Trans: DeHooker
Edit: Katsuki
--------------------------------------------------------------
Cách lấy những con thuyền buồm ra khỏi Thế giới của tôi theo gợi ý của Pionia là đợi khi nước triều lên, dùng một cái xuồng nhỏ chèo ra xa bờ rồi mở cổng vào Thế giới của tôi ở ngoài khơi.
Sau đó, đợi lúc triều kém, mở cổng phía dưới thuyền lớn và qua đó hạ nó xuống biển.
Tuy nhiên, nới rộng cổng một tẹo thôi cũng tăng lượng tiêu thụ MP, và vì sắp tham gia chiến đấu, tôi không thật sự hưởng ứng ý tưởng này.
“Này, Pionia-san… cái xuồng nhỏ để chèo ra xa bờ mà em nói đâu?”
“Đậu bên trong thuyền lớn ạ.”
“Ế?”
Trèo lên boong bằng cái thang dây được vắt xuống từ một bên mạn tàu, tôi thấy những cái xuồng nhỏ đã được chất ở trên thuyền đúng như được bảo. Mặc dù chỉ là xuồng chèo tay thay vì thuyền buồm cỡ nhỏ bình thường, nhưng chúng được làm khá chắc chắn. Ít nhất trông cứng cáp hơn mấy cái xuồng mà người ta dùng để chèo trong hồ ở những công viên lớn.
Chắc là có dùng ngoài biển chúng cũng không chìm được, miễn là sóng to đừng ập đến.
“Pionia, anh sẽ dùng cái xuồng nhỏ này! Không có vấn đề chứ?”
“Vâng, em làm nó cũng là để lên thuyền lớn mà.”
“Chèo một cái xuồng nhỏ để lái một con truyền lớn, cảm thấy kì lạ thật.”
Tôi muốn cố định cái xuồng bằng dây thừng để hạ nó xuống nhưng sau khi nghĩ lại, không cần thiết phải làm thế bởi tôi có thể tạo ra một cánh cổng ở ngay đấy.
Mọi việc đã xong, con thuyền của chúng tôi đã được neo đậu đảm bảo.
Vấn đề tiếp theo thì——chỉ còn phụ thuộc vào năng lực của tôi.
Về chuyện đó, lúc này đã quá trễ để chỉnh sửa và thay đổi rồi.
Tôi nhảy xuống từ boong tàu và lấy ra khỏi túi đựng vật phẩm những dụng cụ nấu ăn như dao làm bếp.
“Vẫn còn thời gian nên chúng ta ăn trưa sớm đi. Vì một lúc nữa quái vật mới xuất hiện.”
“Vâng——mặc dù những việc Carol có thể phụ giúp được là không nhiều.”
Đúng, tôi không thể nói là Carol đặc biệt giỏi đứng bếp được.
“Carol không phải để tâm——à đúng rồi. Nhờ em đi hái vài quả cà chua cho anh.”
“Ừm, Carol có thể làm việc đó.”
Vâng vâng, làm ơn lên cấp nghề Hái Lượm đi.
Có lẽ tôi sẽ nấu súp hay món gì đó trong lúc chờ đợi.
“Chủ nhân, em có thể giúp gì ạ?”
“À. Nếu muốn giúp thì phiền em cắt những miếng thịt khô sao cho vừa miệng nhé.”
Tôi niệm Dọn sạch lên bàn ăn.
“Dạ.”
Pionia trả lời trong khi biến bàn tay phải thành một con dao làm bếp và biến bàn tay trái thành một cái thớt, nhưng sau đó đứng bất động.
Sao vậy nhỉ? Tôi thắc mắc và sau đó Pionia trông như nảy ra một ý tưởng và dùng miệng mình để “gắp” miếng thịt khô lên.
“Ê, em cứ biến tay phải lại bình thường là được mà! Lần sau tay bận không để miếng thịt lên thớt được thì cứ gọi anh. Nhìn xem, hai tay thế kia em còn không giữ được miếng thịt nữa là.”
