Trans: DeHooker
Edit: Katsuki
--------------------------------------------------------------
Tôi với Carol ở bãi biển.
Sau đây, chúng tôi sẽ lên tàu và tiến vào đại địa. Có điều trước lúc đó, tôi buộc phải đánh bại lũ quái vật hồi sinh.
Dù sao thì tôi đã được Sheena chăm sóc, mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi phải đáp trả lại tấm chân tình vì đã cho chúng tôi tá túc qua đêm và phục vụ ăn uống.
Không sao. Tôi đã nỗ lực tập luyện trong hai ngày nay.
Dù chỉ là hai ngày tập luyện, nhưng tôi được ban khả năng từ hai phước lành, cho phép tăng trưởng nhanh gấp 400 lần. Hơn nữa, tôi luyện tập 5 nghề một lúc. Mà Thất Nghiệp là cố định nên thực tế chỉ có 4. Nói cách khác, tôi luyện tập nhanh gấp 1600 lần.
Công sức luyện tập trong 2 ngày của tôi hiệu quả tương đương với luyện tập trong vòng 10 năm. Hơn nữa, nhờ sự hỗ trợ từ Sheena Số 3, tôi săn quái vật với tốc độ không tưởng. Hơn hơn nữa, cộng tất cả chỉ số 4 nghề nghiệp của tôi lại, sức đi săn của tôi gấp 4 lần một người bình thường.
Đừng có lo, tôi mạnh hơn rồi.
Tôi của hiện tại chăc chắn rất là mạnh. Tôi của hiện tại không có quái vật nào là không thể đánh bại.
Tôi thuyết phục bản thân mình như vậy, nhưng không ngăn nổi chân mình run lên bần bật.
“Ichino-sama, anh lo lắng ạ?”
“…Chỉ hơi thôi…Dù sao cũng là con quái vật mà Quỷ Vương đánh không nổi cơ mà? Anh đang tự hỏi không biết mình có thực sự đánh bại được thứ như thế không. Có khi còn chẳng đánh bại được nó ấy chứ.”
“Em hiểu rồi…mà chắc chắn anh không thể đánh bại nó đâu.”
Carol nói đi kèm một nụ cười.
Ế? Khẳng định luôn ư?
“Anh muốn em phủ định chứ.”
“Ichino-sama, Carol không muốn chết. Ichino-sama từng nói với em rồi. Là Carol có quyền được sống hạnh phúc.”
“…Carol, xin lỗi vì đã lôi em vào chuyện này. Tuy nhiên, nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm em vẫn có thể trốn vào Thế giới của tôi, nên—”
“Ichino-sama cũng phải đi cùng. Nếu Ichino-sama mà chết, Carol sẽ không thể rời khỏi thế giới của Ichino-sama được. Em sẽ phải dành phần đời còn lại cùng với Pionia-san và Fuyun.”
“Đúng là như vậy… Anh nhất định không được chết… Anh nhất định sẽ đưa Carol… bằng mọi giá.”
“Như thế đã làm anh hết lo lắng chưa ạ?”
Carol vừa nói vừa siết chặt tay tôi.
“Có lẽ Ichino-sama suy xét khả năng mình tử trận, nhưng nếu anh bỏ mạng thật, Carol sẽ buồn lắm. Haru-san sẽ buồn và Malina cũng vậy. Ichino-sama nhất định phải sống sót. Nên là, như em đã nói từ đầu, xin hãy bỏ chạy nếu anh thấy nguy hiểm.”
“Và để Sheena chết sao?”
“Trên tảng đá đâu có nói Sheena sẽ chết thật nếu anh không đánh bại lũ quái vật đâu. Sheena chỉ tiên đoán lũ quái vật sẽ tấn công hòn đảo thôi.”
Carol nói như thế. Lối suy nghĩ đó quá ư lạc quan, đến mức vẽ ra cả một viễn cảnh bất khả thi.
Nhưng đúng. Điều Carol nói là thật.
Nếu đặt tầm quan trọng của Sheena và Carol lên bàn cân, cho dù tôi biết mình không nên làm một việc như thế, tôi vẫn muốn Carol sống sót. Dù gì thì trong khoảnh khắc này, em ấy đã giao phó mạng sống của mình cho tôi.
Không chỉ riêng Carol. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Haru – người đã trở thành nô lệ của tôi – một khi tôi chết. Cũng tương tự với Malina.
“Phải rồi, anh chưa thể chết được.”
“Vâng, làm ơn hãy sống, Ichino-sama. Có thể Ichino-sama cảm thấy mình chịu trách nhiệm cho Carol và những người khác, nhưng xin đừng quên là Ichibo-sama cũng có quyền được hạnh phúc nữa.”
“ … Carol, hiểu lầm to rồi đấy—Thế giới của tôi!”
Tôi vừa nói vừa mở cánh cửa đến thế giới của mình.
“Dù gì thì, Haru, Malina và Carol… anh đã gặp được tất cả các em. Anh đã vô cùng hạnh phúc rồi.”
Tôi nói và vào trong Thế giới của tôi. Ở đó tôi đứng hình.
“Cảm ơn vì đã đợi, chủ nhân.”
Pionia niềm nở chào tôi bằng một cái cúi đầu.
Tôi giao nhiệm vụ cho Pionia đóng một con tàu từ trước.
Tôi chắc mẩm nó sẽ không hơn gì một cái cano. Thế mà – đậu ở đó là một thứ khác hoàn toàn.
“Pionia, cái quái gì đây—”
“Tàu ạ – nhưng em chỉ có thể làm được hai con thuyền thôi.”
“Đúng hơn là 2 con tàu chứ không phải 2 con thuyền nữa rồi.”
Đậu ở đó là những chiếc thuyền buồm cỡ lớn.
“Thế bất nào mà – em lấy gì làm đinh và mấy thứ tương tự thế?”
“Em không thể tạo ra mỏ, nhưng lại có thể tạo ra một mạch mỏ nhỏ nên em đã khai thác quặng sắt ở đó – chúng ta có nhiều gỗ xẻ nên thành ra thế này ạ – có điều, em đã dùng gần cạn ma lực của mình rồi – chủ nhân, em yêu cầu cấp thêm ma lực? Em sắp đến giới hạn rồi.”
“Pionia, quan điểm của em như thế nào nếu anh chết?”
“Nếu bây giờ chủ nhân chết, Chủ Nhân Carol sẽ trở thành chủ nhân mới của em. Em sẽ vòi ma lực từ Chủ Nhân Carol.”
“Haha, em thực dụng thật đấy.”
“Em là homunculus mà.”
Nói đoạn, Pionia bất chợt tỏ vẻ nghĩ ngợi và nói thêm vào. Hành động của em ấy giống người quá.
“Nếu chủ nhân chết, làm ơn hãy cung cấp ma lực trước lúc đó . Ma lực của chủ nhân ngon xuất sắc nên – em muốn nhận khi anh vẫn còn sống ạ.”
“Hiểu rồi, xin lỗi nhưng anh sẽ không cấp ma lực cho em đâu – anh có một trận đánh đang chờ rồi.”
“Em hiểu rồi. Tiếc quá. Vậy em sẽ đợi lệnh ở đây, xin anh đừng chết.”
Pionia nói. Có khi nào trông thế thôi, nhưng em ấy là Tsundere không? Tôi nghĩ thầm.
“Giờ thì—”
Tôi vừa nhìn những chiếc thuyền buồm tráng lệ vừa nghĩ.
Làm sao lôi cái đống này ra ngoài được nhỉ?
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại