.
Y như lúc vào, tôi chỉ việc đi thong thả trong hành lang trống trơn. Tôi đã ghi nhớ lịch trình của lính gác, nên chẳng có một rủi ro nào về chuyện bị bắt gặp.
Lần này tôi đã dùng phương pháp trực diện và các bước đơn giản hơn sẽ mang lại tỉ lệ thành công cao hơn. Ám sát chỉ nên phức tâp nếu tình huống buộc phải như vậy.
…Giờ thì xong việc rồi, phải mang hắn đến chỗ ẩn náu của mình thôi.
Tôi đã chuẩn bị một địa điểm bí mật cho những việc thế này. Đó là nơi tôi có thể gây bao nhiêu tiếng động tùy thích mà không sợ thu hút sự chú ý. Tôi cần tù bình của mình khai ra kẻ đã thuê hắn và động cơ của việc thủ tiêu Epona.
Tuy nhiên sự hữu dụng của hắn không chỉ dừng ở đó. Cuối cùng tôi cũng tóm được một pháp sư. Tôi định sẽ dùng hắn để thực hành phẫu thuật ghép cặp mắt nhà Tuatha Dé. Tarte muốn được phẫu thuật, và tôi cần phải tự tin rằng mình có thể thực hiện một cách an toàn.
Đêm nay chắc sẽ bận rộn đây. Có lẽ sáng mai mình chẳng tỉnh nổi trong giờ học mất.