Góc dịch giả: Kiệt sức rồi, đi chết đây vừa ốm dậy đã phải lăn vào dịch truyện rồi TTvTT
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện
H xin mời bạn đọc truyện
Trans: DeadSoul
Edit: Katsuki
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Thứ đầu tiên đập vào mắt khi chúng tôi tới Dakyat là bức tượng trông như Valkyrie.
Tôi đã từng thấy nó một lần trong nhà thờ tại Balasra.
Nhớ không lầm thì, cô ấy được gọi là Setolance-sama.
Vì đây là một bức tượng bằng đá nên tôi không tưởng tượng được màu sắc, nhưng cái vẻ ngoài khoác trên mình bộ giáp cùng với thanh kiếm dài trên tay, đây chính xác là hình tượng của một nữ chiến binh.
Haru từng nói rằng cô ấy là Nữ thần-sama, người chi phối chiến trận và thắng lợi …
(Mình từng nghĩ về nó trước đây, sẽ hợp hơn nếu Setolance-sama cầm thương thay vì kiếm.)
và một ý nghĩ ngốc nghếch thoáng qua tâm trí tôi.
Nhân tiện, một cái hòm từ thiện được đặt cẩn thận trước bức tượng Nữ thần.
“Tại Vương quốc Arundel, tôn giáo tin vào toàn bộ 6 Nữ thần-sama trụ cột nhưng ở Dakyat, những điều răn của Setolance mới là tôn giáo của họ. Người là Nữ thần của Chiến trận và Thắng lợi. Nghe nói việc này là do đa số người dân của đất nước này là dân du mục từ xưa, xác suất đụng độ quái vật cao hơn nhiều so với người dân các nước khác nên chiến đấu đã trở thành một phần cuộc sống của họ.”
Như mọi khi, Carol thể hiện hiểu biết sâu rộng của mình.
Nhân tiện, vì Korat là một nước nông nghiệp, tượng của Nữ thần Koshmar-sama dường như được tạc ở nhiều thị trấn của họ.
Tuy biết ơn Koshamar-sama, tôi mừng vì đã chọn đất nước này. Khỏi phải nói, tôi chỉ cười gượng được mất nếu thấy đống tượng đó đặt khắp mọi nơi.
Tuy đã an toàn vượt qua biên giới và tiến vào thị trấn nhưng level Thường dân của tôi vẫn không hề tăng. Việc lên Lv thực sự đã trở nên khó khăn hơn.
Nhớ không nhầm thì, Haru là một người sùng kính Setolance-sama và Carol cũng tương tự, 3 người chúng tôi thả tiền vào hòm rồi cùng cầu nguyện.
Tiện thể, vì một vài lý do, Marina tự cô lập một mình trong xe.
“Nghĩ lại thì, có quá nhiều thay đổi ngay khi bước qua biên giới. Cảnh vật đột nhiên trở thành đồng bằng.”
Hiện tại, chúng tôi vẫn đang trong thị trấn nhưng do hàng rào xung quanh khá thấp nên có thể thấy rõ khung cảnh bên ngoài thị trấn.
“Xixixixixixi, xin lỗi, anh có thể trả tôi cái mặt nạ được không?”
Marina khẩn cầu trong nước mắt.Dường như cô ấy cũng là một người Nhật giống tôi nhưng chúng tôi vẫn chưa thể nói chuyện với nhau bình thường được.
Hôm nay, tôi tịch thu mặt nạ của cô ấy.
Sau cùng, cô gái này, khá là nguy hiểm trong suốt cuộc kiểm tra nhập cảnh.
『Ta là Đại pháp sư Marina! Ta là thánh chiến binh được gửi xuống thế giới này để đánh bại Quỷ Vương tàn bạo cùng với anh hùng, hãy nhớ lấy. Lý do nhập cảnh ư? Phải rồi, được ta hộ tống cùng với ma thuật vĩ đại của mình, chúng ta đang tiến đến thủ đô cùng với thứ vũ khí chết chóc để đạt được vật quan trọng --』
Cô ta phun hết đống đó ra trước khi tôi kịp tước cái mặt nạ và chúng tôi đã được thông qua sau khi nói với họ mục đích của mình như một Thương nhân và được yêu cầu vận chuyển dao bếp tới một nhà trọ tại Feruit.
“Nếu tôi trả lại nó, cô nhất định sẽ lại nói mấy thứ ngu ngốc tại Guild Mạo hiểm giả mất. Vì vậy hãy giữ nguyên trạng cho tới khi chúng ta xong việc. Và đừng có đi khắp nơi nói rằng chúng ta sẽ đi thông Quỷ Vương tàn bạo nữa.”
Thứ nhất, Quỷ Vương ở thế giới này đã bị đánh bại từ lâu bởi anh hùng. Vậy nên, đánh bại một kẻ đã bị đánh bại là bất khả thi.
Thứ hai, Haru mang ơn của Quỷ Vương. Sẽ không hay nếu tôi để cô ta nói xấu Quỷ Vương trước mặt em ấy.
Thứ ba, chúng tôi, đi cùng cô ta, cũng sẽ bị xem là lũ ngốc mất.
Vì thế, tôi quyết định sẽ để nguyên Marina như thế này.
Tôi sẽ cố làm dịu tình hình.
Vì cô ấy cứ khóc lóc suốt thôi.
Gửi chiếc xe tại chuồng ngựa, chúng tôi thẳng tiến tới Guild Mạo hiểm giả.
Vì đã đi qua Guild Mạo hiểm giả khi tới chuồng ngựa nên chúng tôi đã biết đường.
Đây là lần thứ 3 tôi tới Guild Mạo hiểm giả.
Đi qua cánh cửa, với cái cách sắp xếp bàn ghế, nó trông như một quán rượu vậy .
“Cậu có việc gì với Guild Mạo hiểm giả không? Hay cậu chỉ tới đây dùng bữa?”
Một onee-san tóc xanh tai nhọn hỏi.
Hẳn đây là một elf.
Có vẻ nơi đây vừa là quán ăn vừa là Guild Mạo hiểm giả.
“Chúng tôi tới đây để đăng ký party. Với cả… tôi cũng muốn chút đồ uống.”
Vì đã ăn trưa rồi nên tôi không đói.
“Vậy thì, mời đi lối này.”
3 người chúng tôi ngồi xuống ghế, nhưng vì lý do nào đó, Marina không ngồi.
“Marina, cô không định ngồi à?”
“Eh… erm … liệu có ổn không?”
“Tất nhiên là … chờ đã, ah, có phải vì thông thường nô lệ không được ngồi trên ghế không?”
Giờ nghĩ lại, Haru cũng hoang mang khi tôi yêu cầu em ấy ngồi trên ghế lần đầu.
“Nô lệ thường đứng hoặc ngồi trên sàn. Như đằng kia kìa.”
Carol hướng ánh nhìn tới chiếc bàn phía sau. Nơi đó có một gã Pháp sư cùng một nô lệ Kiếm sĩ đang đứng phía sau anh ta.
“Ngồi trên ghế có cùng độ cao mang ý nghĩa dùng bữa bình đẳng. Carol nghe từ Haru-san rằng Ichino-sama thích dùng bữa khi ngồi cùng loại ghế nên em cũng xin cung kính không bằng tuân lệnh.”
"Ra là thế huh. Tôi tin là Marina hiểu vì chúng ta đều là người Nhật mà, tôi không thực sự hiểu được nét văn hóa ấy. Cô có thể ngồi xuống."
“… Cảm … ơn.”
Marina ngồi xuống trong khi vẫn cúi gằm mặt.
Vậy thì.
Tại Florence, tôi đã choảng nhau với vài tên mạo hiểm giả vì Haru.
Ở Belasra, tôi đập mấy tên mạo hiểm giả muốn cướp lũ gấu nâu.
Quá tam ba bận.
Tôi nghĩ lần này sẽ không có ai muốn gây sự với mình đâu.
Vừa nghĩ vậy thì,
“Ouou, Onii-chan. Nhóc được tận 3 gái nô lệ phục vụ cơ à.”
“Chia sẽ một em với bọn ta đi.”
“Một đứa therithro và một bé loli huh. Đừng lo, dù sao bọn ta cũng ghét sự kì thị mà. Không cần biết đối phương là ai, Magnum của bọn ta cũng chơi hết.”
3 gã đàn ông với nụ cười đê tiện gây sự với chúng tôi.
Tôi hồi tưởng lại câu tục ngữ, cái gì đã xảy ra 2 lần thì sẽ còn gặp lần thứ 3.
Có vẻ như với người thế giới khác, Guild Mạo hiểm giả là nơi nên tránh đi tới.
~ Chuyện bên lề -- Yêu cầu tới những kẻ thất bại ~
Mái tóc đỏ ngắn, nhóc tàn nhang Julio.
Mái tóc đen, nhóc lùn 4 mắt Sutchino.
Diễn ra trước mắt 2 người, vụ việc lớn nhất kể từ khi Hội Tối Mật Massacre thành lập.
Ngày hôm qua, một yêu cầu bất ngờ được gửi tới Hội Tối Mật Massacre.
Phó chủ tịch Sutchino đã tùy tiện chấp nhận yêu cầu.
Thông thường, Julio sẽ nổi giận vì hành động không quan tâm tới cậu, thủ lĩnh, khi tiến hành đàm phán mà không có cậu ta. Nhưng cuối cùng, người đáng nhẽ phải chịu đựng cơn giận giữ của cậu, Sutchino, sẽ làm dịu cậu và vấn đề được giải quyết. Đó đáng nhẽ là cách mọi việc diễn ra.
Tuy nhiên, hôm nay lại khác.
Bởi vì trước mặt họ là 2 xu vàng.
Xu vàng… Nếu một người sống tiết kiệm, đây là một khoản tiền lớn có thể cho người đó sống trong một năm.
Nhìn 2 xu vàng được đặt xuống, tên hèn hạ Julio nhanh chóng giấu chúng đi và nhìn quanh.
Họ đang ở trong góc một nhà hàng. Đó là cửa tiệm cha Sutchino mở ra nên cậu thường làm việc ở đây.
Dường như, giờ là thời gian nghỉ và cậu đang ngồi trước mặt Julio.
“… Không phải hàng giả chứ?”
“Nope, hàng thật đó. Hơn nữa, đây chỉ là khoản trả trước, phần thưởng nếu hoàn thành là 18 xu vàng nữa! Hắn còn giới thiệu mình là một Bá tước ở một nơi nào đó, thật tuyệt vời. Đây là phi vụ lớn nhất mà Hội Tối Mật Massacre nhận được kể từ khi thành lập đấy.”
“Tuyệt vời! Tổng cộng là 20 xu vàng. Rất tốt, hãy nhanh chóng tập hợp tất cả thành viên …”
“Khoan đã, Julio. Hãy cân nhắc về việc tập hợp mọi người. Nếu làm vậy, số xu vàng này sẽ phải chia năm xẻ bảy. Khi mười người cùng làm vậy mỗi người sẽ nhận 2 xu vàng. Nhưng nếu chỉ 2 chúng ta thì sao? Mỗi người 10 xu vàng lận đó!”
10 xu vàng vs 2 xu vàng, 2 thứ không thể đặt cùng bàn cân.
Bất kì ai biết đếm cũng có thể nói cái nào giá trị hơn.
Dù vậy, Julio hơi lương lự.
Trách nhiệm của thủ lĩnh và mặc cảm tội lỗi phản bội đồng đội … cậu không hề cảm thấy một chút nào.
“2 người chúng ta, công việc liệu có thể hoàn thành chỉ với 2 người được không?”
Vấn đề là nội dung công việc.
Nếu đó là việc chỉ có thể làm nhờ số lượng, cậu sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài triệu tập tất cả thành viên.
Cậu tính toán trong cái đầu hung ác rằng lúc đó, cậu có thể nói dối phần thưởng là 2 xu vàng và chia 20 xu bạc cho mỗi người trong khi vẫn giữ được 20 xu bạc, Sutchino và cậu có thể chia nhau 9 xu vàng còn lại.
“Yêu cầu cực kì đơn giả. Chỉ cần dâng quả cầu màu đen này trước bức tượng Nữ thần ở mê cung phía tây.”
“Mê cung cho tân thủ huh. Đó là nơi chúng ta có thể thoải mái đi vào. Thảo nào họ yêu cầu chúng ta."
Với Hội Tối Mật Massacre của Julio, mỗi tuần một lần, để tăng cường sức mạnh của các thành viên, họ chia làm 2 nhóm 5 người và đi dạo qua mê cung phía tây để săn quái vật và kiếm chút xu lẻ.
Là một mê cung được đất nước quản lý, nó sẽ không được mở trừ khi binh lính tiến vào để luyện tập 3 lần một tháng.
Tuy nhiên, nhờ xác nhận lịch với con trai tiệm giặt ủi, Gurutchi, để lấy đồ giặt ở doanh trại, con trai thợ khóa, Julio, có thể mở mê cung và lẻn vào.
Lý do Sutchino không giữ độc quyền giao dịch mà nói với Julio không phải vì lòng chung thành với Julio mà đơn giản kĩ năng bẻ khóa của Julio là cần thiết để thực hiện nhiệm vụ.
“Người đó hẳn là một kẻ tuyệt vời.”
“Nhân tiện, tên gã đã đưa yêu cầu là gì?”
“Nếu tao không nhầm, Vanf thì phải? Không, có lẽ là Valf?”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Trans: con gấu chúa :v (Trans Eng: Setolance, hiểu không? Lance (thương))(Trans: Một kiểu chơi chữ cần thêm tý muối của tác giả -_-) Katsu: chị cùng cha khác ông nội của bé nè Megumin Trans: Flag on cho ai ko nhớ, đây là từ dùng để miệt thị thú nhân Trans: Móa cái side story còn dài hơn truyện chính nữa / Katsu: vậy là có vẻ Earl là Bá tước chứ ko phải tên thằng này rồi