“Em tính toán nhầm (điểm mù) ạ.”
“Tính toán siêu nhầm (điểm mù) thì có.”
“Chủ nhân, không có gì gọi là tính toán siêu nhầm (điểm mù) đâu. Ngay từ đầu, điểm mù là để chỉ khoảng nhỏ mà mắt người không nhận được ánh sáng―”
“Anh biết.”
Nó kiểu như―bạn vẽ hai chấm tròn trên một tờ giấy, chỉ tập trung nhìn vào một chấm và đưa tờ giấy tới, lui trước mắt, sau một hồi bạn sẽ không nhìn thấy chấm còn lại nữa.
Hồi lâu Miri có dạy nên tôi mới biết.
Lắm lúc nói chuyện với Pionia cũng mệt thật.
…Thiết nghĩ liệu Sheena có thích nói chuyện kiểu này không?
Nếu kẻ thù mà lát nữa tôi phải đối mặt mạnh như lời Sheena nói, thì có lẽ đó không phải thứ mà tôi có thể đọ kiếm được, đáng lẽ tôi nên nói chuyện với Sheena nhiều hơn. Tự dưng tôi nghĩ như vậy.
“Chủ nhân, anh đang nghĩ về Automaton mà Chúa Quỷ Famiris•Raritei tạo ra ạ?”
“…Ừ, một chút …”
“Nếu vậy thì, anh có nghĩ nữa cũng chẳng giải quyết được gì cả. Nguyện ước to lớn nhất của một Automaton chính là nguyện ước của chủ nhân. Hiện tại, anh quả đúng là chủ nhân của Automaton đó, nhưng nguyện ước thực sự của Automaton đó lại là giữ lấy nguyện ước bảo vệ hòn đảo này—nguyện ước của Famiris‧Raritei. Nếu anh quyết định mặc kệ và cứu lấy Automaton ấy, em chỉ có thể nói việc đó bắt nguồn từ sự ích kỷ của chủ nhân thôi.”
“…Em nói thẳng thắn và gay gắt thật đấy.”
“Em xin lỗi.”
“…Và cũng dịu dàng nữa―”
Mặc dù em ấy là Automaton.
Tôi nuốt lại những lời đó. Mà đúng hơn, tôi cứng họng.
Ranh giới giữa Automaton và con người trong tôi đã trở nên mơ hồ.
Sau đó, chúng tôi ăn súp và nghỉ ngơi một chút.
Pionia dọn dẹp chỗ súp còn lại cùng với những dụng cụ ăn uống đã dùng.
“Carol, ta đi chứ?”
“Vâng, Ichino-sama.”
Carol gật đầu nghiêm túc―nhưng không có vẻ gì là lo lắng.
Tôi muốn có một ít dũng cảm của em ấy quá.
“Carol, ngay khi cảm nhận có nguy hiểm, hãy trốn đi ngay lập tức.”
“Dĩ nhiên, và lúc đó em cũng sẽ bảo đảm rằng Ichino-sama trốn cùng em.”
“Anh biết. Được rồi, Pionia ― cầu nguyện tối nay chũng ta sẽ được ăn thịt của một con quái vật khổng lồ nào!”
Tôi nói đồng thời mở cửa và nâng con thuyền lên.
Nặng thật―nhưng tôi đã xoay sở di chuyển được nó.
Tôi đẩy con tàu ra khỏi cửa.
“Vâng, chủ nhân. Em sẽ lo liệu khâu chuẩn bị để nướng nó và đợi chủ nhân về.”
“Em đúng là chuyên về món nướng đấy.”
“Bởi vì hầu hết nguyên liệu sau khi bỏ qua lửa đều có thể ăn được ạ.”
Có vẻ đấy là câu nói cửa miệng của Pionia.
Cá nhân mà nói tôi thấy hầm thì vẫn ngon hơn.
Tôi nghĩ vậy trong khi trở lại bãi biển.
Biển lặng vô cùng, và tiếng sóng cũng êm.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại